Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Lời Tỏ Tình Gửi Sai Địa Chỉ - Trang 8


Chương 15 Đối Mặt
Đại học A, vẫn ồn ào như mọi buổi sáng khác.

Hành lang, vẫn tấp nập như mọi ngày.

Nhưng…

“Khốn kiếp! Mấy người còn muốn theo tới bao giờ hả?” Một tiếng rống đầy giận dữ làm cho một đám người lén lút ghi chép phía sau lập tức tản ra tìm chỗ trốn.

Trước cơn bạo phát của nhà độc tài, người người khiếp sợ, ấy thế nhưng lại có người gan to bằng trời, thoải mái cười khi người gặp họa.

“Cười giề!” Ánh mắt rét lạnh bắn sang mĩ nữ bên cạnh, kèm theo thông điệp: Muốn chết à?

Thu rất tự nhiên vươn móng vuốt, nũng nịu vuốt cằm ai đó. “Bạn thân mến, đã nói với mày là báo ứng đến sớm lắm mà không nghe!”

“Báo ứng cái khỉ!” Ngân hất cằm, tránh khỏi móng vuốt của ai đó, miệng làu bàu khó chịu.

Thu vừa lắc đầu vừa chậc lưỡi bộ dạng rất nghiêm túc cùng đồng cảm nhìn kẻ nào đó. Cái tin tức nó di rời mục tiêu, tỏ tình với 1 người, lại đem lòng cho người khác hiện tại đang là tin tức “thú vị” trong trường. Không phải bởi vì nó nổi tiếng, mà dường như có kẻ gato với bài viết trên diễn đàn trước kia, nên đang muốn đáp trả. Cái này còn không phải do ngòi bút của nó quá đi vào lòng người, làm cho người ta “rạo rực” không thôi, nhẫn nhịn không nổi nên bới mèo ra bọ.

“Chậc, nhân lực cũng thật lớn!”

Ngân hừ lạnh, lại trừng mắt làm mấy tên chó săn đang lén lút ghi chép lại phải tìm chỗ trú ẩn. Đáng chết! Không phải đám người của tạp chí trường đang phải lấy tin ở canteen sao? Rảnh rỗi theo đuổi cô cả ngày. Mới vừa nghĩ tới đây, cô lại càng nhức óc.

Chuyện bắt đầu là từ cách đây 2 tiếng, khi tiết học đầu tiên bắt đầu. Ai lại không biết khoa ngữ văn đại học A, bao năm qua có truyền thống âm thịnh, cả lớp học vài chục con người chỉ có duy nhất 1 động vật được khoa học công nhận giới tính đực, nhưng tâm hồn thì không dám khẳng định, ấy thế nhưng hôm nay lớp V1301 lại đột nhiên có thêm vài đồng chí dự thính. Nhờ nguồn lực bất ngờ này mà động vật quí hiếm của lớp cô hôm nay đặc biệt hớn hở, hắn rũ cánh trở mình chuyển từ gà Trung Quốc vận chuyển lậu vào Việt Nam thành gà đồi. Nhởn nhơ, khỏe mạnh, chắc thịt.. còn rất ngon miệng.

Có người nói rất đúng, không nghĩ thì thôi, một khi đã suy nghĩ sẽ càng làm cho não bộ co rút. Hơn nữa, cái đám chó săn chuyên nghiệp của tạp chí trường cái gì không nhiều, chỉ nhiều nhất là kiên trì và vô sỉ. Cho nên..

“Muốn theo tới bao giờ?” Nữ anh hùng xuất hiện, chân giang rộng, tay chống nạnh, gương mặt tựa như đồ tể chuẩn bị hành hình.

“Aaaaa~!” 6 tên con trai giật nảy mình ngã nhào xuống đất. Cũng không biết là do mông ngã đau, hay do sợ hãi, mà toàn thân họ đều run rẩy, ngay cả bút cũng không thể cầm nổi.

“Ầy. Mày làm gì mà dữ dằn như vậy! Dọa sợ người ta rồi kìa!” Giọng nói ngọt ngào vang lên giữa làn đạn, tựa như ánh sáng của Đảng dẫn đường làm quần chúng nhân dân xao xuyến.

Nữ thần!! Đám cẩu tử trong lòng than nhẹ. Tới khoa ngữ văn thứ nhiều nhất là gì? Chính là con gái. Nếu nói nhìn không thích mắt thì là giả. Nhất là hoa khôi lại càng đẹp hơn.

Ngân tức giận trừng con bạn thân. Đồ phản bội!

Thu liền đáp lại bằng 1 cái nháy mắt đưa tình, hoàn toàn chẳng để ai vào trong mắt. Lại rất dịu dàng quay sang đám “đuôi” đang sợ hãi nhỏ nhẹ an ủi.

“Họ cũng tình thế bắt buộc phải thế thôi!”

Một đám người gật đầu lia lịa. Đảng dẫn đường, có hy sinh cũng được Tổ Quốc ghi công.

Lời tỏ tình gửi sai địa chỉ

“Nhìn xem, theo đuôi cả buổi sáng chắc cũng mệt mỏi lắm!”

Ngân nôn khan. Cô khinh bỉ triệt để, khinh bỉ triệt để cái con rắn độc bên cạnh. Vậy mà 1 lũ ngu ngốc còn đang mơ màng tôn thờ. Quả là thiếu não.

“Các vị bạn học!” Ngân “dịu dàng” cười, vừa ngồi xổm xuống để cho đám người có thể nhìn cận cảnh thật sống động.

Lạnh.. rất lạnh. 6 chàng trai bò dật lùi, cảnh giác nhìn gương mặt full HD kia.

“Bạn Lâm tặc lớp chúng tôi có vẻ rất hứng thú với mọi người thì phải.” Cười càng lúc càng dễ mến, đôi mắt sáng lấp lánh của cô híp tịt lại, giống như phô-mai con “heo” cười, làm cho một đám người đã run lại càng thêm sợ.

Bạn học A run rẩy nhìn bạn học B: Lâm tặc là ai?

Bạn học B khóc không lên tiếng hồi đáp: Chính là cái tên động vật quí hiếm của khoa ngữ văn đó.

Bạn học A… khóc không thành lời.

“Đại học A chúng ta lấy tinh thần đoàn kết giao lưu học hỏi làm kim chỉ nan, tôi có nên giúp bạn cùng lớp “hiểu biết” hơn về mấy bạn không nhỉ?” Khóe miệng đã mở rộng y như trăng khuyết rồi. Mới nghĩ, mới nghĩ thôi đã cảm thấy khoái trá.

Thu đứng bên cạnh nhìn gương mặt khốn nạn của con bạn thân, vừa xoa xoa cằm vừa tỏ vẻ đồng cảm. Ý không tồi. Cho nên, rất nhiệt tình vỗ vai con bạn đồng thuận.

Bạn học A mặt xanh như lá chuối, bạn học B thì héo như chuối khô, bạn học C mặt trắng bệch như bệnh viện bất lực, bạn học D…

Trời ơi, bệnh viện đa khoa chắc cũng chỉ có từng này biểu hiện mà thôi! Ngân thật sự rất khó nín nhịn. Các bạn trẻ bây giờ quả nhiên thật nguy hiểm.

“E hèm!” Thu khẽ che miệng ho khan, cảnh tỉnh kẻ nào đó quá nghiệp dư. Chỉ mới như vậy mà đã bò lăn ra cười rồi. Xem cô đây này, có cười cũng chỉ rung mỗi rốn, ngay cả tiếng cũng không hề phát ra.

Bạn học A nghẹn ngào lau nước mắt: Thượng đế thật bất công!

Bạn học B gạt nước mắt: Cô ta đúng là đáng sợ. Không học cùng khoa cũng có thể dẹp tan chúng ta.

Dừng!

Bạn học A cùng bạn học B nhất thời bừng tỉnh. Cô ta không học cùng khoa với chúng ta, làm thế quái nào cô ta “hiểu biết” được chứ? Người khoa báo chí giỏi nhất là gì? Là đeo bám và vô sỉ. Cho nên nếu so về sự trơ trẽn làm sao lại kém những bông hoa tươi đẹp khoa ngữ văn?

Nghĩ tới là lên tinh thần, các bạn học lập tức gióng 1 hồi trống, người cầm bút nhặt bút, người cầm tab nhặt tab, người chụp ảnh liền chỉnh lại khẩu độ.

Đối diện với tinh thần quật cường của đám người, hoa khôi rất tán thưởng khoanh 2 tay trước ngực, khiêu khích nhìn con bạn thân châm chọc: Thấy chưa, ai bảo mày cười.

Ngân bĩu môi. Đây không phải vấn đề diễn xuất được không? Sau đó liền đứng thẳng người, chậm rãi rút điện thoại trong túi ra.

“Cô định làm gì?” Bạn học A cảnh giác hỏi, chiếc bút trong tay khẽ run.

Tách … tách…

“Đừng tưởng chỉ mình cô có điện thoại!” Bạn học B nháy máy ảnh liên tục cảnh cáo.

Nếu hỏi cô có cảm nghĩ gì hiện tại, cô chỉ có thể quay sang con bạn mà tự hỏi: Cái đám người đó mắc bệnh gì vậy?

Thu nhún vai ra vẻ: Tao không học y khoa. Miễn bàn luận.

Cô cũng hiểu, không có chuyên khoa không thể phán bậy, dù chém gió cũng nên có 1% cơ sở thực tiễn, cho nên cô cũng nhún vai, tay lại tí tách bấm điện thoại.

“Cô muốn làm gì?” Bạn học A đã trở nên hốt hoảng.

Ngân lờ đi không thèm trả lời, rất thoải mái chờ đợi người đầu dây bên kia nhấc máy.

“Alo, dâm tặc nghe Ly biệt nói cậu có hứng thú với mấy bạn học hôm nay dự thính đúng không?”

Bạn học A há hốc miệng, bạn học B cứng đờ như tượng gỗ. Nhưng bạn học C lại rất tỉnh táo, ném cho 2 tên chết nhát 1 ánh mắt: Sợ cái gì, cô ta cũng không biết chúng ta là ai! Lúc này, 2 người mới chợt tỉnh ngộ, tạm thời có thể thở nhẹ nhõm ra.

Nhưng vừa thở được 1/3 hơi, cổ họng liền khô khốc, hô hấp đông cứng.

“Phải rồi dâm tặc, giữa các bạn Trần Văn A, Lê Tuấn B, Trịnh D….”

Từng cái tên từng cái tên được nói ra, làm cho 6 gương mặt càng ngày càng xa sầm. Ngân thích thú nhìn lướt qua đám người vẫn ngồi trên đất, đắc ý hỏi 1 câu.

“Hay cậu thích bạn Vũ Mạnh C.”

Cái người vừa mới động viên đám người lập tức đông cứng. Ban đầu hắn chỉ kinh ngạc, nhưng thấy cô không điểm danh hắn, hắn đang sung sướng thoát nạn, ai dè cô ta là để dành sau cùng cho ấn tượng? Còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, bạn học C đã theo phản xạ lao tới, hướng thẳng người con gái nhỏ nhắn.

“A!” Ngân kêu to, người theo quán tính ngã nhào xuống đất.

“Mày không sao chứ?” Thu vội vàng lao tới đỡ lấy con bạn.

Còn chó săn của tạp chí trường? Tinh thần rất cao, thần kinh vận động cũng rất tốt. Tất cả đều đã biến mất không còn tung tích. Cuộc điều tra chân tướng của tuần san BRKCV bị gián đoạn, mong quí vị tạm nghỉ trong… vài giờ.

Thời tiết tháng 9 Hà Nội cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện gió nhẹ, nắng bớt gắt hơn, mùa hè dù lười nhác tới đâu cũng không thể trì hoàn hành trình nổi nữa, đành phải nhường chỗ cho những cơn gió mơn man.

Nhưng trái ngược với thời tiết đang ngày 1 dễ chịu, tâm trạng của ai đó lại đang theo chiều hướng tăng nhiệt dữ dội. Lý do?

“Con gái, nể tình u mỗi ngày tăng xuất cho con, nói thử u nghe tủ lạnh là ai thế?” Một người phụ nữ có nụ cười vô cùng tươi tắn, trên người mặc 1 chiếc áo hoa sặc sỡ, kèm theo 1 chiếc váy bút chì ngắn ngủn để lộ ra cặp chân nõn nà. Trông bà có lẽ đã ngoài 40, gương mặt không được mịn màng đã có nếp nhăn, nhưng vẫn rất trẻ trung. Bà đang đứng giữa canteen chân xoắn quẩy, 1 tay gác trên vai Nguyễn Thu Ngân, vừa thân thiết lại vừa gần gũi.

Và bạn học Nguyễn Thu Ngân đang vô cùng khổ sở và đau buồn chỉ có thể nở nụ cười. Ngày phụ nữ này là ai ư? Nếu nói đến bà không học viên nào không biết, nếu hỏi cảm tưởng về người đàn bà này, mọi sinh viên đại học A chỉ có đúng 1 câu: Don’t ask!

Vậy, bà là ai?!

Trả lời: Bà chính là bà cấp dưỡng lớn nhất đại học A!

Hỏi: Làm sao có 1 cấp dưỡng lại có kiểu thời trang như vậy được?

Đáp: Nếu bạn nghĩ cấp dưỡng là phải ở trong phòng bếp, phải mặc đồ đầu bếp, đầu buộc khăn hoặc đội mũ che kín tóc. Quá sai lầm! Bạn thân mến, tôi rất buồn bã phải thông báo với bạn rằng, cấp dưỡng trường tôi không vậy.

Cấp dưỡng trường tôi là ai? Là người mà đại học A không ai không biết, không ai không khiếp sợ.

Vì sao ư?

Bởi vì.. bạn đã thấy cấp dưỡng nào ăn mặc như người mẫu chưa? Cấp dưỡng trường tôi như vậy.

Bạn đã thấy cấp dưỡng nào vừa nấu ăn vừa nhảy cột chưa? Cấp dưỡng trường tôi như vậy.

Bạn đã thấy cấp dưỡng nào có thể chỉ 1 chiêu hạ gục hot girl trẻ hơn bà gần 20 tuổi chưa? Cấp dưỡng trường tôi như vậy.

Bạn đã thấy cấp dưỡng nào có thể làm hiệu trưởng run như cầy sấy chưa? Cấp dưỡng trường tôi có thể.

Bạn đã thấy cấp dưỡng nào có mạng lưới tin tức tình báo trải khắp các bộ môn? Cấp dưỡng trường tôi có.

Bạn đã thấy cấp dưỡng nào sáng sớm căng biển “1 tin tức đổi 1 món ăn” chưa? Cấp dưỡng trường tôi như thế.

Còn rất nhiều chuyện kinh thiên động địa mà chỉ có bác cấp dưỡng truyền thuyết mới có thể làm. Cũng chính nhờ bác mà canteen trở thành tụ điểm, trở thành đầu mối của mấy tin đồn không có biên giới như ngày nay. Mà lão đại ở sau rèm, không ai khác chính là người đang đứng sàm sỡ cô hiện tại.

Ngân run rẩy nhìn bộ móng tay hoa hòe đang vuốt ve mặt mình.

“Con gái, nói u nghe, con thích loại tủ lạnh nào vậy? Hử?” Giọng nói rất yêu mị.

Cô âm thầm nuốt nước bọt. Cô có quên gì không nhỉ? Hình như đã quên, ngoài tin tức, thứ cấp dưỡng thích nhất chính là sàm sỡ.

“Hahaha móng vuốt.. à lộn.. móng tay u mới làm ư? Đẹp ghê!”

“Nỡn ạ! Chẳng để ý người ta gì cả! Cái này u làm từ hôm qua rồi!”

Mồ hôi toát ra như tắm. Cái chân, cái chân, cái chân. Lão đại, ngài xoắn quẩy thì được, nhưng đừng có xoắn qua bên này.

“Bé cưng!” Cấp dưỡng cao cấp ghé sát mặt cô, đôi môi lướt nhẹ trên gò má. “Con thích ai vậy, hử?”

Ngân khóc không ra nước mắt. Mọi người hiểu rồi chứ? Hiểu rồi chứ? Độ biến thái của con người này không phải tính là ngoại hình mà tiêu biểu chính là tính cách. Cô có vô lại đến đâu, thì núi cao vẫn còn núi cao hơn, mà đại dương còn lớn hơn núi.

Cho nên mới nói, không có qui tắc nào là luôn luôn đúng bởi vì qui tắc được đặt ra là để phá bỏ, mà cái người phá bỏ nhiều qui tắc nhất ở đại học A, không phải sinh viên, mà chính là cấp dưỡng.

“Con thích u!” Khóc ròng! Đại nương, người buông tha cho con đi!

Thu ngồi một bên vừa xúc cơm vừa xem kịch. Ờ, tình tiết hôm nay cũng khá độc đáo. Sư đồ luyến, lại còn là đồng tính. Thú vị.

Nguyễn Thu Ngân tội nghiệp quay sang cầu cứu con bạn thân, liền nhận được 1 ánh nhìn quan tâm kèm nhiệt tình chia buồn. Nó còn rất tốt bụng cho cô thêm 1 câu rất tình nghĩa: Mày an tâm, cáo phó để tao viết.

Hận! Xã hội đúng là đại ác. Vì nhân duyên gì cấp dưỡng lại nhắm tới cô. Được rồi, cô thừa nhận là số phận bi thảm của cô, mới năm thứ nhất liền nghịch ngợm làm blogger biệt danh X, vào 1 ngày tình cờ và bất ngờ trốn học ngồi ăn vặt trong canteen, cô sinh viên năm nhất ngây thơ trong sáng, chưa nhiễm bụi đời ngây thơ như gà tơ cho người ta thịt. Cô rất thoải mái gác chân lên ghế, cắn bò khô vừa viết bài post lên forum trường. Ai mà ngờ được, chỉ 1 lần trót dại là ngàn năm tiếc hận.

“Viết thật hay!” Một giọng nói lướt qua vai cô, gần gũi lại chân thành.

Nhóp nhép nhai thịt bò khô, một chân vẫn gác lên ghế, cô nhếch mép cười tự đắc. “Đương nhiên rồi!”

“X! Có phải người mà khoa báo chí đang tìm không nhỉ?”

“Haha tìm ra được mới lạ!”

“Vậy nếu tôi đi mật báo thì sao?”

Giọng nói đó rất nhỏ nhẹ, rất mềm mại, rất dịu dàng, nhưng lại có thể làm người ta đóng băng lập tức. Cũng chính từ giây phút định mệnh đó, X chính thức rời khỏi diễn đàn tin tức, mai danh ẩn tích đến thời gian vừa rồi, hơn nữa dù có post bài cô cũng không dám tự động tự phát nữa, bởi vì cô thừa thêm 1 vị sư phụ. Vị sư phụ này, không chỉ gian ngoan độc ác, hơn nữa lại vô cùng vô sỉ trơ tráo. Cũng không biết có phải vì quá mê phim kiếm hiệp hay không, mà cấp dưỡng chỉ thích cô gọi là sư phụ, thậm chí đôi khi còn có 1 vài hành động quá khích. Ví dụ như: hôm qua tivi mới chiếu thiên long bát bộ, ngày hôm sau bà liền sai cô đi điều tra võ công bí tịch của phòng tập thể hình đối diện trường. Lại như 1 ngày nào đó bà mới đọc tiểu thuyết ngông tình về tổ chức tình báo nào đó, bà liền thần bí cài chuông điện thoại của cô thành tiếng huýt sáo để cô biết là mật lệnh mà xuất hiện. Lại 1 ngày nào đó bà đọc thâm cung bí sử, liền không ngần ngại bảo cô đi điều tra tình hình tiểu đường của hiệu trưởng.

Ngân âm thầm thở dài. Hồng nhan đúng là bạc mệnh. Không phải cô không muốn X xuất hiện, post bài lên diễn đàn để chẹn họng người khác vui lắm chứ, nhưng với 1 mối nguy hiểm kề cận như hiện tại, thời gian cô “học tập” với sư phụ cũng đủ chết. Đừng nói tới post bài. Nhưng trời cũng không quá bất công, vì nghe nói, bà mới thu phục 1 đám đồ đệ năm 1, nghe đồn toàn là sư đệ, khiến cho vị sư tỷ như cô cũng thảnh thơi hơn nhiều. Nhưng mà, hôm nay cái tin đồn mới có vẻ lại làm bà lưu luyến đồ đệ cũ.

“Bé cưng, đang đứng với ta lại mơ tưởng người khác. Thật không ngoan!”

Giọng nói đáng sợ xuất hiện, thần trí của cô liền bị kéo về hiện thực. “Sư phụ người không phải đứng quầy sao?” Nhìn xem nhìn xem, cái hàng dài như vậy. Chậc chậc mà cái người này thật vô trách nhiệm. Nhưng mà khoan đã.. Tại sao cái hàng đợi lấy cơm lại xếp ngay sau lưng cô????

Ngân dùng biểu tượng kinh dị nhìn tình hình phía sau, lúc này mới hiểu tại sao con bạn thân lại vừa tủm tỉm vừa ăn cơm tao nhã như vậy. Cười khi người gặp họa. Đểu!

Một đám người đáng lý ra đang phải đứng ở quầy phục vụ để gọi cơm, bây giờ đang bê khay, rất thoải mái mà đứng sau đuôi cô, mỗi con mắt đều mở thật to không chớp, miệng chúm chím, tai vểnh cao. Nhìn tư thế sẵn sàng hóng hớt của quần chúng, nạn nhân chỉ có thể hiên ngang toát mồ hôi lạnh.

“Bé ngoan, điều hòa không đủ lạnh sao? Toát mồ hôi nhiều như vậy?” Cấp dưỡng đại tỷ rất cẩn thận lau mồ hôi cho ai đó, thỏa mãn nhìn học trò cưng đang run rẩy.

“Không phải! Là quá lạnh!” Còn muốn hạ nhiệt độ? Cô đảm bảo cô sẽ đông cứng. Không ổn! Phải chuồn khỏi đây.

“Sư phụ!” Cô cười đến ngoan dịu.

“Ơi?” Cấp dưỡng cười đến quyến rũ.

Cạch!

“Cô đi dọn dẹp đi, con no rồi!” Vứt chiếc khay cơm chưa đụng đũa trên tay vào tay ai đó, trước khi cấp dưỡng siêu cấp của chúng ta kịp phục hồi tinh thần, Ngân nhanh chóng xoay người, lủi lại lủi.

“Bé cưng, còn chưa ăn miếng nào mà! Không đói sao?” Giọng nói của sư phụ vẫn còn vang vọng.

Không đói mới lạ!

Ngân tức giận nhặt lon nước từ khe máy bán hàng tự động, hậm hực mở nắp, rướn cổ tu ừng ực. Từ trong tâm khảm đang nguyền rủa hàng trăm ngàn lần. Cấp dưỡng? Cấp dưỡng cái con khỉ! Có mà cấp cứu thì đúng hơn. Gặp bà ta rõ ràng phải thủ sẵn điện thoại gọi 115. Thảo nào đám sinh viên lại thích canteen hơn cả quán net, cũng nhờ có bà cấp dưỡng mà mấy quán net ở gần trường càng lúc càng không thấy. Kinh tế khó khăn, quả là kinh tế khó khăn.

Rầm!

“A!” Ngân thất thanh ngã trên mặt đất. Mông đau. Dĩ nhiên! Không đau mới là lạ. Nhưng mà, tại sao lại cảm giác ướt?? Chết tiệt!

Lon nước của cô.

Ngân tức giận nhìn chiếc áo đã ướt đẫm của mình. Thượng đế ơi, ướt, dính… BẨN!! Là kẻ nào? Là tên khốn nào đâm vào cô vậy?

“Mắt mũi để đâu thế hả?” Nhớp nháp, bẩn thỉu. Cô thật ghét cảm giác này.

Không có tiếng trả lời. Ngân tức giận ngẩng đầu, đập vào mắt là 1 gương mặt không thể xa lạ. Tủ lạnh. Hắn đứng đó, vẫn thản nhiên dùng ánh mắt lạnh như ngăn đá của hắn nhìn cô. Như thường lệ, vừa thờ ơ, lại xa cách. Rất giống buổi chiều hôm đó, khi cô nói thích hắn. Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đã đập chậm vài nhịp, cảm giác uất nghẹn nào lại một lần nữa trào lên tận cổ họng. Cô vẫn nhớ canteen ngày hôm ấy, khi cô tức giận nói lời đó, hắn ngồi đó chỉ cách 3 dãy bàn, im lặng, trầm tĩnh, giống như mọi chuyện không liên quan tới hắn. Khi cả căn phòng đều chuyên chú nhìn cô, thì hắn, lơ đễnh, lạnh nhạt đến vô tâm, giống y như 1 pho tượng, tựa như đang trong thế giới của chính hắn. Nhớ, khi đám người định thần lại liên tiếp đặt câu hỏi “Tủ lạnh là ai?”, còn hắn? Đơn giản vẫn ngồi đó, ngay cả đầu cũng không buồn quay lại. Người được tỏ tình không có phản ứng dĩ nhiên chỉ có thể là người đi tỏ tình phải bỏ đi. Từ hôm đó, Thu đã hỏi rất nhiều lần mày tính sao? Còn có thể tính sao? Dĩ nhiên là…

“Này, anh không có miệng à? Đứng đó nhìn cái gì? Không thấy tôi bị anh hại ướt hết rồi sao?”

Vẫn im lặng.

Ngân há hốc miệng, kinh dị nhìn người nào đó. “Còn đứng đó, không mau kéo tôi dậy!”

Hải Anh hơi nghiêng đầu, nhìn bàn tay đang giơ ra của cô, dường như đang suy nghĩ gì đó, dường như đang lưỡng lự.

“Còn làm gì? Mau!” Giọng nói của cô gần như tiếng gầm trong thế giới động vật. Trời đất, cô thích kiểu người gì đây vậy? Có phải quan điểm thẩm mỹ của cô càng lúc càng thụt lùi hay không?

Hắn miễn cưỡng vươn tay, trước khi chạm vào tay cô dường như có dừng lại 1 nhịp, nhưng rồi vẫn túm lấy cô, kéo dậy.

Tạm chấp nhận. Nhưng phản ứng chậm chạp vẫn không thể chấp nhận. “Khăn tay!”

Hắn nhíu mày, nhìn bàn tay vẫn đang nắm chặt không buông có vẻ không hài lòng.

“Khăn tay!” Ngân kiên nhẫn lặp lại lần nữa. Phản ứng quá chậm, hay đầu óc có vấn đề?

Hắn vẫn không hài lòng lắc nhẹ bàn tay, nhưng cái tay đang dính chặt cứ như đỉa đói, tay anh lúc lắc, nó cũng lúc lắc, y hệt như tay hắn mọc thêm 1 miếng thịt thìa. Lắc không có tác dụng, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

Cô không thấy. Dĩ nhiên là không thấy ánh mắt khó chịu của hắn ta, cũng không thấy cái tay bị người ta mang ra làm con lắc đồng hồ của hắn ta, không cảm thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết. Ta là người của cõi khác, bla bla bla…

“…”

“Khăn tay!” Được rồi, cô thừa nhận, muốn so sánh độ im lặng. Hắn thắng.

Hắn không hài lòng giơ tay lên cho cô nhìn thấy.

Nắm tay. Nhìn kĩ thì hai tay đan nhau.. cũng đẹp đó chứ. Tuy khóe môi hơi giương lên, nhưng con mắt to tròn vẫn “thật thà” vờ như không thấy.

“Anh không có khăn tay sao?” Rất nghiêm túc hỏi.

Hắn cũng thật sự không hài lòng nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ tay hắn. Hơn nữa, mấy ngón tay cô ta lại còn ngọ nguậy như thể đang trêu ngươi hắn.

“Khăn tay!” Ngân rất kiên nhẫn lặp lại.

Ngón trỏ gõ nhẹ vào mu bàn tay, ngón giữa cọ cọ, ngón áp út và ngón út an phận giữ thật chặt. Hải Anh im lặng nhìn tay, mất thời gian rất lâu mới miễn cưỡng đáp.

“Không có!”

“Ồ!” Ngân gật gù. Cũng phải, có ai lại để khăn tay trong tủ lạnh. Hơn nữa, với loại người như hắn mang theo khăn tay, thật không nên kì vọng.

Tay lại bị lắc lắc. Tủ lạnh cũng có chế độ rung sao? Cô lại thờ ơ giống như không biết.

“Khăn giấy có không?”

Hắn trừng cô? Cứ thoải mái. Tượng trừng người cũng không thể tạo cảm giác.

Cô thờ ơ, hắn lườm chán rồi đành bất lực buông thõng tay. Ngân có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dài rất khẽ, tiếp theo tủ lạnh lắc đầu.

Phì!

Hắn lại lừ mắt. Trời ơi, cô lại cười không khép nổi miệng. Tại sao hắn lại dễ thương đến vậy chứ?

Tủ lạnh không hài lòng. Thật sự không hài lòng. Cho nên, hắn thể hiện qua đôi mắt đầy tức giận.

Mà thái độ này, lại như dầu đổ vào lửa khiến cho ai đó lại càng cười chói tai. Giữa sân trường một trưa tháng 9, những làn gió thu mơn trớn mang theo tiếng cười trong veo vút bay trong nắng, âm thanh trong trẻo hòa vào những sợi nắng vàng xua đi phần nào sự dịu dàng của mùa thu. Khi âm thanh trong trẻo ấy dần biến mất, có 1 cô gái với đôi mắt lấp lánh ánh cười, đôi má đỏ bừng sức sống thanh xuân.

“Không có khăn giấy thì đành chịu vậy!” Ngân bất đắc dĩ nói. Rồi như không tình nguyện thuận tiện cầm tay người nào đó, dùng ống tay áo lau vệt nước trên ngực.

Hắn kinh ngạc. Có lẽ không tin cô có khả năng làm điều này. Nhất là, cô đang lau ở đâu vậy?

Sau 1 hồi quẹt ngang quẹt dọc làm cho cánh tay của ai đó càn quét vòng 1 của mình, Ngân tươi rói nhìn người nào đó.

“Này, tiện nghi của tôi anh chiếm hết rồi. Chi bằng làm bạn trai tôi đi!”

Cô nghiêm túc nhìn người nào đó, khóe miệng dương cao tự đắc. Còn người nào đó mặt đã nhăn như mông khỉ, rõ ràng đang có ý kháng nghị. Mới nhìn thấy gương mặt này, cô chỉ biết phá lên cười vì hắn quá đáng yêu.

Tủ lạnh, đừng đáng yêu như vậy, nếu không tôi sẽ càng thích cậu hơn đấy! Câu này, cô không dám nói, bởi vì thật ra cô đang bối rối, thậm chí có thể coi là run rẩy. Chỉ mình cô hiểu, trong lồng ngực có 1 thứ gì đó mới đâm trồi, có 1 trái tim đang loạn nhịp, có 1 tình cảm thật khó biểu đạt. Mà cô chỉ đang dùng nụ cười để vụng về che dấu. Bí mật, cứ để nó là bí mật đi. Tủ lạnh, hình như tôi thích cậu nhiều hơn hôm qua.

Ở góc khuất, 1 chiếc lá không tiếng động rụng xuống như dấu hiệu đầu tiên của mùa thu, cũng giống như 1 cảm xúc chưa thể gọi tên vừa im lặng sản sinh ở nơi nào đó.

Mùa thu cứ chậm rãi chậm rãi bước tới, và tình yêu cứ lặng lẽ lặng lẽ đâm trồi…
( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )Chương 16 Bình Yên
Thời gian chuyển mùa là lúc mọi nhà thay áo mới, mang quần áo rét thay cho những bộ đồ cộc của mùa hè. Mà tin đồn trong đại học A, cũng theo mùa mới thay áo.

“Này này biết tin gì chưa?”

“Tin gì?”

“Nghe nói, tủ lạnh kia không phải là không chấp nhận lời tỏ tình của Đông Phương thất bại mà là bị chiếm tiện nghi rồi không chịu trách nhiệm!”

“Cái gì? Không phải chứ?”

“Nhầm lẫn sao được! Có người nghe lén được bọn họ nói chuyện.”

“Thật sao? Thế tủ lạnh thật ra là ai?”

“Còn chưa biết! Bởi vì người nghe lén đứng sau 1 tàng cây, khi cậu ta đi đến nơi thì chỉ còn mỗi chuyên gia tỏ tình bị vứt bỏ mà thôi!”

….

“Này này nghe tin gì chưa?”

“Chuyện gì?”

“Nghe nói tỏ tình thất bại là do cô ấy sống chết đòi giữ lại đứa nhỏ!”

….

“Này nghe tin gì chưa?”

“Làm sao?”

“Đông Phương thất bại tỏ tình thất bại không phải bởi vì số mệnh xui xẻo, mà bởi vì đứa nhỏ cô ta từng bị sảy đi theo quấy phá!”



Những tin đồn cứ như thế bay đầy trong canteen, mà cái người đang ngồi uống nước ngọt càng nghe, mặt càng vàng như Fanta quá đáp.

“Hahaha, rốt cuộc là phiên bản nào chính xác vậy cưng?” Thu cười ngặt ngẽo, tai lại vẫn giỏng lên nghe ngóng vì sợ sẽ bỏ lỡ mất 1 phiên bản nào đó.

“Có lẽ phiên bản đầu tiên gần với thực tế nhất!” Ngân buồn bực thở dài. Cái này cũng không thể trách nhân dân quần chúng, ai bảo khi đó cô cũng thực sự cưỡng ép hắn chiếm tiện nghi để lợi dụng.

“Không phải chứ? Mày bị chiếm tiện nghi thật?”

“Có vấn đề gì?” Cô liếc mắt dè chừng con bạn thân. Không tin nó sẽ không phát ngôn vài thứ gây shock để thêm dầu vào lửa.

“Mày mà cũng có tiện nghi cho người ta chiếm à?” Thu vừa bội phục, vừa thật thà chớp chớp hàng mi cong, gương mặt vô cùng ngây thơ vô số tội.

Rắc!

Đây là tiếng răng hàm bị mẻ.

Rắc!

Đây là tiếng đốt sống va chạm do thay đổi tư thế đột ngột.

Rắc!

Đây là tiếng lon coca-cola bị bóp méo không còn hình dạng.

“MÀY MUỐN CHẾT HẢ??”

Canteen lại 1 lần nữa trở nên yên tĩnh, mọi con mắt kinh ngạc có, sững sờ có nhanh chóng tìm ra nguồn gốc tiếng ồn. Chỉ sau có vài giây, nhân dân lao động đã có thể phát triển ra 1 phiên bản mới. Trong phiên bản thứ n này, đông phương thất bại vì tình mà mất kiểm soát, vì yêu mà hóa tâm thần, vì không được đáp ứng nên quẫn bách muốn tìm nơi giải thoát. Sau đó ít lâu, lại có 1 phiên bản n 1 nói rằng, đông phương thất bại bị chiếm hết tiện nghi, lại bị phủi sạch quan hệ uất ức hận đời, cho nên trở thành sát nhân biến thái, gặp người giết người, gặp chó giết chó, gặp phóng viên thì giết tòa soạn, lập tức trở thành thành phần nguy hiểm cần được cách ly của hội sinh viên đại học A. Nhưng dù có là phiên bản nào đi nữa, cũng làm cho người nghe không thể không đặt câu hỏi, phải là 1 tình yêu lớn lao đến đâu mới đẩy được con người xuống vực sâu vạn trượng như vậy? Phải là 1 người như thế nào, mới có thể khiến đông phương bất bại yêu đến tê tâm liệt phế đến nhường ấy??

Từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất trong đại học A 1 tuần qua: Tủ lạnh, tỏ tình, tủ lạnh giấu mặt.

“Hahahaha!” Thu cười như nắc nẻ khi con bạn thân gặp họa. Cười trên sự đau khổ của người khác quả nhiên có thể kéo lại thanh xuân. Vui thật, rất vui.

“Mày cười đủ chưa hả?” Ngân tức giận đến đỏ cả mắt, lại không thể khâu miệng nó lại, cho nên đành mang cửa lớp ra phát tiết.

Rầm!

Cửa lớp nặng nề mở liền thu hút mấy chục cặp mắt quan sát, vừa mới thấy ai là kẻ gây họa, ánh mắt của mọi người liền sáng như đèn pha.

“Hai người cuối cùng cũng về rồi!”

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”

Ngân liền cảnh giác lùi lại 1 bước. Cái gì cái gì? Cái khung cảnh lâm li, bi đát, chia tay tiễn biệt này là sao? Cô cảnh giác nhìn cái khung cảnh đón tiếp trước mặt. Từ lúc nào mà lớp V1301 lại nồng nhiệt vồn vã đến vậy? Chuyện gì đang xảy ra? Cô được tập thể yêu mến bắt đầu từ lúc nào vậy? Tại sao cô không biết mình có sức hút như vậy nhỉ?

“Đừng quá đau buồn! Bây giờ là thế kỷ 21, chuyện trinh tiết không còn quan trọng nữa!” Bạn học A đồng cảm vỗ về.

Khóe miệng run rẩy.

“Đúng đúng! Cậu đừng để ý tới miệng lưỡi thiên hạ, thiên hạ làm sao hiểu tình yêu đẹp tới nhường nào!” Vừa nói bạn B vừa rút khăn tay, chấm nước mắt.

Mắt trái giật lại giật.

“Phải đấy! Cậu đừng nghĩ quẩn. Dù có khó vượt qua đến thế nào!” Bạn học C xì mũi thể hiện cảm xúc.

Quái lạ, tại sao thái dương cũng giần giật ta.

“Tự xưa, hồng nhan bạc mệnh có chừa ai đâu!” Bạn học D cong ngón út, tao nhã gạt nước mắt, giọng nói có vẻ đằm thắm.

Hành động này liền nhận được ủng hộ của đông đảo quần chúng. Trừ 2 người.

1 kẻ hoa khôi hoa nhường nguyệt thẹn đang rất không hình tượng ôm cửa cười ra nước mắt. Kẻ còn lại có gương mặt vừa méo, vừa lệch, ngũ quan đã không có thứ gì đứng thẳng, thậm chí nào bộ cũng đang co giật có trường đoạn.

Khốn kiếp! Thúy “Kiều” lớp cô lại lên đồng nữa rồi! Mẹ ơi, cái gì gọi là tự xưa hồng nhan bạc mệnh. Nếu hồng nhan bạc mệnh thì nhìn thử cái kẻ đang ôm cửa cười trên nỗi đau khổ của cô xem, có chỗ nào bạc mệnh chứ? Mấy người này nghĩ mình đang xem phim truyền hình dài tập, hay đang đọc tiểu thuyết tình cảm? Đồng cảm? Đồng cảm cái khỉ! Ai mà cần mấy người đồng cảm? Mấy người hiểu mình đang nói cái gì không hả? Làm gì trưng cái bộ mặt “trào” tiễn biệt ra như vậy?

“Thế giới này còn rất nhiều điều tươi đẹp! Hoa héo chúng ta có thể bón phân chăm bẵm mùa sau sẽ nở lại mà!” Bạn học E vừa lật kính lên để tiện lau nước mắt, vừa cảm thông và chia sẻ.

Còn cô chỉ có thể trợn mắt. Bạn học, bón phân? Cố gắng cười, nhưng miệng cô đang giật giật.

“Đúng đúng! Bón phân không hiệu quả có thể tiêm thuốc Trung Quốc giữ tươi lâu!”

Mắt phải cũng bắt đầu co rút! Tiêm thuốc?

Hoa khôi chính thức ngồi xổm ôm cửa, người run rẩy không ngừng.

“Ngân yên tâm, bọn mình nhất định không kì thị cậu! Con gái phải bảo vệ lẫn nhau!” Vừa nói tập thể đều đồng tâm hướng cô lao tới quây vòng, khóc nức nở.

Trước mưa phùn rầm rề của quần chúng, người nào đó chính thức tăng xông. Ngân bất lực thở dài. Bây giờ ngẫm lại Thúy “Kiều” nói không sai. Hồng nhan bạc mệnh. Ở 1 nơi như thế này, đúng là bạc mệnh mà!

“Mọi người diễn đủ chưa?” Giữa thời loạn lạc, một giọng nói nữ tính lại đầy mạnh mẽ vang lên rất thức thời trước khi Ngân bị nhấn chìm trong biển nước mắt.

Lần đầu tiên từ khi nhập học, cô cảm thấy cúc đại đóa lại đẹp tới vậy, thân thiết tới thế, đáng yêu tới thế. Cúc đại đóa, tôi xin thề từ nay về sau dù cậu có trốn vào phòng vệ sinh giáo viên hú hý với ai tôi cũng sẽ giữ bí mật tuyệt đối, dù có nhặt được durex hay bất cứ hãng nào rơi khỏi túi cậu, tôi cũng sẽ tuyệt đối ngậm miệng không nói lời nào. Xin thề! Xin thề! Xin thề! Cúc đại đóa, I love you!!!

“Bọn mình diễn bao giờ chứ?” Quần chúng phản đối. Tình cảm mềm yếu của nội trợ bị xỉ nhục, dĩ nhiên phải mạnh mẽ đấu tranh.

Cúc đại đóa chống tay lên bàn giáo viên, ánh mắt sắc sảo quét qua 1 đám con gái đang đỏ hoe mắt, bắn ra tia laze soi mói.

“Vờ vịt!”

Đám nữ sinh liền bất bình kháng nghị. Vờ vịt cái gì chứ? Cô ta khô khan không có tinh hoa khoa ngữ văn, cũng không thể trách họ dồi dào cảm xúc. Gato cũng không cần tới đây thể hiện.

Nữ thần! Ngân như nhìn thấy cúc đại đóa sáng lấp lánh, trên đầu hiện lên 1 vòng sáng tựa thiên thần. Cúc đại đóa, cậu không chỉ cần dùng trong tảo mộ, mình thề mình sẽ điền tên cậu vào sở thích cá nhân của mình.

“Mấy người cứ làm như cô ta dễ chết lắm ấy!” Cúc đại đóa kiêu căng khoanh 2 tay trước ngực, khiêu khích quần chúng.

Mắt Ngân mở lớn, 2 tròng mắt tựa như 2 giọt nước bị lung linh, lúng liếng như mắt Candy. Tri kỷ! Quả nhiên là tri kỷ. Chỉ có cậu mới hiểu được lòng tôi!

“Đồ vô cảm!”

“Trái tim sắt đá!”

“Làm sao cậu có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?”

Phản ứng của quần chúng rất mãnh liệt, nhưng người được bảo vệ lại hoàn toàn không nghe vào tai.

Hiện tại trong mắt cô chỉ có vị tri kỷ đang đứng trên bục giảng kia. Ánh mắt kiêu căng khinh bỉ người khác kia mới đẹp làm sao? Gương mặt khó ưa làm cho người ta muốn tát thẳng mặt mới đi vào lòng người làm sao?

“Mấy người điên thì có!” Cúc đại đóa lạnh lùng khịt mũi.

Cúc đại đóa! Thật hận không thể gặp cậu sớm hơn. Làm sao cậu biết tôi đang nghĩ gì??

“Chuyện chính thì không lo, ngồi đó mà cảm thán!”

“Phải rồi! Còn chuyện chính nhỉ!” Một lời cảnh tỉnh, không biết là ai ngộ đạo trước, đám quần chúng liền rời lực chú ý tới “chuyện chính”.

Mà “chuyện chính” là gì? Chuyện chính là…

“Cái gì? Hợp tác?” Ngân bật dậy khỏi ghế. Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

“Đúng vậy. Hai khoa chúng ta bắt tay hợp tác!”

“Tại sao?”

“Cái này còn phải hỏi. Dĩ nhiên khoa báo chí coi trọng nhân tài khoa chúng ta!”

Mở nửa con mắt, mặt dài như mặt vượn, nhân trung kéo cong như đười ươi trong sở thú, miệng vừa hô vừa trì độn. Đây là gương mặt: Cậu chắc chứ, điển hình của Nguyễn Thu Ngân.

“E hèm! Thử hỏi nếu nói về viết lách có khoa nào trội hơn ngữ văn?” Lớp trưởng rất tự tin vỗ bộ ngực lép của mình.

Còn chưa đủ lép sao? Ngân rất cảm thông với mặt phẳng đối diện.

“Kịch bản tại sao không nhờ khoa biên kịch?”

“Cái này còn phải hỏi. Khoa biên kịch đã bị khoa diễn xuất mua chuộc từ vài chục năm trước rồi còn đâu!” Đây là chân lý ai cũng biết ở đại học A. Các khoa thuộc hệ nghệ thuật luôn liên kết chặt chẽ với nhau. Tại vì, đám biên kịch kiêu ngạo nói rằng chỉ diễn viên mới đủ năng lực thể hiện kịch bản của họ tốt nhất, còn khoa diễn xuất cho rằng chỉ những kịch bản chuyên nghiệp mới phù hợp áp dụng khả năng diễn xuất của mình.

Khốn! Ngân nghiến răng nghiến lợi. “Thế tại sao chúng ta lại phải giúp khoa báo chí. Dù sao cũng có năm nào khoa mình tham gia đâu?”

Đây cũng là 1 truyền thống từ xưa tới nay a! Con người, nên giữ vững truyền thống.

“Chính vì thế năm nay phải có tiền lệ!” Lớp trưởng liếc mắt cảnh cáo cô, gương mặt hơi nghiêng nghiêng làm cho người ta như nhìn thấy một tia sáng chói mắt lướt qua gọng kính.

Mà mỗi lần lớp trưởng tỏ ra nguy hiểm như vậy, cũng là lúc không có cơ hội phản bác.

“Cho nên mỗi người chúng ta thử về nghĩ 1 ý tưởng, ngày mai sẽ tập hợp lại rồi bàn bạc với khoa báo chí. Lễ trung thu năm nay, nhất định phải lĩnh giải!”

Lớp V1301 như vỡ òa bởi khí thế của mấy con vịt bầu đang thi nhau gọi bạn. Ngân chỉ có thể tiu ngỉu hậm hực ngồi xuống ghế, hoàn toàn không có khả năng biểu quyết. Vậy là, năm nay không thể thảnh thơi như mọi năm được rồi.

Lễ hội trung thu là gì? Có nghĩ là 1 ngày trăng rằm tháng 8, là mặt trăng tròn trịa nhất tươi đẹp nhất trong năm, cũng là ngày mỗi nhà đoàn viên hội họp, là ngày lễ của gia đình. Vốn là 1 ngày lễ bình thường, nhưng đối với 1 trường đại học mà hiệu trưởng thích nghỉ lễ trong trường hơn về nhà thì bất cứ ngày lễ nào cũng sẽ có lễ hội. Ở đại học A, thứ nhiều nhất không phải là học sinh mà là lễ hội. Ngày lễ mừng năm mới, ngày 8/3, 1/4 lập biển ai nói dối thành công nhất, tết thiếu nhi có điểm cộng cho bài tập, rất nhiều rất nhiều những ngày nhỏ nhặt không thể biết tên, cho nên rằm tháng tám dĩ nhiên hiệu trưởng sẽ không bỏ lỡ.

Trung thu hàng năm, đại học A đều chăng đèn lồng dọc trên 1 góc sân lối vào kí túc xá sinh viên. Mỗi lớp mỗi khoa đều có thể đăng ký tham gia mở gian hàng để bán, hoặc đơn giản là đi dạo, ngoài ra còn có 1 sân khấu để biểu diễn tài năng của sinh viên. Mỗi năm cứ tới ngày này, 1 đám người ưa mơ mộng của khoa ngữ văn lại giống 1 đám vô dụng chỉ biết ăn uống xem diễn. Tại sao ư? Sinh viên ngữ văn chỉ có đột nhất 1 động vật giống đực. Muốn diễn kịch? Nên diễn vở hoàng tử ngủ trong rừng ư? Mới nghĩ đã thấy ghê tởm. Mà đảm bảo cái tên Lâm “tặc” kia sẽ dãy nảy, khóc lóc ăn vạ cả buổi. Cho nên, dẹp. Muốn hát? Chưa phải không nghĩ tới, nhưng tài năng có hạn mà khốn nạn vô biên. Nhớ có lần cúc đại đóa anh dũng tiến lên sân khấu, bước đầu đánh mắt đưa tình có vẻ câu kéo được tình cảm của khán giả, nhưng đến khi giọng hát mới vừa cất lên, thì bao nhiêu thiện cảm liền tục dốc không phanh. Mới nghĩ tới đây Ngân lại thở dài. Một người hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, khi ở trong WC hổn hển có chiều sâu như vậy, làm thế nào lại có thể hát với chất giọng gây hại như vậy? Thật sự là Chaien cũng chỉ nguy hiểm đến vậy mà thôi. Cho nên, hát hò? Dĩ nhiên bị cấm! Vậy khoa ngữ văn còn có thể làm gì? Có! Tham gia lễ hội, ăn uống chơi bời thoải mái.

Nhưng năm nay… Ngân khóc không ra nước mắt. Tươi lai tươi đẹp nay còn đâu. Mọi năm, mỗi khi tới thời gian này, cô luôn sung sướng vắt chân ngồi 1 bên xem mọi người chạy đi chạy lại chuẩn bị cho lễ hội. Hạnh phúc nhất là khi người ta chạy hộc bơ, toát hết mồ hôi, mệt mỏi nhếch nhác còn mình lại an nhàn nhìn họ khổ tu. Rất có thành tựu. Ấy vậy mà.. Ấy vậy mà hiện tại thú vui tao nhã của cô đã bị tước đoạt, chỉ vì 1 đám nội trợ giàu cảm xúc. Cái gì mà khoa báo chí không thể tìm ra đề tài đi vào lòng người rất đáng thương? Vậy mình phải làm trâu bò cho người ta có đáng thương không hả? Thật không hàm xúc.

“Ngồi đó làm gì? Đã nghĩ ra gì chưa?” Thu buông bút, quyết định không viết nữa.

“Nghĩ cái khỉ! Tại sao chúng ta lại phải hợp tác với khoa báo chí chứ?” Ngân tức giận gõ 5 đầu ngón tay lên bàn.

“Mày còn không hiểu sao?” Thu chống cằm, lơ đễnh nghịch lọn tóc.

“A, tủ lạnh!” Tâm trí của người đó sớm đã bay tới bóng dáng bên kia. Không thèm để ý tới nhiệm vụ phải làm, Ngân thoải mái vứt bút chạy nhanh về phía tủ lạnh.

“Tủ lạnh, giờ này vẫn còn tiết sao?” Nhìn thấy hắn, khóe miệng của cô liền không khép lại được. Ai, xem ra bệnh cũng có dấu hiệu trầm trọng hơn.

Hải Anh vừa ra khỏi lớp liền nhìn thấy người không muốn thấy nhất. Vì tránh người này, hắn đã chọn đường vắng vẻ để có thể bình yên đi về, ai dè vẫn không thoát khỏi nắng.

“Anh đi đâu vậy? Người ta đang hỏi anh mà!” Thấy hắn bước, cô liền dũng cảm bước theo.

Đôi giầy nam vẫn thản nhiên bước thẳng về phía trước, chưa từng bị tiếng ồn bên cạnh làm ảnh hưởng dù chỉ 1 nhịp chân.

“Hôm nay anh học môn gì vậy?” Tinh thần kiên trung quyết không sờn.

“Có thấy đói không?” Tôi có thể mời anh ăn tối.

“Này, đừng bủn xỉn như vậy được không?” Biện pháp nhẹ không nghe, thì dùng vũ lực đi. Nắm tay hắn, không tin hắn còn có thể chạy.

Đó nhìn xem, mới nắm tay 1 cái, cặp lông mày của hắn liền nhúc nhích, mắt cũng bắt đầu tóe lửa. Thấy chưa, ai bảo cô bị ruồng bỏ, tình cảm của hắn mãnh liệt như vậy mà.

“Buông!”

Có tiến bộ! Không lúc lắc nữa mà trực tiếp mở miệng.

Đét!

Thu bất lực vỗ trán. Bạn thân, mày có cần tươi cười như icon yahoo vậy không?

“Anh đi bộ hả? Tôi đưa anh về thế nào?” Cầm tay hắn đong đưa. Tim cô đập nhanh quá. Phải làm sao đây?

“Tay!” Hắn tỏ ra rất nghiêm túc.

“Sao? Nắm 1 tay chưa đủ hả? Vậy nắm 2 tay!” Vừa nói vừa túm lấy tay còn lại của hắn. Ý. Ngân hơi kinh ngạc, cảm giác như có thứ gì đó gồ lên trong lòng bàn tay trái của hắn. Cô tò mò muốn quan sát thật kĩ là thứ gì, thì tên tủ lạnh như bị điện giật liền rút tay về.

Thú vị! Cô đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó rất thú vị, ánh mắt cô sáng lên, khóe miệng cũng dương cao thêm vài milimet.

Tâm hữu linh tê, Thu cũng hơi dướn người khỏi ghế. Cái gương mặt mèo vớ bở kia của nó chắc chắn phát hiện ra chuyện thú vị. Chuyện gì? Là chuyện gì vậy?

Còn người bị xem như trò hề dĩ nhiên cảm thấy rất khó chịu trước ánh mắt hồ ly của nhỏ trước mặt. Hắn lạnh nhạt rút thật mạnh tay về. Không để cho người ta kịp phản ứng giữ lại, liền xoay người bước gần như chạy khỏi hiện trường.

“A, tủ lạnh cậu đi đâu vậy? Đợi tôi với! Khoan! Chờ 1 chút!” Ngân gấp gáp quay đầu nhìn con bạn thân vẫn ngồi ở bàn gỗ trên sân, vội vàng gào tướng lên.

“Ném cho tao chìa khóa xe!”

Thu liền nhanh tay lục lọi trong túi xách con bạn, chuẩn xác ném khóa xe vào tay nó.

“Còn cặp sách của mày?!” Không phải chứ? Bỏ của chạy lấy người à?

“Mày cầm về hộ tao. Mai tao lấy!” Nói rồi người liền chạy nhanh đuổi theo tủ lạnh.

Thu lặng người ngồi trên ghế, nhìn theo con bạn thân đang tíu tít tựa chim sẻ thấy thóc. Đây là tình tiết kiểu gì? Vì trai quên bạn. Rất có tinh thần đoàn kết, rất cẩu huyết. Cái loại thái độ gì vậy? Hơn nữa, cô lặng lẽ thở dài, ánh mắt chua xót nhìn con bạn thân. Bạn thân mến, cái gì biến mày thành con đần cười còn khó coi hơn khoai tây troll như vậy?

Xa xa, trên con đường giữa 2 làn cây xanh mát, 1 cô gái bám riết theo chàng trai không rời, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.

“Tủ lạnh, chờ 1 chút nào! Để tôi đèo cậu về!”

“Tủ lạnh, nói 1 câu khó đến thế sao?”

“Tủ lạnh hay chúng ta ăn gì đó trước rồi hãy về nhé? Được không?”

“Tủ lạnh, cậu mở miệng sẽ bị trúng gió hay sao? Kiệm lời như vậy?”

“Tủ lạnh!”

Mặc cho cô gái nhiệt tình tới đâu, chàng trai vẫn chỉ im lặng, tựa như những cơn gió thu lặng lẽ lướt qua những tàng cây, lướt qua đám lá rơi tạo ra những âm thanh xào xạc khô cằn. Chàng trai coi im lặng là tự vệ, mà không ngờ nó giống như cơn gió thu kia, cứ lặng lẽ lướt qua mái tóc ngang vai của ai đó, thổi bay những sợi tóc mảnh mai như dây đàn, rung động đó từng chút, từng chút rơi vào lồng ngực, khiến trái tim vang lên 1 giai điệu chưa từng biết đến.

Một chiếc lá bàng chỉ còn lại vài chấm xanh bị 1 làn gió thổi rơi trên mặt bàn gỗ, không tiếng động đáp xuống trang vở trắng tinh với những lời văn còn dang dở. Thu buâng quơ nhặt chiếc lá lên quan sát, khóe môi khe khẽ nhếch lên. Một tay chống cằm, một bên xoay tròn chiếc lá, tầm mắt lướt qua khoảng sân nhìn hướng đôi nam nữ mỗi lúc 1 xa dần.

Sân trường đột nhiên im lặng như vậy, chỉ còn những giai điệu mùa thu du dương làm người ta rung động.

Thu nhẹ than trong lòng. Thật yên bình. Sự yên bình làm người khác phải lo lắng. Sự yên bình như báo hiệu trước nguy cơ. Mùa thu là mùa cỏ cây tàn úa để đợi chờ gieo mầm giống mới. Tình cảm của mày, trước cơn bão sắp tới liệu có trụ nổi không? Thu khẽ cười, trong con ngươi sáng lên 1 tia thích thú, ngón tay thon thả buông cuống lá ra. Vừa hợp lúc gặp 1 cơn gió thổi tới, cuốn bay chiếc lá bàng xoay tròn trong không khí.

Khi lá vàng rơi xuống, tiếng nói cười cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại duy nhất âm thanh hiền dịu của mùa thu.
  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/1700
.
Snack's 1967