Truyện teen - Mưa ... Kết Thúc Hay Bắt Đầu ? - trang 8
Nếu giấc mơ chỉ toàn màu hồng, em muốn sống mãi với giấc mơ đó.
Nhưng giấc mơ đó k có anh, em chấp nhận tỉnh lại đối diện với hiện thực.
Thế là vừa một tuần từ ngày Kem hôn mê. Cuộc sống cứ thế trôi qua trong một màu xám xịt. Bà Nga quá yếu nên Ken k dám đưa mẹ vào bệnh viện nhiều. Lin, Sun, Nam, Tú và Ken thay nhau túc trực tại bệnh viện. Chỉ có một người k chịu rời khỏi Kem một bước. Đó là Lu. Nếu mọi người buồn một thì có lẽ cậu buồn gấp trăm gấp ngàn lần họ. Còn gì đau hơn khi thấy người con gái mình yêu tự hành hạ chính bản thân mình vì một người con trai khác. Nỗi đau ấy như nhân lên gấp trăm gấp ngàn lần khi Kem ở trước mặt cậu mà cậu lại bất lực, k thể làm gì cho nó. Đau. Đó chính là cảm nhận của cậu lúc bấy giờ. Nhìn cậu giờ đây thật thê thảm. Mới một tuần trước đây, cậu còn là một anh chàng warm boy ấm áp, lịch lãm và quyến rũ. Một tuần sau, cậu biến thành người khác, ăn mặc tuềnh toàng, đầu tóc bù xù, râu k cạo. Lúc nào cũng chỉ túc trực bên Kem, nhìn nó với ánh mắt đượm buồn. Người sống với thế giới thực như thế, người sống với thế giới thực thực hư hư cũng k thể hạnh phúc trọn vẹn.
- Sao thế? Em có chuyện gì k vui ak? - Bảo hỏi Kem, nụ cười sáng chói như ánh mặt trời
- Àk k, em chỉ thấy hơi nhớ mọi người thôi. – Kem cười
- Kem!
- Dạ! Có chuyện gì k vui ak?
- Em đến đây đã một tuần.
- Nhanh thế hả anh? Em tưởng mới hai ba ngày thôi! – Kem hơi ngạc nhiên
- Thời gian ở đây nhanh hơn thế giới thực.
- Vâng.
- Em k thắc mắc?
- Đến lúc anh sẽ nói thôi. Đúng k?
- Em vẫn lém lỉnh như ngày nào. Muốn biết k?
- Hì. – Kem chớp chớp mắt
- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt nai tơ vô số tội đấy. Anh nói.
- Hì.
- Chắc em muốn hỏi đây là đâu? Và sự xuất hiện của anh là như thế nào? Anh biết em rất buồn khi anh ra đi. Thực lòng anh cũng k muốn thế. Nhưng số trời đã định. Anh phải ra đi. Người anh lo lắng nhất là em. Vì thế anh đã cầu xin để được gặp em. Anh muốn làm cho em những việc mà khi anh còn sống anh k thể làm.
- Vậy đây là . . . .
- Là giấc mơ của em.
- K thể nào, anh vừa nói em ở đây một tuần tính theo thế giới thực. Chẳng lẽ em đã . . . đã…chết rồi sao? – Kem hơi hoảng
- K, dù anh phải đánh đổi bất kì thứ gì anh cũng mong em sống hạnh phúc. Em đang ngủ một giấc thôi.
- Ngủ một giấc mà kéo dài tới bảy ngày. Em rơi vào tình trạng hôn mê?
- Đúng.
- Vậy đây là giấc mơ thôi, còn anh cũng chỉ là giấc mơ thôi.
- K thể nói đây hoàn toàn là giấc mơ được. Một nửa ở đây chính là thế giới thực. Nhưng là thế giới thực do anh tạo ra. Thời gian của anh k còn nhiều. Em có thể ở đây cho tới lúc đó được k?
- Thời gian của anh k còn nhiều, nghĩa là sao?
- Anh là người đã chết, anh chỉ gặp em được như thế này thôi. Em cũng phải tỉnh lại, mọi người rất lo cho em.
- Em biết.
- Thời hạn của anh chỉ có 49 ngày, tính theo thời gian ở đây chỉ có 21 ngày. Giờ đã qua 3 ngày, chỉ còn 18 ngày thôi. Lúc đó có lẽ dù trong giấc mơ anh cũng k được gặp em.
- Anh nói vớ vẩn gì vậy. Đừng nói nhiều. Còn 18 ngày thôi chứ gì. Vậy thì em sẽ cùng anh tận hưởng 18 ngày nào. – Kem kéo Lu đi chơi
Dù miệng cười rất tươi nhưng thực ra trong lòng nó đang rất buồn. Nó nhớ mẹ, nhớ anh, nhớ chị Tú, nhớ Sun, nhớ Lin, nhớ Nam, nhớ chú, nhớ thầy cô, nhớ bạn bè, người nó nhớ nhiều nhất là Lu. Chắc giờ này anh đang buồn lắm. Xin lỗi nhé!
Tại bệnh viện
- Bác sĩ, tại sao Ngân mãi k tỉnh vậy? – Bà Nga hỏi
- Cô hãy bình tĩnh. Tôi đã làm hết sức rồi. Giờ điều mà chúng ta có thể làm là hi vọng. – Bác sĩ Hoàng lắc đầu
- Cháu nghe nói nếu nói chuyện với người bệnh sẽ giúp họ tỉnh lại sớm hơn phải k ạk? – Ken thắc mắc
- Đúng. Đó cũng là một phương pháp tốt. Nó sẽ giúp cháu Ngân hồi phục ý thức nhanh hơn.
- Nếu cứ làm thì bao giờ con tôi mới tỉnh lại?
- Mẹ, bình tĩnh. Kem sẽ tỉnh lại sớm thôi. Mẹ phải tin em chứ, em k ***** con mình đâu. – Ken an ủi
- Mong là vậy.
Ngày qua ngày, người tới người lui, thăm hỏi, động viên gia đình. Sun thì vẫn đi học đều, tuy nhiên ở trên lớp cô ít nói chuyện hơn. Chỗ trống bên cạnh sắp lạnh đi mà người vẫn chưa đến sưởi ấm. Cô thở dài. K biết con đường tương lai còn bao nhiêu chuyện xảy ra nữa. Như thường lệ kể từ sau ngày Kem gặp chuyện, Lin luôn đợi Sun ngoài cổng trường làm tài xế cho cô. Nhưng hôm nay thì khác. Sun ra cổng trường, nhưng k đợi Lin mà đợi Nam đưa tới bệnh viện. Còn Lin thì phải về thay anh làm tiếp công việc đang dang dở. Và một số chuyện đã xảy ra.
- Sao hôm nay lại đổi tài xế thế? – Sau khi Sun yên vị trên xe, Nam cười hỏi
- Thì em thích thế, được chưa? – Sun trả lời, thái độ thân mật hơn trước
- Em cơ ak? K tôi nữa ak? – Nam trêu
- Thế anh thích gì? Chị thì nằm trong bệnh viện đã mười ngày rồi, còn em thì có hứng mà đùa vui nhỉ? – Sun hơi cáu
- ơ, chị ấy k chết, tại sao anh phải khóc thương. K biết chừng chị ấy tỉnh lại và đang **** anh nữa ý chứ!
- Hết thuốc với anh. Đi thôi.
Hai người đang cãi nhau trong xe, nhưng nếu nhìn từ bên ngoài vào sẽ hiểu nhầm họ là một đôi đang nói chuyện vui vẻ với nhau. Và người nhìn thấy là Phong Linh.
- Tại sao tất cả những gì của tôi đều bị cô cướp đi nhỉ? – Phong Linh giận dữ - Bố cô thì đang gây khó dễ với công ty nhà tôi, còn con gái ông ta thì đang cướp những gì đáng ra thuộc về tôi. Gia đình cô khá lắm. Đã thế thì cả bố lẫn con, đều k có kết cục tốt đẹp gì đâu.
Linh nắm chặt tay trong cơn tức giận. Tuy nhiên do được giáo dục trong một gia đình thượng lưu nên hình tượng bên ngoài của Linh vẫn rất xinh đẹp và lương thiện, ai biết rằng bên trong đó, cái xấu trong cô ta bắt đầu trỗi dậy.
- Alô, anh Bằng ak? Giúp em một việc. Yên tâm em sẽ đền đáp anh.
- Phong Linh tiểu thư có gì dặn dò. - Bằng cười
- Việc này tuyệt đối k thể để bố và anh trai em biết. Nếu làm được em có thể giúp anh một số việc.
- Chẳng hạn như?
- Giúp anh leo lên chức giám đốc kinh doanh. Ông Phú đến lúc an dưỡng rồi.
- Hấp dẫn đấy! Thế em muốn gì?
- Có phải ông Hưng bên cục thuế đang làm khó dễ cho bố em phải k?
- Em cũng biết rồi ak? Nếu lão ta làm căng vụ này công ti ta chịu tổn thất rất lớn, nếu k cẩn thận sẽ phải nhượng một số cổ phần của gia đình em.
- Em có một cách vẹn cả đôi đường đấy. Tuy nhiên hơi ác một chút.
- Em nói đi!
- Nguỵ tao bằng chứng ông ta nhận hối lộ. Em điều tra rồi, k thể tìm được bằng chứng nhận hối lộ nào của ông ta. Vậy thì chi bằng chúng ta tự tạo ra bằng chứng.
- Có ác quá k?
- Tuy hơi ác nhưng chỉ có thế mới cứu được công ty.
- K còn cách nào khác?
- Tuyệt đối k. Ông ta k phải người dễ mua chuộc.
- Vậy em định làm thế nào? – Nói chuyện với người con gái này, Bằng bỗng rùng mình, biết đâu có một ngày làm phật lòng cô ta, Bằng sẽ phải gánh hậu quả lớn như thế nào?
- Nguỵ tao bằng chứng có lẽ anh phải biết hơn em chứ. Chỉ cần xong việc này, anh sẽ chính thức lên vị trí giam đốc, em cam đoan đấy.
- Vậy thì cứ thế nhé! - Bằng dập máy, vụ làm ăn này quá hời cho anh ta, tất nhiên anh ta sẽ nhận.
Còn ở đầu dây đã dập máy bên kia, một nụ cười nham hiểm đang hiện diện trên khuôn mặt xinh đẹp.
- Xong ông bố, còn đứa con nữa thôi. Dễ thôi. – Phong Linh cười
Buổi tối hôm đó, đang ở trong bệnh viện thì Sun nhận được điện thoại từ Lin
- Vừa gặp đã nhớ rồi ak? Anh đi đâu vậy?
- Alô, xin hỏi mà tôi đang gọi tới là của ai vậy? - Một giọng nữ vang lên
- Xin lỗi, ai đang ở đầu dây bên kia vậy, xin nói rõ được k ạk? – Sun thoáng giật mình
- Tôi là nhân viên quán cà phê Nhân Hoà, có một khách hàng đã để quên điện thoại ở đây. Tôi tìm danh bạ thì thấy tên cô lưu là bà xã. Có lẽ cô biết chủ nhân chiếc điện thoại này.
- Ak vâng vâng. Chị làm ơn giữ hộ em cái điện thoại đó, em sẽ tới đó ngay. Cảm ơn chị. – Cô lắc đầu cúp máy, Lin lại đoảng tính rồi.
Khi Lu đến trông Kem, cô liền đi ngay mà quên k nói với Lu chuyện điện thoại. Nhưng cô k biết ở tại quán cafe kia, có người đang mua chuộc nhân viên phục vụ.” Màn kịch hay bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Xuống bến xe buýt, đang chạy tới chỗ quán café thì cô nhìn thấy Lin. Cô nghĩ chắc Lin đến lấy điện thoại, cô khẽ cười rồi chạy đến. Nhưng k, bước chân cô bỗng chậm lại rồi dừng hẳn. Mắt cô mờ đi, một giọt nước mắt nóng hổi từ trên khoé mắt chảy xuống, mặn chát. Lin đứng kia, nhưng anh đang ôm người con gái khác. Người con gái đó k ai khác là Phong Linh. Cô đứng sững người, bàng hoàng… đau xót…. Bảo ơi, Kem ơi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, mình đang mơ ư!!!!!!!!!!!!
Tác giả đang bận bù đầu nè, huhu. Làm học sinh cuối cấp làm chi bây giờ phải khổ vậy nè. Huhu. Núi bài tập còn ở đó.
Bầu trời đêm đầy sao nhưng sao trong lòng cô mây đen phủ đầy. Cô k thể tin vào mắt mình. Vẫn là cái dáng cao gầy nghịch ngợm ấy, vẫn vòng tay ấm áp yên bình ấy, nhưng người được Lin che chở k phải cô mà là người khác.Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ bị đả kích mạnh mẽ thế này. Hoá ra cảm giác bị phản bội là như thế này. Đáng ra cô k nên tin Lin, dù biết Lin nổi tiếng chăng hoa nhưng cô vẫn tin Lin thật lòng với cô. Và giờ cô phải trả giá. Một sự ngộ nhận đáng thương. “ Kem ơi, giờ tao phải làm sao đây hả mày? Mày thật độc ác, mình thì trốn tránh sự thật cứ ngủ mãi mà k chịu dậy, còn con bạn mày thì khốn khổ như thế này đây. Anh Bảo đã đi rồi, mày cũng bỏ tao, giờ đến người tao tin tưởng nhất cũng phản bội lại tao. Sun ak, mày đáng thương quá! Tao luôn tự tin là mình thông minh nhưng tao sai rồi, tao chỉ là con ngốc bị người ta lừa mà k biết!” Cô cứ thế bước đi trong màn đêm lạnh lẽo. Giờ đã chuẩn bị sang đông, tiết trời ban ngày tuy còn hơi oi bức nhưng ban đêm lại khá lạnh. Nhưng cái lạnh đó làm sao sánh nỗi với nỗi đau của cô. Hạnh phúc của cô cứ lần lượt, lần lượt rời xa cô và chẳng biết bao giờ sẽ trở lại.
- Bảo, em có linh cảm chuyện gì đó đang xảy ra. – Kem đang chơi đùa với tuyết, bỗng ngưng lại.
- Đừng nghĩ nhiều, thoải mái chơi đi em. Thời gian ở đây cũng chỉ còn 6 ngày thôi. Đến lúc đó, những chuyện em cần giải quyết nhiều lắm.
- Hì, vâng. Nhưng anh ơi, em k muốn chơi với tuyết nữa. Em muốn sang I-ta-li-a.
- Chuyện đó sẽ để ngày cuối cùng làm. Bây giờ anh đưa em tới một nơi.
- Đi đâu?
- Lên trời.
- Gì cơ? Lên trời?
- Em thích mặc gì!
- Em muốn làm tiên nữ.
- Vâng thưa tiên nữ.
Nháy mắt một cái, bộ váy maxi xinh đẹp trở thành bộ cánh tiên nữ tuyệt đẹp. Trông nó bây giờ xinh đẹp chẳng kém gì Thuý Kiều cả. Bảo chỉ cười buồn. Vì người con gái xinh đẹp này sẽ chẳng bao giờ là của anh nữa. Anh đã để vuột mất nó, và giờ trái tim nó thuộc về người con trai khác. Nếu cho anh lựa chọn lại, anh vẫn sẽ chọn làm người đứng sau chúc phúc cho nó hạnh phúc bên người yêu nó, dù lòng anh rất đau, rất muốn người con trai kia chính là anh. Nhưng thượng đế k cho ai quá nhiều. Đáng lẽ anh đã có tất cả, có bố, có dì, có một người em gái xinh xắn, có một cô người yêu trên cả tuyệt vời – chính là nó. Nhưng những thù hận trong lòng anh đã khiến anh k thể điều khiển được chính mình. Làm sao anh có thể nói cho nó biết chính anh là người đã gián tiếp hại chết bố nó. Dù xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng k thể để nó hận anh cả đời được. Còn nó, dù chấp nhận ở bên Bảo nhưng lòng nó buồn lắm. Nó biết giờ Lu đang nhớ nó lắm. Biết bao lần nó nghe thấy Lu gọi tên nó đến nỗi khản đặc, nó nghe rõ tiếng Lu đang khóc, nó đau lắm. Cả mẹ nó nữa, chắc mẹ khóc nhiều lắm, mẹ sức khoẻ yếu, làm sao mẹ có thể chịu đựng cú sốc này. Còn anh Ken, giờ áp lực trên vai anh sẽ lớn lắm. Gia đình, công ty và cả nó nữa. Nó có lỗi với chị Tú, chỉ vì nó mà chuyện đám cưới của chị chắc chắn bị gác lại. Và Lin, Sun nữa, làm sao 2 người có thể vui vẻ trọn vẹn khi k có nó. Nó đâu biết rằng những tâm tư trong lòng nó Bảo đều biết. Anh cũng buồn lắm, nhưng để nó yên tâm, anh vẫn cười. Chỉ còn ít ngày nữa thôi, anh sẽ rời xa nó mãi mãi.
- Thế nào cô bé? Thích k? Giờ đi nhé! - Bảo chìa tay ra cười với nó
- Đi thôi. – Nó cũng cười
Bảo nắm tay nó bay trên những đám mây, nô đùa với những chú chim nhỏ. Chưa bao giờ nó cảm thấy mặt đất đẹp và hùng vĩ đến thế. Dù chỉ là trải nghiệm trong mơ nhưng nó cảm thấy thật tuyệt vời. Nó cảm giác nó là một tiên nữ thật, một thứ cảm giác lạ mà thú vị. Bỗng . . .
- Kem àk? Bao giờ mày mới tỉnh lại hả? Tao xin mày đấy, làm ơn tỉnh lại đi. Làm ơn đi mà. Mày ngủ lâu lắm rồi. Đừng ngủ nữa mà. Xin mày.
Giọng của Sun, Sun đang khóc. Tại sao Sun lại khóc? Sun mạnh mẽ lắm mà. Kiên cường lên bạn của tao. Tao sẽ về nhanh mà. Tao hứa đấy.
Cũng thời điểm đó, ở bệnh viện:
- Sun, em đừng khóc nữa, em khóc tôi buồn lắm. – Nam an ủi
- Kệ em. Anh đừng quan tâm làm gì! – Sun quát lên
- Đi, tôi đưa em đi nơi này. – K cần sự đồng ý của Sun, Nam đã kéo Sun đi.
Bước lên xe một cách miễn cưỡng, Sun chỉ còn cách im lặng để Nam đưa mình đi.
- Đây là đâu?
- Là bãi biển.
- Để làm gì?
- Anh hát cho em một bài nhé! Bài hát này của Minh Vương có tên là Nỗi nhớ mang tên em.
Đêm trôi qua thật mau từng ngày có em bên anh êm đềm.
Lòng anh mong bao ngày qua được trông thấy em.
Dịu dàng lời em nói,
Những nụ cười ngày nào ấm áp.
Đôi tay anh cố níu phút giây này.
Chiều dần buông,
Đàn chim kéo nhau bay về.
Phố xưa anh đứng lặng nghe mưa rơi lạnh lùng đêm tối.
Mưa cứ rơi,
Hạt mưa cứ rơi mãi thôi.
Nhớ em,
Anh mang vào trong con tim nỗi nhớ…
Người có hay anh mong chờ em,
Đợi chờ dấu yêu nay xa chốn nào.
Lời hứa ngày nào ta đã trao nhau,
Còn nhớ hay không người hỡi…
Gọi mãi tên em trong hoài mong.
Ước mong sao sớm mai em về.
Màn đêm đã khuất lối,
Mà sao bóng em còn mãi xa.
Đã xa nhau thật rồi.
- Bài hát này tặng cho Kem. Chị ấy sẽ nghe thấy bài này, sẽ biết rằng chúng ta đang mong chị ấy tỉnh lại. Chị ấy cũng giống như mặt trời phía xa kia, dù bây giờ mặt trời lặn đi nhưng sáng sớm mai, mặt trời sẽ mọc lại. Chị ấy sẽ sớm tỉnh thôi.
- Mong là như vậy. – Sun buồn rười rượi nhìn về phía hoàng hôn. Hoàng hôn trên biển thật là đẹp nhưng buồn, những sắc cam léo lắt phía chân trời mang cho ta cảm giác thê lương. Sóng biển vỗ rì rào đượm trong màu cam của tia nắng hoàng hôn.
- Em đừng như vậy, được k? Chúng ta phải có lòng tin chứ! – Nam quay sang ôm lấy Sun vỗ về.
- Em biết. – Sun dựa đầu vào vai anh, có lẽ lúc này cô cần một bờ vai hơn bất cứ ai.
Ở phía bên kia,….
- Nhật Quân, sao cậu nhìn kinh thế, người quen cậu ak? - Người con trai hỏi
- Ak k, chỉ là tớ thấy quen quen thôi. - Nhật Quân trả lời
- Nhìn họ thật đẹp trong ánh nắng chiều, hình như họ là một đôi yêu nhau.
- Mình k biết, đi thôi. – Lin hơi cáu
- Ê, cậu sao vậy, cậu bảo đi chụp ảnh lấy ý tưởng mà sao về nhanh thế? Đợi mình với.
Một ngày nữa lại trôi qua trong u buồn, mong sao ngày mai nắng lên, mọi chuyện sẽ trở lại theo đúng quỹ đạo của nó.
Ở một nơi tuyệt đẹp với tuyết trắng và hoa hồng. Vẫn khuôn mặt trắng xanh nhưng đẹp mê hồn ấy, vẫn nụ cười dịu dàng ấy nhưng hôm nay bỗng nhiên ẩn chứa một nỗi buồn.
- Bảo, anh có chuyện gì phải k? Nói em nghe! - Sự thay đổi của Bảo k thể qua được mắt Kem
- Anh bị ốm rồi. - Bảo cười
- Nghiêm túc đi! – Kem nghiêm mặt lại
- Ừk, có chuyện. - Giọng Bảo trầm xuống
- Em biết được k?
- Cũng đã tới lúc em được biết sự thật rồi.
- …. – Kem hướng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn Bảo
- Bây giờ em chỉ được quyền nghe, k được quyền phát biểu đâu đấy. - Bảo lại chọc. - Chuyện này tuyệt đối k thể để cho người thứ ba biết, được k?
- . . . . – Kem chỉ nhìn, k nói gì
- Sao em k nói gì? - Bảo ngạc nhiên
- ….
- Ê, em đình công hả?
- . . . .
- Em có nói k hay để anh dùng biện pháp mạnh, nên nhớ ở đây anh có đủ mọi quyền hành đấy.
- Ơ anh hay nhỉ? Anh bảo em là chỉ được nghe k được phát biểu còn gì. Em làm đúng như lời anh bảo thì anh lại kêu em. – Kem nhăn mặt
- Hả? - Bảo trợn tròn mắt – Ok coi như anh sai, được chưa? Giờ nghiêm túc nghe nhé! - Bảo cười
- Việc em rơi vào trạng thái hôn mê và việc em ở đây những ngày qua là một sự sắp đặt. - Bảo dừng lại nhìn Kem. Kem chỉ đưa ánh mắt đen láy nhìn anh.
- Em cũng biết đấy, anh là người đã chết. Thực tế anh k tồn tại trên cõi đời này nữa, và đáng ra bây giờ anh k thể có mặt tại đây, trước mắt em, trong giấc mơ của em như thế này. Điều mà anh đáng tiếc nhất trước lúc ra đi đó là k thể thực hiện tất cả những điều đã hứa với em được. Và anh đã thực hiện một bản giao ước với quỷ. Chính xác đó là một người có luyện được chút ít phép thuật, mà bây giờ chúng ta gọi là pháp sư. Lúc còn sống ông ta đã phản bội lại bạn bè, phản bội lại lương tâm của chính mình nên khi chết đi, ông ta phải chịu tù đày dưới 5 tầng địa ngục. Theo như bản hợp đồng, anh và ông ta sẽ hoán đổi thân phận, anh sẽ chịu tù đày thay ông ta còn ông ta sẽ được siêu sinh, thay cho anh. Đổi lại, anh có 49 ngày mà tính theo thời gian ở đây là 21 ngày với em. Hôm nay là ngày thứ 20.
- Khoan, anh nói gì? Anh đã kí giao ước với quỷ để có được 49 ngày với em? Tại sao anh phải làm thế? – Kem như k tin vào tai mình
- Vì em. Anh muốn làm tất cả để bù lại quãng thời gian anh làm tổn thương em.
- Vì em? Em k cần, tại sao anh lại dại dột như thế? – Kem hét lên, mắt nó nhoè đi.
- Anh k dại dột, em hoàn toàn xứng đáng để anh làm điều đó. - Bảo đứng lên ôm lấy Kem
- Sao anh lại biến em thành kẻ có tội vậy? – Kem nức nở
- Anh mới là kẻ có tội, còn em là người cần được bù đắp bởi những tội lỗi của anh.
- Anh đừng nói nữa. Anh ngốc lắm, tại sao anh lại làm cái việc ngốc nghếch đó. Vì một con bé k ra gì như em mà anh phải hi sinh xuống 5 tầng địa ngục sao, k được.
- 9 tầng địa ngục mới đáng sợ, tầng thứ 5 thì sợ gì. K được như thế. Mọi việc đã vào đúng mắt xích của nó, giờ là mắt xích cuối cùng, đừng như thế, anh sẽ buồn đấy. Với lại như thế cũng tốt, anh sẽ k bao giờ quên được em.
- Anh ngốc lắm. . . – Kem oà khóc
- K được như thế, ngày thứ 21, ngày cuối cùng này, hãy vui vẻ mà tiễn anh đi, được k? - Bảo nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên khoé mắt Kem
- Có một chuyện anh muốn hỏi em? - Bảo hơi ngập ngừng
- Anh nói đi.
- Nếu anh gây ra một lỗi lầm rất lớn với em, liệu em có tha thứ cho anh k?
- Em sẽ tha thứ.
- Em k hối hận chứ?
- K hối hận.
- Vì sao?
- Vì đó là anh.
- Cảm ơn em. Mai chúng ta sẽ đến một nơi cuối cùng.
- Nơi nào?
- I-ta-li-a.
Còn ở thế giới hiện thực.
Trong phòng bệnh của Kem, Lin và Sun đang ngồi cạnh nhau nhưng dường như giữa họ có một khoảng cách, khoảng cách vô hình nhưng lại có lực cản rất lớn, khiến trái tim họ k thể đến gần với nhau.
- Em . . . . . – Lin muốn nói nhưng âm thanh như nghẹn lại nơi cổ họng
- Để em nói trước. Chúng ta chia tay nhé! – Sun giọng vô hồn
- Đó thực sự là điều em muốn nói? – Lin k nhìn Sun, những âm thanh khô khan bắt đầu thoát ra
- Đúng, giữa chúng ta đã hết. Tất cả chỉ là phù du, một ngọn gió k thể thổi mãi một nơi.
- Vậy thì chia tay. – Câu trả lời dứt khoát mà đau đớn
- Cám ơn anh, chúc anh hạnh phúc. Nếu sau này k có chuyện gì thì em mong chúng ta k nên gặp nhau. Ít nhất là trong thời gian này.
- Tuỳ em thôi.
- Chào anh. – Sun đứng dậy, đưa tay trước mặt Lin
- Mong em k hối hận. – Lin đưa tay lên nắm tay cô. Một cái bắt tay chan chứa tình cảm nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
Sun gắng nở nụ cười rồi bước ngang qua trước mặt Lin. Một bóng hình mà cậu từng nâng niu trân trọng đang đi khỏi cậu mà cậu k thể đưa tay giữ lấy. Một thứ cảm giác khó tả dâng lên trong tim, đau đớn và bất lực. Những tháng ngày hạnh phúc đó chỉ cần một câu chia tay đã dễ dàng trôi vào quên lãng. Thực sự cậu k đành lòng, nhưng biết sao được, cô ấy chỉ là người ngang qua cuộc đời cậu, là một ngọn gió vô tình thổi qua như lời cô ấy đã nói. Chưa bao giờ cậu cảm thấy mình trống rỗng như thế này. Sun đã đi rồi, có lẽ cô ấy đang bước về phía người con trai khác. Cách một khoảng không gian, phía sau cánh cửa phòng bệnh, có một người con gái đứng dựa tường, ánh đèn bệnh viện phủ lên cô làm cho cô gái càng trở nên cô độc. Sun đứng đó như con người đã mất đi trái tim. Để nói ra được những lời đó cô đã phải đấu tranh rất nhiều, và giờ đây cô chọn phương pháp giải thoát cho Lin, để Lin có thể đàng hoàng bước đi mà k sợ cô cản đường. K còn có thể quay trở lại được nữa, cô đang đau rất nhiều, những tảng băng trong lòng cô tưởng như đã tan nay lại quay trở về đập nát trái tim cô. K một câu hỏi, k một lí do, chia tay là hết, tất cả đã chấm dứt. Bỗng dưng những câu hát của Minh Vương hiện lại trong tâm trí cô
Và anh biết
Lời hứa bên nhau chỉ như giấc mơ
Nhạt nhòa thời gian
Trái tim anh như lặng câm vỡ tan
Trên phím cây dương cầm
Anh nhớ em âm thầm
Chợt nhận ra trên khóe mắt se cay.
Người yêu hỡi
Hạnh phúc đôi khi nhẹ như gió bay
Một lần chia tay
Dẫu bao yêu thương chỉ như khói mây
Trong cơn gió lạnh lùng
Từng chiếc lá sớm nay
Rơi đầy lối anh về.
..k e n h t r u y e n . p r o ..
Phải, tất cả chỉ là giấc mơ, là khói mây trong cơn gió lạnh lùng.
Nhưng cô đâu biết rằng đó đâu phải là tất cả. Sóng gió đến với cô còn rất nhiều.
- Alô, con nghe mẹ ak. – Sun cố nén đi những cảm xúc trong lòng nghe điện thoại.
- Sun, về nhà đi con, bố con….
- Bố làm sao hả mẹ? – Sun hốt hoảng
- Bố con bị công an bắt rồi, họ đang khám xét nhà. Về nhanh đi con.
- Mẹ bình tĩnh con về ngay. – Sun vội vàng cúp điện thoại chạy ra khỏi bệnh viện. Trong khi cô đến cầu thang, cô gặp Nam
- Em đi đâu vậy? – Nam giữ Sun lại
- Nhà em có chuyện. Em phải về gấp.
- Chuyện gì?
- Em k biết, em phải về.
- Anh đi xe đến , để anh đưa em về.
- Vậy thì nhanh lên anh.
Thế là Sun với Nam cùng nhau chạy ra cổng bệnh viện. Cách đó 3 tầng, có một người đứng ở một ô cửa sổ nhìn xuống với ánh mắt đượm buồn. “ Cuối cùng người ở bên cạnh em vẫn k phải là anh.” Lu đau lòng chấp nhận sự thật.
Tại nhà Sun
- Mẹ, có chuyện gì vậy? – Sun đi đến bên mẹ mình, bà đang ngồi trên sofa một mình, xung quanh bà, những người với đồng phục màu xanh lá cây đang đi đi lại lại.
- Mẹ k biết, họ đến đây bảo là bố con bị bắt vì tội nhận hối lộ, họ mang giấy đến khám nhà. - Mẹ Sun khóc nấc lên
- Mẹ, k sao cả. K sao đâu, bố k sao đâu. Bố k bao giờ làm những chuyện đó.
- Xin lỗi, có thể nói cho chúng tôi biết chuyện gì xảy ra được k? – Nam sau khi quan sát tình hình đứng lên hỏi.
- Chúng tôi được lệnh đến khám xét nhà ông Nguyễn Văn Liêm, ông Liêm bị bắt vì tội nhận hối lộ. - Một người thanh niên còn khá trẻ trả lời
- Bố tôi k nhận hối lộ. – Sun đanh giọng
- Bác cũng tin bố cháu k làm chuyện đó. Cháu là Chi phải k? Bác là Bắc, bạn của bố cháu. Cháu lớn quá nhỉ? Có thể lo liệu cho gia đình được rồi. - Một người đàn ông trung niên bước lên, có vẻ như ông vừa đến
- Anh Bắc, anh Liêm nhà em sẽ k sao chứ? - Mẹ Sun đứng dậy nắm tay ông Bắc
- Em đừng lo lắng quá mà ảnh hưởng tới sức khoẻ. - Quả thật mẹ Sun bị bệnh tim, k được xúc động mạnh.
- Anh nói em biết đi? – Bà van xin
- Sẽ k sao đâu. Hãy tin cảnh sát bọn anh. Chi, cháu nói chuyện với bác một chút.
Theo chân ông Bắc ra ngoài, Sun hiểu rằng những điều bác sắp nói tới đây chắc chắn k phải tin tốt lành gì, vì thế bác mới gọi cô ra nói riêng, sợ ảnh hưởng tới mẹ cô.
- Bác nói thật cho cháu, tình hình xấu lắm phải k bác?
- Cháu nhận biết tình hình khá nhanh đấy. Đúng như cháu nghĩ, tình hình khá xấu, nhân chứng vật chứng đủ cả. Lần này khả năng bố cháu khó thoát tội.
- Nhưng bố cháu k bao giờ làm những chuyện như thế. Cả đời bố cháu liêm chính, làm sao có thể nhận hối lộ được.
- Quen biết bố cháu bao nhiêu năm, bác cũng k tin Liêm là người như thế, trừ khi….
- Trừ khi có kẻ *** hại phải k bác. – Nam từ đằng sau bước ra.
- Đúng thế. Liêm là người chính trực, k ít người muốn hại cậu ấy. Vì thế bác nghĩ khả năng rất lớn ở đây là Liêm bị *** hại.
- Chắc chắn là thế. Cháu tin vào nhân phẩm của bố cháu.
- Nhưng muốn đảo lộn tình hình tìm ra sự thật bác e là rất khó.
- Cháu sẽ làm được. – Sun quả quyết – Vì bố, vì mẹ, cháu nhất định sẽ minh oan cho bố cháu.
- Cháu làm cách nào? – Ông Bắc hỏi lại
- Cháu chưa biết, nhưng chỉ cần bố cháu k phạm pháp chắc chắn cháu sẽ minh oan được cho bố.
- Anh sẽ giúp em. – Nam đặt tay lên vai Sun như truyền cho cô sức mạnh của anh
- Bác cũng sẽ giúp hết sức. Nhưng làm được hay k bác k thể nói trước được.
- Bác suy nghĩ thế nào về việc này? – Nam hỏi
- Mấy ngày trước có người gửi đến chỗ đồng nghiệp bác một đoạn phim ghi lại cảnh bố cháu nhận hối lộ đồng thời cũng đưa ra các bức ảnh mà người trong đó rõ ràng là bố cháu. Tuy nhiên k có một chút hình ảnh nào của người đưa hối lộ vì họ đã xử lí làm mờ. Họ cũng gửi rất nhiều tư liệu về việc bố cháu nhận hối lộ để họ qua mặt phòng thuế. Cộng với việc điều tra hiện tại đã tìm ra những chứng cớ rất bất lợi cho bố cháu. Muốn đảo ngược tình hình khó lắm.
- Bác có thể cho cháu tất cả những bằng chứng được k? Có thể cháu sẽ tìm ra cái gì đó. – Nam dè dặt đề nghị
- Vậy thì mai cháu tới sở cảnh sát chỗ bác, bác sẽ cho cháu xem tất cả.
- Có được k anh? – Sun quay sang hỏi
- Phải cố thôi em.
Sóng gió nối tiếp sóng gió, hết cơn bão này lại hình thành cơn bão khác, k biết bao giờ trời mới yên, bể mới lặng đây.
Cuối cùng thì những tia sáng yếu ớt cũng xuất hiện ở chân trời.
Mưa và nắng hoà vào nhau trong một vẻ đẹp tuyệt vời của cầu vồng…..
Tại thế giới thần tiên do Bảo tạo ra, ngày thứ 21 trong chuỗi ngày dành cho anh cuối cùng đã đến.
- Nào Kem, em sẵn sàng đi chưa?
- Tất nhiên rồi.
- Vậy thì nhắm mắt lại nào?
- Hìhì nhanh lên anh.
- 1, 2 , 3, mở mắt ra.
- Oa, đúng là Italia rồi, thật thần kì, cuối cùng em cũng được đứng trên cầu Rialto rồi. Cám ơn anh nhiều lắm.
Phải nói rằng Kem vô cùng vui sướng. Năm mười tuổi, bố nó cho nó sang Italia chơi. Kể từ đó nó k có dịp nào sang đây nữa mặc dù nó rất thích thành phố Venice thơ mộng và xinh đẹp này. Giờ đây, tất cả những gì nó mong muốn đang hiện hữu trước mắt nó. Nó đang đứng trên cây cầu Rialto nhìn ra sông Venice, dòng sông của những câu chuyện lãng mạn.
- Em muốn đi thuyền! – Kem bỗng dưng quay sang nhìn Bảo
- Mong muốn của tiểu thư là mệnh lệnh của tôi. - Bảo nắm tay nó. Loáng cái nó đã có mặt trên chiếc thuyền đáy bằng bằng gỗ.
- Thật tuyệt vời. K có gì mà diễn tả nổi.
Kem mỉm cười sung sướng, nó nhìn xung quanh, im lặng, tận hưởng cái không khí ở Venice. Nó ngắm nhìn những phong cảnh ngoạn mục và lắng nghe tiếng mái chèo khua trên mặt nước, nhẹ nhàng và chầm chậm đưa con thuyền đi xa. Khung cảnh hai bên kênh cứ hiện lên sinh động trong mắt nó. Những nhà thờ bằng đá và những cung điện cổ kính từ thế kỉ 14 làm cho nó say mê hơn bao giờ hết.
- Giờ thì chúng ta làm một việc mà em mong muốn nhé. - Bảo nói cắt đứt dòng suy nghĩ của nó
- Là gì? – Nó hỏi lại
- Đi bộ trong mưa.
Nói dứt lời, Kem bỗng thấy mình đang đứng trên quảng trường San Marco. Những hạt mưa nặng dần, nặng dần đang phủ lên nơi đây. Một khung cảnh thật tuyệt vời. Bảo k nói gì, chỉ nắm tay nó dắt đi. Chẳng biết đi được bao lâu, cũng k có cảm giác mệt mỏi gì, chỉ biết rằng nó và anh đã đi rất lâu rất lâu, nhưng cả 2 đều k có ý muốn dừng lại. Anh dẫn nó đi trên quảng trường San Marco, qua nhà thờ ST.Mark, rồi kéo nó đi trên những con phố hẹp, lắng nghe những bản nhạc cổ điển vang lên từ những con phố. Rồi anh đưa nó đi dọc bên dòng sông quanh co, ngắm nhìn những của hàng mua sắm với những trang phục vô cùng đẹp, anh và nó đều k nói gì, chỉ im lặng đi bên nhau. Nó nghe thấy tiếng nước vỗ vào bờ sông, và cả tiếng bước chân của nó và anh đang bước trên nền đá cổ kính. Bỗng anh dừng lại.
- Vui k em?
- Tất nhiên là vui rồi, lâu lắm rồi mới được đặt chân lên mảnh đất Italia tuyệt đẹp này mà.
- Vậy thì bây giờ chúng ta đi đến một nơi nhé.
- Ở đâu?
- Đi rồi biết thôi. Ngốc.
Bảo nắm tay Kem dẫn đi, cảnh vật trước mặt nó thay đổi nhanh đến chóng mặt, những dãy nhà cổ kính hai bên đường và nền đá cổ kính dưới chân đã biến mất, những hạt mưa cũng biến mất, bầu trời k còn màu trắng của mây nữa mà là màu đen hoà cùng hàng ngàn ngôi sao lấp lánh. Trước mặt nó là một chiếc cổng đẹp lung linh với những bông hoa li ti trắng muốt như bông tuyết. Tuy nhiên, bộ váy xinh xắn và mái đầu kiểu cách đã k còn nữa, thay vao đó là bộ quần áo bệnh nhân và đầu tóc bù xù như khi nó bắt đầu đến đây.
- Thế này là sao anh? – Kem thắc mắc hỏi
- Đã đến lúc chúng ta phải chia tay nhau rồi.
- Nhanh thế sao? Em chơi chưa đủ. – Kem nhăn mặt
- K đùa được ở đây nữa đâu em. Từ đây về sau,có lẽ anh và em sẽ k bao giờ gặp nhau nữa, kể cả trong mơ.
- Chẳng lẽ anh . . . – Kem sững sờ nhớ ra
- Cũng đã tới lúc rồi.
- K, em k cho anh đi. – Kem ôm chầm lấy Bảo.
- Ngoan nào cô bé. Anh cũng phải đi trả cho những tội lỗi mình gây ra chứ. - Bảo nhẹ nhàng vuốt tóc Kem
- K, anh là một người tốt, tất cả là vì em. – Kem nói như khóc, nhưng nó đã kìm lại những giọt nước mắt.
- Nhớ rằng em đã nói: Dù anh có làm chuyện gì có lỗi thì em phải tha thứ cho anh đấy nhé.
- Uhm.
- Và còn nữa, trở về với vòng tay mọi người, tuyệt đối k được quên anh.
- Vâng.
- K được buồn vì anh.
- uhm
- Phải sống thật tốt, và phải hạnh phúc với Minh Quân.
- Anh . . . – Kem hơi ngạc nhiên
- Những gì trong lòng em, anh đều biết hết. Em nên nhớ là anh là con sâu trong bụng em mà? - Bảo cười
- Em biết rồi.
- Trong cuộc sống có khó khăn đến đâu vẫn phải cố gắng vượt qua. Dù anh k ở bên em nhưng thay thế anh còn có Quân và bạn bè của em, và cả Ken nữa. K được gục ngã dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhớ chưa?
- Em nhớ.
- Cuối cùng, k được làm điều gì dại dột, Hãy vì anh mà sống tiếp. Có như thế anh mới yên lòng ra đi.
- Vâng.
- Giờ thì, chúng ta chia tay tại đây. Kem ak, anh yêu em, mãi mãi yêu em. - Bảo nói trong nước mắt rồi k để Kem phản ứng, anh đẩy nó về phía chiếc cổng, giơ tay chào tạm biệt.
Nó k kịp nghĩ gì nữa, nó chỉ kịp nhìn thấy anh là một cái bóng trắng mờ ảo dần hoà màu cùng những gì xung quanh nó. Và rồi nó k biết gì nữa.
- Đã 49 ngày rồi, sao em k tỉnh lại hả Kem? Em định hành hạ anh đến bao giờ? Anh mua rất nhiều đồ cho em, toàn là những thứ em thích. Bánh mì kẹp thịt, kem merino, cả nước ép mà em thích nữa này. Dậy đi chứ. Trời mưa rồi mà. Sao em k chịu dậy ngắm mưa? Dậy đi em. - Tiếng của Lu vang lên bên tai nó
- Anh Lu, bình tĩnh lại đi. - Lời nói này là giọng của Sun. – Kem sẽ tỉnh lại thôi.
- Chắc chắn là thế! Cô ấy sẽ chết với anh nếu k tỉnh lại.
- Vậy nếu tỉnh lại thì sao?
- Thì cũng chết với anh.
- Thế thôi ngủ tiếp.
- Ờ ngủ đi… Hả mà cái gì,giọng nói này… K phải. Sun, em vừa nói gì thế? – Lu giật mình nhìn Sun.
- Em k nói gì, mà là…. - Mặt Sun lộ rõ vẻ ngạc nhiên…và cả vui sướng.
- Chẳng lẽ…là... – Lu ngộ ra
- Là Kem, Kem tỉnh lại rồi. Bác sĩ…. – Sun vội vàng chạy ra ngoài. Để lại trong phòng Lu và Kem. Một người nhìn 1 người,một người đang nhắm mắt nhìn bóng đêm.
- Em giỏi lắm. Còn k mau mở mắt ra.
- Mở thì mở. - Giọng Kem bướng bỉnh
- Đúng là em rồi, tại sao bây giờ em mới tỉnh hả?
- Buông ra đồ dê xồm. Anh là ai mà dám động vào tôi.
- Cái gì? Em có bị chấn thương ở đầu đâu mà sao lại quên mất anh. Anh là Lu đây.
- Lu lú cái gì? Người thì như con ma, râu ria bườm xườm, tóc tai rũ rượi, mắt mũi như người chết, da dẻ thì xanh tái. Tránh xa ra. Kinh quá đi mất.
- Hét to thế này thì yên tâm rồi. – Bác sĩ Hoàng và Sun đứng ngoài cửa cười
- Cuối cùng thì mày cũng tỉnh lại, tao nhớ mày quá. – Sun chạy đến ôm Kem
- Tao cũng nhớ mày lắm ý. – Kem cười
- Con quỷ xấu xa độc ác, sao giờ mày mới chịu tỉnh hả? Mày có biết trong thời gian qua tao xảy ra bao nhiêu chuyện k? – Sun mắt đỏ hoe, nhưng cô k khóc
- Giờ tao tỉnh lại rồi, có chuyện gì cứ để bổn tiểu thư chăm sóc. Đừng lo mày nhé. – Kem vỗ vai Sun an ủi.
- Mọi người tránh ra để tôi kiểm tra nào? – Bác sĩ Hoàng từ tốn nói
Một lúc sau, khi cuộc kiểm tra vừa xong thì mọi người ùa đến. Người đầu tiên là bà Nga
- Con bé ngốc này, sao con lại hư thế, mẹ lo lắng lắm con biết k? – Bà Nga khóc
- Dạ vâng thưa Mrs Mama, con đã biết tội, từ rày về sau con hem có dám nữa ạk? Xin mẫu hậu cao quý vị tha xinh đẹp yêu kiều tha thứ cho con ạk. – Kem chọc cười
- Thế này thì tốt rồi. Bác sĩ, em cháu k sao nữa chứ ak? – Ken vỗ vai Kem rồi quay sang hỏi bác sĩ.
- Chỉ cấn làm vài kiểm tra nữa là ngày mai Ngân có thể ra viện rồi. – Bác sĩ cười
- Cám ơn anh. – Bà Nga nhẹ nhàng nói
- Em được lắm, dám chơi trò này với mọi người. Để xem em bình phục thì chị xử em thế nào? – Tú nạt
- Hả? Đừng thế em sợ. – Kem thu mình phòng thủ
- Cả em nữa. – Lin hùng hồn bước lên.
- Thêm em nữa là ba. – Nam cũng tuyên bố
- K phải chứ. Ken ơi kíu em. – Kem cầu cứu
- Anh nghe thấy có bộ tứ siêu đẳng thì phải. Thôi anh gia nhập nhóm chị dâu em cho thành bộ tứ đẹp luôn.
- Cái gì cơ? Oh my god. – Kem ôm đầu than thở. Hành động của nó làm mọi người phì cười
- Nhưng thưa bác sĩ, cô ấy k nhận ra cháu. – Lu với vẻ mặt buồn khổ hỏi
- Cái gì? - Tất cả mọi người hét lên.
- Cháu k nhớ cậu bé này? – Bác sĩ Hoàng hỏi
- Con k nhớ Lu sao?
- Cậu ấy luôn ở bên em mà. – Tú và Ken hỏi
-…vv…
Mọi người cứ thi nhau hỏi nó làm nó loạn hết cả đầu. Nó hét lên
- Mọi người ơi cho tôi ăn kem, tôi thèm muốn chết rồi này. Cho ăn rồi mới nói. Huhu.
- Gì cơ? - Tất cả mọi người ai cũng há hốc mồm
- Đưa kem cho con bé đi. – Bà Nga mỉm cười dịu dàng
- Mama tuyệt nhất trần đời. – Nó cười sung sướng
- Cha bố cô. Giờ thì nói được chưa?
- Ngon quá. Kem Lu mua ngon nhất trần đời. Lu lúc nào cũng nhớ sở thích của mình là socola. – Nó hồn nhiên nói mà k để ý có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn mình
- Gì? Em nói thế có nghĩa là gì? Tại sao em lại nói thế? – Lu chuyển sang sắc mặt tím tái vì giận
- ơ, em lỡ “ buột “ miệng. – Kem hồn nhiên phủ nhận
- Em . . . – Lu tức giận bỏ ra khỏi phòng
- Mày nhớ anh ấy nhưng mày cố tình trêu anh ấy phải k? – Sun lắc đầu
- Tao chỉ đùa tí thôi mà. – Kem cúi đầu . . . ăn tiếp
- Mày k biết anh ấy lo cho mày thế nào đâu? Mày đùa k đúng rồi.
- Tao đâu cố ý đâu. – Nó vẫn k ngẩng mặt lên vì bận ăn.
- Kem, em hơi quá đáng rồi đấy. – Ken nhìn Kem với ý trách
- Thôi được rồi, em sai. Lin em chị đâu. – Kem ngừng ăn nhìn lên
- Dạ em đây. – Lin bước lên như một cận vệ
- Tốt em ngoan, làm ơn giúp chị bằng mọi cách lôi ông Lu dở hơi biết bơi vào đây cho chị. Dùng biện pháp mạnh cũng được. – Kem ra chỉ thị
- Trả công nha. – Lin đưa ra yêu cầu
- Biết rồi… - Đợi Lin đi ra khỏi phòng, Kem nói tiếp. - trả công 2 nắm đấm. Tất nhiên rồi. – Kem cười đểu
(bạn đàn đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ) Sau một hồi ngồi trò chuyện với mọi người, hộp kem của nó nó đã ăn hết 1/3. Lin mới lục đục kéo Lu vào.
- Hì, Lu đẹp trai, Lu tốt bụng. – kem lại giở cái giọng ngọt như mía lùi
- Tưởng k nhớ anh mà. – Lu vẫn làm mặt giận
- Nhớ chứ. Đùa tí mà đã giận rồi. Huhu. - Tiếp tục giả vờ khóc
- Thôi ngay mấy trò yêu quái của em đi được rồi đấy.
- Huhu. Anh nỡ đối xử với người bệnh thế?
- Tại em trước chứ tại ai.
- Tại anh nhìn như ma ý, ai mà nhận ra.
- Thế ai vừa bảo anh đẹp trai thế?
- Em..
- Ai vừa bảo anh xấu như ma?
- Em…
- Thế rốt cuộc là như thế nào?
- Chả thế nào cả, anh đẹp trai jống ma, thế thôi. Hìhì.
- Em…
- Lu ơi!
- Gì?
- Đút kem cho em.
- Hả? Lớn tướng rồi mà bắt đút là sao?
- Kem này ăn phải có người đút mới ngon.
- Để em đút chị nha. – Nam xen vào chọc
- Em đút thì thôi chị k ăn nữa còn hơn. – Kem lườm. – Lu ơi, đi mà. A…
- Kệ em.
- Mỏi miệng quá, anh phải thương người ốm như em chứ. A…
- Hừ, rõ là rắc rối. – Càu nhàu thế nhưng Lu lại ngồi xuống bên giường Kem, cầm cái thìa xúc kem cho nó ăn.
Mọi người trong phòng đang lặng im nghe cuộc đối thoại có một không hai, nhìn thấy cảnh Lu xuống nước bỗng lăn ra cười sặc sụa.
- Trời ơi là trời, ai tin được lúc trước. … - Ken ôm bụng
- Ken, cẩn thận em cho anh vào nồi lẩu. – Kem trừng mắt, miệng vẫn há ra cho Lu đút kem cho.
Đúng là có Kem, tiếng cười mới được trở lại theo đúng nghĩa của nó.
Tối hôm đó, Sun ở lại với Kem. Mọi người cứ tranh nhau ở trong bệnh viện đêm cuối với Kem trước khi Kem trở về nhà. Nhưng Kem k cho ai ở hết ngoài Sun, vì nó có chuyện muốn nói với Sun. Sau khi làm xong mọi việc, Sun đưa Kem ra ngoài đi dạo. Ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá, Kem mới hỏi chuyện Sun
- Trong khi tao hôn mê, những chuyện mày nói với tao, tao đều nghe thấy hết. Rốt cuộc chuyện là như thế nào?
- Mày mới khỏi bệnh, tao nghĩ mày k nên biết thì hơn.
- Nói tao nghe mọi chuyện đi. Tao sẽ cùng mày giải quyết.
- Bố tao bị bắt rồi.
- Tao biết, nhưng mà tại sao?
- Bố tao bị họ bắt 3 ngày trước vì tội hối lộ. Nhà cửa cũng bị niêm phong theo rồi.
- Giờ mày ở đâu?
- Tạm thời 2 hôm nay tao ở trong bệnh viện với mày.
- Vậy từ mai mày ở đâu? Còn ******.
- Tao thuyết phục mãi mẹ tao mới chịu đến nhà bác tao ở. Mẹ tao bị bệnh, vì chuyện của bố nên mẹ yếu lắm. Còn tao chắc tìm nhà trọ nào ở tạm.
- Gác chuyện đó sang một bên đã. Chuyện bố mày bây giờ thế nào?
- Nam đã đến xem xét bằng chứng từ chỗ bác Bắc, bạn bố tao. Anh ấy đang tìm chứng cớ chứng minh bố tao vô tội, nhưng hình nhưmọi chuyện k được khả quan cho lắm.
- Chú Liêm k làm gì sai cả, chú ấy sẽ được trả lại danh dự. Hãy tin tao. Tao sẽ cố hết sức giúp mày. Tạm thời mày cứ ở lại nhà tao.
- K được, tao k muốn phiền mày.
- Đừng tưởng bở tao giúp mày thật lòng. Tao hôn mê cũng được 49 ngày rồi, kiến thức trên lớp tao phải nhờ mày bổ túc lại nên mày ở nhà tao làm gia sư cho tao. Tiền công tính vào tiền trọ và tiền ăn ở. Ok?
- Nhưng . . .
- K nhưng gì cả. Em vẫn là nhân viên của anh đấy. Sếp bảo sao k nghe. – Ken ở đằng sau bước lên ngồi cùng
- 2 người tốt với em quá. – Sun xúc động
- Thôi khỏi đi. Mày yểu điệu thục nữ từ bao giờ thế?
- Thế thôi. Mà sao anh tới đây? – Sun hỏi Ken
- Anh mang đến mấy thứ cho Kem. Mà Kem này…
- Dạ!
- Giấc mơ của em trong 49 ngày qua, k hiểu tại sao anh thấy hết. 49 ngày, rất rõ ràng.
- Chẳng lẽ anh em 2 người có thể thông suy nghĩ với nhau hả?
- Anh cũng đang nghĩ tới khả năng đó. Nhưng trước giờ mới xảy ra 1 lần khi Kem gặp nguy hiểm. Lần này lại khác.
- Vậy thì em đỡ phải kể cho anh. Đỡ cả nước bọt. Anh em ta càng ngày càng hiểu nhau anh nhỉ? Hehe. – Kem cười
- Thế mà cũng nói được. Mày k kể cho anh ý nhưng phải kể cho tao. Kể mau.
Thế là trên chiếc ghế đá có 2 cô nàng cùng một anh chàng đang ngồi say sưa đấm đá cãi nhau ỏm tỏi. Khổ thân cái bệnh viện, haiz.
Sáng hôm sau, anh em nhà Quân cùng ông Minh Nhật tới bệnh viện đón Kem về nhà. Thấy thái độ của Lin với Sun cứ là lạ, Kem mới lên tiếng hỏi Lu
- Lu ơi, 2 người kia sao thế?
- 2 đứa nó chia tay rồi. K có lí do. – Lu lắc đầu nói
- Cái gì? – Kem chưa kịp nói hết câu đã bị bịt miệng k thương tiếc. Lin và Sun hiểu nhưng cả hai chỉ mặt buồn rười rượi k nói gì.
Nhưng huy hoàng nhất vẫn là lúc về nhà. Trước nhà treo một cái biển làm nó liên tưởng đến cái băng rôn “ k có gì quý hơn đôc lập tự do” trong truyện “ Vợ ơi anh biết lỗi rồi” , chỉ tội cái câu ở đây là “ K có gì quý hơn tự do ra khỏi bệnh viện “ . Nó phì cười, cái này k ai khác ngoài thằng em iu quý tên Nam của nó. Vào trong nhà thì một cái băng rôn nữa : “Welcome to our school. Welcome Kem đáng yêu “ . Bó tay toàn tập, mọi người nhìn nhau cười. Nhưng chỉ có một người cười theo nghĩa gốc, còn mọi người cười theo nghĩa “đen”. Nó vừa đẩy cửa vào nhà thì ào ào ào, bao nhiêu là người vây quanh nó, đẩy nó vào trong nhà. Nhưng lạ cái là trong nhà tối thui ak.
- Happy birthday to you, happy birthday to Kem…
Mọi người cùng nhau hát lên bài hát chúc mừng sinh nhật. Nó sững sờ. Thì ra hôm nay đã 31/12, hôm nay là sinh nhật nó. Mọi người vẫn nhớ. Mẹ, anh Ken, chị Tú, Lu, Lin, Sun, và cả những người bạn của nó nữa.
- Mày ngủ lâu quá đấy, nhưng tỉnh dậy đúng lúc, bé Út ak. - Thằng Hưng nhăn nhở cười lấy bánh kem trét lên mặt nó. Nó cười, cũng quệt bánh kem trét lại.
- Thằng Hưng kia, mày k nhìn thấy là chưa thổi nến ak? – Cái Hương kí vào đầu thằng Hưng một cái rõ đau.
- Thổi đi chứ bé Út. – Tên anh cả kiêm lớp phó học tập đẹp trai Minh giục nó
- Phù… - Nó thổi hết tất cả những ngọn nến trên bánh kem
- Happy birthday, chúc mừng sinh nhật bé Út. – Ánh đèn được bật lên, khung cảnh huy hoàng hiện lên trước mắt nó.
Tất cả những nơi trong nhà được trang trí bằng bóng bay, các dải kim tuyến đủ màu. Một sinh nhật khó quên đối với nó. Mọi người k hề lãng quên nó, vẫn nhớ nó, đợi nó, yêu thương nó. Nó vui lắm.
- Cám ơn mọi người nhé! Thực sự cám ơn mọi người. Yêu mọi người nhất, vì thế . . . Vì thế…. – Nó trong tư thế sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
- Cô dì chú bác anh chị chúng mày ơi, chạy thôi, bé Út chuẩn bị nổi điên đấy. Chạy nhanh k dính chưởng bánh kem. - Thằng Hoà hét lên
- Thôi chết rồi. - Bọn kia chạy vội
Thế là bữa tiệc trét bánh kem bắt đầu. Bà Nga và Ken, Tú cả ông Minh Nhật nó cũng k tha. Chỉ sau 15p, cái bãi chiến trường do nó tạo ra mới tàm tạm ổn định bởi mọi người bị lão Ken bắt đi dọn. Tất nhiên nó nằm ngoài vùng phủ sóng. Nó ngồi xuống bên cạnh Sun.
- Mày sao thế? Sinh nhật tao mà cứ như ngày giỗ tao vậy. Mặt với chả mũi.