Ba thằng bây có thôi dùm tao không ? Qua kiếm phụ coi, tao không thấy cuốn truyện đó ở đâu hết.
Quái lạ tao nhớ bỏ đây mà ! Thằng Đăng lại chỗ kệ truyện rồi chạy xuống dưới nhà:
Má 2 ơi ! Má có dọn phòng con không ?
Không con ! Bữa con nói tự dọn mà.
Vậy má có thấy ai lên phòng con không ?
Có ! Sáng này, em con có về, nó lên trên đó.
Vậy nó có đem gì theo không má.
Nó đem theo 1 túi truyện !
Má biết nó đem truyện gì không ?
Má không biết.
Thôi xong rồi ! Thằng em tao nó hốt mấy cuốn truyện của tao đi nữa rồi ! Tao đã nghiêm cấm nó đụng vào kệ sách của tao, mà lần nào nó về nó cũng chôm của tao vài cuốn.
Anh em với nhau làm gì căng thế !
Nó coi xong nó nhùi như giấy chùi **it vậy đó, bực cái mình.
Hazz ! Vậy là tao toi rồi (Vinh)
Thôi , mày đừng lo, để tao về nhà lục lại cái nhà kho coi có không ? (Thọ)
Ừ để Lâm kiếm coi có quyển đó không ?
Ừ giờ thì biết đợi thôi chứ làm sao !
Giờ giải tán, nhà ai nấy về, cơm ai nấy ăn, sáng mai gặp lại. Hắn với thằng Vinh về cùng đường với nhau, trên đường về, hai đứa ghé từng tiệm sách cũ để tìm, nhưng không có quyển truyện như thằng Vinh muốn.
Biết vậy để là Doremon được rồi ! Bài đặt làm gì giờ cho khổ, chuyện cả 5 năm rồi làm sao nó nhớ được.
Lỡ nó nhớ rồi sao ! Phen này chắc tao tiêu rồi !
Từ từ chuyện đâu còn có đó.
Ghé nhà tao tìm đi, nếu không có mai tính tiếp.
Ừ
Thằng Vinh ghé nhà hắn, hai đứa lục tung cái nhà kho lên mà bỏ cử ăn cơm trưa luôn, đúng là hắn có Quyển Đôrêmon mà thằng Vinh cần nhưng chuột cắn hết phân nữa rồi ! Thằng Vinh yếu xìu đi ra về, còn hắn thì leo lên giường ngủ quên trời đất.
Phần 14: TỤI NÓ YÊU NHAU !
Ngủ dậy, hắn kiếm một ít thức ăn bỏ vào bụng rồi leo lên bài học, tuy từ lúc quen Hương hắn đã hạ thay đổi rất nhiều và quyết tâm học hành, nhưng với hắn môn Địa Lý, Lịch sử và Ngữ văn vẫn luôn là những cơn ác mộng không dứt. Sợ riết hắn đâm ra lười học những môn này, lần trước hắn kiểm tra miệng môn Lịch sử có 4 điểm, không biết lần này thầy có kêu hắn trả bài nữa không, với lại sắp thi cử đến nữa, hắn thở dài ngao ngán rồi cầm cuốn tập lịch sử lên ! Chợt hắn nhớ đến Mỹ Vân , nếu mà hắn nhớ không nhầm thì Vân cũng có 1 bộ Đôrêmon giống hắn. Quăng cuốn tập qua một bên, hắn mở máy vi tính lên và vào yahoo messenger, nick của Mỹ Vân offline. Èo, giờ này học hành gì nữa mà không thấy nó nhỉ, hồi cấp 2 nó ghiền chat lắm mà ! Hắn rời khỏi cái máy vi tính, lục trong đống tập vở cũ , hắn tìm thấy 1 cuốn sổ lưu bút hồi xưa. Đây rồi số điện thoại của Mỹ Vân, hắn chạy xuống nhà và nhấc cái điện thoại lên :
A lô ! Tiếng một người đàn ông bên kia bắt máy, chắc là ba của Vân.
Dạ con Phương ,bác ơi có Mỹ Vân ở nhà không bác.
À Phương hả con, lâu quá không thấy con ghé nhà chơi , con Vân nó đang ở trong phòng đợi bác gọi nó !
Dạ ! Hắn cười ,tay thì gõ lên cái bàn.
A lô !
Vân hả, tui Phương nè ! Khỏe không ?
Phương nào dạ ?
Sạc ! Tui Hoài Phương 9/1 nè, nhớ không ?
À, Phương hả, tui khỏe, Phương khỏe không.
Tui không khỏe khi Vân hỏi Phương nào dạ trong khi bác vẫn nhớ tui.
Phương thông cảm, lớp Vân cũng có 1 Phương nữa , nên tui hỏi cho chắc vậy mà.
Thiệt hay không đó. Ủa hồi đó nhớ Vân hay bắt điện thoại mà sao tự dưng nay cha bắt máy.
Tháng trước Vân hay tám điện thoại, cước nhiều quá nên ba không cho xài nữa !
Èo, tám với ai ghê thế ! Cả tháng nay đây là lần đầu tui cần cái điện thoại lên đó.
Thì nói chuyện học hành với mấy người bạn thôi, chứ có tám gì đâu.
Vậy có nói chuyện học hành với thằng Lâm Mắt Kiếng không ? Hắn cười khì khì trong chiếc điện thoại
Ủa sao tự dưng Phương hỏi vậy ?
Vân với thằng Lâm yêu nhau tui biết mà !
Biết gì chứ ! Vân với Lâm là bạn bình thường thôi. Phương đừng có suy diễn lung tung.
Hôm bữa tui còn định giúp nó, làm mai nó cho Vân nhưng ai dè 2 người tiến triển nhanh ghê hen.
Không có mà, chỉ là bạn bình thường thôi !
Xạo hoài, nó thú thiệt với tui hết rồi !
Lâm kể cho Phương nghe hết rồi hả.
Tất cả luôn !
Vậy có kể chuyện tui nói thích Lâm trước không ?
Có luôn ! Tin dựt gân, con Vân này khờ thấy ghê, mới nói vậy mà nó khai hết rồi, mình có biết gì đâu, hắn cười thầm và hắn biết nhỏ Vân đang rất bối rối.
Tui với Lâm thân với nhau, nên chuyện gì hai đứa cũng nói với nhau, yên tâm đi tui không mét ba Vân đâu mà sợ.
Mà hôm nay gọi cho tui chỉ để nói chuyện này thôi à !
À quên ! còn chứ, Bộ truyện Đôrêmon xuất bản năm 2000, Vân còn giữ không , truyện dài ấy?
Còn, có chi không Phương ?
Cho Phương mượn đọc ít bữa được không ?
Trời chuyện gì chứ chuyện đó là chuyện nhỏ, chừng nào Phương qua lấy !
Ngay bây giờ ! Vân soạn ra đi tui qua liền.
Cúp máy, hắn bay lên chiếc xe đạp với cái quần lững và cái cái áo thun 3 lỗ hắn chạy đến nhà Mỹ Vân, nhà hắn với nhà Mỹ Vân cách nhau khoảng 20 phút đi xe đạp, cha của hắn và cha của Vân là đối tác trong kinh doanh, lúc 2 đứa học chung với nhau hắn hay ghé nhà Vân chơi, nên cha mẹ Vân cũng không xa lạ gì hắn hết. Vừa chạy đến nhà, hắn thấy Vân đang ôm một đống truyện trên tay.
Nói qua liền đó hả ?
Chị Hai em đi xe đạp, chứ có xài chong chóng tre đâu. Ủa không mời vô nhà chơi hả ?
Ủa tui tưởng Phương về liền, nên ôm sẳn ra ! Phương vô nhà chơi !
Tui đùa đó ! Bỏ đóng truyện xuống đi, nói chuyện tí coi.
Hắn và nhỏ Vân ngồi ở băng đá trước nhà , cùng lớp từ lớp 6 nên hắn tự nhiên với nhỏ Vân như với một đứa con trai vậy.
Bà với nó yêu nhau lâu chưa !
Suỵt, ba tui trong nhà ông nói gì lớn quá vậy
Tui quên, nói nhỏ nói nhỏ, mà ở ngoài sân mà, bác không để ý đâu.
Được 1 tuần rồi !
Ủa mới đây hả.
Ùa !
Tui biết nó thích bà lâu rồi, nhưng không ngờ bà lại đi ngỏ lời với nó trước.
Tui biết Lâm thích tui, nhưng con trai gì đâu mà nhát như thỏ ấy, cứ tò tò đi theo sao tui hoài, tui ở đâu là nó theo tới đó, vậy mà không nói thích tui. Tui bực , nên tui hỏi thẳng nó luôn.
Ghê vậy ! Rồi nó trả lời sao ?
Thì nó nói có chứ sao ? Tại vì tui cũng thích nó nên tui hỏi nó muốn có mối quan hệ đặc biệt hơn tình bạn với tui không, nó gật đầu lia lịa.
Èo, không ngờ bà ghê gớm vậy luôn. Mà khi quen nhau sẽ thế nào ?
Tui cũng không thấy gì thay đổi hết á, hàng ngày đi học, ra chơi hắn hay chạy qua lớp tui hỏi bài tui, đi học nhóm chung, tham gia công tác đoàn cùng nhau, chiều rảnh thì đi ăn chè, hay chat chit với nhau trên yahoo á.
Ủa vậy chuyện tám trên điện thoại thì sao ?
Thì lúc trước hay nói với mấy nhỏ bạn trong lớp đó, chứ nhà nó đâu có điện thoại đâu mà tám. Ủa vậy Phương không biết à.
Ờ, tui đâu biết gì đâu, tụi ghẹo bà vui ai ngờ bà nói thiệt hết.
Hả Phương gạt tui, nhỏ Vân nhéo lấy lỗ tay nó như hồi học chung cấp 2. Nó kêu đau ,rồi hai đứa lại xù xì chuyện hồi đó đi học với nhau đến việc hắn biến mất không thèm qua nhà nhỏ Vân chơi sau khi nhập học lớp 10 cho đến khi trời chuyển dần tối thì hắn bỏ hết đống truyện của Mỹ Vân đưa vào cặp rồi chạy về. Vừa về tới nhà, hắn tìm được quyển truyện như trong lá thư thằng Vinh đề cập, hắn bay lên giường ngã người ra và cười khoái chí, chỉ trong 1 chiều mà hắn đã thu hoạch được bộn tìm được quyển truyện cho ku Vinh và biết được bí mật là thằng Lâm Mắt Kiếng và con Mỹ Vân đang yêu nhau. Sao mà tụi nó nhanh quá thế nhỉ, thằng Lâm và con Vân Điệu, thằng Vinh và con Xuân, còn hắn … ! Mà sao nhận được thư mà hắn mà nhỏ lại im re, hay là nhỏ không thích hắn, nhưng rõ ràng là Hương vẫn cười với hắn mỗi khi gặp hắn mà, … đúng là nhứt đầu cả hơn việc học lịch sử, hắn ngồi dậy , đi tắm rồi lại ăn, sau đó mới cần quyển tập lên học bài cho đến khi ngủ thiếp đi mất.
Phần 15: CẢM GIÁC BỊ THẤT TÌNH
Thằng Vinh có mặt ở lớp từ rất sớm, vừa bước vào lớp là hắn đã thấy nó ngồi một đống với vẻ mặt buồn rười rượi.
Mày sao thế ?
Không có cuốn truyện đó là tình yêu của tao tan trong hư vô luôn !
Chuyện của mày là chuẩn bị tiền hẹn gái và đền ơn tao đi. Cuốn truyện mày cần tao có đây nè !
Ủa mày tìm ở đâu ra vậy !
Tao phải vất vả lắm mới tìm được đấy, phải đến tận nhà xuất bản Kim Đồng nhờ in lại dùm 1 cuốn !
Xạo mày, mà ở đâu ra vậy !
Không cần quan tâm, chúc mày may mắn !
Ừ cảm ơn mày nhiều nha.
Ủa có rồi à ! Thằng Thọ bước vào lớp thì nhìn thấy cuốn truyện thằng Vinh đang cầm.
Ừ có rồi.
Vậy khỏe rồi hen ! À quên tý trưa này tao sẽ đi bóc thăm xem lớp mình sẽ đá với ai trong trận bán kết toàn trường, hình như là thi đấu vào ngày chủ nhật ấy.
Ừ đừng đụng đội Hiệp hội siêu nhân 12A1 là khỏe !
Vào tới vòng này đụng ai cũng vậy thôi, 12A1 7 người thi đấu cho lớp nhưng lại có 8 người thi đấu cho trường, mạnh khủng khiếp, 2 lớp còn lại nhẹ hơn nhưng lớp nào cũng có thành viên của đội tuyển trường. Trường có 23 cầu thủ thì 12A1 hết 8 người, 11A2 5 người và 12C8 3 người nữa.
Thì cố gắng thôi !
Thấy Lâm vác cái cặp vào đến lớp , thì hắn lại ngay chỗ Lâm ngồi.
Có gái thích hen !
Phương lại nói lung tung gì nữa vậy !
Nhỏ Vân nói tui nghe hết rồi, còn chối nữa là tui lên bảng thông báo cho cả lớp đấy nhé.
Thằng Lâm đỏ mặt, im re, rồi đánh trống lãng đi, chạy xuống cuối lớp cầm chổi quét lớp. Hắn biết bạn mình mắc cở nên không ghẹo nữa, nhưng vẫn đi theo tò tò.
Sao tui chưa thấy nó hồi âm ông ?
Thông thường thì 2-3 ngày người ta mới trả lời !
Nhưng sao thằng Vinh được trả lời ngay !
Chắc con nhỏ đó thích Vinh nên trả lời sớm hoặc là do nó rảnh.
Ông nói cũng đúng ! Nhưng ông có đưa tận tay Hương không đó.
Có ! Tận tay luôn.
Ừ thế thì tốt.
6h50 cả lớp đã có mặt đầy đủ, sáng hôm nay tiết đầu tiên sẽ là tiết của cô chủ nhiệm nên không có gương mặt nào dám đi trễ cả. Cô Diệu chủ nhiệm hắn phụ trách môn Sinh học, tuy là giáo viên trẻ nhưng cô cũng nổi tiếng nghiêm khắc với đề kiểm tra và đề thi lắc léo, buộc học sinh phải nghiên cứu bài trước ở nhà và khi vào lớp nếu không tập trung nghe giảng mà bám vào tập ghi chép học thuộc thì thi cũng khó lòng qua được và xui cho em nào bị cô gọi mà trả bài không được ghi tên trên “Bảng vàng” ngay và lun. Khi bị gọi lên trả bài, cô sẽ yêu cầu nói nội dung của bài mới nói cái gì nếu trả lời không được thì đừng hòng được điểm 8, chưa thấy ai trả bài cô được 8 điểm, nếu trả lời y chan cô đọc cho chép vào vở thì thường 5-6 điểm, trả lời thêm nội dung bài mới thì được thêm 1 điểm nữa, trả lời giống sách giáo khoa thì được thêm 1 điểm, còn liên hệ thực tế, cho ví dụ điển hình phần này 2 điểm chưa thấy ai làm được và hôm nay hắn được cô gọi lên trả bài.
Hắn đọc vèo vèo từ đầu tớ đích nội dung cô cho ghi vào tập , tuy nhiên khi cô hỏi cho ví dụ và nội dung bài hôm nay học hắn không trả lời được, cô chấm hắn 7 diểm vì tuyên dương việc hắn trở nên ngoan ngoãn và chăm hơn trước đây, mặc dù cô biết hắn đang học vẹt. Sau giờ của cô chủ nhiệm sẽ là tiết Sử của thầy Thịnh , trước thầy Thịnh dạy ở trường cao đẳng nghề sau chuyển công tác về trường, cả lớp hắn được tin báo từ lớp hàng xóm 10B6 , thầy sẽ cho kiểm tra giấy đột xuất 15 phút. Vừa nhận được tin báo cả lớp hắn nhao nhao cả lên, đứa thì thì cầm tập đọc đi đọc lại đứa thì chuẩn bị giấy, đứa thì chép bùa lên bàn, còn hắn thì tỉnh bơ, có 5 phút cũng không làm gì được, hắn nghỉ thế, thầy Thịnh bước vào lớp và bắt đầu giảng bài mới, không có kiểm tra cũng không có trả bài, vậy là cả lớp có 1 phen hú vía. Mấy đứa lỡ chép bùa thì giả vờ này nọ để bôi chữ viết bằng bút chì khi nảy, đúng là cú troll lịch sử. Giờ chơi thằng Đăng cùng với Thọ cả Lâm đều lên văn phòng đoàn, còn thằng Khanh Trâu lại nằm dài như sắp chết, chỉ còn mỗi hắn và cái vẻ mặt hí hửng đáng ghét của thằng Vinh, thật là ưa không được. Để rồi coi, tao cũng sẽ có thư, có người yêu,… hắn đi ra băng đá trước lớp ngồi một mình suy tư cho đến khi thằng Thọ xuất hiện.
Có tin tốt, lớp mình đá trận đầu tiên vào lúc 8h sáng ngày chủ nhật tuần này, nếu thắng mình sẽ đá trận chung kết ngay vào buổi chiều, còn nếu thua thì coi như xong , mùa giải năm nay kết thúc.
Ừ ! Tin bình thường không tốt không xấu ! Còn gì không ?
Đối thủ là 12A1
Sớm muộn cũng phải đá với họ, coi như chung kết sớm đi, chiều nay sau giờ thể dục tụi mình sẽ tập nhẹ cho đến cuối tuần. Mày thông báo cho tụi nó đi.
Ừ ! Sao mày ngồi buồn hiu thế ,có tâm sự gì à !
Không ! Tự dưng tao muốn yên tỉnh chứ không có gì hết.
Ừ ! Thôi tao đi vô lớp thông báo với tụi nó.
Thằng Thọ vừa đi thì thằng Lâm xuất hiện.
Nhóm Blue Star thông báo sẽ đi họp thành viên vào chiều mốt lúc 2h giờ, Phương nhớ đi nhé !
Ừ ! Biết rồi ! Mà Lâm nè thường thì sao con gái không trả lời thư !
Lâm làm sao biết được, chắc nó bận
Hy vọng là vậy đừng ủ rủ nữa thư đi mới có 2 ngày thôi mà.
Ừ !
Ừ thì ừ như thế nhưng hắn vẫn cảm thấy không vui, vẫn như mọi ngày hắn vẫn chạy tò tò theo sau xe nhỏ Hương, hắn muốn chạy lên nói chuyện chung với Hương đấy, nhưng không hiểu vì sao hắn lại không dám. Ngày thứ 3 kể từ ngày hắn nhờ Lâm gởi thư dùm , cũng chỉ là sự im lặng, hắn nghỉ là do Hương không thích hắn thật, và nhỏ Hương luôn mỉm cười với mọi người chứ không phải là riêng hắn. Hắn về phòng đóng cửa, không thèm ăn cơm, buồn sao ăn gì nổi, hắn ủ rũ như một chiếc lá vàng chuẩn bị rơi khỏi cành vậy. Hắn cấm USB vào máy vi tính rồi rồi leo lên giường tay gác lên tráng với vẻ suy tư. Tình đơn phương lời bài hát đúng hoàn cảnh hắn bây giờ, chắc Hương có bạn trai rồi, cũng có thể Hương thích bạn trai học giỏi như kiểu con Mỹ Vân thích thằng Lâm Mắt Kiếng, nhưng nếu xét kỷ chút thì thằng Lâm cũng đâu gì giỏi, có thể con gái lớp A thích con trai mang kiếng, nhưng nếu vậy sao không là thằng Thọ, nghĩ mãi cũng không hiểu sao mình bị tự chối mà thật ra là hắn tự dày vò mình, tự biên, tự diễn chứ có ai từ chối hắn đâu, chỉ là thư chưa được hồi âm mà thôi.
Mà sao không hồi âm 4 ngày rồi con gì, mà nhỏ hay cười với hắn, lại hay lén lúc nhìn hắn chẳng lẻ nào lại không thích hắn. Càng nghĩ lại càng buồn ! Hắn ngồi dậy, ngồi vào máy vi tính lên google search: “Làm gì khi bị thất tình ?”, hazz toàn lý thuyết xuông, lick chuột vào biểu tượng võ lâm truyền kỳ rồi chạy ra ngoại thành, nếu có trách thì mấy chú cứ trách tại sao mình cùi bắp như vậy và trách bản thân mình lại online đúng giờ tâm trạng “anh” không tốt, hắn bật PK đồ sát toàn bộ những gamer yếu hơn mình ở ngoài thành. Sao đó chạy vào trong Biện Kinh, thất tình chứ đâu phải bị ngu, đứng lang mang ngoài đó bị giết rớt sạch quần áo thì lại khổ. Đang nghỉ vu vơ thì ở dưới nhà có chuông điện thoại. Hắn bắt máy lên bên kia máy là nhỏ Vân:
Chiều qua chở Vân vào trường với nhé, xe hư rồi !
Chiều Phương có đi đâu ?
Ủa Phương có tham gia nhóm Blue Star mà, chiều nay đi họp chứ !
Sao Vân biết ? Mà chắc thằng Lâm nhiều chuyện chứ gì.
Ùa, Lâm nói, mà sao Phương không đi ?
Mất hứng rồi, làm biếng đi !
Tham gia đi vui lắm Phương !
Nhỏ Vân nói mãi hắn cũng phải đi, hắn đặt đồng hồ báo thức, ngủ một giấc , thay đồ rồi qua rước nhỏ Vân vào trường.
Phần 16: Nhóm Blue Star
Hắn ngồi kế thằng Lâm , từ đầu buổi sinh hoạt của nhóm Blue Star hắn giống như đại biểu dự thính, không phát biểu, không hát theo, ai vỗ tay hắn vỗ tay , đến phần phân công nhiệm vụ thành viên mới thì phần đông mọi người thích làm khâu biên tập và đưa tin, ai cũng đăng ký vào các hoạt động giờ ra chơi và đầu giờ chiều và giờ ra chơi buổi trưa, hoạt động phát thanh buổi sáng có tiết mục quà tặng âm nhạc nhưng chỉ có Mỹ Vân, Lâm đăng ký vì mọi người ngại phải đến trường sớm khoản 6h30 là phải phát rồi. Không cần phải giải thích thêm thằng Lâm thích Mỹ Vân nên dù trèo núi băng sông nó cũng làm nói gì là chỉ là 1 việc cỏn con đi học sớm.
- Phương tham gia luôn đi, làm phát thanh viên vui lắm !
- Không !
- Vậy mấy hoạt động khác ,Phương không đăng ký thì còn lại hoạt động này thôi, đăng ký đi, chứ ngồi đây mà không đăng ký tham gia gì hết kỳ lắm.
Nghĩ cũng kỳ, chỉ còn mỗi hắn ! Hắn ghi tên cùng với nhỏ Vân và thằng Lâm vào hoạt động phát thanh buổi sáng ,dù gì sáng nào hắn cũng đi sớm. Anh Quốc Cường và chị Ngọc Linh thông báo đến tất cả thành viên của Blue Star do là năm học cuối cấp nên việc chủ nhiệm CLB sẽ do anh Xuân Vĩnh 11A1 và chị Mỹ An 12A4 đảm nhiệm, thay mặt CLB anh Quốc Cường cũng bổ nhiệm các trưởng nhóm phụ trách phát thanh và Hương người hắn thích sẽ phụ trách làm nhóm trưởng nhóm phát thanh sáng 6h30. Cả nhóm Blue Star bắt đầu văn nghệ hát ca theo đúng tinh thần của nhóm là trẻ khỏe và luôn vui vẻ, cái thằng Lâm mắt kiếng giọng như vịt đực cũng hát, vả nhảy 1 điệu nhảy kỳ lạ, thật là mất mặt. Còn hắn thì lại cảm thấy có chút nao nao , hồi hộp và cái cảm giác gì khó tả , khi biết hắn sẽ được gặp Hương nhiều hơn,… Hắn suy nghĩ không biết mình sẽ làm gì khi ngồi kế bên Hương. Trên kia Hương đang hát cùng với thằng Lâm, nhỏ hát hay thiệt, hắn không thể nào thôi được cái cảm giác thích nhỏ, dù hắn vừa đọc hàng loạt các biện pháp để thoát khỏi tình trạng yêu đơn phương hay thất tình. ( bạn đang đọc truyện tại htttp://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Đến 4h30 nhóm giải tán, Hương nhờ Lâm nói hắn ở lại thêm 10 phút để trao đổi về nội dung sẽ thực hiện vào buổi sáng:
- Chào 3 bạn, tụi mình chắc cũng biết nhau rồi, nhưng giới thiệu 1 tý xíu nữa để thân nhau hơn, mình Nguyễn Lan Hương , lớp 10A1 rất vui vì được cộng tác với các bạn.
- Mình Trương Mỹ Vân cùng lớp với Hương sẽ rất rất vui nếu tụi mình thành bạn tốt của nhau, mình biết hết cả 3 thành viên tróng nhóm Lâm, Phương và cả Hương. Nhỏ Vân nói chuyện với vẻ mặt hớn hở.
- Mình Chế Trường Lâm rất vui được làm việc với các bạn.
- Ờ ! Mình là Nguyễn Hoài Phương, tài xế xe đạp của bà Trương Mỹ Vân
- Ờ hen ! Mình có tài xế riêng mà quên ! Phương vui tính ghê.
- Hiện tại mình đã photo copy nội dung phát thành 4 bản, các bạn lấy về nhà xem, tụi mình sẽ có 6 buổi trực, trừ buổi sáng thứ 2, chúng ta còn 5 buổi sáng kèm với giờ ra chơi ngày thứ 7 vậy nên chúng ta sẽ chia nhóm thành 2 nhóm nhỏ nữa, một nam một nữ mỗi người một ngày.
- Mình sẽ đi với Lâm !
- Nhanh quá hen ! Nghe đi với trai là nhiệt huyết dân trào hả gái.
- Kệ người ta đi ! Vậy Phương đi cùng với Hương đi nghen !
- Bạn Phương có ý kiến gì không ? Nhỏ Hương nhìn hắn , lần đầu tiên nhỏ nói chuyện với hắn, cuối cùng thì cũng được nói chuyện với nhỏ, mà nhỏ chủ động nói chuyện trước với hắn đấy chứ, eo ơi , hạnh phúc biết dường nào. Hắn ấp úng, ngập ngừng mỗi khi nhìn vào đôi mắt của Hương, gãi gãi cái đầu hắn không biết phải trả lời thế nào nữa, nên chỉ cười cười ậm ừ cho xong.
- Vân với Lâm chơi với nhau lâu rồi, nên không cần phải ở lại trao đổi thêm gì đâu, nên Hương với Phương cứ ở lại trao đổi cho hiểu nhau rồi thực hiện, nhường 2 người làm bảng tin sáng đầu tiên đấy !
- Mới có 1 tuần thôi mà lâu hả ?
- Im, tui đâu mượn bạn Phương nhiều chuyện đâu nè ! Mà Lâm làm gì mà coi truyện hoài vậy, nói gì đi, Vân giận giờ á !
- Ờ, thì Vân nói đúng rồi, Lâm không có ý kiến. Dám chắc luôn nó nghe cái gì mới sợ, thằng Lâm mà cầm cuốn truyện lên thì cả thế giới này đều tan biết hết, dám hùa theo con Vân, trọng sắc kinh bạn, đáng ghét.
- Thôi Vân về nha, 2 bạn ở lại nói chuyện với nhau đi !
- Ủa, tui không chở ai đưa bà về !
- Lâm đưa tui về !
- Lâm về nha Hương về luôn nha Phương
- Bye Vân ! Bye Lâm ! Hẹn gặp lại sau nha ! Hương mỉm cười chào tạm biệt cả 2, trong khi hắn thì im re.
Hai đứa này thật quá đáng , yêu nhau bỏ quên mất một người bạn thân thiết với một người xa lạ, hắn chưa bao giờ ngồi một mình với con gái thế này hết. Giờ phải nói gì đây ta, phải làm gì nữa đây, trời ơi hắn rối quá.
- Phương ! Tiếng nhỏ Hương gọi hắn.
- Hả ? Hắn giật mình trước tiếng kêu của nhỏ.
- Phương có nghe Hương hỏi gì không ?
- Hương hỏi gì vậy ?
- Phương có từng làm chương trình nào thế này chưa ?
- À ! Hồi cấp 2 , Phương có làm MC của lớp.
- Vậy tốt quá rồi, việc đơn giản lắm, tụi mình mỗi đứa đọc 1 đoạn giới thiệu rồi sau đó mở nhạc lên. Chỉ đơn giản vậy thôi á !
- Ừ, vậy khi nào mình thực hiện !
- Thứ ba tuần sau Phương , tụi mình sẽ phát buổi đầu tiên. Giờ tụi mình tập thử nha !
- Ừ !
Hắn cứ ấp úng nên cứ phải tập đi tập lại rất nhiều lần, đây không phải hắn, vốn dĩ hắn nói năng rất lưu loát chỉ là do trước mắt hắn là nhỏ Hương nên khiến hắn “thi đấu dưới phong độ của mình”. Nhỏ Hương thì lại rất vô tư và chịu khó,mỗi lần hắn bị lỗi trong khi đọc thì lại bắt đầu lại. Đến khoản 5h15 hai đứa ra về cũng đã trễ :
- Chủ nhật này lớp Phương đá trận bán kết đúng không ?
- Ừ đúng rồi đá với 12A1, chua quá !
- Lớp Phương đá bóng hay mà , phải tự tin lên chứ ! Hắn lại gãi đầu và cười hì hì, thật ra hắn không biết mình phải nói gì và nói thế nào nữa, hắn rất muốn nói Hương đi cỗ vũ cho hắn , nhưng mà hắn lại ngại mà nói thì cũng không biết nói thế nào.
- Mà mấy giờ lớp Phương đá !
- 8h sáng đó Hương .
- Mỹ Vân rủ Hương đi xem cùng, bữa đó chắc Hương cũng đi xem lớp Phương đá, vì lớp Phương đại diện cho khối mà.
Nghe Hương nói thế, cảm giác hắn giống như vừa skill được boss Hoàng Kim vậy, giống như mọi cảm xúc dồn nén đã xóa bỏ đi cái ngại ngùng và sợ hãi của hắn, hắn quay qua nhìn vào mặt nhỏ Hương:
- Hương đi cổ vũ cho Phương nha ! Nhất định phải đi đó ! Trong vô thức hai tay hắn nắm lấy tay nhỏ Hương, làm nhỏ Hương đỏ mặt :
- Hương biết rồi ! Phương …!
Hắn buông vội tay Hương, hắn lại gãi đầu rồi xin lỗi, Hương chỉ cười thôi, xưa giờ hắn có nắm tay con gái bao giờ đâu, cảm giác lần đầu tiên nắm tay thiệt là lạ , mà nó hạnh phúc thế nào ấy, sao lại có cảm giác kỳ lạ này nhỉ, ủa mà quên hồi đó học tiểu học thầy cứ bắt đứng kế con Hương Ù , bắt mình nắm tay nó, eo ơi , thật là bất hạnh … Lên cấp 2 học chung lớp thì con Mỹ Vân không cho nắm tay, mỗi đứa nắm đầu 1 thanh gỗ mỗi khi học thể dục hoặc chơi trò chơi lớn. Con nhỏ này đúng là không được, học chung lớp 4 năm , mình còn chưa được nắm tay nó vậy mà nó lại nắm tay lôi thằng Lâm đi như vậy. Từ phòng học đi ra tới nhà xe, nhỏ Hương cứ huyên thuyên cho hắn nghe chuyện của nhóm Blue Star , còn hắn thì nhìn Hương và cười ậm ừ. Hắn muốn đưa nhỏ Hương về nhưng vì đã hứa với thằng Vinh ra bưu điện gặp nó, nên hắn phải chào tạm biệt Hương, cảm giác lần đầu tiên nắm tay con gái thật tuyệt ! Hắn nghỉ thế rồi chạy xe đến chỗ thằng Vinh, không biết thằng Vinh có chuyện gì mà bí mật muốn nhờ hắn.
Phần 17: CHIẾC CD NHẠC TÌNH YÊU
Hắn bước vào phòng Net, vỗ vai vào lưng của thằng Vinh.
- Làm gì giờ này mới ra vậy cha nội !
- Tao dự sinh hoạt với nhóm Blue Star trong trường nên ra trễ. Ủa nay có mỗi mình mày à, thằng Khanh đâu ?
- Tao đi 1 mình, mày giúp tao chuyện này coi !
- Chuyện gì mà ghê thế !
- Tao muốn làm 1 CD nhạc tặng cho nhỏ Xuân. Mà mày biết rồi đó tao chỉ thích Mr Đờm, nhạc trẻ giờ loi choi tao đâu có nghe, nên không biết chọn bản nào.
- Ý mày nói tao nghe nhạc loi choi hả ?
- Không không, mày khó tính quá hà ! Giúp tao với coi !
- Mày cũng rảnh thiệt, giờ ngồi chép nhạc, tối về nhà làm đĩa, thức 1 đêm mai nâu mắt luôn nha cưng !
- Việc đó mày khỏi lo, giờ thì làm việc đi.
Hắn lên google tìm những ca khúc lúc mới yêu, hình ảnh dễ thương dễ mến và những bài thơ tình sến như con hến cho thằng bạn đến tận tối 2 đứa mới về nhà. Cũng như mọi khi hắn ăn uống rồi cầm quyển tập lên học bài, mọi bài tập với hắn hôm nay quá dễ dàng, bài vở học thì rất mau là thuộc, tâm trạng vui có khác, hắn vừa định mở máy vi tính lên ngồi ngâm cứu thì mẹ hắn gọi có điện thoại ở dưới nhà.
- A lô !
- Tao Vinh nè !
- Cái gì nữa vậy ba ?
- Mày online yahoo đi có chuyện cần hội ý !
- Ờ !
Hắn cúp máy rồi đi lên phòng, thật ra hắn cũng làm biếng lắm nhưng giúp đỡ thằng Vinh để tích lũy kinh nghiệm sau này hắn áp dụng lại với nhỏ Hương, nghỉ đến đây hắn lại nhớ đến vụ cái lá thư, sao nhỏ im re thế nhỉ, rõ ràng nhỏ đâu phải vô tâm đến vậy đâu. Không đáp án nào hợp lý hết. Vừa thấy hắn online thằng Vinh bay vào liền:
Vinh Crazy: Ê ! Cái đĩa dán lưng màu gì thì đẹp ?
Phương Jupiter: Dán màu đen đi cho nó tuyệt vọng
Vinh Crazy: Giỡn hoài màu gì được !
Phương Jupiter: Màu nào mà không được, tao nghĩ quan trọng là cái nội dung bên trong thôi.
Vinh Crazy: Ờ ! Số nhạc chép hồi chiều sắp xếp thế nào !
Phương Jupiter: Má ơi vậy cũng hỏi tao ! Xếp thế nào không được
Vinh Crazy: Như vậy thì sao thấy được thành ý !
Phương Jupiter: Èo chứ mày nghĩ sao ?
Thế là thằng Vinh huyên thuyên với hắn về những phương án trình bày đĩa CD, rồi hình ảnh bên trong cái đĩa, chưa hết, ngay cả việc bỏ cái đĩa vào cái hộp như thế nào , đóng gói ra sao nó cũng trình bày rất nhiều phương án. Đến tận 12 h đêm thì hình ảnh được chọn xong, nhạc nền cũng được thống nhất, tuy nhiên lại phát sinh việc sub cho cái đĩa nhạc:
Phương Jupiter: Tao muốn đi ngủ !
Vinh Crazy: Sub thế nào rồi mới ngủ được
Phương Jupiter: Mày lấy đại luôn tập thơ Hàn Mạc Tử cho rồi, suy nghĩ chi nhiều.
Vinh Crazy: Gì mà Hàn Mạc Tử, mày phải tư vấn cho tao chứ !
Phương Jupiter: Chịu gì nổi với mày, tao đi ngủ đây !
Nói rồi hắn out nick yahoo ngã lăng ra giường ngủ mất. Sáng hôm sao cố gắng lắm hắn mới lếch xác ra khỏi cái giường để chuẩn bị đi học, hắn vừa chạy xe đạp vừa cho vài viên kẹo cao su vào mồm cho tỉnh táo. Giờ này chắc nhỏ Hương đi mất rồi nên hắn tấp vào một quán bánh mì, vừa chạy xe vừa ngấu nghiến vừa chưởi cái thằng bạn thân trời đánh hành xác hắn. Điều mà hắn không ngờ là nhỏ Hương chạy xe đằng sau hắn từ lúc nào , chết cha rồi, mất hết hình ảnh chuẩn men của hắn, ai đời vừa đi vừa ăn, hắn chạy chậm lại đợi nhỏ Hương, chạy lên nhưng không quên lấy tay lau tới lau lui cái miệng cho sạch bụi bánh mì:
- Hương đi học trễ vậy ?
- Hì, tối qua Hương ngủ trễ nên sáng dậy hơi muộn. Phương nay cũng đi trễ.
- À tối qua Phương bàn chiến thuật cho trận đấu tới , nên thức hơi khuya, đối thủ mạnh quá mình phải có chiến thuật đặc biệt Hương à (Chém gió)
- Phương tổ chức chiến thuật cho lớp luôn à ! Phương giỏi quá ta !
- À có gì đâu, đôi khi Phương cũng hay làm kế hoạch hoạt động ngoài giờ hay hưởng ứng phong trào Đoàn thay cho thằng Đăng nên chuyện chiến thuật trên sân là chuyện nhỏ. (Chém gió tiếp tục).
- Hương thích những người có máu văn nghệ lắm, từ nhỏ Hương đã thích tham gia công tác Đoàn đội đến tận bây giờ.
Nhỏ Hương vừa nói vừa cười trong xinh thật, hắn muốn con đường đi học cứ dài mãi để hắn được chạy cùng nhỏ Hương thêm lâu hơn:
- À Hương nè ! Hương có hay nhận được thư xin làm quen không ?
- Có Phương, mà sao Phương lại hỏi như vậy !
- Phương tiện miệng hỏi vui vậy thôi, mà tuần rồi có ai lớp 10 gởi thư cho Hương không ?
- Có 1 bạn cùng khối mình gởi cho Hương mà không có ghi tên, viết sai chính tả tùm lum luôn á, nên Hương không có trả lời
Quái lạ thiệt ! Rõ ràng là mình có ghi tên mình mà, còn chuyện sai chính tả thì cũng có thể, mà mình với nhỏ Hương mới quen biết mà mình hỏi vậy nó cũng trả lời, có lẽ nào nó yêu mình không ta, có lẽ nào… Thôi tý vô hỏi thằng Lâm cho chắc. Hắn tiếp tục chém gió chém bão với Hương về cái quá khứ hoàng kim của mình, ở thời tiểu học lẫn trung học cơ sở, “1 sự cố trong đời” nên hắn mới học khối B, hắn còn không tin là mình chém gió giỏi như thế, nhỏ Hương luôn tỏ ra thích thú với những câu chuyện của hắn làm hắn thấy mình vĩ đại và to lớn.
Phần 18: GIẢI MÃ NHỮNG BÍ MẬT
Kết thúc câu chuyện thú vị với Hương hắn vào lớp, thằng Lâm đang ngồi đọc truyện, thằng Khanh với thằng Duy như mọi ngày nằm dài như sắp chết, thằng Thọ đang làm bài tập, bất ngờ nhất là thằng Vinh, mặt mày tỉnh bơ đang cười cười nói nói với đám thằng An. Nó thức cả đêm để làm CD không mệt hả trời, đúng là khi yêu con người ta trở nên mạnh mẻ và vĩ đại. Vừa thấy hắn, thằng Vinh đã réo gọi:
- Qua đây Phương !
Thằng Vinh lôi ra 10 cái CD được gói trong 10 cái hộp khác nhau với những kiểu dán và màu sắc khác nhau.
- Cái nào được !
- Má ơi ! Mày làm thiệt hả ?
- Tại mày đi ngủ, sub xong , tao lại thấy màu sắc không ổn nên làm luôn 10 cái.
- Eo ! Cái nào cũng được quan trọng làm tấm lòng, ôn bài đi tý lỡ kiểm tra đột xuất cũng có chữ để ghi.
Thằng Vinh bỏ ngoài tai những gì hắn nói, buổi sáng hôm ấy, hắn gục lên gục xuống như con gà bệnh, đến lúc ra về thì mới tỉnh táo 1 tý hắn lôi thằng Lâm ra 1 gốc rồi hỏi:
- Ê bữa bức thư , Lâm đưa cho ai, mà con Hương không nhận được ?
- Tui đưa cho Hương tận tay luôn.
- Nhưng nó nói không nhận được. Ông có chắc đưa cho con Hương trong nhóm Blue Star không ?
- Hả? Chứ không phải con Hương Bí thư A1 hả ?
- T r ờ iiiiiii ơi ! Sao là con Hương Heo đó được ?
- Thì tui thấy Phương hay hỏi han con nhỏ đó với lại Phương nói Phương có vấn đề với nó, nên tui nghĩ là Phương gởi cho nó.