MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !
Truyện teen Nàng Công Chúa Lạnh Lùng Biết Yêu - trang 4
Chap 9: Thách đấu
Tình bạn của 8 người dần dần trở nên rất tốt. Quân Hạ Linh Kiệt đã được các pama chấp nhận, tình yêu của họ được cả trường chúc phúc. Hắn và nó cũng nói chuyện nhiều hơn. Windy thì chuyên gia ngăn cản các cô nàng vây quanh Zin, nhưng vẫn còn 1 con đỉa bám chặt lấy Zin. Zin ko sợ trời, ko sợ đất, chỉ sợ mỗi con đỉa đói kia. Nhìn bộ dạng sợ hãi của Zin khi thấy con đỉa đó làm ai cũng buồn cười.
*Giới thiệu chút về con đỉa đói kia:
Phạm Tiểu Liên: 17t, cao 1m78, xấu xí thích gây chú ý, phấn thì trát cả tấn trên mặt. Bạn thân của 3 con rắn độc kia. Sở hữu sức mạnh về âm thanh. Vật nuôi là 1 con cửu vĩ hồ. Rất ghét Windy vì lúc nào cũng bị Windy ngăn cản gặp Zin. Luôn tìm cách hại tụi nó. Học lớp A cùng bọn nó.
*Giới thiệu về riêng lớp A: lớp có 15 thành viên, nhưng chia làm 4 mức tu luyện khác nhau trong lớp:
- Cấp cao: nó và bộ 3.
- Cấp thường: Linh, Hạ, Windy, Zin.
- Cấp trung bình: ả đỉa đói kia và 6 người khác.
- Cấp yếu: 3 ả rắn độc kia.
Lớp này đều được các phù thủy hàng đầu dạy học. Muốn xin vào học lớp này có 2 cách, 1 là do bọn nó đặc cách cho vào (như Zin và Windy), 2 là phải kiểm tra năng lực và học thức, trên 800/1000 điểm mới vào được dãy Diamond. Ko thì sẽ bị kéo xuống dãy dưới và chúc bạn may mắn lần sau.
_._._._
3 ả rắn độc kia thì tức tối vô cùng, thấy bộ 3 và tụi nó thân thiết thì đâm ra GATO. Tìm đủ mọi cách hại, nhưng các nàng nhà ta là ai mà fải sợ mất trò tầm thường đó. Và cuối cùng, vì tức quá mà đã dám chính thức khiêu chiến với tụi nó.
- Chúng tôi từ hôm nay chính thức khiêu chiến với Nữ hoàng băng giá và tam đại công chúa (Windy cũng đã vào tam đại công chúa với biệt hiệu Ngọc nữ)_3 ả rắn độc cùng ả đỉa đói cầm míc nói giữa sân trường.
- Lý do phải chấm nhận là gì?_Linh hất mặt về phía 3 ả.
- Dành lại bộ 3_3 ả đồng thanh đáp
- Các cô ko biết đánh vần từ nhục là gì à? Hoa đã có chủ sao fải cố ngắt? Hoa hồng có gai đó!_Hạ sau 1 thời gian chơi với nó và Linh thì trình độ nói móc đã lên 1 tầm cao mới.
- Tôi ko quan tâm. Nếu các cô ko đồng ý thì có nghĩ nhường bộ 3 cho tụi này_ả Kì vênh mặt.
- Trò khích tướng này xưa rồi_Win khinh bỉ(từ nay gọi Windy là Win nhá)
- Nhưng chúc mừng, các cô khích tướng thành cô_nó lạnh giọng nói
- Là sao?_ả Mi ngơ ngác
- Ngu thật hay ngu giả zậy?_Hạ huých tay Linh
- Ha, chắc là ngu thật_Linh trả lời Hạ nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt đối với ả Mi.
- Các người..._Mi tức quá ko nói lên lời
- Chưa gì đã bị bệnh nói lắp thế?_Win cười
- Hứ, trận đấu thứ nhất là bóng chuyền, 2 ngày nữa đấu, được chứ?_ả đỉa đói vênh mặt
- Thích thì chiều, đây ko ngán_Linh nhếch mép.
3 ả rắn độc và ả đỉa đói bỏ đi. Bọn hắn đã nghe hết chuyện vừa rồi thì chạy vội đến chỗ tụi nó
- Mấy đứa ko sao chứ_Quân hỏi nhưng mắt thì nhìn Hạ
- Thôi đi anh, em đi dép trong bụng anh rồi, hỏi mình bx anh là được, hỏi bọn em làm gì?_Linh bĩu môi
- Ờ thì, anh cũng lo cho mấy đứa mà_ Quân cố cãi lại
- Giả nai_nó, Linh và Win đồng thanh
- Xí, ko thèm chơi với mấy đứa nữa_Quân giận dỗi
- Thôi mà ck yêu, đừng có giận hội tiểu quỷ đấy_Hạ xoa xoa má Quân
- Hehe, vk nói ck nghe ngay. Mà sao mấy đứa lại nhận lời mấy ả đấy?_Quân cười cười rồi hỏi
- Tại mấy anh mà, bắt tụi em nhường ck đâu có dễ_Linh vòng tay lên cổ Kiệt nói
- Này, chỉ vì 2 bà tui mới phải chơi đó, ck bà còn ko giữ cẩn thật_nó lườm Linh Hạ
- Đúng đúng, tại 2 chị đó_Win bon chen
- Thui mờ. Đây cũng là anh trai bà mờ, với lại bà nỡ để Phong với Zin rơi vào tay hội đó à?_Linh hỏi ngược lại
- thì cũng ko thích_nó và Win đồng thanh
- Đấy, thế thì đừng trách tụi tui à nha_Hạ cười rồi ẩn hội nó đi_nào, ko được để mấy hoàng tử của chúng ta vào tay hội rắn kia được.
- Của mấy bà, ko fải của tui và Win, đúng ko Win_nó hỏi. Win gật gật.
- Rồi rồi, của tụi tui_Linh kéo hội nó đến lấy xe rồi phóng về nhà. Để lại bọn hắn ngơ ngác 1 lúc rồi cũng về theo.
Chap 9.1:
3 ả rắn độc khiêu chiến với tụi nó đã được truyền khắp trường chỉ trong nháy mắt, ai ai cũng bàn tán xôn xao, và ai ai cũng mong tụi nó thắng là điều đương nhiên. Điều đó làm mấy ả rắn độc rất tức giận nhưng nếu thắng được tụi nó thì là 1 điều cực kì tốt.
2 ngày sau, trên khán đài đã ko còn 1 chỗ trống, giáo viên hay học sinh cũng rất háo hức, ko cần biết trên dưới mà cứ tranh nhau kiếm chỗ ngồi tốt để xem. HT là người thích thú nhất ngày hôm nay, luôn miệng cười nhìn xuống sân.
Mấy ả rắn độc bước ra sân, trên người mặc chiếc áo ba lỗ cùng đùi ngắn, tất cả đều màu hồng. Để mặt mộc (sợ chơi nhiều đổ mồ hôi mà trôi phấn đi thì ...). Ai cũng ko dám nhìn vào mấy ả mà giả vờ đánh trống lảng trong khi mấy ả đó đang cố gắng tạo dáng, cuời hiền. Mấy ả tức lắm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Win là người bước ra đầu tiên, mái tóc nhuộm vàng được buộc gọn gàng, trên người mặc bộ quần áo vàng nhạt trông vô cùng tỏa sáng. Linh bước theo sau, mái tóc nâu cắt ngắn, mặc bộ quần áo đen vô cùng huyền bí. Hạ đi ra sau Linh, mái tóc nhuộm hung đỏ, mặc bộ quần áo xanh nhạt trông rất năng động. Nó là người đi ra cuối cùng, ko ai là ko nhìn nó (kể cả mấy ả kia) vì nó quá xinh đẹp. Mái tóc bạch kim búi lên, bộ quần áo trắng trông vô cùng kiêu sa. Đôi mắt đen tuyền của nó tạo nên 1 hàn khí dày đặc khiến ai cũng rùng mình run sợ. Tụi nó bước tới chỗ mấy ả kia, nhếch môi thành nụ cười nhạt.
Sân bóng chuyền ko rộng lắm, chỉ chứa đủ tầm 5000 người xem, lưới cao 2m.
Luật thi đấu thì bình thường như luật đấu bóng chuyền bình thường nhưng ko được sử dụng phép thuật.
Đấu 5 hiệp, 2 hiệp đầu tụi nó vờn chơi cho đội kia thắng vs tỉ số 13-25 và 20-25. Kết thúc hiệp 2, 3 ả kia vui mừng vì nghĩ mình sắp thắng. Người trong sân thì vẻ mặt chán nản vô cùng. Được bọn hắn thì rất thất vọng
- Ko chơi tử tế được sao?_Zin hỏi vu vơ
- Quả này chết chắc rồi, ko khéo lại bị 3 ả kia bám_Kiệt
- Cảm giác thấy mấy đứa đó coi thường trận đấu quá_Quân nhìn tụi nó bằng ánh mắt buồn.
- Mấy người ko cảm thấy lạ à? 4 cô ấy có vẻ chơi đùa chứ ko chơi thật_hắn lên tiếng
- Thật đùa gì ở đây?_Quân hỏi hắn
- Nhìn kĩ hiệp trước đi, những pha phát bóng bằng tay phải của Ân rất nhẹ mà đã khiến mấy ả kia tím bầm tay đỡ, hay những pha bật cao đánh bóng ghi điểm của Linh rất nhanh, còn mấy pha chặn bóng của Hạ và Win rất chắc nhưng cố tình để bóng rơi. Có lẽ 4 cô gái này chỉ chơi trò mèo vờn chuột thôi_hắn phân tích
- Wow, fải công nhận 1 điều là anh rất tinh mắt_Hạ cười nhìn hắn
- Đúng là chơi trò mèo vờn chuột với mấy ả trước. Nhưng bây giờ thì never_Linh bước tới ôm tay Kiệt.
- Fải cho mấy ả đấy biết thế nào là ngã đau chứ. Bay cao quá rồi_Win uống xong chai nước rồi cười gian nói.
- Chuẩn_Linh Hạ đồng thanh
- Bắt đầu hiệp 3 rồi kìa, mấy cô đi nhanh đi_hắn ngồi xuống ghế.
3 chàng còn lại thì đang đơ vì những câu nói của hắn và tụi nó.
Hiệp 3 kết thúc trong sự cổ vũ hò reo của người trên khán đài. 25-18 là kết quả của hiệp 3
- Chó ngáp phải ruồi thôi_mấy ả rắn độc tỏ vẻ coi thường.
Tụi nó mặc kệ những lời mấy ả nói, lướt qua nhanh trở về chỗ bọn hắn.
Chap 9.1 (tiếp)
Hiệp 4 bắt đầu, 4 nàng nhà ta chơi "thật" hơn chứ ko đùa giỡn như 3 hiệp đầu. Bàn tay fải của nó luôn phát bóng của nó 1 cách cực kì chính xác. Linh thì luôn tìm sơ hở của đối phương mà đập bóng ăn điểm ngay lập tức. Hạ và Win dù chỉ cao 1m7 nhưng sức bật chắn bóng rất chắc chắn, bóng ko thể lọt qua. Trận đấu kết thúc, kết quả là 25-0, tụi nó thắng và ko để mấy ả kia ăn 1 điểm nào. Bây giờ thế trận là 2-2. Chỉ còn 1 hiệp nữa là đã có thể phân định thắng thua. Mấy ả kia vừa mệt vừa tức giận, chụm đầu vào nhau bàn kế hoạch, nở nụ cười của loài rắn lai hồ ly, chắc chắn sẽ có chuyện ko hay xảy ra với tụi nó.
Hiệp cuối bắt đầu, nó giao bóng đầu tiên. Tỉ số đang là 7-5, mấy ả kia đang rất cố gắng. Tỉ số nâng lên 18-13, đang chuẩn bị đập bóng ăn điểm nhưng 1 ánh sáng chiếu thẳng vào mắt làm Linh mất đà (do mấy ả đó làm đấy), tiếp theo Hạ và Win đang chắn bóng thì làn gió nhẹ thổi quả bóng sang chỗ khác, may mà nó nhanh tay đỡ được. Tỉ số đang là 20-18 do mấy ả kia chơi gian quá nhiều. Nó bật người chắn bóng thì bị ả đỉa đói cố tình đập bóng thật mạnh vào tay fải nó làm nó ko fản ứng kịp mà hứng trọn quả bóng đập thẳng vào tay fải và chảy máu (mấy ả kia cố ý ko ai để ý dùng lá cây làm xước tay nó). Nó bị cướp điểm, hắn vội lao ra kéo nó vào trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người
- Em ko sao chứ?_Quân vội hỏi khi thấy tình trạng tay nó.
- Ko sao_nó trả lời
- Ko ngờ mấy ả đó dám chơi trò hèn hạ này_Linh nói bằng giọng khinh thường
- Thế bây giờ định làm sao?_Kiệt
- Đấu tiếp_nó cất lời
- Ko được, tay em thế này làm sao mà chơi tiếp được_Quân
- Ko sao đâu anh, Ân nó thuận tay trái cơ, chỉ vì nó ko muốn cho hội kia đau thôi, nhưng giám dở trò này thì tạm biệt mấy cưng đó vậy.
- Ủa, em thuận tay trái mà mấy quả tay fải của em đã như thế rồi á?_Quân
- Em thuận cả 2 tay, nhưng tay trái vẫn quen hơn_nó
Hắn thì đang ngồi băng bó tay nó 1 cách tỉ mỉ, chỉ sợ nó đau (thực ra đối với chị này ko biết đau là gì).
Trở lại với sân bóng, tay fải nó cuốn 1 chiếc khăn đen (của hắn). 3 ả kia thì cười thầm trong bụng. Ả Mi phát bóng nhằm thẳng nó, nó vẫn dùng tay fải đỡ như ko khiến ả đỉa kia giật mình vì lúc nãy ả dùng hết sức mà đập, cứ nghĩ nó sẽ gãy xương. Nó hiểu mấy ả đó đang nghĩ gì, nụ cười khinh bỉ xuất hiện trên môi nó. Dù chỉ là nụ cười nhẹ nhưng khiến tất cả choáng váng vì quá đẹp. Họ chưa thấy nữ hoàng băng giá chưa bao giờ cười, nhưng ko ngờ chỉ nhếch môi thôi cũng khiến người khác fải ngẩn ngơ, 1 góc nào đó, 1 người con trai cũng đang ngây ngất trước vẻ đẹp của nó, tim đập nhanh tới mức muốn chui ra ngoài (ai thì tự đoán nhá).
Quay trở về chỗ nó, quả bóng đang tiến tới chỗ nó bằng sức mạnh kinh người. Nó bật cao, dùng tay trái phản bóng ăn điểm ngay lập tức. Kết thúc hiệp 5, tụi nó thắng với kết quả 25-23. 3 ả xấu hổ quá liền biến mất trong biển người trên khán đài. Ai ai cũng đang khen ngợi tài năng tụi nó. Thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn rất rất rất biết ơn tụi nó vì đã đuổi được lũ kia khỏi đeo bám (ko có đâu mấy anh, hội đó còn đeo bám ác hơn đấy). Cũng đã trở tối, bọn hắn đưa tụi nó đi ăn rồi đưa về nhà. Kết thúc 1 ngày mệt mỏi!
_._._._
Đón chờ chap mới vào ngày mai nhé. Iu cả nhà nhìu!!! :*
Chap 10: Tỏ tình
Mấy ả rắn độc biến mất trong 1 tuần (chắc mất mặt quá) sau trận đấu. Nhưng mấy ả vẫn mặt dày bằng 10 cái thớt cộng lại, bám bọn hắn còn nhiều. Bao nhiêu lần bị đuổi cũng ko chừa. Các học sinh trong trường dù ko thuận mắt nhưng ko dám làm gì vì mấy ả cấp cao hơn. Quân Hạ Kiệt Linh suốt ngày đi chơi từng cặp với nhau, nó thì suốt ngày ngủ, hắn nhìn vào tưởng ngủ nhưng thật ra là lúc nào cũng ngắm nó. Những điều này ko thể qua mắt Win và Zin. 2 anh em tìm 2 cặp kia bàn kế to nhỏ, kết thúc là khuôn mặt gian tà xuất hiện trên mặt 6 người.
- Ê thằng kia, mày đừng ngắm em gái tao nữa_Quân đập vào lưng hắn. Hắn vờ ngủ ko nghe thấy.
- Ko cần giả vờ, mày tưởng tao ko biết gì ý_Quân
Hắn quay đầu lại thì bắt gặp ngay ánh mắt gian tà của Quân.
- Ý đồ gì đây?_hắn nheo mắt hỏi Quân
- Đừng để tao fải nói thẳng chớ_Quân cười gian
- Có gì thì nói thẳng, ko cần úp mở_hắn gục đầu xuống bàn.
- Haizz, mày thích Ân Ân?_Quân thở dài hỏi hắn.
Hắn ngạc nhiên nhìn Quân.
- Đừng nhìn tao thế, ai chẳng biết điều đó, trên mặt mày hiện chữ kia kìa_Quân nhìn hắn bằng ánh mắt cực kì đểu.
- Ờ, thì sao? Vấn đề à?_hắn vênh mặt.
- Ờ, thì có lòng tốt định giúp mày nhưng thái độ đấy thì bye bye_Quân nói xong vẫy vẫy tay.
- Màx đừng dở trò ấy, giúp thì giúp ko giúp thì thôi_hắn lườm Quân.
- Hehe, đừng giận, giúp, giúp chứ_Quân cười lớn.
- Thế bây giờ thế nào?_hắn nhìn Quân bằng ánh mắt cún con
- Ọe, ghê quá, mày bỏ bộ mặt ấy đi cho tao nhờ, kinh quá_Quân bịp miệng
Rồi Quân thì thầm to nhỏ với hắn điều gì đó rất mờ ám.
3 hôm sau, đang ngủ thì hắn nhắn tin cho nó
- rảnh ko?
- hỏi thừa, ko rảnh làm j?
- tối đi chơi
- ko hứng
- tại sao?
- buồn ngủ
- đi mà, please
- ko
- đi đi mà, tối ta đến đón mi nhá!
Gửi tin cuối xong hắn tắt máy luôn, ko để đó kịp phản ứng.
Bất giác nó nở nụ cười, thực ra thích hắn lâu rồi nhưng cứ giả vờ ko quan tâm. Hắn tự dưng dủ đi chơi thì vui lắm nhưng cứ làm kiêu. Tự cười cười lăn qua lăn lại trên giường.
Hắn thì phải nói là tâm trạng rất tốt. Cũng cứ cười mãi trên chiếc giường.
_._._
Muộn rồi nên ko viết được nhiều, mai mình hứa sẽ post nhìn hơn! :D
Chap 10 (tiếp)
Buổi tối, nó mặc váy trắng đến đầu gối, đi đôi cao gót trắng tầm 5cm, mái tóc thả tự nhiên. Nó ngắm mình trong gương mà mỉm cười. 6 người kia (chắc biết ai ha) đang trốn trong phòng Quân, ai cũng nở 1 nụ cười gian tà. Hắn thì mặc chiếc áo sơmi đen, chiếc quần đen bóng, đi đôi giày da, đeo 1 chiếc kính. Trông hắn mang 1 vẻ rất thư sinh nhưng rất lãng tử.
Đúng 8h, hắn đi môtô đến trước nhà nó, nó bước ra khiến hắn ngỡ ngàng vì hôm nay, nó ko còn vẻ lạnh lùng mà rất dịu dàng, khuôn mặt nó cũng ko còn lộ rõ hàn khí như mọi ngày.
Hắn đơ 1 lúc rồi mỉm cười, 6 người kia trong nhà nhìn nhau rồi lại nhìn hắn. Hắn đưa chiếc mũ bảo hiểm cho nó rồi ra hiệu cho nó lên xe. Nó nhận lấy chiếc mũ rồi ngồi lên xe. Hắn bất giác phóng nhanh khiến nó vòng tay ôm vội hắn, hắn nở nụ cười tươi. 6 người đi sau lắc đầu
- Hỏa vương của chúng ta đây sao?_Hạ nhìn chằm chằm vào hắn và nó.
- Đúng là khi yêu sẽ khiến con người mù quáng_Kiệt lắc đầu nói.
- Ko ngờ Phong có thể trẻ con tới mức này_Quân nói trạng thái thở dài.
- Đúng là ko thể ngờ tới_3 người còn lại đồng thanh tiếp lời Quân.
Hắn đưa nó đến vườn hoa Hắc Bạch (nhớ nơi này ko? Nơi tỏ tình của Kiệt ý), cất xe xong hắn cầm tay nó lôi vào bên trong. Nó tròn mắt nhìn hắn nhưng chân vẫn chạy theo hắn. Đến trung tâm vườn hoa, có 1 chiếc bàn trắng cùng 2 chiếc ghế. Hắn kéo ghế ý mời nó cười, rồi ngồi xuống ghế đối diện nó.
- Mi kêu ta đến đây làm gì?_nó nói bằng 1 giọng khá lạnh.
- Uống trà_hắn đưa 1 tách trà cho nó
- Ko fải vì riêng lí do này chứ_nó cầm tách trà lên
- Chờ 1 lúc sẽ biết_hắn cười.
Trong lúc đó, tại ngôi nhà xa xa
- Sao chưa thấy gì vậy?_Linh nhăn mặt
- Đưa người ta đi uống trà làm gì?_Hạ mặt mày khó chịu ko kém
- Ủa, lạ thật_Quân giật mình
- Lạ gì?_Đồng thanh
- Theo kịch bản là đưa nó vào nhà này gây bất ngờ cơ. Tự dưng lại ở ngoài đấy_Zin nói hộ Quân
- Haizz. Thằng Phong nó lại thích phá luật rồi_Kiệt thở dài.
- Thôi, dù thế nào cũng xem tiếp tình hình đã_Win lắc đầu nói
Bây giờ đã là 8h58', bất giác hắn chỉ tay lên trời
- Điều bất ngờ sẽ xảy ra đây.
Nó ngẩng đầu nhìn lên trời. Đúng 9h, 1 loạt pháo hoa được bắt lên, xếp từng chữ: "LÀM BẠN GÁI ANH NHÉ". Nó ko nói câu gì, hắn liền quỳ xuống đưa nó 1 bó bạch hồng nói
- Anh yêu em, làm bạn gái anh nhé.
Thấy nó ko trả lời, hắn tiếp tục
- Trần Ngọc Kiều Ân, em có đồng ý làm bạn gái của Vũ Anh Phong này ko?
Nó bất ngờ cười, nụ cười hạnh phúc, nó cười vì sự ngốc nghếch của hắn
- Đợi em suy nghĩ đã.
Nghe nó nói, hắn nhăn mặt, hắn sợ câu trả lời của nó là ko.
- Đừng nhăn mặt thế. Em bảo suy nghĩ chứ đâu bảo ko đồng y_nó nhìn hắn bằng ánh mặt dịu dàng.
- Vậy là em đồng ý?_hắn vui mừng hỏi lại nó.
- Em nói đồng ý bao giờ? Em nói là fải suy nghĩ_nó phản đối.
Hắn đứng bật dậy ôm trầm lấy nó
- Em ko có quyền phản đối, từ giờ em là người của Hỏa Vương này_hắn nói rồi đặt môi mình lên môi nó.
Nó quàng tay vào cổ hắn, đáp lại nụ hôn. Rồi nó ẩn hắn ra nói
- Hình như chúng ta có khách ko mời mà đến
- Vậy em muốn thế nào hả phu nhân?_hắn nói to
- Cho Sara của em xử đi_nó nói to đáp lại.
6 người bên trong dở khóc dở cười định chuồn lặng lẽ nhưng bị nó và hắn chặn đường
- Anh có nhã hứng đến đây ngắm hoa à? Cả mấy bà nữa?_nó cười tươi như hoa
- À, anh,..._Quân nói rồi huých sang Hạ
- À,à, đi chơi, đi chơi ý mà_Hạ giật mình trả lời
- Ồ, đi chơi à?_nó gật gật_Sara của em cũng đang tìm người chơi cùng đấy_nó nói bằng giọng lạnh.
Cuối cùng, cả 6 người bị nó cho chơi với Sara 1 đêm thật và tất cả đều rút ra 1 bài học: nó là người nói là làm.
_._._
Nhân vật mới:
- Đinh Sơn Hà:1 trong 4 ứng cử viên của ngôi vị vương đế. Sở hữu sức mạnh của đất, vật nuôi là rồng. IQ:190/200
- Bạch Ngọc Phương Trà:1 trong 4 ứng củ viên của ngôi vị vương đế. Sở hữu sức mạnh về âm thanh, vật nuôi là rồng. IQ: 189/200
_._._.
Chap 11: 4 người được chọn
Thấm thoát đã 1 năm trôi qua, tình cảm của mỗi cặp ngày càng tốt hơn.
- Lớp ta hôm nay có học sinh mới_ông thầy phù thủy cười tươi như hoa.
8 đứa bọn nó nghe thấy nhưng vẫn mặc kệ. Từ ngày hắn tỏ tình với nó thì đã hợp 2 bang lại với nhau. Người quản lí là Zin và Win, có việc quan trọng thì bộ 3 ra tay chứ ko bao giờ tụi nó fải ra mặt.
- Xin chào cả lớp, mình là Bạch Ngọc Phương Trà, rất vui được làm quen_cô bạn mới nở nụ cười tươi làm lũ con trai ngẩn ngơ trừ bọn hắn
- Đinh Sơn Hà, ko cần chỉ bảo_cậu bạn mới kiêu ngạo
- Lớp chúng ta rất vinh dự vì 2 bạn đây là 2 trong 4 ứng cử viên của ngôi vị vương đế_ông thầy càng niềm nở hơn
- Wow, giỏi quá_hs 1
- Đẹp quá_hs 2
@%*&$...bla...bla...bla_học sinh bên dưới bàn tán.
- Các em, trật tự. Còn các em muốn ngồi ở đâu?_ông thầy vẫn cười tươi
- Tùy.
- Sơn Hà fải ko?_nó ngẩng đầu nhìn Hà
- Cô là ai? Đừng thấy sang bắt quàng làm họ_ Trà vênh mặt, trừng mắt hỏi nó.
- Tôi ko hỏi cô_nó nhấn mạnh từng từ khiến Trà lạnh người.
Sơn Hà ở bên cạnh suy nghĩ một hồi rồi thốt lên
- Ân tỷ, là tỷ fải ko?_giọng nói xen lẫn vui mừng chứ ko còn ngạo mạn kiêu căng như lúc nãy
- Tiểu đệ nhớ ra tỷ rồi hả?_nó nói đã có fần nhẹ nhàng hơn.
- Ây yo, lâu rồi ko gặp, tỷ càng ngày càng đẹp nha_Hà phi thẳng xuống chỗ nó.
- Thằng oắt đáng chết kia, mi chỉ nhớ Ân tỷ của mi đúng ko?_Linh quát lên
- Linh tỷ à, đệ biết tỷ võ nghệ cao siêu rồi. Đừng giở trò sư tử gầm với đệ_Sơn Hà ngoáy ngoáy tay trả lời
- Đệ...được lắm_Linh tức quá ko nói lên lời
- Hehe, tỷ quá khen, đệ ko dám nhận_Sơn Hà vẫn cố trêu
- Thôi đi bà, nói ko nổi đâu_Hạ cười kéo tay Linh
Cả lớp vẫn đang tròn mắt nhìn về phía Sơn Hà, lúc nãy là 1 con người kiêu ngạo tự cao nhưng bây giờ lại thành 1 người láu cá, tinh danh.
Trà đứng phía trên vẫn còn sợ vì những lời nói lúc nãy của nó.
_._._
Tạm thời thế này đã nhé, rất xin lỗi vì hôm qua ko lên được. Có lẽ bjờ mình sẽ ít lên hơn. Mong các bạn thông cảm
Chap 11 (tiếp)
Trưa, cả lũ kéo nhau xuống căng-tin, Trà cũng nối gót theo theo sau, cố gắng tiến gần lại chỗ hắn nhưng hắn cố tránh xa. Nó nhìn thấy thế nên hàn khí bắt đầu dày hơn, hắn cười cười rồi ôm ngang eo nó, mặc kệ Trà đang ở đằng sau tức xì khói.
- Ân tỷ, đây là ai thế?_Sơn Hà chỉ vào hắn
- Chồng_nó đáp gọn.
- Wow, huynh siêu thật đấy, xin nhận đệ làm đệ tử_Sơn Hà quay sang chỗ hắn
- Siêu gì?_Quân ngạc nhiên hỏi lại.
- Hehe, các huynh có biết đệ chịu khổ bao nhiêu lâu mới được tỷ ấy nhận làm đệ đệ ko?_Sơn Hà cười khổ
- Thế nào? Kể đi? Đừng vòng vo_Kiệt xen vào.
- Là thế này_Sơn Hà thở dài 1 tiếng rồi kéo bọn hắn sang 1 góc nói_Đệ quen tỷ ấy tầm 5 năm trước, lúc ấy đệ trốn nhà bỏ đi chơi, trên đường gặp 1 lũ lưu manh, thực ra là thừa sức đánh lũ ấy nhưng bị lũ ấy chơi bẩn đánh thuốc mê. May mà có vài người trong bang tỷ ấy vừa đi thu nạp bang khác về qua đường. Mà lũ kia lại là kẻ thủ của bang nên xông vào đánh nhau. Đến lúc đệ tỉnh lại thì nhìn thấy Ân tỷ với Linh tỷ ngồi đó. Ko biết gì thế là xông vào đánh 2 tỷ ấy, nhưng chưa kịp ra tay đã bị Ân tỷ cho chiêu ngã ngay tại trận. Mà ko biết tại sao tỷ ấy lại biết thân thế của đệ. Nói đệ 1 trận lên bờ xuống ruộng, đệ thì bướng ko nghe nên cãi lại, rồi bị Ân tỷ đập cho 1 trận. Lúc ấy thấy tỷ ấy giỏi quá nên đòi đi theo. Nhưng cứ lại gần là bị tỷ ấy đánh. Suốt 1 năm trời vì đệ theo đuôi ác quá nên đành nhận_Sơn Hà luyên thuyên 1 hồi.
- Trời đấy, đến gần thôi mà đã bị đánh á?_Zin tròn mắt hỏi thì nhận được cái gật đầu thay câu trả lời.
- Huynh là người đầu tiên có thể thân mật với tỷ ấy như thế đấy. Chứ hồi trước dám đứng gần tỷ ấy 2m thôi là được vào viện ăn cháo ngay. Có 1 thằng dám động vào người tỷ ấy và bị tỷ ấy bẻ gãy tay, đánh cho vào viện 1 năm trời_Sơn Hà nhìn hắn bằng ánh mắt thán phục.
- Ặc, ko fải người, mà là quỷ_đồng thanh
- Có tin chúng ta là đồng loại ko_âm thanh lạnh lùng bên tai làm bọn hắn chết đứng.
- Thôi đi, làm người khác sợ chết khiếp rồi kìa_Hạ kéo tay nó cười cười.
- Mà sao lại ở đây thế?_Linh quay sang Sơn Hà hỏi
- Đệ giới thiệu rồi mà, đệ là 1 trong 4 ứng cử viên của ngôi vị vương đế. Nhưng chỉ đứng thứ 3 thôi, cái ả cứ sán sán vào Phong huynh đứng thứ 4. Còn 2 người đứng đầu thì đệ chưa biết, nghe nói 3 ngày nữa sẽ được công bố_Sơn Hà cười.
_._._
Bảng phép thuật 3
- Sơn Hà: đất
Tu luyện: cao
Vũ khí: kiếm
Điểm mạnh: vùng đất màu mỡ
Điểm yếu: ko có
- Trà: âm thanh
Tu luyện: thường (nhưng vì có nước mắt cứu người nên được đứng trong 4 người được chọn)
Vũ khí: đàn piano, lụa
Điểm mạnh: ko có
Điểm yếu: rất nhiều
_._._
Tiết âm nhạc là tiết nó thường xuyên trốn, ai cũng nghĩ là nó ko biết chơi nhạc, và tin này truyền đến tai Trà
- Tôi muốn thách đấu với cô_Trà chỉ thẳng mặt nó
- Tôi? Lý do_nó lạnh lùng đáp lại
- Tôi muốn anh ấy_Trà chỉ vào hắn.
- Cô thừa hơi dửng mỡ à, tôi ko thích_hắn quát
- Được_nó đáp khiến ai cũng nhìn chằm chằm nó.
- Ân à, em đừng đùa_hắn cầm tay nó
- Muốn cướp ck em thì em để yên à?_nó nói bằng giọng lạnh tanh
- Có chí khí, ko hổ danh là nữ hoàng nơi đây_Trà cười gian tà
- Đừng nhiều lời, muốn chơi thế nào?_nó nhìn Trà bằng ánh mắt khinh thường.
- Ngay bây giờ tại phòng âm nhạc_Trà đáp nhanh
- Bì ổi quá, lấy sở trường của mình ra đấu với sở đoản của người khác mà vẫn dám to tiếng_Linh lắc đầu.
- Chịu thua ngay từ đầu cũng được_Trà cười
- Chấp nhận_nó nở nụ cười băng giá.
- Ai nói tỷ ấy ko biết? Ai nói đây là sở đoản của tỷ ấy? Cô coi thường người khác quá đấy. Cô chuẩn bị nhận hình phạt khắc nghiệt nhất đi vì sai lầm lớn nhất đời cô chính là thách đấu với Trần Ngọc Kiều Ân_Sơn Hà nói xong thì quay bước theo nó. Để lại Trà đang ngơ ngác ko hiểu gì cả.
Trong phòng học nhạc, tất cả các loại nhạc cụ tốt nhất trong nước đều tập trung nơi đây, phòng học mang 1 màu vàng bóng, trong lớp chứa được hơn 100 người.
Ả Trà đã có mặt ở đây sẵn, đúng 10' sau, bọn nó mới bước vào lớp
- Hừ, các người đến muộn_ả Trà vênh mặt
- Ko fải chúng tôi đến muộn mà là cô đến sớm_Linh nhìn lại bằng ánh mắt khinh thường
Reng...reng...reng_tiếng chuông vào lớp
Ả Trà định cãi lại nhưng đành nín thít, ko dám hó hé chút gì.
- Ha, đúng là ko biết lượng sức mình_Linh nhìn chằm chằm ả.
- Có giỏi thì chọn nhạc cụ đi, đừng có nói nhìn_ả vênh mặt cao hơn.
Tất cả đều quay lại nhìn nó lo lắng
- Em làm được ko?_hắn
- Ơ huynh hay nhỉ, nên nhớ 1 điều là muốn coi thường ai cũng được nhưng đừng bao giờ coi thường tỷ ấy, hãy tin tưởng tỷ ấy 101%, tỷ ấy sẽ ko bao giờ làm người khác thất vọng_Sơn Hà trừng mắt nhìn hắn.
- Đúng, tin tưởng chứ_đồng thanh
- Thôi đi, nếu muốn có thể bỏ cuộc đấy_ả cười to
- Gọi hiệu trưởng lên đây_nó nói bằng 1 giọnh lạnh lùng.
- Gọi làm gì?_Hạ tròn mắt
- Tỷ ấy sẽ ko bao giờ để yên cho những kẻ dám coi trời bằng vung đâu_Sơn Hà đáp lại nhưng nhìn chằm chằm vào ả Trà.
Đúng 3' sau, HT có mặt tại phòng học nhạc
- Kẻ điên nào chọc giận nữ hoàng đây?_HT cười đùa.
- Haha, kẻ điên đằng sau thầy kìa_Kiệt chỉ chỉ.
- Bạch Ngọc Phương Trà?_HT quay lại nhíu mày nhìn.
- Đúng, là tôi thì sao?_ả ko phân biệt lớn bé mà vẫn cứ vênh mặt.
- Đuổi học, dừng tranh cử_nó lạnh lùng
- Cô có tư cách gì?_ả giật mình
- Điều kiện khi cô thua đó_Sơn Hà nói rồi quay sang nó_tỷ cao tay thật đó.
- Đừng có nói nhiều, tôi sẽ bắt đầu trước_ả Trà ngắt lời.
Ả đi đến cây đàn piano đen tuyền, 1 bản nhạc cất lên, nghe du dương, huyền ảo rất hay nhưng ả sai đến 3 lỗi khi chơi, ả tưởng ko ai để ý nhưng
- 3 lỗi_nó cất giọng lạnh tanh.
Ai cũng nhìn chằm chằm nó, ả Trà cãi cố
- Sai nốt nào? Tôi thấy ko sai
Nó bước đến cây đàn trắng tinh, từng ngón tay nhẹ nhàng lướt trên phím đàn, chính là bản nhạc mà ả Trà vừa đàn nhưng nó ko cần nhìn bản nhạc mà vẫn đàn thuần thục. Kết thúc bản nhạc, nó bước xuống chỗ ả đang tròn mắt
- Biết lỗi sai rồi chứ?_nó nghiêng đầu hỏi.
- Ừ thì sai, nhưng đó là bản nhạc của tôi, cô cũng fải chọn nhạc cụ chứ_ả vẫn cố.
Trong tay nó đột nhiên xuất hiện 1 cây sáo ngọc trắng tinh, 1 miếng ngọc hình bông tuyết ở đuôi sáo. Nó cười nhẹ nhìn ả rồi đưa cây sáo lên miệng thổi. Bản nhạc nhẹ nhàng lẫn 1 sự lạnh lùng khiến bản nhạc vừa lạ lại vừa hay. Thổi xong, nó cài cây sáo vào eo rồi nhìn ả.
- Đi được rồi chứ?_nó cười nhẹ nhưng còn lạnh hơn bình thường gấp trăm lần.
- Cô...cô ko đủ tư cách, dù gì tôi cũng là 1 trong 4 ứng cử viên đó_ả sợ nhưng vẫn lớn tiếng.
- Ok, 3 ngày nữa sẽ biết_nó gật gật rồi bỏ đi.
Ai cũng đang ngơ ngác, nghe nó thổi sáo xong mà vẫn ngẩn ngơ, lúc nó bỏ đi rồi thì mặt mũi lại trở nên đơ đơ. HT nhìn vậy chỉ cười rồi cũng bò đi luôn.
3 ngày sau.
- Trường ta rất vinh dự vì có cả 4 ứng cử viên của ngôi vị vương đế đều ở đây_HT nói to trong hội trường.
- Số 3 và số 4 thì các em đã biết là ai rồi, mời 2 em_cô hiệu phó tiếp lời.
Sơn Hà và ả Trà cùng bước lên hội trường.
- Ko fải cô kia bị đuổi học rồi sao?_hs 1 chỉ vào ả.
- Ờ ha, thua nữ hoàng của chúng ta mà vẫn dám đứng đó_hs 2 tiếp lời
@&%...bla...bla_bàn tán xôn xao.
- Các em trật tự, hôm nay cô sẽ thông báo về 2 người còn lại, các em sẽ rất bất ngờ đấy_cô hiệu phó cười_số 2 chính là Vũ Anh Phong_cô hét lớn.
- Wow, hỏa vương đấy mày_hs 1
- Ko ngờ nha_hs 2
@&%...bla...bla_bàn tán tập 2
- Im lặng nào, vị trí thứ nhất còn bất ngờ hơn cơ_HT tiếp_đó chính là nữ hoàng của các em đó
- Hoan hô, nữ hoàng số 1_tất cả nam sinh bên dưới đều đồng thanh hô to.
Nó và hắn bước lên trên trước sự cổ vũ nồng nhiệt của học viên bên dưới.
- Bây giờ đủ tư cách rồi chứ?_nó ghé sát tai ả.
Ả ko dám nói gì chỉ biết im lặng bỏ đi. Ở dưới hội trường ai cũng biết lí do mà ả fải bỏ đi. Và ko chỉ đơn giản là như vậy.
Chap 12: Trận chiến cuối cùng
Tại cung điện hoàng gia phe Angle, có hơn trăm người đang ngồi xung quanh chiếc bàn lớn là những người trong đứng đầu trong cung điện, ở trên cùng là 1 chiếc ghế bằng vàng và đang ngự trị là 1 người đàn ông tầm 60 tuổi, khuôn mặt hiền từ phúc hậu, đó chính là vị vua của thế giới phép thuật hiện giờ. 1 lúc khi tất cả đã ổn định thì nhà vua lên tiếng
- Chắc mọi người đều biết vì sao ta triệu tập đúng ko?
- Dạ vâng_đồng thanh
- Bên phe Devil trong 1 tuần nữa sẽ đánh vào ta_vị vua nói làm ai cũng ngạc nhiên_vì thế nên ngôi vị Vương Đế tiếp theo sẽ diễn ra trong 3 ngày nữa.
- Chúng thần đã rõ_những người ở dưới đều cúi đầu trả lời rồi đi ra ngoài chỉ còn 1 người.
- Trong 1 tuần này, hãy cố gắng tập luyện cho các học viên vì cuộc chiến này sẽ là 1 cuộc chiến đẫm máu_vị vua nói thầy HT
- Vâng, thần đã rõ_ HT cúi đầu rồi đi ra ngoài, để lại 1 mình vị vua đang nhắm mắt suy nghĩ:"cuộc chiến này sẽ đến nhanh thôi".
* Bên phe Devil
- Đã chuẩn bị xong thưa Chúa Tể_1 người bẩm báo
- Làm tốt lắm, 1 tuần nữa sẽ chiến đấu, trong khi chúng ta nói trog vòng 1 tháng nữa thì sẽ khiến chúng trở tay ko kịp_vị Chúa Tể cười lớn tiếng
- Dạ vâng, thế giới này sẽ sớm trở về tay Chúa Tể_người đó cười nói.
- Ngươi lui được rồi_nghe Chúa Tể nói, người đó cúi chào rồi ra ngoài.
- Cuộc chiến này sẽ là cuộc chiến cuối cùng giữa ta và ngươi, anh trai yêu quý của ta ạ_vị Chuá Tể độc thoại.
* Tại chỗ bọn nó
- 3 ngày nữa sẻ bắt đầu tranh cử đấy_hs 1
- Khổ thân Nữ hoàng và Hỏa vương, bây giờ lại fải đối đầu với nhau_hs 2
-%@&...bla...bla...bla_ bàn tán xôn xao
- Chẳng lẽ 2 đứa fải đối đầu thật?_Quân nhìn nó và hắn
- 3 ngày nữa hãy tính, bây giờ quan trọng là ở bên nhau, đúng ko?_nó hỏi hắn
- ừ_hắn cầm tay nó mỉm cười
- Đúng đó, đừng lãng phí thời gian nữa, đi chơi thôi_Sơn Hà hào hứng nói
- Thế đi chơi thôi_Win khoác tay Sơn Hà.
- Thôi đi, muốn đi chơi với nhau thì cứ nói, ko fải dủ_Hạ lắc đầu
- Hừ, đệ có lòng tốt mà ko thích thôi, mình đi vợ yêu. Kệ những con người này_Sơn Hà kéo Win đi.
Thực ra Sơn Hà và Win đã quen biết nhau từ lúc 7 tuổi, vì 2 gia đình thân thiết nên đã quyết định cho 2 người lấy nhau khi mới 15 tuổi, nhưng vì Sơn Hà đã là 1 trog 4 người kế vị tiếp theo nên đành fải rời xa Win, vì Win quá yếu đuối và nhút nhát nên ko thể đưa theo. 2 người gặp lại nhau thì vui lắm, lại còn Win thì ko còn yếu đuối như trước nữa nên đã công khai cho tất cả đều biết. Zin thì đã trở về bên pama vì pa Zin là 1 tướng quân nên đã gọi Zin về giúp đỡ, pa Zin nghĩ Win còn yếu nên ko dám gọi về, vì thế Zin đi và Win ở lại.
3 ngày sau, tất cả dân chúng của vương quốc phép thuật đã tập trung đông đủ ở cung điện Hoàng Gia để chào đón vị quân vương mới.
- Xin mời 4 ứng cử viên bước ra trước toàn dân_MC lớn giọng.
Nó đi ra đầu tiên, nó diện 1 bộ váy dài lệch vai trắng để lộ hình xăm, đi đôi giày pha lê cao tầm 7cm, mái tóc tết lệch để trước vai, đôi mắt đen tuyền toát lên 1 vẻ quyền quý nhưng lạnh lùng, nó ngồi xuống chiếc ghế khắc hình bông tuyết. Tiếp bước theo sau là hắn, chiếc áo sơmi đen, quần xước đen, đôi giày đen, mái tóc đỏ rực vuốt gọn, đôi mắt nâu toát lên vẻ bất cần đời, hắn ngồi xuống chiếc ghế đỏ rực bên cạnh nó. Đằng sau hắn là Sơn Hà, mặc chiếc áo sơmi carô đen trắng, quần ngố đen, đôi giày đen trông rất năng động, đôi mắt xám ánh lên vẻ hào hứng, Hà ngồi chiếc ghế xám bên cạnh hắn nhìn Win và nở 1 nụ cười. Và trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người (thực ra chỉ là tất cả học viên của trường tôi) ả Trà bước ra trong 1 bộ váy hồng xòe ngắn nửa đùi, đi đôi giày hồng phấn cao tầm 12cm (nhưng ko cao
Liền đoạn trên lun ha
_._._
bằng nó), ả nở nụ cười tươi nhất có thể, cứ như thần tượng giao lưu với fan.
Nó nhìn thấy ả thì nở 1 nụ cười nhẹ nhưng đầy vẻ khinh thường, nó bước tới chỗ ả 1 cách nhẹ nhàng làm ả giật mình, nó đặt tay lên vai ả nói nhỏ
- Đến chữ nhục còn ko biết đánh vần sao?_nó nói giọng lạnh lùng
- Thì...thì sao?_ả sợ hãi gạt tay nó nhưng vẫn vênh mặt
- Người xưa từng nói: biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng. Nhưng cô còn chẳng biết lượng sức mình thì sao mà trăm trận trăm thắng được, 1 trận còn ko chắc nữa là_nó nhìn thẳng vào ả lạnh lùng nhưng đầy vẻ khinh thường
- Mày im đi, mày có tư cách gì mà nói tao?_ả quát ầm lên.
- Bạch tiểu thư, xin cô cẩn thận lời ăn tiếng nói, 1 ứng cử viên như cô sao có thể xưng hô tùy tiện như thế?_Sơn Hà bước tới đằng sau nó
Dân chúng ở dưới xôn xao tán thành với ý kiến của Sơn Hà rồi lại lắc đầu nhìn ả. Ả xấu hổ quá, lườm nó
- Mày hãy đợi đó, tao sẽ ko tha cho mày đâu_Ả quát lớn rồi bỏ chạy vào trong.
Nó nhìn theo hướng ả bỏ chạy thì cười nhẹ, hắn nhìn thấy thì kéo tay nó vào trong, Sơn Hà thấy vậy cũng chạy vào theo.
- Anh làm gì vậy?_nó giằng tay ra khỏi tay hắn
- Anh ko thích em cười trước mặt họ_hắn nó chỉ ra cửa (ý bảo toàn dân ở dưới)
- Em cười kệ em chứ_nó nhăn mặt
- Nhưng anh ko thích_hắn ra vẻ giận dỗi
- Ghen vì em ko bao giờ cười với anh à?_mặt nó hiện lên chữ gian
- Ghen thật hả Phong huynh_Sơn Hà cười nhìn hắn
- Ờ thì..._hắn nhìn mặt đến là ngố
- Haha, hỏa vương ơi là hỏa vương, chẳng có thằng nào dám động đến Ân tỷ của huynh đâu, nhìn mặt huynh kìa, buồn cười chết mất. Người khác mà nhìn thấy thì có uy danh hỏa vương huynh định cho đi đâu? Ở đây ko có lỗ cho huynh chui xuống đâu. Haha, ko ngờ hỏa vương khi yêu cũng trẻ con tới mức này_Sơn Hà cười lăn cười bò
- Đệ muốn chết à, im ngay_hắn giận tím mặt
- Thôi, 2 người về phòng đi, đừng có ở đây mà làm loạn nữa_nó cố nhịn cười đuổi 2 người kia về phòng
- Hehe, rõ thưa tỷ tỷ_Sơn Hà cười gian rồi chạy biến
- Chào vợ yêu nhé, anh đi đây_hắn hôn nó, nó mỉm cười nhìn theo hắn.
Khi hắn ra khỏi phòng thì nụ cười của nó cũng tắt hẳn, thay vào đó là 1 ánh mắt buồn, ko còn vẻ lạnh lùng. Nó đến bên cửa sổ, ngồi xuống rồi nhìn khung cảnh ko có điểm dừng
"Ở bên mình anh ấy sẽ ko gặp nguy hiểm chứ? Tại sao mình lại luôn gây ra nguy hiểm với tất cả mọi người như vậy? Người bạn thân nhất của mình là Kiệt chỉ vì mình mà suýt chết. Người anh mà mình thương nhất cũng chỉ vì mình mà bị thương. Linh, Hạ, Win, Sơn Hà, những người mình coi là người thân cũng là do mình mới gặp nhiều nguy hiểm. Vậy còn Phong? Người mình yêu nhất sẽ fải đối mặt với nguy hiểm gì đây? Tại sao mình lại rắc rối như thế chứ?"_nó suy nghĩ, rồi thở dài_"Phong à, cám ơn anh đã đến bên em, anh đã cho em biết tình yêu thực sự là gì, anh đã làm tan chảy trái tim băng giá của em rồi nhưng xin đừng trách em. Ở bên em, anh chỉ gặp nguy hiểm thôi, em biết anh yêu em, nhưng hãy cố gắng quên em đi, tìm người con gái khác thay em yêu anh. Em yêu anh nhiều lắm.
Pama à, xin lỗi vì con đi trước, pama đã vất vả nhiều vì con rồi, con ko xứng để pama làm vậy đâu, con là 1 đứa xui xẻo, xung quanh con chỉ có rắc rối và nguy hiểm thôi, con ko thể báo hiếu được rồi.
Anh Quân yêu quý của em, anh và Hạ đẹp đôi lắm, em chỉ chấp nhận Hạ làm chị dâu em thôi đấy, anh hãy thay em chăm sóc pama.
Linh, Hạ, 2 bà là 2 người bạn duy nhất của tui, rất cám ơn 2 bà đã đến và làm bạn với tui, 1 tình bạn thật sự, tui rất yêu quý 2 bà, 2 bà hãy chăm sóc anh tui và Kiệt thật tốt nhé. Tui sẽ luôn chúc phúc cho 2 bà.
Còn Sơn Hà với Win, 2 đứa là 2 đứa em tốt nhất của tỷ, sống thật vui vẻ nhé"_nó viết bức thư, xen lẫn là những giọt nước mắt xen lẫn, những giọt nước mắt vì những người nó yêu thương nhất.
Nó cất bức thư dưới gối, gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt, nó ngước lên bầu trời và mỉm cười.
Bên ngoài có 1 người đã nhìn thấy nó khóc, đó chính là Zin, cậu đang định vào thông báo cho nó về cuộc thi buổi chiều. Bất giác cậu nở nụ cười nhạt, lắc đầu
- Ai cũng có bản tính yếu đuối thôi, nhưng vỏ bọc bên ngoài của nàng công chúa lạnh lùng này thật hoàn hảo_Zin bỏ đi.
Còn về phần nó, nó biết có người ở ngoài nên mới vội vàng gạt đi những giọt nước mắt. Và nó cười, 1 nụ cười buồn
Chiều đến, Zin đến từng phòng 4 người gọi, vào phòng nó thì thấy nó vẫn nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, Zin thở dài bước đến chỗ nó cúi đầu
- Ân tiểu thư, đến giờ rồi.
- Người quen cả, đừng gọi tui là tiểu thư này nọ, cám ơn vì đã báo, tui ra ngay_nó cười nhẹ nhìn Zin.
Zin định bước ra khỏi phòng thì nó cất tiếng nói
- Tui biết cậu đứng trước cửa phòng tui trưa nay, nhưng xin cậu đừng nói với bất kì ai rằng đã thấy tui yếu đuối, tui ko muốn ai lo lắng cho tui_nó nhìn ra cửa sổ
- Tôi nghĩ cô ko nên sống trog cái vỏ bọc lạnh lùng đó đâu, hãy về với bản chất thật sự của cô đi, tôi chỉ là đàn em của anh Phong nhưng tôi hiểu anh ấy luôn muốn bảo vệ cô. Tôi thực ko biết 2 người chút nữa sẽ thế nào nữa, chẳng lẽ vì ngôi vị mà fải đánh nhau sao?_Zin đi ra ngoài cửa
- Cám ơn cậu đã quan tâm_nó cúi đầu nhẹ tỏ vẻ cám ơn
2h30' chiều, toàn dân đã tập trung đông đủ để chứng kiến 4 người được chọn tranh tài.
Trận 1: hắn và ả Trà, tất nhiên là hắn thắng, chỉ dùng là 1 cái nháy mắt làm ả bất ngờ rồi hạ gục ả luôn. Ả tức giận ko làm j được.
Trận 2: nó và Sơn Hà, chỉ cần đánh 3' là Sơn Hà đã thua nó, sau khi thua, Sơn Hà chạy ngay lại chỗ Win hớn hở làm Win ngán ngẩm, đã thua mà vui được như thế.
Trận đấu giữa hắn và nó chuẩn bị diễn ra thì ả Trà xông vào đòi đánh với nó, và nó đồng ý là điều đương nhiên.
Ả bước tới cây đàn piano và lướt nhẹ những ngón tay. Người khác sẽ nghĩ đây là 1 bản nhạc hay nhưng thực ra là 1 loại ám khí bậc nhất thế gian,nó cười khẩy, trên tay xuất hiện cây sáo ngọc, đưa lên miệng thổi, 2 loại nhạc cụ cùng cất lên nhưng trái ngược nhau. Đàn của ả Trà làm người khác nghe chỉ cảm thấy sự đanh đá, chua ngoa,. Nhưng tiếng sáo của nó lại rất nhẹ nhàng nhưng vẫn mang 1 vẻ lạnh giá. Đột nhiên ả ngồi bật dậy xông vào nó, trên tay ả là 1 dải lụa tầm 3m màu hồng phấn. Nó cài cây sáo vào eo rồi rút cây roi trắng sáng tiếp đấu với ả, ả biết rằng ko đánh lại nó nên dùng ám khí bay về phía nó, nó nheo mắt chặn ám khí và ám khí bị bao bọc bởi lớp băng dày rồi vỡ tan, ả bất ngờ nên bị nó đả thương rồi ngã luôn. Và cuối cùng ả fải nhận thua. Nó vừa quay đi thì ả định dùng kiếm đâm nó. Ai cũng nhìn thấy điều mà ả Trà định làm, cây kiếm chỉ cách lưng nó 1cm thì cây sáo của nó đã chặn đứng, nó gạt thanh kiếm trên tay ả rồi đánh vào gáy ả cho ả ngất đi.
Trận đấu cuối cùng đã đến, nó và hắn trên tay ai cũng có 1 thanh kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, và rồi
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
2 người cất kiếm rồi oẳn tù tì. Ai ai cũng há hốc miệng ko nói lên lời. Học viên của trường phá lên cười vì cái trò trẻ con mà 2 người đứng đầu nghĩ ra. Nó ra kéo, hắn ra giấy, nó reo lên
- Oh year, thắng rùi, anh đi mà làm vua.
- Em chơi gian quá, sao lại ra chậm hơn anh? Làm lại_hắn nhăn mặt
- Oke luôn, nào, Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này_nó cười gian_đó đó, lại thắng rùi, đừng có cố chấp nữa
- Thôi được rùi, ta sẽ làm_hắn thở dài
Toàn dân tròn mắt, như thế cũng tính sao? Mà lại còn người thua làm vua? Sao lại ngược đời như thế? Nhưng ko 1 ai dám lên tiếng.
Lễ lên ngôi của hắn đước diễn ra long trọng, nhiệm kì của hắn là 5 năm, nhưng việc trước mắt của phe Angle là chiến đấu với Devil.
- Sắp đến lúc rồi_nó cười buồn