Chu Lệ Băng si mê nhìn thứ trước mặt mình, lại đưa tay vuốt ve nhẹ nhàng, nó, cao quý làm sao, xa hoa làm sao, rất ... thích hợp với cô. Hôm qua Diệp Bảo nói là sẽ đưa cô đến một buổi tiệc xã giao của giới doanh nhân, ngay lập tức hôm nay có người mang đến bộ váy dạ tiệc và bộ trang sức bằng kim cương trước mắt, tối nay cô sẽ mang chúng.
Cô đã lựa chọn đúng, cô đã không uổng phí khi đánh đổi mọi thứ, những thứ trước mắt này là minh chứng, nhưng thứ này , có nằm mơ cũng không đến lượt cô được hưởng, nghĩ đến đây, Chu Lệ Băng tối sầm mắt lại, mím môi ai oán.
Mẹ cô vốn chỉ là người làm trong nhà họ Chu, quyến rũ ông Chu nên có thai, lúc đó chính ông Chu cũng không nhìn nhận vì ông ta có quá nhiều tình nhân, nhưng vợ cả của ông ta lại nhận mẹ con cô, cho mẹ con cô danh phận. Đã vậy, từ nhỏ đến lớn, người mà cha cô, ông Chu quan tâm luôn là hai đứa con của vợ cả, người anh trai khác mẹ của cô được cưng chiều không nói đến, người chị gái kia hơn cô 1 tuổi nhưng có được gì hơn nổi cô, ai cũng bảo cô xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn, lại tính tình hiền lành, cô luôn cố gắng để người cha đó chú ý, nhưng mãi mãi cô chỉ là vật thừa thải, cô nhìn cha mua đồ cho chị, đưa chị đi theo, cưng chiều yêu thương, thật cay đắng, mẹ thì chỉ lo lấy lòng cha, sống khúm núm với vợ cả, cô chẳng có gì trong cái nhà đó cả. Nhưng ở đây, cô có anh, anh cho cô mọi thứ, mà những thứ đó đều là ước mơ xa vời của cô. Tối nay, cô mong chờ tối này vô cùng, nơi cô đến chính là nơi chị gái kia làm dâu, Triệu gia, cô sẽ cho bọn họ biết, cô nay đã khác rồi, ngày xưa cô phải cung kính thì hôm nay, người đó phải kính nể lại cô, bởi vì, Diệp gia lớn hơn Triệu gia rất nhiều.
Chu Lệ Băng lại si mê mà vuốt cái váy đính toàn đá quý, nó nằm trong bộ sưu tập của một nhà thiết kế nổi tiếng, nghe nói tham gia đấu giá chỉ toàn là người có máu mặt, bởi vì giá một bộ váy này không hề nhỏ. Thế nhưng, cô đang có đây, lại rất hợp với cô nữa, anh đã mang đến cho cô. Chu Lê Băng nở nụ cười dịu dàng, anh có thể thay thế cho người đó ở trong lòng em rồi, Diệp Bảo à.
Đọc tiếp: Vợ Ngốc – Chương 44
" Ai đã đánh nó ??? " Tiêu Tử Bình ngồi bên giường bệnh, đau lòng nhìn con trai đang ngủ, cả khuôn mặt bị che lại bởi lớp băng dày.
" Dạ Tiêu lão gia, người đó tên là Diệp Hạo, làm việc tại một văn phòng trang trí nhỏ " người thuộc hạ đứng sau cung kính trả lời, liếc nhìn người trên giường bệnh, đây là lần đầu tiên cậu ta bị đánh đến tời bời như thế này, cậu ta từng học võ phòng thân, nhưng hơn hết với thân thế Tiêu tam thiếu gia được cưng chiều, rất ít người gây hấn với cậu ta.
" Diệp Hạo ???" Tiêu Tử Bình nhíu mày, họ Diệp ư, hôm qua ông nghe nói người của Từ gia đã đem con trai ông đến bệnh viện, còn nói mọi vấn đề đều đến tìm Từ Gia Huy nói chuyện, nhưng thuộc hạ đi điều tra báo cáo lại là do người khác đánh, bây giờ mới tra ra cái tên Diệp Hạo.
" Có liên quan gì đến nhà họ Diệp không ?" Tiêu Tử Bình hỏi, nếu hắn ta là người nhà họ Diệp, thì hơi phiền phức, nhưng, cũng chỉ có người Diệp gia mới dám bỏ qua thân phận con trai ông mà đánh nó.
" Tiêu lão gia, chúng tôi đã điều tra rất kĩ lưỡng, là con trai riêng của Diệp Thiên Minh, mới đi du học về và sống riêng "
Con trai riêng, xưa nay ông chỉ biết Diệp Tề và Diệp Bảo, thảo nào, nhưng mối quan hệ của cái tên Diệp Hạo đó với nhà họ Diệp là thế nào ?? ông xử hắn ta có ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà không, dù sao chính con trai ông sai trước, chạm vào vợ người ta thì bị đánh cũng đúng ... nhìn đứa con trai cao lớn nằm trên giường, cái thói đào hoa đã hại nó, nhưng , ông nghiến răng, ông còn chưa bao giờ đánh nó, cũng chưa từng một ai dám đánh nó, trong trường, khoản tiền hàng năm ông tài trợ thừa sức để cả thầy hiệu trưởng cũng phải nể, vậy mà hôm nay nó bị đánh thành ra thế này, suýt chút nữa là động đến não bộ.
" Cho người dạy dỗ nó, phải làm cho nó sống không bằng chết mới được " Tiêu Tử Bình vì đau lòng con mà giận điên lên, nghiến răng nói với người đứng sau lưng mình, đi dạy dỗ Diệp Hạo, ông biết Diệp gia bao nhiêu năm, chưa nghe qua đứa con này của Diệp Thiên Minh, lại sống riêng, trước mắt cứ giải quyết nó hả giận cho con trai ông.
" Vâng ..." Người đứng sau lạnh giọng tuân mệnh, chưa kịp nói xong đã nghe sau lưng có giọng nói
" Thiếu gia nhà chúng tôi đã bảo có chuyện gì Tiêu lão gia cứ đến tìm, sao lại hành động như thế này, hóa ra Tiêu lão gia không nể mặt thiếu gia chúng tôi sao" tiếng nói vừa dứt, Tiêu Tử Bình liền đứng dậy nhìn ra đằng sau, thấy người đang đứng ở cửa, liền nhíu mày, lạnh giọng , nhưng giọng nói không dám nữa phần đắc tội
" Hóa ra là người của Từ thiếu, nhưng giang hồ có quy tắc của giang hồ, ai làm nấy chịu, sao chúng tôi có thể đến tìm Từ thiếu đây " Diệp Hạo này với Từ Gia Huy là quan hệ gì, sao cứ bảo vệ hắn ta ??
" Ai làm nấy chịu, nói hay lắm, ha ha, vậy Tiêu thiếu gia chọc ghẹo vợ của người khác, há chẳng phải tự gây nghiệt tự chịu sao ?? Sao Tiêu lão gia bây giờ lại oán thán ??" Người đứng ở đó giọng lưỡi sắc bén, anh ta đã theo cả hai đời cha con Từ Gia Huy gần 20 năm trời, là thuộc hạ thân tín nhất , đương nhiên am hiều mấy chuyện như thế này, vả lại ....
" Thuộc hạ của ta báo cáo con trai ta chưa hề đụng tới một sợi tóc của cô gái kia, nó không đáng bị đánh như thế này ..." Tiêu Tử Bình khó chịu, nhưng vẫn kiềm chế được, ông không đủ khả năng mạo phạm Từ gia, nhưng ông cũng không phải là người dễ chịu nhục
" Chưa đụng ?? Vậy Tiêu lão gia đợi Tiêu thiếu gia đụng đến cô gái đó rồi mới để bị đánh sao ??? Ha ha ..." cười khẽ một tiếng, người đứng ở cửa lắc đầu nhìn khuôn mặt nhăn lại của Tiêu Tử Bình mà nghiêm túc nói từng chữ " Tôi khuyên ông một câu, người ông sắp đụng đến là bạn thân của Từ thiếu gia nhà tôi, nếu hôm qua người tới trước là Từ thiếu gia, thấy vợ bạn mình bị ức hiếp như vậy, con trai ông không còn nằm ở đây mà có khi giờ cỏ đã xanh mộ rồi "
" Các người ... " Tiêu Tử Bình nghẹn họng trân trối
" Còn nữa, chắc ông cũng đã biết thân phận cậu Diệp Hạo, vậy ông cũng nên biết cô gái con trai ông trêu chọc là cháu dâu được Diệp đại lão gia yêu thương nhất, ông không tin không sao, nhưng đến khi gặp chuyện không hay, đừng trách chúng tôi không báo trước " Nói xong hừ một tiếng khinh thường , đưa cho tên thuộc hạ Tiêu Tử Bình một tập hồ sơ rồi nói lời cuối
" Từ thiếu gia nể tình con trai ông bị thương nặng nên mới tận tâm lo lắng cho ông thế này, đây mới là lí do để ông coi chừng lại hành động của mình , cuối cùng, đừng đến tìm cậu Diệp Hạo để xin lỗi, mọi chuyện kể từ bây giờ coi như chưa từng xảy ra" Nói xong thì quay bước, không hề một lời cáo biệt.
" Thiếu gia đúng là nhân từ quá rồi, mấy tên đó cứ cho một chưởng đánh chết, đã cất công đem đến bệnh viện lại còn sai tôi đến đây nói cho chúng biết , mấy bọn tép riu đó mà cậu bắt tôi tốn công sức,cậu tưởng tôi thừa thời gian sao hả " Người đàn ông vừa đi vừa lẩm bẩm, bàn tay cầm chìa khóa xe xoay xoay, một bộ dáng lông bông đi dọc theo hành lang bệnh viện ra ngoài.
" Tiêu lão gia .... " người thuộc hạ đứng sau khẽ gọi Tiêu Tử Bình một tiếng, nãy giờ Tiêu Tử Bình cứ trầm ngâm nhìn vào mấy tờ giấy mà thuộc hạ Từ Gia Huy đưa cho, không biết đang nghĩ gì, anh ta đang cần có lệnh của ông
" Anh ở lại đây trông chừng Tiêu Dương cho ta, ta phải ra ngoài có chuyện gấp " lúc này Tiêu Tử Bình mới sực nhớ là có người bên cạnh, gấp gáp đứng lên đi ra ngoài, vừa ra tới cửa lại xoay người " Nếu Tiêu Dương tỉnh dậy, bảo nó ăn năn hối lỗi cho ta, còn nữa, không cho phép bât cứ ai tìm đến cái người tên Diệp Hạo đó gây chuyện, ai tìm cậu ta gây sự thì đừng trách ta " ,nói xong liền đi ngay , để lại tên thuộc hạ chớp mắt ngơ ngác.
------------------------------------------------
" Cám ơn cậu " Diệp Hạo đưa chai rượu cho bạn, còn mình thì tự nâng ly của mình mà uống
" Cậu .... " Từ Gia Huy nhìn chai rượu trên tay mà trân trối " Cậu cám ơn tôi mà không rót cho tôi được một ly sao ... hừ ... " Từ Gia Huy nói thì nói nhưng vẫn tự rót rượu cho mình, thản nhiên uống
" Như chúng ta lúc xưa " Diệp Hạo ngữa người dựa vào lưng ghế, tay đưa ly rượu lên ngắm nhìn, mĩm cười nói
" Còn nhớ sao , cũng phải, cậu vốn nhớ dai, mà có muốn quên chúng ta cũng không quên được .. ha ha " Từ Gia Huy cũng đã nhớ lại chuyện ngày xưa, bật cười
Ngày đó cả hai đánh nhau một trận thì đều bị thương nằm vật ra đất, nhưng lúc đó là ở sau sân trường , lại đã tan học nên không một ai biết, cuối cùng cả hai tự lồm cồm bò dậy nhìn nhau, chính Diệp Hạo đã đứng lên trước kéo tay Từ Gia Huy đứng dậy, sau đó cả hai vào một quán nhỏ, lần đầu tiên uống rượu, một chai rượu, người này cầm chai rót một ly, người kia đợi rót xong lại cầm lấy cái chai kia tự rót cho mình. Hai thằng nhóc mới lớp 10 mình mẩy bị bầm tím, một chai rượu, tự rót tự uống, trở thành một màn kì quái ở trong quán. Nhưng từ đó về sau hai người là đôi bạn thân, thân nhau hơn anh em ruột thịt.
" Chú Mark oán thán cậu ghê lắm, chú ấy bận rộn không đi đâu được, vậy mà cậu còn không sang thăm chú ấy " Từ Gia Huy đang chìm trong kí ức bỗng nhớ tới chuyện cần nói
" Ân Ân chưa đi xa được, ai bảo chú ấy không chịu sang đây " Diệp Hạo hững hờ nói
" Cậu thừa biết chú ấy không muốn sang đây mà " Vì mộ của mẹ Diệp Hạo ở đây, Mark không có chuyện bất đắc dĩ sẽ không sang đây, ông sợ cái cảm giác cô đơn bên này
" Vậy thì phải chờ đợi thôi " Mark đúng là nhiều chuyện, ba ngày trước cũng gọi điện thoại kêu khổ với anh, hôm nay cũng kêu khổ với Từ Gia Huy nữa.
" Chú Mark thật đáng thương mà, aiz " Từ Gia Huy lắc đầu cảm thán " Chú ấy nói rất nóng lòng muốn biết cô cháu dâu của mình là người như thế nào để Diệp Hạo cậu lại ra tay đánh người ta đến như vậy đấy ... ha ha " Nên nhớ Diệp Hạo là người khống chế bản thân rất tốt a
" Là vợ của tôi " Diệp Hạo nhớ đến Nhạc Ân thì mĩm cười yêu thương
" Diệp Hạo ... "
Diệp Hạo nghe Từ Gia Huy gọi liền nâng mắt nhìn về phía bạn
" Sao tôi chưa có vợ? " Từ Gia Huy thở dài, lại nâng ly rượu uống sạch
" ... " Diệp Hạo lười cả thở, đương nhiên vì cậu kén chọn rồi.
..........
" Gia Huy, cứ để người của cậu ở lại đây ít ngày , tôi không muốn phiền đến người của ông nội " Diêp Hạo nhíu mày mở miệng
" Không hề gì, tôi cũng nghĩ vậy, tôi đảm bảo lão Tiêu đó giờ đã đi Anh rồi ấy chứ, nhưng dù sao an toàn là trên hết " Từ Gia Huy gật đầu . Diệp Hạo không muốn làm đến cùng mọi chuyện, người nhà họ Tiêu kia cho dù không đáng ngại nhưng Nhạc Ân vốn ngây ngô, Diệp Hạo không thể mỗi giây mỗi phút canh chừng cho cô được, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra bất ngờ. Dùng gia thế Từ Gia Huy và Diệp lão chỉ để cho những người biết e sợ, nhưng nếu đó là những kẻ liều mạng thì không ăn thua, phải đề phòng trường hợp này ,cuối cùng Từ Gia Huy cho người điều tra Tiêu Tử Bình, biết công ty ông ta đang tham gia giành quyền đại lí cho một tập đoàn dầu mỏ có ông chủ người Anh, Từ Gia Huy nhếch miệng, dầu mỏ , người Anh, ai ngoài Mark đây.
" Trùng hợp thật, Mark nói Tiêu Tử Bình rất muốn hợp đồng lần này, nghe nói công ty lão ta hiện đang trên bờ phá sản cơ đấy " Từ Gia Huy lắc đầu mĩa mai, đó cũng chính là điều anh lo lắng, những kẻ đã không còn gì thì máu liều vô hạn, cứu ông ta chính là cứu thế giới bình yên cho Diệp Hạo, diệt ông ta mà diệt không hết chỉ sợ phiền toái thêm, nên nhớ gia đình ông ta đông vô cùng a.
Diệp Hạo gật đầu, anh mà sống một mình, anh thừa sức đối phó với những người kia, nhưng bên cạnh anh giờ có thêm cô vợ ngốc, anh không cần mạng của anh nhưng anh cần mạng của cô.
" Những thứ tôi đưa cậu đã xem chưa " Diệp Hạo đưa mắt nhìn bạn nói
" Đã xem, nhưng tiền thì tôi nhận, còn mấy cái quả đồi núi kia thì tôi không làm, có người có thể làm mà ... " Từ Gia Huy " nhắc nhở " bạn
" Với tôi ai làm cũng được " Diệp Hạo lơ đãng trả lời, sự thật đúng là như vậy, anh đưa cho Từ Gia Huy xem xét, nếu cậu ta làm được thì cho cậu ta, còn không làm được thì tính sau, đó là những thứ của cha Nhạc Ân để lại, tiền thì hàng năm phải đi nhập lãi, anh mệt cần, đưa cho Từ Gia Huy làm vốn. Còn mấy miếng đất , cậu ta không muốn đụng tới ư .... Diệp Hạo thở dài ... muốn nói sang chuyện khác thì có tiếng Nhạc Ân sau lưng
" Andy, con Gấu nó làm hư rồi a " Nhạc Ân mếu máo từ phòng ngủ đi ra, mới ngủ trưa dậy nên tóc tai còn rối, trên tay là con gấu nhỏ mà Diệp Hạo làm cho bị con Gấu cắn rách cái váy.
" Đưa đây anh xem " Diệp Hạo bỏ ly rượu xuống bàn bước vội đến chỗ vợ, một tay cầm lấy con gấu, một tay vuốt lại mái tóc cho Nhạc Ân " Ngốc, vào rửa mặt đi, anh làm lại cho em "
Nhạc Ân vừa tỉnh dậy đã thấy con gấu bông bị cắn rách váy liền biết thủ phạm là con Gấu, mấy lần nó đã cắn rách nhiều thứ của cô rồi, Andy bảo là nó ngứa răng a, sau mỗi lần như vậy cô lại đi mè nheo Diệp Hạo làm lại.
" Tiểu Ân, khỏe chưa? " Từ Gia Huy nhìn một màn vợ chồng nồng thắm, hừ mũi khinh thường, nhưng vẫn niềm nở chào hỏi Nhạc Ân
" Gia Huy a, lại đến uống rượu sao " Từ Gia Huy đã đến đây thêm mấy lần rồi, lần nào gặp Nhạc Ân cũng nói là " Anh đến uống rượu với chồng em đây " nên giờ Nhạc Ân mới hỏi vậy
" Ha ha, đúng, anh đến uống rượu với chồng em đây " Từ Gia Huy cười vì câu nói của Nhạc Ân , lại hỏi " Đã khỏe hẳn chưa cô bé ?" , đối với Từ Gia Huy, cô bé này như em gái
" Cô ấy khỏe rồi, được rồi, em vào rửa mặt đi " Diệp Hạo trả lời dùm Nhạc Ân rồi không quan tâm Từ Gia Huy, dắt Nhạc Ân đi vào phòng
" Hừ, cậu không khoe khoang không được sao, tưởng có vợ là ngon lắm sao " Từ Gia Huy nhìn lưng Diệp Hạo, buồn bực lại uống rượu tiếp, anh muốn có vợ a.
Reeeng reeeng ... Từ Gia Huy đang buồn bực thì có điện thoại gọi đến
" Thiếu gia, có một cô gái đang muốn gặp cậu, chúng tôi nói thiếu gia đã đến nhà bạn nhưng cô ấy vẫn muốn chờ, phải làm sao đây ạ ?"
Cái gì ?? Anh mới than vãn mà ông trời đã mang đến cho anh rồi sao , Từ Gia Huy cười mĩa cho cái suy nghĩ quỷ quái của mình, nhàn nhạt nói
" Hỏi cô ấy tên gì ?" Anh đang uống rượu với bạn a, chưa muốn về nhà
" Cô ấy chỉ nói là bạn của thiếu gia, còn nói là nếu cô ấy đợi trong vòng nữa tiếng nữa mà không thấy thiếu gia về thì lần sau gặp lại cô ấy sẽ đánh cậu ... " Giọng người gọi đến nén cười
" Hừ , cô ta là ai, không nói tên thì thôi đi, mặc cô ta đợi ... " Từ Gia Huy bực mình, dám cao ngạo với anh sao, mặc dù cũng hơi chột dạ, có khi nào là cô ta, bên kia điện thoại đã thay đổi người nói, một giọng nữ kiêu ngạo vang lên
" Gia Huy, anh dám bắt tôi đợi ư, có về ngay không thì bảo "
Từ Gia Huy choáng váng, cuống cuồng mà ngắt máy, đúng là cô ta a, bà la sát , Từ Gia Huy khóc ròng.
Diệp Hạo đợi Nhạc Ân rửa mặt rồi thay áo quần cho cô xong đi ra ngoài thì đã không còn thấy bóng dáng của Từ Gia Huy, anh nhíu mày, mới có mấy phút mà đợi không nổi rồi à, anh nghe cậu ta nói tối nay đi dự tiêc, nhưng phải 7h tối cơ mà, bây giờ mới 5h. Diệp Hạo lắc đầu không hiểu nổi đi nấu ăn , mặc kệ cậu ta, ở đây với anh thì không thể nào có vợ được a.
Đọc tiếp: Vợ Ngốc – Chương 45
Khách sạn Center của Triệu gia, đúng như cái tên của nó, nằm ở trung tâm thành phố, khách sạn 5 sao hạng nhất, bế thế và sang trọng, là nơi hàng năm đón tiếp không biết bao nhiêu lãnh đạo cao cấp, hôm nay là nơi tổ chức buổi tiệc , lấy danh nghĩa là chiêu đãi bạn bè, nhưng đây chính là buổi tiệc xã giao quan trọng của giới doạnh nhân, cũng là nơi để các phu nhân, tiểu thư phô bày.
Bãi đỗ xe lớn đang nhiều xe dần, buổi tiệc sắp bắt đầu. Một chiếc Cadilac đen bóng từ từ tiến vào gần đại sảnh, những người bước xuống hẳn chính là những người quan trọng nhất buổi tiếc ngày hôm nay, cũng chỉ có hai gia đình mới có thể có quyền dừng xe gần đại sảnh, Diệp gia và Từ Gia.
Quả vậy, khi người tài xế cung kính mở cửa xe, Diệp Bảo từ trên xe bước xuống, dáng người cao lớn anh tuấn nổi bật thu hút mọi ánh nhìn quanh đó, anh xuống xe, quay mặt lại đưa tay ra tư thế mời tao nhã. Một bàn tay trắng mảnh khảnh xinh đẹp đặt lên bàn tay anh, sau đó là một bàn chân trắng nõn mang chiếc giày cao gót đính kim cương xa hoa đưa ra, mọi người dường như cùng xuýt xoa khi Chu Lệ Băng bước ra khỏi xe - kiều diễm vô cùng. Mọi thứ trên người đều dùng chữ tiền để nhắc đến, tóc bối cao sau đầu, vài sợi tóc mai thả xuống quyến rũ, đôi môi nở nụ cười xinh đẹp mê người, đêm nay, cô thật rạng ngời.
Chu Lệ Băng bước xuống xe, e lệ nắm lấy cánh tay Diệp Bảo đi vào trước ánh mắt của bao người nhưng không dấu nổi vẻ hãnh diện trong đôi mắt. Đên gần cánh cửa lớn của đại sảnh, Chu Lệ Băng ngẩng đầu, đôi mắt tăng thêm vẻ kiêu ngạo khi thấy một người , chị gái cô, Chu Thiên Thiên, đây chính là giây phút mà cô đợi chờ.
" Diệp Bảo, cám ơn cậu đã đến buổi tiệc ngày hôm nay của Triệu gia chúng tôi " Triệu Chương Nghĩa vui vẻ bắt tay chào hỏi Diệp Bảo, lại quay sang Chu Lê Băng lên tiếng " Hôm nay em thật xinh đẹp , Lệ Băng "
" Đừng khách sao như vậy, tôi nên cám ơn anh đã mời ấy chứ " Diệp Bảo cũng vui vẻ đáp lời, xã giao luôn là vậy.
Chu Lệ Băng nhàn nhạt liếc khuôn mặt không biểu tình của Chu Thiên Thiên đang đứng sau lưng Triệu Chương Nghĩa, hơi rũ mắt nhưng nghe chủ nhà chào mình liền nhanh chóng nở nụ cười, đáp lại dịu dàng
" Cám ơn, anh rể " sau đó cũng im lặng ôm cánh tay Diệp Bảo
" Ha ha, tôi nghe vợ tôi nói em gái cô ấy cưới chồng, lại là Diệp Bảo cậu, vậy mà hôm đính hôn tôi không thể đến, hôm nay tôi nhất định tạ tội với cả hai người " Triệu Chương Nghĩa ôm eo kéo vợ lên đứng cạnh mình, giọng điệu có lỗi
" Không có gì " Diệp Bảo vẫn khách sáo mà đáp lại, anh nghe sau lưng có khách đang tới, đang muốn dừng màn chào hỏi để vào đại sảnh, thì trước mặt, Triệu Chương Nghĩa cũng đã thấy khách, hướng anh nói " Diệp Bảo, vào trong trước, tôi sẽ tiếp cậu dài dài "
Diệp Bảo đi vào thì nghe thấy tiếng chào hỏi sau lưng mình, một người nữa cũng có thể dừng xe trước đại sảnh,
" Từ Gia Huy, cám ơn cậu đã nhận lời mời của chúng tôi , ha ha .... ai đây hả ? cậu có người yêu từ khi nào đây ... " giọng Triệu Chương Nghĩa văng vẳng, làm cho người đang đi vào đại sảnh là Diệp Bảo thoáng dừng một chút, nếu bất cứ ai có thể nhìn chăm chú khuôn mặt của anh bây giờ, có thể nhận ra được một nụ cười nửa miệng rất ảo.
Tiệc đã bắt đầu, mọi người bắt đầu vào màn khai vị, một góc phòng, Từ Gia Huy ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt đen kit, tay cầm đĩa trái cây cho một cô gái bên cạnh ăn. Mọi người lại có chuyện để bàn tán, cô gái đi theo Từ thiếu gia không kém Diệp thiếu phu nhân hôm nay a, còn có phần hơn hẳn, không đằm thắm, thùy mị mà bốc lửa, kiêu ngạo. Diện một thân đỏ nổi bật, mũ phớt đỏ, váy ôm sát thân đỏ, giày nạm đá quý đỏ, môi đỏ chót, a, thật chơi nổi mà.
" Tôi còn phải cầm như thế này đến bao giờ " Từ Gia Huy nghiến răng nghiến lợi nói,mắt bừng bừng lửa liếc nhìn cô gái chơi nổi bên cạnh, anh muốn giết cô ta
" No rồi, lấy rượu tới đây " Cô gái tao nhã ăn, nhưng động tác vứt nĩa lên cái đĩa rất lưu manh, thản nhiên sai khiến
" Cô, Elly, cô đừng quá đáng , đây là bữa tiệc xã giao đấy, cô không cho tôi mặt mũi ư "
Elly lười biếng liếc nhìn Từ Gia Huy, đổi chân đang gác chéo, một tay chống thành ghế bên cạnh, một tay đưa lên vuốt mái tóc ngắn ngủn ngang cổ, nói giọng mệt mỏi " Làm việc đi, tôi đang giúp anh đấy, mấy cô gái đang nhìn người đàn ông ga lăng là anh rất thèm thuồng mà, nói nhiều quá, khát rồi " Elly đưa mặt sang hất cằm ra hiệu hướng người bồi bàn
" Cô , được rồi, hứ " Từ Gia Huy nghẹn giọng, nghiến răng ken két rồi đi lấy rượu, ai bảo anh nợ cô ta, ai bảo cô ta biết điểm yếu của anh, nhưng mấy năm nay, anh tránh cô ta như tránh tà, cô ta ở thẳng bên Mỹ cũng không chịu về nước, sao bây giờ lại có mặt ở đây hành hạ anh chứ, aizzzz, Từ Gia Huy mặt mày khổ sở đi lấy rượu, thì nghe một tiếng nói bên tai
" Anh Huy, lâu quá không gặp "
Từ Gia Huy tò mò nhìn quanh, thì thấy Diệp Bảo đang đi về phía mình
" Là cậu à, đúng là lâu quá, ha ha " Từ Gia Huy cũng đã nhìn thấy Chu Lệ Băng bên cạnh
" Anh dạo này thế nào " Diệp Bảo làm như không thấy cái đầu đang cúi xuống của Chu Lệ Băng, tiếp tục nói chuyện, lại đưa ly rượu lên cụng
Từ Gia Huy nhìn ly rượu mới lấy cho Elly, đưa lên cụng với Diệp Bảo, sau đó ngoắc bồi bàn lấy ly khác, cầm trên tay cho cô ta cho chắc ăn, rồi trả lời Diệp Bảo
" Cậu nói xem anh thế nào, nhìn khỏe mạnh thế này thôi chứ bên trong rệu rã già cả rồi " anh quen thói trêu đùa, dù mối quan hệ mấy anh em Diệp Hạo hơi kì lạ, nhưng với Diệp Tề và Diệp Bảo, anh vẫn đối xử như bạn bè bình thường, không để ý chuyện đó
Diệp Bảo nhìn hành động của Từ Gia Huy chỉ rũ mắt xuống, sau đó lại tươi cười
" Anh vẫn hài hước như xưa, à, anh Hạo và chị dâu có khỏe không, lần trước gặp cũng cách đây mấy tháng rồi, em thì bận rộn không đến nhà thăm anh chị ấy được, mà anh Hạo thì không về nhà chính a " Diệp Bảo nói là "chị dâu", đương nhiên chính là Nhạc Ân
Từ Gia Huy nhíu mày , nhớ tới Diệp Hạo lại ai oán, không nhìn một cái Chu Lệ Băng đang hơi ngẩng đầu nghe ngóng
" Đừng nhắc đến hắn ta, có vợ là chỉ biết đến vợ mà thôi, hôm nay anh vừa đến thăm hai người nhà cậu ta, hai người đó ở trong phòng ân ái bắt anh ngồi ngoài chờ đấy, hứ " Chính anh là người về mà không chào a
Diệp Bảo nhếch miệng cười
" Vậy sao, không biết anh ấy có trở về Anh lại không, em nghe nói anh ấy về đây chỉ là thăm ông nội, nhưng giờ lại có vợ ở đây, không biết thế nào " Chu Lệ Băng nghe vậy hơi sửng sốt, Diệp Hạo quay về Anh làm gì, không phải chỉ sang đó du học thôi sao, vậy nếu anh ấy qua đó sinh sống, vậy cô...
" Đừng nói chuyện này, Mark đang điên lên kia kìa, cậu ta không chịu thừa kế chú ấy, cũng không xác định sẽ ở đâu, thật đúng là kẻ dửng dửng " Từ Gia Huy nhớ lại Mark gọi điện thoại rầu rĩ, tiện miệng kể ra, Diệp gia cũng biết chuyện Mark để quyền thừa kế cho Diệp Hạo từ lâu rồi, nên anh cũng không ngại mà nói với Diệp Bảo.
" Anh ấy không thích kinh doanh mà " Diệp Bảo cũng thở dài mà cười
" Đúng a, cậu ta là loại người lười biếng, Mark đem cái gia tài khổng lồ đó giao cậu ta chắc cậu ta cũng chỉ để dành mà ăn dần qua nhiều đời thôi " Từ Gia Huy chế giễu, nhìn xem, gia tài cha Nhạc Ân để lại cậu ta cũng không cần, quẳng cho anh như vứt vào đống rác .
" Tôi phải đi thăm anh ấy mới được " Diệp Bảo đáp lời, mắt hướng về một đôi mắt rực lửa đang chiếu vào mình, miệng nở nụ cười, nhắc nhở Từ Gia Huy
" Anh Huy, cô gái đi cùng anh hình như đang rất tức giận "
" A ... tôi quên mất , tạm biệt cậu, khi khác có dịp đi uống với tôi một ly" Từ Gia Huy sực nhận ra mình ham buôn chuyện mà quên mất một người, cầm ly rượu cẩn thận bước nhanh chân , cô ta sao nhìn mình ghê vậy, chỉ mới nói chuyện có vài câu a......
" Em về trước đi " Diệp Bảo quay đầu nhìn Chu Lệ Băng đang sững sờ bên cạnh nhàn nhạt nói, khóe miệng khẽ nhếch lên không biết đang biểu đạt điều gì
" Sao ??? " Chu Lệ Băng hết sững sờ thì đến ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Diệp Bảo khó hiểu
" Tôi bận biệc, em về với tài xế đi " Diệp Bảo nhắc lại, rồi lại nhếch miệng nói tiếp " Không thôi em cứ ở lại đây với chị gái em , vậy nhé " Nói xong, không đợi Chu Lệ Băng kịp phản ứng, đã rút tay ra khỏi tay cô rồi đi mất.
Giọng điệu Diệp Bảo rất kì lạ ??? Đúng, là hờ hững, Chu Lệ Băng run sợ, tại sao đột nhiên lại như vậy, hay do .... mặt Chu Lệ Băng đông cứng lại. Chuyện Diệp Hạo và cô , Diệp gia không một ai biết, chính cô khi vào cửa Diệp gia mới biết Diệp Hạo là anh chồng của mình mà, nên hồi nãy gặp Từ Gia Huy cô đã cố gắng im lặng lãng tránh, cô sợ Diệp Bảo biết chuyện cô và Diệp Hạo, rõ ràng là cô thấy Từ Gia Huy làm như không quen biết cô mà, sao Diệp Bảo biết được.
Nhưng , chuyện quan trọng nhất bây giờ, là chuyện cô mới nghe được, tại sao, tại sao Diệp Hạo luôn luôn có nhiều điều mà cô không biết đến như vậy, cô không biết anh là con trai Diệp Thiên Minh đã đành, sao cô cũng không biết anh có quan hệ với một người giàu có, thì ra là vậy, anh không phải là một kiến trúc sư nghèo nàn, anh có cả một gia tài ư ??? Chuyện này là thật sao ???
Khuôn mặt Chu Lệ Băng nhíu lại lộ rõ nghi ngờ, cuối cùng nhìn theo hướng Diệp Bảo rời đi, cô không còn đường quay về, cô phải đi tới thôi, cô, không được đánh mất Diệp Bảo. Chu Lệ Băng nhìn xung quanh, không thấy ai để ý, vội đi về phía trước
Từ Gia Huy nhếch miệng nhìn Chu Lệ Băng đi theo hướng Diệp Bảo, lắc đầu thở dài, Chu Lệ Băng ơi là Chu Lệ Băng, dù cô xứng đáng trả giá cho lòng tham của mình, nhưng cô cũng thật là đáng thương, đụng ai không đụng , lại đụng đến Diệp Bảo hắc ám đó , lại còn .... Từ Gia Huy liếc nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, thoải mái sảng khoái mà nâng ly rượu của người vừa rời đi mà uống, Elly à Elly, cô tưởng cô kiêu ngạo mãi sao , người như cô ấy mà cũng phải làm ra việc đuổi theo người khác thế này, thật làm anh hứng khởi, ha ha.
" Buông ra " Một tiếng hét nhỏ sau vườn hoa, giọng cô gái cao ngạo nhưng tiếng " buông" như đang giận dỗi
" Là ai theo tôi đến đây, cô bé, đừng nói em sang đây đi du lịch " Diệp Bảo càng ôm chặt bờ eo Elly, đôi môi lại tìm đến môi cô mà hôn mạnh mẽ
" ... ưm.... buông ... ưm .... đồ .... khốn .... " Elly quay mặt lung tung tránh nụ hôn cưỡng ép, nhưng không thể nào tránh khỏi, đanh bất lực để đôi môi kia ngấu nghiến môi mình.
.......
Một màn này khiến cho một người tê tái run rẩy. Chu Lệ Băng đứng nhìn hai thân hình đang dán chặt vào nhau say sưa hôn, lặng lẽ rơi nước mắt, chuyện gì đang xảy ra thế này ????
Đọc tiếp: Vợ Ngốc – Chương 46
Bạn đang đọc truyện tại: SaoViet.Me
Chúc Các bạn đọc truyện vui vẻ!
Chu Lệ Băng ngồi xổm xuống, bụm miệng lại ngăn tiếng khóc đang trào dâng. Diệp Bảo tuy không phải là người mà cô yêu nhưng anh là người mà cô đặt tất cả niềm hy vọng vào. Với lại, hai người quen biết nhau đã mấy tháng trời, kể cả quan hệ hôn nhân của cả hai, thêm những gì anh đã làm cho cô, cô quả thật cũng có tình cảm với anh. Không dám nhìn đến hai người đứng đàng kia đang làm những chuyện gì nữa, bởi vì cô thấy trái tim mình đang đau điếng. Cô cũng không hiểu là đau do điều gì, là do Diệp Bảo hay do Diệp Hạo, cô không biết nữa
Nhưng ....
Chu Lệ Băng quệt nước mắt, cắn môi cố gắng nhìn ra phía sau lần nữa, cô cố nhìn kĩ khuôn mặt cô gái, nhưng nơi này hơi tối và cô đứng quá xa nên không thể nhìn được, dù vậy vẫn thấy rõ một thân váy đỏ của cô gái đó, cô ta là người đi theo Từ Gia Huy. Hai người này có quen biết trước ? Hay là đêm nay mới làm ra những chuyện này ? Cô cố gắng suy nghĩ kĩ càng lần nữa, không thể, không thể đánh mất hy vọng như thế này được, Diệp Bảo là người như thế nào, sống với anh không nhiều nên cô không hiểu hết, nhưng những câu chuyện về anh cô nghe rất nhiều, tài giỏi, lịch thiệp, là mơ ước của bao nhiêu cô gái và bên cạnh cũng có ...rất nhiều cô gái. Anh từng có rất nhiều tình nhân, cô chưa từng thấy một ai, nhưng cô không đảm bảo bên anh bây giờ không có người nào. Có khi nào cô gái kia là tình nhân của anh, nếu vậy ... nếu vậy ... cô phải đấu tranh cho vị trí Diệp thiếu phu nhân của mình, không phải sao ???
Nhưng bây giờ cô không dám ra mặt, anh quá đáng sợ, cô và anh chưa chính thức kết hôn, cô không có quyền gì can thiệp vào.
Chu Lệ Băng nắm chặt tay, nghiến răng thật chặt, nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô cũng bình tĩnh thở hắt ra một hơi, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào hai người đàng xa, kết hôn, cô phải kết hôn .
...........................
" Cha , cha có thể nói chuyện với nó rồi ... vâng ... không sao ... tên Diệp Bảo kia đã làm nó tổn thương nghiêm trọng, tuy hơi khác với kế hoạch ban đầu nhưng như thế càng tốt ... vâng , con biết rồi " Chu Thiên Thiên đứng ở một góc khuất tắt điện thoại, đôi mắt lại hướng về bóng lưng cô quạnh của Chu Lệ Băng, môi nở một nụ cười khinh miệt.
Diệp Hạo không cho Diệp lão biết chuyện nhưng quả thật chỉ là vô dụng, Diệp lão vẫn biết được, ngay lập tức Diệp lão điện thoại cho anh mắng hơn 10 phút, còn bảo anh đưa điện thoại cho Nhạc Ân nói chuyện với ông. Thế là một ông nội thiên vị nào đó không hề biết cô cháu dâu mình nói dối phạm lỗi, chỉ chăm chăm đổ tội cho cháu ruột, lại hết lời an ủi cháu dâu đáng thương này nọ ...
" Tiểu Ân, đừng sợ, có ông ở đây, không ai ức hiếp được cháu hết, có chuyện gì phải báo cho ông biết , nghe chưa ?" Diệp lão hùng hồn, tiếng nói qua loa ngoài điện thoại vẫn giữ được uy quyền như khi nói trực tiếp, làm cho Diệp Hạo đang nằm bên cạnh nhìn Nhạc Ân cũng phải bật cười khẽ một tiếng.
" Ân biết a, nhưng báo thế nào ?" Nhạc Ân chu môi nhìn cái điện thoại trước mắt, không thấy người sao báo được, cái này Nhạc Ân biết a, ai cũng có hết, Tiểu Hoa cũng có, nhưng hồi đó thấy nó không thú vị, bây giờ lại thấy rất hay a.
" Cháu điện thoại cho ta, cháu đã có điện thoại chưa, bảo Diệp Hạo nó mua cho cháu một cái, mua xong gọi vào số này cho ta, phải thường xuyên gọi điện thoại cho ta mới được ..."
Mua một cái điện thoại ??? Ý kiến hay đây, sao anh không nghĩ đến nhỉ. Diệp Hạo nhíu mày suy tư.
" Mua cái này a, Ân không biết nó " Nhạc Ân nghe hiểu lời Diệp lão, nhưng Nhạc Ân không biết dùng nó thế nào.
" Bảo Diệp Hạo chỉ cho cháu,Diệp Hạo đâu, đưa điện thoại cho nó, để ông nói chuyện " Diệp lão hăng hái vô cùng
Diệp Hạo cũng nghe thấy lời Diệp lão, bật dậy ngồi phía sau Nhạc Ân ôm cô vào lòng, nói vọng vào điện thoại
" Cháu nghe rồi, mai cháu sẽ mua cho cô ấy một cái, người đầu tiên cô ấy gọi sẽ là ông "
" Được, phải gọi cho ta ngay, nhớ đấy ... "
" Dạ vâng, ông còn muốn nói gì nữa không, tụi cháu phải đi ngủ " Diệp Hạo cầm lấy điện thoại từ tay Nhạc Ân, bật lại loa nhỏ, nói chuyện với Diệp lão
" Ngủ, mấy giờ mà đã ngủ hả ?" Diệp lão bất mãn, đang nói chuyên với cháu dâu vui vẻ mà nó bảo đi ngủ, nhưng ...... " A ha ha, hai đưa ngủ đi, ta không làm phiền, nhanh nhanh cho ta đứa chắt, không phiền, không phiền " Chưa đợi Diệp Hạo ừ hử, Diệp lão đã nhanh tay cúp máy, tận dụng từng giây cho cơ hội có chắt của mình
Diệp Hạo nhìn điện thoại bật cười, ông nội phải còn đợi lâu mới có chắt đây, xong quăng điện thoại qua một bên, siết chặt vòng tay ôm cô vợ nãy giờ nhìn mình nói chuyện, thì thầm
" Ân Ân, nói xem, anh đã không thể đợi đến lúc em 20 tuổi, dù vậy chuyện đã lỡ xảy ra thì không hoàn lại được, nhưng có con thì anh đợi đến mấy cũng đợi được, em còn quá nhỏ ... " không đợi Nhạc Ân kịp hiểu,Diệp Hạo đã ôm Nhạc Ân nằm xuống ,dán môi mình lên môi cô, thân thiết mà hôn sâu.
Nhạc Ân bất mãn trừng mắt nhìn cái kẻ đang gặm môi mình, bàn tay nhỏ cố giữ không cho bàn tay to lớn đang luồn vào trong áo, vậy nhưng không thể, đã vậy một bàn tay khác phía sau lại đè chặt cái gáy của cô, khiến cô muồn tách môi ra mà ợm ờ một chút cũng không được. A, Andy thật là hư mà.
" Đồ ngốc, em làm anh điên mất ... " Diệp Hạo thở dốc di chuyển môi mình xuống cái cổ nhỏ của Nhạc Ân tiếp tục quá trình, bàn tay trên ngực cô lại dùng thêm lực, càng lúc càng không thể rời được nữa. Nhạc Ân ngữa đầu thở phì phò lấy hơi, đầu óc bị nụ hôn làm cho ngây ngẫn, đôi mắt mơ màng, nhưng đến khi Diệp Hạo rời tay xuống phía dưới, Nhạc Ân bỗng thanh tỉnh, nhớ lại ngày đó sau khi Diệp Hạo sờ chỗ này, cô bị đau a, bèn dùng tay vỗ lưng Diệp Hạo mà ai oán
" Andy, Andy, không cho a, đau , đau ... không chịu ..."
Diệp Hạo nhắm mắt chôn mặt trước ngực Nhạc Ân, nghiến răng giữ mình bình tĩnh, đè nén dục vọng đã dâng trào mãnh liệt, sau một lúc anh mới nâng đầu , đôi mắt lờ đờ nhìn vào khuôn mặt nhỏ mếu máo của Nhạc Ân, thở dài một hơi, buồn bực mà buông vợ mình ra, đi vào phòng tắm.
" 3 ngày nữa, em có kêu đau tôi cũng không nghe thấy " Diệp Hạo lầm bầm rồi đóng cửa phòng tắm, bỏ lại Nhạc Ân hừ mũi bất mãn đang cài lại cúc áo.
Ngày hôm sau, Diệp Hạo đưa Nhạc Ân đi mua điện thoại. Nhạc Ân ngồi trên xe cầm điện thoại của Diệp Hạo tìm hiểu trước.
" Ân Ân hiểu chữ đó là gì không ?? " Nhạc Ân cứ cầm điện thoại mà nhìn vậy, không làm gì cả, đợi một lúc đèn màn hình tắt đi lại bấm vào một phím để mở màn hình lên lại, Diệp Hạo thấy thể bật cười chỉ vảo chữ " Mở chức năng " trên màn hình điện thoại, lần trước anh ở nhà hàng Pháp nhận ra dường như cô hiểu mặt chữ thì phải, nhưng anh chưa nghiệm chứng qua
" Không hiểu " Nhạc Ân chu môi lắc đầu, nhưng sau đó lại nói " Ân biết chữ Ân nha, bà dạy rồi " Nhạc Ân nhớ đến ông bà Nhạc hay đem sách để trước mặt cô mà kiên trì dạy
" Ồ, giỏi lắm " Diệp Hạo gật gù, cô có tài năng bẩm sinh, anh biết, những người mắc căn bệnh này thường có trí nhớ và khả năng tư duy hơn người bình thường. Diệp Hạo nhìn qua khuôn mặt đáng yêu của vợ mĩm cười, cô không hiểu chữ nào thì anh dạy chữ đó, cô không biết cái gì thì anh dạy cái đó, cô không thể tự bảo vệ mình thì anh sẽ ở bên để bảo hộ cô, chỉ cần cô bình yên và hạnh phúc, vậy là anh đã thỏa mãn lắm rồi.
.......
Diệp Hạo dẫn Nhạc Ân đến một siêu thị điện thoại để mua, lúc đi anh cũng không quan tâm giờ giấc, nên đến nơi mới phát hiện 9h sáng là giờ cao điểm, mọi người đi mua điện thoại rất nhiều. Diệp Hạo dắt tay Nhạc Ân đi thẳng tới một tủ trưng bày ít người xem nhất để lựa chọn, điện thoại thì cái nào cũng giống cái nào, ít nhất đối với người chỉ sử dụng để nghe gọi nhắn tin như anh là vậy.
" Quý khách, anh cần xem cái nào, em có thể lấy ra cho anh xem " Cô nhân viên bán hàng mắt long lanh nhìn Diệp Hạo niềm nở mời chào. Oa, đẹp trai quá a, mặc dù cô bé đi bên cạnh vô cùng đáng yêu, nhưng vì thế càng phản cảm trong mắt nữ giới đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông này.
" Ân Ân thích cái nào ?" Diệp Hạo rối bời, cái nào cũng được cả nên chẳng biêt lấy cái nào, vậy thì hỏi cô vợ nhỏ thích cái nào thôi.
Cô bán hàng nhíu mày, gọi Ân Ân như gọi con gái mình ấy, lẽ nào ... không , không thể, là em gái chứ nhỉ .... ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Nhạc Ân cũng đang lóa cả mắt lên, bao nhiêu là điện thoại , dù kiểu dáng tương tự nhau nhưng màu sắc lại khác nhau a.
" Ân Ân chọn đi " Diệp Hạo biết Nhạc Ân ham ngắm nghía đến ngơ ngẫn mà không hề nghe anh nói, đành đưa tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ đang nghiêng một bên.
" .. Chọn ... chọn sao ?" Nhạc Ân hoàng hồn nhìn Diệp Hạo hỏi lại, nhưng chưa cần Diệp Hạo kịp nói đã nhanh tay chỉ vào một cái điện thoại màu đỏ duy nhất trong đống điện thoại trong tủ " Andy, lấy cái này a, đẹp nhất " cái đầu còn phụ họa mà gật gù liên tục
Andy ??? tên người đàn ông đẹp trai này sao, oa , nhưng giọng cô gái này, sao trẻ con vậy a, giả vờ sao ?? cô bán hàng nhíu mày liếc Nhạc Ân, mấy cô bán hàng xung quanh đó vốn cũng để ý cặp đôi Diệp Hạo, cũng liếc nhìn Nhạc Ân .
" Phiền cô cho vợ tôi xem cái điện thoại này " Diệp Hạo mĩm cười xoa đầu Nhạc Ân, lại quay mặt qua cô nhân viên đang nhíu mày nói
" À ... vâng ... đây thưa quý khách ... "
Vợ ??????? A, choáng váng, ra là vợ chồng a, cô nhân viên bán hàng lặng lẽ nuốt nước miếng, liếc nhìn người chồng đang cầm điện thoại kiểm tra , cô vợ nhỏ đứng sát bên nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, họ là vợ chồng a,a,a.
Việc mua điện thoại diễn ra nhanh chóng, không đau đầu đi xung quanh lựa chọn, Diệp Hạo đăng kí luôn một số điện thoại cho Nhạc Ân , xong đi tính tiền rồi rời đi, không biết ở sau lưng mấy cô nhân viên bán hàng đang bu lại một người hỏi han về mình.
.....
Về đến nhà,kéo nhau đến ghế sô pha ngồi, Diệp Hạo lấy cái điện thoại mới ra đưa cho Nhạc Ân . Diệp Hạo nhìn cái điện thoại trên tay Nhạc Ân, nắp gập, vỏ màu đỏ, không tệ, rất thích hợp cho kẻ ngốc nào đó đang thích chí đóng gập cái nắp điện thoại. Anh không biết cái nắp đó có bị gãy hay không, nhưng không sao, gãy thì mua cái mới. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là dạy cô ngốc cách dùng điện thoại.
" Như thế này là mở danh bạ ... à ... lưu số anh vào ... Chồng ... rồi ... em bấm vào đây ... là gọi cho anh ... thấy chưa " Diệp Hạo đưa cái điện thoại của mình đang hiện số của Nhạc Ân cho cô xem thành quả
" Oa, vậy là nói chuyện được sao " Nhạc Ân chớp mắt ngạc nhiên, cầm lấy điện thoại của mình " Làm sao bây giờ " , bấm vào cái nút gì nhỉ, Nhạc Ân mù mờ chu miệng hỏi Diệp Hạo
" Em gọi đến cho anh, thì chỉ việc đợi anh bắt máy, nhìn xem ... " Diệp Hạo bấm nhận cuộc gọi ở máy mình, đặt điện thoại của Nhạc Ân lên tai cô , rồi nói qua điện thoại " Cô ngốc , hiểu chưa "
Nhạc Ân thích thú mím môi cười khi nghe thấy tiếng nói cũng truyền qua tai nghe điện thoại, gật gù đã hiểu, đoạn này thì hôm qua có biết khi nói chuyện với Diệp lão a
" Ân hiểu rồi"
Diệp Hạo tiếp tục dạy dỗ, nhưng không thể xem cô là một người không biết chữ mà dạy như vẹt được, phải để cô hiểu mới sử dụng thành thạo
" Ân Ân, nhìn xem, chữ này nghĩa là Mở ... em bấm chữ Mở này, thấy chưa, nó mở ra cho em... rồi ... chữ này là Đóng, nó sẽ đóng lại cho em ... cái này, Tin Nhắn , em bấm vào sẽ hiện ra tin nhắn, nhưng mà em chỉ cần nghe gọi là đủ " Diệp Hạo yêu chiều vuốt tóc cô vợ ham học hỏi , lại nói tiếp " Chữ này là Danh Bạ, em lưu số điện thoại nào thì ở đây sẽ có số ấy ..... "
Nhạc Ân chăm chú nghe, đưa tay quệt miệng gật gù, Diệp Hạo cứ chỉ bảo từng chút từng chút, nhưng anh không hề nghĩ rằng, cô nhớ hết
" A, chữ này là Mở, mở ra nha ... Chữ này là Đóng , đóng hết a ... Chữ này là Danh Bạ, nơi này lưu số điện thoại ... Chữ này là ..... " Nhạc Ân lấy lại điện thoại từ tay Diệp Hạo, chỉ chữ nào thì bấm vào chữ đó, nói xong một chữ lại ngẩng đầu nhìn Diêp Hạo hỏi xem cô nói có đúng không, nhìn thấy Diệp Hạo gật đầu lại chỉ tiếp chữ khác rồi nói tiếp . Diệp Hạo nhìn cô nói từ đầu đến cuối không thừa không thiếu mấy chữ anh mới chỉ, trong đầu vốn biết tài của vợ mình, nhưng quá thật vẫn phải vô cùng kinh ngạc mà ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô mà cảm thán
" Ân Ân, giỏi lắm, Ân Ân của anh là giỏi nhất "
Nhạc Ân nghe vậy lúc lắc đầu chúm chím cười hãnh diện. Cả hai vợ chồng đều hãnh diện mà ôm nhau cười nói vui vẻ, quên mất một điều, phải gọi điện thoại báo cho Diệp lão a.
Đọc tiếp: Vợ Ngốc – Chương 47
" Reeng reeng ..... " Diệp Hạo nhìn màn hình điện thoại của mình sáng đèn thì bật cười lắc đầu, để mặc nó reo như vậy, vì người gọi là kẻ mới có điện thoại đang ngồi ở ghế sô pha kia.
" Andy, sao không nghe máy, hứ " Nhạc Ân bất mãn đi vào bếp, đến bên cạnh Diệp Hạo đang nấu ăn , cầm lấy điện thoại đưa lên cho anh
" Ngoan, không thấy anh mới gọi, anh ở đây còn gọi làm gì " Cô chu miệng lên đáng yêu vô cùng, Diệp Hạo hai tay đang bận cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ, khuyện nhủ Nhạc Ân lì lợm, nãy giờ cứ cầm điện thoại gọi cho anh mãi, bắt anh nghe máy, anh rảnh rỗi cũng bắt máy nhưng lại thấy cô cầm điện thoại cười khanh khách thú vị đang tắt cuộc gọi, hóa ra đang đùa anh đây mà.
" Thích gọi Andy a " Nhạc Ân ôm cánh tay Diệp Hạo cọ đầu mấy cái, nhớ lời Diệp Hạo dặn anh đang nấu ăn không được đến gần kẻo sơ sẩy nguy hiểm khó lường, lại lững thững đi ra ghế sô pha nhàm chán hít hít mũi, cái điện thoại đã được Nhạc Ân tinh thông mấy chức năng cơ bản rồi a, hồi nãy còn tự mình bấm số điện thoại rồi gọi cho Diệp lão, xong xuôi còn tự mình lưu vào, may mắn Nhạc Ân biết chữ ' Ông ' do ông Nhạc đã dạy, cộng thêm Diệp Hạo thêm chữ ' Nội ' vào, cũng thành công tự mình lưu được một số điện thoại.
" Ân Ân, nhớ thím Trương không ?" Diệp Hạo nhìn cô nhàm chán, gợi chuyện
" Ân nhớ a , a, lưu số thím Trương vào, Andy , mau ... " Mấy ngày thím Trương rời đi, Nhạc Ân đều được đi ra ngoài chơi với Tiểu Hoa, hôm qua và hôm nay ở nhà lại có Diệp Hạo ở bên cả ngày, không thể trách Nhạc Ân vô ưu vô lo quên mất thím Trương a.
" Đây, số này " Diệp Hạo rửa tay tìm số thím Trương đưa cho Nhạc Ân, Nhạc Ân nhớ số vô cùng giỏi, nhìn một lần là nhớ ngay .
" Nhớ rồi " Nhạc Ân nhìn số xong, lấy điện thoại mình bấm dãy số vừa nhìn vào, thành thạo bấm gọi, thành thạo đưa lên tai nghe máy. " Andy, giọng thím Trương lạ lắm, nói gì Ân không hiểu " , Nhạc Ân khó hiểu đưa điện thoại ra khỏi tai, cúi nhìn chăm chú, kì lạ
" Đâu ??" Diệp Hạo ghé tai tới, để Nhạc Ân đưa điện thoại lên tai mình, chưa nghe rõ đã bật cười " Thím Trương tắt máy rồi, hiểu không, lúc nãy Ân Ân bấm tắt điện thoại đấy, lúc đó, anh mà gọi cho Ân Ân sẽ nghe như thế này " sẽ được nghe giọng của mấy cô tổng đài a
" Ồ, ồ ..." Nhạc Ân gật gù đã hiểu, lại hỏi " Sao thím Trương tắt máy ?"
" Thím Trương đang ở một nơi người ta không cho nghe máy, thím Trương đang về nhà đấy, mai là đến chơi với em được rồi " Diệp Hạo cười nói, khẳng định là thím Trương đang ở trên máy bay rồi, có lẽ là về sớm để nghĩ ngơi chiều nay, mai có sức đi làm.
" Thật sao ... " Nhạc Ân gật đầu vui mừng, mai thím Trương về nhà rồi, có nhiều chuyện để kể với thím Trương lắm, Nhạc Ân bất giác cười giọng cười đã học của Tiểu Hoa " Hắc hắc hắc ... "
Diệp Hạo nhìn vợ mình lắc đầu thở dài, quay lưng tiếp tục nấu ăn, mấy hôm nay anh đã hiểu ý nghĩa cái giọng cười đó, lúc nào cô cười như vậy nghĩa là đang suy nghĩ chuyện gì khoái trá lắm, nhìn khuôn mặt đáng yêu híp mắt cười giọng cười như vậy, anh thấy cô vợ mình cũng rất có tiềm năng làm một con quỷ nhỏ,aiz.
Cả ngày hôm đó, Nhạc Ân chốc chốc lại nhớ ra những người mình quen có số điện thoại, vậy là Diệp Hạo ngồi bên cạnh tìm số cho cô, Nhạc Ân nhớ số bấm vào rồi gọi.
Tiểu Hoa khi nghe được giọng Nhạc Ân đã hét lên trong điện thoại, dù chỉ là chế độ loa bình thường, Diệp Hạo ngồi bên cũng nghe rõ ràng, nhanh tay lấy cái điện thoại đang nằm bên tai Nhạc Ân tránh tai họa, chờ một lúc sau mới để Nhạc Ân nghe lại, vậy là từ nay hai cô gái sẽ có thêm sở thích mới rất con gái đó là buôn điện thoại.
Ông bà Nhạc mà biết cô cháu gái mình đưa mình vào danh sách sau cuối thì không biết sẽ buồn bã như thế nào. Nhưng chắc chắn là ông bà không thể biết, nghe giọng cô cháu gái gọi đến, bà Nhạc rơi cả nước mắt, bấy lâu nay chỉ toàn bà gọi cho Diệp Hạo, nhưng mà có gọi hai lần đều đúng lúc Diệp Hạo đi làm, bà biết Nhạc Ân khỏe mạnh vui vẻ cũng không gọi lại nữa
Ông Nhạc đứng bên cạnh tranh điện thoại từ tay vợ, hào hứng nói chuyện với cháu , vì vợ ông cứ phí thời gian mà khóc lóc không. Dù là người sau cuối được lưu số điện thoại ngày hôm nay, ông bà Nhạc lại là người nói chuyện điện thoại lâu nhất. Nhạc Ân ôm điện thoại nói say sưa, toàn kể chuyện con Gấu rồi đi chơi với Tiểu Hoa, Diệp Hạo nhìn mà lo lắng cô sẽ khản giọng, lại ngay lúc đó điện thoại hết pin, anh chưa kịp mừng rở, Nhạc Ân đã chu môi bất mãn, rất thông minh mà lục túi quần anh, lấy điện thoại tiếp tục gọi nói chuyện. Cuối cùng Diệp Hạo chỉ còn cách kéo Nhạc Ân đi ăn cơm mới tránh phải nghe tiếp cuộc nói chuyện dông dài vô vị của cô vợ.
-----------------------------------------
" Con ngồi đi " Chu Hiếu nhìn Chu Lệ Băng vừa mới mở cửa đi vào phòng rồi nói
" Vâng " Chu Lệ Băng nhàn nhạt trả lời, với người cha này, cô luôn thấy xa lạ
" Con đến Diệp gia ở lại đã gặp được Diệp Bảo chưa ?" Chu Hiếu nhìn con gái trước mắt, không có hảo cảm, nhưng vẫn giữ giọng nói nghiêm túc
" Dạ con đã gặp rồi, anh ấy đã về nhà được ba ngày " Chu Lệ Băng nhớ tới Diệp Bảo, cảm thấy thật mệt mỏi, đôi mắt hơi hơi có quầng thâm chứng tỏ đêm qua cô đã thức suốt đêm.
" Vậy khi nào hai đứa bàn chuyện cưới hỏi, đính hôn đã lâu rồi mà " Chu Hiếu đan hai tay vào nhau, dựa lưng vào ghế hỏi con gái
" Con ... " Chu Lệ Băng buồn bực, càng thêm mệt mỏi, cô không biết a, làm sao cô biết, tại sao ai cũng hỏi khi nào cưới, mẹ cũng vậy, mà cha cũng vậy, hôm nay đột nhiên gọi cô đến đây, cô đã đoán là thế này rồi, cô không biết ngày nào, cô chỉ mong cha mẹ mình giúp cô một tay mà thôi
" Sao nào, Diệp Bảo nó nói sao ?" Chu Hiếu không kiên nhẫn hỏi tiếp, đứa con gái trước mặt này, cho dù đã có kết quả xét nghiệm ADN, nhưng ngày đó bà mẹ của nó chỉ vì ông không chấp chứa hai người mà đã làm loạn ngoài cổng Chu gia, khiến ông mất mặt suốt mấy chục năm trời, thật sự ông không thể thương yêu đứa con này. Nhưng giờ đây, ông có chuyện phải cần đến nó
" Anh ấy chưa nói gì hết " Chu Lệ Băng cúi đầu, giọng nói nhỏ vô lực thể hiện sự mệt mỏi chán nản
" Nó có người khác sao?" Chu Hiếu đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi
"..." Chu Lệ Băng cứng người, sao cha cô biết
Dường như đoán được suy nghĩ của con gái, Chu Hiếu nhếch miệng một cái, nhưng sau đó lại nghiêm túc mà nói tiếp
" Ta chỉ đoán là như vậy, chỉ là hôn nhân thương mại, không ai dại gì mà kéo dài thêm phiền phức, nên qua đó ta nghĩ là nó có người mới "
" Anh ấy ... " Chu Lệ Băng gian nan mở miệng, không biết nói sao nữa
" Con không cần phải bao che cho nó" Chu Hiếu nói xong lại thở dài một hơi, giọng điệu quan tâm mà nói tiếp " Nếu con không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ ra mặt thay con "
" Con ... " Chu Lệ Băng khó xử, cô còn chưa kịp làm gì với chuyện hôm qua, bây giờ lại đến chuyện này.
" Ta hỏi con, dù chỉ là hôn nhân thương mại, nhưng cũng là vợ chồng sống với nhau cả đời , ta nghe nói Diệp Bảo kia có rất nhiều đàn bà bên người , mới chuyện cưới hỏi thôi đã như thế này, huống hồ .... " Chu Hiếu lấp lửng, chính ông cũng là người có nhiều đàn bà bên cạnh, ông cũng hiểu rõ hôn nhân thương mại chỉ đem lại lợi ích cho hai bên
" Cha cứ nói thẳng cho con biết " Chu Lệ Băng mới nghe xong là nhíu mày, sau đó thở dài mà hỏi thẳng
" Dù sao hôn nhân thương mại cũng chỉ là đem lại lợi ích cho hai bên, Diệp Bảo kia khẳng định là như vậy nên mới kéo dài chuyện kết hôn trêu người nhà ta, nó nghĩ nhà nó hơn hẳn Chu gia này nên khinh thường, chỉ cần con chịu giúp ta, tạo gia thế cho Chu gia, đến lúc đó con có là Diệp thiếu phu nhân hay không, con vẫn được tôn trọng " Chu Hiếu nói một hơi dài dòng rồi ngưng lại nheo mắt đánh giá biểu tình con gái
" Giúp cha ... " Chu Lệ Băng thều thào
" Đúng, con nghĩ xem, con là con gái ta, gia thế nhà ta càng cao thì con càng được xem trọng, đến lúc đó có khi Diệp Bảo cũng phải nhìn nhận lại con mà suy nghĩ kĩ hơn đó " Chu Hiếu tiếp tục thuyết phục
" Nhưng giúp chuyện gì ?" Chu Lệ Băng hơi sợ sệt hỏi lại
" Diệp Bảo đang cạnh tranh với một công ty về một hợp đồng lớn, công ty đó đồng ý chia cho chúng ta những 30 % lợi nhuận thu được, chỉ cần con ... " Chu Hiếu chỉ nói ngang đó, nhếch miệng nhìn cô con gái đang tái mặt trước mắt.
Chu Lệ Băng tái mặt, lại còn có cả khiếp sợ, cô chưa nghe cha nói rõ là làm gì, nhưng cô hiểu chuyện cô làm là gian trá, chuyện này nguy hiểm vô cùng.
Đọc tiếp: Vợ Ngốc – Chương 48
Bạn đang đọc truyện tại: SaoViet.Me
Chúc Các bạn đọc truyện vui vẻ!
Chu Lệ Băng trở về lại Diệp gia, nhìn cổng lớn của nhà họ Diệp, cô bổng bật cười chua xót, từ khi nào nơi này thành nơi ở của cô rồi, hồi nãy cô chính là về nhà mình mà, sao không thể ở nhà mình mà lại đến đây, cô vẫn chưa kết hôn với Diệp Bảo, cô còn chưa chính thức làm con dâu Diệp gia nữa cơ mà . Nhớ đến lời nói của cha, Chu Lệ Băng thất thần đứng sững, có nên làm hay không, đúng là dạo này Diệp Bảo đã hết đợt công tác, thường xuyên ở nhà, mọi tài liệu làm việc đều ở phòng riêng của anh. Nhưng đó cũng chính là cái khó, cô và anh ở hai người hai phòng, cô lấy lí do gì để sang phòng anh đây??? Khoan đã, cô có thể làm vậy với anh sao, cô có thể lừa dối anh sao ??
" Tuy là hợp đồng lớn nhưng là lớn với người khác, với Diệp gia chỉ là ngón chân, con đang là giúp Chu gia chúng ta mà, coi như con rể giúp đỡ nhà vợ mà thôi, chỉ một chút đó có đáng là gì so với tài sản Diệp gia " Lời Chu Hiếu vẳng vẳng
" Con gái, chúng ta ở đây hai mươi mấy năm, con có thấy chúng ta ngẩng đầu được lần nào chưa, khó khăn lắm chúng ta mới có được mối hôn nhân với Diệp gia, nếu họ thật sự muốn thông gia với chúng ta thì họ cũng sẽ giúp đỡ chúng ta như vậy thôi, nếu lần này con giúp được cha con, thì chúng ta có thể thẳng lưng mà đứng trong ngôi nhà này, con gái, không có gì đáng sợ, cha con chẳng nói đó chỉ là hợp đồng nhỏ của Diệp gia thôi sao .... " Lời bà Chu ngoài phòng cũng văng vẳng
......
Đúng vậy, anh chẳng phải tặng cô trang sức bạc tỷ hay sao, anh chẳng phải tổ chức triển lãm tranh lớn nhất thành phố cho cô hay sao, đúng rồi, Chu gia của cô có vị thế thì cô mới đứng vững trong Diệp gia được, không sao, chỉ là nhìn trộm một con số mà thôi.
Chu Lệ Băng nắm chặt bàn tay đang run rẩy của mình, đi từng bước kiên định vào cánh cổng lớn Diệp gia.
Thím Trương trở về nhà Diệp Hạo đem theo rất nhiều quà đặc sản, dù là dân dã nhưng với hai vợ chồng Diệp Hạo, đó là món quà ý nghĩa và ngon nhất. Diệp Hạo đợi thím Trương đến một lúc rồi mới đi làm, ở nhà chỉ còn hai thím cháu Nhạc Ân ngồi nói chuyện quên cả trời đất.
" Thím, đây là gì a ?" Nhạc Ân cầm củ khoai lang dù được rửa sạch bùn đất nhưng là khoai lang nhà nên hơi sần sùi và cong queo , ở thành phố lớn này thì đi siêu thị chỉ có thể mua mấy củ khoai lang to , đẹp nhưng lại không ngon .
" Khoai lang đó Tiểu Ân, chút nữa thím Trương hấp cho Tiểu Ân ăn, ngon lắm a " Thím Trương đã qua màn chào hỏi đầy hoành tráng vừa nãy, bây giờ vẫn còn vui vẻ, nói chuyện cũng đặc biệt tươi cười hơn nhiều.
" Ồ, để Andy nữa " Nhạc Ân rất thương chồng.
" Được được, còn nhiều lắm, cả hai cứ ăn thoải mái" Bà chẳng giàu có gì để mua những thứ đắt tiền, nhưng mấy củ khoai lang này thì chỗ con trai bà bán đầy đường, lại rẻ vô cùng, muốn ăn mấy bà cũng chiều hết .
" A, đây là gì a ? " Nhạc Ân nhìn về cái túi xách đen phồng to, chỉ vào nó mà hỏi, ăn được không nhỉ
" Ha ha, đây là kẹo đặc sản , thím Trương mua cho Tiểu Ân ăn cho biết đây, ngon lắm " Thím Trương lấy ra một gói kẹo, đưa cho Nhạc Ân nếm thử
" A ...cứng ... ưm ... ngon a " Nhạc Ân mới cho vào miệng muốn nhai thì hơi cứng, nhưng cắn một cái lại chon chon, vỡ ra, có đậu phụng trong đó, ăn rất ngon.
" Ha ha, cho Tiểu Ân hết đó " Thím Trương vui mừng vì quà được thích, đứng dậy dọn dẹp để cất đi, hôm nay đi làm lại, mọi công việc vẫn phải làm bình thường như trước đây, may mắn cho bà là Diệp Hạo đã giữ ngôi nhà gần như nguyên vẹn như trước lúc bà đi, chỉ có mỗi sàn nhà là cả tuần chưa lau qua thôi.
" Cho Andy nữa nha " Nhạc Ân nhai kẹo, luôn thể hiện mình đồng cam cộng khổ với chồng
" Tiểu Ân thật đúng là thương cậu Diệp Hạo mà " Thím Trương cảm động, đứng lại vỗ vai Nhạc Ân một cái mới ôm đồ đi.
Andy là chồng Ân mà, Nhạc Ân nhìn bóng lưng thím Trương trả lời bằng một nụ cười, nhưng nhanh chóng bị cái kẹo trên tay kéo suy nghĩ về lại, kẹo ngon thật, ăn tiếp thôi.
........
Nhạc Ân đem điện thoại ra khoe với thím Trương, bảo hôm qua có gọi cho bà thì bà tắt máy. Thím Trường hứng khởi bảo Nhạc Ân gọi lại cho bà để bà lưu số, lại nhìn màn hình điện thoại Nhạc Ân hiện lên chữ 'thím Trương' thì cứ nghĩ là do Diệp Hạo lưu vào dùm cô, nào ngờ một lúc sau, bà đang lau nhà, Nhạc Ân ngồi trên ghế sô pha mở điện thoại lưu loát tìm tên " Ông Nội " để gọi cho Diệp lão nói chuyện, rồi lại tìm tên " Ông ngoại " để gọi cho ông Nhạc thì mới bắt đầu nghi ngờ.
" Cái này là cậu Diệp Hạo lưu vào cho Tiểu Ân sao ?" Thím Trương đứng sau lưng Nhạc Ân chỉ vào màn hình danh bạ rồi hỏi
" Cái này Andy lưu, cái này Ân lưu, nhưng Ân nhớ hết, Ân biết viết chữ thím Trương rồi nha, Andy còn dạy viết tên nhiều người nữa " Nhạc Ân thành thật báo cáo
" Vậy sao, Tiểu Ân giỏi thật, Tiểu Ân hiểu là chữ gì không ?" Thím Trương lại chỉ vào mấy cái biểu tượng trên màn hình điện thoại, hỏi Nhạc Ân, cô bé này biết chữ sao, bà không ngờ đấy
" Biết a " Nhạc Ân chu môi, nhớ lại hôm qua Diệp Hạo khen mình giỏi thế nào, lại thấy vui vẻ, hào hứng chỉ cho thím Trương " Đây này, máy ảnh nha, chụp được hình người vào... đây này , nghe nhạc nha , khỏi phải mở tivi ... đây này .... "
Thím Trương kinh ngạc, bà không phải là kẻ ngốc, bà nhìn vào là biết Nhạc Ân không phải là ghi nhớ như vẹt, mà chính là hiểu mấy chữ đó, cô chỉ từng chữ rồi đọc từ đầu đến cuối, điện thoại có chữ nào thì chỉ chữ đó như đã hiểu nghĩa từ lâu rồi, thậm chí còn mở tin nhắn ra lưu loát bấm vào chữ " Andy, nhớ " rồi gữi cho Diệp Hạo.
" Tiểu Ân, cháu thật giỏi nha, ai dạy cháu đây " Chẳng phải bà Nhạc nói từ lúc sinh ra Nhạc Ân đã mắc bệnh hay sao, Nhạc Ân có học chữ được à?
" Hôm qua Andy dạy a " Nhạc Ân có gì nói nấy, còn nở nụ cười phụ họa vui vẻ
Hôm qua ??? mới dạy hôm qua, mà đã biết nhiều thế này ? Thím Trương khó tin mà tiếp tục lau nhà, bà không biết, thật ra bà Nhạc cũng đã có dạy rồi nhưng chỉ là mấy chữ căn bản, vốn Nhạc Ân ghi nhớ rất giỏi, chỉ cần cô nhìn vào là nhớ cách ghi, rồi có người giải thích nghĩa thì sẽ nhớ luôn nghĩa nữa, đó là khả năng trời phú cho Nhạc Ân rồi. Phải đến chiều khi Diệp Hạo về nhà , thím Trương mới dám đem thắc mắc ra hỏi Diệp Hạo, thấy anh cười gật đầu mới tin hoàn toàn, bà nghĩ, so ra Nhạc Ân như một đứa trẻ, nếu nói khoảng thời gian chưa đến nhà Diệp Hạo , cô là đứa trẻ sơ sinh chưa biết gì, thì mấy tháng ở nhà Diệp Hạo, cô là đứa trẻ 2,3 tuổi bắt đầu học hỏi, vậy có nên xem Nhạc Ân là thần đồng không nhỉ, cái này là được lên tivi đó nha. Với thím Trương, Nhạc Ân mãi mãi là trẻ con mà thôi.
...........
Diệp Hạo đi làm bình thường trở lại sau hai ngày nghĩ, vốn anh em trong văn phòng lúc đầu cũng như Trần thúc nghĩ Diệp Hạo là giận chuyện Nhạc Ân, dù trước đây Diệp Hạo không phải là người như thế nhưng có vợ rồi, lại yêu vợ như vậy thì ai biết được. Đến khi Trần thúc đến nhà Diệp Hạo về, mọi người mới vui mừng vì Diệp Hạo vẫn là người chín chắn biết có biết không a, hơn nữa, còn được Trần thúc thông báo mật chuyện động phòng của Diệp Hạo, mọi người càng mong ngóng đến ngày Diệp Hạo đi làm lại, đây là chuyện kinh thiên động địa, anh Hạo sẽ có bộ mặt thế nào khi đi làm đây ?? ai ai cũng chờ đợi.
Diệp Hạo vào văn phòng với bộ mặt không cảm xúc như thường lệ, liếc thấy xung quanh anh em nhìn mình như hổ báo rình mồi thì nén cười lại, anh biết Trần thúc đã nói ra, nhưng , họ có cần quan tâm chuyện nhà anh đến như vậy không nhi , Diệp Hạo thở dài ngồi xuống bên cạnh Trần thúc
" Hôm nay làm ở đâu ? " Hợp đồng kia đã xong, đến hợp đồng mới
Trần thúc chép miệng cười thần bí, đưa tay cầm ly trà uống một ngụm , lại nhìn Diệp Hạo mà cười tiếp
" Văn phòng chuẩn bị giải thể sao ?" Diệp Hạo lắc đầu, nhìn quanh một lượt mấy anh em đang đi đến ngồi gần anh mà phán hoàn cảnh hiện tại
" Hắc hắc, thế nào, có cảm thấy đợi thêm là uổng phí không nào, chúng tôi đã nói mà, cô ấy không còn nhỏ nữa " Trần thúc lúc này mới ngừng cười , gõ mấy ngón ta lộp cộp xuống bàn hỏi Diêp Hạo.
Diệp Hạo nhìn Trần thúc, nhìn lại mấy khuôn mặt trông ngóng câu trả lời từ anh, tâm tình vui vẻ mà không thấy phiền phức, thêm nữa còn cho rằng có anh em thật tốt, ai ai cũng quan tâm đến anh, bèn mĩm cười chân thành nói
" Cảm giác ?? 2 chữ thôi : Không Tệ " lại nhìn một vòng mấy anh em " Cám ơn mọi người đã quan tâm " cuối cùng ngưng cười mà nói tiếp " Nhưng chuyện vợ chồng nhà tôi không mang lại miếng cơm cho mọi người đâu, mọi người vẫn muốn ở đây quan tâm đến tôi sao ??"
Câu cuối của Diệp Hạo khiến mọi người bật cười, Diệp Hạo nói đúng, tại sao bọn họ cứ quan tâm mãi chuyện vợ chồng người khác làm gì nhỉ, cả bọn đúng là thái quá rồi, tự dưng làm rộn lên . Mọi người cũng đã thu hoạch được kết quả cần biết, Diệp Hạo đang có tâm tình rất vui vẻ a, vì lúc trước có hỏi gì Diệp Hạo vẫn im lặng là vàng, hôm nay trả lời được như vậy chứng tỏ đã có tiến bộ nhiều lắm rồi.
Trần thúc nhìn Diệp Hạo một lời ngắn gọn mà dẹp tan được đám đông thực sự phải tiếp tục khâm phục, Trần thúc đứng dậy đi đến vỗ vai Diêp Hạo cười ha hả mà nói
" Khá lắm A Hạo, không hổ danh là công thần của tôi, luôn suy nghĩ vì lợi ích của văn phòng "
Diệp Hạo liếc mắt khinh thường ông chủ, chính ông gây nên mọi chuyện chứ ai, ông mà không bép xép thì mọi người sao hăng hái hóng chuyện đến quên làm việc đươc.
" Cậu đừng nhìn tôi với anh mắt khinh thường như vậy chứ , ha ha " Trần thúc bật cười khi thấy ánh mắt Diệp Hạo, lại nói tiếp " Không đùa nữa, đi cùng tôi đến nhà khách hàng thôi"
Diệp Hạo ngồi đó gật đầu, vừa muốn đứng lên đã nghe giọng vang dội của Tiểu Hoa ngoài cửa truyền vào
" Tiểu Ân, đến chưa a ??" Tiểu Hoa nghe Trần thúc nói hôm nay Diệp Hạo đi làm lại, sáng nay thức dậy hơi trưa nên bây giờ mới chạy qua được " Ủa, Tiểu Ân đâu anh Hạo ???"
Diệp Hạo nhìn Tiểu Hoa vừa đi vào cửa chỉ thấy một mình anh thì tỏ vẻ ngạc nhiên, lắc đầu bảo
" Ân Ân hôm nay ở nhà rồi "
" Cái gì, ở nhà, anh để Tiêu Ân ở nhà một mình sao " Tiểu Hoa hét lên
Diệp Hạo hài lòng vì Tiểu Hoa quan tâm Ân Ân nhà mình, lại lắc đầu nói tiếp
" Có thím phụ giúp việc nhà trông chừng rồi "
" ... Ồ ...." Tiểu Hoa ủ rủ cúi đầu buồn bã, hai hôm nay buồn gần chết a, nhà cậu thì xa trường, xa nhà bạn bè trong lớp, được mỗi Nhạc Ân để chơi cùng thì lại không đến đây nữa. Hay là ... mình đến đó chơi đi, hôm trước cậu đưa đi chạy xe có 10 phút a, nhưng cậu có cho đi không nhỉ, sau chuyện vụ sinh nhật đó, cậu mợ không cho đi đâu hết, aizz.
Trần thúc nhìn đôi mắt cháu gái vừa mới sáng bừng nay đã ũ rũ lại, lắc đầu yêu thương quay sang Diệp Hạo, vô cùng hiểu ý cháu mà nói
" Cho Tiểu Hoa nó qua đó chơi với Tiểu Ân đi, dù sao ở nhà cậu cũng an toàn."
Tiểu Hoa cúi đầu nghe thấy Trần thúc nói ngày lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo chăm chú. Diệp Hạo không nhìn thần sắc hồi nãy của Tiểu Hoa, nhưng nghe Trần thúc nói là hiểu ngay vấn đề, dù sao ở nhà anh có thim Trương canh chừng, hơn nữa Tiểu Hoa cũng sẽ không làm thêm chuyện gì dại dột, cho nên suy nghĩ xong liền gật đầu
" Em thích qua thì cứ qua chơi với Nhạc Ân, chỉ cần đi đâu phải để thím giúp việc đi theo là được ."
Tiểu Hoa nghe nói vậy thì nhảy cẩng lên
" Ya, cám ơn anh Hạo " nói xong liền chạy đi, nhưng ra đến cửa lại quay người lại " Cậu, cám ơn cậu nhiều ", bây giờ mới chính thức rời đi.
Trần thúc lắc đầu mà cười, dù sao đi nữa, đây là cô cháu gái mà ông yêu quý nhất a. Lại hướng Diệp Hạo nói " Đi thôi , để tôi lái xe, cậu nghĩ xem đến đó rồi phải làm gì đi "
Đọc tiếp: Vợ Ngốc – Chương 49
Gì vậy A Hạo " Trần thúc đang lái xe nhìn qua Diệp Hạo lúc này đang nhìn điện thoại mĩm cười, hình như mới nhận tin nhắn .
" Không có gì " Diệp Hạo vừa trả lời vừa bấm tin nhắn, xong xuôi cất điện thoại vào túi quần rồi ngồi im , khóe miệng vẫn cong như vậy làm Trần thúc càng nhíu mày tò mò .
Trần thúc làm sao biết, anh cười bởi vì anh đọc được tin nhắn của Nhạc Ân. Tối hôm qua, Nhạc Ân bắt đầu tò mò về chức năng nhắn tin, vậy là anh chỉ cho cô, học hành một lúc, cô thử nhắn tin nhắn đầu tiên cho anh. Vốn từ của Nhạc Ân không nhiều, anh phải dạy thêm, dù vậy chỉ chừng đó cũng đủ cho cô nhắn tin liên tục vào máy anh. Trong một lúc thôi mà điện thoại anh nhận hơn 20 tin nhắn
' Andy, Ân nè '
' Andy , con Gấu kìa '
' Andy là chồng Ân '
' Ân là vợ Andy ' .... , mặc dù cả hai vợ chồng đang ôm nhau nằm trên giường nhưng mỗi một tin nhắn được gữi tới đều được Diệp Hạo mở ra đọc cẩn thận, aiz.
Mới đây thôi cô lại nhắn tin cho anh
' Andy , nhớ ' dù chỉ là chữ nhớ đơn giản, nhưng anh hiểu đó là cô nhớ anh. Diệp Hạo càng cong khóe miệng, hạnh phúc lan tỏa khắp khuôn mặt tuấn tú. Anh mới rời nhà khoảng 1 giờ, cô đã nhớ anh, vợ ngốc thật ngoan mà.
" Aizzz " Trần thúc nhìn Diệp hạo một hồi, không cần anh nói cũng đã hiểu ra lí do anh cười. Hôm qua ông nghe Tiểu Hoa nói Tiểu Ân có điện thoại a, khẳng định là đang nhắn tin với vợ rồi. Trần thúc thở dài là vì bất mãn, hừ, lớn đầu rồi chứ có phải học sinh nữa đâu mà bày trò nhắn tin yêu đương,nhưng mà, thực ra Trần thúc cũng rất ghen tỵ .
----------------------------------------------
Nhạc Ân nhắn tin cho Diệp Hạo thì ngay lập tức nhận được tin nhắn trả lời, nhưng do bận nói chuyện với thím Trương nên chưa đọc được. Giờ thì đang mở ra đọc, ' Ân Ân , nhớ ' , đương nhiên Diệp Hạo nhắn tin theo nguyên bản của cô, Nhạc Ân cười khúc khích, không giống Diệp Hạo giấu diếm đi, mà hào phóng khoe với thím Trương
" Aiz, tình cảm quá đi mà " Thím Trương gật gù với Nhạc Ân nhưng quay mặt đi là cười tươi không một tiếng động, bà thật không ngờ Diệp Hạo có thể làm ra chuyện nhắn tin như thế này với Nhạc Ân, vốn người như Diệp Hạo không hợp với mấy thứ này mà.
Thím Trương vừa di chân đã nghe có tiếng chuông cửa, ai đến nhỉ???
Bên ngoài Tiểu Hoa đứng bên cạnh chiếc xe máy điện của mình, hai tay nắm cổng mà gọi vào " Tiểu Ân, Tiểu Ân, ra đón mình nào"
Nhạc Ân cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, rồi cũng nghe thấy tiếng Tiểu Hoa gọi lớn, ngay lập tức đứng dậy nhanh chân chạy tới thím Trương hào hứng nói
" Thím Thím, mở cổng, Tiểu Hoa đến kìa " sau đó không đợi thím Trương bước bước nào đã chạy nhanh tới mở cửa đi ra cổng.
" Tiểu Ân, he he, mình tới chơi với bạn đây " Tiểu Hoa đã thấy Nhạc Ân đi ra, không gọi nữa mà với tay vào trong ngoắc, đợi Nhạc Ân chạy đến gần thì cười tươi nói tiếp " Tiểu Ân, mở cổng , mở cổng a "
Diêp Hạo mà ra khỏi nhà là thím Trương khóa cổng lại từ bên trong, Diệp Hạo về thì tự có chìa khóa mà mở, nhưng lúc này đây Nhạc Ân không có, cô đang đợi thím Trương đang đi theo sau tới mở
" Ân không có khóa, thím Trương mở, Tiểu Hoa đợi chút " Nhạc Ân vỗ vỗ bàn tay đang nắm song cửa bằng sắt của Tiểu Hoa mà nói, thím Trương đang đến gần nhìn như thế nào cũng giống như cảnh đi thăm tù trong phim vậy.
Thím Trương gật đầu cười với cô bé trước mặt, dù bà không biết là ai nhưng nhìn Nhạc Ân nói chuyện thoải mái như vậy chứng tỏ là mức độ quen nhau không tệ, nhanh chóng mở cổng. Tiểu Hoa dắt xe vào sân xong là quay lại ôm tay Nhạc Ân chào thím Trương. Chà, Nhạc Ân quen đâu một cô bé sôi nổi thế này nhỉ ??? Thím Trương nhìn cái miệng nói lia lịa của Tiểu Hoa nhận xét.
Nhạc Ân vốn là muốn kể chuyện cho thím Trương nghe về Tiểu Hoa, nhưng không ngờ chưa kịp kể điều gì thì Tiểu Hoa đã đến đây, lại còn giành luôn phần kể chuyện của Nhạc Ân. Vậy là một Tiểu Hoa năng nổ nhanh chóng thân quen với thím Trương, giờ đang ngồi cùng với Nhạc Ân ở trong bếp kể chuyện cho thím Trương nghe.
" Lúc đó anh Hạo rất đáng sợ a, cháu thấy anh ấy đánh mạnh tay ghê lắm, nhìn cái tên kia thê thảm, cháu chỉ sợ hắn ta chết " Tiểu Hoa ăn kẹo do thím Trương đưa, hết nhìn mặt Nhạc Ân lại nhìn mặt thím Trương , kể chuyện Diệp Hạo mà cứ như đang kể chuyện kiếm hiệp.
" Sao ??" Thím Trương hít một hơi lạnh hãi hùng, có những chuyện này sao, bà đi có một tuần mà có bao nhiêu chuyện đã xảy ra " Thế cậu bị đánh đó ra sao rồi ?? " Thím Trương lo lắng Diệp Hạo bị người ta kiện, dù anh có là cháu Diệp lão gia nhưng đánh người mạnh tay như vậy cơ mà.
" À ... " Tiểu Hoa ấp úng, câu chuyện vốn là lỗi của Tiểu Hoa và Nhạc Ân, nhưng Tiểu Hoa chỉ kể ngắn gọn những tình tiết hấp dẫn,thêm nữa mấy chuyện sau này cô hoàn toàn không hề biết gì hết " Cháu nghe nói anh ta học ở trường cháu, nhưng cháu không hề nhìn thấy anh ta lần nào. Còn Kiều Kiều thì chuyển đi đâu rồi a "
Tiểu Hoa cúi đầu suy tư, còn một chuyện nữa, hôm qua có người bảo là bạn anh Hạo tìm tới cậu, cô nghĩ chắc là những người đã đưa cô về hôm đó, họ nói với cậu là mọi chuyện đã được giải quyết, còn bảo cô khi đi học cứ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cô chỉ biết như vậy thôi, chứ cái tên bị đánh và Kiều Kiều cô chưa lần nào thấy lại.
" Vậy à " thím Trương gật đầu, nhưng mày cau lại vẫn còn hiện vẻ lo lắng cho Diệp Hạo.
" Sao Ân không nhớ " Nhạc Ân cũng đang nhai kẹo nghe kể chuyện, đến đoạn này thì thấy là lạ, hoàn toàn không nhớ tới Andy đánh người kia.
" Aiz, lúc đó bạn run bần bật, khóc không thành tiếng, sao nhớ được , ha ha " Tiểu Hoa cười cợt vỗ vai Nhạc Ân trêu , dù vậy Nhạc Ân bên kia không hiểu chỉ chu miệng ngu ngơ , khiến Tiểu Hoa bất mãn thu tay về tiếp tục ăn kẹo.
" Cả hai cũng thật là, lần sau đừng đi đến những nơi như thế nữa, may mà cậu Diệp Hạo đến kịp đấy " Thím Trương sau một hồi lo lắng giờ nghiêm túc nhìn hai cô nhóc còn nhỏ hơn con mình cả chục tuổi mà giáo dục.
Tiểu Hoa nghe vậy nuốt vội miếng kẹo trong miệng, nhanh nhảu thề thốt
" Ai, làm gì có lần sau nữa, tụi cháu có được cho tiền cũng không dám đi đâu nguy hiểm nữa a" rồi quay sang vỗ vai Nhạc Ân " Phải không Tiểu Ân ?"
" Ừm, không đến đó nữa, ghê lắm nha " Nhạc Ân chu môi nhìn thím Trương phụ họa cho Tiểu Hoa
" Tốt, cả hai giỏi lắm " Thím Trương gật gù.
Tiểu Hoa đến nhà Nhạc Ân thì phải chơi những trò của Nhạc Ân,như đi theo con Gấu ra vườn chơi
" Sao nó tên là Gấu ?" Tiểu Hoa trợn mắt nhìn con chó gọi là Gấu
" Vì nó tên Gấu a " Nhạc Ân đưa ra câu trả lời vô cùng thuyết phục
Rồi lại vào phòng Nhạc Ân ngắm gấu
" Oa, hôm trước đến không để ý, phòng bạn nhiều thứ nha, oa, cả đống gấu đáng yêu quá " Tiểu Hoa nhào vào ôm mấy con gấu bông
" Andy làm cho đấy " Nhạc Ân tự hào đầy mặt
" Thật sao, anh Hạo đúng là người chồng lý tưởng mà "
" Lý tưởng là gì ....? "
" Ha ha, lý tưởng là.. là.. aiz... là tài giỏi a ..."
" Ồ .... "
.........
Hai người chỉ quanh quấn trọng phạm vi ngôi nhà mà cũng đã đến lúc ăn cơm trưa, Thím Trương niềm nở mời, Tiểu Hoa không khách sáo mà từ chối, lần đầu tiên thím Trương mới chứng kiến được Nhạc Ân không có Diệp Hạo mà vẫn vui vẻ ăn cơm, bà gật đầu hài lòng, Tiểu Ân phải có bạn mới không bám Diệp Hạo nữa a.
--------------------------------------------
Chiều tối Diệp Hạo về nhà, lúc mở cửa thì được nhận một điều bất ngờ.
" Ân Ân, sao đứng đó? " Diệp Hạo khó hiểu nhìn Nhạc Ân đang đứng trước mặt mình mà hỏi, vừa mở cửa đã thấy cô, cũng không lạ gì, mọi khi cô vẫn chạy ra đón anh, nhưng khác mọi hôm tíu tít nói cười, hôm nay chỉ đứng im mà nhìn
Nhạc Ân không trả lời Diệp Hạo , đôi mắt to đảo một vòng dường như đang suy nghĩ, rồi cái đầu nhỏ gật gù như đã nhớ rõ, cuối cùng mĩm cười nhìn Diệp Hạo mà nói
" Andy, cúi xuống "
Cúi ?? Diệp Hạo ngơ ngác, cái đầu muốn cúi xuống rồi nhưng khựng lại, cúi đầu hay cúi người ??
Nhạc Ân thấy Diệp Hạo chậm chạp liền bất mãn, đưa hai bàn tay nhỏ níu lấy khuôn mặt Diệp Hạo kéo xuống. Sức Nhạc Ân sao mà kéo Diệp Hạo nổi, lúc này đây Diệp Hạo cũng đã hiểu câu noí Nhạc Ân nên thuận thế cúi đầu theo, chưa kịp thắc mắc cô sẽ làm gì thì thấy Nhạc Ân nhón chân hôn mạnh lên má anh.
Diệp Hạo sững sờ, bên mà còn cảm giác tê rần rần, lại thấy Nhạc Ân buông đầu anh ra, đưa hai tay ôm chặt lấy người anh.
" Mừng Andy về nhà " Nhạc Ân úp mặt vào ngực Diệp Hạo mà nói
Mừng Andy về nhà ???? Ha ha, Diệp Hạo bật cười, là chào đón anh ư, sao giống mấy bà vợ bên Tây vậy nhỉ. Nhưng anh thích cảm giác ấm áp này, Diệp Hạo đưa một tay ra ghì chặt lưng Nhạc Ân vào người mình, một bàn tay khác đẩy nhẹ cái đầu nhỏ đang úp vào mình ra , Diệp Hạo mĩm cười nhìn chăm chú khuôn mặt Nhạc Ân , một lúc sau mới hỏi
" Học cái này ở đâu, vợ ngốc ?"
" Haha, học trên tivi chứ đâu " Thím Trương vừa mới bước ra cửa, nghe thấy câu hỏi của Diệp Hạo, buồn cười quá trả lời dùm Nhạc Ân luôn
Cuối cùng cũng học được mấy cái hay ho, Diệp Hạo gật đầu, chào thím Trương, sau đó lại nhìn khuôn mặt đang mĩm cười của cô vợ nhỏ, trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được dán môi mình lên đôi môi nhỏ mà hôn một trận.
" ...ưm .... " Nhạc Ân cựa quậy, trong màn chào chồng trở về trên tivi không có cảnh chồng hôn vợ nha, lại hôn lâu thế này.
Diệp Hạo mặc kệ Nhạc Ân cựa quậy, hôn vẫn cứ hôn, hôm nay anh rất hạnh phúc đây. Cho đến khi Nhạc Ân gần như khóc vì ngạt thở, Diệp Hạo mới buông cô ra, hôn lên trán cô mà thì thầm
" Ngoan lắm, bây giờ anh đi tắm, Ân Ân dọn cơm với thím Trương "
Nhạc Ân bị Diệp Hạo hôn đến mù mờ, nghe Diệp Hạo nói xong mới tỉnh táo một chút, liền níu áo Diệp Hạo thở phì phò nói
" Khoan ... "
" Sao ??" Diệp Hạo bật cười, màn chào hỏi còn sao
" Áo khoác Andy đâu ??"
" Áo anh, anh để ngoài xe "
" Oa, sao Ân đem áo đi treo được, mau lấy cho Ân " Nhạc Ân bất mãn, đã bị cường hôn còn không có áo khoác cho cô treo, làm rối loạn màn chào hỏi
" .. treo ? .." Diệp Hạo chớp mắt một cái
" Ha ha ... " Có tiếng thím Trương trong bếp cười
Là sao ? ?? Diệp Hạo khó hiểu nhìn Nhạc Ân chu môi nhíu mày nhìn mình, mới hồi này còn nồng thắm đáng yêu cơ mà
" Andy ra lấy áo đi " Nhạc Ân ra lệnh
" Ừ , anh lấy ... " Diệp Hạo cứng nhắc mở cửa đi lấy áo
" Áo khoác đây ... ?" Diệp Hạo trở vào đưa áo cho Nhạc Ân, chưa kịp nói hết đã thấy Nhạc Ân cười tươi đỡ lấy cái áo, vừa khoác tay Diệp Hạo kéo vào nhà vừa nói ,khuôn mặt vui vẻ thay đổi 360 độ so với lúc nãy
" Andy đi làm có mệt không a ?"
" ...."
Thím Trương thật sự không nhịn được nữa, này giờ chỉ là cười khe khẽ, bây giờ như đột phát, cười đến nghiêng người ôm bụng.
.........
Đọc tiếp: Vợ Ngốc – Chương 50