Truyện teen hay - Hoàng tử nghịch ngợm và công chúa ngổ ngáo - Trang 6
*Chap 31*
Tan học,4 người chúng nó đến bệnh viện thăm Linh,Minh cùng My đi trước còn hắn thì chở nó đi mua truyện rồi mới đến.Sau khi đã có mặt đầy đủ,4 người cùng bước vào phòng bệnh của Linh:
-Linh ơi,bọn tôi đến thăm bà nè!-Nó hí hửng cười toét miệng,1 tay giơ lên tạo hình chữ V,1 tay ôm mấy quyển truyện dày cộp vừa được hắn mua cho.
-Hỳ hỳ,nhớ 2 bà quá à!-Linh cười tít mắt
-Tôi cũng nhớ bà lắm chứ bộ,bao giờ bà được xuất viện vậy?-My cười hỏi
-Chiều nay tôi xuất viện luôn.Hyhy.
-Khánh đã bảo Linh nghỉ ngơi cho khỏe nhưng Linh không chịu,kêu là nằm trong viện chán,cứ nằng nặc đòi xuất viện để còn đi học…-Khánh lắc đầu nói
-Linh không sao thật mà,Khánh đừng lo!-Linh cười nhìn Khánh
-Thôi!Linh xuất viện càng sớm càng tốt chứ sao,giờ chỉ còn chờ Vy Anh tỉnh nữa là tốt rồi!Mọi người cùng nhau đi ăn cơm đi,Linh đi cùng chứ?-Minh hỏi
-Ừ!ừ!-Linh gật đầu lia lịa
-Không được,Linh ngủ đi.Khánh mua đồ mang về cho Linh ăn.
-Hic,Linh muốn đi.
-Khánh nói đúng đấy,bà cứ ngủ đi chứ bà mới tỉnh lại ngày hôm qua thôi mà!-Nó nói
-Ừ!Đúng đấy!Bà nghỉ đi nhé!Bọn tôi ăn xong về ngay mà!
-Vậy mọi ng đi vui vẻ nha,mua cháo cho Linh là được rồi.Bye!-Linh cười
-Bye!-Tất cả m.ng đều đồng thanh chào Linh
**Quán cơm:
-Này!Chỗ này mà cũng ăn được hả?-Nó nhăn mặt
-Ừ!Đúng đấy-My nhìn nó đồng tình
-Haizzz,có quán này gần bệnh viện nhất thôi!Còn nếu đi ăn nhà hàng thì xa lắm!Đành ăn tạm vậy!Lần trước bọn tôi cũng mua cơm ở đây mang về mà!-Hắn nhún vai
-Ừm!Quan trọng là nó gần bệnh viện là được rồi!-Phong
-Ừ!Vào thôi.-Nó,My đồng thanh
-Mọi người ăn gì để tôi gọi cho.-Minh nói
-Cơm gà.-My
-Cơm bò.-Nó
-Tôi gì cũng được.-Hắn,Khánh,Phong
-Ok.-Minh nói rồi đi về phía chị chủ quán để gọi món.
Một lúc sau:
-Có rồi đây!Mọi người ăn đi thôi!-Minh cười,tay cầm 1 khay đựng 6 xuất cơm
Sau lời nói của Minh,mọi ng cùng nhau ăn vui vẻ.Ăn xong,chờ Khánh đi mua cháo cho Linh rồi lại cùng nhau trở về bệnh viện.
**Bệnh viện Đông Khoa:
-Mọi người về rồi à?-Linh hỏi
-Ừ!-Mọi người đồng thanh
-Linh ăn đi thôi,có cháo rồi đây!-Khánh nhìn Linh cười
-Ừ!Hyhy,Linh ăn xong thì mọi người cùng nhau sang thăm Vy Anh nhé!-Linh cười tít mắt
-Ok!Vậy nhé!Phong về phòng trông Vy Anh đây!-Phong nói với m.ng rồi đi về phòng Vy Anh
**Phòng bệh Vy Anh:
-Linh ăn xong rồi à?-Phong đang ngồi nắm tay Vy Anh,thấy mọi ng sang thỳ hỏi Linh
-Ừm!Vy Anh sao rồi Phong?
-Vy Anh vẫn chưa tỉnh lại!-Phong lắc đầu
-Chán thật!
-Bác sĩ nói thế nào?-Khánh hỏi
-Sáng nay bác sĩ khám lại cho V.Anh rồi,bác sĩ chuẩn đoán là khoảng vài ngày nữa mới tỉnh lại
-Vậy sao?-Nó hỏi
-Ừm!-Phong đáp
-Mong cho Vy Anh tỉnh lại càng nhanh càng tốt,ba má sắp về rồi đó!-My buồn rầu
-Đúng rồi!Mai là chủ nhật đúng không?Ba má mới gọi về,nói là chỉ tối mai là về đến nơi thôi!-Nó lo lắng nói
-Gì cơ?-6 con mắt trợn tròn nhìn nó
-Sáng nay mama gọi về bảo là công việc bên đấy ổn thỏa rồi cho nên các ba má sẽ về thăm tôi,My với Vy Anh.
-Sao về nhanh vậy chứ?-My sốt ruột
-Thì ba má bảo là dì hoa về quê rồi không ai trông bọn mình nên là phải về nhanh để xem bọn mình như thế nào đấy!
-Trời ạ!Dì Hoa ơi là dì Hoa,giờ thì làm sao!
-Nếu như vậy thì đành phải nói rằng Vy Anh đang nhập viện thôi!-Phong
-Chết thật!Đành phải vậy chứ làm sao!-Nó
-Ước gì mà ngày mai Vy Anh có thể tỉnh dậy!-Linh nói
Sau lời nói của Linh,tất cả mọi người đều nhìn nhau buồn bã…Đúng vậy,ước gì mà ngày mai Vy Anh có thể tỉnh dậy,chúng nó và bọn hắn đang cùng nhau ước nguyện!
** 7.30 pm:
H.O.T Club
My bước vào H.O.T trong 1 bộ váy đen trơn dài ngang đùi kết hợp với đôi guốc đen cao 15 phân đính chút hạt kim cương lấp lánh,mái tóc màu nâu búi cao để lộ làn da trắng ngần.Đi bên cạnh nhỏ là Minh,anh thật nổi bật trong cả 1 cây đen từ trên xuống dưới,chiếc áo pull đen trơn chỉ in nhãn hiệu nổi tiếng rất nhỏ ở bên ngực trái,quần bò đen,và cuối cùng là 1 đôi giầy bóng lưỡng ‘đen không tì vết’.Họ thật khiến người khác phải chú ý tới và thầm ngưỡng mộ không chỉ vì vẻ đẹp,phong cách mà còn vì họ rất đẹp đôi….
-Nhìn 2 đứa đẹp đôi lắm đấy!-Anh Tuấn nhìn thấy My,Minh đi cùng nhau thì thốt lên 1 câu khen ngợi như 1 lời chào hỏi
Ngồi lên chiếc ghế ở cạnh đó,My nhìn anh cười:
-Anh cho em 2 chai độ nặng nhất nhé!
-Ok!Vì hôm nay em đi với Minh nên có say thì cũng có người đưa về rồi nên anh sẽ chiều ý 2 đứa.-Anh cười rồi ghé vào tai My nói thầm:
-Và có say thì cũng nói ra hết tình cảm của em nhé!
-Không đâu anh…Em uống quen rồi!Hôm qua cũng không nói gì,em đang tập uống nhiều để bớt nói linh tinh đấy!-My cười nhạt
-Vậy sao?Hôm qua em đưa My về,nó có nói gì không?-Anh Tuấn quay sang hỏi Minh
-Không anh ạ,bạn ấy ngủ mà!-Minh nhìn My cười
-Ồ!Chán thật!Của 2 đứa đây.-Anh Tuấn đưa ra cho Minh và My 2 chai rượu loại nặng nhất
-Cụm ly nào!-Minh nói
-‘Cốc’-tiếng đập nhẹ do 2 chai rượu cụm vào nhau:
-Sao?Minh có chuyện buồn à?-My thờ ơ hỏi
-Ừ!My cũng thế à?
-Ừm!Minh thất tình?-My nhìn Minh
-Không hẳn,buồn thôi.-Minh đáp
-Chuyện Hạnh San hả?Sao không tỏ tình với cô ấy đi.-My cười buồn
-Không biết nữa,dạo này Long với H.San thân thiết lắm,với cả từ bao giờ mà Minh cũng thấy quen khi Long với H.San đi với nhau rồi,dường như…tình cảm của Minh đối với H.San giờ chỉ như bạn bè!-Minh cười
-Vậy sao?Thế sao lại buồn?
-Chuyện gia đình!-Minh đáp gọn,ánh mắt xa xăm
My tu 1 hơi dài từ chai rượu rồi hỏi:
-Nhà Minh có chuyện gì à?
-Không,là bố mẹ Minh,họ lúc nào cũng ép buộc phải làm mọi thứ!Bố thì bắt Minh phải làm theo ý của ông,không cho Minh tự ý làm gì mình thích,từ nhỏ Minh đã được rèn luyện và học hỏi để trở thành 1 người con thừa kế xuất sắc.Nhưng cái đó không đáng nói,dù sao thì công việc của Minh sau này cũng sẽ là thừa kế tập đoàn nhà Minh.Cái khiến Minh cảm thấy gò bó nhất là mẹ,bà lúc nào cũng bắt Minh đi xem mặt hết cô gái này đến cô gái khác,còn Minh thì thích tự tìm hiểu,tự yêu và tự giới thiệu cho bố mẹ người con gái mình chọn!
-Vậy à?-My bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt,tác dụng của rượu,cô đang say.Nhưng mặc kệ,cô gọi tiếp:
-Anh Tuấn cho em chai nữa đi!
-My uống nhiều thế!-Minh nheo mắt nhìn My
-Ừ!-My thờ ơ đáp lại
-My đang say đấy,đừng uống nữa!-Minh ngăn cản,lấy chai rượu mới anh Tuấn vừa đưa từ tay My
-Bỏ ra,không cần Minh quan tâm.-Nhỏ rằng lấy chai rượu
-Sao lại không quan tâm được chứ!
-My không cần,không cần ai thương hại đâu.-My vừa nói vừa uống tiếp,tay chỉ chỏ linh tinh trên không trung,cô say thật rồi,còn đang nói linh tinh nữa.
-Chúng ta là bạn cơ mà!-Minh nói,ánh mắt buồn phiền
-Bạn?Ừ!Là bạn,mãi là bạn,chỉ thế thôi,tình cảm của Minh với My chỉ là bạn,thế thôi sao?-Nước mắt My chảy dài 2 bên gò má, ‘bạn’ từ ấy như mũi dao nhọn đâm nát trái tim nhỏ vậy
Minh ngạc nhiên khi thấy My khóc,trái tim anh lỗi nhịp và có gì đó đau nhói,câu hỏi của nhỏ,anh không trả lời được!
-Minh trả lời đi,chúng ta là bạn?Chỉ bạn thôi đúng không?Chỉ là bạn thôi,trả lời My đi,để tim My thôi đau đớn!Minh trả lời đi Minh…huhuhu-Cô khóc òa lên,nỗi đau trong tim như vỡ òa.
Nhìn My khóc,trong lòng anh dấy lên 1 cảm xúc khó tả,anh ôm chầm lấy nhỏ an ủi:
-My sao vậy?Có chuyện gì buồn cứ nói hết ra đi!
-Hức…hức…Minh bỏ My ra,đừng dịu dàng với My như vậy nữa…Tại sao chứ?Tại sao lúc nào cũng luôn dịu dàng với My,luôn cân cần,luôn cười nói với My vậy hả?Tại sao???Minh đừng như thế nữa,My xin Minh đấy,đừng lúc nào cũng đối xử tốt với My như thế…Hãy ghét bỏ My đi,hãy lạnh lùng và đừng quan tâm đến My nữa…Minh làm như vậy,chỉ càng khiến My khó quên thôi….My xin Minh….hức hức!-Nhỏ khóc nức nở,vùng vằng đẩy Minh ra nhưng không sao thoát nổi vòng tay vạm vỡ của anh.
-Tại sao Minh phải làm như vậy với My?Tại sao My phải quên chứ?-Minh không giấu nổi sự tò mò,anh không hiểu nhỏ đang nói gì
-Tại sao ư?Tại vì My thích Minh,thích nhiều lắm,thích từ lâu lắm rồi,từ ngay lần đầu tiên chạm mặt!-My gào lên trong nước mắt,nhỏ dùng hết sức lực đẩy Minh ra khỏi mình,rồi chạy thật nhanh về phía cửa như muốn trốn thoát khỏi anh…
Lời nói của My như tiếng sét đánh liên tục vào người anh khiến anh bàng hoàng đến khó thở!My vừa nói gì?Nhỏ thích anh sao?Thích từ lần đầu tiên sao?Làm sao có thể,làm sao có thể như vậy được chứ?Vậy mà anh không hề biết,không hề biết gì cả,anh thật ngốc nghếch!
-Này My!Em đi đâu thế?Minh em đuổi theo nó nhanh lên!My,My ơi!-Tiếng anh Tuấn khiến Minh giật mình,lúc này đây anh mới nhận ra My đã chạy đến gần cửa ra vào,liền vội vàng chạy tới chỗ nhỏ.Đột nhiên nhỏ khụy hẳn xuống dưới đất và bất tỉnh…Trước lúc thiếp hẳn đi,nhỏ chỉ kịp mơ màng thấy tiếng Minh đang gọi:
-My,tỉnh lại đi,My,tỉnh lại….My….My…..!!!
Hôm nay là 1 ngày nắng đẹp,nắng không quá nhẹ nhàng cũng chẳng quá gay gắt….Rất vừa,rất nhẹ….những tia nắng ấm áp len lỏi khắp mọi nơi,tinh nghịch nô đùa như những đứa trẻ….
-Ưm…ưm…-My lấy tay che đi ánh nắng từ khung cửa sổ nhỏ đang chiếu vào đôi mắt ngái ngủ của mình,nhỏ chợt nhìn xung quanh rồi đứng dậy,đầu óc My choáng váng,cô chẳng nhớ gì cả,chỉ thấy đầu ong ong và hơi thở thì nồng nặc mùi rượu…
-Mày dậy rồi hả?-Vừa bước xuống nhà My đã thấy nó và Linh đang cùng nhau nấu nướng gì đó trong bếp rồi nhìn nhỏ cười thật tươi.(Thực ra là chị Linh nấu đồ ăn sáng,chị H.San chạy loăng quăng nhìn chị Linh làm chứ có biết nấu nướng gì đâu :D!)
-Hôm nay phải đi học mà sao tao thấy mày không đi học vậy H.San?-My thắc mắc
-Mày dở à?Hôm này chủ nhật mà!-Nó nhìn My làu bàu
-À ờ quên mất…Hihi,Linh,bà xuất viện rồi đó hả?Từ bao giờ mà tôi không biết nhỉ?-My lấy tay gõ nhẹ vào cái đầu đang choáng váng của mình
-Tôi xuất viện từ chiều qua rồi!Hihi-Linh quay ra cười rồi lại hí húi nấu tiếp
-Mày không nhớ gì hả?Hôm qua mày say lắm đó,Minh đưa mày về thì mày đã thiếp đi mất rồi,cả chiều với tối qua mày đi vào H.O.T với Minh còn gì,cho nên mày mới không biết Linh xuất viện đấy!-Nó chạy ra chỗ My,kể lại cho nhỏ nghe.
-Ừ!Tao say quá nên chẳng nhớ gì.-My gãi đầu
-Mày say thế thì làm sao mà nhớ được,đã không uống được rượu mày còn cố uống cơ,lại còn uống loại nặng nhất,haizzzz,không biết có nói linh tinh gì không đấy,cô nương ạ!-Nó nhìn My lắc đầu than thở
Câu nói của nó khiến nhỏ giật mình,My chỉ nhớ rằng đã đi vào H.O.T cùng Minh rồi gọi loại nặng độ nhất,sau đó Minh nói về gia đình mình,về chuyện buồn của anh,còn nói rằng giờ chỉ coi H.San như bạn bè,sau đó nữa thì nhỏ bắt đầu ngấm rượu nên chẳng biết gì,không biết có nói gì linh tinh với Minh không…Chẳng may nhỏ có nói gì về chuyện cô thích Minh thì chết,không biết phải giấu mặt mũi ở đâu…Chết thật,nhỏ chẳng nhớ ra được gì cả…-My bần thần suy nghĩ.
-Này!Này!My,sao mày cứ đơ ra thế,tao gọi chẳng biết gì cả,mày đi đánh răng rửa mặt đi còn ăn sáng,rồi còn uống thuốc nữa chứ,nhanh lên!-Tiếng gọi lanh lảnh của nó khiến My giật mình…
Nó đẩy nhỏ vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt rồi chạy vút ra chỗ Linh,đỡ Linh bưng đồ ăn sáng ra bàn.
**Phòng bệnh Vy Anh:
-Hôm nay ba má Vy Anh,H.San và My sẽ về đấy,Vy Anh sớm tỉnh lại nhé!Chỉ cần Vy Anh tỉnh lại thôi,mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết bao!-Duy Phong nắm lấy đôi tay gầy của Vy Anh và đưa lên miệng,anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên tay nhỏ.
-Nếu Vy Anh tỉnh lại,Vy Anh có tha thứ cho Duy Phong không?Nếu Vy Anh tỉnh lại,Duy Phong có thể chuộc lại lỗi lầm không?Nếu Vy Anh tỉnh lại,Vy Anh có chấp nhận Duy Phong nữa không?Hãy tỉnh lại và cho Duy Phong 1 câu trả lời đi Vy Anh!Duy Phong sai rồi,tất cả những gì Duy Phong đã làm chỉ khiến cho Vy Anh đau khổ và rơi nước mắt,Duy Phong chưa từng làm gì khiến Vy Anh vui cả…Duy Phong xin lỗi,xin lỗi Vy Anh nhiều lắm,và cũng yêu Vy Anh rất nhiều!-Anh nghẹn ngào nói với Vy Anh,một giọt nước mắt đau đớn chảy ra từ khóe mắt của 1 ng con trai từ nhỏ đã chưa bao giờ biết buồn,chưa bao giờ biết khóc…Giờ đây,anh khóc cho người con gái anh yêu thương hơn tất cả..!
Từ khóe mắt lâu ngày không mở của Vy Anh,một giọt nước mắt nóng hổi cũng đang chảy dài…Chắc nhỏ cũng đã nghe được những lời thủ thỉ của Duy Phong,cũng cảm nhận được rằng anh đang khóc…Và cũng yêu anh…như chính tình yêu anh dành cho nhỏ vậy!
Cánh cửa phòng bệnh mở ra,hắn từ từ bước vào,Duy Phong lau vội giọt nước mắt còn đọng lại,nhìn về phía hắn cười buồn:
-Có chuyện gì mà mày đến đây vậy?-Phong hỏi hắn
-Hôm nay chủ nhật không phải học mà,tao đến giúp mày trông Vy Anh,dạo này trông mày gầy đi nhiều lắm rồi!-Hắn vỗ vai Phong
-Ừm!Cảm ơn mày!
-Này,dạo này mày thay đổi nhiều quá đấy,giờ còn biết cám ơn tao cơ à?-Hắn trọc
-Cái thằng!Mày đến 1 mình à?
-Ừ!Tao đến 1 mình,Minh thì đang ngồi uống rượu ở nhà,tao với Khánh chẳng biết nói gì,hỏi thì nó cũng chẳng nói là làm sao!-Hắn lắc đầu
-Chắc nó có chuyện riêng,mày cứ để kệ nó,nó sẽ tự giải quyết được thôi!
-Ừm thì đành thế chứ làm sao.-Hắn thở dài
-Còn Khánh thì sao?
-À!Ông ấy còn mải ngồi nhắn tin với chả gọi điện cho Gia Linh.Khiếp thật,tao thấy nó cứ ngồi tủm tà tủm tỉm như thằng thần kinh ấy!-Hắn nhăn mặt
-Mày thật là!Triệu chứng của những người đang yêu đấy!-Phong nhìn hắn cười.
-Kệ cha nó,tao sợ những thằng đang yêu rồi đấy!-Hắn rùng mình 1 cái tỏ vẻ khiếp sợ.
-Mày…cũng đang yêu đấy thôi!-Phong nhìn hắn mặt gian gian.
-Ơ cái thằng…nói linh tinh.Tao đi mua cơm đây,trưa rồi,mua cả cơm cho mày luôn rồi cùng ăn,ở lại mà chăm sóc vợ mày đi!-Bị nói trúng tim đen,hắn lườm Phong rồi đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Phong đứng dậy,tiến về phía bình đựng nước trong phòng.Đang rót nước,anh chợt nghe thấy Vy Anh nói trong mê sảng:
-Minh Quân…Minh Quân…
Vy Anh nói rất nhỏ,rất nhẹ…anh không nghe thấy.Tiến sát lại gần cô,anh cẩn thận lắng nghe từng chữ một như thể biết trước rằng,đó lại là một kí ức nào đó của nhỏ trong quá khứ khổ đau:
-Minh Quân…em đã rất yêu anh….yêu anh rất nhiều…-Chiếc cốc trong tay Duy Phong rơi xuống đất vỡ tan,anh bàng hoàng nghe nhỏ nói trong nước mắt:
-Cuốn nhật kí ấy…em vẫn giữ….vẫn coi như đó là 1 kỉ niệm đẹp…Minh Quân…em đã quên…đã cố quên…
Duy Phong nghe trọn vẹn từng chữ một trong lời nói vô thức của Vy Anh,Minh Quân là ai?Cuốn nhật kí?Cố quên?Tất cả mọi chuyện như thế nào?Vy Anh đã từng nói anh không phải mối tình đầu của nhỏ,vậy thì người làm nhỏ đau khổ không phải anh sao?Anh muốn có câu trả lời,anh muốn biết mọi chuyện,anh muốn biết tất cả mọi chuyện đã diễn ra trong quá khứ và đã xảy đến với Vy Anh!
Duy Phong chạy nhanh ra khỏi bệnh viện,anh đang đi tìm,tìm 1 câu trả lời…
-Phong,mày đi đâu vậy?Không ăn cơm sao?-Hắn nhìn thấy Phong chạy đi với vẻ hốt hoảng,liền gọi to
-Chăm sóc Vy Anh!-Đáp lại lời hắn chỉ là 4 chữ ngắn gọn từ phía Phong…
Duy Phong gấp gáp gọi cho nó:
-A lô-Đầu dây bên kia,nó bắt máy
-H.San!Minh Quân là ai?Nói cho Phong biết Minh Quân đã từng là gì của Vy Anh?-Anh hỏi với giọng gấp gáp nhất có thể,dường như đang ghét lên trong điện thoại.
-Minh Quân?Chẳng phải là người yêu cũ của Vy Anh sao!Sao Phong lại biết anh ta?-Nó ngạc nhiên hỏi Phong
-Người yêu cũ?Được rồi,có chuyện này Phong muốn biết,Vy Anh sống cùng H.San phải không?
-Ừ!Đúng
-Cho Phong địa chỉ!
-Số **,đường XX.
-Được rồi!Duy Phong đến ngay.
Chưa kịp để cho nó trả lời,anh đã cúp máy rồi chạy nhanh đi lấy xe lái thẳng về phía đường XX.
**Biệt thự nhà nó:
-Không biết có chuyện gì nữa!-Nó lắc đầu thắc mắc
-Sao vậy?-Linh hỏi
-Không biết có chuyện gì nhưng Phong gấp lắm,lại còn nhắc về Minh Quân nữa.-H.San giải thích
-Minh Quân?Chẳng phải người yêu cũ của Vy Anh sao?Có lần Vy Anh đã tâm sự chuyện này với tôi mà.Sao Phong biết được nhỉ!
-Tôi cũng đang thắc mắc đây,chắc chắn có chuyện gì đó chứ sao lại thế!Nhưng Duy Phong sắp đến.
-Vậy sao?Bà nghe tôi nói này,nếu Phong đến,bạn ấy cần hỏi gì thì cứ nói hết ra,tôi nghĩ là chuyện này quan trọng đến Vy Anh lắm bạn ấy mới như thế!-Linh quay sang nhìn nó,vẻ mặt quan trọng.
-Ừm!-Nó gật đầu,đáp chắc nịch. **5’ sau:
-Phong đến rồi hả?Có chuyện gì vậy Phong?Vy Anh sao rồi?-Nó với Linh thấy Phong đến thì hỏi dồn dập.
-Vy Anh không sao,giờ Phong đang cần biết 1 chuyện,có gì Phong sẽ giải thích sau.H.San có thể nói cho Phong biết,giữa Minh Quân và Vy Anh đã có chuyện gì không?-Phong hỏi nó
-Cái này…H.San không biết nhiều!-Nó gãi đầu
-Vậy à?Thế H.San có biết về nhật kí gì đó không?Liên quan đến Minh Quân ấy!-Phong lại nhìn nó hi vọng
-A!Cái này H.San biết,Vy Anh và Minh Quân đã từng viết chúng 1 cuốn nhật kí ấy.-Nó cười toe khi nói được chút thông tin gì đó giúp ích cho Phong.
-Vậy sao?H.San dẫn Phong lên phòng Vy Anh được không?
-Ok!-Nó gật đầu rồi dẫn Phong lên phòng Vy Anh.
-Đây là phòng của Vy Anh!-Nó cười rồi đi xuống nhà,để cho Phong tự nhiên tìm hiểu chuyện gì đó mà anh đang muốn biết.
Anh bước vào phòng Vy Anh,căn phòng rộng và đáng yêu như chính nhỏ vậy.Căn phòng được tạo nên với muôn vàn màu sắc,trông nó thật lạ mắt và ấm áp!Anh sờ tay vào từng vật một của Vy Anh,chiếc bàn học,tủ và cả hình chụp của Vy Anh với ba mẹ,với Linh,H.San và cả My nữa!Trông nhỏ thật vui vẻ và hồn nhiên,thế mà giờ đây,chỉ vì anh mà nhỏ đã trở nên xanh xao,gầy yếu….Lướt qua bàn học,anh nhìn thấy cuốn sổ nhỏ dán rất nhiều hình mèo kitty.Phải rồi,Vy Anh rất thích Kitty mà!Anh đoán chắc đây là nhật kí chung của Quân và nhỏ.Cầm cuốn nhật kí trên tay,anh nhắm mắt lại và thì thầm:
-Xin lỗi vì đã đọc nhật kí của Vy Anh!
Anh lật trang đầu tiên của nhật kí và bắt đầu đọc những dòng chữ nhỏ nhắn,xinh xinh trên trang giấy….
Ngày…tháng…năm
Minh Quân à!Hôm nay em đã rất vui đấy!Từ nay anh đã trở thành người yêu của em rồi nha,anh mà linh tinh với cô nào thì chết với em.Anh có biết được anh tỏ tình em vui như thế nào không?Vui lắm lắm luôn đấy…Anh chẳng thể nào hiểu được cảm giác của em đâu…Vì…em đã thích anh từ lâu lắm rồi!Anh là mối tình đầu tiên của em đấy!
Ngày…tháng…năm
Này cô bé!Em vui đến thế sao?Anh không biết là em đã thích anh từ lâu rồi đó nha!Sao em không nói với anh vậy?Hôm nay anh cũng vui lắm!Anh cứ ngỡ em sẽ không chấp nhận lời tỏ tình của anh,vậy mà em lại chấp nhận!Anh vui quá!Anh hứa sẽ không linh tinh với cô nào đâu…hứa thật nhiều!
Ngày…tháng…năm
Người yêu ơi,hôm nay em hạnh phúc lắm!Chưa từng có sinh nhật nào lại khiến em vui đến vậy!Anh đúng là thiên thần mà ông trời ban tặng cho em…Cảm ơn vì con gấu bông anh tặng!Nó to hơn cả em nè!Em ôm cả 2 tay mà không nổi anh ạ…Hihi
Ngày…tháng…năm
Cô bé!Em vui là anh hạnh phúc rồi!Ôm gấu không nổi thì ôm anh nè!Đảm bảo 2 tay em ôm anh sẽ rất vừa đấy!Hehe…Chúc em sinh nhật vui vẻ thêm 1 lần nữa,người anh yêu ạ!
Ngày…tháng…năm
Em ghét anh,sao anh lại cười vui vẻ và đi cùng chị Đỗ Quỳnh…Ai cũng nói chị ấy là hotgirl,lại học cùng lớp với anh,anh cũng là hotboy nổi tiếng,anh với chị ấy đẹp đôi hơn anh với em nhiều!Anh hứa với em là không lăng nhăng với người con gái khác cơ mà!Em đã khóc đấy!Anh không giữ lời hứa…Em ghét chị ấy…ghét cả anh nữa..ghét anh nhiều lắm!
Ngày…tháng…năm
Em trẻ con quá!Chị ấy với anh là bạn thôi mà…Đừng giận nữa!Anh hứa sẽ lai em đi chơi và bù đắp cho em nhé!Xin lỗi em,người con gái anh yêu nhất!
Ngày…tháng…năm
Em tha cho anh nhưng lần sau anh còn tái phạm,em sẽ khóc khóc um lên đấy!Cho anh không dỗ nổi,cho anh chừa cái tội lăng nhăng!
Ngày..tháng…năm
Anh xin hứa sẽ yêu em thật nhiều!Hứa sẽ yêu 1 mình em và cũng chung thủy với mỗi em thôi!Đừng khóc nhé,anh yêu em nhiều lắm!
Ngày…tháng…năm
Anh lại đi với chị Đỗ Quỳnh…Em thấy chị ấy nháy mắt với anh…Anh chết đi,chết đi…
Ngày…tháng…năm
Tại có việc nên anh phải đi cùng…Xin lỗi,xin lỗi em nhiều lắm,người anh yêu ạ….!
[…]
Ngày..tháng…năm
Anh quá đáng lắm tại sao anh lại không trả lời tin nhắn của em?
Ngày…tháng…năm
Anh xin lỗi…
[…]
Ngày…tháng…năm
Anh thật lạnh lùng,tại sao anh lại lướt qua em như người xa lạ vậy?
Ngày…tháng…năm
Anh xin lỗi…
[….]
Ngày..tháng…năm
Anh thật nhẫn tâm…Em đã cố gọi anh thật to vậy mà anh cố tình như không nghe thấy!Anh làm trái tim em đau nhiều lắm!Anh biết không,chị ấy cười em,khinh bỉ em như 1 cô bé ngốc nghếch!
Ngày…tháng…năm
Anh xin lỗi….
[….]
Ngày…tháng…năm
Anh sao vậy?Em cảm thấy tình cảm của chúng mình đã nhạt dần…Anh làm mọi chuyện rồi lại xin lỗi và xin lỗi…Em luôn tha thứ cho anh mà tại sao anh lại càng làm tới…Giờ thì anh đã không còn yêu em như trước rồi!Em buồn lắm…Em vẫn khóc…Em đã khóc ròng rã 3 tháng nay rồi!Tất cả là vì anh…Anh còn yêu em không?Hãy cho em câu trả lời đi…câu trả lời rằng nước mắt 3 tháng nay của em không vô ích…Anh sẽ lại về quay trở lại với em như xưa và yêu em như ngày ấy!Em mong câu trả lời từ phía anh!
Ngày…tháng…năm
Anh xin lỗi…..
Người con trai tên Minh Quân ấy lại xin lỗi và biện minh cũng như giải thích cho tất cả lỗi lầm của mình!Nửa cuốn nhật kí…Duy Phong đã đọc hết,tim anh xót xa ngàn lần khi thấy những nét chữ ngày một thêm nhiều trách móc,thêm nhiều đau khổ,thêm nhiều níu kéo,thêm nhiều tha thứ từ Vy Anh…Có những chữ còn nhòe đi vì nước mắt…Thế vậy mà đáp lại nhỏ,anh ta chỉ xin lỗi…xin lỗi và xin lỗi…Anh ta đang chà đạp lên thứ tình yêu thương tha thiết mà Vy Anh nâng niu từng giây phút…
Ngày…tháng…năm
Anh à,5 tháng qua anh vẫn xin lỗi rồi khiến em khóc anh ạ!Mình yêu nhau được 1 năm rồi mà anh vẫn chưa hiểu hết em sao?Em đã cố gắng để yêu thương và tha thứ…Nhưng anh ơi,em chỉ là cô gái mỏng manh và bé bỏng…Em yếu ớt lắm,em mệt mỏi rồi!Xin anh hãy 1 lần nghĩ cho em…nghĩ cho người con gái đã hơn 1 năm qua vì anh mà yêu thương,vì anh mà biết vui,biết buồn,biết giận,biết tủi và biết khóc…biết tha thứ,biết bỏ qua cho anh và cả những giây phút lạc lối của anh nữa…Xin anh!
Ngày…tháng…năm
Anh xin lỗi….
[….]
Ngày…tháng…năm
Anh lại xin lỗi...xin lỗi và xin lỗi mãi!Hôm nay là ngày tròn 2 năm mình yêu nhau đấy anh nhớ không…Anh nhớ sao được anh nhỉ?Vì anh còn đang yên vui và hạnh phúc bên chị Đỗ Quỳnh mà anh!Thực ra em nói là 2 năm mình yêu nhau…nhưng anh ơi…yêu thương nhạt quá…nói đúng hơn là đã tròn 1 năm em khóc vì anh rồi…!365 ngày…anh tạo cho em những hạnh phúc như mây bay…em cứ tưởng mình là người hạnh phúc nhất thế gian…365 ngày nữa…em như cô ngốc nghếch,bảo thủ…cố chấp tất cả để bảo vệ lấy tình yêu của mình…Em đã làm gì sai hả anh…Em đã làm gì khiến anh trở nên như thế…Em chết mất…Tim em sắp vỡ vụn rồi!
Ngày…tháng…năm
Anh xin lỗi…
Ngày tháng năm…
Anh…Sao anh lại nói chia tay em…Sao anh lại lỡ dứt khoát buông tay em khi em cố níu anh quay lại…Sao anh lại nhẫn tâm nhìn em khóc rồi quay lưng đi như vậy…Sao anh lại lỡ không 1 lí do mà chia tay em…Sao anh lại lỡ bỏ mặc em ngã quỵ và khóc giữa trời mưa như con ngốc rồi nắm tay chị ấy bước đi tươi cười và hạnh phúc như vậy?
Vậy là nhỏ và anh ta đã chia tay…Anh ta thật tàn nhẫn…Thật quá đáng và vô tâm…Hắn ta không xứng đáng với thứ tình yêu nâng niu mà Vy Anh gìn giữ…Phong hận anh ta,hận thấu xương tủy!
Ngày…tháng…năm
Em ghét trời mưa…em ghét tất cả…Anh bỏ mặc em rồi,anh đã chia tay em rồi,anh giờ đây đang thật sự hạnh phúc bên chị ấy rồi…Anh nhìn em như nhìn thấy người xa lạ…Em níu kéo vậy mà anh nhẫn tâm mắng chửi em,anh lỡ đối xử với người con gái đã trăm ngàn lần tha thứ và yêu thương anh sao?Hạnh San và Khánh My,chúng nó đã giúp em đứng lên để chống trọi với quá khứ về anh…Nhưng..em không làm được!Chúng nó đã hàng vạn lần ngăn cản em đến với anh,yêu anh và tha thứ cho anh,chúng nó đã hàng nghìn lần giúp em,an ủi em,khóc cùng em và nói cho em biết an là nguời con trai xấu xa như thế nào!Vậy mà em trách móc,mắng mỏ và thậm chí ghét bỏ chúng nó vì đã cố gắng ngăn cản em đến với anh!Giờ thì em hối hận rồi…hối hận thật rồi!Em sẽ quên anh…sẽ cố quên anh…
Những dòng chữ của Vy Anh cùng với những giọt chấm tròn làm nhòe đi nét chữ giày đặc cả trang giấy…Giờ đây chỉ có cô viết đi và không còn ai viết lại…Nỗi đau ấy…quá lớn cho mối tình đầu!
Ngày…tháng…năm
Em đã cố quên anh ạ…Giờ em không còn là cô gái khóc mãi vì anh đâu…Em đã không còn chết lặng trong cái giây phút nhìn anh đi với chị ấy nữa rồi!Anh không xứng đáng để khiến em như chết thêm 1 lần nữa như thế!Tất cả em đã cho vào quá khứ rồi…Anh giờ chỉ còn là người lạ,người lạ đã từng quen thôi…Tuy rằng em biết rất khó để quên anh.Người ta nói mối tình đầu khó quên nhất!Đúng anh nhỉ,em đang cố…cố gắng quên anh đấy!Tưởng chừng quên được anh rồi,thế mà cứ khi trời mưa đến,em lại để mặc cho làn mưa xối xả đánh chết cái mạnh mẽ trong mình…em lại một lần nữa để mưa…để anh…để kí ức sợ hãi ấy ùa về!Em lại khóc…khóc cho những gì anh bắt em chịu đựng!
[….]
Ngày…tháng…năm
Em giờ đã là cô gái 16t rồi đấy,tuy vẫn chưa quên anh được nhưng em đã thôi không còn nhớ về những kỉ niệm,không còn nhớ về anh như thuở đầu mới quên nữa rồi…Thấm thoát đã 1 năm rồi còn gì,em sẽ lại cố và cố gắng quên anh nhiều hơn thôi!Bên cạnh em còn có những người bạn mà!Những đứa bạn thân:Hạnh San và Khánh My đã giúp em thôi nhớ về anh,đã giúp em đứng dậy sau cú vấp để đời mà anh dành tặng…Kí ức về anh…ngủ yên nhé!
[….] Ngày…tháng…năm
Hôm nay em và Hạnh San cùng đi nhận lớp rồi…Vừa đến trường mà Hạnh San đã va phải 4 học sinh nam cùng lớp với bọn em đấy!Là tại em trêu nó…nên mới thành ra như thế….Hihi,em giờ là học sinh cấp 3 rồi đấy anh,không biết anh giờ đã như thế nào rồi…em cũng chẳng còn hay gặp anh đi với chị ấy ở ngoài đường nữa…Chắc anh đi đâu đó xa rất xa rồi..Em nghe lũ bạn cũ thời cấp 2 bảo anh đã đi du học…Dù sao thì cũng chúc anh thành công trong cuộc sống anh nhé!Giờ em đã mạnh mẽ và cứng rắn,em đã lớn hơn và trưởng thành rồi anh…Em chẳng còn ôm mãi cái kí ức đau đớn ấy nữa đâu,em đã vô tư và hồn nhiên hơn…Giờ đây…em đã coi anh như 1 người bạn…!
Ngày…tháng…năm
Em ghét tên đó quá!Cái tên điên Duy Phong học cùng lớp em,lại còn bị xếp ngồi cạnh hắn ta nữa…Ôi nhìn cái mặt tên ấy mà em chỉ muốn đấm cho hắn ta vài cái chết luôn mất…Lần đầu tiên em ghét 1 người con trai đến như thế!
Và đây là suy nghĩ của cô về anh,về lần đầu tiên anh với cô gặp nhau…Cô ghét anh…ghét nhiều như thế này sao?
Ngày…tháng…năm
Trời ạ,sao em đi đâu cũng gặp hắn ta vậy chứ?Ôi điên lên mất,điên chết mất!Hắn ta còn dành nhau với em chỉ vì 1 chiếc dây chuyền chứ…Con trai gì mà chẳng ga lăng tí tẹo nào!Thật là…Nhưng em đã lấy được của hắn ta chiếc dây chuyền đó,ôi vui quá vui quá…Lần này thì em cho hắn 1 vố đau rồi…hihi…Chắc hắn ta cay lắm đây,haha,càng nghĩ càng thấy vui…Cho hắn chết đi…chết đi…hehe!
Đây là buổi tối nhỏ với anh gặp nhau,chỉ vì 1 chiếc dây chuyền mà anh với nhỏ đã tranh giành nhau cật lực…Anh định chơi nhỏ thì đã bị nhỏ lừa cho 1 vố đau…Từ đây mà anh đã lập kế hoạch trả thù nhỏ…Nghĩ lại,anh bật cười,lúc đó anh và nhỏ…thật vui làm sao!
Ngày…tháng…năm
A!Hôm nay tên điên ấy tỏ tình với em anh ạ…Cái kiểu tỏ tình dở hơi nhất mọi thời đại…Tên đó biết thừa em ghét hắn ta mà nhỉ,thế mà vẫn cố chấp theo bám em đấy…Anh thấy chưa?Giờ thì đã có 1 chàng hotboy nổi tiếng trong trường chết mê vì em rồi đó nhé…Mà trước đó thì em cũng có đầy thư tỏ tình còn gì…chỉ là em mãi không chịu mở lòng để đón người đến sau anh thôi…Có lẽ dư âm của nỗi đau ấy…vẫn khiến cho em đau đớn khi nhớ lại!
Anh vẫn nhớ…Anh đã tỏ tình với nhỏ mà nhỏ thì rất khó chịu với anh…Nói là tỏ tình chứ thực ra anh chỉ nói với nhỏ mỗi câu:Làm bạn gái Phong nhé! Mà chẳng cần lời đồng ý của nhỏ,anh đã coi nhỏ như bạn gái của mình rồi!Lúc đó anh đâu yêu nhỏ đâu….chỉ là định chơi lại nhỏ vì đã cho anh 1 vố đau thôi!
Ngày…tháng…năm
Anh ta dám nói em là bạn gái của anh ta với Hạnh San,Khánh My và cả bạn anh ta nữa!Ôi tức quá tức quá!Sao hắn ta lại trơ trẽn đến thế nhỉ?Em ghét hắn ta quá…Từ sau cái lời tỏ tình không được đáp lại ấy,hắn ta lúc nào cũng bám riết lấy em…Không hẳn là theo đuôi…phải gọi là đeo bám…hắn ta đang cố gắng làm cho em xiêu lòng đây mà..Còn lâu nhá,cái loại con trai gì mà điên điên khùng khùng…Cứ cho hắn ta đeo bám mãi,cho hắn ta biết rằng Vy Anh này có chết cũng không chịu chấp nhận làm bạn gái hắn ta!
Anh còn nhớ
Anh đưa đôi mắt đang nhạt nhòa vì những giọt lệ về phía cửa phòng…hi vọng và hi vọng…anh cố tìm kiếm 1 bóng dáng thân thuộc…Chỉ mong sao…số phận đừng đùa giỡn với tình cảm của anh và nhỏ…
-Duy Phongggg!!!-Cô gái ấy hét lên trong nước mắt,chạy lại phía anh…cô ôm chầm lấy người con trai cô yêu thương rất nhiều…
-Là…Vy Anh sao?Vy Anh?Là Vy Anh thật sao?-Anh buông tay cô gái ra và lay vai cô thật mạnh…như muốn nhìn thật kĩ người con gái đang đứng trước mặt mình.
-Duy Phong…Là Vy Anh,chính là Vy Anh mà!-Cô gái nở nụ cười hạnh phúc trong làn nước mắt trong suốt,tinh khiết như pha lê…Và không ai khác…cô gái ấy…chính là Vy Anh!!!
-Có phải Phong đang mơ không?Phong đang mơ thật sao?Tại sao Vy Anh lại xuất hiện trước mặt Duy Phong thế này?-Anh nở 1 nụ cười toại nguyện trong nước mắt rồi ôm chầm lấy Vy Anh..là nhỏ…đúng là nhỏ thật rồi!
-Duy Phong không mơ đâu…Là Vy Anh…Vy Anh thật đấy!Vy Anh đang ôm Phong đấy…Phong cảm nhận được chứ?Phong có biết Vy Anh nhớ Phong nhiều thế nào không? Huhu…!-Nhỏ khóc nức nở,giờ đây,hạnh phúc xung quanh nhỏ và anh như vỡ òa…đã chẳng còn khoảng cách nào,trắc trở nào ngăn cản được thứ tình yêu tha thiết mà họ dành cho nhau!
-Phong cảm nhận được…Phong xin lỗi Vy Anh,xin lỗi Vy Anh nhiều lắm!Cuốn nhật kí ấy Phong đã đọc hết rồi!Là Duy Phong cố chấp và ngang bướng nên mới nói rằng tình cảm với Vy Anh chỉ là thứ tình cảm thoáng qua..Không phải đâu…Thực sự không phải đâu!Phong yêu Vy Anh thật lòng và yêu nhiều lắm…Nhiều đến nỗi chỉ cần mất Vy Anh 1 lần nữa thôi là Phong sẽ chết thật sự rồi!Phong không biết là Vy Anh đã phải trải qua nhiều nỗi đau đến như thế…Phong đã rất lo lắng khi nghĩ rằng chỉ vì cố chấp không thú nhận tình cảm của mình đối với Vy Anh nên mới khiến cho Vy Anh phải đau khổ,khiến Vy Anh phải rơi nước mắt,khiến Vy Anh lặp lại quá khứ và khiến Vy Anh nằm viện đến mấy tuần liền…Thời gian ấy,Phong tưởng chừng như mình đã chết theo nỗi lo lắng,nỗi nhớ nhung tha thiết dành cho Vy Anh!Vy Anh biết không?Thực ra lúc đầu,Phong vì bị Vy Anh lừa cho 1 vố đau mà từ đó cũng lập kế hoạch trả thù bằng cách tán đổ Vy Anh rồi chia tay dứt khoát như những cô gái khác…Thế vậy mà Phong đâu biết,Phong làm như thế chẳng có tác dụng gì đối với Vy Anh,ngược lại Phong lại đang tự làm cho mình đau đớn…Vì không biết từ lúc nào...hình ảnh của Vy Anh với nụ cười vô tư,trong sáng đã luôn xuất hiện trong tâm trí Phong…không biết từ lúc nào sự quan tâm,lo lắng cho Vy Anh mỗi ngày đã trở thành thói quen không thể nào từ bỏ…và không biết từ bào giờ…trái tim Phong đã vì Vy Anh mà thao thức đêm ngày!Lúc Phong cố tình đeo tai nghe,luôn nhìn về phía cửa sổ và cố tỏ ra lạnh lùng,không quan tâm đến Vy Anh chỉ là sự giả tạo.Thực ra,Phong đeo tai nghe nhưng không mở nhạc,mắt nhìn về phía cửa sổ nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm hành động của Vy Anh,cố tỏ ra thờ ơ đến Vy Anh nhưng hoàn toàn quan tâm đến mọi hành động,cử chỉ và lời nói của Vy Anh đối với mọi người!Còn lúc Vy Anh khóc giữa trời mưa,lúc đó không phải Vy Anh 1 mình,thực ra Phong đã ở ngay gần đó để theo dõi Vy Anh,để xem Vy Anh có làm sao không,vì Phong rất sợ…sợ nhìn thấy Vy Anh khóc và tổn thương…Lí do mà Phong nói dối và không chấp nhận lời xin lỗi cũng như tình cảm của Vy Anh trong bệnh viện,là vì…
-Suỵt!-Vy Anh mỉm cười,đặt ngón trỏ lên đôi môi của Duy Phong ra hiệu không cần nói tiếp:
-Là vì Duy Phong muốn xem tình cảm của Vy Anh dành cho Duy Phong đến đâu,là vì Duy Phong muốn biết Vy Anh có thực sự thích Duy Phong hay không,là vì Duy Phong muốn thời gian sẽ chứng tỏ 1 điều mà ngay lúc này đây Vy Anh rất muốn nói:Vy Anh thực sự thích và yêu Duy Phong nhiều lắm!-Nhỏ mỉm cười nói trong hạnh phúc,thì ra nhỏ cố tình cướp lời anh là muốn chứng minh tình cảm của mình ngay lúc này!
-Cảm ơn Vy Anh,cảm ơn Vy Anh nhiều lắm!-Duy Phong mỉm cười thật tươi rồi đặt lên môi Vy Anh 1 nụ hôn đầy ngọt ngào và tràn ngập yêu thương!
Ở ngoài kia,sau cánh cửa phòng Vy Anh,4 cái đầu đang chụm vào nhau,lấp ló lấp ló nhìn trộm:
-Wow!Họ hôn nhau đẹp thật đấy!-My thì thầm cười nói
-Cái bà này,lặng im không 2 người đó phát hiện ra thì mất hết cảnh đẹp bây giờ!-Linh vỗ vai My thì thầm,tay còn lại ra giấu im lặng!
-Này!Cái đồ thần kinh đầu anh to thế,tránh ra tôi chụp phát nào,cảnh này không chụp thì quá phí!-Nó cũng thì thầm rồi đẩy lệch đầu hắn ra 1 bên làm cho đầu hắn va hẳn vào cánh cửa.
-Này con heo kia,đau quá,cô làm gì vậy hả?Tí thì bị phát hiện rồi!-Hắn xoa đầu,thì thầm trách móc nó
-2 người be bé cái mồm thôi,người ta phát hiện ra bây giờ!-Linh càu nhàu
-Tại hắn ta chứ,tránh ra tránh ra tôi sắp chụp được rồi!-Nó lại đẩy người hắn
-Hết chỗ rồi,cô tránh ra coi,tôi còn xem nữa!-Hắn cũng không vừa
-Anh tránh đi!
-Cô tránh đi!
-Bụp!Bụp!Rầm!!!!-Sau 1 hồi đánh nhau ác liệt chiếm chỗ,nó,hắn,Linh và My cuối cùng cũng ngã lăn ra sàn nhà,tạo thành 1 tiếng động lớn đến đau lòng!!!
-À há!Thế là chụp được rồi nhé!Đẹp hết ý luôn…Hahaha-Nó cầm trên tay thành quả của mình,nhảy cẫng lên sung sướng tuy trước đó là cú ngã sõng
soài đau ê ẩm!Rồi như chợt nhận ra hành động quá lố của mình,nó đảo mắt nhìn xung quanh,thấy cả 3 cặp mắt trợn ngược lên nhìn mình là của hắn,Linh,My…nghiêng đầu sang phải 1 tý,nó đã bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên đến ngỡ ngàng của ‘2 nhân vật chính’ Duy Phong và Vy Anh!
-Ơ…ơ…Phong với Vy Anh ơi!Không phải bọn tôi nhìn trộm đâu,không phải đâu nhé!-Chẳng biết phải làm gì,nó liền ‘chữa lỗi như khai tội’ cho 2 nhân vật chính nghe…
-Sao mọi người lại ở đây?-Phong ngơ ngác hỏi
-Mọi người…..DÁM NHÌN TRỘM HẢ!!!???-Vy Anh thì khác hoàn toàn,nhỏ như bốc hỏa trên đầu,trợn ngược mắt lên với 4 tên nhìn trộm ‘cảnh 16+’ ban nãy!!!
-A!Vy Anh đừng nóng,đừng nóng…bà vừa mới từ bệnh viện về mà!-Linh nhăn nhó cười nịnh nọt Vy Anh hạ hỏa
-Đúng đúng!Tức lên là không tốt cho sức khỏe đâu,mày xuống nhà ngồi nghỉ cho mát nhé!Hôm nay nắng quá nắng quá!-Nó vừa nịnh vừa dắt tay Vy Anh xuống nhà rồi quay ngoắt lại đằng sau,ra hiệu cho 3 tên trộm còn lại cùng đi xuống,tiện thể nở nụ cười tươi như hoa với 2 nhân vật chính. -Mọi người ăn cơm thôi,Linh nấu xong hết cơm rồi!-Linh từ trong bếp đi ra,mùi thức ăn tỏa ra,lan vào cánh mũi như đang khiêu gợi…
-Ưm!Thơm quá!-Vy Anh cùng nó đồng thanh rồi nhìn nhau cười
-Tất nhiên rồi!Từ ngày Linh về đây,tao với H.San béo hẳn ra đấy nhé!-My nháy mắt cười khì khì
-Trời ạ!Tôi mới về có ngày hôm qua đã phải nấu ăn cho 2 bà đó rồi đấy Vy Anh ạ…hyhy…Mọi người ngồi xuống ăn thôi nào!-Linh vừa nói xong thì chuông điện thoại vang lên,nhỏ mở máy:
-A lô,Khánh à?Có chuyện gì thế?-Chỉ nghe thấy thế,mọi người còn lại đã tủm tỉm cười nhìn Linh như có ý trêu trọc.
-Long nó có ở đấy không hả Linh?Khánh gọi cho nó mà không liên lạc được!-Đầu dây bên kia,Khánh nhăn nhó hỏi
-Long có,cả Phong,My,Hạnh San và Vy Anh nữa đấy!Vy Anh tỉnh lại rồi,cũng xuất viện luôn rồi,mọi người đang chuẩn bị ăn cơm,Khánh với Minh cũng sang ăn cùng luôn đi-Linh cười tươi như hoa
-Vậy sao?Thật vậy à?Được rồi,mọi ng chờ Khánh với Minh nhé,bọn Khánh sang ngay đây!Bye Linh!-Khánh nói rồi cúp máy,chẳng kịp để cho Linh chào lại.
-Khánh với Minh sang bây giờ đấy,mọi người chờ 2 người ấy cùng ăn 1 thể nhé!-Linh mỉm cười nhìn 5 người còn lại
-Ok!-Tất cả đều đồng thanh trừ My ra,nhỏ vẫn hơi buồn khi nghĩ về Minh,chỉ vài phút nữa thôi,nhỏ sẽ chạm mặt Minh ngay tại đây!
Chưa đầy 5’,Khánh đã tý tửng chạy vào biệt thự nhà nó,đi sau là Minh đang gượng cười chào mọi người nhưng nụ cười không đẹp như mọi ngày,mà là 1 nụ cười buồn!
-Mọi người ăn thôi!-Linh nói rồi đẩy ghế ra cho mọi người cùng ngồi.
-Thế là tập trung đông đủ rồi,mà sao Vy Anh xuất viện từ lúc nào vậy?-Khánh hỏi
-Ừ!Phong cũng thắc mắc nãy giờ mà quên chưa hỏi,Vy Anh tỉnh lại từ bao giờ mà lại còn xuất viện ngay nữa!
-Mọi người cứ từ từ,để Long kể cho mà nghe là biết liền.-Nó nói rồi cười khì khì…
Như được mọi người ủy tháp,hắn nghiêm giọng nói:
-E hèm,e hèm…Lúc tôi vừa đi mua cơm trưa về,đi vào bệnh viện thì thấy Duy Phong đang hốt hoảng chạy ra ngoài,tôi gọi thỳ Phong chỉ nói lại đúng 4 từ:Chăm sóc Vy Anh sau đó lái xe đi đâu mất hút.Vào đến phòng VyAnh thì thấy bạn ấy đang mê sảng gì đó có vẻ hãi lắm,nước mắt chảy ra giàn giụa,tay chân vung loạn xạ lên còn hét lên nữa!Tôi liền lay Vy Anh dậy nhưng bạn ấy vẫn hét lên,rồi tự nhiên Vy Anh bật hẳn dậy,mở mắt ra làm tôi giật cả mình,cứ tưởng Vy Anh làm sao!Sau đó tôi đưa nước cho Vy Anh uống rồi gọi bác sĩ tới khám.Bác sĩ Kha nói là tình trạng sức khỏe rất ổn định,không có gì bất thường,Vy Anh đã tỉnh lại 1 cách khỏe mạnh.Thường thì những người bị bệnh như Vy Anh rất khó tỉnh lại,chỉ khi nào mơ về giấc mơ khủng khiếp nhất mà bệnh nhân coi là ác mộng trong quá khứ thì mới tỉnh lại 1 cách hoàn toàn,ngoài ra các trường hợp khác thì bệnh nhân tỉnh lại hầu như là vẫn nghĩ mình còn lạc trong thế giới quá khứ,không thể nào thoát ra được,các giây thần kinh sẽ lặp đi lặp lại những hình ảnh và quá khứ đáng sợ ám ảnh bản thân bệnh nhân,rất giống như những người bệnh tâm thần.Còn trường hợp của Vy Anh thì bạn ấy đã mơ về những quá khứ đáng sợ rồi tỉnh lại 1 cách an toàn,rất đáng chúc mừng.Đó là nguyên văn lời nói từ bác sĩ Kha mà tôi nhớ rất kĩ.Sau đó,tôi hỏi Vy Anh rằng có nhớ tôi là ai không?Còn nhớ Hạnh San,Khánh My với mọi người không,có nhớ rằng bạn ấy tên gì không thì bị bạn ấy mắng cho 1 trận te tua…Rồi tôi gọi cho Hạnh San nói rằng Vy Anh đã tỉnh lại thì H.San bảo là Phong cũng đang ở biệt thự nhà H.San,không biết có chuyện gì mà Phong gấp lắm,đằng nào thì tối nay ba má của H.San với My và Vy Anh cũng về nên cô ấy bắt tôi làm thủ tục xuất viện cho Vy Anh rồi lai thẳng về biệt thự.Về đến biệt thự thì nghe H.San kể là Phong muốn tìm hiểu chuyện gì đó về Vy Anh,đang ở trên phòng của bạn ấy,có vẻ hốt hoảng lắm,còn nhắc đến ai tên Minh Quân gì gì đó…Sau đó Vy Anh chẳng nói chẳng rằng đi thẳng lên phòng của bạn ấy…Tôi,Linh,My với Hạnh San nhìn nhau chẳng biết phải làm gì liền đi theo Vy Anh lên phòng,lên đến nơi thì thấy Vy Anh cứ đứng nhìn vào phòng mãi mà không vào,mãi về sau bạn ấy mới gọi tên Duy Phong rồi chạy vào…Và 4 người chúng tôi lại gần cửa phòng nhìn trộm Vy Anh với Duy Phong thì nhìn thấy 2 ng đó đang hôn nhau lãng mạn lắm đấy!-Hắn nở 1 nụ cười gian gian sau những lời nói ‘siêu thẳng thắn’ vừa rồi khiến cho 12 con mắt còn lại trợn tròn lên nhìn hắn.
-Gì?Phong với Vy Anh…hôn nhau á?-Khánh với Minh đồng thanh
-Ừ!-Nó,hắn nở 1 nụ cười rất tươi
-Này!Cơm nguội rồi,ăn mau đi!-Phong biết mình với Vy Anh sắp bị lâm vào tình thế muôn thuở đó là bị chúng nó trêu cho hết đường mà chối nên phải chặn ngay lại.
-Đúng rồi!Thức ăn nguội hết rồi này,mau ăn đi,ăn đi!-Vy Anh thấy thế cũng nói theo mặc dù đang rất ngại.
-Thôi!Hihi,mọi ng cứ trêu làm Vy Anh với Phong ngại đỏ cả mặt lên rồi kìa,nhất là Long đấy,làm gì mà khai hết ra thế!-Nó nói rồi quay ngoắt ra nhìn hắt nguýt 1 cái dài từ Hơ-mông đến Mường Tè.
-Ừ ăn thôi,tý mọi người ăn xong phải ở lại phụ bọn tôi dọn dẹp nhà cửa ấy nhá!Tối nay là ba má bọn tôi về đó!-My nhìn mọi người cười
-Hả?Dọn hả?-Minh,Khánh,Phong và hắn đồng thanh la lên
-Chứ sao!-My,Linh,Vy Anh và nó cũng đồng thanh 1 lượt
-Vậy…vậy sao?-Các chàng của chúng ta nở 1 nụ cười gượng trên cả ngượng.
-A!Thế tôi có ý kiến nè,Vy Anh vừa mới từ viện về chắc chắn là không phải làm gì rồi,còn tôi,tôi sẽ dành cái nhiệm vụ xuất sắc và quan trọng nhất,đó là chăm sóc Vy Anh!-Duy Phong nháy mắt rồi nở 1 nụ cười siêu tươi tắn.
-Hơ hơ,sao mày lại sướng thế hả?-Hắn nhìn Phong ‘ganh tị’
-Thế là được rồi còn gì,để cho Vy Anh với Duy Phong còn riêng tư 1 tý chứ,lâu ngày đã không gặp rồi!-Linh cười nhìn Vy Anh
-Đúng đúng,phải để cho 2 người này còn hàn huyên tâm sự việc sớm sớm chiều chiều chứ nhỉ!-Nó nhanh nhảu nói theo.
-Vậy là tôi có việc rồi nhé!Để tôi phần công các việc khác cho,mọi ngày ở nhà nếu có nấu cơm thỳ cũng là Khánh rửa bát nên mày rửa bát cùng Linh nhé,vì Linh đã nấu cơm ngon thế này cho mọi người ăn rồi,còn My với Khánh thì quét dọn và lau chùi lại bàn ghế,đồ đạc,…Việc còn lại là lau dọn nhà cửa,tầng trên tầng dưới,nhiệm vụ này sẽ do Thiên Long và Hạnh San đảm nhiệm nhé,việc dễ nhất mà!-Phong phân công việc cho mọi người 1 cách nhanh gọn
-Cái gì?-Nó với hắn gài lên ấm ức
-Dễ ư?-Hắn mếu máo hỏi
-Mọi ng có biết là nhà tôi to thế nào không?Lau dọn cả cái biệt thự này chắc tôi chết quá!Tôi thì đã lười sẵn…-Nó nhăn nhó nói
-Vì 2 người đều lười nên phải làm việc ‘dễ nhất’ ấy!Vậy là Phong phân công đúng ý tôi rồi đó!-Linh nhìn Phong cảm tạ(Chị Linh có phải làm gì đâu mà chả theo ý anh Phong chứ….hehehe)
-Huhuhu…-Hắn với nó ngậm ngùi chấp nhận công việc được giao…
Cả bữa ăn lại diễn ra vui vẻ và tràn ngập niềm vui đông đủ…Vậy là giờ đây,Vy Anh và Linh đều đã trở lại với chúng nó và bọn hắn…Cảm giác vui mừng và hạnh phúc lan tỏa khắp ngôi biệt thự rông lớn rộn rã tiếng cười…!
Vậy là 3 tiếng đồng hồ trôi qua,chúng nó và bọn hắn đã cố gắng hết sức mình lết từ tầng 1 đến tầng 5 để lau dọn sạch sẽ ngôi biệt thự to đùng trước khi ba má nó,Vy Anh và Khánh My về…
-Ôi!Xong rồi!Mệt quá đi mất…Tôi tưởng chết với cái cây lau nhà này!-Nó thở phì phò,nói không ra hơi
-Phù!Tôi cũng chả khá hơn đâu!-Hắn đưa cho nó chai nước lọc rồi ngồi bệt xuống nền nhà,cạnh chỗ nó đang ‘an tọa’.
-Mọi người thật nhẫn tâm với tôi và anh mà!Sao lại quá đáng như thế chứ!-Nó càu nhàu
-Tôi…phải cảm ơn họ đấy!-Hắn cười rồi nghiêng đầu sang,lấy tay lau những giọt mồ hôi mệt nhọc trên trán nó
-Sao…Sao phải cảm ơn chứ!-Nó ngượng ngùng quay đi,lắp bắp nói
-Vì chưa bao giờ tôi làm việc nhà mà lại vui như thế!
-Anh điên à?Vui?Vui ư?-Nó trợn tròn mắt nhìn hắn
-Ừm!Vui lắm!Vui vì được tranh cãi và dọn nhà cùng cô…Cô lúc nào cũng mang lại cho ng ta cảm giác hồn nhiên và trong sáng như thế…Ở bên cô,tôi luôn có thể cười tươi hơn cả lúc ở cùng với Phong,Minh,và Khánh nữa đấy!
-Tại sao?Anh…vui thế cơ à?-Nó nghiêng đầu,vẻ mặt đáng yêu nhìn hắn
-Không biết là tại sao nữa…thấy vui…rất vui…thế thôi!-Hắn đẩy đầu nó sang 1 bên cười nói rồi đi thẳng xuống nhà,buông lại 1 câu ngắn gọn:
-Đừng có cố hỏi nữa đấy!
-Nè,anh trả lời đi chứ…Anh sợ tôi à?Sao lại không biết tại sao chứ hả?Tôi tò mò muốn biết mà,anh thật quá đáng đấy!-Nó chạy xuống nhà,với theo hắn nói…Nhưng đáp lại nó,hắn chẳng nói gì,chỉ vừa đi vừa lắc đầu cười…
-Long với San San xong rồi hả?-Linh nhìn nó và hắn cười tươi
-Mọi người đã ngồi chơi xơi nước thế này rồi!Chả nghĩ cho tôi gì cả!-Nó phụng phịu
-Mày lười nhất nhà mà,phải vận động đi chứ!-Vy Anh cười gian,tay trong tay Duy Phong hạnh phúc
-Vợ Phong nói đúng lắm đấy,Hạnh San nên nghe theo đi…Hehe-Duy Phong siết chặt tay Vy Anh,nói trong vui sướng.
-Ồ!-Mọi người trừ Vy Anh đều ‘ồ’ lên 1 tiếng thích thú nhìn Phong trêu trọc
-Giờ người ta có đôi,có lứa rồi,mỗi mình mình cô đơn thôi,Phong ơi từ lúc nào mà mày lại không còn là của tao nữa rồi hả?-Mặt Khánh méo xẹo nói,níu tay Duy Phong.
-Thôi đi bố!Con của bố bao giờ?-Phong dứt tay Khánh ra,mặt nhăn nhó sợ hãi khiến mọi người cùng bật cười
-Mày không cô đơn đâu Khánh,người bên cạnh mày kìa…hehe-Hắn nhìn Linh cười cười làm cho cả Linh và Khánh đều đỏ mặt,ngại ngùng quay đi.Mọi người lại thêm 1 lần nữa cười trước vẻ mặt trêu trọc của hắn
-Linh với Khánh thì tiến triển khỏi nói rồi,nhưng dạo này Long với Hạnh San cũng chẳng vừa đâu!-My vừa nói xong đã bị nó với hắn lườm cho 1 quả dài hàng nghìn ki lô mét…
-Chúng tôi đâu có như Minh với My đâu…hehehe-Nó nở nụ cười ‘đểu’ khủng khiếp
-Đúng rồi!Đúng rồi!-Mọi người cùng hùa theo lời nó rồi lăn ra cười…chỉ có My lén nhìn Minh rồi quay đi buồn bã,Minh nhìn theo,ánh mắt cũng buồn đâu kém My…
Chờ mọi người cùng nhau xem ti vi,không để ý đến Minh và My,anh mới kéo My về phía vườn cây xanh mát sau biệt thự.
-Minh có chuyện gì?-My nói buồn bã,nhỏ không nhìn anh
-Tại sao My lại không nói ra tình cảm của mình?-Minh nhẹ nhàng hỏi
-Tình…tình cảm gì chứ?-Ánh mắt nhỏ ánh lên vẻ ngạc nhiên và lo sợ rồi sau đó dịu lại dấu đi sự mất bình tĩnh của mình.
-Tại sao?Tại sao My cứ phải dối Minh như thế chứ?Nhìn Minh đi,hãy nhìn vào mắt Minh đây này…Chẳng phải My đã không nói ra tình cảm của mình với Minh hay sao?Chẳng phải My đã thích Minh từ lần đầu tiên gặp gỡ hay sao?Chính My đã nói như thế,My đừng tự dối mình nữa!-Minh lay vai nhỏ rồi hét lên trong giận dữ,không hiểu sao anh cảm thấy rất khó chịu khi nhỏ cứ dấu giếm tình cảm của chính mình…
-Thì đã sao chứ?Là My đã có tình cảm với Minh đấy,là My đã có tình cảm với Minh từ lâu rồi,từ ngay lần đầu tiên gặp gỡ…Là My giấu diếm tình cảm của mình với mọi người đấy…Là My muốn quên Minh mãi mà không được đấy!Thì đã sao chứ!Giờ thì Minh vừa lòng chưa?Minh vừa lòng khi thấy My chấp nhận tất cả chưa?Minh làm sao mà hiểu được chứ!Chẳng phải Minh thích Hạnh San sao?Ừ thì cứ coi như đến bây giờ Minh đã coi Hạnh San là bạn bè đi,thì có sao chứ?My cũng đâu có quan trọng với Minh?Minh cũng đâu có tình cảm với My?Chúng ta sẽ mãi mãi chẳng là gì của nhau ngoài 2 chữ bạn bè đâu…Chính vì thế nên Minh đừng khiến My khó xử nữa,hãy cứ như xưa,hãy cứ quan tâm My 1 cách đúng mức như 2 người bạn,hãy cứ coi như Minh chưa biết chuyện gì cả…Để My quên Minh đi…được không?My đã quá mệt mỏi rồi…My không thể chịu đựng được cái cảm giác bị dày vò đến đau buốt nơi con tim như thế đâu,Minh hiểu không?My xin Minh đấy,để My yên!Để My quên đi Minh,My sắp làm được rồi!-My quay bước đi,nước mắt bắt đầu tuôn ra xối xả khi phải kìm nén trước mặt Minh…anh đâu biết,nhỏ đã đau đớn như thế nào khi cố quên anh…Làm gì có chuyện nhỏ quên được anh chứ!Tất cả chỉ là biện minh cho 1 sự thật đau đớn!
Minh lặng lẽ đứng nhìn theo bóng nhỏ khuất xa dần…Từ lúc nào mà nhìn thấy nhỏ khóc,anh lại cảm thấy đau lòng đến như thế!Có chút gì đó nhói nhói trong tim,có chút gì đó mang tên ‘rung động’…
My chạy thẳng lên phòng,đóng kín cửa rồi khóc nức nở trong tuyệt vọng,mọi thứ với nhỏ giờ đây thật vô nghĩa…
-My sao vậy nhỉ?-Nó tò mò
-Lên xem thế nào đi…mau lên!-Linh giục nó và Vy Anh
-Để bạn ấy yên tĩnh đi…Khánh nghĩ là My không muốn ai làm phiền lúc này đâu!-Khánh vỗ vai Linh
Vừa lúc đó,Minh bước vào,khuôn mặt buồn,dáng vẻ thất thần.Nó đang định hỏi Minh chuyện gì xảy ra thì bắt gặp ánh mắt cùng cái lắc đầu ngăn cản của hắn nên đành nuốt lại câu hỏi đang chuẩn bị phát ra.Mọi người nhìn nhau,nhìn Minh buồn bã…Hắn và Phong cũng lấy làm lạ khi thấy Khánh kể anh uống rượu đến say sỉn như 1 gã thất tình…chưa bao giờ họ thấy men rượu làm anh say,chưa bao giờ men rượu làm anh trở nên không còn là mình như thế…chưa bao giờ…