Tọa lạc tại vùng ngoại ô Hà Nội, biệt thự Trần gia chiếm cả vùng đất rộng lớn, ngôi biệt thự màu trắng sa hoa, thiết kế theo phong cách phương Tây hiện đại, bên ngoài bao trùm một màu trắng tinh khiết, thoang thoảng hương hoa cỏ, đâu đó tiếng chim ríu rít không thôi. Bên ngoài nhộn nhịp như thế nhưng trong thư phòng Trần gia tràn ngập không khí nghiêm túc đến rợn người.
- Có thông tin gì chưa?
Trần lão nhân gia, ngồi trên ghế da cao cấp, quay lưng lại với bàn làm việc, hướng về phía cửa sổ sát đất. Trên gương mặt nghiêm nghị kia là vẻ thâm trầm đầy sự từng trải do được cuộc sống tôi luyện mà nên, không biết đang suy nghĩ những gì.
- Vâng, đây… thưa cha!
Trần Vũ Văn, tổng giám đốc tập đoàn tài chính Trần Vũ, cung kính để lên bàn làm việc của cha mình một xấp ảnh.
- 17 năm trước họ đã chuyển đến Pháp, hiện sống ở ngoại ô thành phố này, đây là địa chỉ… cha xem.
Trần Vũ Văn đưa ra một tờ giấy có ghi địa chỉ.
Trần lão nhân gia xoay người lại, ở ông toát ra một sự uy nghiêm khó cưỡng lại được, đúng chuẩn phong thái một thương gia. Ông từ tốn cầm xấp hình lên, đôi con ngươi dãn ra ánh lên một niềm vui khó tả, trong đầu đã vạch ra kế hoạch.
- Tốt lắm! Lão già này thật biết cách hưởng phúc.
Trong phúc chốc đôi con ngươi nheo lại nguy hiểm, lời vừa nói ra dường như là rít qua kẻ răng.
- Bên nhà họ Nguyễn thế nào rồi?
- Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, họ vẫn đang tất bật chuẩn bị cho lễ đính hôn vào tuần sau, họ vẫn tin rằng Nguyễn Hà lão gia sẽ giữ lời hứa 17 năm trước mà quay về.
- Được rồi, chuẩn bị tốt cho buổi lễ đính hôn, và bảo “thằng nghịch tử” đó quay về ngay cho ta.
Nói rồi phất tay ý bảo người trước mặt lui ra ngoài.
- Khoan đã, chuẩn bị máy bay cho ta, ta phải bay sang Pháp vào chiều nay.
Trần Vũ Văn cung kính lui ra ngoài, sau khi đóng cửa thì lắc đầu ngao ngán. Rốt cuộc cũng xong rồi, 17 năm nay mọi người vất vả điều tra tung tích họ, họ cũng quá thanh thản đi. Để xem cô con dâu tương lai như thế nào đây!
******
****
**
*
Nguyễn Hà Hải Nghi- xinh đẹp đến não lòng…
Nguyễn Hà Hải Nghi- thông minh, sắc sảo…
Nguyễn Hà Hải Nghi, tự hào là cháu gái của ông nội…
Nhưng có chúa mới biết bên trong bộ não nhỏ xíu của cô bán hồ lô gì.
Nguyễn Hà Hải Nghi- siêu quậy phá của trương tư thục Paris, nhờ có sự thông minh siêu khủng mà cô trở thành tâm điểm của mọi lời đồn đại trong trường.
Làm ơn đi! Đừng nhìn cái dáng vẻ ngây thơ, dịu dàng, yếu đuối với gương mặt xinh đẹp đến đau lòng đó mà mắc lừa chứ. 17 năm qua Hải Nghi đã “dụ dỗ”, “gạ gẫm” 112 chàng trai với điệu bộ đó.
Cô có hẳn một tập đoàn fanclub cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ, cả đàn ông lẫn đàn bà… không đùa đâu nhé! Nguyễn Hà Hải Nghi, cô là ai, cô là một cô gái tốt bụng, dễ thương, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu, là anh hùng trong lòng dân tình tư thục Paris.
- Nguyễn Hà Hải Nghiiiii…. Đứng lại đó cho tôiiii…. (ở đây tác giả không dùng tiếng Pháp nhé, mong các bạn thông cảm cho trình độ hạn hẹp của mình)
Đó, tôi còn chưa giới thiệu xong sản phẩm độc nhất mang thương hiệu Nguyễn Hà Hải Nghi mà đã xảy ra chuyện rồi, thấy chưa. Nhìn đi, nhìn đi bộ phim hoạt hình thế kỉ “Tom and Jerry” đang được phát sóng trực tiếp ngay lúc này đây. Xem nào! xem nào!!!
Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Phim hay mà chả có ma nào xem là sao nhỉ?
Bởi lẽ chuyện này xảy ra như cơm bữa đây mà, mỗi ngày không có tiết mục này thì chán lắm, cơ mà cứ chiếu đi chiếu lại mỗi một tập phim thế này thì cũng chán nên chả ai thấy tõ mò nữa.
Như thường lệ, Nguyễn Hà Hải Nghi ba chân bốn cẳng lách bên này, tránh bên kia, hòng lẫn vào đám đông mà trốn được “Tom đầu hói”, vừa chạy vừa nháy mắt ra bộ đáng thương, quả thật… ai nấy cũng phải đau lòng.
Thế đấy, chưa đầy 10s giây sau, y như được tập luyện sẵn, “Tom đầu hói” bị đám đông vây lại. Phù, thế là an toàn.
Đố các bạn biết chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng qua Hải Nghi nhà ta chỉ “vô ý” đập vỡ mấy chiếc camera theo dõi ở hành lang để tiện cho việc cúp tiết, và may mắn làm sao chiếc giày thể thao đỏ chóe lại yên vị trên cái đầu hói của thầy hiệu trưởng.
Quay đầu lại nhìn “Tom đầu hói” còn bị kẹt trong đám đông,Hải Nghi nở nụ cười chiến thắng, kèm theo hành động lè lưỡi hết sức cute, làm các thanh niên mới lớn phải đổ máu mà ngất tại chỗ. Vận hết tốc lực, nhảy qua bức tường cao ngất, không ngờ đáp xuống lại là trần xe hơi sang trọng, coi như là may mắn đi.
Đang viếng thăm mười tám đời tổ tông của kẻ vô nhân đạo nào làm hại cái mông yêu quý, thì Hải Nghi nghe một giọng nói trầm dịu, ngẩng đầu lên thấy một ông cụ thật đẹp lão như ông nội vậy khiến Hải Nghi cứ ngây ngốc nhìn.
Phải biết rằng Hải Nghi cô rất thần tượng ông nội mình.
- Này, cháu không sao chứ, cháu tên gì?
Ông cụ cười hiền rồi cho người đỡ cô xuống.
- Cháu xin lỗi, cháu tên là Nguyễn Hà Hải Nghi, cháu của ông nội…
Như bị phát giác làm chuyện xấu, Hải Nghi cuống quýt xin lỗi rồi trả lời theo quan tính. Bất thình lình cô ngẩng phắt đầu lên.
- Ông… ông là người Việt Nam ạ!
Nhận được cái gật đầu của ông cụ Hải Nghi reo lên, vui như điên, giống như vừa phát hiện ra châu lục thứ bảy vậy.
- Hay quá, cháu rất thích người Việt Nam, cháu cũng là người Việt Nam…
Ring….ring…
Đột ngột chuông điện thoại vang lên cắt đứt màn phấn khích của Hải Nghi, nhìn màn hình điện thoại cô cười trừ, không quên kèm theo đôi mắt ướt nhìn người đối diện.
- Cháu có việc gấp, cháu đi trước được không ạ?
- Không sao cháu đi đi, hẹn gặp lại.
Hải Nghi chần chừ đưa mắt nhìn trần xe thảm thương dưới sự công phá của mông cô mà bị móp méo tệ hại, rồi tiếp tục giương đôi mắt về phía chủ nhân của nó.
- Cháu xin lỗi, cháu đi đây, chào ông nhé… ông đẹp trai.
Dứt lời, phủi áo phóng như bay đi, để lại ông cụ với khóe môi giật giật, mi mắt nheo lại, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
Sẽ thú vị lắm đây, đâu phải dĩ nhiên mà ông cho đỗ xe ở đây chứ, cốt chỉ để diện kiến cô cháu dâu tương lai, nhưng không ngờ màn chào hỏi lại hoành tráng đến thế!
Chương 2: BLACK ROSE
Khi nhắc đến hoa hồng đen, người ta sẽ nghĩ ngay đến…
Hoa hồng đen bí ẩn…
Hoa hồng đen kiêu sa…
Hoa hồng đen ẩn chứa một sức mạnh của ác quỷ…
Hoa hồng đen đại diện cho cái ác…
Và như một lẽ tất yếu, khi nhắc đến Black Rose, người ta không rét mà run. Black Rose, một tổ chức xã hội đen được thành lập khoảng ba năm, nhưng đã thâu tóm hàng trăm tổ chức, quán bar… trong và ngoài nước. Đa số thành viên trong tổ chức đều là học sinh.
Như bất kì một tổ chức nào khác, Black Rose cũng có thủ lĩnh, nhưng kì lạ thay không một ai trong tổ chức biết được đó là ai, nam hay nữ, giới tính còn không rõ thì làm sao biết mặt mũi vị thũ lĩnh trẻ kia thế nào. Đối với thành viên của Black Rose, vị thủ lĩnh này như một huyền thoại vậy, bí ẩn như chính cái tên của mình. “Black Rose”.
Phó tướng- những cánh tay đắc lực của Black Rose, ai mà không biết đến uy danh của họ. Đầu tiên phải kể đến White, người duy nhất biết được thân phận thật sự của thủ lĩnh, bởi họ đã cùng nhau thành lập tổ chức này, cũng là người duy nhất biết cách liên lạc với thủ lĩnh…
Như lúc này đây, điện thoại của Hải Nghi cứ không ngừng nhấp nháy cái tên “White”.
- Chết tiệt.
Hải Nghi rủa một tiếng chửi thầm rồi lười biếng nhấc máy, tay kia đồng thời chấm mồ hôi trên trán. Chưa kịp thở đã nghe bên kia đầu dây là một tràng vọng cổ với tần số cao ngất ngưởng, đến nổi người đi đường phải quay lại xem gần đấy có loa phát thanh nào không.
- CÁI CON KIA, BIẾT MẤY GIỜ RỒI KHÔNG HẢ??? CÒN 30’ NỮA HỘI NGHỊ BẮT ĐẦU, CẬU ĐANG CHUI Ở CÁI XÓ NÀO HẢ??? HẢ??? HẢ???
- Tớ…
- IM ĐI. CHO DÙ CẬU ĐANG TRONG HANG CHUỘT NÀO CŨNG PHẢI CHUI RA NGAY CHO TỚ, TRONG VÒNG 3’ NỮA CẬU PHẢI CÓ MẶT TẠI NHÀ TỚ, NGHE RÕ CHƯA??? HỪ…
- Mệt quá!!! Sao cậu không chịu lên tiếng, cậu…
- Ừ, nói xong rồi hả? Nãy giờ được 3’ rồi đó, thở xong chưa, xong rồi thì mở cửa cho tớ, mỏi cả chân.
Hải Nghi uể oải đáp nhẹ rồi, ngắt điện thoại, mặc kệ cái kẻ đang ngây ngốc ở trong nhà kia, cô thoải mái tựa vào tường dưỡng sức. Từ khi chia tay “ông đẹp trai” kia, cô đã chạy tới đây không ngừng nghỉ, thế mà còn bị mắng xối xả nữa chứ! Đạo lí ở đâu, công đạo ở đâu nha?
Đang mải miết tưởng niệm về nỗi oan “kinh thiên động địa” của mình. Đùng một tiếng cửa mở ra, chưa kịp nhìn rõ chủ nhà, Hải Nghi bị một “cơn gió” cuốn bay vào nhà. Nhanh đến nổi, cô chỉ kịp chớp mắt một cái đã đứng như trời trồng giữa căn phòng ngủ màu trắng trang nhã. Như không muốn để cho cô có thời gian chiêm ngưỡng căn phòng, chủ nhân của nó đã đẩy cô đến trước gương, bôi bôi, trét trét, tô tô, vẽ vẽ… cuối cùng là ném cho cô một bộ quần áo rồi đẩy cô vào phòng thay đồ.
Mọi việc dường như chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, nhanh đến nổi cô chưa kịp nhận ra mình thay đồ bắng cách nào… Cho đến khi, nhận được cái gật đầu kiểm duyệt của kẻ đang mỉm cười tươi tắn như nắng trưa gay gắt kia, cô mới kịp điều hòa lại hơi thở và xắp xếp các sự việc lại với nhau.
- Woa… quả thật nha, cậu rất đẹp… trai.
Cô nàng với gương mặt xinh đẹp, đáng yêu, mái tóc dài cài thêm kẹp nơ màu trắng, diện một chiếc váy màu trắng nốt, nàng như con búp bê sứ tinh khiết, đôi mắt to chớp chớp hình trái tim nhìn chằm chằm “anh chàng” trước mặt thiếu điều nhỏ nước giãi nữa thôi.
- Thật là mất hình tượng quá đi!
Hải Nghi không để dành chút mặt mũi nào cho cô bạn mà phan một câu làm tụt mất cảm xúc của Như Băng. Chỉnh sửa lại quần áo, chải lại mái tóc, dưới bàn tay điệu nghệ của Như Băng, mà giờ đây từ một mái tóc dài đen tuyền biến thành mái tóc ngắn đúng kiểu handsome đầy cá tính. Thật sự phải thừa nhận mình đúng là rất đẹp trai nha.
Quá quen với tính khí này của cô bạn, Như Băng cũng chẳng cần giữ hình tượng gì cho cam, bay lại ôm chầm cái người đang đứng trước gương kia, ghé đôi môi mỏng thủ thỉ vào tai Hải Nghi một câu xanh rờn.
- Đi thôi, “bạn trai” của tớ. Hahaha
Sau một tràng cười khả ố kia, Như Băng phóng như bay ra ngoài, bỏ mặt “anh bạn trai” đầu đầy khói.
******
*****************
Tại quán bar Evil, quán bar lớn nhất Pháp, nơi diễn ra các hoạt động quan trọng hay tụ tập ăn chơi của thành viên trong Black Rose. Hôm nay, Evil náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, vì hôm nay một sự kiện quan trọng được diễn ra.
Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, tiếng nhạc xập xình, DJ chuyên nghiệp trong việc điều khiển nhạc, những con người điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc, tất cả như một hỗn hợp đầy màu sắc. Nó tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, đây như là một xã hội thu nhỏ, đầy cạm bẫy.
“Binh”
Một âm thanh “thanh thúy” vang lên dập tắt mọi ồn ào bên trong, mọi người như chết lặng trước hai con người đang đứng ở cửa kia. Một cô gái mang vẻ đẹp thiên thần, với chiếc váy trắng tinh khôi. Một chàng trai khôi ngô, mang vẻ đẹp lạnh lùng nhưng có chút gì đó lãng tử pha lẫn nét tinh nghịch tuổi ô mai.
- Hai người đến trễ quá đấy!
Đưa mắt nhìn người mới nói, huých nhẹ tay cô bạn, Black mỉm cười đầy ẩn ý. Đó là Blue, anh càng phó tướng thứ hai bên cạnh Black Rose. Như chính cái tên, Blue có vẻ đẹp dịu dàng, thư sinh với áo sơ mi trắng kiểu cách, quần jean đen, giày thể thao màu trắng nốt, nhưng điểm thu hút ánh nhìn lại là khuyên tai hình đầu lâu bên tai trái, lấp lánh dưới mái tóc nâu kiểu Hàn càng tăng thêm sự hấp dẫn với mọi người.
Đừng nhìn Blue thư sinh như thế mà lầm tưởng anh chàng này là “con ngoan trò giỏi” nhá. Sai lầm to rồi, có ai nói cho bạn biết rằng bar Evil là một trong “hàng đống” quán bar khác của anh này không? Đúng thế đấy, chủ của Evil là Blue.
- Lâu rồi không gặp sếp, nhưng có cần phải xuất hiện một cách hoành tráng thế không?
Green, phó tướng thứ ba của Black Rose. Trái ngược với Blue. Green mang vẻ đẹp bất cần đời, một vẻ đẹp ngạo mạn, như xem thường tất cả mọi người vậy. Tay đung đưa ly rượu, giơ lên hướng Black xem như chào hỏi. Nhưng trong lời nói còn có ý mỉa mai, không khó để nhận ra.
- Thôi nào! Mọi người đã đông đủ chưa?
Nhận thấy cái nhíu mày khó chịu của kẻ bên cạnh White lên tiếng chuyển chủ đề, nảy giờ hai người đang trở thành trung tâm của mọi lời bàn tán nên không muốn tiếp tục nữa.
- Đủ cả rồi. Vào thôi!
Tinh ý phát hiện cái nháy mắt của White, Blue cũng lên tiếng ngăn chặn chiến tranh sắp diễn ra.
Chương 3: BẠN CŨ
Một ngôi biệt thự không tính là quá lớn, cũng chẳng quá nhỏ. Màu đen chủ đạo được phủ bên ngoài tạo nên sự bí ẩn lạ lùng, làm nổi bật hơn các căn biệt thự nào khác trong vùng này.
Ẩn sau cánh cổng rào màu trắng, đối lập với ngôi biệt thự, là một giàn nho tím đầy nhựa sống, có những dây bướng bỉnh chòm ra ngoài rào như để hưởng được nhiều ánh sáng hơn vậy.
Bên dưới giàn nho là những cây hồng trắng mạnh mẽ vươn lên tranh giành chút ánh sáng cuối ngày.
Những vệt sáng hoàng hôn chảy dài trên nền có xanh mướt, báo hiệu đã hết giờ làm việc của ngày và đã đến lúc màn đêm trình diễn.
19 giờ đúng.
Chuông đồng hồ đúng lúc vang lên. Cùng lúc đó, người đang ngồi trên sô pha mở TV, rót trà ra tách, bắt chéo chân, nhàn nhã tựa vào lưng sô pha, chầm chậm thổi thổi tách trà cầm trên tay, nhấp một ngụm, mắt luôn hướng vào màn hình xem… Tom và Jerry. =.= Mọi việc diễn ra trôi chảy như thế, logic như thế hẳn là đã được lặp đi lặp lại nỗi ngày.
Tính toong… tính toong…
Tính toong… tính toong…
“Kẻ chán sống nào dám quấy rầy việc đại sự của ta, đang lúc con mèo ngu ngốc bị chuột Jerry hạ đo ván mà lại…”
Đùng đùng bước ra mở cửa cho vị khách chán sống kia, vị chủ nhân đáng kính hơi bất ngờ nhưng chỉ trong vài giây mọi chuyện như đã liệu trước, Nguyễn Hà lão gia cất tiếng.
- Không ngờ nhanh thế!
Trần Vũ lão gia cười mỉa một tiếng xem như chào hỏi.
- Ông chưa chết à!
- Đại sự chưa rồi, sao tôi chết được. Có chết cũng phải chờ ông đi trước thì tôi mới cất bước theo sau chứ.
Hahaha…hahaha…
Nói rồi hai người đồng thời cười haha, hai cái dáng người cao cao, tay đã chống gậy cả rồi nhưng trên gương mặt vẫn không giấu được vết tích một thời làm lung lay bao trái tim phụ nữ, ở họ luôn tỏa ra khí thế bức người, khí thế vương giả của một thời chinh chiến thương trường.
Không sai, họ là bạn thân từ hồi trong bụng mẹ, cùng nhau lớn lên, cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Bởi vì quá thân nên khi chào hỏi cũng khác người thường. Đừng lấy làm lạ khi hai người họ xỉa xói nhau như thế.
- Đúng là không thay đổi nhỉ!
- Có gì mà không thay đổi chứ, già cả rồi!
Nói rồi, Nguyễn Hà lão gia vào nhà trước ‘cái tên kia chắc cũng không đợi mời đâu nhỉ!”. Nghĩ vậy, chủ nhà đi trước, khách tiếp bước đi sau, Nguyễn Hà lão gia bất ngờ quay đầu lại, “sao giống cảnh Tom và Jerry thế nhỉ!”. Cười một cái đầy ẩn ý, rồi ngồi vào sô pha ngay vị trí cũ, nhưng chương trình hoạt hình Tom và Jerry đã kết thúc tự lúc nào. Tiếc thật!
Buông một tiếng thở dài, Nguyễn Hà lão gia bất ngờ nghiêm mặt nhìn người mới ngồi xuống phía đối diện, gương mặt không còn vẻ cười cợt ban nãy nữa, hỏi một vấn đề mà ông đang lo sợ.
- Ông đã gặp con bé?
Trần Vũ lão gia nhìn gương mặt thoáng nét lo lắng của ông bạn mà buồn cười, nhưng vẫn nhịn lại, giữ thái độ dĩ nhiên, thoải mái tựa lưng vào sô pha, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực.
- Gặp rồi đã sao chứ? Tôi gặp cháu dâu tôi cũng phải xin pháp ông à?
- Biết mà, biết mà. Tôi đã biết trước ông sẽ gặp con bé trước mà.
Nguyễn Hà lão gia lẩm bầm điều mình đã nghĩ. Không ngờ tin tức của lão già này cũng nhanh thật.
- Chẳng phải tôi đến đây là mục đích của ông sao. Không dễ gì để tìm ra tung tích của hai người. Người của ông cũng làm việc tốt quá đi. Mười bảy năm trước, hẳn là ông đã có sắp xếp. Nếu ông không cho người ngăn chặn tin tức thì ông nghĩ tôi phải chờ lâu như thế này sao? Chẳng phải ông muốn trở về một cách hoành tráng nên mới cho người để lộ tin tức trước lễ đính hôn à?. Hẳn là, ông sẽ không quên ông đã hứa gì chứ?
- Hahaha… không hổ danh Trần Vũ đại nhân, ông đúng là quá hiểu tôi đi, nhưng ông cũng biết là tôi làm vậy là có nguyên do mà.
- …
- Nguyễn Hà nợ Trần Vũ các ông một ân huệ, tôi nhất định sẽ trả lại.
- Lão già này, mấy chục năm rồi còn gì, sao ông cố chấp vậy?
- Haha… tuần sau tôi sẽ đem con bé quay về, dù sao hôm nay có lẽ nó cũng hoàn thành xong thử thách cuối cùng rồi, con bé cũng không “ngoan ngoãn” cho lắm đâu! hahaha
- Người do ông đào tạo không hề “đơn giản”…tôi đã tận mắt nhìn thấy rồi. Quả là, KHÔNG tầm thường.
Từ bên ngoài có một người áo đen cung kính đi vào, ghé tai Trần Vũ lão gia thì thầm gì đó khiến con ngươi ông nheo lại bí hiểm, gương mặt bỗng chốc cứng ngắt.
- Tôi có việc đi đây, chờ xem màn xuất hiện hoành tráng của ông, tôi nghĩ người nhà ông chắc cũng không tha cho ông. Còn nữa…
Trần Vũ lão gia đứng dậy đi ra không thèm liếc mắt đến khóe môi đang giật giật của ông bạn, trước khi đi không quên quay đầu lại, buông một câu khiến Nguyễn Hà lão gia suýt sặc nước… bọt.
- …tôi không phải là con mèo “Tom ngu ngốc”.
Sặc… có cần phải chính xác thế không chứ!
“17 năm rồi, giờ đã đến lúc phải quay về rồi Hải Nghi à!!!”
Chương 4: NGƯỜI LÃNH ĐẠO
Xập xình, xập xình….
Những âm thanh có hại àng nhĩ con người không ngừng vang lên, mà trên sàn nhảy mọi người điên cuồng hòa mình vào từng giai điệu đó, giống như có một liều thuốc kích thích khiến họ không dừng được cuộc chơi.
DJ đột nhiên tắt nhạc, hướng mọi người cười xuề một cái lộ ra cái răng khểnh cực duyên. Đồng thời ánh đèn xanh đỏ cũng được thay thế bằng một màu trắng ngà, rọi thẳng lên sân khấu hướng sự chú ý của mọi người lên khán đài.
Một giây trước không khí ồn ào đến đinh tai nhức óc, nhưng một giây sau là không khí yên ổn đến dọa người, không một tiếng động nào phát ra tất cả như bị điểm huyệt tại chỗ.
-Xin lỗi mọi người…
White lên tiếng phá vỡ sự kinh ngạc hiện lên trong mắt bọn họ.
Lời nói dịu nhẹ, trong trẻo giống như liều thuốc giúp bọn họ thoát khỏi cơn mê, tất cả vui mừng reo lên như vừa được quà. Đây là tình huống gì nha. Lần đầu tiên… lần đầu tiên ba phó tướng của bọn họ cùng nhau xuất hiện, những tưởng hôm nay có lệnh tập trung tại Evil là tụ họp vui chơi như mọi khi, thỉnh thoảng cũng chỉ có một trong những thủ lĩnh xuất hiện cùng bọn họ thôi, ngay cả Blue chủ quán bar này cũng rất ít khi xuất hiện, người mà họ thường gặp cũng chỉ là Green hay White nhưng không ngờ hôm nay là chuyện gì mà tất cả lại đông đủ như vậy, thật khó hiểu???
Cầm micro, tiến lên một bước nữa nàng White dịu dàng trong tà váy trắng hướng mọi người cười dịu dàng, khiến biết bao trái tim thiếu niên thổn thức. Lần nữa âm thanh trong trẻo đó lại vang lên.
-Tất cả các bạn có mặt tại đây, hẳn cũng đã gia nhập tổ chức của chúng ta một thời gian nói dài không dài, ngắn không ngắn. Như các bạn biết rằng Black Rose được thành lập vào ba năm trước… và ngày hôm nay cũng chính là kỉ niệm ba năm ngày thành lập Black Rose…
Bên dưới khán đài một trận xôn xao, những người đã theo tổ chức từ ngày mới thành lập thì cũng không có gì ngạc nhiên lắm, còn những thành viên mới gia nhập thì có vẻ khá bất ngờ, mọi người đều xù xì bàn tán. Có lẽ hôm nay là ngày quan trọng nên các thủ lĩnh đểu có mặt đầy đủ như thế.
-Và hôm nay mọi người được quyền vui chơi thoải mái. Tất cả các chi phí đều do phó tướng Blue phụ trách.Thủ lĩnh có lệnh không say không về, mà say cũng không cho phép về vì… rất nguy hiểm.
Lời nói vừa dứt bên dười mọi người đều cười ha ha. Thủ lĩnh của bọn họ cũng quá là dễ thương nha, rất chu đáo. Không biết vị thủ lĩnh này như thế nào nhỉ, thật bí ẩn, bọn họ không phải là chưa từng gặp qua vị thủ lĩnh này, nhưng nói là gặp thì cũng không đúng. Vì thủ lĩnh của bọn họ đều xuất hiện cuối cùng và luôn đứng ở trên cao hay phía xa quan sát bọn họ hành động. Ngoài cái dáng mảnh khảnh và đen kịt kia họ chưa từng được tận mắt nhìn thấy người này. Có những lúc bọn họ nghĩ rằng vị thủ lĩnh này thật vô dụng vì chỉ biết trốn tránh nấp sau bóng tối mà sai khiến bọn họ nhưng sự thật lại là những kế hạch, chiến lược đánh bại các tổ chức khác đều là do thủ lĩnh bí ẩn này chỉ đạo, bọn họ phải công nhận rằng nó rất hoàn hảo và giảm được mức sát thương đến thấp nhất. Bởi thế, đối với họ, vị thủ lĩnh này giống như thần thánh vậy, khiến họ phải phục tùng và hết sức tôn trọng.
Trong khi đó, White quay đầu hướng Blue, nhún vai. Còn anh chàng chỉ biết cười khổ, thật là, Black này không cần phải tuyệt tình như vậy chứ, ngày hôm nay coi như hắn lỗ nặng rồi, cũng coi như người này là khắc tinh của hắn. Haizzz… có thể không đồng ý sao, là lệnh của Sếp nha! Hắn không dám có ý kiến.
Mọi thứ trở lại sự ồn ào khi nãy, những âm thanh chát chúa lại được dịp vang lên, tất cả thành viên của Black Rose không biết là hưng phấn vì hôm nay có ba phó tướng góp mặt hay là hưng phấn vì vui chơi miễn phí mà điên cuồng hơn khi nãy, tiếng hò hét không ngừng, những thân hình uốn **, lắc lư theo tiết tấu… Tất cả như muốn thoát li khỏi những bộn bề trong cuộc sống thực tại mà tận hưởng hết đêm nay.
Tại một góc khuất của quán Bar, Green lặng lẽ đưa mắt nhìn những con người trước mặt. Ly rượu vừa cạm môi, thì ai đó vỗ vào vai hắn. Cái nhíu mày không hài lòng hiện rõ trên trán, trong đây người có thể khiến hắn không phát hiện khi tới gần thì chỉ có thể là… Black.
- Cậu không định “ra mắt” bọn họ à!?
Nhận thấy vẻ châm biếm lộ rõ trong mắt Green, Black chỉ cười nhạt. Ông nói hôm nay là nhiệm vụ cuối cùng của mình, là thời diểm thích hợp để mình xuất hiện chính thức, thật ra ông có ý gì? Vì lí do này cho nên Black mới có mặt tại đây, nhưng sao không thấy có gì đặc biệt, chẳng lẽ chỉ đơn giản là “ra mắt” thôi sao?
-Cậu hình như rất rảnh rỗi?
Rõ ràng là “ông nói gà, bà nói vịt” mà. Black không trả lời câu hỏi nửa đùa nửa thật của người kia, mà dáp lại một câu hỏi cực kì “tỉnh”.
-Nếu rảnh rỗi vậy thì làm leader một thời gian đi, Black Rose giao cho cậu. Chắc cũng sắp đến lúc rồi…
Nói rồi Black hất đầu lên sân khấu ban nãy. Không kịp cho chàng Green kịp hiểu chuyện gì thì nàng White cũng rất phối hợp mà tuyên bố.
-Và sau đây xin giới thiệu với mọi người, người sẽ lãnh đạo chúng ta thời gian tới… Xin mời GREENNNNNN
Nháy mắt đã không thấy người bên cạnh đâu. Tên này muốn làm trò gì cơ chứ!?
Cũng chẳng cho anh chàng có thời gian suy đoán, tiếng “Ồ” rõ dài của mọi người đã làm anh “tỉnh” và đồng thời cũng hiểu đây là hoàn cảnh gì.
Ánh đèn ngũ sắc hướng anh mà lia tới. Thôi thì đành nhận vậy, mặc dù không cam tâm nhưng cuộc đời này có lẽ Green chỉ có thể thua “tên kia” thôi.
Nếu Green mà biết rằng mình đã thất bại dưới tay một đứa con gái thì chắc tên đó đập đầu vô gối mà chết cho rồi. Hắc hắc
Chương 5: “ANH HÙNG” CỨU ANH HÙNG
Thành phố Pari hoa lệ ngập tràn trong ánh đèn. Thật đúng với tên gọi “thủ đô ánh sáng” mà người đời ca tụng.
Khắp hai dãy phố là những cửa hàng thời trang, nhà hàng, khách sạn… lấp lánh đèn màu trên các bảng hiệu cao tít, trên đường xe cộ náo nhiệt, từng dòng người qua lại tấp nập nhưng không nén được tò mò, nhìn “cậu trai” cao gầy, gương mặt tuấn tú, mặc áo da màu đen, quần bò màu đen, mang giày thể thao màu trắng, hai tay đút túi, nhảy chân sáo vừa đi vừa hát bài hát không đầu không đuôi… Thật đáng yêu.
Vâng, chính xác là đáng yêu. Đó là suy nghĩ của các thiếu nữ lẫn phụ nữ đi đường, ngay cả cụ già rách rưới ngồi bên cạnh một cửa hiệu, tay cầm chiếc nón cũ, bạc màu xin người đi đường cho ít đồng bạc lẻ, cũng mỉm cười. Dường như bà cụ tìm thấy sức sống nơi “cậu nhóc” xinh đẹp này nên cũng cười theo.
“Cậu nhóc” mỉm cười nhìn bà cụ, tiến tới nhét vào tay bà một tờ tiền, nắm tay bà thật lâu nhìn bà bằng ánh mắt ấm áp, bà cụ mỉm cười hiền hậu nhìn cậu.
-Cháu bé à, cháu nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Bà cụ nhỏ nhẹ nói, “cậu nhóc” lần nữa nhìn bà mỉm cười, chẳng nói gì, đứng dậy nhìn người đi đường. Mắt đẹp nhìn các đôi trai gái lướt qua mình, tay trong tay, mỉm cười thật hạnh phúc… liệu cô được hạnh phúc. Đương lúc thất thần không khỏi nghĩ tới một người “nếu Tom biết mình không nghe lời chắc sẽ khủng bố lỗ tai của mình mất”.
Từ khi rời bar Evil đến giờ, Hải Nghi cứ đi lang thang như thế, cũng quên mất phải về nhà với ông nội, không hiểu sao hôm nay cô không muốn làm theo kế hoạch gì đó, chỉ muốn giao lại cho kẻ khác và người được chọn chỉ có thể là Green.
Black Rose giao cho cậu ấy cô thấy rất an tâm. Với lại, cô còn có việc khác phải làm.
Lúc này, thời tiết hơi se se lạnh, Hải Nghi với tay ra sau lấy mũ áo khoác đội lên. Đột nhiên một “cơn lốc” ùa tới, mất thăng bằng, làm cô ngã ra sau, thiết nghĩ “OH, MY GOD, không phải chứ trong một ngày mà mông mình phải chịu tổn thương tới hai lần sao!”
Coi như ông trời có mắt, một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy thân mình lung lay của Hải Nghi tội nghiệp. Thật may!
Chưa kịp hoàn hồn, Hải Nghi nhà ta bị kéo đi một mạch.
Một cỗ tức giận hung hăng ập tới, cô trừng mắt nhìn cái kẻ to gan, chán sống trước mặt, muốn cho hắn một phát… chết luôn. Hừ, dám kéo tay cô mà không được sự cho phép. Nhưng, một giây sau đó, nghe rất nhiều tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần ở đằng sau, liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Với kinh nghiệm dày dạn, cô chỉ còn cách chạy theo. Nén lại lửa giận, tinh mắt nhìn thấy có một con hẻm nhỏ, không nghĩ nhiều, dùng sức kéo tay người phía trước nấp vào.
Không lâu sao, một đoàn người mặc trang phục màu đen chạy qua, nhưng không để ý thấy hai bóng người trong con hẻm tối.
Hải Nghi thở “phù” một hơi, lúc này mới ngẩng phắt đầu lên nhìn người đối diện, định mắng cho hắn té tát, thì chợt khựng lại. Ôi, ông ơi, hắn là người hay quỷ mà đẹp trai kinh khủng thế! Đôi mắt dài thật đẹp, thật sâu, khi nhìn vào làm cho người ta không thở nổi, giống như bị hút vào trong đó, lông mi thật dài, đôi mài rậm cùng với chiếc mũi cao “tọa lạc” trên gương mặt góc cạnh thật giống như được điêu khắc tỉ mỉ.
Hắn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, áo thun trắng bó sát, bên ngoài khoác áo da màu đen, quần bò, mang giày thể thao màu đen, cổ đeo sợi dây chuyền bạc dài tới ngực mặt dây chuyền là chữ “N”, toàn là hàng hiệu nha, trog đầu bạn Hải Nghi lúc này xuất hiện ngay con số “113”. Nhưng nghĩ đến tình hình lúc nãy, đầu óc “siêu bá đạo” của Hải Nghi liền nghĩ ngay đến một vấn đề “Không phải hắn cướp đồ gười ta nên mới bị đuổi bắt ấy chứ”. Ôi, Hải Nghi à, toi rồi, nếu đúng như thế thì cô sẽ bị tội đồng lõa đó, thanh danh 17 năm của cô làm sao bây giờ. Người hâm mộ cô sẽ rất là đau khổ nha. Hải Nghi thật đáng thương, Hải Nghi thật tội nghiệp.
Lúc này bao hảo cảm ban đầu biến đi đâu mất, chỉ còn lại cơn giận dữ được Hải Nghi gồng mình nén xuống trước đó đang từ từ bốc lên với nhiệt độ cực đại.
- Này cậu nhóc, nhìn đủ rồi đấy.
Trần Vũ Hải Nam quan sát thấy đám người kia chạy rồi mới thả lỏng, quay lại thì bắt gặp ánh mắt của cậu nhóc trước ngực này cứ nhìn mình chằm chằm, từ si mê rồi đến bi thương và bây giờ là phẫn hận.
Đúng chính xác là phẫn hận, đại thiếu gia cậu xưa nay ai cũng phải kính nể, cả trai lẫn gái đều hâm mộ nhan sắc trời cho này của cậu, mà cái thằng nhóc nhỏ bé, chỉ đứng mới tới vai cậu mà dám nhìn cậu như kẻ thù không đội trời chung.
- Nhìn cái đầu nhà ngươi, mau thả tay ta ra… cái tên vô sỉ, hạ lưu, ban ngày ban mặt mà ngươi dám nắm tay thiếu nữ yếu đuối như ta, thật không đáng mặt đàn ông, ngươi…
Cơn giận đã trào dâng đến đỉnh điểm, Hải Nghi tuôn một tràng xối xả vào mặt anh chàng được cho là đẹp trai vài giây trước. Không để ý mình vừa nói những gì, chỉ muốn mắng cho hả tức.
-Hahaha…
Cái điệp khúc mười tám đời tổ tông của Hải Nghi sắp được bắt đầu thì đột nhiên bị cắt đứt bời một tràng cười hết sức vô duyên. Thật sự thì Trần Vũ Hải Nam cậu rất muốn nhịn cười nhưng không thể được nữa, nên lần đầu tiên trog cuộc đời cậu mới mất hình tượng như thế.
-Câm mồm, ngươi cười cái gì hả?
- Hahaha… làm ơn đi cậu bé à, bây giờ là sắp nửa đêm rồi đấy không phải ban ngày đâu. Haha… mà cậu bé cũng không phải là thiếu nữ yếu đuối… hahaha
- Ngươi… ngươi…
Trong lúc nhất thời Hải Nghi không biết nói sao, chỉ biết trơ mắt nhìn cái người vô duyên kia. Thật sơ ý quá đi, không lẽ Hải Nghi cô bị tên này sỉ nhục như vậy sao. Không thể có chuyện đó xảy ra được. Nghĩ là làm, Hải Nghi vận sức lên chân, dẫm thật mạnh lên chân người kia.
- Á… đau
Do quá đau, Hải Nam đành buông tay cậu nhóc ra, luống cuống ôm chân, không quên ngẩng đầu trừng mắt nhìn kẻ vừa gây sự. Hải Nghi cũng trừng mắt nhìn chằm chằm, khiêu khích ánh mắt của cậu.
Đương lúc hai người “liếc nắt đưa tình” thì bọn người lúc nãy từ đâu chạy lại. Shit… Hải Nghi thật muốn băm vằm cái tên ngu ngốc kia, đau thì ráng nhịn đi chứ việc gì phải la to như thế. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Tung người, đá bay tên dẫn đầu ra sau, tiện thể đạp cho hai tên kế bên mỗi người một cú trời giáng. Hải Nghi nhanh chóng xoay người, không quên kéo theo cái kẻ đang đứng như trời trồng kia bỏ chạy.
Hôm nay, cô đóng vai “anh hùng cứu anh hùng” nha!!!
Chương 6: BỊ BẮT
Hộc… hộc… hộc…
Sau khi đánh bọn người áo đen kia, Hải Nghi kéo cái tên ngốc đẹp trai chạy một mạch. Đến một nơi được cho là an toàn, Hải Nghi buông tay, chóng tay lên gối thở hồng hộc.
Haizzz… mệt chết cô.
Quay lại định mắng cho tên kia một trận nữa thì thấy hắn khoanh tay, nhởn nhơ trơ mắt nhìn mình, trên mặt không có một giọt mồ hôi cứ như không biết mệt vậy.
Khoan đã! Ánh mắt hắn nhìn cô, cứ như nhìn cái kẻ vô duyên thích lo chuyện bao đồng vậy. Nếu biết trước như thế cô cũng chẳng chuốc họa vào thân làm gì.
Đứng dậy nhìn xung quanh một lúc, thấy hình như đã thoát được thì Hải Nghi đứng dậy định bỏ đi, dù sao cô cũng giúp hắn rồi, bây giờ an toàn, coi như “sugar you, sugar me”, đường ai nấy đi, dù sao cũng chẳng quen biết gì. Việc gì phải lo cho hắn.
Nghĩ vậy, Hải Nghi đứng dậy nhấc chân bỏ đi, nhưng không ngờ tay lại bị người khác túm lấy.
- Này, nhóc định bỏ đi như vậy à.
Nhíu mày, nhìn cái tên ngốc không biết sống chết này, dám cả gan nắm tay cô, Hải Nghi phát hiện lúc này đây gương mặt hắn thật xảo trá.
- Không cần cảm ơn. Bye bye
- Ai nói tôi muốn cảm ơn
- Thế anh muốn gì. Tôi giúp anh chạy thoát khỏi đám người kia, không đòi cảm ơn thì thôi đi. Anh nói cái giọng đó là sao hả? Khi không kéo tôi chạy theo anh làm gì? Tại ai mà giờ này tôi chưa được về nhà nữa hả…
- Mặc kệ, lúc trước tôi kéo nhóc đi là tôi bất đắt dĩ, còn bây giờ là nhóc lôi tôi tới đây, nhóc phải có trách nhiệm với tôi.
- CÁI GÌ??? Trách nhiệm á???
- Phải, vì tôi không rành đường xá nơi đây, nên nhóc kéo tôi tới nới này làm sao tôi trở về.
Sao cái tên này lại mặt dày thế chứ, hôm nay là ngày gì vậy chứ, khi không lại vướng vào của nợ này. Xui chết cô.
- Thế anh muốn gì?
- Làm ơn cho tôi mượn điện thoại đi.
Cái tên này sao lại biến hóa khôn lường như Tôn Ngộ Không vậy chứ. Vừa nãy còn vẻ mặt xảo trá, bây gờ lại bày ra vẻ mặt đáng thương như cún con vậy chứ. Gặp đối thủ thật rồi, ngay cả cô còn xuýt bị hắn lừa nữa. Người ta không biết có khi nghĩ cô là người xấu cũng nên.
Miễn cưỡng rút chiếc dế yêu quý đời mới nhất cho hắn mượn, Hải Nghi nhìn chằm chằm hắn ta như sợ hắn “quen tay” cướp mất của cô.
- Đây này, nói ít thôi nhé, tốn tiền lắm đấy.
Hải Nghi nhà ta đáng thương nhắc nhở, ai bảo cô là ngưới tốt cơ chứ.
Trần Vũ Hải Nam liếc mắt nhìn cô tỏ ý xem thường, nhanh tay bấm một dãy số. Điện thoại rất nhanh đã nối máy. Bên kia đầu dây là một giọng nói lười biếng của một chàng trai, hẳn là đang ngủ đi.
- Aloooooo
- Cậu mau dậy ngay cho tớ, cho người tới đây nhanh lên, ông nội đích thân bắt tớ rồi, cho cậu 5 phút.
Đủ nhanh, đủ ngắn gọn đi. Nói xong, không để cho người kia có thời gian “tiêu hóa”, liền cúp điện thoại, đưa cho Hải Nghi.
Hải Nghi xấu xa hài lòng mỉm cười coi như tên này thức thời.
- Ok, tôi đi đây.
Dứt lời thẳng tiến mà bước đi, không quan tâm người kia nghĩ gì.
Nhìn bóng lưng cậu nhóc điển trai kì lạ, Trần Vũ Hải Nam nghĩ đến từ “Black Rose” trên màn hình điện thoại lúc nãy có phần hiếu kì. Đang miên man suy nghĩ, phía trước có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng lại. Hải Nam nhanh chóng tiến lại trong lòng thầm nghĩ “tên nhóc này coi như biết điều, chưa đầy 5 phút đã có mặt, không tồi”.
- Mạnh Quân cậu…
Vừa mở cửa định nói gì đó với thằng bạn tốt, Hải Nam liền đứng bất động vài giây, nhìn thấy người bên trong liền méo mó gọi một tiếng “Ông nội”.
Sau đó đánh mắt lên chỗ tài xế, thấy người bạn tốt khổ sở nhìn hắn, bên cạnh còn có người cha đẹp trai nhìn hắn cười hiền, sau cặp kính công sở mạ vàng là đôi mắt dịu dàng đúng chuẩn một người cha tuyệt vời, nhưng chỉ có hắn mới biết được trong đó ẩn chứa sự xảo trá. Không sai chút nào, lúc nãy hắn rõ ràng nhìn thấy nụ cười đắc thắng trên mặt ông ấy như kiểu “Con trốn không thoát rồi con trai à”.
Tội nghiệp Hải Nam, không chạy được nữa rồi, nhìn xung quanh mới biết toàn là vệ sĩ của ông, hết đường chạy rồi. Ngậm ngùi bước lên xe, ngồi bên cạnh người đàn ông cao quý nhưng lạnh lùng nảy giờ không lên tiếng. Lần này, cậu tiêu rồi.
Chiếc xe rất nhanh mất hút trong đêm tối…
Chương 7: TÂM CƠ CỦA AI ĐEN TỐI HƠN???
- WHAT??? Tom à, ông đang đùa gì vậy?
Mới sáng sớm, cả khu biệt thự dưới sức công phá của “volume khủng” của Hải Nghi mà rung rinh.
Phạch…phạch… phạch..
Bên ngoài vô số con chim từ trên cây ào ào vỗ cánh bay ra.
Trên ghế sô pha cao cấp, con Miu vô tội bị dọa cho giật mình, lông tơ dựng đứng cả lên. Nguyễn Hà lão gia thương tiếc vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, đem ánh mắt trách cứ bắn về phía đứa cháu nghịch ngợm.
- Jerry à, con bình tĩnh đi, làm gì mà la to thế, dọa cho ta sợ, con cũng biết ta bị yếu tim mà… Oa..oa..oa
Nguyễn Hà lão gia khoa trương ôm ngực khóc lớn cứ như bị oan khuất lắm vậy.
Hải Nghi hừ một tiếng khinh bỉ. Cho xin đi trò này ông đã diễn đi diễn lại 17 năm qua rồi đó, thử hỏi sao cháu gái là cô không miễn dịch được chứ. Cô còn biết tiếp đó thể nào chẳng là…
- Jerry thương yêu à, con không quan tâm ta sao?
- Có ạ!
- Vậy con tha thứ cho ta chứ.
Hải Nghi nhà mình trợn mắt ngạc nhiên, nếu theo đúng kịch bản 17 năm qua chẳng phải “Tom gian xảo” sẽ bảo rằng “Yehhh, ta biết con thương ta nhất” sau đó không có sĩ diện mà nhào lại ôm cô và kéo cô đi xem phim… Tom and Jerry- bộ phim hoạt hình kinh điển mà trẻ em thế giới đều biết, từ lúc 3 tuổi cô đã xem chán, nhưng sao gia gia xem mãi không chán nhỉ.
- Ta… ta có việc giấu con.
Hải Nghi hoàn toàn ngạc nhiên, thái độ của ông hôm nay rất lạ, sáng sớm gia gia đã lôi kéo cho bằng được cô bước ra khỏi chăn, rồi hùng hồn bảo rằng cô… sắp phải đính hôn, mà đó chính là hai ngày sau đó, cũng vào ngày sinh nhật thứ 17 của cô.
Theo như thông tin vừa được thốt ra từ gia gia, Hải Nghi không khỏi tỉnh cả ngủ, nay gia gia nói ông còn có chuyện giấu mình, thật ra là chuyện động trời gì đây.
- Thật ra, chúng ta có gia đình ở Việt Nam, con cũng không phải là trẻ mồ côi cha mẹ. Mười bảy năm trước tại ta ích kỉ nên đã bắt con phải xa cha mẹ của mình.
- Ta xin lỗi con, Trần Vũ gia là ân nhân cứu mạng của ta, hai gia đình đã có hôn ước trước đó nhưng không thành, từ khi con được sinh ra, con đã mang xứ mệnh là người thực hiện hôn ước đó với thiếu gia nhà họ Trần.
Nguyễn Hà lão gia hôm nay thần thái không bình thường, khác xa với bộ dáng trẻ con thường ngày, bây giờ nhìn ông nghiêm túc đến lạ, ở ông toát lên sự từng trải mà trước nay Hải Nghi chưa từng thấy, cô im lặng lắng nghe ông nói tiếp.
- Từ khi nhận được ân huệ của Trần Vũ lão gia, ta thề sau này sẽ bảo vệ cả nhà họ. Cho nên 17 năm trước ta đã chọn con và đem con bỏ đi, suốt 17 năm nay ta đã huấn luyện con trở thành người thừa kế duy nhất của Dark.
Nguyễn Hà lão gia thấy cháu gái ngạc nhiên mà há hốc mồm, bộ dạng thật đáng yêu nếu như ngày thường ông sẽ chạy lại và ôm nó mất, nhưng lúc này ông phải kiềm chế.
- Dark là tổ chức mafia lớn mạnh do ta thành lập, lúc trước do bị kẻ thù *** hại nên suýt chết, cũng may sau đó ta được Trần Vũ Dương và phu nhân cứu giúp, mới thoát nạn. Từ sau khi hôn ước được thành lập, ta muốn người thừa kế Dark phải bào vệ thật tốt người nhà họ Trần.
- Và thế nên gia gia muốn con phải bảo vệ cái tên công tử bột nhà họ Trần đó?
Sau một hồi lắng nghe ông nội nói, Hải Nghi thật sự choáng váng, nhưng túm lại một nội dung mà cô cho là quan trọng nhất, thật giống như một câu hỏi mà cũng như khẳng định.
Nguyễn Hà lão gia vô lực gật đầu, đối với đứa cháu này ông thấy vô cùng có lỗi.
- Con biết rồi.
Nhìn thấy gia gia như vậy Hải Nghi không nỡ trách ông, từ nhỏ đến lớn ông đều che chở cho cô, luôn làm cô vui vẻ.
- Ông à, hay chúng ta xem phim đi… à… Tom and Jerry nhé.
Trong phút chốc Hải Nghi liền thay đổi sắc mặt hướng gia gia cười đùa như thường ngày, người cô không muốn là tổn thương nhất là ông. Để xem cô nhất định trừng trị tên hôn phu chết tiệt kia thế nào! Hừ.
Nguyễn Hà lão gia cũng hết sức ngạc nhiên với thái độ này của cô, trong lòng thầm nghĩ có phải mình diễn xuất quá đạt rồi không. Haha… với tính cách của cô ông quá hiểu rõ mà, kẻ nào dám chọc giận cô sẽ không sống an ổn, huống chi… càng nghĩ ông càng cao hứng. Lão già thúi kia, để xem Hải Nghi nhà ta thu phục cháu ông thế nào. Hahaha
Bên trong cười thật sảng khoái nhưng bên ngoài vẻ mặt của ông tràn đầy cảm giác tội lỗi. Hải Nghi đáng thương có phải bị lừa rồi không?
Mèo Miu đang nằm trên sô pha cũng ngẩng cao đầu, giương hai mắt tròn xoe nhìn cô đồng tình.
Tối hôm ấy, cảnh lúc sáng được lặp lại nhưng có vẻ khác một chút.
- Jerry, tại sao con không ra mắt Black Rose hả?
Nguyễn Hà lão gia nổi giận đùng đùng đứng trên cao nhìn đứa cháu nghịch như quỷ sứ này vẫn còn tâm trạng ngồi xem… Tom and Jerry. Thật tức chết ông!!!
- Ông à, Black Rose cũng là một phần của Dark mà, sau này ra mắt người thừa kế một lần có phải đỡ phiền không.
Black Rose thật ra là địa bàn hoạt động của Hải Nghi trong trường thôi, cũng chỉ để cho cô có thể va chạm sớm với thế giới hắc đạo, cho nên Nguyễn Hà lão gia mới cố ý cho cô thành lập một tổ chức hoạt động dưới sự giám sát của Dark cũng như của ông.
Lời nói của Hải Nghi thành công làm ông tức nghẹn lời.
Đúng là Tom vẫn thua Jerry.
Suốt mấy năm nay ông luôn muốn khoe với mọi người cháu gái đáng yêu của ông, nhưng hết lần này đến lần khác đứa cháu này luôn giả thành con trai chọc ông phát điên. Tối qua ông muốn cho con bé ra mắt tổ chức nhưng lại không thành công, không biết trong hồ lô của nó có chứa gì.