Lời tác giả: Trước khi vào chap, cho mình được nói vài lời.
Thứ nhất, truyện này được viết bắt đầu từ tháng 4, lúc mà mình còn rất cùi bắp, cho nên mấy chap đầu khá là vụng, bối cảnh mờ mịt. Mình đang cố gắng sửa và mình tin là các chap sau ổn và hài hơn.
Thứ hai, truyện sẽ không đi theo lối mòn như bất kì truyện nào cả, cũng không chắc là kết thúc của nó sẽ happy.
Thứ ba, truyện sẽ theo dẫn dắt của bạn nam chính xưng tôi, nói trước, bạn ấy là trai đẹp nhưng đểu và bệnh hoạn, bất cần đời nhưng không phải loại lạnh lùng, khá là mất dạ.y, xuất thân đen tối và là phản diện. Vì bạn ấy mất khả năng cảm nhận sự đau đớn về mặt tinh thần nên sẽ không có đau khổ dằn vặt vật vã gì ở đây, bản chất đểu và vô cảm sẽ không thay đổi cho đến cuối cùng (dù motif thông thường là nhân vật sẽ thay đổi, sẽ tốt đẹp lên) truyện không có tập đoàn hùng mạnh gì cả, chỉ có những thằng điên, những thằng bệnh, những trại điên…với những trò dở người.
Nói nhiều rồi, đọc thôi nào, mong các bạn đồng hành với mình cho đến hết truyện, dù nó khốn nạ.n như nào.
Chap 1: BadBoy – Khởi đầu của màu đen.
Chap 1.1
Nói đến tựu trường, nhất là cấp ba, một thằng con trai sẽ nghĩ đến gì nhỉ?
Kiến thức?
Bằng cấp?
Thi đại học?
Bạn bè?
Sai hết, sai be b.ét nữa là đằng khác. Bởi vì điều mà bốn thằng mới vào lớp mười bọn tôi đang nghĩ đến bây giờ, rất ngắn gọn, súc tích, đơn giản và thi vị: gái.
Thằng Exdi đang đứng cạnh tôi- là thằng dại gái top đầu trong những thằng dại gái- khẳng định sự ngây thơ trong sáng của mình bằng một câu rất ư chí lí với cái nụ cười lãng mạn thôi rồi:
“Con gái trường này nhìn ngon kinh khủng!”
Khỏi phải nói trong đầu thằng này đang chứa những gì. Nhưng cơ bản là chúng tôi đang đứng giữa sân trường trong buổi chiều nắng dịu, gần một đám con gái mà trung bình mặt mỗi “em” trong số đó có số mụn bé hơn hoặc bằng mười hạt, chưa kể đến các yếu tố thuộc về sắc đẹp khác. Cho nên, nếu có giải Nobel hòa bình về độ lãng mạn, tôi sẽ lấy danh dự cao ngất trời của con cờ hó nhà thằng Exdi mà thề rằng thằng này sẽ là người đoạt giải.
“Phải rồi, ngon đến mức tao không thể nuốt thêm bất cứ cái gì vào nữa”, thằng Thuận, kẻ vô đối về độ điên trong bọn, vừa vuốt cái mặt đểu giả nhiều-mụn-không-kém của mình vừa nói bằng cái giọng như sắp nôn đến nơi.
Kể ra thằng này rất pro, tuy quanh năm suốt tháng vật vã với căn bệnh điên nhưng những lúc cần đến thì lại tỉnh táo khó lường. Mà tỉnh táo trước sự cám dỗ của gái là một điều đáng khen, cho nên nó cần được thưởng công xứng đáng.
Tôi nháy mắt với thằng bạn có biệt danh Exdi một phát, tất nhiên không phải vì đang có nhu cầu Neptune, và không đợi nó trả lời, tôi vỗ vai Thuận một cái “Bộp”, ra vẻ khâm phục:
“Thuận thân mến, tao rất thích những thằng có cặp mắt tinh tường như mày. Nhưng mà mày cần phải biết quý trọng vẻ đẹp tâm hồn của con người ta!”
Thế là cả ba thằng kia hiểu ý, giúp tôi khiêng thằng Thuận ném cái vèo tới chỗ mấy nàng “nghiêng nước nghiêng thành” đó, không quên gửi gắm một câu chân thành vô cùng vô tận: “Em ơi cho anh này làm quen phát đi!!!”
Nói là ném cái vèo cho hoành tráng nhưng thật ra là khiêng cháu nó đến gặp mặt các em í và tận hưởng cái vẻ mặt đau khổ kinh dị của nó.
“Hi hi…mấy anh này vui tính thế!!”, một nàng trong số đó cười khúc khích, e lệ nhìn chúng tôi, mà chính xác là nhìn tôi.
“A A A A A A A A A A A A A A…nhầm hàng!!! Chạy thôi bọn mày!!!”, thằng Exdi gào ầm lên như gặp ma tới nơi. Giờ mày mới tỉnh ra hả con?
Nó phóng trước, tôi và hai thằng còn lại cũng chạy theo, cười sằng sặc. Vấn đề là em vừa nãy hơi bị kute với một cặp môi kiểu Thị Nở….
“KHÔNG!!! ĐỪNG BỎ TAO LẠI!!!TAO MUỐN LÀM NGƯỜI LƯƠNG THIỆN!!!”, tiếng thằng Thuận ở phía sau kêu lên “thảm thiết” như khi nghe hồi chuông báo tử của đời mình. Có lẽ nó đang lồm cồm bò dậy và vừa cười như phát rồ vừa chuồn lẹ.
Tội nghiệp mấy em í, mới vào trường đã bị chơi một vố, đứng xụ mặt buồn hiu. Tội lỗi. Tội lỗi. Nhưng mà cũng cảm ơn các em í vì đã mang đến tiếng cười cho bọn bênh hoạn kiêm điên khùng chúng tôi. Thật ra đó chỉ là một trò nhỏ trong số vô và kiểu chọc phá mà lũ Badboy bọn tôi nghĩ ra. Vì trường học là thiên đường, nơi những trò vui không bao giờ kết. Càng chọc cho lượng máu của “nạn nhân” dồn lên não chạy đến vô cùng, bạn càng có nhiều niềm vui không gì tả được.
Tin tôi đi, hãy thử nếu bạn đang thầm thương trộm nhớ nàng nha sĩ dễ thương nào đấy!
Nói sơ về nhóm chúng tôi, mà thực ra là một cái băng nhóm không được tốt đẹp cho lắm, tồn tại từ thời cấp một, với cái tên không sến của một bài rap chế: “Bad Boy”. Nhóm gồm một bầy bị điên bẩm sinh mà thằng cầm đầu là một tên siêu đẹp trai, với một phong cách gương mẫu và là niềm mơ ước của bao đứa con gái, chắc vậy. Thằng đó tên là Phong, chơi thân với tôi từ nhỏ và tất nhiên là con người thật của nó cũng chả tốt đẹp là bao, nếu ai đó thực sự hiểu nó. Mọi người thường gọi nó là Nodi, còn thành viên Badboy tất nhiên phải gọi là đại ca.
“Đại ca, tổ chức tiệc mừng anh em đậu vào cấp ba ở đâu? Biển nhé?”, thằng Exdi hỏi Nodi, nhưng cặp mắt thì liệng ra ngoài cửa sổ, như tìm kiếm một con nai vàng chết giẫm nào đó. Okay, thì dĩ nhiên, bệnh dại gái muốn chữa còn khó hơn lên trời
Tình hình là bọn tôi vừa đậu vào một ngôi trường chuyên, đa phần là lớp chuyên Lý. Thằng Exdi thủ khoa 10 chuyên Toán nhưng nhìn mặt nó không được tự hào cho lắm. Với nó, có cái mặt đẹp trai để đi cua gái là niềm tự hào lớn nhất.
“Mày muốn đi đâu, Assa?”, thằng Nodi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ lớp một lát mà không thấy người tình trong mộng thì quay vào hỏi tôi.
À quên chưa nói, anh đại ca này cũng có máu dại gái không kém.
Còn tôi ấy hả? Có lẽ tôi không đủ đẳng cấp dại gái như mấy thằng này,khổ thế chứ. Tôi tên là Minh Kiệt, nhưng mọi người đều gọi là Assa. Assa là viết tắt của Assassin, nghĩa là “kẻ sát nhân”. Cái tên này theo tôi là hay quá đi chứ, nhưng mà một thằng “kẻ thù” của tôi lại bảo là “cố tỏ ra nguy hiểm”. Thằng đó là người, ấy nhầm, là thằng cờ hó mà tôi muốn đấm nhất trong cái trường này.
Trở lại câu chuyện sến kinh dị này, thằng Nodi đang cười cười nhìn tôi chờ đợi. Nó bao giờ cũng thích hỏi ý tôi, nghe lời tôi. Nhưng mà nó không có bị gay đâu, hơi ngu tí thôi.
“Biển làm cái đếch gì, tao thấy thách đấu với tụi Ladykiller vui hơn”, tôi vừa ngồi vắt vẻo trên bàn xóc bộ bài vừa thong thả nói.
Ladykiller là gì ấy hả? Cũng giống như chúng tôi, đó là một nhóm chơi thân với nhau nhưng có vẻ tốt đẹp hơn một chút. Và quan trọng là trong nhóm đó có một con bé dễ thương kinh khủng khiếp, nếu không muốn nói là rất “chất”. Tôi hơi bị khoái bé này. Nhóm đó và Badboy đối đầu nhau từ thuở còn là nhóc tì và trẻ trâu đủ kiểu. Okay, bây giờ vẫn trẻ trâu đấy thôi, ngày càng tởm lợm thì đúng hơn.
Thằng Nodi chưa kịp sủa, à nhầm, nói thêm gì thì một cái cặp to đùng và sến súa với đủ loại móc khóa hoa hòe hoa sói nện cái ầm xuống cái bàn tôi đang ngồi, liền sau đó là một giọng con gái mang đậm mùi tổn thương sến súa không kém:
“What the hell?”, tôi giả ngu, đưa cặp mắt ngây thơ kinh điển nhìn lên thằng-con-gái có cái mặt đẹp nhưng đằng đằng sát khí kia.
“MÀY LÀ THẰNG KHỐN! MÀY SẼ BỊ TRỜI ĐÁNH, THÁNH ĐÂM, ÔNG BÀ BỌP CỔ VÀ SỐNG CÙ BƠ CÙ BẤT MÃI CHO ĐẾN CHẾT VÌ CÁI TỘI THI CHUYÊN LÝ!”, thằng, ấy nhầm, con bé đó lại gào lên thiếu điều muốn làm nứt cái vách lớp 10 lý đang chứa chấp một lũ tâm thần là chúng tôi.
Haizzz, chẳng qua là tôi lừa nó, bảo thi chuyên Hóa với nó nhưng cuối cùng lại thi vào lớp Lý khiến nó tức sôi máu trào mật, không thèm nhìn mật tôi gần một tuần. Con này chơi thì vui thật nhưng cái tình bạn mà nó dành cho tôi là quá lớn khiến tôi thấy nổi da gà nên tốt nhất là giữ khoảng cách một chút. Tình bạn vốn dĩ là một thứ kinh dị không nên đặt niềm tin vào cũng như trông mong điều gì. Đó là lời mẹ đã dạy tôi. Vì sao ấy hả, làm quái gì biết được? Tốt thôi, suy nghĩ của tôi chẳng bao giờ là đúng đắn. Sao cũng được, ai quan tâm chứ?
“Thôi nào Liên, mày làm gì mà chử.i nó kinh thế? Đồ đàn bà!”, thằng Exdi nói phũ phàng.
Và nó ăn một đấm của con bé tên Liên vừa nguyền rủa tôi đó. Kể cũng vui, con Liên này có những sở thích cực kì đàn bà nhưng lại cư xử giống con trai, và ghét nhất bị gọi là “đàn bà”.
Con Liên chơi rất thân với thằng Exdi, nhưng vào một ngày mà sự sến của nó trào lên đỉnh của đỉnh, nó đã hùng hồn tuyên bố với tôi rằng: “Mày là thằng bạn tao thích chơi nhất và cũng là người tao tin tưởng nhất”. Biết là nó nói thật lòng nhưng tôi cũng chẳng sung sướng gì.
“Còn không đàn bà hả?”, tôi đập xấp bài đỏ đen một cái bốp kinh dị vào đầu con Liên, dọa nó: “Mày mà cứ thế này thì tao chả dám chơi với mày nữa. Đàn bà là một lũ phiền phức lắm chuyện!”
Nhưng mà tất nhiên là trừ ra hai người, một là mẹ tôi, hai là…hê hê….
Con Liên đã quen với cách nói chuyện rất ư là “mất dạ.y” của tôi, thêm nữa là nó có năng lực chịu đựng bẩm sinh hoặc độ dày của mặt nó cao nên không xi nhê gì mà còn xổ ra một tràng cười sặc sụa: “Ha haaa… Vậy tao sẽ đi Thái Lan chuyển giới cho thoát kiếp đàn bà, mày dừng hòng thoát khỏi tao!!”
Nghe cứ như kiểu đeo bám bệnh hoạn của mấy đứa có vấn đề về thần kinh ấy. Nhưng mà ít ra là nó biết cách bày tỏ tình cảm thật lòng…
“Ngậm mồm vào! Tao đang hỏi thằng Assa cơ mà!”, thằng Nodi nhíu mày, hất hàm bảo con Liên. Cơ bản là thằng này không thích bị chen vào, nó bị bệnh “tự cao” mãn tính mà, “Ê mày, thách đấu kiểu gì?”
“Chưa biết, nhìn mặt con Liên tao buồn nôn quá!”, tôi làm bộ như sắp ọe ra đến nơi, ngó cái bản mặt tức muốn xì khói như bị tẩu hỏa nhập ma của nó. Hề, cho nó đi đóng phim chưởng chắc hợp lắm.
Con Liên (nghe như con điên) chưa kịp phun lửa như phim Tàu để thiêu cháy tôi thì cái iphone5 trên bàn rung lên tạo ra một mớ âm thanh kì cục.
“Stop!”, tôi giơ tay chặn mồm con Liên, tay kia vớ cái điện thoại rồi đi ra ngoài đẻ nghe máy, Cuộc gọi từ người đàn bà mà bây giờ tôi phải gọi là “mẹ” nhưng không phải người mẹ yêu quý đã sinh ra tôi.
Không biết bà già này có vụ gì. Tôi hình dung ra trong óc một mái tóc đen quăn như mì tôm khô và một cặp mắt vô cảm xúc luôn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính hiện những dãy số dài tít tắp.
Bỗng…
Một vật thể quái dị màu cam hay nâu gì đấy bay cái vèo tới chỗ tôi. Chết tiệt, cái trò gì đây? Tôi theo phản xạ đưa tay lên đỡ vừa kịp trước lúc bị cái thứ đó đập vào đầu,
“Bộp”
Cánh tay phải của tôi bị va đập mạnh, trúng ngay chỗ bị trầy xước – hậu quả của vụ đánh nhau hôm trước- đem lại một cảm giác rất Yomost, nhầm, một cảm giác tê rần và khá là đau. Nhưng cái đầu vô giá của tôi thì không sao, thật là may mắn, cho cái đứa gây ra trò này!
Tôi nhìn quả bóng rổ đang ngạo nghễ lăn dưới đất – nguyên nhân trực tiếp, rồi ngước lên nhìn xem hung thủ -nguyên nhân gián tiếp- là ai, hứa hẹn một màn đấu trường thú “đẫm máu” hay cái gì đại loại thế.
Nhưng cái ý nghĩ đó phụt tắt ngay khi mà trước mặt tôi là một đứa con gái xinh xắn chết người. Mái tóc tomboy màu vàng óng hơi xù, làn da trắng hồng mịn màng hiếm có, chẹp, gương mặt dễ thương với đôi mắt nâu long lanh có cái gì đó rất hút hồn, chiếc mũi thanh và đôi môi hồng quyến rũ. Sexy đến chết được, mặc dù cô nàng đó đang mặc đồng phục của nam sinh. Mà khoan, đừng có nghĩ bậy, ý tôi là đôi mắt ấy, đôi mắt của cô nàng ấy sexy theo một cách nào đó khó tả. Tạm gác chuyện ngắm gái sang một bên, tôi là Assa, và dù đứa gây họa có đẹp đến đâu cũng chả là cái quái gì. Phải xử lí, ha ha!
“Hello!!! Hờ hờ hờ…”, cô nàng đó nhìn tôi bằng ánh mắt ngây thơ vô đối, còn chớp chớp nữa chứ, rồi cười theo kiểu ta-đây-vô-can, sẵn sàng chạy lấy người trước khi bị phanh thây.
Vâng, đây là con bé dễ thương của nhóm Ladykiller mà tôi nói ở trên. Nó tên Trịnh Hoàng Nguyên, biệt danh là Madi. Và cơ bản là nó chả muốn gây sự với tên giang hồ ác ma chuyên quấy phá là tôi.
“Bạn Kiệt iu dấu, rất hân hạnh gặp cậu ở đây nhưng…tớ đi trước nhé…hờ hờ hờ”, nàng ta tiếp tục cười giả nai rồi rón rén chạy… Biết ngay là sẽ như thế mà.
“Từ từ đã!”, tôi nhanh hơn, chụp lấy tay nó kéo lại, cười giả điên theo nó: “Cậu không quên gì chứ?”
“A! Quả bóng!”, con bé gãi gãi đầu trông ngố như con nít, vẫn giữ điệu cười đó rồi lôi ở đâu ra một giọng ngọt ngào: ” Tớ có thể lấy lại không? hì hì”
Nó nhìn xuống cánh tay đang bị giữ chặt của mình rồi ngóc đầu lên ngó tôi như muốn nói cậu-đang-làm-đau-người-vô-tội-đấy.
“Ồ, tớ biết chứ!”, tôi gật gù ra vẻ hiểu rồi chuyển sang cười gian manh, “Nhưng mà cậu có biết khi một quả bóng đập vào đầu thì sẽ làm bay hết bao nhiêu IQ không?”
Thấy tôi không có vẻ gì là sẽ “tha mạng”, nó liền nắm áo tôi năn nỉ nịnh nọt : “Bạn Kiệt đẹp trai,tốt bụng, nhân hậu và nhân từ, tớ không cố ý đâu…huhu…tớ xin lỗi…huhu…bỏ qua cho tớ nhá, nhá, nhá!!! Hề hề!!!”
Ặc ặc, ai bảo con này ngây thơ chứ, lẻo mép kinh dị mới đúng. Xem cái mặt biểu cảm như diễn viên thế kia! Nhưng mà cũng vui phết, như một chú hề trẻ con ấy!
Tôi đóng vai kẻ “nhân hậu và nhân từ” thật, xoa đầu Madi như đàn anh, cố giữ giọng thật “nhẹ nhàng” : “Xem cái sự thật lòng nhận lỗi của cậu thì tớ cảm động lắm, và tất nhiên là…”
Con bé sáng mắt lên, chờ đợi…
“…không thể bỏ qua rồi!”, tôi kết thúc câu nói của mình một cách tỉnh rụi.
Nó chưa kịp cười thỏa mãn thì đã xụ mặt xuống vì trò chơi đểu của tôi. Hình như nó đang nghĩ đến một cái bệnh viện sực mùi thuốc tê và những cục bông băng to như đùi gà thì phải.
Không để cho nó tưởng tượng thêm, tôi đẩy nó vào bức tường gần đó, cười man dại: “Cậu nghĩ xem tớ sẽ xử cậu thế nào?”
Cơ bản là đùa với một em dễ thương như này còn sướng hơn chích thuốc phiện, nếu bạn là con trai. Và không gay.
“Ê! Làm gì hả?…”, nó kêu lên, hơi co người lại và cãi bướng “bóng chưa trúng đầu cậu mà!”
Kinh dị. Nếu trúng đầu thì người đẹp chẳng còn đứng ở đây đâu! Nói lắm thế?
Tôi đang nghĩ xem nên làm gì cho đời vui thì…
“Ê! Mày đang làm gì bạn tao vậy?”
Một giọng nói đáng ghét vang lên và xuất hiện hai, à không, đến ba thằng kì đà cản mũi đứng nhìn tôi với Madi và cười đểu. Haizzz…bọn này là Ladykiller.
“Godi!!! Cứu tớ!!!”, con bé vùng khỏi tay tôi và chạy lại, nép sau lưng một thằng trong số đó.
Thằng này là đại ca của băng Ladykiller, đẹp trai một cách quá mức, đểu giả và cáo già miễn bàn. Nó tên Quang Huy, biệt danh Godi, và cũng là thằng “kẻ thù” của tôi. Tôi và nó ghét nhau cay đắng.
Chap 2: Tình bạn có tồn tại???
“Cứu tớ với Godi, thằng điên đó bắt nạt tớ!!! “, con bé Madi ló đầu ra từ phía sau thằng khốn đó, nhìn tôi, mách lẻo một cách trắng trợn.
Hờ hờ, ai bắt nạt ai chứ? Con này muốn “chơi” tôi sao? Còn dám gọi tôi là “thằng điên” nữa!
Cơ bản là nếu ở cùng với 4 thằng bạn Ladykiller (ở đây là 3 nhưng lát sẽ bik vì sao nói là 4), Madi luôn được an toàn, Chưa bao giờ nó bị ăn đòn cả, dù nó có nổi khùng lên vì lờn thuốc nên muốn thử cảm giác mạnh cũng chả được. Tụi này có thể vì cái thứ tình bạn sến súa kinh tởm nào đó hoặc cái sĩ diện đàn ông này nọ mà xông vào bảo vệ con bé, dẫu cho “trăm thân này phơi ngoài bãi nội, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng cam lòng” (Trích Hịch tướng sĩ )
“Woa!! Tao có nhìn nhầm không Assa? Đường đường là một sát nhân bệnh hoạn mà lại đi bắt nạt một đứa con gái!!!”, thằng Godi vừa lắc đầu cười đểu vừa bảo tôi, cái giọng khinh bỉ chạy tới dương vô cùng.
Nhưng mà nó có nhầm không nhỉ? “Sát nhân bệnh hoạn” thì tất nhiên phải đi bắt nạt người ta rồi!
“No no no!”, tôi xua tay phản bác, “Ai bắt nạt nó chứ? Có cái điện thoại làm chứng, nãy nó ném bóng vào cái đầu bạc tỷ của tao!!!”
À mà nhắc tới cái đt, tôi mới nhớ ra là bà già kia đã ko gọi nữa. Haizzzzzz, tất cả là vì 1 con bé rắc rối đã phá hỏng cuộc đàm đạo của tôi.
“Hahahahaaaaaaaaa”, con bé đó phá lên cười sặc sụa, “Nổ vừa thôi cha nội!!!”
” Cậu bớt nói đi!”, thằng Godi lườm nàng ta một cái, hình như thằng này ko khoái ở cạnh một chú hề hay cười thì phải, khoanh tay dò hỏi Madi: “Cậu lang thang với trái bóng tới tận đây để làm gì hả?”
Hai thằng kia chỉ chờ có thế, cùng đồng thanh: “Tìm thằng Exdi phải không?????????”
(Exdi chính là thằng đầu tiên phát ngôn trong câu chuyện điên loạn này ấy, nếu bạn có trí nhớ siêu phàm. Nó tên Bảo Nguyên)
“Ko phải vậy!!!”, con bé gân cổ lên cãi, vẻ uất ức như con nít chính hiệu, “Tại các cậu ko thèm chơi với tớ nên tớ phải đi tự kỉ!!!”
“Tự kỉ kiểu gì lại đi dây vào loại người đó?”, thằng Godi chỉ vào tôi,” Nó ko làm gì cậu chứ?”
Yes, nó nghĩ tôi là quái vật hay dân biến thái mà cái mặt lộ vẻ kinh tởm thế kia? Chuyện hay đây!
“Vâng, tớ còn chưa chết, cảm ơn bạn hiền đã quan tâm!”, Madi nhảy sang một bên, ra vẻ bất cần nhìn thằng bạn.
Hai cái đứa này diễn trò sến thôi rồi. Lúc nào cũng vậy, cứ ở cạnh nhau là cãi nhau loạn xạ, mà vấn đề cũng do hoang tưởng mà ra, nhưng lần này là do thằng Exdi- thành viên mới của Badboy kiêm “kẻ phản bội” Ladykiller- mà ra. Thằng Exdi với Madi chơi thân lắm nên con bé vẫn cố níu kéo một tình bạn, trong khi thằng Godi ko chút tiếc nuối và 2 thằng còn lại máu dồn lên não hoặc lên tóc gì đấy. Mà tóm lại trong khi 2 anh chị này đốp qua độp lại thì tôi thành hơi nước, hoặc không khí, nếu không khí trong hơn và không ai nhìn ra hơn, ok?
“Ồn ào quá!”, tôi nhặt quả bóng rổ hồi nãy lại, đặt xuống gần chân rồi ngẩng lên bảo tụi nó “Đứng chém gió với mấy nhóc làm tốn thời gian của anh!”
Cơ bản là cần phải kết thúc cái trò nhạt nhẽo đàn bà này, và tôi nhắm cái đầu thằng Godi, đá một phát vào quả bóng…
“Bộp!!!”
Nếu trúng nó thì mừng vì level cờ hó của mình tăng thêm một bậc, nhưng nếu không trúng thì cũng ko mất cái gì. Thằng đó giỏi võ và phản xạ thì nhanh đừng hỏi, đại ca mà!
Quả bóng “xé gió” lao đi. Và ko ngoài dự đoán của tôi, thằng khốn kia đã cúi xuống né được. Nhưng ko dừng lại ở đó…
“BINH!”
Quả bóng cả gan va chạm thân mật vào lưng một kẻ xấu số vừa đi ra từ lớp 10 chuyên Tin đằng kia. Và kẻ đó chính là thầy giám thị iu dấu của chúng tôi. Một cú chụp ếch chuẩn men!!
Y như rằng một quy luật, tôi và 4 đứa kia cùng nhè cái lớp Lý của tôi mà chạy vào trốn, để lại một tiếng hét kinh thiên động địa có cả điều kiện cần và đủ để làm bầy chim đang đậu ngoài kia tan tác: “LÀ TRÒ NÀO OOOOOOOOOOOOOO ????”
Nhưng khi thầy mặt sặc mùi thuốc súng cộng với tên lửa hành trình tiến vào lớp tôi thì nhìn thấy một bầy học sinh đang ngoan ngoãn ngồi ôn bài, mặc dù đang là giờ ra chơi, mặt đứa nào đứa nấy tỉnh như ruồi. Tội lỗi!!!
Sau một hồi cố giữ bình tĩnh dò hỏi mà ko được gì, thầy đành ngậm ngùi đi ra không quên phán một câu hùng hồn: “Tôi nhất định sẽ tìm ra thủ phạm, đến lúc đó thì…trò đó sẽ chịu hình phạt thích đáng!”
Đợi cho trời yên biển lặng, bọn tôi mới phá ra cười (thật là ác ôn thất đức)
“Mày lại làm cái gì mà để cho thầy giận đến đỏ cả mặt vậy Assa? Có phải….”, thằng Exdi đang hỏi tôi chợt ngừng lại, khi mà trước mắt nó là 4 best friends của Ladykiller.
” Oh! Không ngờ lại gặp quân phản bội tởm lợm ở đây, phải về rửa mắt mới được!”, thằng Quang (Cradi), 1 trong 3 thằng Ladykiller làm ra vẻ kinh tởm khi nhìn thấy kẻ phản bội- Exdi.
“Haixxx, hôm nay ra đường giẫm phải phân chó, biết ngay là sẽ gặp điềm xui!”, thằng còn lại của nhóm đó, tên Bảo (biệt danh Baddi) cười nửa miệng, mặt lạnh như băng nghìn năm không gặp nắng.
Nhưng thằng Godi kia thì vẫn tỉnh bơ như con nai tơ.
“Bọn mày không muốn gặp tao thì có thể phắn khỏi đây mà, mời!!”, Exdi vẫn giữ vẻ bình thản, chìa tay đuổi khéo tụi đó.
Nó không để ý thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của con nhóc Madi – ánh mắt có chứa thứ gì lóng lánh như nước.
Và con Liên hay bốc đồng thì càng không quan tâm, tiến tới dùng hai tay đẩy hai thằng Quang và Bảo lui như khích tướng, không quên cảnh cáo : “Các cậu không có quyền mắng c.h.ử.i bạn của tụi này!”
Hê hê, con này luôn có máu anh hùng, máu liều thì đúng hơn. Giả dụ hôm nay mà xảy ra ẩu đả thì kiểu gì nó cũng là đứa khởi xướng.
Nhưng thằng Nodi – đại ca thì không có thích đánh nhau trong lớp, nên tôi đành tạm hoãn niềm đam mê “đẫm máu” của mình, can ngăn:
” Thôi nào các bạn trẻ, có gì chúng ta hãy thách đấu một cách công bằng!”
Mà khoan, thách đấu thì đâu phải là can ngăn, hô hô.
” Bọn tao không có rảnh chơi trò bệnh hoạn với tụi mày!”, thằng Godi cười (lại) đểu rồi nắm tay Madi kéo đi, “Về lớp thôi!”
Nhưng con bé này nổi loạn, vùng ra và chạy lại chụp cổ áo thằng Exdi, gào lên: “Cậu nói đi! Cậu ko phải kẻ phản bội đúng không???”
Cơ bản là nó với thằng này đã từng chơi với nhau rất thân, và lí do thằng Exdi tách nhóm cũng liên quan tới nó, có điều con bé đó còn lâu mới hiểu. Chậc, lại sến rồi.
” Tránh ra! Tớ là kẻ phản bội đấy! Thì đã sao?”, thằng Exdi gạt tay Madi ra, lạnh lùng nói, nhưng đây ko phải lời thật lòng.
Ladykiller đã từng thề thốt theo kiểu sặc mùi phim Khựa là sống chết có nhau bla bla…, thậm chí còn đặt biệt danh theo một kiểu. Nói sơ về mấy cái biệt danh rắc rối kia, đó là biệt danh được ghép từ chữ director, tức là đạo diễn, mơ ước của tụi nó, với những tính từ như good, mad, crazy, bad, excellent…Mà thôi, quan tâm làm gì? Cái chính là con bé Madi, tức Trịnh Hoàng Nguyên, đứa con gái mà tôi cho là dễ thương kia, đang òa lên khóc như một đứa con nít. Thật là thảm hại………
Chap 3: Mối tình sến súa
“Huhuhuhu…hức hức hức…huhu….”
Con bé khóc ngon lành như đây là nhà trẻ, tay thả cổ áo thằng Exdi ra, buông thõng xuống đánh dấu một sự bất lực. Nó khóc chả khác em bé là mấy, phát ra
tiếng nấc tức tưởi và nước mắt thì đua nhau chảy xuống như chỉ sợ không đủ làm ngập cái lớp vậy. Đôi mắt nó trong veo, đầy nước, ẩn chứa một cái gì khó nói, kiểu như không thể bù đắp lại được á. Kinh dị. Cơ bản là tôi không thích nhìn thấy nó khóc, vì nó là chú hề trẻ con, chỉ hợp với cái mặt cười ngộ nghĩnh thôi.
Tự dưng thấy trào lên một sự khó chịu kinh khủng, tôi ấy. Dù gì thì Madi cũng là đứa con gái mà tôi thấy hay hay, tuy chưa tới mức thích nó phát rồ lên nhưng, hề, không cần chối là tôi cũng khoái nó lắm. Ặc, nghe như con nít khoái phim hoạt hình ấy.
Mà tạm gác chuyện sởn da gà đó sang 1 bên, cái chính là khi con nhóc này burst
into tears thì hầu hết lũ con trai đang đứng đây sẽ mềm nhũn ra như bị dần qua nước sôi, hoặc dễ hình dung hơn là giống mấy con gà rù bị dịch cử động chậm chạp. Bằng chứng là hơn 40 thằng lớp tôi, bao gồm cả con Liên, (dù có máu dại gái hay không), đang hừng hực khí thế sẵn sàng lao vào quyết tâm “lấy máu bọn Ladykiller nhuộm đỏ sàn gạch” thì im luôn, mặt đau khổ ngó nhau. Còn tôi ấy hả? Tôi không có thói quen bộc lộ cảm xúc thật của mình, vẫn giữ vẻ cơng cơng của một kẻ “máu lạnh”, đơn giản là vì giữ cảm xúc lại cho riêng mình là nghề của tôi, có muốn thể hiện cũng khó, phản xạ rồi, thế thôi!
Thằng Exdi thì không đủ đẳng cấp làm được thế, ngó cái vẻ lúng túng, tội lỗi đến
khó xử của nó thì biết rồi, làm 1 đứa con gái phải khóc um lên, hơn nữa là đứa con gái nó thích lâu nay, nó chỉ muốn đập đầu vào tường.
“Chết tiệt!”, thằng Quang rít lên , mắt sa sầm lại như bị mất thứ gì quan trọng lắm, lặng lẽ xách một cái ghế gần đó lên. Khỏi phải nói là nó sẽ choảng thằng nào.
“Ê Ê Ê!!! Bình tĩnh chứ!”, tôi tiến lại ngăn trước khi nó phang cái ghế vào đầu thằng Exdi. Con Liên cũng nhanh chóng bay vào đẩy nó lui với một nụ cười mang tính xoa dịu.
Sém chút nữa thằng Exdi đã có cơ hội ăn 1 cái ghế đặc sản gỗ rừng rồi, và hứa hẹn sẽ có cả món tráng miệng là bông băng thuốc đỏ nữa, nếu nó gặp may. Thằng Quang có thể làm thật đấy, chẳng chơi đâu.
” Mày là đồ cờ hó, Exdi ạ!”, thằng Quang gằn từng tiếng, nóng tính kinh khủng.
“Thì sao?”, thằng Exdi cũng không vừa, nghênh cái mặt lên hỏi đểu, có vẻ như thích xài bạo lực thật.
” Im đi!”, thằng Godi lên tiếng, đẩy mạnh Exdi một cái làm nó dịch lui, xoa xoa cằm cười khinh khinh, ” Tao chẳng tiếc khi nghỉ chơi với một thằng chả ra sao như mày!”
Ừ, thằng Godi không chơi thật lòng với ai, thật chẳng biết trong đầu nó chứa cái
thứ đen tối gì. Nó là một con cáo già man rợ, nếu ai đó nghĩ loài cáo thông minh hơn loài người.
” Waay! Làm gì vậy hả??”, máu anh hùng pha liều của con Liên lại nổi lên, đẩy lại
thằng Godi, theo kiểu ta-đây-cóc-sợ-ai.
” Anh không chấp với đàn bà!”, thằng Godi phủi phủi áo rồi lôi trong túi ra một bịch khăn giấy, quay sang lau nước mắt cho Madi.
Hờ, cơ bản là nó luôn chu đáo với con bé như vậy, hai đứa đó chơi thân nhất nhóm mà, có điều nó nghĩ gì thì ai mà biết được. Nhưng tôi chán cái cảnh này lắm rồi.
“Madi, tớ xin lỗi!”, thằng Exdi xổ ra một câu sến súa kinh tởm và hợp hoàn cảnh
thôi rồi. Xin lỗi á? Giờ nói gì cũng vô ích thôi, tình bạn đã theo gió bay đi rồi. Vấn đề là vì muốn chứng tỏ lòng trung thành với Badboy, Exdi đã phản bội Ladykiller bằng cách giả vờ thua trong một trận so tài giữa hai phe. Vụ đó diễn ra hồi hè, kết quả là phe chúng tôi thắng và tụi kia được dịp tơi bời hoa lá. Bạn đừng nên hỏi ai bày ra trò đó, vì kẻ đó không ai khác chính là tôi. Nhưng mà choảng nhau như vậy không phải là vì hận nhau, chỉ là so tài thôi, mấy thằng trẻ trâu thì bạn biết chúng nghĩ gì rồi đấy. Sức mạnh là ở nắm đấm và đam mê máu me, ok?
“Sao cũng được!”, thằng Godi cướp lời Madi rồi kéo con bé đi, không quên bảo tụi kia phắn về.
“Hơ, không chơi à?”, tôi tiếc rẻ hỏi với theo với cái giọng đáng ghét nhất có thể, tôi luôn là kẻ máu lạnh bệnh hoạn mà, hehe. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
” Tối nay, 10 giờ, con đường tử thần, không gặp không về!”, Madi quay lại, quẹt nước mắt và nói với vẻ căm tức. Xem ra sự chịu đựng của nó đến giới hạn rồi, nó đã ra lời thách đấu trước.
” Ý mày sao?”, tôi hất hàm hỏi thằng Godi, nó đang đứng lại nhìn Madi với vẻ không hài lòng.
“Okay”, mặt thằng đó hiền phát khiếp.
“Duyệt! Đại ca muốn tham gia chứ?”, tôi cười man dại nhìn thằng Nodi, ack, mạng tiếng là đại ca nhưng lâu nay nó cứ tỏ ra hiền và ít khi tham gia mấy trò điên khùng của tôi lắm. Có thằng đại ca nào vô trách nhiệm và giả ngu như nó không? Có, nó chứ ai?
“Mày thích thì chơi, tao ủng hộ”, nó vừa ngó cái mặt quyết tâm của chú hề mít ướt là Madi kia vừa lẩm bẩm, trong mắt ánh lên vẻ gì là lạ. Hô hô, nó cũng thích em này phát điên.
Nhưng cơ bản là thích và nói ra là 2 chuyện khác nhau, chưa kể đến chuyện xung
quanh con bé luôn có sự bảo vệ của lũ kì đà Ladykiller, mà quan trọng hơn cả là
con bé đó hơi bị ngây thơ, chỉ biết ham chơi ham quậy. Và còn 1 lí do chết tiệt nữa…
…
“Mày không sao chứ?”, con Liên độp 1 câu dang dở khi chúng tôi bắt đầu ra về, ngó thằng Exdi đăm đăm. Vâng, mấy buổi học đầu kiểu này hơi chán nên chả có gì để chém ngoài chuyện hồi nãy.
“Im mồm mày đi! Tao sắp nôn ra rồi này!”, thằng Exdi cười nhạt, giả bộ ngắm nhìn mấy em chân dài đang thướt tha đi xuống cầu thang gần đó. biết đâu được nó đang bị tự kỷ trong lòng, haha.
” Đừng có đánh trống lảng, mày đau lòng khi thấy em í khóc, hô hô hô!!”, tôi phá
lên cười thật trơ tráo, chọc vào nỗi đau thầm kín tởm lợm của nó.
“Hahaha…Badboy có đứa biết iu rồi bọn mày ơi!!!”, thằng Thuận hùa theo, hét ầm
lên, cái mặt tí tởn đến là hài.
Liền sau đó, cả lũ trời đánh không chết xông tới trước mặt thằng Exdi mà chọc, làm bọn lớp khác tò mò nhìn và chỉ trỏ.
“Mày nên bỏ cuộc đi!”, con Liên vỗ vai thằng Exdi, nói nghiêm túc, ánh mắt chứa
cái gì e ngại. Con này lại nghĩ ra trò gì đây?
” Tại sao???”, thằng Exdi, bây giờ đã thừa nhận là “lớn nhanh”, hỏi nhạt, rõ ràng là giờ con Liên có nói gì nó cũng không thèm nghe. một khi đã lỡ vướng vào lưới tình thì người ta sẽ bị ngu hóa, chỉ tin vào ý niệm điên rồ của mình.
Sến kinh dị,haha…
Con Liên nhảy vào giữa tôi và thằng Exdi, kéo 2 cái đầu bọn tôi lại như kéo thú
bông, khốn kiếp, và thì thầm: “Vì tao biết đại ca của tụi mình cũng thích Madi”
Nó bỏ tay ra, cười ma mãnh.
Thằng Exdi có vẻ shock, mắt mở to nhìn con bạn rồi liếc thằng đại ca đang đi cùng mấy em xinh tươi ở phía sau, “Thật á?”
Tưởng nó thông minh lắm, hóa ra ngu như bò, con Liên cũng biết mà nó không
biết. Haizz…
“Cái đó là động lực, không phải là vật cản! mày khuyên nó như trâu khuyên bò
ấy!”, tôi đập cái bốp vào trán con Liên, giảng giải, “Càng nhiều thằng thích Madi thì nó càng phải cố giành cho bằng được! hiểu không 2 em não yếu?”
“Đau!!!”, con Liên gào lên, nhăn nhó nhìn tôi, “giành để huynh đệ tương tàn hả?”
“Kệ nó đi Exdi! Tao ủng hộ mày!”, tôi khoác vai thằng Exdi, tuyên bố hùng hồn, “Biết đâu được em í sẽ chọn mày?”
“Mày nói nghe mát tai thế? Tao ứ tin!”, nó hất tay tôi ra, lắc đầu cười đểu.
Hơ, nó thông minh bất thình lình à? Biết tôi lừa nó sao? Chúc mừng!
“Nghe lời thằng máu lạnh như mày thà đi nghe cái đầu gối còn hơn!”, con Liên
phản tôi, chống nạnh bảo thế, ánh mắt tỏ ra thỏa mãn.
” Tùy thôi, chả biết ai đó đêm khuya còn mò tới nhà tao tâm sự!”, tôi dài giọng,
“Mày tin tao sẽ kể hết vụ sến súa đó ra không?”
Cơ bản là con Liên rất khoái tâm sự đêm khuya với tôi, toàn chuyện tào lao tầm
phào của con gái mới kinh chứ, chịu đựng nó đã là một kì tích rồi.
” Đừng mà!!! Hehehe… Tao yêu mày nhất trần gian!”, con Liên cười sằng sặc, nhảy tới khoác vai tôi cầu hòa.
Suýt chút nữa tôi đã cho nó 1 đạp nếu thằng Nodi không đi tới hỏi:”Tối nay đua xe hả Assa?”
“Ừm, đại ca muốn chơi hở?”, tôi ngó thằng đó, đồng thời nhìn lướt qua một lượt
mấy em đang đứng vây quanh nó. Vâng, mấy em đó đang nhìn tôi bằng ánh mắt
sáng rỡ như bắt được vàng hay kim cương gì đó.
Cơ bản là nếu nói về cái ngoại hình thì tôi đáng để nhìn hơn thằng đại ca, nếu các
bạn nghĩ tôi không chém gió. Thông thường thì tụi con gái lần đầu tiên sẽ nhìn
tôi với ánh mắt ngưỡng mộ và thích thú, nhưng về sau sẽ là sự…
” Có thể, tối nay tao rảnh, mày chơi không?”, Nodi cắt ngang dòng suy nghĩ đầy tự sướng của tôi, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú.
Yes, và tao thì biết chắc là mày dại gái hơn cả thằng Exdi.
“Chơi chứ, vụ hay thế sao thiếu tao hả đại ca?”, tôi cười, không nỡ làm phụt tắt sự hưng phấn của nó.
Cả lũ vừa đi xuống sân vừa nói chuyện bá láp, con Liên cứ thao thao bất tuyệt,
nhảy qua nhảy lại làm tôi phát ớn. Và để tránh bị loạn thị, tôi nhìn ra ngắm cảnh
trường. Buổi chiều đẹp tuyệt với những vệt nắng màu cam trải dài trên bầu trời.
Cái sắc cam đó mang một sự ám ảnh và huyễn hoặc khó tả, như muốn trêu đùa vậy.
Mẹ tôi thích màu cam lắm, thường hay mua những đồ vật màu cam, khi nào cao
hứng thì sẽ mua cho tôi những thứ nhỏ nhỏ dễ thương cũng màu cam nốt. Đừng có nói là sến, vì đó là hồi tôi còn bé, được sống bên mẹ. Còn giờ thì cái cảm xúc day dứt về ký ức đẹp đẽ đó đã tiêu biến tự đời tám hoánh nào rồi. Con của mẹ giờ đã ít nhiều đổi thay, và trở thành cái thể loại gì không biết. Ai bảo mẹ bỏ đi làm gì?
Thôi không nghĩ nữa, dây thần kinh buồn bị đứt phựt rồi còn đâu. Cơ bản là cái
trường chuyên của tôi đẹp lắm lắm, nhuốm một màu đỏ rực rỡ với nhiều dãy
phòng học dài tít tắp mà con Liên hay bảo là đứng 1 mình nhìn từ đầu này tới đầu kia thấy sợ ma lắm. Con điên! Ma thì vui chứ sao? Nhất là ma cây ấy, cây xanh um và mát mẻ, nhiều gió nữa, sướng thôi rồi.
Cơ mà đang ngắm cảnh ngon lành thì 1 cái cảnh khá là thân mật đập vào mắt bọn tôi, và cái cảnh đó cũng làm cái lũ trời vật đi bên cạnh phải im lặng nhìn.
Haizz, tình hình là có 4 đứa lớp 10 đang đứng ở chỗ dãy phòng thí nghiệm, không cách chỗ chúng tôi bao xa, mà 1 nam 1 nữ trong số đó đang ôm nhau rất chi là tình cảm. Bọn đó là Ladykiller, và chính xác là con bé Madi đang đứng khóc huhu, còn thằng cả gan ôm nó dỗ dành là thằng Godi. 2 thằng còn lại là Bảo và Quang thì đứng vỗ vai con bé an ủi này nọ, vẻ khổ tâm lắm. Con bé này khóc gì mà dai kinh vậy? còn gây ra cảnh dễ hiểu lầm cho thằng hotboy khốn kiếp Godi nữa chứ. Cơ bản là thằng này lắm bồ lắm, thác loạn kinh khủng luôn ấy. Nhưng nói về quan hệ của nó phức tạp lắm…
Hề, cơ bản là tụi nhìn thấy cảnh đó, một số sôi gan, một số ngứa mắt và một số tò mò… Còn tôi thì có cảm giác bị ai đấm ấy, khốn kiếp!
Chap 4: Người đàn bà đẹp nhất.
“Nhìn xem, cảm giác của mày là thế nào? Đứt từng khúc ruột chứ hả?”, con liên
toét miệng cười hô hố hừ hự, huých nhẹ tay thằng Exdi một cái như khích
tướng. Nhưng có vẻ như con này không sung sướng gì, thật tâm nó không thích
thấy thằng Exdi bị vỡ tim mà chết đâu. Kể cũng tội.
“Chỉ là dỗ thôi mà! Em í đang khóc kia kìa!”, tôi biện hộ, cố tình gieo vào đầu
thằng Exdi 1 cái gì đó sáng sủa hơn, nhỡ nó đi nhảy cầu thì khổ. Nhưng cam
đoan là không có tác dụng rồi, bởi vì mắt nó đang tối lại và mùi sát khí tỏa ra
nồng nặc. Nó đang tức giận. Và cũng có cảm giác bị ăn đạp, chắc vậy.
Không cần biết vì sao Madi lại tiếp tục khóc lúc này, cũng chả cần hiểu đó có
phải là bạn bè an ủi nhau không, tôi chỉ quan tâm 1 điều là cái mặt thằng Godi
rất đáng ăn đấm, ăn dao càng tốt! Hề, cơ bản là thằng này vừa ôm vừa vuốt
lưng con bé, ra vẻ thông cảm, dỗ dành nhưng, khốn kiếp, cái đầu nó không
nghĩ vậy đâu. Mà điều kinh dị hơn là Madi cũng ôm thằng đó ngon lành, có lẽ
con bé cần sự cảm thông thật.
“Mẹ kiếp! Gai mắt quá đê!”, mấy thằng lớp tôi nhao nhao lên, chùi chùi mắt như
thể thấy cảnh gì kinh dị như phim siêu nhân heo không bằng.
“Thường thôi!”, thằng Exdi cuối cùng cũng bộc lộ quan điểm cao quý của mình
rồi quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm vu vơ cái gì đó. Haha, đau tim rồi phải
không mày? Chối kiểu gì cũng vậy thôi!
“Ô………Ô…Ô….Sao kì vậy? Nè, mày nói 1 tiếng là tao sẽ bay vào phá 2 anh chị
í cho!”, thằng Hùng, một thành viên tích cực khác của Badboy, với cái vẻ muốn
lãnh sẹo, đập vai Exdi mà hiến kế.
Phá hả? Tất nhiên, nhưng từ từ đã.
” Nhảm!”, thằng Nodi buông lời nhận xét với cái kế đó, giơ tay lên xem đồng hồ
như thể không quan tâm thật, “Bọn mày đừng rảnh thế! Về sớm đi kẻo ông bà
già nhớ mà sinh bệnh đấy!”
Và nó nén nỗi đau thầm kín vào trong mà cổng trường thẳng tiến thật, đúng là
cố tỏ ra nguy hiểm!
” Ây da! Có ai muốn làm người xấu không? Nói thật là tao đang rảnh”, tôi nhếch
môi cười, hất mặt về phía bọn Ladykiller và hỏi cả lũ badboy đang đứng làm
khán giả phim tâm lí tình cảm sến vô cùng tận đó.
Và giống như mọi lần, cái lũ này lại sướng phát rồ lên như thể sắp được chích
heroin đến nơi rồi, ủng hộ ngay và luôn: “Có! Phá đi! Phá đi! Hahaha”
Chậc, có cảm giác mình trở thành gia sư dạy môn “Sống bệnh hoạn, nghĩ biến
thái, yêu thương ít đi” cho lũ ngốc mới dậy thì này ấy!
Con Liên giật nhẹ tay áo tôi, định nói gì đó nhưng đành thôi, hình như nó còn
nhăn trán nữa ấy. Còn thằng Exdi thì im lặng, chắc nó cũng mong có ai phá cho
đỡ đau mắt.
“Ê! Xem kìa! Mấy anh chàng đó là Badboy đấy, nổi tiếng chọc phá từ hồi còn học
tiểu học cơ!”, một em nào đứng gần đó chém với bạn, giọng eo ** nghe chói tai
lắm.
“Uầy! Nghe nói mấy cậu đó đối đầu với ladykiller lâu rồi phải không? mèng
mèng, nhìn đẹp trai quá!”, em bạn kia xuýt xoa. Liền sau đó là những lời bàn tán
xì xào về 2 phe, đa phần là “tia”
cái ngoại hình thôi, nhảm!
Vâng, và lũ bệnh mà mấy em ngưỡng mộ là Badboy đang kéo nhau lại chỗ dãy
phòng thí nghiệm rồi bu quanh 4 đứa Ladykiller, nhìn soi mói như thấy đồ độc
đắt tiền.
“Lượn đi!”, thằng Bảo đưa ánh mắt lạnh như tiền thường thấy rẹt qua chúng tôi,
phun một câu gọn lỏn.
Câu đó là dành cho tôi trước tiên, vì cái mặt tôi lúc đó vui tươi phải biết, Hề hề.
” 2 người đang làm gì vậy? Thể hiện tình cảm hả?”, tôi bơ đểu thằng Bảo, tiến
tới gần sát thằng Godi, hỏi ngây thơ.
Bọn Badboy phía sau ồ lên hưởng ứng như thể phát hiện ra cái chân lí gì khó
khăn lắm.
Điều đó ngay lập tức có tác dụng, làm Madi giật mình rời ra, mắt đỏ hoe và
sưng húp nhưng đã thôi đẫm nước. Con bé nhăn nhó nhìn tôi, ngạc nhiên xen
lẫn lúng túng.
Hóa ra nãy giờ nàng này khóc xong rồi mà vẫn cứ dính chặt lấy cái thằng đó!
“Mắt mày dùng để làm cảnh hay sao mà còn hỏi thế?”, thằng Godi buông con bé