Vi nép sát vào người Minh Anh, các cuộc họp kéo dài liên tiếp từ sáng tới tối, cộng thêm cả ngày không ăn được gì khiến sức lực nó như bị vắt kiệt.
- Em mệt lắm không?- Minh Anh đưa tay chạm lên má nó, giọng anh rất mực dịu dàng.
Nó khẽ cựa mình lắc đầu. Mắt tập trung vào dòng người đang dần bước ra nhưng mãi vẫn không thấy mẹ đâu. Vi bắt đầu lo lắng, nó lục tìm điện thoại trong túi lại quên mất rằng điện thoại đã hết pin.
- Bình tĩnh nào Vi, lấy máy anh gọi thử xem sao.
Anh đưa điện thoại cho nó, động tác của Vi bỗng trở nên gấp gáp, đầu dây bên kia không có ai nghe máy. Nó lại bấm số của dì, Vi khẽ thở phảo khi máy có tín hiệu.
- Dì ạ? Con là Vi đây. Mẹ con đi chuyến bay lúc mấy giờ hả dì? Sao con chưa thấy mẹ đâu?
- Dạ? Mãi tới tuần sau ạ? Con không thấy mẹ nói gì cả. Vâng máy con hết pin. Dạ. Con biết rồi. Con chào dì.
Đưa trả điện thoại cho anh, Vi ngao ngắn lắc đầu:
- Mẹ em huỷ vé về Việt Nam, đi du lịch Pháp với dì.
Anh khẽ gật đầu, dìu nó ra khỏi sân bay. Ra tới nơi, Vi ngay lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh, nôn tới tấp cho tới khi trong bụng không còn thứ gì. Lâu lắm rồi nó không còn có cảm giác này.
Anh đỡ nó dậy, lấy khăn lau miệng cho Vi.
- Em có muốn đi viện khám bây giờ không?
- Không, em không đi đâu.- Nó lắc đầu, trên đời này nó sợ nhất là kim tiêm và hãi nhất là bắc sĩ.
- Thôi được rồi.
Anh mở cửa xe cho nó, đang chuẩn bị sang ghế bên kia thì chợt cả hai cùng phát hiện có ai đó đang nhìn mình. Quay lại thì thấy một bà lão tầm 70 tuổi, đang lục thứ gì đó trong túi đồ.
- Cháu gái, cháu ăn cái này đi, cháu dâu bà cũng như cháu. Khổ, chỉ cần cố gắng qua hai tháng đầu, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.- Bà lão đưa cho Vi một hộp ô mai.
Sắc mặt Vi từ trắng xanh chuyển sang hồng, còn sắc mặt Minh Anh thì chuyển từ hồng sang trắng xanh, chưa kịp để nó giải thích bà lão đã chào tạm biệt rồi rời đi.
Vi nhìn hộp ô mai trên tay, thoáng chốc chỉ muốn tìm lỗ nẻ để chui.
- Chúng ta... bà ấy hiểu nhầm rồi.- Vi khó khăn chốt một câu.
- Sẽ sớm thành sự thật thôi.- Anh Minh Anh không nhìn nó, chốt câu cuối. Trong phút chốc Vi thấy bản thân mình hoá đá.
Ngoại Truyện 2
Minh Anh cho hạ cửa kính xuống, đôi mắt đen như lưu ly khẽ se lại khi nhìn thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt nó:
- Em muốn ăn gì không? Hồi ở bên kia em ăn uống thế nào mà giờ bệnh dạ dày lại nặng như vậy?
Vi cúi đầu, mặc dù mẹ đã can ngăn nhưng khoảng thời gian ở bên ấy nó bỏ bữa suốt, lại lao vào lịch học và làm thêm như điên, chỉ vì nó sợ, nó sợ... chỉ cần có bất cứ tích tắc nào rảnh rỗi nó sẽ vì nhớ anh mà bị giày vò, nó sợ đối diện với sự thật là anh đã ra đi... đi mãi...
- Em vẫn ăn uống bình thường mà.- Nó nói dối, mắt cố gắng không chớp cái nào.
- Bình thường mà ngày nào cũng ở trong thư viện tới khuya mới về.- Mắt anh nhìn về phía trước, giọng nói hết sức thản nhiên.
Vi há hốc: " Sao anh biết?"
- Anh đoán.- Phát hiện mình bị hố, Minh Anh chọn bừa một câu trả lời.=.=
Nó gật gật, anh làm thế nào mà biết được? Như chợt nhớ ra điều gì, Vi quay sang phía anh:
- Sao cái này của em và anh lại giống nhau được nhỉ? Hôm trước chị Vân hỏi em cũng thấy lạ, rõ ràng lúc em mua chị nhân viên quả quyết chi có một cái duy nhất.- Vi giơ bàn tay mình cho anh xem.
Bạn nào đấy khẽ ho nhẹ một cái, sắc mặt không chút biến chuyển trả lời:
" Chắc chị nhân viên ấy lừa em thôi, làm gì có chuyện sản xuất riêng một cái duy nhất? Xem ra là trời định."
Sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, em ngủ một lát đi, tới nơi anh gọi.
" Vâng"
Vi tựa đầu vào cửa xe, gió vờn qua khuôn mặt, ve vuốt bờ mi cong, chỉ một thoáng Vi đã chìm vào giấc ngủ.
Minh Anh kéo cửa kính lên cao một chút, cố gắng để không động tới nó. Nhìn chiếc nhẫn đang sáng lấp lánh trên tay Vi, khoé môi bất giác cong lên. Chị nhân viên đó làm việc thật hiệu quả, thuyết phục khách hàng cũng tốt nốt.
Đưa tay lên xoa thái dương, Minh Anh nhớ lại cái hôm anh im lặng đi theo Vi vào trung tâm mua sắm trong một lần anh sang Anh thăm cô và đã phải tốn công sức dụ dỗ cô bán hàng thế nào mới có thể mời mọc thành công Vi mua chiếc nhẫn này, cùng một đôi với anh.
Anh dừng xe, đưa tay sang bế Vi lên nhà.
Ngoại Truyện 3
Vi đưa thìa cháo lên miệng, đối với dạ dày đang trống rỗng của nó mà nói, bất cứ thứ gì được cho vào bụng lúc này cũng là cực phẩm nhưng quả thực bây giờ Vi đã hiểu vì sao trước đây khi nó nấu ăn cho anh, anh chỉ bảo bình thường bởi quá thực anh nấu rất ngon, tới ăn nó cũng cảm thấy tiếc vì sợ ăn hết.
- Vẫn còn nhiều, em ăn thêm đi.- Như đọc được băn khoăn của nó, anh mỉm cười.
- Anh nấu ngon quá!- Vi thật thà thú nhận.
- Vậy ở lại đây là được rồi, anh sẽ thường xuyên nấu cho em.
Vi ngước mắt nhìn anh, nuốt ực, đúng lúc ấy bên ngoài có chuông cửa, anh kéo ghế đi ra. Chỉ một lát sau mang vào rất nhiều hành lí, Vi chớp mắt liên tục và nhận ra cái đống hành lí anh vừa mang vào là đồ của nó ở khách sạn
- Anh sợ em phải chuyển đồ mệt nên vừa nãy đã nhờ người giúp em rồi.- Anh nhẹ nhàng giải thích.
Đùng... Vi cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang, cái này... liệu có phải là sống chung không?
Trong cơn mơ màng, Vi cảm thấy có ai đó bế mình lên, khuôn mặt nó nép sát vào lồng ngực quen thuộc, thoảng một mùi hương quyến rũ, nó tìm được cảm giác bình yên và quen thuộc trong vòng tay ấy nên không suy nghĩ gì nhiều tiếp tục ngủ.
Đã rất lâu rồi Vi không có một giấc ngủ ngon và sâu như thế này, chỉ khiếm khuyết một điều là bụng nó đã bắt đầu biểu tình. Vi mở mắt, tấm rèm đen đã che hết từng sợi nắng mỏng manh cố len vào qua tấm kính. Nó nhìn quanh, đây chẳng phải nhà anh Minh Anh sao? Nó vẫn nhớ như in nội thất trong nhà. Vi bước xuống, ngón tay miết nhẹ lên viền của chiếc bàn làm việc, chạm khẽ lên từng khung ảnh. Anh không cười, nét rạng rỡ thường có ở các sinh viên vừa tốt nghiệp mất hút trên khuôn mặt anh. Trong khoảnh khắc, Vi chạnh lòng, anh và nó giống nhau.
Bước vào phòng tắm Vi mới phát hiện ra anh đã chuẩn bị sẵn bàn chải, kem đánh răng và cả khăn mặt cho mình, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi bước xuống nhà.
Vi rón rén bước vào phòng ăn, thấy anh đang quay lưng lại với mình chuẩn bị món ăn nào đấy, hương thơm lan nhẹ trong không khí. Trong đầu Vi chợt có một ý tưởng, nó thực muốn hù anh một cái.
- Em dậy sớm vậy sao?- Anh lên tiếng.
Vi thở dài, ý tưởng đã bị bóp nát ngay khi vừa kịp hình thành.
Kéo ghế, ngồi xuống bàn, nó nhìn anh:
- Tối qua anh không gọi em?
Anh đặt bát cháo thơm phức xuống bàn, đưa tay vén sợi tóc vừa mới rũ xuống trên khuôn mặt Vi:
- Anh thấy em mệt nên muốn em ngủ thêm chút nữa.
- Vâng. - Giọng Vi gần như là tiếng muỗi kêu rồi.
- Em ăn đi, lát có đi làm được không?
Nó gật đầu như máy, cật lực nhấn mạnh: " Em không sao." Rồi bắt đầu nếm thử. Vi đưa thìa cháo lên miệng, đối với dạ dày đang trống rỗng của cô mà nói, bất cứ thứ gì được cho vào bụng lúc này cũng là cực phẩm nhưng quả thực bây giờ Vi đã hiểu vì sao trước đây khi cô nấu ăn cho anh, anh chỉ bảo bình thường bởi quá thực anh nấu rất ngon, tới ăn nó cũng cảm thấy tiếc vì sợ ăn hết.
- Vẫn còn nhiều, em ăn thêm đi.- Như đọc được băn khoăn của nó, anh mỉm cười.
- Anh nấu ngon quá!- Vi thật thà thú nhận.
- Vậy ở lại đây là được rồi, anh sẽ thường xuyên nấu cho em.
Vi ngước mắt nhìn anh, nuốt ực, đúng lúc ấy bên ngoài có chuông cửa, anh kéo ghế đi ra. Chỉ một lát sau mang vào rất nhiều hành lí, Vi chớp mắt liên tục và nhận ra cái đống hành lí anh vừa mang vào là đồ của nó ở khách sạn
- Anh sợ em phải chuyển đồ mệt nên vừa nãy đã nhờ người giúp em rồi.- Anh nhẹ nhàng giải thích.
Đùng... Vi cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang, cái này... liệu có phải là sống chung không?
- Em... em ở khách sạn cũng được mà.- Vi lắp bắp.
- Có nhà không ở, em muốn làm giàu cho khách sạn?- Anh khoanh tay lại, nhìn nó.
- Không phải, em... em đã làm đơn xin cấp nhà lên công ti rồi, vài hôm nữa chắc sẽ được duyệt.
Minh Anh cầm lấy điều khiển TV, thản nhiên thông báo:
- Hai người cùng nhà chỉ được cấp một biệt thự thôi, anh đăng kí tên anh thay cho cả em rồi.
Vi buồn bực nhìn anh và phát hiện ra rằng, nói chuyện với anh, dù ăn cháo cũng có thể bị nghẹn chết.
Ngoại Truyện 4
Dùng xong bữa sáng, anh đưa nó tới công ti nhưng nó yêu cầu anh dừng xe cách nơi làm việc một đoạn, Vi thật sự ngại chuyện mọi người trong công ti biết chuyện giữa anh và nó, hơn nữa lúc trước khi chị Vân hỏi nó đã phủ nhận thẳng thừng, nói thế nào chuyện này cũng khó giải thích rõ ràng được.
- Không lẽ đi với anh khiến em xấu hổ tới mức ấy?- Anh mở cửa xe cho nó, giọng có chút tự ái.
- Xin lỗi, em không có ý đó chỉ là em không muốn nhận về một tá antifan, hồi đại học đã quá đủ rồi ấy.- Nó khẽ ho nhẹ, thành thật.
- Sớm muộn gì mọi người cũng biết.
- Giấu đựơc ngày nào hay ngày ấy.
Vi vừa dứt lời đã nhận ngay đựơc ánh nhìn hình viên đạn của bạn nào đấy. Nó vội vẫy tay chào tạm biệt anh, nghiêng người né cái nhìn khủng bố ấy. Anh phải thông cảm cho nó chứ, nó mới về công ti làm việc thôi, không muốn bị người người ghét, người người ném đá đâu.
Chào buổi sáng mọi người rồi vào phòng, Vi cảm nhận như có chục cặp mắt dán chặt vào từng bước đi của nó. Khẽ lắc đầu, có lẽ nó quá mẫn cảm rồi, Vi tập trung check lịch làm việc và kiểm tra email.
Một lát sau có tiếng gõ cửa.
- Mời vào.- Mắt vẫn không rời màn hình máy tính, nó bắt đầu gửi đi mail trả lời.
- Chị Vi, đây là bản báo cáo số lượng sản phẩm tiêu thụ trong tháng này.- Thư kí nhỏ nhẹ.
- Ừ, cảm ơn em.
Vi đón lấy bản báo cáo. Xem ra tình hình tiêu thụ sản phẩm rất khả quan, phản ứng của khách hàng đối với dòng sản phẩm mới cũng rất tích cực, thật may nó không gặp khó khăn trong việc thuyết phục anh đối với vấn đề tài chính. Kết quả này tốt thật. Vi nở nụ cười rất tươi.
- Mọi người vất vả nhiều rồi, em thông báo tối nay ss mời các bộ phận nhé!
Không thấy có tiếng người đáp lại, Vi thấy kì ngẩng lên. Bạn thư kí nào đó cũng nhìn nó không chớp mắt.
Nói thật, sao nó cứ cảm thấy rùng mình liên tục thế này?
- Ừ em.
- Chị và giám đốc tài chính công ti mình thật đẹp đôi. ^^
Vi rung tay, nhìn lại thư kí riêng của mình.
- Em nói gì thế?- Giả nai cấp độ một, sắc mặt điềm nhiên không biến chuyển.
- Tối qua, em thấy hết rồi. Hihi. Em ra thông báo cho mọi người tối nay chị mời đây.
Vi rung tay tập hai, cái này có được gọi là " chạy trời không khỏi nắng" không? Không lẽ nó phải ngỏng nhanh như vậy?=.=
*
Tới giờ ăn trưa, nó nhận được tin nhắn của anh.
- Xuống dưới đi ăn thôi em.
Vi rep lại thần tốc, em dùng bữa ở nhà ăn công ti cũng được.
- Vậy anh đợi em.
Trán nó chảy mồ hôi. Vi tắt lap xuống nhà ăn. Vừa tới nơi, nó đã thấy anh ngồi ở chiếc bàn sát cửa kính, bên cạnh anh là một cô gái trẻ tầm 26, 27 tuổi. Ngồi đối diện với anh chính là CHRO ( giám đốc nhân sự) của công ti. Quanh đó vô số cặp mắt của nhân viên nữ cứ hướng về anh không chớp, cảm giác của nó giống y hệt cái hồi anh vẫn là một chàng trai nổi tiếng với chất giọng trầm ấm quyễn rũ ngày nào. Nó lưỡng lự, lấy khay đồ ăn rồi ngồi xuống cạnh Anh Thư.
- Chào mọi người, cho em ngồi ở đây nhé!- Vi cười tươi.
Anh Thư nhìn nó, ngạc nhiên:
- Chị Vi, hôm nay chị ăn cơm ở công ti ạ?- Sau đó nhìn về hướng anh, tiếp tục- Chị không sang ngồi bên đó với... - Thư đè thấp giọng-... CFO công ti mình sao?
Trưởng các bộ phận dưới quyền nhìn Vi, nó đoán chắc là họ nghe hết đoạn hội thoại rồi, chắc chắn luôn họ biết quan hệ giữa nó và anh. Và gần như 100% là do nàng thư kí riêng tốt bụng ít lời của nó tuôn ra.
- Ừ, từ hôm nay ss không ăn ngoài nữa.- Vi lơ đẹp câu hỏi phía sau.
Lấy thìa múc một miếng cơm đưa lên miệng, nhưng cơm vừa mới nuốt nó đã muốn nôn hết ra. Mặt Vi tái mét, nó khẽ mím môi cắn răng nuốt xuống.
Phía bên kia bàn ăn, ánh mắt Minh Anh vẫn chăm chăm nhìn về phía nó. Anh chợt đứng dậy bước nhanh ra khỏi nhà ăn. Vi không quay đầu lại, nó vẫn chăm chú nhét thức ăn vào dạ dày, việc này thật khổ sở quá đỗi, anh đi đâu rồi? Không phải giận nó chứ?
- Chị Vi, tối nay chúng ta đi tăng 2 nữa nhé!- Trưởng bộ phận tiếp thị cười tươi như hoa.
- Đúng rồi em thấy đi hát được không?
Mọi người bàn tán rôm rả cả một góc nhà ăn. Vi cười.
- Vâng, sẽ có tăng 2.
Chợt điện thoại nó rung, Vi đọc tin nhắn rồi chào mọi người nhanh chóng đi ra. Lén lén lút lút nhìn quanh trước khi mở cửa phòng anh Minh Anh. =='. Sao nó giống người đang làm chuyện mờ ám thế này.
Vào tới nơi, Vi rất ngạc nhiên vì trên bàn có một phần ăn, là món cháo nó cực kì thích. Nó cảm động nhìn anh.
- Em ngồi xuống ăn đi, thức ăn không hợp khẩu vị mà còn cố.- Anh đưa thìa cho nó, khẽ trách.
- Cảm ơn anh.- Trong lòng nó bỗng rất ngọt ngào, thì ra lúc nãy anh đi nhanh như vậy là vì đi mua đồ ăn cho nó.
Vi ăn rất ngon lành, phát hiện ra có người đang nhìn chằm chằm mình, không dám ngẩng đầu lên , mặt thoáng đỏ, sao giống nữ sinh trung học thế này?=.=
Minh Anh đưa khăn lau vệt cháo còn sót lại trên môi Vi, mỗi cử chỉ nhỏ đều chứa đựng sự dịu dàng vô bờ. Vi ngẩng mắt lên, bắt gặp đối mắt sâu vô ngần đen láy, trái tim đập cuồng loạn trong lồng ngực, anh ghé sát về phía nó, môi anh chạm khẽ lên môi Vi, nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu bỗng ngày càng sâu ngày càng quyến luyến.
Cốc... Cốc... Cốc...
Tiếng gõ cửa khiến cả anh và nó đều giật mình. Vi thoáng bối rối, chỉnh lại tư thế và cất đồ ăn xuống dưới bàn.
Anh trầm giọng:
- Mời vào.
Ngay lập tức cánh cửa được mở ra, giám đốc nhân sự nhìn anh nở nụ cười thật tươi, nhưng ngay khi phát hiện nó, nụ cười trên môi ấy hơi ngưng lại, có phần gượng gạo.
- Chào chị! - Vi mỉm cười đứng dậy.
- Không ngờ em cũng ở đây. Anh với Vi đang bận sao?- Chị Linh hỏi Minh Anh nhưng mắt thì nhắm thẳng vào nó, Vi thấy gai người, đáp nhanh:
- Vâng, cũng khá là bận ạ, em và anh Minh Anh đang thảo luận đôi chút về dòng sản phẩm mới.
Nghe tới đó, Linh không giấu sự tức giận đang bùng lên qua đôi mắt, trái lại, khoé môi Minh Anh khẽ cong lên, năm năm, cũng ghê gớm ra nhiều rồi.
- Em có việc gì không?- Anh chặn đứng ánh mắt phóng ra điện.
- À, không có gì, lúc nãy em thấy anh đi vội nghĩ anh có việc gì gấp, không biết anh có cần giúp không.- Linh nhìn anh cười, giọng hết sức nhỏ nhẹ.
Mi mắt Vi giật giật, cái này có gọi là phân biệt đối xử không vậy?
- Mình nói chuyện sau, anh và chị tiếp tục đi. Em xin phép trước!
Vi lên tiếng chào, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của anh, không quên nhìn trước ngó sau có ai thấy mình không?=.=. Thật vất vả với kiểu lén lút này.
Ngay khi bóng Uyên vừa khuất, mấy cái đầu nhô ra khỏi vị trí nấp theo thứ tự: trưởng bộ phận marketing, trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng cho tới trưởng bộ phận bán hàng và hệ thống phân phối, cuối cùng là thư kí riêng của Vi- Anh Thư.
- Mọi người thấy chưa, em nhìn không có sai.- Anh Thư đưa tay phủi phủi nếp gấp trên váy.
- Bà cô Linh kia làm gì mà cũng chui vào phòng CFO trong giờ ăn trưa thế nhỉ?- Một người hỏi.
- Chắc chắn là có ý đồ cướp chồng nhà người khác rồi.- Một người trả lời.
Bất chợt bốn người nhìn nhau, Thư háy mắt cười:
- Tối phải chuốc say chị Vi moi thông tin.
Cả bốn người gật đầu cái rụp.
*
11 giờ đêm...
Minh Anh rời mắt khỏi màn hình laptop, cầm điện thoại xem giờ, 11 giờ rồi Vi vẫn chưa về, bình thường Vi không khi nào về quá muộn như thế này cả, trước kia là vì em anh dụ dỗ, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là đi liên hoan thôi, có cần thiết phải muộn tới vậy không?
Còn bị bệnh đau dạ dày nữa, cả ngày không ăn uống được gì. Minh Anh đặt điện thoại xuống rồi lại nhấc lên, nhấc lên rồi lại đặt xuống. Cuối cùng quyết định nhấc lên. Ngay tức khắc điện thoại của anh rung.
- Anh, tới đón em, đừng đi ô tô!- Giọng Vi có chút men rượu.
- Em đang ở đâu?- Minh Anh tắt đèn, lao nhanh ra ngoài.
- Ở trạm xe bus, em đang đợi chuyến trước đây hai đứa mình ngồi ấy.
- Ừ, đứng đó đợi anh, anh đến ngay.
*
Vi lặng nhìn lên trời, khoé mắt nó ươn ướt. Trong cơ mơ màng, lúc uống rượu say, nó nhìn thấy bố, thấy anh mắt hiền hậu của ông, cả giọng nói vô cùng thân thuộc, nó chỉ vừa đưa tay ra, bố đã mất hút như ảo ảnh.
Nó nhớ tới những ngày đầu sau khi bố mất, nhớ như in hình ảnh mẹ bất khóc trong đem tối, nhớ khoảnh khắc gia đình không bao giờ có thể toàn vẹn. Phút chốc, Vi thấy tim mình nặng quá, phút chốc, nó hoang mang với lựa chọn bên anh. Mẹ liệu có chấp nhận anh không? Nó muốn mình ích kỉ, thật ích kỉ, bởi yêu đôi lúc cũng cần ích kỉ mà, nhưng ích kỉ sẽ khiến mẹ đau lòng, ích kỉ sẽ làm nó chợt thấy có lỗi với bố, nó không làm được.
- Vi- Một giọng nói nhẹ nhàng thoảng bên tai.
Nó quay lại, nhìn thấy anh. Mái tóc vì chạy vội mà có chút lộn xộn, trên vầng trán xuất hiện từng giọt mồ hôi lấm tấm.
- Anh đến rồi.
- Ừ, mình về thôi em.
Anh đưa tay đỡ nó lên xe bus. Vi tự đầu vào vai anh và nhắm mắt. Anh lặng im không nói gì cả, chỉ khẽ khàng ôm lấy nó, cảm giác rất yên bình. Cuối cùng thì ước nguyện ngồi xe bus, tựa vào vai anh chàng đẹp trai của nó đã mỹ mãn rồi.
Chiếc xe vừa dừng lại, nó tới sức lực nhào ra khỏi vòng tay anh cũng không có, nôn hết lên người anh. Sắc mặt ngày càng tái mét.
Anh vỗ nhẹ lên lưng nó rồi cúi xuống.
- Lên đi, anh cõng em về. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
- Em xin lỗi.- Nó ái ngại nhìn vết nôn trên áo sơ mi anh.
- Ừm, không sao. Lần sau đừng uống nhiều như thế. Mai anh sẽ gọi bác sĩ tới khám cho em.
Vi ngoan ngoãn trèo lên lưng anh, nó vùi đầu vào cổ anh, thỏ thẻ.
- Minh Anh, ở Mĩ lâu như vậy liệu anh có ai không?
Anh mỉm cười, đưa tay mình lên nắm lấy bàn tay nó.
- Chỉ có một người, đuổi mãi không đi, bám chặt như oan hồn vậy.
- Ai mà ghê gớm vậy? Ai mà bám mãi không đi chứ?- Vi chu môi.
- Ừ, vì là khắc cốt ghi tâm nên không thể quên được, vì trong tim chỉ chứa được một chỗ duy nhất nên không thể đón nhận thêm ai được.
Trái tim Vi hẫng một nhịp, giấu nhẹm biến chuyển từ đôi mắt Vi gật gù:
- Chắc chắn có bà con với em.
Anh phì cười, lấy chìa khoá ra mở cổng. Cõng nó về tới tận phòng, dặn dò:
- Em tắm đi rồi ngủ một giấc. Tỉnh dậy sẽ thấy tốt hơn.
- Vâng. - Vi nghiêng đầu cười, gò má vì rượu mà ửng hồng lên. Minh Anh đưa tay véo nhẹ lên má nó rồi rất nhanh rời đi, bước chân di chuyển nhanh tới mức Vi cứ ngỡ anh đang trốn tà.
Lấy đồ ngủ, Vi mệt mỏi bước vào phòng tắm. Đồ quỷ Anh Thư, tháng này liệu nó có nên trừ tiền thưởng không nhỉ? Chắc chắn một tay em nó bày ra cái trò nói sai phạt rượu này để moi móc thông tin đời tư đây mà. Hại nó, uống vào không được nôn ra không xong. Và cuối cùng thông tin em nó lôi ra được cũng chỉ vỏn vẹn ba chữ " có quen biết". Vi ngụp đầu trong nước, anh nói đúng không sớm thì muộn mọi người đều sẽ biết thôi, nó cũng muốn được đường hoàng đi bên cạnh anh mà không phải lo người ta dị nghị hay bàn tán.
Còn mẹ nữa...
Nó quấn khăn tắm bước ra, đồ ngủ cũng không buồn mặc, ngã vật ra giường. Nhắm mắt lại, quay phải quay trái, trở ngược trở xuôi vẫn không tài nào ngủ được.
Bên ngoài truyền đến tiếng động, Vi lập tức nhắm mắt.
Minh Anh đẩy cửa bước vào, cố gắng không làm động tới nó. Anh tới bên giường, nhìn Vi rất lâu. Đưa bàn tay lên trán Vi để chắc chắn nó không bị sốt. Từng ngón tay thon dài lướt nhẹ lên má, lên môi, truyền đến nó một cảm giác hết sức ngọt ngào.
Vi ngửi thấy mùi thức ăn, nó biết anh mang đồ lên cho mình và lưỡng lự vì sợ đánh thức nó. Khi nó phân vân không biết có nên mở mắt ra không thì môi anh đã chạm xuống môi nó, một nụ hôn ngắn ẩn chứa biết bao dịu dàng, hàng mi khẽ rung. Ngay khi anh vừa định rời đi, Vi đưa tay ôm lấy cổ anh hôn lại.
Nó có thể thấy thoáng biến chuyển trông đôi mắt đen như lưu ly kia, và trong thoáng chốc Vi cũng biết mình vừa phạm phải một sai lầm.
Nụ hôn ngày càng sâu, nó như là bộc phát của sự kìm nén, dây dưa mãi không dứt, Vi thở gấp, nó thiếu khí trầm trọng rồi. Anh ngừng lại, nhìn chăm chú vào mắt Vi khiến khuôn mặt nó đã đỏ lại càng đỏ thêm. Trông đôi mắt anh như có một sức quyễn rũ điên cuồng khiến nó không thể cưỡng lại. Lần đầu tiên, nó nhìn thấy đôi mắt đen láy biến chuyển sống động tới như vậy.
Anh đưa tay vuốt nhẹ lên má Vi, bàn tay anh lành lạnh khiến nó cảm giác rất dễ chịu, Vi vô thức đưa tay mình nắm lấy tay anh. Và nó chợt nhận ra, đây là hành động sai lầm thứ hai của nó vì rất nhanh anh lại cúi xuống hôn nó. Môi anh chạm nhẹ, ma sát rồi ngấu nghiến lấy đôi môi Vi.
Bàn tay anh lần tới mép khăn tắm Vi vừa quấn vội vào người rồi rất nhanh giật ra. Vi thầm nguyền rủa mình một nghìn lần, vì cái tính lười mà nó tạo điều kiện cho người ta làm việc xấu. Tới đây thì nó đã đoán chắc chắn các cảnh tiêp theo không dành cho trẻ em dưới 18, Vi run run, cố lấy hơi, thì thầm.
- Đừng anh...
Anh ngước mắt lên nhìn Vi, gịong anh rất nhẹ:
- Anh yêu em.
Loảng xoảng... hàng vệ phòng thủ vỡ vụn. Hàng mi cong khẽ rung rung, nó nhìn anh, đôi bàn tay đang giữ lấy viền khăn tắm buông nhẹ.
Anh dịu dàng hôn lên trán, vào mắt, xuống má, rồi tới cằm, rất nhanh hôn xuống cổ. Môi anh chạm tới đâu, Vi thấy mình như tê dại tới đó. Nó cắn chặt môi, cấm đoán bản thân mở miệng phát ra bất kì âm thanh nào. Anh dừng lại, đưa tay chạm khẽ lên môi nó, giọng nói ấm áp đã có chút trầm đục:
- Đừng cắn Vi.
Rồi rất nhanh lại hôn lên môi nó. Bàn tay anh tháo bỏ hoàn toàn khăn tắm ra khỏi người nó, Vi nhắm mắt, nhịp thở ngày càng dồn dập, cảm giác này thật khiến người ta bứt rứt.
Môi anh di chuyển xuống ngực nó, hôn nhẹ rồi lại dịu dàng cắn lên bầu ngực Vi, khiến nó như ngất lim trong tê dại, trong phút chốc nó ước muốn được hoà vào làm một với anh...
Ngoại Truyện 5
Vi đưa tay túm chặt lấy ga giường, cảm giác này thật giày vò, thật khó chịu, cứ như thể anh đang chơi trò mèo vờn chuột với nó vậy. Minh Anh vẫn dịu dàng và kiên nhẫn hôn từng chút từng chút một, xuống bụng Vi và xuống dưới nữa...
Vi rên nhẹ. Nó theo bản năng khép chặt chân lại, dùng chút lí trí cuối cùng mà xin anh...
- Đừng làm thế anh...
- Sẽ không sao đâu, anh hứa...- Anh khẽ tách chân nó ra,giờ phút này giọng anh đã hoàn toàn trầm đục, nó có thể thấy anh đang bị dục vọng khống chế nhưng mỗi cử chỉ dành cho nó đều rất mềm nhẹ như thể nâng niu không nỡ làm nó thương tổn.
Vi xấu hổ, mặt nó đỏ bừng như có lửa đốt, men say khiến người ta cuồng loạn thì lại khiến nó thêm ngượng và tỉnh táo. Lưỡi anh liếm nhẹ khiến toàn thân Vi bị kích thích mạnh mẽ, nó vơ vội lấy gối phía trên đầu trùm kín mặt mình, thật sự muốn trốn chạy khỏi sự khiêu khích của anh. Môi vô thức lại cắn chặt. Nó rất muốn cầu xin anh ngừng lại... nhưng sự khiêu khích của anh ngày càng lớn hơn, lưỡi anh không ngừng đảo quanh, dây dưa ở phía dưới. Vi không kìm được rên lên...đầu óc quay cuồng trong sự dịu dàng và kích thích triền miên...
Vi đưa tay kéo áo tắm của anh xuống, trong đầu nó chỉ có duy nhất một suy nghĩ, duy nhất một mong muốn anh đừng tiếp tục giày vò nó thế này. Nhưng vì gối trùm kín mặt, anh rời khỏi vị trí ban nãy cộng thêm tay lại đưa xuống hơi quá đà thành ra nó chạm phải thứ gì đó nóng rẫy, tay Vi như phải bỏng rụt ngay lại, tiếc là rụt nhanh tới mấy cũng không thể nhanh bằng anh. Anh bắt lấy tay nó, giữ nguyên ở đấy. Vi cảm tưởng như toàn bộ máu đổ dồn hết lên mặt, toàn bộ dây thần kinh và sự kích thích tập trung hết lên tay, nó cầu trời anh đừng hỏi nó mấy câu kiểu như " em cảm thấy thế nào?" hay "phát biểu cảm tưởng" như trong mấy cuốn ngôn tình nó hay đọc nhé! Anh mà làm thế nó đi chết luôn.(_._)
Một lát sau Vi không thấy động tĩnh gì cả, bàn tay kia mon men lại phía đầu, lôi gối ra ngay lập tức bắt gặp ánh mắt si mê của anh. Cơ thể anh trần trụi trước mặt nó, tới nuốt nước thôi mà Vi cũng cảm thấy khó khăn. Anh cúi xuống hôn Vi, đầu ngón tay miết nhẹ nơi bầu ngực nó, khiến Vi một lần nữa lại chìm trong mê loạn, ngay phút giây nó không đề phòng nhất, anh đột ngột đâm vào. Vi đau tới mức cắn chặt lấy môi anh, máu tươi chảy hoà vào trong miệng nó. Thật sự là quá đau. Hai tay nó bấu chặt lấy ga trải giường giờ đã nhăn nhúm một mảng, đau tới mức nước mắt ứa ra. Cảm nhận được giọt nước mắt của nó, anh không di chuyển thêm nữa, hôn nhẹ lên nước mắt Vi.
- Rất nhanh sẽ không đau nữa.- Anh trấn an nó.
- Anh... ra đi có được không? Em... khó chịu.- Vi thiếu chút nữa là nức nở, đây là cực hình chứ sung sướng cái nỗi gì.
- Qua một chút sẽ đỡ hơn, thật đấy. Nhưng... phải chịu đau một tí.
- Thật không?- Vi ngờ vực hỏi lại.
- Thật.- Anh đáp
Dứt lời anh lại dịu dàng hôn lên môi Vi, nhẹ nhàng rồi cuồng nhiệt, Vi như bị cuốn theo từng đợt tê dại toàn thân, an tâm để anh dẫn dắt. Tới khi nó hoàn toàn bị nhấn chìm bởi sự ngọt ngào thì anh bắt đầu di chuyển, Vi tự an ủi mình, lát nữa sẽ qua lát nữa sẽ qua, để bản thân dần thích nghi với sự căng nhức. Nhưng... rất lâu sau, nó vẫn thấy đau. Anh không còn nhẹ nhàng nữa mà di chuyển ngày càng nhanh, ngày càng mạnh, trong nó trào dâng từng đơt từng đợt kích thích, không còn cảm giác đau đớn khủng khiếp như ban đầu nữa. Vi dần quen với nhịp chuyển động của anh.
Vi nhẹ nhàng mở mắt, mỗi lần ra vào mang tới một sự khoái cảm khó có thể diễn tả. Anh rời môi nó, nụ hôn hạ nhẹ nhàng xuống cổ.
- Minh Anh.- Vi gọi khẽ.
- Đau nữa không? - Anh đưa tay vuốt tóc nó, hỏi.
Vi gật rồi lại lắc, vẫn còn đau, đau chết đi thì có... thế mà có ai lừa gạt người ta " rất nhanh sẽ không đau", lừa đảo lừa gạt, ôi, Minh Anh của nó cũng " cầm thú".
Nhìn biểu hiện hết gật lại lắc của nó, anh không khỏi phì cười. Vi còn chưa kịp mở miệng kể tội thêm câu nào, anh lại bắt đầu tăng nhịp độ, từng luồng hơi nóng như muốn thiêu cháy nó. Anh ra vào rất nhanh, khiến Vi một lần nữa không kìm được lại rên lên, nó không biết cách nào để che đậy sự xấu hổ khi dần phát hiện ra mình muốn anh. Cơ thể nó đột nhiên co rút, máu nóng trong người như muốn bốc cháy.Vi đau đớn cắn răng vào vai anh. Cuối cùng khi khoái cảm lên đến đỉnh điểm trong cơ thể nó, anh khẽ rên nhẹ một tiếng. Nó cảm nhận sâu sắc như thế nào gọi là " hoà làm một".
Trong phút chốc, mọi suy nghĩ, mọi ràng buộc đều đứt đoạn, nó yêu anh, nó cần anh, nó sẽ làm mọi thứ để mẹ chấp nhận anh, chấp nhận tình yêu của cuộc đời nó.
Đôi mắt đen láy nhìn nó đầy mê đắm, như muốn ôm gọn từng đường nét, từng cử chỉ của nó thu vào trong tầm mắt, anh cúi xuống hôn lên má nó, giọng anh khàn khàn:
- Anh rất hạnh phúc.
Vi đưa tay lướt nhẹ lên môi anh, rất đỗi ngọt ngào thì thầm:
- Em cũng thế.
Nó rướn người lên hôn anh, hai cơ thể lại quấn lấy nhau, triền miên cho tới gần sáng...
Trong cơn mơ màng, Vi thấy bàn tay ai đó đang xoa khẽ khuôn mặt mình, rất buồn làm nó không kìm được mở mắt, cất giọng ngái ngủ:
- Đừng nghịch, để em ngủ thêm lát nữa.
Bàn tay đang ở trên mặt chuyển xuống phần lưng trần, như có cả luồng điện kích thích, nó cau mày, cắn chặt môi.
- Anh không nằm yên được vậy em đi sang phòng khác ngủ.
Dứt lời, nó ôm chăn toan di chuyển, nhưng ngay lập tức Vi vạn lần ân hận, nửa thân dưới đau nhức như bị xe cán, nó yên vị luôn từ bỏ ý định nhúc nhích.
- Ngoan, anh có làm gì đâu, chỉ muốn ôm em một lát.- Minh Anh kéo nó lại sát cạnh mình, hơi thở ấm áp cứ mơn trớn bên tai, cứ thế này nó chết mất. Vi quyết tâm dứt bản thân ra khỏi cơn buồn ngủ choáng váng, tập trung giữ tinh thần tỉnh táo để không bị con cáo bên cạnh dụ dỗ rồi ăn sạch.
Ngoại Truyện 6
Trong cơn mơ màng, Vi thấy bàn tay ai đó đang xoa khẽ khuôn mặt mình, rất buồn làm nó không kìm được mở mắt, cất giọng ngái ngủ:
- Đừng nghịch, để em ngủ thêm lát nữa.
Bàn tay đang ở trên mặt chuyển xuống phần lưng trần, như có cả luồng điện kích thích, nó cau mày, cắn chặt môi.
- Anh không nằm yên được vậy em đi sang phòng khác ngủ.
Dứt lời, nó ôm chăn toan di chuyển, nhưng ngay lập tức Vi vạn lần ân hận, nửa thân dưới đau nhức như bị xe cán, nó yên vị luôn từ bỏ ý định nhúc nhích.
- Ngoan, anh có làm gì đâu, chỉ muốn ôm em một lát.- Minh Anh kéo nó lại sát cạnh mình, hơi thở ấm áp cứ mơn trớn bên tai, cứ thế này nó chết mất. Vi quyết tâm dứt bản thân ra khỏi cơn buồn ngủ choáng váng, tập trung giữ tinh thần tỉnh táo để không bị con cáo bên cạnh dụ dỗ rồi ăn sạch.
Nó kéo tay anh đang di chuyển lung tung ra khỏi chăn, xem giờ. Ngay sau đó là cú ôm chăn bật người dậy cực nhanh mà không để ý hậu quả, nó nhăn trán lại vì đau, nét mặt vô cùng ảo não và sầu thảm:
- 8 giờ 30 rồi, sao anh không gọi em? Muộn mất rồi.
- Anh có gọi mà, đưa tay ôm mặt lay em tỉnh từ nãy tới giờ đấy thôi.- Giọng anh tỉnh bơ.
Vi quay sang lườm anh một cái, vuốt má là hành động lay tỉnh cho người khác thức dậy trong khi người đó vẫn còn đang say ngủ à? Trên đời chắc chỉ có mỗi Minh Anh. ~~
- Anh đùa đấy, anh xin nghỉ cho em cả ngày hôm nay rồi. Em nghỉ ngơi cho khỏe đi.
- Anh gọi điện xin nghỉ cho em sao?- Vi ngờ vực hỏi lại. Anh ấy gọi sẽ suy ra được những chuyện gì? Vì sao Minh Anh lại xin phép cho nó chứ không phải nó xin phép? Tại sao Minh Anh lại biết nó ốm? Và điều cuối cùng là với bộ óc phân tích như của cấp dưới nó thì kiểu gì cũng mò được đến cụm từ ghê rợn nhất mọi thời đại “ ở chung”. Vi rùng mình, vẻ mặt đau khổ nhìn anh.
Minh Anh nhíu mày, không hài lòng với biểu cảm trên khuôn mặt nó, giọng bất bình:
- Em có cần phải đau khổ thế không? Anh chỉ xin nghỉ cho em thôi mà.
Nhìn thấy bộ dạng trẻ con của anh, Vi không nỡ lại kéo kéo chăn ngồi xuống, đưa tay ra xoa xoa hai hàng lông mày đang nhíu chặt lại trên khuôn mặt điển trai, biết lỗi thì thầm:
- Em không có ý đó, anh gọi diện xin nghỉ cho em sợ người ta sẽ nghĩ này nọ.
Minh Anh cầm lấy tay nó rồi kéo Vi vào lòng:
- Anh chính là muốn người ta nghĩ này nọ đấy.
Vi như thể bị ai đó đưa tay bóp cổ, nghẹn họng không biết nói gì, sao anh lại có thể abc tới mức này cơ chứ??? T^T Bàn tay ở trên người Vi lại bắt đầu không an phận, di chuyển lung tung. Vi ảo não:
- Đừng nghịch nữa mà.- Vi giữ bàn tay anh- Tại sao anh lại thế chứ? Em biết đối mặt với cấp dưới như thế nào?
- Sau này mình lấy nhau rồi cũng không giấu người ta mãi được, em lo sợ chuyện của mình sẽ khiến người ta dị nghị đúng không?- Anh tựa cằm lên vai nó.- Đừng lo, anh đã nhận được giấy điều chuyển trụ sở chính bên Anh rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Với lại, anh không yên tâm khi thấy em suốt ngày bị người ta nhòm ngó.
- Điều chuyển? Điều chuyển đi đâu? Sao anh không nói em?- Vi ngạc nhiên.
- Sang năm, bên trụ sở chính muốn anh làm Tổng giám đốc khu vực Đông Nam Á.
Nó hơi ngẩn người, mới bên nhau chưa được bao lâu anh lại sắp bị điều chuyển rồi sao? Vi vô thức dựa sát mình vào người anh, thật sát, thật sát cho tới khi con cáo Minh Anh di chuyển ngày càng lớn mật hơn trên người nó. Ngẩng đầu lên nhìn anh vừa đúng lúc đôi môi kia ập xuống, miết nhẹ lên môi nó, trong một tích tắc thoáng qua, mắt Vi chợt sáng lên. Nó đưa tay lên ôm lấy cổ anh, kéo cả anh xuống, đáp lại anh cuồng nhiệt. Con cáo này, phải cho anh một bài học, trừng phạt triệt để hôm qua dám ăn nó sạch sẽ, nghỉ thì cũng xin nghỉ rồi, những việc cần làm cũng đã làm rồi, ăn cũng bị ăn rồi.
Anh có vẻ bất ngờ và lúng túng trước sự chủ động của Vi. Nó cắn mạnh môi xuống, làm anh đau đớn rên lên một tiếng.
- Em quả thật là một con mèo không biết nghe lời.
Khóe môi khẽ nhếch lên, Minh Anh toan nắm lấy hai bàn tay Vi. Nó nhanh chóng thu tay trước khi anh bắt được, mỉm cười, lật người nằm lên phía trên anh, vụng về tháo bỏ quần áo của anh, hai má đỏ bừng lên không biết nên làm gì tiếp theo, lúng túng chọt chọt tay lên ngực anh.
- Chỉ thế thôi à?- Bộ dáng anh phải gọi là cực kì hưởng thụ vì đã ngầm hiểu ra nó đang có ý trả đũa.
Nghĩ tới chuyện hôm qua là nó lại thấy xấu hổ, nó vừa làm gì thế này? Hay là xuống nhỉ? Tha cho anh ấy dễ dàng thế sao?
Sự phân vân của Vi còn chưa tìm được câu giải đáp, nó còn chưa biết có nên tha cho anh hay không thì người nào đó dưới kia đã không chịu đựng nổi, một lần nữa ôm lấy nó đổi vị trí, giọng anh khàn khan:
- Em thật biết cách thách thức sức chịu đựng của người khác. – Nói rồi cúi xuống hôn nó, bàn tay không ngừng vuốt ve lên xuống. Anh hôn dọc một đường từ cổ tới bụng, mỗi nơi môi anh lướt qua đều khiến toàn thân Vi run rẩy, ở đâu đó trên cơ thể nó đã bắt đầu ẩm ướt. Khi toàn thân Vi chìm hoàn toàn trong mê đắm, anh đột ngột đi vào, chậm rãi di chuyển trong nó, không còn đau đớn như hôm qua, từng đợt khoái cảm dâng trào như sóng…
Bên ngoài căn phòng ánh nắng nhảy nhót, lan tràn khắp nơi nhưng tuyệt đối không len được vào căn phòng tràn ngập tình yêu của đôi trẻ. Sáng ngày hôm ấy, anh một lần lại thêm một lần muốn nó cho tới tận trưa mới chịu buông tha…