Hắn lên kế hoạch để cải thiện việc học của mình bằng bỏ hẳn việc học thêm tại các lớp mà ba mẹ đăng ký, hắn nhận ra rằng các lớp hắn đang theo học, kiến thức đều nâng cao và cái khó là hắn đã bị hụt kiến thức thì không thể nào theo kịp, hắn phải thay đổi cách học. Hắn là một người có cái tôi rất lớn nên hắn chỉ mở miệng nhờ vả khi hắn cảm thấy thật sự cần thiết , hắn nghỉ để đạt được mục đích đề ra hắn phải là người đóng vai trò trọng tâm trong chiến dịch của hắn mà không phải là một ai khác. Hắn chủ động học thuộc bài những môn lý thuyết trước khi đến lớp, còn những môn liên quan đến tính toán hắn đem sách ra xem ví dụ trong sách và làm theo, những bài nào hắn làm không được hắn sẽ đến lớp nhờ những đứa bạn khá hơn hướng dẫn, hắn dán giấy khắp 4 bước tường của phòng về các từ vựng tiếng Anh và cả các công thức toán học ,lý, và hóa… Hắn tự ngồi trước tấm gương và đọc những đoạn thoại tiếng Anh từ nào không rõ, tối hắn tranh thủ hỏi cha hoặc mẹ hắn vì cả 2 điều nói Tiếng Anh rất tốt.
Hắn đến lớp với thái độ nghiêm chỉnh hơn rất nhiều, hắn cắt ngắn cái đầu tóc lượm thượm của mình, mang giày bata , và mang balo đi học, hắn thấy mình trưởng thành và trong đẹp trai hẳn ra so với trước đây, hắn đến lớp sớm vì nếu trễ hắn sẽ không được theo sau đuôi cô bạn ấy, thỉnh thoảng hắn cũng thấy cô bạn ấy nhìn lại phía sau mỉm cười, chỉ nhiêu đó thôi làm trái tim của hắn cũng nhảy tưng tưng cả lên và cũng chính vì điều này mà hắn đã có 1 động lực thật lớn để thực hiện 1 cuộc cách mạng với bản thân mình và mãi về sau này khi hắn trưởng thành hắn vẫn nghỉ về điều này như một điều không tưởng, hắn chưa bao giờ đặt cho mình một mục tiêu nào trong cuộc đời này trước khi gặp cô bạn ấy.
Người đầu tiên nhận ra hắn đang thay đổi không phải là đám bạn chí cốt của hắn mà là Lâm, lớp phó học tập của lớp,…Lâm nhận ra hắn bắt đầu chú ý đến việc học qua những câu hỏi của hắn, hắn không còn cuối đầu cuối cổ chép lấy bài tập về nhà, mà hắn hỏi Lâm tại sao kết quả lại thế này, tại sao phải làm phương án này mà không làm phương án kia, … Lâm có thành tích học tập tương đối tốt so với phần còn lại của lớp, lại rất tích cực trong việc giúp đỡ bạn bè, ban đầu hắn còn e ngại, nhưng dần thì hắn quyết định tham gia vào nhóm học tập mà Lâm thực hiện. Hắn nhận ra việc học không hẳn vô vị lắm, hắn bắt đầu liên tưởng các công thức các nguyên lý trong sách vở với những điều gần gũi trong cuộc sống, làm bài tập ở nhà, học bài trước khi đến lớp trở thành những ưu tiên phải thực hiện trước khi đi ngủ với hắn, do là người chơi thể thao nên hắn hiểu việc thức khuya không có lợi cho sức khỏe, hắn dần chơi game ít lại, đảm bảo là xong học hành mới ngồi lên máy tính, nhưng 10h là phải lên giường và nhắm mắt lại. Trong một tháng hắn thực hiện việc cải cách đó, các bài kiểm tra trên lớp và một tiết của hắn điểm số được cãi thiện rõ rệt, dần thì việc học với hắn không còn là áp lực nữa mà là tinh thần tự giác, hắn nhận ra mình cũng thông minh lắm ấy chứ, hắn học bài rất nhanh thuộc, hắn tìm thấy được niềm vui trong việc học và đặc biệt mỗi khi đến giờ Anh Văn hắn luôn được cô khen ngợi là có giọng đọc chuẩn, phát âm chính xác và tinh thần chấp hành nội quy được cải thiện rõ rệt.
Hắn bắt đầu có thêm những người bạn mới mà nhiều trong số đó trở thành người bạn thân thiết với hắn sau này với kết giao với các thành viên “Nhóm biệt lập” cái tên mà hắn đặt cho các bạn cùng lớp nằm trong ban cán sự lớp và thành tích học tập tốt. Lúc trước hắn không hiểu tại sao lớp hắn toàn là dân “dốt” lâu năm đào đâu ra 1 nhóm 7 anh em siêu nhân tụi nó, nhưng giờ hắn hiểu rồi, không phải tụi nó là siêu nhân mà Nhóm biệt lập đã định hướng cho mình phải học thế nào, học ra sao từ những ngày đầu đặt chân vào ngôi trường cấp 3 này. Ban đầu hắn tham gia việc học phụ đạo với các bạn khác do Lâm hướng dẫn, khoản 2 tuần sau hắn từ vai trò người phụ đạo, chuyển sang làm bạn học nhóm với Lâm, Lâm giúp hắn vá những lỗ hổng kiến thức, hắn lôi Lâm theo trong những buổi tập bóng, hắn phát hiện ra người bạn mọt sách của hắn cũng đam mê trái bóng tròn như hắn, và hắn chỉ cho Lâm cách chơi bóng, hắn và Lâm thân nhau dần trong cuộc sống.
Hôm nay Phương rảnh không ?
Có việc gì à?
Hôm nay tui đi học nhóm cùng Lan Phương bên A1, Phương đi không?
Lan Phương Mập hả, thôi tui với nó có vấn đề, không học chung đâu? Với lại tui không theo kịp đâu, Lâm đi đi
Trời tui cũng có theo kịp đâu ,nhưng tụi nó học giỏi hơn mình, có nhiều phương pháp giải hóa nhanh lắm, Phương đi chung với tui cho vui
Thôi ông đi đi ,tí làm bài xong, tui còn có ra chỗ tụi thằng Khanh nữa, hổm rày ít đi chung, tụi nó trách quá chừng
Ừ vậy tùy Phương thôi, khi nào Phương muốn thì nói với tui.
Hắn thu dọn tập vở rồi đi về phía nhà xe lấy xe đạp chạy thẳng ra Internet Bưu Điện, còn Lâm thì lại đi học nhóm cùng với các bạn lớp khác. Hắn vừa đến nơi thì thằng Khanh lên tiếng trách móc:
Dạo này mày làm gì mà ít đi chơi vậy
Ở nhà học bài, tao nói rồi mà, kỳ thi giữa kỳ tao bị xếp loại yếu rồi, kỳ này yếu nữa là không được tham gia đội thể thao của trường.
Èo, giải đó quan trọng với mày vậy sao
Quan trọng chứ ! Tao muốn vào tuyển của trường mà.
Ừ mà dạo này mày có vẻ thân với thằng Lâm nhỉ. Thằng Vinh hỏi
Nó chỉ tao học, thấy nó cũng tốt với lại tao xin thằng Thọ cho nó vào đội, thằng Thọ cũng đồng ý, nó đá cũng được lắm. Mà thằng Thọ đâu, sau có 2 thằng bây vậy
Nó đi học thêm rồi, tý nữa mới ra
Uả nó cũng đi học thêm rồi à
Ừ, nó đi học thêm cũng được nửa tháng rồi tại mày không để ý. Tý nữa 2 tụi tao cũng đi học, tao đăng ký nhóm học sau nhóm của thằng Thọ. Thằng Khanh nói,
À ,sao mày không đăng ký học chung với tụi tao đi Phương, mày nghỉ hết mấy nhóm học thêm rồi mà,
Thôi, tao nghĩ tao học với thằng Lâm cũng OK lắm rồi, để sang học kỳ hai coi sao.
Vậy là không phải mỗi một mình hắn, các bạn của hắn cũng dần chạy đà cho kỳ thi cuối học kỳ 1, hắn nghĩ chắc mọi người đã thích nghi được môi trường học mới và kết quả học tập ở ngôi trường này sẽ là 1 phần quyết định tương lai của hắn sau này. Vậy ra hắn không phải là khác biệt duy nhất trong lớp, mọi người ai cũng bắt đầu nổ lực và hắn thì không muốn mình bị tuột lại nữa, cố lên, hắn tự nhủ với lòng mình như thế.
Cuối cùng thì hắn đã biết tên của cô bạn ấy , thật trùng hợp bạn ấy cũng tên Lan Hương, hắn có dịp gặp “trực tiếp” vào hôm đi bóc thăm lịch thi đấu bóng đá Giải 20/11 , bạn ấy là thành viên của Hội Cổ Động Viên thể thao của trường. Hắn vẫn chưa có dịp nói chuyện tuy nhiên hắn cảm thấy vui vì mỗi lần nhìn thấy hắn, Hương đều nở một nụ cười. Theo thể thức thi đấu vòng tròn tính điểm 3 đội đầu bảng cùng với đội có hạng nhì có thành tích tốt nhất sẽ vào tranh bán kết, sau đó nhà vô địch của khối sẽ tranh ngôi quán quân toàn trường cùng với 2 đại diện nhất nhì của khối 12 và nhà vô địch của khối 11. Hắn cảm thấy nô nức vì đây là giải đấu dành cho học sinh cấp 3 lần đầu tiên hắn tham gia, và quan trọng hơn lớp hắn sẽ đá trận khai mạc cùng với đội lớp Hương 10A1.
Trong giờ sinh hoạt lớp, cô chủ nhiệm đã tuyên dương thành tích của hắn trong thời gian qua làm hắn đỏ mặt, sau đó hắn thay mặt đội bóng đứng trước tập thể lớp hạ quyết tâm, sẽ giành chức vô địch giải đấu này làm quà tặng cô nhân Lễ nhà giáo Việt Nam trong tiếng vỗ tay cổ động của mọi người, lớp trưởng Yến sẽ thành lập 1 đội hậu cần và cỗ động theo cùng đội bóng , giờ thì mọi thứ đã sẳn sàng, tuần sau vào chiều thứ 5 trận đấu đầu tiên của giải sẽ chính thức được khởi tranh giữa 10B5 và 10A1.
Phần 6: GIỜ BÓNG LĂN
Cổ động viên 2 lớp đã có mặt ở trên sân từ rất sớm, băng rôn , chai nhựa đã sẳn sàng, lớp trưởng Yến đang chỉ huy đội cổ động viên một cách chuyên nghiệp với các khẩu hiệu B5- ĐOÀN KẾT; B5- ĐỒNG TÂM; B5- QUYẾT THẮNG; với tâm lý là “cửa trên” hắn và các bạn rất tự tin vào khả năng đi tiếp của đội mình , nằm cùng bảng với 10A1, 10C12 và 10B10, tấm vé đi vào vòng trong chưa bao giờ lại dễ dàng như vậy vì theo phân tích của Thọ Mò, 10A1 với thành tích học tập đáng nể thì thời gian dành cho việc chơi thể thao tương đối ít, con trai lớp A1 thì mười đứa hết chín đứa cận, nên khả năng chơi bóng hay là không cao; còn về tập thể lớp 10C12 thì lớp chỉ có đúng 7 đứa con trai để đăng ký thi đấu, nếu có 1 đứa vì lý do gì đó không ra sân thì sẽ bị xử loại, còn lớp 10B10 là đáng e ngại nhưng cũng không phải là thử thách quá lớn vì các thành viên đội bóng 10B10 là bạn cùng trường với thằng Dũng, Dũng hiểu rõ các thành viên của đội vì có thời gian thi đấu cùng nhau hồi cấp 2.
Hắn đưa mắt nhìn xung quanh sân đấu, hắn thấy cả 2 Hương đang đứng ở phía gốc ngoài sân , Hương mà hắn thích đang mặc 1 cái áo thun trắng và đội nón lá, trong dễ thương chết mất, hắn cũng lưu ý Hương Bí Thư người mà hắn nghĩ học cùng trường với mình hồi tiểu học, hắn cảm thấy xa lạ không có chút quen thuộc gì hết, chắc là do cái tuổi thơ “dữ dội” giữa hắn và nhỏ nên giờ mới có cảm giác vậy, hắn nghỉ như thế. Đang khởi động trên sân, thì hắn nghe tiếng của Thọ Mò gọi ý ới:
Tiêu rồi Phương ơi, thằng Đăng bị tai nạn giao thông ? Cả lớp nghe vậy nháo nhào lên ,
Vậy Đăng có sao không Thọ?
Không sao, nó qua đường không để ý, bị xe Honda quẹt trúng, may mà người ta chạy không nhanh lắm, nếu không tiêu rồi, bị trày tay chân te tua, đang băng bó trong bệnh viện
Lớp trưởng Yến tỏ vẻ lo lắng: Tý sau trận mọi người vào thăm Đăng xem thế nào, vậy giờ ai đá thay Đăng đây Thọ ?
Mỗi đội đăng ký tối đa 12 người lận, ngoài 7 đứa đá thì còn lại 5 dự bị mà, còn An, Tú, Khoa, Cường và Lâm Mắt Kiếng.
Nhưng trong đó An , Khoa với Lâm , Yến có thấy đá bóng bao giờ đâu, còn Tú với Cường trước giờ toàn làm thủ môn hay hậu vệ mà vị trí của Đăng là hộ công mà. Yến tỏ vẻ am hiểu tình hình của đội.
Không sao đâu, tý sẽ cho thằng Khanh đá vị trí của thằng Đăng còn Tú sẽ thay vị trí của Khanh vậy là ok rồi.
Không hãy để Lâm đá vị trí của Đăng. Hắn lên tiếng.
Sao ? Phương chắc không. Thọ và mọi người ngạc nhiên nhìn hắn
Tui tin Lâm đá được, cứ để Lâm vào sân đi, không được thì mình đổi người có sao đâu
Mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên, nhưng vẫn tin dù thiếu đi Đăng thì tập thể đội bóng vẫn là rất mạnh so với phần còn lại với phần Phương là tiền đạo ngôi sao của lớp nên mọi người đồng ý với quyết định của Phương.
Lâm khởi động đi? Ông sẽ ra sân trong đội hình xuất phát đấy.
Hả? Lâm đá sao được, không phải ban đầu Phương nói đăng ký cho đủ số lượng hay sao mà giờ kêu Lâm đá.
Đăng bị tai nạn , Lâm biết rồi mà, vào sân đá đi, không sao đâu
Nhưng mà…
Không nhưng nhị gì nữa khởi động đi, thầy Bình đến rồi kìa.
Trọng tài của trận đấu này là thầy Bình thuộc tổ thể dục của trường, thầy ra hiệu cho 2 đội tập trung vào giữa sân, đội 10A1 sẽ mặc trang phục màu xanh của Chelsea, còn đội của hắn sẽ mặc trang phục màu đỏ của Manchester United, một trận Super Sunday của nước Anh sẽ diễn ra ngay bay giờ trên “sân vận động Giồng Da”.
Hai đội bắt tay nhau, thầy phổ biến lại 1 lần nữa quy định của trận đấu, hai đội bắt tay nhau , ở hiệp đấu đầu tiên lớp hắn sẽ là đội giành quyền phát bóng trước. Hắn đứng trước bóng cùng với thằng Duy kute, lần đầu tiên hắn có cảm giác hồi hộp như vậy, không phải là vì đứng trước 1 trận cầu của “người lớn” mà là vì có 1 người đang quan sát hắn trên sân, người ấy khiến hắn có cảm giác tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập hơn mỗi lần nhìn thấy,… Trọng tài thổi còi báo hiệu trận đấu bắt đầu, hắn chuyền bóng nhanh cho thằng Duy, áp dụng chiến thuật đánh phủ đầu mà cả đội đã đề ra, Duy có bóng nhanh chóng dắt bóng về phía cầu môn đối phương rồi tung cú sút thẳng về phía cung thành đội bạn, cú sút trúng chân hậu vệ của lớp 10A1 đi ra ngoài biên, thằng Thọ chạy lên kéo thằng Duy lại, không cho thực hiện cú ném biên:
Sao mày không tuân thủ chiến thuật đề ra, đá kiểu gì vậy? Mày đi làm Ronaldo của Việt Nam à ?
Không tao làm Zidane, A1 yếu mà mày lo gì !
Lần sau mày còn như vậy nữa là tao sẽ đổi người đấy nhé ! Nói rồi thằng Thọ chạy về phía giữa sân, ra hiệu cho thằng Vinh thực hiện cú ném, cú ném trúng chân của số 7 – Lâm Mắt Kiếng, nó còn ngơ ngác chưa biết nên chuyền thế nào thì các cầu thủ A1 áp sát, Mất bóng rồi, kèm người vào, tiếng của thằng Thọ hét lên, các cầu thủ của A1 triển khai tấn công đồng loạt khi 6 cầu thủ di chuyển sang phần sân của đội bạn, và thực hiện chuyền ngắn để cắt nhỏ đội hình, Tiền đạo số 10 của A1 tung một cú sút thẳng về phía cung thành của của B5 sau khi bỏ lại phía sau thằng Khanh, tuy nhiên cú sút đó không thắng được Dũng, nó ném bóng lên, ở phía trên chỉ mỗi thằng Lâm còn đứng ngơ trên đó, bóng đến chân, cả đội hét to , di chuyển và ghi bàn đi Lâm, bóng chạm chân, Lâm lúng túng di chuyển bóng đối diện thủ môn đội bạn rồi lúng túng tung một cú sút nữa chuyền nữa sút, bóng nằm gọn trong tay của thủ môn A1, cả lớp kêu lên 1 tiếng trời ơi,… Làm sao mà 1 cơ hội ngon ăn vậy mà bỏ lỡ.
Hắn chạy lại chỗ của Lâm động viên:
Không sao đâu ! Lần đầu tiên tui ra sân cũng vậy, Lâm làm tốt rồi không sao đâu
Thằng Lâm lủi thủi chạy về phần sân nhà. Trận đấu vẫn tiếp tục, không có Đăng sự tấn công của B5 mất đi phần đa dạng vì Lâm xử lý bóng chưa tốt phần vì rụt rè phần vì lúng túng , còn hắn thì không có thời gian để triển khai những pha xử lý tinh tế của mình cũng như biểu diễn kỹ thuật cá nhân như cách làm nên “sự nổi tiếng” của hắn thời trung học cơ sở vì phải thường xuyên lui về phòng thủ trước miếng đánh hội đồng của A1, thời gian hiệp 1 trôi dần về những phút cuối mà chưa có bàn thắng nào được ghi, phía bên ngoài, cổ động viên lớp kêu thay Lâm ra để cho 1 thành viên khác vào sân. Thọ kéo hắn lại:
Lâm đá dỡ quá ! Giờ sao đây Phương
Cứ để nó đá đi, nó có tập chiến thuật bao giờ đâu, càng chưa thi đấu 1 trận chính thức nào, nó thiếu tự tin thôi, mày biết mà, cứ để nó đá đi.
Thằng Khanh có bóng thực hiện một đường chuyền đổi cánh cho thằng Vinh vừa nhận được bóng Vinh tích cực di chuyển thu hút cầu thủ đội bạn rồi chuyền ngược bóng về phía sau, thằng Thọ nhận bóng và thực hiện một cú chuyền dài, bóng chạm chân hắn, hắn quyết định tung ngay một cú sút, bóng đi thẳng về phía thủ môn nhưng trước đó bóng chạm tay 1 cầu thủ A1, trọng tài chưa thổi thì cả sân đã vang ầm lên: Me rồi ! Phạt đi trọng tài ơi !
Một quả penaty trực tiếp cho 10A1, thầy Bình cũng nhìn đồng hồ, sau quả penaty này sẽ hết hiệp 1, một trận đấu tưởng dễ dàng lại tỏ ra bế tắc, chiến thuật thằng Thọ đề ra phá sản ngay trong trứng với lối đá tổng lực tấn công tổng lực phòng thủ của đội bạn.
Để tao đá cho ! Thằng Duy đứng trước quả bóng và nói với hắn.
Mày nhường tao trái này đi
Ờ, vậy thì mày đá đi.
Lâm lại đây ! Đá trái này hộ tui nhé !
Cả lớp nháo nhào lên, tiếng thằng Tú ngoài sân: Phương đá đi, Lâm nó đá không được đâu !
Cả đội ngỡ ngàng, vì đây là cơ hội cuối cùng của hiệp 1, tuy nhiên hắn vẫn thản nhiên:
Hãy tin Phương và tin Lâm 1 lẫn nữa vậy nhé !
Cả lớp thở dài, đành vậy, có gì hiệp 2 sẽ làm lại, chứ biết chắc trái này đá không vào rồi, hắn nói nhỏ với Lâm: cứ dứt điểm như mình tập với nhau, tự tin lên nha Lâm.
Thầy Bình thổi còi báo hiệu thực hiện quả đá phạt, Lâm chạy đà sút bóng thẳng về gốc trên cung thành ngược hướng phán đoán của thủ môn đội bạn 1-0 cho B5. Tiếng chai đập ngoài sân cùng tiếng hò reo của tập thể lớp, hiệp 1 kết thúc và lớp hắn đang dẫn trước.
Giờ giải lao, hắn ngồi kế bên Lâm:
Cú đá hồi nãy quá đỉnh, chết gốc cao cung thành, thủ môn đoán đúng cũng phải nhặt bóng.
Ờ mà lỡ khi nãy thực hiện thất bại rồi sao ?
Thì thôi chứ có sao đâu Lâm lo
Nhưng nếu trận này mà hòa hoặc thua thì tui sẽ trở thành tội đồ, công không được thủ cũng không xong.
Mà Lâm đã ghi bàn rồi đó thôi, đừng nghĩ quá nhiều như vậy, mình chơi bóng đá bằng chân và bằng cả trái tim nữa, … Trái tim Phương mắc bảo Lâm sẽ thi đấu tốt và ghi bàn và đã nó đã đúng
Sến diêm dúa vậy pa ? Thằng Thọ xuất hiện kế bên chỗ hắn và Lâm ngồi.
Tui ủng hộ Lâm, lần đầu tiên ra sân ai mà không vậy ? Thằng Thọ vỗ vai Lâm, rồi mấy đứa trong đội cũng đến động viên như thế, hắn tin là hắn đã đúng, ai cũng cần có 1 cơ hội để thể hiện, hắn nhìn về phía A1 , Hương đang cười nói với lũ con trai bên đó, hắn có chút ghen tị, phải chi hắn học A1 nhỉ, suy nghĩ của hắn bị gián đoạn khi thầy Bình ra hiệu hiệp thi đấu thứ 2 bắt đầu.
Lớp hắn sẽ có sự thay đổi người lẫn chiến thuật, Tú sẽ vào sân thay cho Lâm, và sẽ đá vị trí của Thọ, trong khi đó Thọ sẽ đá vị trí hộ công ngay sau lưng của Duy và hắn, … Hắn sẽ không phải lo thu hồi bóng cũng như phải chạy lên chạy xuống như hiệp một nữa, đội A1 giao bóng và triển khai tấn công ngay sau khi thầy Bình thổi còi báo hiệu trận đấu bắt đầu, tuy nhiên về cách chơi thì không khác gì hiệp 1, Khanh Trâu nhanh chóng cắt đứt màn tấn công của đội bạn bằng 1 cứ soạt bóng điệu nghệ, bóng được chuyển đến chân của hắn, khác mọi khi , hắn không di chuyển bóng về phía cầu thủ đội bạn để trình diễn khả năng đi bóng mà bức tốc nhanh theo phía đường biên của sân rồi tạt vào phía trong, bóng đến chân Duy Kute ngay trước khung thành, 1 cú đệm bóng nhẹ…
Vàoooooooo ! Tỷ số là 2-0 cho B5.
Thằng Duy đưa tay chống lên khung thành của đội bạn bắt chước pha ăn mừng của đứa con thần gió Henry, trong tiếng cỗ vũ hò hét của các bạn trong lớp. Bên kia cổ động viên A1 vẫn reo vang khẩu hiệu A1-CỐ LÊN. Trên sân, lối chơi của A1 càng đá càng rối, cứ xong lên tìm bàn gỡ, trong khi đội của hắn thì tổ chức phòng ngự rất rõ ràng, giờ thì Duy ra nghỉ Cường Nấm Rơm sẽ vào sân, chỉ còn mỗi hắn ở phía trên cùng. Điều thú vị là Cường Nấm Rơm tuy nhỏ con nhưng lại quan sát ,di chuyển và thu hồi bóng tốt không kém gì thằng Đăng Bò, chỉ mỗi việc dứt điểm quá tệ và chuyền bóng thiếu chính xác nên thường làm thủ môn và hậu vệ, B5 tăng người phòng thủ để đảm bảo chiến thắng đó là suy nghĩ của đội bạn, nhưng ngược lại. Cả đội lớp B5 chỉ còn 1 tiền đạo thì bóng chỉ tập trung mỗi cho hắn, trong khi cổ động viên còn chưa hết hưng phấn vì pha nâng tỷ số lên 2-0 thì trong vòng 5 phút thủ môn A1 phải 2 lần vào lưới nhặt bóng bởi chính hắn. Chỉ sau pha đoạt bóng thành công, bóng được chuyền ngay cho hắn, một cú sút xa thành bàn và một màng biểu diễn qua mặt 3 cầu thủ và thủ môn của đội bạn đã chứng minh hắn nguy hiểm thế nào. Ở ngoài xa, thầy Sinh Tuấn cũng đang quan sát trận thi đấu này, hắn ăn mừng bàn thắng theo cách của KaKa giơ 2 tay lên bầu trời trong tiếng reo hò của các bạn trong lớp. Gần về cuối trận, hắn ghi thêm 1 bàn thắng nữa bằng pha bay người đánh đầu ấn định tỷ số 5-0 cho trận đấu. Cồ động viên gọi tên hắn, cả lớp vỡ òa trong niềm vui chiến thắng, dù thu trận cổ động viên 10A1 đã hết sức chuyên nghiệp khi cả lớp đồng vỗ tay chúc mừng chiến thắng của đội hắn, hắn lại nhận ra 1 điều rằng do mình học kém nên mặt cảm riết ghét lớp người ta, chứ các bạn ấy cũng rất tuyệt. Hắn nhìn về phía Hương, hắn phát hiện Hương cũng đang nhìn hắn, Hương cười với hắn, trời ơi, chạy nảy giờ trên sân bao nhiêu mệt nhọc biến mất sau nụ cười đó, hắn không kịp nhìn thêm lâu, bởi cả lớp hắn đã quay quanh hắn kéo hắn ra ngoài bên ngoài ăn mừng như một người hùng, mọi thứ tốt đẹp đã trở lại với hắn, hắn nghĩ như thế rồi hòa vào tiếng reo hò cùng các bạn.
Phần 7: MỘT GIỜ KIỂM TRA
Hắn trở về mặt đất với ngày mai có giờ kiểm tra một tiết môn Giáo dục công dân sau một loạt sự tung hô của các bạn cùng lớp, hắn căng mắt ngồi học mà chẳng chữ nào đi vào đầu hết, hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Giật mình hắn thức dậy thì trời đã sáng, thế này là tiêu rồi, hắn nghĩ thầm. Hắn vội vả chuẩn bị tập vở , quần áo rồi hắn lật đật chạy đến lớp, điều mà hắn cũng bất ngờ là mọi người đều có mặt trong lớp khá sớm, ai cũng cấm cúi bận rộn, nhỏ Lan quay xuống hỏi hắn: Chép bùa chưa ?
Chưa ! Tối mệt quá ngủ quên mất,…
Téng téng téng teng, 10K. Thằng Thọ xuất hiện kế bên hắn và đưa cho hắn quyển giáo dục công dân đã dc thu nhỏ còn 20%,.
Xài nguyên năm, đỡ tốn kém.
Ờ nhờ mày, nếu không tao chết chắc rồi, tiền nè.
Khỏi, tao với mày mà tiền bạc cái gì, thằng Thọ đáp lời.
Èo, vậy tao cảm ơn nha
Ơn nghĩa gì, tý mày lật tao chép,
Là sao ?
Tao đâu có kinh nghiệm lật bùa mày biết rồi mà, mày lật tao chép.
Thời gian 5 phút trước khi vào tiết , cả lớp căng thẳng lạ thường, ai cũng chuẩn bị “đồ nghề” trước khi thầy vào lớp. Tiếng của thằng Thương ngoài cửa lớp vang lên: tụi bây ơi thầy tới, cả lớp nhanh chóng ngừng ngay khâu “chuẩn bị”. Thầy Định bước vào lớp, cả lớp đứng dậy chào thầy, thầy ra hiệu cho mọi người ngồi xuống:
Các em lấy giấy ra hôm nay chúng ta làm bài kiểm tra 1 tiết, cả lớp nháu nhào lên:
Cho tao xin đôi giấy !
Cho tao nữa !
Còn tao !
Mày có giấy rồi xin làm gì?
Để dành mai chiều kiểm tra nữa !
Biến …
Các anh chị ổn định được chưa ? Tiếng thầy nói to từ phía bục giảng, đủ để cả lớp 43 con người ta, im râm rấp. Thầy Định xuất thân từ ngành công an, một biến cố trong đời đã đưa thầy về với ngôi trường cấp 3 này, thầy phụ trách giảng dạy 2 môn : Giáo dục Quốc Phòng và Giáo dục công dân, tuy không phải là “dân chuyên sư phạm” nhưng cách giảng bài của thầy rất lôi hút, trong môn giáo dục công dân, thầy thường đem các vụ án mà thầy đã tham gia phá án làm ví dụ cho từng chuẩn mực đạo đức, còn giáo dục quốc phòng thì thầy tường thuật rất nhiều trận đánh chống giặc ngoại xâm của dân tộc thông qua tấm bản đồ tổ quốc, từng vùng miền và lịch sử hình thành được thầy vẻ nên rất rõ ràng trong đó ấn tượng nhất là trận hải chiến Hoàng Sa- trận thủy chiến đương đại trong lịch sử dân tộc. Thầy luôn quan niệm mình phải người luôn nung đúc và truyền lửa tinh thần yêu nước cho học sinh ngày nay, và học sinh của thầy phải biết được để có được ngày hôm nay thì đã có rất nhiều người đã ngã xuống, xương và máu của họ thấm trên màu cờ của Tồ quốc, với thầy sự hy sinh vì tổ quốc vì dân tộc bao giờ của là thiêng liêng và cao đẹp nhất.
Học sinh trong trường ai cũng sợ và nể thầy,một phần vì thầy rất nguyên tắc và phần khác là vì thầy là thành viên có tiếng nói quan trọng trong hội đồng xử lý kỷ luật học sinh tại nhà trường. Thầy có những quy tắc bất thành văn mà bất cứ học sinh nào của thầy nếu vi phạm thì điểm 0 ngay lập tức như : Chữ Việt Nam không được biết tắt, thầy nói có thể viết tắt bất cứ từ gì nhưng tên nước thì không, không được viết chữ tiếng Anh thay cho chữ tiếng Việt ví dụ như : of , on , in, … thay cho các từ tiếng Việt tương đương, biết sai nhận lỗi thầy cho qua còn nếu cố chấp thì hậu quả vô cùng ghê gớm,… và một điều nữa ở thầy là thầy không có thói quen ghi lỗi học sinh vào sổ đầu bài mà tự mình giải quyết và nhắc nhở cũng chính điều này làm học sinh đặc biệt yêu mến ông thầy “cảnh sát”. Câu nói của thầy đã đi vào huyền thoại với các thế hệ học sinh ở trường là : Các anh chị có thể làm tất cả những gì mình có thể, miễn sao không để tôi nhìn thấy là được.
Thầy vừa đọc đề xong thì tiếng thằng Thọ vang trong tai của hắn:
Phương ơi trang10 ! Trang 10 , Phương !
Èo mày biết trang nào luôn sao mày không học ?
Hôm qua đá bóng về mệt, học gì nổi …
Hắn thò tay vào trong túi quần, lấy sấp giấy photo hồi nãy ra , mắt nhìn một vòng xung quanh, thầy vẫn ngồi bất động trên bục giảng, hình như thầy đang đọc gì thì phải, nhỏ Xuân ngồi phía trên làm gì thế nhỉ, tự dưng vén áo dài lên , Èo nhỏ này ghê, dán bùa trong áo dài luôn; nhỏ Lam làm bài mà cứ nhìn chăm chăm vào cây thước bằng nhựa đen, chắc là chép bùa lên trên đó rồi, còn thằng Quý chắc đã viết bùa trên bàn, bàn học được đánh sơn bóng, nên nếu viết bùa bằng viết chì sẽ dễ nhìn thấy và dễ xóa đi, thằng này cao tay thật, nhỏ Thư đang chép bài khí thế từ chỗ Yến lớp trưởng, thằng Dũng thì đang chép bài từ chỗ thằng Lâm, tụi này số thật đỏ, phía dưới thằng An viết gì nhiều thế nhỉ, còn thằng Khanh thì dám lật tập chém luôn, thằng Duy thì làm bài chưa mà nằm ngủ luôn thế,… mà nó ngồi kế nhỏ Ngân cũng không cần phải lo, Ngân thuộc nhóm siêu nhân của lớp, … Ai cũng làm bài cậm cụi.
Ê, chép đi pa ! Thằng Thọ nhắc nhở hắn
Ừ từ từ nhìn thầy đi
Trang 10 đoạn 2 !
Èo, mày biết luôn đoạn hả,
Chép đi nói nhiều quá !
Hắn cuối đầu chép cậm cụi, trong khi thằng Thọ thì chép lại từ bài của hắn.
Mày viết chữ khó coi quá ! Đọc đi
Đọc cho thầy để ý à !
Tôi không để ý đâu, cứ tự nhiên ! Hai đứa nhìn lên, T… H… Ầ…Y ….Y …Y , Hai đứa bẻn lẻn, mặt mài tái mét, hắn đưa thầy sấp tài liệu thu nhỏ. Thầy nhìn 2 đứa cười:
Chép nảy giờ trên 5 điểm rồi, tài liệu còn lại nộp ra hết nhanh lên !
Hắn lúng túng rõ ràng là hắn đã nộp cho thầy hết rồi, thằng Thọ nó lôi trong túi quần 1 quyển tài liệu thu nhỏ như cuốn nó đưa cho hắn hồi đầu giờ.
Còn kế hoạch C nữa ! Thầy nhìn nó nói tiếp:
Dạ … ! Sao thầy biết !
Không biết sao tôi làm thầy của em được !
Thằng Thọ đưa tay vào túi quần lôi ra thêm 1 quyển nữa…. Thầy lấy 3 quyển tài liệu thu nhỏ rồi đi về phía trên, để lại cái vẻ mặt ngơ ngác của thằng Thọ, làm sao mà thầy biết nó photo 3 quyển tài liệu thu nhỏ, mãi về sau trong 1 lần về thăm thầy thì nó mới biết trong lúc nó chém gió với chủ photocopy thì thầy đang uống trà đàm đạo với người nhà quán photocopy đó.
Anh photo cho em 20% 3 quyển thế này
Em photo chi nhỏ thế, làm bùa à
Dạ … làm 1 lần luôn xài cả năm cho đỡ tốn kém anh à
Mà nếu vậy photo 1 quyển được rồi sợ tốn kém mà photo 3 bản
Đành là vậy nhưng ông thầy Cảnh sát trường em ghê lắm , phải có kế hoạch C mới được.
Thì ra thầy phát hiện kế hoạch C của nó là như thế.
Các anh chị nào có đồ nghề thì tự giác cất vào, Anh Nguyễn Hoàng An mà còn ném bài cho anh Nguyễn Quang Vinh thì đừng trách tôi độc ác nhé. Không học bài thì 5 điểm được rồi, không lẽ không học chữ nào mà đòi 10 điểm.
Cả lớp hơi hoảng, tụi nó dẹp “đồ nghề” râm rấp,… thầy về phía bàn giáo viên rồi nói tiếp: Anh Huỳnh Quốc Dũng chép bài của anh Chế Trường Lâm thì chép trọn vẹn ý người ta, lần trước anh chép 1 câu bỏ 1 câu, sao tôi chấm điểm được. Giờ thì hắn và cả lớp hiểu ra vì sao bài kiểm tra lần trước thằng Dũng có 2 điểm, vì nó sợ thầy phát hiện bài giống nhau nên chép 1 câu bỏ 1 câu, ai ngờ thầy cũng biết được. Thời gian còn lại hắn bắt đầu ghi hết những cái ví dụ mà thầy kể vào bài làm, công nhận những ví dụ thực tế dễ nhớ dễ đi vào lòng người hơn lý thuyết suông. Hết giờ nộp bài cả lớp thở phào nhẹ nhỏm và nó và thằng Thọ là người vui nhất vì thầy vẫn như mọi khi, sổ đầu bài trống trơn, cả lớp bắt đầu tiết học thứ hai trong thoải mái.