Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

Truyện teen - Người Yêu Cũ Có Người Yêu Mới - Trang 1


Em vẫn chưa có người yêu

Em chẳng nhớ anh nhiều như em nghĩ, chỉ là thi thoảng em có vội khóc khi vô tình thấy anh lướt ngang. Nhưng khóc đó rồi thôi chứ không đầm đìa như trước.

Em chẳng buồn phiền khi anh yêu người khác, em có cái kỷ niệm đẹp đẽ của chúng ta mang về giữ rồi, chắc có lẽ với sự tự tôn của em như thế là đủ.

Em thấy cuộc đời vẫn thật đẹp, em giấu một vài nỗi đau vào sâu rồi hiên ngang sống. Tất cả mọi thứ được em sắp xếp gọn gàng từ lúc anh đi.

Vậy mà đã hơn 3 năm rồi em chưa mở lòng yêu ai, bỗng dưng em bật khóc sau những yêu thương của chính em, ngần ấy nụ cười, ngần ấy nỗi đau để em bàng hoàng tháo lớp mặt nạ của chính mình rồi cười đau đáu: “Hóa ra, em vẫn đợi”…..

Điều anh ấy không nhớ….

Em sẽ chỉ nhớ nhớ nụ cười duy nhất của anh ấy, điều thời gian bảo không mà em vẫn tin nó tồn tại cho riêng em.

Em sẽ chỉ nhớ cái siết tay sau cuối, nơi anh ấy sẽ trở về sau mệt mỏi của những “cho đi”.

Em sẽ chỉ nhớ rằng tim em bóp nghẹn thứ tình cảm trong veo cùng lời hứa vô hình để được đi cùng anh ấy.

Em sẽ chỉ nhớ rằng em đã khóc thật nhiều khi anh ấy ra đi vì điều duy nhất anh ấy không nhớ là… đã từng yêu em….

Đàn bà (1)

Đàn bà có nhiều loại lắm. Có đàn bà đẹp, đàn bà xấu, đàn bà sang trọng, đàn bà quê mùa, đàn bà thông minh, đàn bà ngu ngốc….

Vậy mà, khi đàn bà khóc, giọt nước mắt ấy lại giống hệt nhau…. Tất cả cũng chỉ vì một người đàn ông họ quá yêu thương.

Bạn

Bạn bè là những người anh em do chính chúng ta lựa chọn.

Sẽ có những lúc không vui, những khi bực tức, sẽ có những hạnh phúc và cả những khổ đau. Sau tất cả, những ai còn ở lại thì có nghĩa họ thực sự muốn làm anh em của bạn.


Cuộc đời trôi qua cái vèo, đừng hoài công để ý tới những người không thương mình. Khóc

Thật ra đôi khi ai cũng cần ngồi xuống mà khóc.

Khóc cho sự phản bội, ta đã ngẩng cao đầu cho qua.

Khóc cho tình yêu lớn mà vờ nghĩ rằng thời gian làm phai dấu.

Khóc cho nỗi đau vùng vằng cất mãi vào trong.

Khóc cho những lần buông tay không cố ý.

Khóc cho sự bất lực đôi lúc tràn về chẳng báo trước.

Khóc cho vạn mỏi mệt mà cuộc đời bắt phải có.

Khóc cho sự thừa thãi dừng chân nơi chính bản thân ta.

Khóc cho ngày hả hê của tháng năm dài cằn cỗi.

Khóc cho sự xót xa nơi xưởng tủy khi mất đi người yêu thương.

Khóc cho nhoài người những kí ức xóa không phai.

Khóc òa vội vã hay khóc ngược vào trong thì đều là nước mắt, đều rất mặn và có vị hanh hao.

Đâu phải tự nhiên tạo hóa ban tặng con người nước mắt, món quà ý nghĩa nhất khi ta chẳng thể cười giữa nhân gian.

Thế nên, nếu cảm thấy muốn khóc thì cứ khóc, sao cứ phải giữ lại làm gì những thứ muốn ra đi?

Chỉ có đàn bà ngu ngốc thôi

Chỉ có đàn bà ngu ngốc thôi.

Làm gì có đàn ông đểu cáng.

Chỉ có đàn bà ngu ngốc thôi….

Chẳng phải đôi khi biết đau mà vẫn lao vào rồi đổ lỗi hết cho ái tình đấy sao?

Có những điều mà đau thấu trời mây vẫn phải buông tay. Vì có đi hay ở lại thì cũng đều mang một giá trị bằng nhau – giá trị “không thuộc về”!

Đàn ông họ chỉ cần tự tôn để sống.

Còn đàn bà mà chai sạn cảm xúc thì sống không bằng chết.

Đàn bà biết thương mình trước thì đàn ông sẽ thương đàn bà……

Anh yêu em!

Anh biết rõ điều đó khi chẳng cần bất cứ lời hứa nào trói buộc lòng nhau.

Anh học cách tha thứ, rồi chấp nhận tất cả chỉ để bước chân em không đi quá xa anh.

Anh lắng nghe âm thanh từ những điều giản dị, trầm lắng xung quanh mình.

Anh hiểu những nhẫn nại cần có để sẵn lòng yêu một người vô điều kiện.

Anh nghĩ suy rất nhiều về được – mất khi chạm vào em.

Thế mà, khi ôm em anh lại rất đau. Niềm đau chẳng phải từ dối lừa, cũng chẳng phải từ xót ra.

Chỉ là, anh không thuộc về nơi em đứng – thế nên dù có cố gắng gần nhau mãi mãi xung quanh sẽ nhuộm đậm một nỗi đau.

Anh yêu em – với số phận như thế vẫn là chưa đủ.

Vài lời muốn nói: Nói thật là Su RẤT KHÔNG THÍCH cuốn này, khi em Su cầm về Su đọc được 2 trang đầu liền không đọc nổi nữa! Nhưng lỡ đào hố rồi nên đăng hết cho mọi người đọc!”Cái việc ngu ngốc nhất trên đời này chính là làm quân sư cho đứa đang yêu”

“Cái việc ngu ngốc nhất trên đời này chính là làm quân sư cho đứa đang yêu”

Sự mù quáng của họ không cho phép họ nghe những điều phải.

Giả dụ họ có nghe thì họ cũng sẽ vờ như không hiểu. Giả dụ có hiểu thì họ cũng sẽ vẫn lao đầu vào.

Chúng ta có đặc quyền lựa chọn hạnh phúc nhưng lại rất nhiều lần tự chọn gom vào vô vàn nỗi xót xa.

Thương

Người ta chẳng bao giờ thương nhau không cay đắng.

Dù đơn phương hay chung bước song hành.

Thương là sẽ cho đi nhiều hơn lấy.

Là niềm vui sau nước mắt lăn dài.

Người ta chẳng bao giờ phản bội qua câu chữ.

Cứ lặng im lối bước đi về.

Vì đôi lúc lời chia tay khó nói.

Mà nói ra là đau xót muôn phần.

Người ta chẳng bao giờ quên nhau sau thương nhớ.

Vì khắc ghi trong tiếng nói câu cười.

Nhưng hiện tại là vãi vương quá khứ.

Tháng ngày trôi nỗi đau vẫn nguyên lành.

Người ta nói với nhau điều to lớn.

Như núi cao cùng mặt biển muôn trùng.

Nhưng đôi lúc điều to lớn nhỏ dại.

Như biết thương, biết nhớ, biết mong chờ.

Chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất

Chúng ta sẽ đôi lần hứng chịu về cho riêng mình những nỗi đau ngoài sức chịu đựng.

Chia tay chưa bao giờ là đau khổ nhất, mất đi người đó mãi mãi trên thế gian mới là nỗi thống khổ triền miên.

Thật tâm mà nói, đối với một người từng rất yêu dù họ đi qua chúng ta tàn nhẫn đến đâu, từ trái tim của một người từng yêu tha thiết, chúng ta sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy người ấy đau khổ. Có lẽ vì người hạnh phúc ta cũng đớn đau mà không hạnh phúc thì nỗi xót xa càng nhiều.

Thế nên, chia tay cũng được nhưng hãy hứa là sẽ sống bình yên đâu đó trên hành tinh này…….

Hãy giấu nỗi đau đầu tiên của tôi vào lòng Sài Gòn có được không?

Tôi biết khóc lần đầu tiên khi vừa chào đời.

Tôi biết cười lần đầu tiên khi tôi cầm món đồ chơi mẹ mua.

Tôi biết mừng vui lần đầu tiên khi được vào công viên.

Tôi biết lưu luyến lần đầu tiên khi chia tay những đứa bạn trung học.

Và tôi biết đau lần đầu tiên khi anh ấy ra đi.

Mọi chuyện xảy ra rất nhẹ nhàng, anh ấy báo rằng chúng tôi không hợp nhau dù tôi hiểu còn vô vàn những điều xót xa sau cái lý do phổ biến ấy.

Tôi bỗng dưng thấy tim mình nhói lên một vũ khúc rạn vỡ, tôi nghe âm thanh của sự đổ nát ngay dưới chân mình.

Mọi thiết tha, đam mê và kiêu hãnh vùng vằng quay lưng với tôi. Tôi đau một nỗi đau bất tận.

Vì nỗi đau quá lớn?

Hay là vì đó là nỗi đau đầu tiên?

Tôi bước qua những ngày khốn khổ ấy thật khó khăn. Bởi từ bỏ một yêu thương chưa bao giờ là dễ. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua, tôi chẳng nhớ gì nhiều anh ấy ngoài một cái tên. Rồi một chiều xanh nắng, tôi đang bước ngang ngã tư đông đúc bỗng gặp lại ánh mắt rất quen…ngỡ ngàng và trong vắt. Thứ xúc cảm đau tin tràn về rất nhanh trong phút chốc, lấp đầy hốc mắt tràn nước của tôi.

Rồi tôi nhận ra, anh ấy vẫn ở đấy nguyên lành cạnh bên tôi… Yêu thương có vơi những nỗi đau vẫn đầy.

Hãy giấu nỗi đau đầu tiên của tôi vào lòng Sài Gòn có được không?

Để yêu anh ấy tôi đã chấp nhận luôn cả người yêu của anh ấy…..

Tôi là người đến trước – nhưng trong câu chuyện kể không có tình yêu.

Cô ấy là người đến sau – kể một câu chuyện rất ngắn đại loại như: “Anh ấy yêu chị”.

Đến trước hay đến sau thì cũng thế.

Thời gian có là bao lâu, vỡ nát là vỡ nát.

Gắn bó bền vững thì sao, tan tành là tan tành.

Tôi chẳng biết là từ khi nào mà anh ấy lại mang một giá trị tuyệt đối về hành phúc với cuộc đời tôi như vậy.

Niềm vui của tôi không chỉ là những lúc bên anh ấy mà nỗi vui bắt nguồn từ nụ cười của anh ấy, từ những câu chuyện kể đời thường, từ những thăng trầm hay va vấp được sẻ chia… còn từ câu chuyện về cô ấy.

Để yêu anh ấy – tôi đã chấp nhận luôn cả người yêu của anh ấy.

Đừng vội trách tôi ngu khờ, ái tình ấp đến, bản năng con người chỉ muốn thỏa mãn thật nhanh cơn khát ấy, chẳng ai đủ thời gian cho đúng và sai, tốt và xấu.

Năm tháng dài trôi đi. Tôi biết trong sâu thẳm mình rất đau khi yêu lại phải ôm đến hai người vào lòng.

Năm tháng dài trôi đi. Không biết bao lần tôi dằn lòng bảo từ bỏ.

Năm tháng dài trôi đi. Tôi nghe tim mình vỡ nát như một thói quen.

Yêu một người… là điều khó định nghĩa lắm.

Tôi muốn được yêu một người thật lâu

Để tất cả những bình yên được trở thành thói quen, cho lòng tôi lắng lại những âm thanh gần gũi mỗi chiều tà.

Tôi muốn được yêu một người thật lâu.

Những chuyến đi luôn ẩn chứa bao trải nghiệm, để tôi thấy những cái ôm siết thật ấm áp.

Tôi muốn được yêu một người thật lâu.

Vì tôi muốn tin vào cổ tích, tôi muốn sống những tháng ngày trẻ trung và già cỗi bên một người duy nhất.

Tôi muốn được yêu một người thật lâu.

Khi mọi vật chất nhẹ tênh, sự phản bội nhạt dần thì tôi vẫn sẽ kiêu ngạo với tình yêu của mình.

Tôi muốn được yêu một người thật lâu.

Để trải qua những cung bậc buồn vui của chiều dài cuộc đời này với cùng một bàn tay, cùng một nụ cười.

Tôi muốn được yêu một người thật lâu.

Vì tôi sợ những điều mới sắc nhọn cứa nát những điều cũ kĩ yêu thương, vì tôi sợ những gì chóng chán, nhạt vị và nhuốm màu lợi dụng.

Thật muốn được yêu một người thật lâu.

Vì tình yêu tôi bé lắm, chỉ đủ cho một người mà thôi.

Yêu một người thật lâu, là điều kì diệu nhất tôi có thể dạy cho trái tim mình giữa những vội vã bon chen, giữa những thấp hèn lừa lọc. Khi tôi biết nghĩ về một người thật nhiều và cho đi bằng tất cả chân thành.

Tôi tin – sẽ có người cũng muốn yêu tôi thật lâu.Đứng dưới bầu trời rộng lớn này bạn là ai?

Bạn không phải là người có một tuổi thơ lành lặn.

Bạn không có một gia đình hạnh phúc.

Bạn khuyết tật.

Bạn đồng tính nhưng không thể chấp nhận bản thân và lo sợ ánh nhìn của xã hội.

Bạn trầm cảm và lọt thỏm giữa đám đông.

Bạn sống như thể bị cả thế giới quay lưng.

Bạn hạ mình để có miếng ăn mà sống.

Bạn từng lừa gạt.

Bạn hẹn hò cùng một lúc nhiều người.

Bạn trộm cắp.

Bạn xấu xí.

Bạn sống một cuộc sống nghèo khó.

Bạn luôn đứng chóp lớp.

Bạn là kẻ bất tài trong công việc.

Bạn tẻ nhạt và thiếu tinh tế.

Bạn thất tình và cảm thấy muốn chết.

Bạn mất phương hướng trong cuộc sống.

Bạn luôn bị ức hiếp.

Bạn yếu đuối và nhu nhược.

Bạn buồn nhiều hơn vui.

Bạn là ai? Khi ngân hà vẫn đang dõi theo từng phút giây bạn vùng vẫy để sinh tồn với cuộc sống này.

Bạn là ai? Một người bình thường hay kẻ ngông cuồng vĩ đại muốn chạm tay vào ước mơ của mình.

Bạn là ai? Phải chăng cũng chỉ là một người bình thường muốn được yêu thương?

Có bao giờ bạn tự hỏi mình điều đó, có bao giờ bạn thấy tự hào vì đã được sinh ra?

Hãy đứng lên, xé lớp áo ngụy trang và cho thế giới biết về sức mạnh của bạn.

Tôi không sợ cái chết mà sợ sự sống vô vị, trôi tuột qua cuộc đời người này, phai dấu ở cuộc đời người kia.

Bạn phải sống sao để tất cả mọi người xung quanh đều trả lời được câu hỏi: “Bạn là ai?”. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )

Tiền bạc và danh vọng đến cuối cùng cũng chỉ là sương khói tan trong cõi hư vô mà thôi. Tất cả chúng ta… tất cả… không bao giờ có cuộc đời thứ hai để nói lời yêu thương và chứng minh rằng mình kiên cường. Hãy làm điều đó ngay bây giờ!

Anh đã hết yêu em

Tại sao vẫn là một ngày trời xanh nắng gắt anh bước giữa lòng thành phố nhỏ này mà nghe tim mình trống trải đến đau khổ.

Anh nghĩ về những thói quen của chúng ta một cách bình tĩnh.

Chẳng có gì thay đổi ngoại trừ việc anh đã hết yêu em.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nào đó, anh hiểu rõ lòng anh thật nhẫn tâm, anh thấy mọi nghĩ đều đắng nghét, điêu tàn dưới những tượng đài do chính anh đã xây.

Tình yêu bỗng dưng phũ phàng trôi tuột khỏi trái tim anh, để mọi thứ nhớ thương trở thành xa xỉ.

Anh chẳng yêu thương thêm một ai khác, cũng chẳng phiền lòng hay trách hờn về tình yêu của em.

Chỉ là lạ lắm em ơi, một buổi sáng thức dậy anh như bị ai đánh cắp tất cả hoài niệm về em, bỏ lại trong anh một quãng đời trống trơn đến lạnh lùng.

Anh đã từng nghĩ mình thật xấu xa khi không thể giải thích cho sự ra đi của chính mình.

Tại sao tình yêu dừng lại? Tại sao?

Tình yêu – đến bao giờ anh thấu được tường tận con đường nó sẽ đi, đến bao giờ xúc cảm được giữ lại mãi mãi trong tim anh.

Đứng dưới bầu trời này, nước mắt anh bỗng chốc lăn dài nghẹn đắng cổ họng vì anh biết điều tốt nhất anh có thể làm cho người rất yêu anh là thẳng thắn nói với cô ấy rằng: anh đã hết yêu em.

Và thế là có một người khác ra đi đã khóc…….

Làm gì có kiếp sau

Khi con người ta cảm thấy vô vọng với thứ tình yêu đang có người ta mới hứa đến kiếp sau.

Em thật lòng chẳng cần những điều vĩ đại được lưu truyền ngàn năm sau nữa.

Cũng chẳng cần xây tượng đài cho những tháng năm chờ đợi mỏi mòn.

Chẳng cần đâu anh những điều viễn tưởng, con đường tình yêu ở thiên đường xa lấp lối.

Hãy quay về với em nếu ngày mai không bao giờ đến. Hãy yêu em thêm lần nữa vì em chẳng biết tim anh ở đâu vào kiếp sau.

Chỉ cần yêu anh, em sẽ thôi không nghĩ suy.

Chỉ cần yêu anh, em sẽ sống một đời trọn vẹn.

Việc bình yên nắm tay một người, tự hào bước giữa cuộc đời nó ý nghĩa hơn nhiều những yêu thương bằng lời nói, sớm muộn cũng trôi tuột giữa những ồn ào.

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau. Người ta còn phải trả biết bao nhiêu duyên số ở từng kiếp người, đừng để ta nợ nhau thêm kiếp nữa.

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau. Làm gì có mãi mãi. Chỉ có một người cho một lần yêu duy nhất và một đời là đủ.

Thấy không anh, làm gì có kiếp sau.

Mà nếu có… chắc gì đã nhận ra nhau!

Hãy để em khóc

Sau bao năm, tôi bất chợt gặp lại anh ấy – người đàn ông luôn tin rằng tình yêu của chúng tôi chỉ là duyên phận vô chừng.

Bốn năm yêu nhau, anh ấy đã nói rằng anh ấy phải ra đi. Mây trời man mác, thổi nhẹ qua mái tóc bồng bềnh của anh ấy. Đứng đối diện để nghe những lời nói như dao cắt ấy, sao tất cả tôi thấy chỉ là bờ vai vững chai nơi tôi muốn tựa vào suốt đời. Ánh mắt trong veo, tôi ước được nhìn thấy vào mỗi bình minh. Và nụ cười hiền lành chẳng tì một nỗi đau sau mỗi hoàng hôn.

Tôi đã rất muốn níu kéo người đàn ông ấy.

Thế nhưng tôi đã không làm gì cả, tôi bất giác nghĩ rằng đã đến lúc anh ấy cần phải ra đi, vậy thôi. Những tháng ngày sau đó tôi đã đi về những con đường cũ kỹ, thấy anh ấy đâu đó chờ tôi. Tôi đã từng ngồi hàng giờ liền với những món quà anh ấy từng tặng tôi. Tôi đã từng thức trắng nhiều đêm vì một nỗi nhớ quá sức chịu đựng. Tôi đã từng mơ ước những giấc mơi khác nhau vì cùng một người. Tôi đã từng lang thang khắp nới để cố quên thật nhanh những điều không muốn nhớ. Tôi đã từng cảm thấy lòng mình thật đau đớn và cuộc đời thật quá tàn nhẫn. Tôi đã từng thử yêu một người khác với những vụng dại của kí ức về anh ấy. Hôm nay, thấy anh ấy đứng đó. Vẫn bờ vai vững chãi, ánh mắt trong veo và nụ cười hiền lành. Tôi bỗng bật khóc, khóc òa như một đứa trẻ.

Anh ấy nhìn tôi sao gượng một câu chào trước những giọt nước mắt lăn dài.

Làm sao anh ấy biết được, từ khi anh ấy ra đi tôi đã phải sống rất mạnh mẽ, tôi đã làm rất nhiều thứ để nhớ anh ấy, để quên anh ấy, để sống một mình với cuộc sống hỗn độn của tôi.

Chỉ có duy nhất một điều tôi không làm là khóc… điều đáng lẽ tôi nên làm khi anh ấy ra đi.

Đôi khi trong cuộc sống chúng ta nên có những giây phút thật sự yếu đuối, để mở cửa cho nước mắt chảy xuôi, cho nỗi đau trôi xa. Đừng cố gắng mạnh mẽ để rạn vỡ âm thầm sống cùng tháng năm, điều mạnh mẽ không cần thiết ấy đối với người đã ra đi thì có là gì…

Cô ấy

Cô ấy không quá xinh đẹp, chân thẳng dài và cũng chưa từng tồn tại những tham vọng về sự nghiệp lớn lao.

Cô ấy rất khó để nhận ra giữa đám đông vì cô ấy nhỏ bé, bình thường và giản dị.

Cô ấy nói với anh ấy rằng mình đã có thai.

Người đàn ông ấy mỉm cười ôm cô vào lòng mà chẳng hiểu vì sao hai dòng nước mắt cứ tuôn chảy không ngừng.

Cô ấy không cần có quá nhiều nhưng có đủ một người đàn ông tốt để trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Nếu nhất định phải ra đi

Nếu nhất định phải ra đi, hãy cứ lặng yên mà ra đi.

Anh không cần phải nói “nếu như” vì em biết nếu còn yêu thì không có gì là không thể.

Bằng tất cả lòng vị tha và tình yêu to lớn chúng ta từng có.

Bằng tất cả nụ cười và nước mắt em rơi.

Bằng tất cả những tháng ngày mặc đớn đau dừng bước.

Bằng tất cả chúng ta của ngày ấy.

Em chúc anh hạnh phúc.

Nhắm mắt một đời người.

Nhắm mắt một tình yêu.

Người yêu cũ

Đừng bao giờ oán trách những nỗi đau, chẳng phải ai cũng cần những ngã rẽ để lớn lên đấy sao?

Đừng bao giờ hối hận bởi những tình yêu từng một lần rơi nước mắt, chẳng phải ai cũng cần biết mình đang sống đấy sao?

Đừng bao giờ trả thù người làm tổn thương mình, sống cuộc đời thanh thản đã là cách trả thù xuất sắc nhất.

Đừng bao giờ buồn khi họ ra đi, chẳng phải tình yêu đến cuối cùng vẫn là sự vị tha đấy sao?

Đừng bao giờ trở lại với điều từng một lần quay lưng, chẳng phải sớm muộn gì điều đó cũng sẽ lặp lại thêm lần nữa đấy sao?

Đừng bao giờ khóc khi gặp lại nhau, chẳng phải giọt nước mắt dù mặn đắng hay ngọt ngào cũng chỉ là vết cắt dài cho những điều đã qua đấy sao?

Đừng bao giờ hy vọng quá nhiều vào những năm tháng cô đơn, chẳng phải thất vọng sau những thất vọng là điều thật tồi tệ đấy sao?

Đôi khi bất chợt nghĩ về họ, lòng ta sẽ chỉ toàn là những nỗi buồn mênh mông vì…

… người yêu cũ chỉ nên là người yêu cũ.

Họ đã yêu thương ra.

Họ đã đi qua ta.

Họ đã ít nhiều ở trong ta.

Nhưng quyền năng về tình yêu đối với ta đã vơi đi.

Hãy xem họ như những cơn mưa, đôi khi ồn ào, đôi khi lặng lẽ nhưng sẽ luôn tồn tại để nhắc nhở ta về những khắc nghiệt, về những đổi thay….

Bài học này, ai cũng cần phải học.

Đọc tiếp: Người Yêu Cũ Có Người Yêu Mới - trang 2

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/3972
.