XtGem Forum catalog
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Sự lựa chọn Truyện Teen - Sự lựa chọn - Trang 14

Chương 41

Tuyệt. Và bây giờ thì tôi và Madi mâu thuẫn với nhau vì một chuyện không thể lãng xẹt hơn.

Nhưng nó đã chọn rồi đấy thôi, đứng về phía bên kia để chỉ trích cái đám bọn tôi. Nực cười thật.

Đã vậy, tôi cho nó tự do luôn, chắc vui lắm.

Tôi bước dọc theo con đường từ sân bóng đá dẫn ra sân bóng rổ, dưới cái nắng nhạt sắp tàn của buổi chiều. Một buổi chiều nhạt thếch, lạc điệu của mùa thu. Trên cái sân bóng rổ lót bê tông, mát mẻ dưới bóng râm của thư viện, hai đứa nhóc đang đứng chém gió, trông vui vẻ hẳn so với cái nơi chết tiệt tôi vừa đứng.

Nhóc Zim ôm quả bóng màu cam, huơ chân múa tay diễn tả cách làm thế nào cho bóng lọt vào rổ dễ nhất với vẻ tự hào, trong lúc bé Lim lắng nghe chăm chú.

Madi cũng luôn chăm chú nghe tôi nói giống như con bé này.

Điên, tự dưng nghĩ đến Madi làm cái cóc gì?

-Hai nhóc, rảnh rỗi quá nhỉ? -Thằng Thuận vượt lên trước, phá cuộc “tâm sự” của hai cháu nó.

Lũ con hoang đàng dừng lại giống tôi, nhưng trầm ngâm hẳn. Ồ, tụi mày đoàn kết thế, bây giờ có cả màn tự kỉ tập thể sao?

-Ủa? Mấy anh chị không đi đá nữa à?-Thằng Zim tò mò ngó bọn tôi, hình như nhận ra điều gì bất thường.

Tôi cười bảo:

-Ừ, ngoài đó toàn chó dại.

-Có chó hả? Đâu ra vậy? -Bé Lim ngu cái mặt ra hỏi.

Rồi, sao trông biểu hiện bé này giống hệt…

Cắt ngay!

Ồ, thật tởm, tôi đang nghĩ về đứa con gái rắc rối kia cơ đấy. Tôi có thú vui tao nhã này từ bao giờ vậy?

-Tao muốn đi uống! -Con Liên nãy giờ im im như đang mặc niệm bỗng rụt rè lên tiếng, mắt nhìn tôi buồn bã.

Đừng nhìn tao bằng ánh mắt khiến người ta muốn nôn đó! Chẳng có cái quái gì sụp đổ ở đây cả, okay?

-Vậy thì đi, phấn chấn lên nào các bạn trẻ, không say không về!

Câu đó tôi nói cốt để tụi này không nghĩ linh tinh. Không biết chúng nghĩ gì về M… Thôi, dẹp đi! Kệ bọn chúng.

———-

Rốt cuộc lại, tôi ngồi trong quán nhậu, chém gió với đám bạn nhưng cái não thì không để ý lắm tới bọn nó, thành ra không biết chúng nói cái khỉ gì nãy giờ nữa.

Bởi vì, tôi đang nghĩ làm thế nào để trả tự do cho kẻ rắc rối kia.

-Này, giờnsao?-Cún Cún cụng cái ly đầy bia lạnh vào ly của tôi cái cạch, hỏi.

-Sao cái gì?

Nó cũng đi nhậu với BadBoy à? Sao nãy giờ tôi không thấy nhỉ? Quái, mình bị đui mắt ngắn hạn cha nó rồi!

-Madi ấy mà! -Cún nói, rồi vừa nhìn tôi vừa uống, vẻ phê phê.

Nó…vui hả? Tôi không nhìn nhầm chứ?

Cũng phải, ngay từ đầu nó vốn không thích “hacker” bước vào tình bạn của nó và tôi. Nó ghét Madi một phần vì nghĩ tôi vì Madi mà không quan tâm nó nữa.

-Chả sao cả. -Con Liên phát ngôn hùng hồn trước khi tôi trả lời, vẻ mặt đầy thấu hiểu-Mày đừng giận Madi nhé, tao nghĩ nó có chuyện gì đó nên nói năng có hơi…

-…mất dạy. -Thằng Nam tiếp lời với vẻ đầy giải trí, tay cầm chai bia lắc lắc, chuẩn bị khui bằng chiếc đũa.

Nó cực ghét ai phán xét về BadBoy giống như Madi, cái gì mà quá đáng, cái gì mà “không quan tâm đến cảm giác của người khác” cơ chứ?

Lập tức có hai kẻ cùng nói lớn lên sau khi thằng Nam chém, một người thì ủng hộ, là thằng Thuận:

-Chuẩn, tao ghét nhất thái độ đó!

Kẻ kia phản đối, nhưng không nghiêm túc, là nhóc Zim:

-Anh nói vậy là quá rồi, đại tẩu của em có dạy đàng hoàng!

Bọn khác lại nhao nhao lên như cái chợ:

-Tao không thích cái thái độ đó của nó tí nào, cứ như thể bọn mình gây sự với Ladykiller lần đầu ấy!-Thằng Cường.

-Ừ, nó không hiểu gì về chúng ta cả!-Thằng Hùng.

-Tao cứ tưởng nó hiền lắm cơ! -Nhóc AK cũng bon chen.

Bla bla…

Đại ca, nếu mày ở đây thì mày nghĩ sao? Chẹp, theo cái chủ nghĩa vì gái của mày, chắc sẽ bỏ qua cho nó hết chứ hả? Hỏi mày cũng như hỏi cái đầu gối vậy thôi.

“Rầm! ”

Giữa lúc cả bọn đang bàn tán sôi nổi, một tiếng đập bàn khô khốc vang lên.

Kẻ im lặng duy nhất nãy giờ đứng dậy, với vẻ mặt nguy hiểm kinh điển, ánh mắt địa ngục lướt khắp bọn.

-Im hết đi! -Kẻ đó cuối cùng cũng bộc lộ quan điểm cao qúy của mình.

Vâng, còn ai khác ngoài anh dại gái của chúng ta – Exdi?

Cả lũ trố mắt nhìn nó, chờ đợi.

-Bọn mày chả hiểu gì về Madi cả, thế nên đừng nói xấu về nó như vậy! -Vẫn giữ vẻ mặt đó, thằng Exdi nhấn mạnh từng từ.

Ồ, đến tận bây giờ mày vẫn bênh nó sao? Mày yêu nó đến vậy à? Chậc, cao thượng thế!

Tôi vẫn tỉnh bơ ngồi nhìn nó, trong lúc bọn bên cạnh bắt đầu sôi máu lên.

-Nói xấu á? Chậc, mày ngu lắm con ạ! Nhìn thoáng lên đi, trong mắt mày chỉ có mỗi nhỏ đó thôi à?-Thằng Thuận dường như sợ bọn kia bùng nổ nên cố gắng giảm nhiệt lại bằng cách nói ôn hòa.

Nhưng thằng Nam thì không nhịn được, vốn dĩ ghét thằng Exdi nên bật ra một tiếng cười nhạo báng.

Có vẻ như thằng Exdi đang đứng về phe cũ của nó – Ladykiller.

Nó không thèm nói với lũ kia, nhìn tôi hỏi nghiêm túc:

-Hey, nói đi, mày không định làm hòa với nó à?

Làm hòa á? Nực cười.

Bớt hoang tưởng đi Exdi! Tao là ai chứ? Mày nghĩ tao cần một đứa không hiểu chuyện như nó sao?

Tôi cười điềm nhiên, hỏi lại:

-Mày nghĩ sao?

Mày sẽ phát điên, nếu biết những gì tao đã và sắp làm với nó, Exdi ạ!

Lần đầu tiên tôi thấy trong mắt thằng Exdi ánh lên tia nhìn giống hệt tia nhìn dành cho đại ca.

Ôi tuyệt quá, nó bắt đầu ghét tôi đấy. Phê thế chứ, ai đã từng nói luôn ủng hộ tôi dù có gì xảy ra vậy nhỉ?

Nhanh thôi, ánh nhìn đó tan biến. Nhìn đi chỗ khác, nó nói bâng quơ:

-Tao có việc, về trước đây!

Rồi bỏ đi.

-Tì…

Thằng Thuận định nói “Tiền!” cho bữa nhậu thì con Liên đã bịt miệng nó lại. Có cần tỉnh táo tới mức đó không, mày?

Tôi để thằng Exdi phắn dù tụi kia bất mãn, vì tôi không phải thằng Nodi, không làm như cách của nó.

Tiệc rồi cũng tàn, bọn con hoang đàng về gần hết, Cún cũng vậy, còn lại tám thằng: Thuận, Cường, Hùng, Zim, Nam, tôi và hai thằng chuyên Lý nữa. Cái đám này bây giờ chơi thân nhất hội, bắt đầu hình thành từ sau vụ ra đi của đại ca. Và đặc trưng của nhóm là cái vấn đề thô bỉ kinh tởm gì cũng đem ra chặt chém được, nhất là sex. Chúng tôi cực thân nhau, và vì bảy trong số tám thằng đều đã “mất trinh” nên rất hiểu nhau, chuyện sinh lí được đem ra chia sẻ rất nhiệt tình. Và tất nhiên, chuyện tôi làm với Madi chỉ có chúng được kể cho nghe, tất cả mọi chuyện, ngoại trừ việc tôi không yêu Madi, chúng sẽ giết tôi nếu chúng biết điều đó.

-Đại ca không tính chia tay với đại tẩu đấy chứ?-Thằng nhóc Zim kéo cái ghế ngồi sát rạt tôi, hỏi, vẻ mặt cười cợt.

Chỉ chú hiểu anh!

Bây giờ là mười giờ kém. Madi đang làm gì ấy nhỉ? Có ngồi tự kỉ không, hay đi với thằng khác rồi?

-Bọn mày nói xem!

Chúng có nghĩ “3,14″ lúc này là quá chóng vánh không nhỉ?

Thằng Nam bây giờ đã ngà ngà, vỗ đùi cười hô hố:

-Bọn mày nghĩ chia tay thì Madi có đi tự tử không?

-Nói bậy mày! -Thằng Cường bóp cổ nó, lay lay – Mày nghĩ nó nhẫn tâm thế à?

-Nhẫn tâm quái gì? Do Madi chứ!-Thằng Nam vẫn cười man dại- Ai bảo nhiều chuyện?

Mấy thằng kia cười theo, không phải mỉa mai.

Riêng thằng Thuận ngồi yên nhìn tôi nãy giờ, xong mới đúc kết một cách nghiêm túc:

-Tùy mày thôi, nếu thấy không chấp nhận được nó nữa thì chia tay cho khoẻ. Có điều, chắc Madi sẽ sốc lắm á, dù sao nó cũng cho mày hết rồi!

-Và đại ca sẽ bị nhiều đứa ghét, em thề!-Nhóc Zim nói thêm- Nhưng em ủng hộ đại ca, ha ha…

Tôi cười với cả bọn, xong đứng lên, nói gọn:

-Tùy thôi!

Trả lại tự do cho Madi thôi nào! Game over.

Làm thêm một ly nữa, tôi xách xe phóng tới Sunny Bar. Giờ này có lẽ Madi đang ở đó.



Tôi đoán bừa vậy thôi, nhưng sự thật là nó đang ở đó. Và điều ngứa con mắt là nó không ở một mình.

Dưới ánh đèn màu mè ôn dịch của cái quán bar chết giẫm, tiếng nhạc sàn xập xình chả ra sao, tôi thấy trên cái bàn nhỏ trong tận góc mà nó thường dùng để ngồi học bài, Madi và thằng bạn qúy hóa của nó đang cụng ly.

Hay lắm em yêu, vậy mà tôi nghĩ nó đi tự kỉ một mình cơ đấy, ai dè lại ngồi uống với trai. Nhìn cái mặt nó kìa, có gì gọi là buồn hay bực không? Chính xác là không.

Mẹ kiếp, tự dưng thấy mình giống một thằng rảnh đi soi mói thiên hạ!

Nhưng mà giờ tôi mới nhận ra, không có tôi thì nó vẫn có thằng khác ở bên cạnh, nhiều nữa là đằng khác. Nó xinh, nó giàu, biết cách làm người khác vui, thằng nào chả thích?

Tôi kéo ghế ngồi ngon lành giữa cuộc tâm sự của hai đứa chúng nó, không quên cười chân thành:

-Cho anh tham gia được không hai bạn trẻ?

Nụ cười trên môi Madi tắt cái phụt, ồ, không thích bị cắt ngang sao? Cười nữa đi chứ, vui quá mà!

Nó không nói gì, mắt nhìn xuống cái cốc sóng sánh thứ rượu chết tiệt của nó. Nhưng nếu tôi không nhầm thì có một nỗi sợ hãi vừa thoáng qua trong mắt nó.

Thằng Godi cười với tôi, kiểu đểu giả đúng style cờ hó:

-Mày đến đây làm gì?

Lạ à nha, thằng này trở thành quản lí của tôi từ lúc nào thế? Ô, mày làm v.ú em riết rồi sinh bệnh nghề nghiệp à bạn trẻ? Tội nghiệp chưa.

-Chơi, mắt lé hay sao không thấy? -Tôi tiếp tục cười ngây thơ.

Không hiểu sao thằng này đâm hiền đột xuất, không thèm xoắn lại tôi mà chỉ nói:

-Chỗ này bây giờ không thích hợp để chơi.

Vậy để cho hai đứa mày hú hí chắc?

Tôi chả thèm quan tâm Xpít nữa, đứng lên, cầm lấy tay Madi, lôi nó đứng dậy theo:

-Chúng ta cần nói chuyện!

Nó đưa mắt nhìn tôi, ánh nhìn mông lung khiến tôi chả đoán được điều gì, bàn tay nó khẽ run. Kệ, tôi cứ thế lôi nó đi, ra tới bên ngoài.

Xpít không hề ngăn cản.

Đêm nay trời không lạnh, thời tiết đã ấm lên rất nhiều so với mấy hôm trước. Không mưa. Cũng không có sao. Tóm lại là không có cái khỉ gió gì đặc biệt cả.

Madi bất ngờ rút tay nó ra, đứng hẳn lại khi chúng tôi vừa ra đến bên ngoài. Nó vẫn im lặng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt hồi nãy.

Nó sợ hả? Sợ cái gì? Đoán được tôi nghĩ gì sao?

-Rốt cuộc em đang làm cái trò gì vậy? -Ngó nó một lúc, tôi hỏi.

Mắt nó mở lớn hơn một chút, rồi nhanh chóng hướng xuống nhìn mặt đất.

Im lặng.

-Nói đi chứ, muốn cái quái gì? -Tôi hỏi lại.

Đừng có chơi trò xem ai kiên nhẫn hơn ở đây. Tôi không rảnh làm ma nơ canh cùng nó. Có gì thì phun toẹt ra đi, đừng có làm bộ nữa!

-…- Nó vẫn say sưa ngắm cái mặt đất như thể đời đếch có gì đẹp hơn.

-Hay là…-Tôi bắt đầu hỏi đểu, dụ nó mở miệng-… cho rằng anh không có tư cách nói chuyện với em?

Thế quái nào…

-Không, không phải vậy! -Câu đó có tác dụng ngoài ý muốn, Madi ngẩng đầu lên, mắt mở to nhìn tôi, vội vã nói.

Cái này gọi là “có tật giật mình” phải không? Well, tôi đang thắc mắc là cái tình cảm nó dành cho tôi có tẹo nào là thật không? Có vẻ như… Mà thôi, tôi nên trả lại tự do cho nó, bây giờ, tại đây. Và cho cả tôi nữa.

-Anh đừng giận em chuyện hồi chiều nhá, lúc đó…em không biết tại sao mình lại nổi cáu như vậy nữa, em…

-Không cần đâu! -Không đợi nó nói xong, tôi đã cắt ngang- Em có thấy là mình quá tham lam không?

Nó ngạc nhiên, ánh mắt sững lại nhìn tôi, giọng lạc hẳn đi:

-Ý anh là…

Chả hiểu sao trong mắt tôi lúc này, Madi không còn là một đứa đáng yêu hay hồn nhiên gì hết, chỉ là một đứa nhóc, à không, bây giờ nó thành đàn bà rồi, vừa rắc rối vừa mong manh, sợ đủ thứ. Nó nhận lỗi để làm gì, trong khi những điều nó nghĩ về tôi, về bạn bè của tôi toàn sai lệch hết?

-Em không thấy là…-Tôi ném ánh mắt ra ngoài đường, không nhìn bộ dạng đó của nó nữa-…em đã chọn một trong hai rồi sao?

Được rồi, tôi không muốn dồn nó vào đường cùng, nhưng nó không coi trọng tôi bằng đám bạn của nó đâu, thề đấy. Cho nên, đừng trách tôi, có trách hãy trách nó không biết điều.

-Anh…-Hình như nó đã hiểu ra điều gì, sự sợ hãi ngày càng rõ ràng trong giọng nói.

-Sao? Không đúng à?-Tôi nhìn lại nó, tự dưng thấy mình bình thản đến đáng sợ, mặc dù tôi đang cố diễn cho hợp cảnh một tí.

Madi nhìn xoáy sâu vào tôi, rồi nó chậm chạp lùi dần, lùi dần về phía sau. Cho đến lúc chạm vào bức tường của quán.

Nói gì đi chứ, cái biểu hiện đó để làm gì? Lúc chiều nó mạnh miệng lắm mà.

-Anh sai rồi, em không có ý đó! -Nó hít vào một hơi, rồi nói, giọng run run dù trời không lạnh.

Giỏi lắm, đến giờ mà vẫn bướng không chịu thừa nhận.

-Đừng chối nữa, thẳng thắn đi! -Tôi ra vẻ thất vọng lắm, bảo nó. Tự dưng thấy mình giống thằng Godi hôm nọ, cái hôm hội trại ấy. Thậm chí còn tởm hơn.

Nhưng kệ, điều tôi muốn lúc này là chấm dứt cái chuyện điên khùng này, vì Madi làm tôi phát chán với cái trò tôn thờ tình bạn chết rấp kia.

-Không! Anh đừng có quá đáng! -Nó gần như hét lên.

-Người quá đáng là em đấy, đừng có tham lam nữa! -Tôi nói đều đều.

-Em không tham lam!-Nó căm phẫn cãi lại, chỉ thiếu điều gào ầm lên cho thiên hạ nghe thấy.

Tốt lắm, gào lên đi! Chẳng thay đổi được gì đâu em ạ.

-Chúng ta dừng lại đi! -Tôi nhìn mắt nó, nói gọn.

Nói câu này với Madi dễ dàng hơn là tôi nghĩ. Không có gì đặc biệt cả. Lẽ ra chuyện này sẽ kéo dài hơn một chút nếu nó không ương bướng như thế này.

-Ý anh là…chia tay?-Nó bây giờ kinh ngạc thực sự, lắp bắp hỏi.

Chậc, không phải nó đoán được rồi sao? Sao lại biểu hiện như thế? Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ngu ngốc đó, tất cả đều do nó mà ra.

-Đó không phải điều em muốn sao?-Tôi thấy mình vu oan giá họa một cách trắng trợn, thậm chí không cảm thấy gì khi nó khổ sở như vậy.

Nó dường như không thèm nghe thêm nữa, người trượt dần, trượt dần xuống, tay cố bám vào tường như tìm điểm tựa, rồi nó ngồi hụp xuống trên đất, lưng tựa vào bức tường phía sau.

Cực kì thảm hại, Madi ấy. Thảm hại hơn tôi nghĩ. Lương tâm trỗi dậy đớp tôi một phát, khó chịu. Kể ra thật phũ phàng, nó đã cho tôi hết, mà giờ tôi không cần nó nữa. Nhưng tôi cũng chả quan tâm, trước sau gì chuyện này cũng phải xảy ra thôi. Vì nguyên nhân cơ bản chính là: tôi không yêu nó.

-Anh hết yêu em rồi, đúng không? -Nó nhìn xuống đất, giọng nói phức tạp nhiều cảm xúc, tôi không muốn hiểu.

Nó vẫn chưa biết là ngay từ đầu, tôi vốn dĩ không hề yêu nó. Nó mà biết, chắc sẽ giết tôi, sau đó đi nhảy cầu. Mà tôi chưa muốn cùng nó đi gặp ông vải, nên đừng cho nó biết thì hay hơn.

Tôi bước tới trước mặt nó, ngồi xuống, nắm lấy đôi vai đang run lên:

-Không phải, chúng ta không thể tiếp tục được. Chúng ta đã chọn sai rồi, chúng ta khác nhau.

-Không! -Nó gạt tay tôi ra, đưa hai tay lên bịt tai, lắc đầu lia lịa, giọng đầy đau khổ- Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe gì hết! Đừng nói nữa!…

Nước mắt nó chảy ra, nhanh và liên tục, ướt đầm đìa trên đôi má. Nó khóc mà như không phải khóc, không giống như trước đây, vì không có tiếng nấc, chỉ có nước mắt tự động chảy. Như là mất kiểm soát. Đôi mắt đờ đẫn của nó nhìn vào một điểm hư vô nào đó. Như mất hồn.

Hai tay nó bây giờ ôm lấy đầu, như muốn chạy trốn khỏi mọi thứ, miệng lặp đi lặp lại một câu duy nhất:

-Tôi không muốn nghe!

Tôi có cảm giác như mình vừa một tay đẩy nó xuống vực.

Chưa bao giờ tôi thấy nó mất bình tĩnh như thế. Có lẽ, nó không dám tin chuyện này lại xảy ra chỉ vì nó nói vài câu không hay. Nhưng xin lỗi, nó sẽ quên được thôi, quên tôi như quên một người đã từng đi qua đời nó. Có trách thì hãy trách nó, đi yêu một thằng đểu.

Tôi bỏ mặc nó ngồi đó, lặng lẽ ra về. Dù gì thì nó cũng chả chết được đâu. Tôi đã trả cho nó tự do rồi đấy. Mọi chuyện chấm dứt tại đây.

Tôi khốn nạ.n, đúng không? Ừ, nhưng đời mà, thiếu gì người khốn nạ.n như tôi chứ? Tôi và Madi chẳng qua cũng chỉ là đang tham gia một ván bài, tôi chơi gian một chút để nó bị thiệt thòi.

Đêm đã khuya…

Tôi nhắn tin cho Xpít, bảo đem nó về đi, ứ cần biết thằng đó sẽ nghĩ gì. Tôi nhìn cái hình nền điện thoại, đó là hình tôi chụp chung với Madi. Không biết bao lâu nó mới cười lại nụ cười tươi như vậy nữa. Trò chơi kết thúc rồi, nhóc ạ.

Ngó cái điện thoại một lúc rồi đổi hình nền khác, tôi chợt nhớ ra, hai cái dây đeo điện thoại hình miếng ghép mà bé Hoàng Anh tặng hồi chiều. Madi không có cơ hội cầm lấy món quà đó rồi.

Chap 42: Không có gì quan trọng.

Mỗi con người đều có một điểm yếu.

Với thằng đại ca BadBoy thì đó lí là dại gái, thằng Exdi là ngu gái, thằng Thuận là mê gái thất thường, thằng Zim là mê gái có điều độ, con Liên là mê gái có điều kiện, thằng Hùng là mê gái vô điều kiện, thằng Cường là mê gái có chọn lọc, thằng Nam là mê gái không chọn lọc…


Điểm yếu của tôi tất nhiên cũng liên quan đến gái, nhưng không đẳng cấp như bọn đó. Điểm yếu của tôi là khả năng thích nghi sau khi chia tay gái hơi chậm. Chính xác là sau khi để Madi “theo gió bay đi” thì “dư chấn” do nó để lại vẫn còn, chẳng hạn tôi vẫn có thói quen online Facebook đều đều, ngứa tay khi không phải mỗi ngày nhắn mấy trăm tin như trước, thậm chí tôi phải đưa sách cho đứa nào đó xoá vì trên quyển nào cũng đầy hình nham nhở Madi vẽ. Nhưng dù sao thì tôi vẫn thấy nhẹ nhàng vì không phải nghĩ lắm thứ kinh dị như khi có nó.

Nói túm cái quần, à nhầm, nói tóm lại là chẳng có chuyện quái gì to tát xảy ra cả, một tuần sau vụ “3,14″. À, cũng không phải không có, đại loại là hôm thứ ba vừa rồi, một giọt axit sém rớt trúng tay tôi lúc tôi đang mải mở cái hộp đựng Natri. Giọt axit rơi xuống sàn sủi bọt xèo xèo như âm thanh một con ruồi bay vào chao dầu đang sôi, hoành tráng tợn. Và lúc tôi ngẩng đầu lên thì thấy cái mặt của Xpít. Nó không có xúc cảm gì đặc biệt, chỉ bảo tôi nếu mà bị trúng axit thật, nhúng tay vào lọ CuCl2 thì không sao đâu. Thằng này điên thật, có cần thù dai vậy không? Nếu tôi là nó, tôi sẵn sàng dìm cái đầu thằng đang đứng đối diện vào trong cái chậu H2SO4 đậm đặc rồi, sau đó lấy cái bồ cào mà cào cho mấy phát.

Đó là “nếu” thôi, chứ cái sự thật thì đời nào tôi lại là nó.

- Đẹp đấy!

Nó đã nói như thế, trước khi biến khỏi cái phòng thực hành Hóa sặc mùi sát khí.

Ý của Xpít là khen cái đồng hồ trên tay tôi, cái đồng hồ đôi với Madi ấy. Tôi vẫn đeo vì thấy không có lí do gì phải đem cất hoặc đem quăng, kệ bố đứa nào nghĩ gì, chia tay thì chia tay chứ.

Nhưng có vẻ như Xpít không có ý định…giết tôi thì phải, tiếc thật.

Sáng hôm nay đi học, thằng Thuận đem theo một chai nước hoa Sài Gòn sản xuất từ thế kỉ trước, hình như giá mười lăm nghìn Việt Nam đồng, với nụ cười man dại nhất tôi từng thấy. Thế là cả đám mười mấy thằng kéo nhau ra đứng dàn thành hai hàng ngang trước hành lang, đợi em nào đi qua thì thay phiên nhau xịt cho các em thơm. Xịt đến cạn chai thì tôi pha thêm nước vào, xịt tiếp. Mùi hương nồng nàn ấy đã trở thành mùi hot nhất trong trường kể từ giờ phút đó, khiến các thầy cô phải hắt xì tám vạn sáu ngàn chín trăm lần mỗi khi vào dạy các lớp khối 11.

-Một điểm!

Cún Cún ngồi chễm chệ trên cái bàn dùng để đặt bình nước suối cho học sinh uống, chống cằm đăm chiêu chấm điểm nhan sắc bất cứ anh nào đi qua. Nãy giờ tôi nghe toàn điểm âm và dưới 5, thật là vinh hạnh cho con trai trường này.

-Anh bao nhiêu điểm cưng? -Mấy thằng BadBoy rảnh rỗi đứng làm khán giả, thằng Thuận hưng phấn hỏi Cún.

-Mười! -Cún nở nụ cười hoa tàn liễu héo, nói mà không cần suy nghĩ.

Không để cho thằng này kịp bay lên voi, Cún đã vội kéo nó xuống chó:

-Có thêm dấu trừ đằng trước, hi hi…

Thằng Cường đang cho quả xoài vào trong bình nước suối để rửa, nghe vậy thì hỏi Cún:

-Không định cưa hot boy nữa à?

Thằng này lại rảnh quá đi hóng chuyện thiên hạ rồi.

Mà dạo này thằng Godi kia có vẻ hiền hẳn, ít thấy nó đi với em nào nữa, lí do chắc ai cũng biết: nó yêu tôi.

-Hot boy thích bad boy, tớ có là gì! -Cún Cún xúc động nói, rồi đưa mắt nhìn tôi, như kiểu hỏi đúng không.

Tôi đang đứng gần bọn nó, không buồn trả lời mà nhìn ra sân trường, chả còn nước hoa để xịt nên hơi chán, mà cái giờ ra chơi hôm nay không hiểu sao dài hơn bình thường, tôi chưa nghĩ ra gì để chơi tiếp cả.

-Uống nước không? -Thằng Thuận rót cái thứ nước mà thằng kia vừa rửa xoài xong ra cốc, mời hết thằng này đến thằng khác.

Thằng Hùng thông minh bất thình lình, tu một ngụm và phun thẳng vào cái cửa lớp. Thế là bác lao công đỡ mất công chùi kính.

Cả lũ phá ra cười nham nhở.

Mọi chuyện vẫn vậy, BadBoy vẫn điên điên và bệnh bệnh. Nhưng không hiểu sao tôi thấy buồn ngủ, mặc dù tối qua tôi không hề thức khuya xem phim đen.

-Chơi bài không? -Con Liên rủ rê cả bọn. Nó là đứa shock nhất sau vụ separate (chia tay) của tôi và Madi, nhưng trở lại bình thường nhanh hơn tôi nghĩ. Có lẽ nó đã rút kinh nghiệm sau sự ra đi của thằng Nodi.

-Không có hứng. -Mấy thằng trong bọn nói cùng lúc.

Thằng nhóc AK vừa đi đâu đó về, tay ôm quả bóng rổ màu cam to đùng, chạy lại chỗ tôi, phanh cái két như đang đua xe, hào hứng giơ trái bóng ra trước mặt tôi, nói:

-Chơi nhá!

-Chơi bóng rổ hả? -Tôi tự hỏi thằng này mấy bữa nay sao lại tỏ ra quan tâm đến tôi thế, dự là nó vừa đi Thái Lan về.

-Chứ không lẽ chơi tao?-Nó nháy mắt một cái đầy khoái chí. Ôi cuộc đời!

- Xin lỗi chứ chơi bóng rổ còn nhàm hơn chơi cô em nữa!-Tôi xoa xoa cái đầu nó, khen chân thành rồi đi thẳng.

-Mẹ…-Tiếng nó chử.i không thành lời ở phía sau.

Tôi vốn cũng thích bóng rổ, nhưng bây giờ chưa có hứng.

Nhưng mà, tóc của thằng nhóc này mềm hơn tôi nghĩ, tôi cứ tưởng là vò cái đầu nó chắc sẽ giống như vuốt lông con cờ hó. Chỉ có điều tóc thằng nhóc này không mềm bằng tóc của Madi. Kể cũng tiếc, tôi đã từng nghĩ là mình có thể ngồi vuốt tóc nàng đó hoài mà không biết chán. Cảm giác đó thật thích, và còn…

Chờ đã, mình đang nghĩ cái quái gì thế?



Tôi dừng lại giữa cái Nhà chơi to bự của trường, bên cạnh một cái bản tin màu mè sến kinh dị của lớp chết tiệt nào đó.

Giữa sân, một đám mấy thằng đang chơi trò “đua xe đạp”. Tên là thế nhưng không có cái xe đạp nào ở đó đâu, đây là một trò đá bóng, đại khái là có vài thằng đứng thành vòng tròn, đá qua đá lại trái bóng sao cho hai thằng chạy trong vòng không chạm tới được bóng. Nếu thằng nào ngoài vòng mà để cho thằng trong vòng đá trúng bóng thì thằng đó sẽ phải đổi vị trí, tức là bay vào trong.

Trò này vui phải biết, bọn nó tranh giành bóng mà quằn quại kinh khủng, chạy ầm ầm như lũ trẻ con, rồi còn cười vật vã như đám tâm thần. Chỉ có điều là chúng nó có khán giả là mấy em xinh tươi nên thêm phần hăng hái. Đúng là không có căn bệnh nào phổ biến bằng bệnh dại gái. Thằng Exdi quả nhiên không cô đơn giữa hành tinh này.

Tôi không có ý đứng đây đốt thời gian nên định rời đi, nhưng lúc đó quả bóng từ chân một thằng bay cái vèo lên không trung, đẹp như một đường hyperbol ngược xuống ấy. Nhưng điều quan trọng là quả bóng đó đáp xuống một vũng nước mưa trên chỗ sân bê tông lõm vào, thế là nước, đất kèm theo một số chất chưa xác định được thành phần bắn lên tung toé, mà nạn nhân là đám con gái, và cả hai kẻ đang ngồi trên băng ghế đá ở khá xa (thế mà nước vẫn bắn tới mới pro). Đó là “tai nạn” ngoài ý muốn, nhưng điều kinh dị là khi không thằng nào ngờ tới, quả bóng kia được trả lại với một vận tốc kinh hồn, chỉ nghe một tiếng vút rồi bóng đập thẳng vào đầu thằng gây ra “tai nạn” vừa nãy.

“Bốp!!!”

Lúc đám trẻ trâu ấy nhìn lại thì thằng đó đã nằm vật ra đất, ngất luôn.

Toàn bộ đám học sinh chứng kiến cảnh đó đều há mồm nhìn, khi nhận ra kẻ vừa “tung cước đoạt hồn” thằng đó là anh hot boy học sinh nghiêm túc của khối 11 – Quang Huy, mà cái tên này nghe tởm quá, tên của thằng Godi ấy mà.

-Chơi ngu thì nhận hậu quả thôi các bạn trẻ! -Thấy fans hâm mộ của mình quá khích, nó buông một câu lạnh lùng vô biên, không có cảm xúc gì đặc biệt cả.

Nhanh thôi, nó quay sang phủi áo cho đứa nhóc đứng bên cạnh, vì nước bẩn bắn vào.

Đứa nhóc đó không phải ai xa lạ, mà chính là Madi. Ra vậy, không phải tự nhiên mà Xpít đi làm sụp đổ hình tượng học sinh gương mẫu, “quân tử động khẩu không động thủ của mình”. Xpít còn cởi áo khoác ngoài của mình ra đổi cho Madi nữa. Chu đáo gớm. Hèn gì từ sau khi chia tay, con nhóc đó không có vẻ gì là buồn quá, mà vui vẻ trở lại một cách nhanh chóng, nhanh kinh khủng luôn ấy. Madi chỉ cúp học có một ngày, rồi hôm sau đi học, cười nói như không có gì. Nó thích ứng nhanh như vậy có nghĩa là không yêu tôi nhiều như nó nói, nhỉ?

Hẳn rồi. Nó đâu thiếu gì, okay?

Xem ra mình không cần phải lo thế giới mất đi mấy mạng người.

-Nó không phải loại người như mày nghĩ đâu.

Đột nhiên có thằng nào đó rót vào tai tôi những lời sến súa kinh tởm. Tôi quay sang bên cạnh, nhận ra kẻ dại gái nhất địa cầu (mà có khi nhất vũ trụ) đã đứng đó tự khi nào, và đang giảng đạo cho tôi.

-Hửm?- Nó đang chém về cái cóc khô gì thế? Không nói tiếng người cho dễ hiểu được à?

Thằng Exdi vẫn không nhìn tôi, tiếp tục ca khúc của nó, mắt nhìn xa xăm như thể dân chán đời:

-Thằng đó ấy, nó sẽ làm tất cả vì những người quan trọng với nó. Cho dù có thể nó không có tình cảm. Nó sẵn sàng giết mày, dù đứa có lỗi có thể không phải mày.

À, ra là nói về bạn cũ, à không, đại ca cũ.

-Mày muốn nói cái gì? -Tôi ngó thằng Exdi như ngó người ngoài hành tinh. Lâu không chém gió, bây giờ nó nói chuyện hack não quá, tôi chả hiểu lắm. Cái gì mà lỗi với phải, đồ đàn bà!

Nó nhìn tôi, bỗng nhiên cười đểu giả, lại tặng tôi ánh nhìn giống như đã nhìn đại ca:

-Còn mày, mày không có thích Madi đúng chứ?

EQ, không, IQ, không, chính xác là SQ (Sadomasochism quotient) đã tăng lên level max, thằng Exdi ấy, làm thế nào nó có thể hỏi một câu như thế?

-Mày nghi ngờ tao à?-Tôi hỏi lại, hỏi cho có thôi chứ nhìn thái độ kia là biết nó đã rõ rồi.

-Không, tao biết chắc chắn. Nếu mày thích nó thật lòng, mày sẽ không chia tay vì một lí do nhảm như thế.

-Vậy à?

Tôi ngó thằng Exdi đầy ngưỡng mộ, không chừng nó đã bỏ ra mấy chục năm để nghiên cứu tâm sinh lí tuổi dậy thì cũng nên.

-Đúng không? -Nó hỏi lại tôi, cái giọng nghe như ông thầy dạy Toán buồn ngủ ấy.

-Ừ, đúng.

Tôi tựa tường, khoanh tay nhìn biểu hiện của nó, cười cười.

Sao nào, “dại gái đại vương”, có định giết anh em vì tình yêu cao thượng của mày không?

-Chết tiệt. – Trái với mong muốn “được chết” của tôi, thằng Exdi chỉ lẩm bẩm một câu nhẹ hều mà không nhìn tôi, cũng không thèm nổi cơn điên như hồi trước nữa. Hình như nó càng ngày càng chai sạn rồi ấy.

Nhưng mà, trông nó lúc này buồn kinh khủng, kiểu như một thằng cha keo kiệt vừa phát hiện thỏi vàng mình chôn dưới đất mấy chục năm nay là đồ giả ấy. Tội nghiệp.

-Mày thích cái gì ở Madi, hả Exdi? -Tôi mặc kệ thái độ đó của nó, hỏi một câu hay ho, nhưng thấy chưa vui lắm nên giơ mấy ngón tay ra vừa đếm vừa nói đầy tính giải trí – Vì nó đẹp, dễ thương, con nhà giàu, ngây thơ hay là… tốt bụng?

Nhiều ưu điểm phết nhỉ? Có nên tiếc không?

-Mày nghĩ là mày đang nói cái quái gì thế hả?- Thằng Exdi rít lên, cái giọng nó giờ đây không còn là buồn nữa, mà chuyển thành nửa hoang mang, nửa căm tức.

-Đừng nói với tao là mày không biết thích nó vì cái gì nhé! -Tôi bơ đẹp lời nó, tiếp tục trò man dại của mình, đưa một tay lên xoa cằm như thể đăm chiêu dữ lắm, giọng ngày càng phấn khích – Mày biết không, ở Madi cái gì cũng đẹp. – Tôi chép miệng gật gù – Nhất là những đường cong ấy, tuy còn non nhưng mà rất tuyệt. Tao không thể diễn tả được cảm giác lúc chạm vào…

Trong mấy giây ngắn ngủi, tôi đã phải bỏ dở câu nói, để nghiêng đầu sang một bên vì một quả đấm lao tới. Gió rít nhẹ bên tai tạo nên cảm giác mát mẻ. Phê thiệt.

“Rầm!”

Cú đấm của thằng Exdi giáng thẳng vào bức tường tội nghiệp gần sát mặt tôi, tạo nên một âm thanh hoành tráng. Woa, giỏi lắm “dại gái đại vương”, ra tay thật phũ.

Tôi thấy máu chậm chạp rỉ ra từ những khớp tay nó.

-Chậc, đau nhỉ? – Tôi thôi tựa tường, đứng nhìn nó cảm thông.

Nắm tay nó đỏ nhừ, run lên. Đấm trúng tường kiểu đó không đau mới lạ, hồi trước có thằng chơi ngu bị gãy xương tay đấy. Thằng Exdi này muốn nghiền nát cái đầu tôi hay sao mà mạnh tay thế? Cảm động quá.

Mắt nó đang vằn lên những tia tức giận, bỗng nhiên giãn ra, rồi mở to kinh hoàng. Nó nhìn tôi, trông bộ mặt nó ngớ ngẩn chưa từng thấy, rồi thu tay về, nhìn chằm chằm vào đó như không tin được mình vừa làm gì, thốt lên:

-Tao không… cố… ý…

Trông nó khổ sở hết sức, mắt tối sầm lại dán vào cái nắm tay đó – cái tay vẫn đang run bần bật.

Tôi gật:

-Tao hiểu mà, mày không cố ý, chỉ cố tình thôi!

Cuối cùng thì mày lại quay lui cắn tao vì một đứa con gái cơ đấy! Rẻ tiền quá con ạ!

- …

Thằng Exdi im lặng như thể cú đấm vừa nãy làm đứt hết mấy dây thần kinh nói tiếng người rồi. Chơi ngu là vậy đấy.

- Biết sao không Exdi? Lần sau mà muốn đánh tao ấy, -Tôi “bảo ban” nó với cái giọng đùa cợt thường ngày – thì nhắm cho chính xác vào!

Nó nhíu mày nhìn tôi, chưa kịp nói gì thì một cái bóng màu trắng ở phía sau mấy bức tường “Nhà chơi” bất ngờ lao ra, tông thẳng vào người thằng Exdi khiến nó ngã nhào. Ma hiện hồn hả?

Nhầm, không phải ma, là con Liên.

-Khốn kiếp! Sao mày lại đánh nó hả? Mày là đồ trọng sắc khinh bạn! Đi chết đi!

Trước sự ngạc nhiên của tôi và những cặp mắt hiếu kì của đám học sinh đang đứng gần đó, con Liên ngồi lên người thằng Exdi, vừa hét lên vừa đấm nó túi bụi.

-Mày điên à? Tránh ra!!!- Thằng Exdi giơ hai tay lên đỡ, cũng nói như gào lên.

Cái trò dở người gì đây nhỉ, tôi tự hỏi. Tại sao mọi chuyện lại thành ra vừa sến vừa điên như thế này?

- Không, tao phải giết mày! – con Liên vẫn không ngừng đánh bùm bụp – Ai bảo mày dám đánh nó!

-Dừng lại đi! Con điên này, liên quan gì mày chứ?

Tôi vừa hỏi với vẻ chịu thua vừa kéo con Liên ra khỏi người thằng Exdi. Nó vùng vẫy kịch liệt, huơ chân múa tay hệt như hôm nọ ngoài sân bóng, mồm không ngừng gào thét:

-Bỏ ra! Tao phải cho nó một trận! Ai bảo nó dám đánh mày!

Kinh dị. Kinh dị. Hôm nay nó muốn đánh bù cho hôm trước hả? Nếu Madi ở đây, nó sẽ làm gì nhỉ?

-Nó có đánh trúng tao đâu?

-Tao không cần biết, nhưng nó đã ra tay!

Con Liên gầm gừ với vẻ mặt của một đứa bị tổn thương. Tốt rồi, giờ thì nó đăng kí làm một suất bảo kê không công cho tôi cơ đấy.

Thằng Exdi bò dậy, nhưng vẫn ngồi trên đất, những cú đấm của con Liên không có tác dụng gì nhiều nhưng lại khiến thằng này trông như sắp khóc.

-Mày nói dối, Exdi! Hồi trước khi chơi với bọn tao, mày đã thề là không bao giờ trở mặt với tụi tao dù có chuyện gì xảy ra. Mày là đồ không giữ chữ tín! -Con Liên đã thôi không muốn bay vào đánh thằng đó nữa, nhưng gào thì vẫn gào như bệnh, vai nó run lên bần bật.

Đừng khóc, mày. Như thế mày sẽ giống đàn bà đấy, Liên!

-Thì sao chứ? -Thằng Exdi vừa thở vừa nhìn hai đứa bọn tôi, lẩm bẩm với giọng bất cần theo cách của nó, giờ thì tình yêu to lớn của nó lại trào lên tận não – Nó dám đối xử với Madi như thế…

-Nhưng mày đã thề! – Con Liên gằn giọng.

Đủ rồi đấy, bọn sến này muốn đóng phim Lưu Bình – Dương Lễ thì tối nửa đêm gặp nhau tha hồ mà nói.

-Bỏ đi mày! -Tôi nắm lấy tay con Liên, kéo nó ra khỏi chỗ đó.

Nó lết thết bước theo tôi như hồn ma, thỉnh thoảng lại vấp chân sém té nhào nhiều lần.

————–

- Còn nhớ lần đầu tiên mày với tao gặp nhau không?

Con Liên ngồi ôm hai chân trên cái ghế đá, tựa cằm lên đầu gối, quay sang hỏi tôi.

Bây giờ đã sắp hết giờ học rồi, bọn tôi đang ngồi ở một góc giữa khoảng sân lát đá, dưới gốc cây to quét vôi trắng xóa. Một vài hạt nắng trưa lọt xuống tán cây, sáng lên lấp lánh.

-Không. -Tôi gối đầu lên hai tay, ngửa mặt nhìn trời, đáp ngon lành.

Nãy giờ chém gió với nhau hơn một tiếng đồng hồ rồi, con Liên bảo những gì tôi và thằng kia nói lúc nãy, nó đã nghe hết, nhưng không xi nhê gì. Thế đấy.

-Sặc, cái đồ…-Nó lẩm bẩm, cười khổ.

Vẫn biết là sến, nhưng tôi thấy hơi nhớ hồi học cấp một, hình như tôi gặp nó ở một chỗ chết tiệt nào đó trong trường, họa có trời mới biết.

-Hồi nhỏ mày trông thánh thiện cực, ha ha ha… – Con Liên lải nhải tiếp, cười nắc nẻ.

-Đùa anh đấy à?- Tôi xoa xoa đám da gà đang nổi lên trên tay. Gió ở đâu mà lạnh thế không biết. Không chừng mai có bão.

Nó đấm nhẹ vào vai tôi, vẫn không ngừng cười:

- Thật đấy, nhất là lúc mày dạy tao châm điếu thuốc đầu tiên và kéo tao ra khỏi cái màn đêm đen tối…

Giọng nó bỗng chùng xuống, nghe buồn buồn. Ê, tính đầu độc cái sự sến vào đầu anh nữa hả?

-Cái đó gọi là lôi kéo mày hư hỏng. -Tôi đính chính, cười sung sướng.

Nó thả hai chân xuống đất, đá tung viên sỏi trước mặt, hầu như không để tâm lời tôi:

- Lúc đó mày còn gọi tao là “gà mái đẻ trứng” nữa!

Nghe nó nói mà tôi cười phá lên, sao tôi có thể quên cái tên hay ho hồi nhỏ mình đặt cho con này nhỉ?

Mà công nhận, hồi đó nó cứ như con gà mái ấy, ẻo lả và yếu đuối lắm. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà ai cũng già cả hết rồi. Nhầm, ngày càng trẻ trâu chứ già gì?

-Mày vẫn xem tao là bạn chứ? -Nó bỗng nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi nghiêm túc.

-Chứ chẳng lẽ xem mày là con?-Tôi ngán ngẫm nói.

Hình như xưa nay nó chưa từng làm tôi phật ý thì phải. Nó luôn tốt với tôi. Sến ghê.

-Vậy thì tốt, chúng ta sẽ mãi như thế này! -Nó không cười, nhưng cái giọng thì vui vui.

-Mày sẽ hối hận vì chơi với tao. – Không hiểu sao tôi lại nói thẳng ra điều mình nghĩ. Nhưng lúc này, tôi không muốn giỡn với nó, chẳng vui tẹo nào.

-Tao không quan tâm. -Nó nhìn đất, rồi nhìn tôi, cười nhẹ – Dù sao đi nữa, mày vẫn là bạn thân của tao!

Ngu ngốc. Tình bạn là cái gì chứ?

Bỗng nhiên, tôi nhớ có lần ba thằng là tôi, nó và Exdi cùng kéo nhau lên trường cấp hai nhậu, vào lúc đêm hôm, trèo lên mái nhà ngắm sao nữa mới kinh. Hôm đó hình như sinh nhật nó.

- Ê bọn mày, -Thằng Exdi cao hứng nói – nhóm bọn mình chưa có tên, đặt tên đi!

-Ừm, hay đấy! -Con Liên ôm chai bia cười man dại.

-Sến b.ỏ bố! -Tôi ra chiều chê bai, nhưng rốt cuộc lại là người nghĩ ra cái tên – Gọi là “Những đứa con hoang đàng” cho nó oách!

-Nghe cứ như dân bụi đời í, ha ha ha…

Cứ gọi nhau là con hoang đàng riết, nhưng cho đến bây giờ, hình như tụi nó vẫn chưa biết tại sao tôi lại lấy cái tên đó. Không phải vì tại chúng tôi thiếu tình thương, cũng không phải vì chúng tôi là loài sói đi hoang.

Cái tên đó hàm chứa một ý nghĩa mà tôi không muốn nhắc đến.

————

Chuông hết giờ reo lên, cũng là lúc tôi và con Liên đi về lớp, nhưng vẫn còn chém gió qua lại hăng say. Hình như hôm nay thầy cô nào cũng cho về trễ thì phải, chưa thấy đứa nào xách cặp chạy ra. Nhưng lúc tôi mới bước qua cánh cửa thông vào khối 11 thì đâm phải một đứa nào đó, làm nó suýt té lăn cù. Và…

Mùi hương quen thuộc bay vào mũi, tôi hơi ngờ ngợ, cho đến khi nhìn lại đứa mình vừa va phải đó, nó bây giờ cũng đang nhìn tôi.

Madi.

- Không có…

Nó chưa nói xong câu thì khựng lại, mắt mở to trong giây lát khi thấy tôi rồi trở lại bình thường ngay. Tôi mỉm cười, vẫy vẫy mấy ngón tay chào nó nhưng nó chẳng thèm chào lại, đi qua khỏi tôi như chưa từng nhìn thấy.

- Lạnh ghê! – Tôi nói khi nó đi lướt qua, giọng hơi thản nhiên quá mức – Bây giờ thì chả thèm nhìn mặt nhau nữa!

-Thôi đi mày! – Con Liên nắm áo tôi giựt giựt, ái ngại.

Tôi cứ tưởng Madi sẽ di luôn, ai dè nó quay lui, trông vẫn đẹp như ngày nào, cười vui vẻ:

-Ồ, xin lỗi nhé, nãy tôi không nhìn thấy!

Ngạc nhiên chưa? Giờ thì nó có thêm tài đá đểu. Giỏi đấy, tự dưng tôi thấy mình thật điên khi hồi trước cho rằng nó là con nít không biết gì.

Nó đứng cười với tôi như vậy chưa được bao lâu thì đã lại quay đi. Chảnh ghê.

Không hiểu sao lúc nó sắp rời khỏi, tôi lại giữ lấy cánh tay mảnh khảnh của nó, kéo lại. Và tôi thấy…

Nước mắt.

Rất nhiều. Nước mắt đang đua nhau chảy trên mặt nó. Gì chứ? Cái này nằm ngoài dự đoán của tôi.

- Đừng có động vào tôi! – Madi giựt tay lại ngay, hét toáng lên.

Vẻ tươi tỉnh vừa nãy của nó biến đâu mất tiêu, thay vào đó là sự đau đớn và sợ hãi. Nó hai tay ôm lấy đầu, lùi dần về phía góc tường, ngồi hụp xuống.

- Madi, cậu…- Con Liên lắp bắp, lo lắng cúi xuống hỏi.

Nhưng nó gạt ra, tiếp tục khóc không thành tiếng. Giống như hôm đó.

Không phải thế này.

Tôi chưa kịp làm gì thì bọn lớp Anh đã đi tới, đám bạn nó chạy lại ầm ầm. Thằng Godi không ngạc nhiên khi thấy tôi, nhanh chóng ngồi xuống, ôm lấy đứa nhóc đang khóc như con nít lạc mẹ kia.

- Đừng như vậy mà, có tớ ở đây rồi! – Xpít dỗ dành nó, hình như trong đó có chút buồn bã.

Madi rúc đầu vào người thằng đó, như đang cố tìm chỗ trốn, vừa khóc vừa nói, giọng lạc hẳn đi, mắt đầy những nước:

- Tớ muốn…về, hức, tớ sợ lắm, tớ không muốn…thấy con người đó, hức, tớ muốn…về nhà…

Lúc đó, tôi chợt nhận ra, đây mới là con người thật của nó: chỉ là một đứa còn trẻ con và dễ vỡ kinh khủng. Hóa ra, cái thái độ vui tươi mấy ngày qua, cả cái điệu cười hồi nãy toàn là giả vờ hết.

Tôi đã khiến nó thành ra thế này à? Tuyệt lắm, giờ thì cảm thấy mình giống như tội đồ của cả thế giới vậy.

- Được rồi, không sao đâu, tớ đưa cậu về nhà, nín đi nào!

Thằng Godi bế hẳn Madi lên, vẫn ôm trong lòng, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt vô cảm.

Hình như tôi đã đụng vào một trong những điều tối kị đối với nó.

- Một trăm chai…- Nó nói với cái đám đang đi cùng, giọng đều đều không cảm xúc, hất mặt về phía tôi – …cho thằng nào giết được nó, bây giờ.

Giá cao thật, tôi nghĩ. Cái mạng mình đắt thế à?

- Ê ê ê…đừng có đùa nha…- Con Liên hơi hoảng khi một bầy lâu la khoảng ba chục thằng đang mặt mày đầy sát khí tiến xăm xăm về phía hai đứa tôi.

Cam đoan là còn thêm rất nhiều thằng nữa, chẹp, muốn giết nhau thật hả? Anh đây thật hân hạnh quá.

- Giờ sao mày? – Con Liên hỏi tôi, cười như thể hôm nay tận thế – Chết thật hả?

- Không sao đâu. – Tôi nói, nửa đùa nửa thật – Mày có muốn chết cùng tao không?

Nó nuốt nước miếng, gật đầu:

- Có, cùng chết!

- Chết cái đầu mày ấy! – Tôi đập vào đầu nó như mọi khi, con này ngu quá – Chuồn thôi!

-Hả? -Nó ngẩn cái mặt ra, vẫn chôn chân tại chỗ.

- Phắn ấy mà, nhanh! – Đến bó phép, tôi chụp tay nó, kéo mạnh. – Ngu gì đứng lại đây!

Thế là tôi và con Liên cùng ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, nhắm hướng nhà gửi xe mà làm một mạch. Đằng sau, bọn kia điên tiết đuổi theo, gào thét.

Không bao giờ nên giỡn với người ta khi họ điên lên. Đó là luật bất thành văn.

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi và con Liên vừa cùng “exit” vừa phá ra cười, mặc dù điều đó là không nên. Chỉ là tự dưng thấy muốn cười. Dù cho hôm nay tôi có chết một cách lãng xẹt như thế thật.

Chap 43: Chả liên quan nhưng loài chó thường hay giũ lông mỗi khi ướt mưa. (Cái tên lãng mạn thiệt).

Chả liên quan nhưng trời vừa đổ mưa.

Chả liên quan nhưng mưa rất to.

Chả liên quan nhưng tôi đang đứng trước phòng Y tế trường và định đi đâu đó.

Chả liên quan nhưng tôi không có ô, cũng chẳng có áo mưa.

Chả liên quan nhưng đi mưa mà đầu trần sẽ bị ướt.

Chả liên quan nhưng dù có khỏe như Trâu Thái Lan mà bị ướt mưa trong cái thời tiết lạnh kinh người này không lăn ra die cũng bò ra chết.

Chả liên quan nhưng có một đứa vừa đi từ phòng Y tế ra, tay cầm một quyển sách và đang bật một cái ô to đùng: CPU.

Bây giờ thì có liên quan đấy.

-Cho tớ đi chung nhá!-Tôi bước lại, vừa kịp lúc nó đặt chân xuống khoảng sân đã đọng nhiều vũng nước, chui vào dưới cái ô đen xì.

Nó nhìn tôi, chính xác là chỉ liếc một cái kiểu như xem cái gì vừa xuất hiện, đáp với giọng trầm:

-Không.

“Lemon question dog” là đây!

-Tại sao?

Đùa anh hả cưng?

-Không muốn. – Nó nói như đúng rồi, như tuyên bố một lẽ dĩ nhiên.

-Vậy thì đi riêng nhé!

Tôi cười bảo CPU, rồi hồn nhiên đoạt lấy cái ô khỏi tay nó, xong đi thẳng. Chả liên quan nhưng tôi rất thích ăn cướp.

Tiếng mưa rơi lộp độp trên chiếc ô nghe thiệt là vui tai!

Nói là “đi thẳng” nhưng bước được mấy bước tôi đã quay lại xem con rô bốt kia bị chập mạch vì ngấm nước mưa chưa. Không khéo nó bị sét đánh chết thì tôi có bay ra đường cho công-ten-nơ cán mấy chục lần cũng không rửa hết tội.

Dưới cơn mưa lạnh đầu tháng 12, một con rô-bốt-đã-tiến-hóa, cũng là một Thiên tài đứng nhìn tôi im lặng, vẫn không có tí tẹo cảm xúc. Mặc cho mưa cứ rớt ướt đầu, ướt người nó. Viễn cảnh y chang một bộ phim Hàn xẻng nào đó.

-Giờ muốn đi chung chứ?-Tôi vẫn cười hiền lành, tiến lại chỗ nó, mời gọi.

-Không. – Nó đáp, mặt hơi tái đi vì lạnh, tóc bắt đầu bết lại vì nước, tội lỗi.

Tôi tưởng nó là mình đồng da sắt não kim cương, ai dè nó tuyên bố hùng hồn là thế nhưng vẫn bước vào trong cái ô. Xem ra nó còn có nét giống người.

-”Không” cơ mà! -Tôi đẩy nó ra ngoài, đã chảnh với anh thì chảnh cho trót chứ.

Bằng một sự điềm tĩnh cứng như thép đã tôi luyện nghìn năm, nó lí luận:

-”Không muốn” nhưng vẫn phải đi.

-Ấy, không muốn thì thôi, tớ không ép đâu!

-Không sao. Đôi khi cam chịu cũng là một cách sống.-Nó chen vào trong ô, nói đều đều.

Cuộc gặp gỡ dưới cơn mưa của tôi và Thiên tài đã bắt đầu như thế đấy.

À, mà cũng phải nói thêm, gọi là “Thiên tài” vì CPU từ lúc chuyển sang đây đã thể hiện đẳng cấp pro của mình và chiếm giữ top đầu của khối 11. Nó học giỏi một cách kinh hoàng, Toán, Lý, Hóa, Sinh, Anh, Sử, Địa… đều thuộc dạng xuất sắc. Chỉ có điều nó có một khiếm khuyết đó là ngu môn Văn. Nói về môn Văn của nó dễ có 1001 chuyện, mà chuyện nào cũng li kì, hấp dẫn. Đại khái, giang hồ đồn nó bình Truyện Kiều của Nguyễn Du rất kinh thiên động địa. Nó tả Thúy Vân dựa vào hai câu “Vân xem trang trọng khác vời/ Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang” như sau: “mặt Thúy Vân nửa vàng nửa trắng, có hình dạng một chiếc mâm xôi. Lông mày của cô rất to và dày và có khả năng sẽ phát triển theo xu hướng lớn dần”. Còn đây là Thúy Kiều (“Làn thu thủy nét xuân sơn/ hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh”): “Mắt nàng xanh như nước hồ mùa thu, cũng là nơi cư ngụ của các loài rong rêu, tôm, cá và hàng tỉ các loại vi khuẩn. Lông mày của nàng được kết tinh từ những dãy núi mùa xuân, đứt gãy và bao phủ tuyết trắng điển hình là Himalaya, Phú Sĩ…”.

Tóm lại là tôi đang được che chung ô với một đứa cực kì đẳng cấp. Và sau đó thì tôi có dịp chứng kiến cuộc-sống-của-thiên-tài tại thư viện.

Mà khoan, hình như hôm nay mình hơi bị rảnh ấy nhỉ?

Thực ra cũng không phải tôi bị rảnh mặc dù đúng là tôi đang bị rảnh thật, chuyện là mấy tuần rồi Ladykiller và đồng bọn ra sức tìm cách gây sự, phá đám cũng như các trò trẩu tre khác với “Những đứa con hoang đàng”, sau vụ giết hụt tôi hôm nọ, mục tiêu của chúng không phải tôi nữa mà là những-ai-đi-cùng-với-tôi, trò chia rẽ ấy mà, bọn nó muốn tôi thấy được cảm giác thấy bạn bè mình liên tục bị vùi dập ấy mà. Nói tóm lại là mặc dù sến kinh dị nhưng tôi cũng không thích đứa nào bị “ăn hành” vì mình tẹo nào, thấy tội lỗi sao sao. Hết thằng này bị cạo đầu đến thằng nọ sém bị chậu hoa rớt trúng, có khi bọn đàn em của Ladykiller còn ngang nhiên chặn đường xin đểu BadBoy nữa. Ngầu lắm ấy.

Nhưng tôi vẫn chưa làm gì cả, mặc kệ lũ bạn bị chơi xỏ và mặc kệ cái tụi kia, không phải vì không có hứng hay vô tình vô nghĩa, mà chỉ là tự dưng muốn để yên vậy thôi, xem chúng nó sẽ làm gì tiếp.

Và hiện tại thì lúc nào giữa BadBoy và Ladykiller gặp nhau cũng gây sự, tình hình rất vui. Vui hơn nữa là Exdi và một vài thằng đã bỏ băng nhóm ra đi.

Quay lại chuyện chính, nãy giờ mãi tự kỉ mà tôi nhận ra mình đã đứng trước cái thư viện từ đời nào rồi còn CPU đang gập cái ô lại. Quyển sách dày cộm của nó bị ướt một mảng, kiểu này nó không bị mấy cô thủ thư dập cái đầu vào tường mới là lạ. Mấy cô thủ thư trường tôi ấy mà, toàn là “chằn tinh” hết đấy, đã trở thành cả một “nỗi ám ảnh” cho bao thế hệ, nhất là những đứa con gái xinh xắn “đáng êu”. Chẳng hạn, đứa nào phạm nội quy thư viện sẽ bị phạt lao động mệt mờ cả con mắt, đến khi nào mấy cô thỏa mãn rồi thôi, đứa nào vào thư viện mà làm ồn sẽ bị ăn nguyên một màn giáo huấn dài hơn thế kỉ. CPU cũng không phải ngoại lệ, nhưng may cho nó là hôm nay nó không đến để trả quyển sách ướt mèm đó. Tuy nhiên, mấy cô thủ thư không bao giờ hết chuyện để càm ràm:

-Này em, tôi thấy thái độ của em cực kì bất hợp tác nhé, vào mượn sách mà cái mặt lúc nào cũng chai như đá cục, em không thể tôn trọng tôi một chút à?

CPU vốn theo sẵn lập trình, đáp như cái máy:

-Thưa cô, da mặt con người là thứ có sức đàn hồi, có thể sẽ trở nên cứng hơn trong trường hợp đặc biệt nhưng không thể so sánh với đá cục.

-Em bắt bẻ tôi đấy à?-Cô trợn mắt, sửng cồ lên.

-Thưa cô, bắt bẻ là…

Nó định tuôn một tràng định nghĩa siêu chính xác lấy từ trong quyển từ điển tiếng Việt ra, nhưng tôi đã kịp bịt miệng nó lại.

-Cô ạ, bạn ấy mới ra viện nên chỗ này có chút vấn đề.-Tôi vừa nói vừa chỉ tay lên đầu.

Tôi dám lấy danh dự con White Fang ra mà thề, nó mà nói trọn câu đó thì kiểu gì giờ chào cờ tuần tới tên nó cũng được chễm chệ đầu danh sách hổ báo vì tội “coi thường giáo viên”.

Tôi kéo CPU ra khỏi cái phòng mượn sách ngột ngạt. Nó ngoan ngoãn đi theo. Kì thực, tôi chưa thấy ai dễ dụ như này, ai muốn lôi đi đâu cũng được, ai hỏi gì cũng nói, mà nói thật mới kinh. Không biết nó là Thiên tài hay là con khờ nữa, nhưng tôi nghi ngờ có ngày người ta bán nó sang Tàu Khựa cũng không có gì lạ.

Mưa ngày một nặng hạt, đất trời mờ mịt như say rượu. Giờ này cái thư viện chẳng có mấy mống. Nếu thằng điên nào trong Ladykiller muốn ám sát tôi thì bây giờ là hợp thời nhất đấy.

Đáng tiếc là không có thằng nào cả, thành ra tôi đành đứng dựa cột ngó con rô bốt siêu hạng kia đọc sách. Và tôi buột miệng hỏi nó điều mà mình thắc mắc gần một thế kỉ qua:

-Rô bốt, cậu bị thần kinh đúng không?

-Không. -Nó trả lời rất nhanh.

Tốt lắm. Nó trả lời đúng. Vì những đứa luôn tự nhận mình bị thần kinh thì sự thật là chúng không bị thần kinh tẹo nào, trong khi những đứa khăng khăng nói mình không bị thần kinh lại là những đứa bị thần kinh trầm trọng nhất.

Cuộc chém gió (“hỏi cung” thì đúng hơn) rơi vào im lặng, chỉ còn nghe tiếng mưa quật vào khoảng sân bê tông và tiếng gió rít nhẹ trong không gian. CPU cứ đứng yên đó mà đọc quyển sách bị ướt của nó, không màng thế sự. Hình như nó có một thế giới riêng mà không ai có thể bước vào nổi.



Hôm sau, hôm sau nữa vẫn là những ngày mưa ẩm ướt và tôi vẫn thấy Thiên tài đứng hoặc ngồi đọc sách một mình trong thư viện. Và tôi cũng rảnh rỗi bay vào “hỏi cung” nó tiếp. Chả liên quan nhưng tôi nghĩ là mình bắt đầu thích cái thư viện.

-Ê rô bốt, cậu học lớp Anh chắc là biết tụi Ladykiller nhỉ? -Có một hôm tôi ngứa mồm hỏi nó.

-Biết. – Nó đáp, tay vẫn giở trang sách và mắt vẫn dán lên đó.

-Vậy gần đây tụi nó làm gì?

Tôi chỉ hỏi cho vui vậy thôi nhưng nó nói ngon lành:

-Ba người chuẩn bị cho “trò chơi cuối cùng”, còn người kia thì ngày nào cũng học.

-”Trò chơi cuối cùng” là cái vẹo gì? – Tôi tò mò.

CPU ngừng đọc, ngó tôi chăm chú:

-Họ nói đó là trò cuối cùng giữa họ và các cậu, vì sau trò đó, sẽ có một trong hai băng phải biến mất.

Nghe có vẻ nguy hiểm. Quá nguy hiểm.

-Họ còn nói đã đến lúc kết thúc mọi chuyện.



Tôi “hỏi cung” CPU được đúng bốn lần thì nó bắt đầu rơi vào “tầm ngắm” của bọn Ladykiller.

Chap 43(tiếp): Bão cấp 15 (mới đổi tên)

Hôm đó, cái hôm đó, ý tôi là vào cái hôm đó đó – một ngày bình thường đầu đông, không mây không mưa, nhiệt độ từ bao nhiêu đến bao nhiêu độ C tôi biết chết liền nhưng chắc chắn là trời rất lạnh, vì một trận bão quét qua tôi, chỉ mình tôi thôi.

Đừng vội mừng, tôi chưa chết được đâu. “Bão” theo đúng nghĩa của dân chém gió.

Kể ra cũng chẳng có gì hay ho.

Lúc ấy, tôi vừa đi thăm đứa em gái bên lớp 10 Lý về – con bé tên Lim ấy, nó bị ốm mà vẫn đi học- thì gặp Quạ đen giữa hành lang tầng một, trước mặt cái phòng thực hành Hóa to tổ bố. Quạ đen bấy giờ nổi tiếng kinh tởm, ấy nhầm, kinh khủng luôn ấy, vì độ đẹp gái và đào hoa hơn cả thằng anh nó mới ghê. Tôi cứ tưởng Quạ tha cho mình rồi nên mới cười hiền lành chào ẻm, ai dè nó sung sướng bay vèo đến như “mèo thấy mỡ” (lối so sánh khiến tôi thấy mình thật rẻ tiền, ha ha). Nhưng mà tình cảm nó dành cho tôi cảm động rớt nước mắt thiệt đó.

-Anh thấy đấy, chỉ có em là yêu anh nhất!

Nó độp cho tôi một câu không đâu vào đâu, như kiểu đúc kết cái chuyện tình điên khùng sến súa nào đó nó tự nghĩ ra, rồi nở nụ cười mát dịu như gió mùa thu, làm bức tường đỏ choé bên cạnh cũng phải chào thua về độ tỏa sáng. Không biết tim ở đâu ra mà bay phấp phới nhiều vậy nè?

Nó đẹp cực, giá mà bạn có ở đây để nhìn một phát cho lác con mắt. Vẻ đẹp đó khiến tôi nói mà không cần suy nghĩ:

-Làm em gái anh đi!

Tôi muốn như thế đấy, nó mà là em gái tôi, tôi sẽ dạy nó một khoá lòng-tự-trọng cơ bản.

Niềm vui sướng của nó nổ cái bụp, rơi xuống lạch bạch như một qủa bóng nước vừa vỡ tan. Nó nhăn cái mặt giống con khỉ, rồi cúi đầu, vò vò vạt áo như một thiếu nữ e thẹn, lẩm bẩm:

-Lại thất bại rồi…

Tôi định hỏi nó bị đột biến gen phải không thì nó đã ngẩng mặt lên, nhìn tôi với bộ mặt đểu giả – bộ mặt hiếm khi nó lôi ra sử dụng, hỏi tôi:

- Vậy anh thích kiểu người như thế nào? Người ngốc như chị Madi á?

Tôi ấn vào cái đầu nó một phát:

- Đừng có hỗn, em mới ngốc ấy!

- Ha ha, phản ứng ghê chưa kìa!-Nó lấy tay che đầu, cười tít cả mắt như thể khám phá ra cái gì hay lắm, đồ điên – Biết yêu rồi đúng không?

Gì? Đồ hoang tưởng.

-Yêu cái đầu em, mới luyện EQ ở chuồng heo nào về thế?

Nó vẫn cười nắc nẻ, tiếp tục lải nhải mà cóc cần biết tôi có nghe không:

- Nhưng mà giờ có hối hận cũng muộn rồi, chị ấy đã thay đổi. Bây giờ…

Đang nói, Quạ đen bỗng nhiên đổi sắc mặt, khi vô tình nhìn ra phía sau tôi.

Gì chứ, thấy ma hiện hồn hay sao?

Tôi chưa quay lại nhìn xem có Binladen hay Hép-pi-bô-la xuất hiện thì Quạ đã kéo tôi vào cái phòng thực hành Hóa chết giẫm, nói nhanh:

-Giúp em, em không muốn bị giam lỏng đâu!

Hóa ra thằng anh cờ hó của nó đang đi tới, nó sợ bị nhìn thấy là đang đứng với tôi đó mà. Tởm.

Cái phòng “được” tôi và Quạ bay vào trốn lúc này không có ai cả, mùi hóa chất xông lên như kiếu sắp có phim kinh dị xảy ra. Không khí này thật là thích hợp nếu thằng anh của nó thấy nó với tôi đứng trong này, tưởng làm chuyện mờ ám ấy mà.

Tiếng bước chân ngòai kia ngày càng gần, tôi định chọc tức bé Quạ một phen cho vui đời, nhưng dừng lại kịp khi nghe ngoài kia có tiếng nói lanh lảnh của con gái:

- Hơ hơ, bây giờ thì hai người thân thiết quá ha, mãn nguyện rồi chứ?

Tôi hơi ngạc nhiên khi nhận ra đó là giọng của Cún Cún, nó lại đi cùng với thằng kia nữa à? Mấy bữa nay nó mờ ám thật đó.

Từ từ nào, “hai người” cơ á, có lẽ nào là…

-Im đi con diên! Xía vào chuyện của tụi này làm cái quái gì?

Tôi đoán đúng. Cụm từ “hai người” bao gồm cả Madi, và nó đốp lại Cún Cún như thế đó, nhưng cái giọng nó lạ lắm, nghe sắc sảo kinh khủng, không phải cái giọng ương bướng mà trẻ con hồi trước.

Tôi và Quạ đen không hẹn mà gặp cùng ló mắt nhìn ra xem kịch hay, bọn tôi đang đứng sau bức tường cạnh cửa lớp, một vị trí thuận lợi để quan sát.

Có ba người ở trước hành lang. Madi bước tới, ngồi lên thanh lan can, chống cằm nhìn ra ngoài sân, mặt lạnh như tiền, trong khi ngồi cạnh nó là thằng Godi đang vừa ngó Cún Cún vừa cười thích chí, còn Cún Cún thì tôi không thấy mặt, chỉ thấy nó đứng khoanh tay chém gió.

Nó cũng rảnh thật đó.

- Biết sao không Madi, cậu chỉ là một người thua cuộc, thảm hại lắm đó!

Cún Cún nói, lại cái giọng hôm nọ nó xài khi xé tan bộ bài của tôi, nhưng coi bộ có vẻ vui hơn nhiều. Mà tụi nó lại cãi nhau vì cái gì thế nhỉ?

- Vậy à? Haizz… nhưng cậu còn thảm hại hơn tôi đấy, mải mê theo đuổi một thứ mình không thể nào với tới. Tội nghiệp quá đi!-Madi quay lại nhìn Cún Cún, nụ cười nhạo báng đã xuất hiện trên môi tự lúc nào, và nó nói ra những lời đó với nột thái độ mỉa mai đến khó tin.

Đây là ai vậy? Mình có quen không ta? Đáng sợ quá~

-Chuẩn luôn! – Thằng Godi gật đầu, giơ ngón cái like cho Madi một phát, vẻ hài lòng như vừa nghe cô giáo Thảo* giảng bài không bằng, rồi quay sang Cún Cún cười hiền lành mà không nói gi thêm. Nó muốn làm khán giả thôi thì phải.

- Cái…- Cún Cún như bị chọc trúng tim đen, ngập ngừng một lát nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình thản – Cậu biết gì mà nói chứ?

- Yô, đúng rồi, tôi chẳng biết gì cả, chỉ có điều là có ai đó mải mê tương tư người tình cũ của tôi thôi mà. Chung thủy gớm!

What the… Madi đang nói cái gì thế?

- Tự làm một bộ bài để tặng người ta, chuyển về đây để học chung, rồi còn ở chung nhà, cậu cũng mê muội quá ha! Sao không đi mà bày tỏ cho rồi, à quên mất, cậu biết chắc là sẽ bị từ chối mà, tội nghiệp!

Madi kết thúc tràng diễn thuyết của nó bằng một nụ cười tỉnh rụi, thậm chí có phần ngây-thơ-giả-tạo thái quá. Dưới ánh nắng nhàn nhạt trời đông, nụ cười ấy trở nên mơ hồ khó tả.

Tôi thấy nãy giờ Cún Cún đứng im như phỗng nghe nó nói, chỉ có hai tay là run lên bần bật, chắc đang tức.

Hai đứa này làm tôi thấy lạnh vì gió, không, bão đúng hơn. Quạ đen bỗng dưng cười phá lên không thành tiếng, cười đến rung bần bật cả hai vai. Vui lắm à?

Mọi thứ trong đầu tôi, về Cún Cún, bắt đâu nối ghép với nhau một cách không thể logic hơn, cứ như kiểu nước tràn vào lấp đầy các lỗ hỗng bấy lâu. Như các mảnh ghép của trò xếp hình tìm về đúng chỗ. Và kết quả là bây giờ tôi có cảm giác muốn bị xe cán.

Thế quái nào?… Ứ chấp nhận được luôn.

Lúc tôi bận “thông” cái não mình thì cũng là lúc Cún Cún xáp lại gần Madi, không nhìn thấy vẻ mặt Cún nhưng tôi dám đem cái đầu của con bé Quạ ra đảm bảo là nó đang rất phẫn nộ. Đừng có nói là muốn động tay động chân đấy chứ?

- Nghĩ là mình đang chọc tức ai đấy nhóc? – Cún Cún đều giọng hỏi Madi, đồng thời cúi người xuống nắm lấy cổ áo nó, kéo lên, y hệt côn đồ.

Vâng, chào mừng các bạn đến với giờ phát sóng bộ phim “Bụi đời chợ lớn” phiên bản girl xinh kute!

Trái với suy nghĩ của tôi, Madi không thèm phản ứng gì ghê gớm, chỉ giương mắt nhìn đứa con gái trước mặt, rồi thản nhiên vén đám tóc trước trán mình lên, cười khẩy:

- Muốn đánh nhau? Chiều luôn! Chỗ này nhiều máu nhất nè cưng!

Quạ đen suýt nữa đã rống lên cười thành tiếng khi thấy cảnh đó. Sốc quá à?

Có một sự thật hay ho rằng là chẳng nên động vào những đứa nguy hiểm, những đứa không còn gì để mất thì càng không nên.

Cún Cún tất nhiên không quá ngu để không biết điều đó, nhất là khi có lắm người sẵn sàng bay vào hốt xác nó nếu nó dám ra tay với Madi. Thế nên, Cún Cún kiềm chế cơn điên của mình, thu tay vào túi, quẳng lại một câu tự tin ghê gớm trước khi bỏ đi:

- Một ngày nào đó, tôi sẽ lấy máu của bốn người chúng ta…trộn vào nhau… xem nó có vị gì.

Câu nói đó vang lên chậm rãi, nhẹ tênh như gió, mang theo mùi lạnh lẽo của mùa đông rét mướt.

Nghe vừa hoành tráng vừa sến súa, tôi nhìn cái mặt sung sướng của Quạ đen mà nghĩ.

- Trộn trộn cái vẹo gì? Con nhỏ đó đúng là thần kinh có vấn đề! – Madi lại nói, tay phủi phủi cổ áo như thể bị cái gì bẩn thỉu, kinh tởm chạm vào.

Ai dạy nó cái cách nói chuyện cay cú như này chứ?

- Không sao đấy chứ?-Xpít hỏi nó.

- Chuyện vặt! – Nó nhún vai cười, rồi đứng lên – Về lớp thôi!

———-

Tôi và Quạ vẫn đứng lại trong cái phòng thực hành Hóa u ám ấy sau khi Madi và thằng Godi đi rồi. Cái não tôi bấy giờ vẫn chưa chấp nhận được cái sự thật vừa “thông” ra ban nãy, thật đấy. Làm thế quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Không vui tẹo nào hết. “Tuổi thơ dữ dội” của tôi…

-Chúc mừng anh nhé! Đào hoa thật đấy!- Con Quạ hào hứng bảo tôi,sau một hồi cười quằn quại – Em có thêm tình địch rồi, oh yeah!-Nó kết luận, cái mặt bây giờ vênh váo đến mức đểu giả.

Nó nhảy lên cái bàn trắng láng cóng mà ngồi, khoanh chân lại, nhìn tôi ra vẻ chờ đợi như thể biết chắc rằng tôi sẽ hỏi nó một điều gì đó quan trọng. Đúng là càng lớn, con Quạ này càng giống thằng anh nó, đểu thật, giờ tôi mới để ý đấy.

Tôi chả buồn muốn về lớp nữa, nhảy lên cái bàn song song với nó mà ngồi, nhìn ra cái cảnh tẻ nhạt ngoài kia qua ô cửa kính mờ.

Một chuyện giống với quá khứ đã xảy ra rồi đấy.

-Sao rồi?-Nó thấy tôi hiền đột xuất là làm tới ngay -Không nói nên lời luôn hả?

-Ừ. Anh chỉ muốn khóc thôi.-Tôi ngó nó, lấy tay quẹt mắt ra vẻ sụt sùi.

Mờ khóc là như nào nhỉ? Tôi quên mất rồi.

-Khóc đi! Em cho mượn vai nè! -Nó cười, còn giang hai tay ra như mẹ hiền chuẩn bị ôm con thơ tới nơi.

Hình như đây là nụ cười hiền nhất của nó từ trước đến nay. Đẹp lắm ấy. Nhìn nó lúc này, chả hiểu sao tôi lại nghĩ nó giống một mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn và có khả năng phản chiếu.

Thực ra, hồi trước tôi rất thích chơi với nó, rất rất thích là đằng khác.

Nhưng bây giờ, có muốn cũng chẳng thể được như xưa. Tôi muốn ôm cục đá bự chảng mà nhảy xuống biển quá đi mất. Tôi không muốn mối quan hệ của tôi và Cún Cún cuối cùng lại thành ra như tôi và Quạ bây giờ. Cún Cún thích tôi cơ đấy. Làm thế quái nào điều đó lại xảy ra? Tôi lại sắp mất một người bạn tốt rồi, vì cơ bản, tôi luôn xem Cún là bạn tốt, thậm chí, nó và “tuổi thơ dữ dội” của tôi là một. Và càng không nghĩ sẽ lừa dối nó, thật đấy, tôi không thích lừa mấy đứa mà mình không có hứng. Đứa con gái nào cũng được, trừ Cún, Quạ và một vài đứa tôi coi như em nữa. Không phải vì cái tình cảm sến súa gì đâu, chỉ là không thích lừa hoặc không-có-khả-năng-lừa thôi.

-Subi này! – Tôi ngồi tự kỉ một lúc mà chẳng được cái gì, bèn hỏi Quạ đen – Làm thế nào để người ta không thích mình nữa nhỉ?

Nghe tởm dã man. Tôi suýt bò ra cười vì ý nghĩ mình mới dậy thì hôm qua.

-Hỏi đúng người rồi đó!-Cái mặt vênh váo của Quạ đen ngày càng hất ngược lên trời, chỉ thiếu điều nổ tung cái mũi ra vì tự sướng, tôi định gọi nó xuống thì nó đã nhìn lại tôi, vẻ nghiêm túc hết sức, trầm giọng – Có một cách vô cùng hữu hiệu, vô cùng tốt đẹp, vô cùng êm thấm, đó là…

Nó đột nhiên tắt tiếng, nhìn tôi chăm chú. Lại làm trò nguy hiểm gì đấy bà nội?

-Là gì?

Trước ánh mắt ngây thơ chong xáng của tôi, Quạ đen búng tay cái “tróc!”, mỉm cười vô cùng hồn nhiên và đáng yêu, trước khi ban phát cho tôi một lời khuyên bổ ích:

-Cứ rape chết mợ nó đi là xong!
  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/1194
.