Truyện teen - Hoàng tử da ngăm và công chúa dịu dàng - Trang 6
Chương 21
Trên con đường vắng lặng, một người con gái nhỏ nhắn, gương mặt tái mét, đang tìm kiếm một chuyến xe nhờ. Một chiếc môtô màu đen thấy cô từ từ sáp tới. Vẻ mặt tay lái xe lạnh tanh, hắn lấy bên xe ra một chiếc mũ bảo hiểm, ra lệnh cho cô đội vào và lên xe. Hắn phóng với tốc độ 80km/h. Chẳng hiểu sao cô lại thấy thích thú. Như mọi buồn phiền về Tinh Kỳ được cuốn đi hết theo làn gió.
Tên trai thì mặt vẫn lạnh như đá. Hắn đưa cô về đến nhà thì chạy đi luôn. Cô chưa kịp nói một lời cảm ơn.
Cô bước vào nhà. Thì ra cả đám Gia Hoành, Gia Vệ đều ở đây cả. Cô lững thững bước vào trong ánh mắt đầy lo lắng của ông bà Hoàng. Được mấy bước, cô lại ngã nhào, bất tỉnh.
Ba mẹ cô không cho cô đi bệnh viện nữa, bắt cô ở nhà để dễ bề chăm sóc. Bé Hạ Hy suốt ngày léo réo bên tai về chuyện quái dị của anh Gia Vệ làm tinh thần cô lên hẳn. Có một lần bé Hạ Hy kéo ngăn kéo kế bên giường cô ra. Cô bé đã tìm thấy một chiếc nhẫn tuyệt đẹp. Chẳng phải đây là…
Cô vẫn đi học bình thường. Cuối tháng 3 trời xanh lộng gió. Nhìn trời trong veo cô càng thấy thích thú. Cô cảm thấy hơi ngạc nhiên khi bước vào trường, không phải chỉ có mình chiếc xe cô nữa, có một chiếc xe khác với hình thù khác người đang nằm thu lu trong góc bãi giữ xe.
Đột nhiên, có một tên chạy đến, lao bổ vào cô.
_Này thầy giám thị đang rượt tôi vì đã leo rào vào. Cô đừng nói cho ông ta biết tôi ở đây nhé! – Anh ta liền nấp sau chiếc xe kỳ dị kia. Ngay lập tức
_Em kia – một ông thầy ăn mặc sang trọng chạy tới la lên – Em có thấy một tên thanh niên chạy qua đây không hả?
Cô ngẩn ngơ vì không biết nên nói gì. Đã bảo là Hoàng Uyển Tinh Vân là một người không biết nói dối mà.
_Tôi hỏi sao em không nói hả? Muốn xuống phòng giám thị ngồi không? – Ông ta tuôn một tràng vào mặt cô – xem nào cô tên là gì vậy nhỉ?
Ông ta đứng đấy một lúc để nhớ xem tên cô là gì
_À, cô Hoàng Uyển Tinh Vân…. – rồi như nhớ ra điều gì đó, ông ta đứng hình vội gập người xuống – Xin lỗi cô, tôi đã quá thất lễ ạ. Con dâu tương lai của chủ trường này mà lại không biết. Tôi thật là… Mong cô thứ lỗi ạ! – ông ta mau chóng chuồn đi luôn.
Tên con trai kia bây giờ mới bắt đầu ló dạng. Hắn ta nhìn cô từ đầu đến chân.
_Cô là ai mà ông ta lại nể cô thế? Con dâu tương lai của chủ trường này ư? Vậy là con dâu tương lai của nhà họ Âu, Âu Tinh Kỳ? – hắn ta lại tiếp tục tra khảo – mà sao nhìn cô quen thế nhỉ? Gặp ở đâu rồi? Hôm qua… hình như tôi có chở cô về…
Hắn ta nhớ ra sau một loạt câu hỏi
_À… vâng cám ơn anh. Tôi đã hủy hôn ước với Âu Tinh Kỳ rồi. Mong anh đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi nữa – Tinh Vân trả lời rồi mau chóng đi về lớp.
“Người mà Âu Tinh Kỳ say đắm đây sao?” – Anh ta nghĩ thầm trong đầu. Nhìn cô ta cũng đẹp lắm chứ! Hôm qua đi bụi định xin số điện thoại của cô ta rồi, nhưng chợt nhớ là quên mang điện thoại. Hay là…. _Tinh Vân! Cậu nghe tin gì chưa? – Tuệ Châu hớn hở
_Hở? Tin gì?
_Trường mình mới có một anh chàng chuyển tới. Đẹp trai phải gọi là vô đối luôn – Tuệ Châu mơ màng
_Này, cậu có anh Hoàng Vũ rồi đấy nhé! Đi lăng nhăng là không xong với mình đâu. Mà đẹp trai hơn Tinh Kỳ không? – Tinh Vân tò mò
_Biết rồi cô nương. Đẹp hả? Nghe đâu là ngang ngửa với Âu Tinh Kỳ, nhưng có vẻ Tinh Kỳ nhích hơn một chút…- Tuệ Châu vừa định dứt câu thì Tào Tháo chạy ngang qua – Kia kìa
_Đâu đâu? – Tinh Vân ngó mắt theo hướng Tuệ Châu vừa chỉ, cô thở dài
_Sao thế? Không thích à? – Tuệ Châu lấy khuỷu tay huých nhẹ cô
_Người quen thôi mà, có gì đâu!
_Cái gì? Người quen? – Á Mỹ với Hạ Hy từ đâu bay ra
_Ừm, 5 ngày trước lúc bị bà ta bắt cóc. Tinh Kỳ đến cứu. Mình chạy đi. Bắt cái xe, trúng ngay xe của ổng đó! Xong sáng nay mới gặp nữa, bị giám thị rượt, nghe đâu là đang điều tra cách chạy vào trường lúc đi trễ thì gặp giám thị, mình cứu cậu ta. Vậy thôi, thấy cũng bình thường à! – Tinh Vân kể tuốt
_Bình thường á? – Cả đám hét lên.
_Ừm – Tinh Vân vẫn tỉnh bơ.
_Da trắng, mắt to sáng, môi đỏ, mũi cao. Đẹp trai thế còn gì? – Á Mỹ nhăn nhó.
_Anh Gia Hoành nghe thấy không biết sao đây? – Tinh Vân cười hì hì.
Cả đám thấy mặt Tinh Vân gian gian, quay ngoắt lại. Gia Hoành, Gia Vệ, Hoàng Vũ đã đứng ở đó từ bao giờ.
_Ai đẹp trai? – Ba anh đồng thanh hỏi
_Lâm Vũ Hoài Phong – ba cô nàng vẫn chưa tỉnh
“Mà không phải, có điều gì bất thường đây, sao ba người lại dám nói như vậy nhỉ? Đã vậy còn không thèm nhìn Gia Hoành, Gia Vệ và Hoàng Vũ nữa chứ. Sao lại nhìn mình? Đang ăn Yogurt mà!”. Tinh Vân quay phắt người lại, thì ra hắn đã đứng cạnh cô từ lâu.
_Mình ngồi đây nhé! – Hắn chỉ vào chỗ trống kế bên Tinh Vân, cười nham nhở. Không chờ trả lời, hắn ngồi phịch xuống. Đám Á Mỹ tít mắt.
Gia Hoành, Gia Vệ và Hoàng Vũ thấy thế lập tức ngồi xuống đối diện. Gia Hoành ngồi kế Á Mỹ. Gia Vệ ngồi kế Hạ Hy và Hoàng Vũ ngồi kế Tuệ Châu.
_Sao các anh lại ra đây vậy? – Tinh Vân hỏi
_Tại công ty ở cách đây có mấy trăm mét, đành nào cũng phải kiếm chỗ ăn trưa, thì thôi ra đây ăn với mấy em luôn cho vui! – Gia Hoành trả lời.
Bỗng nhiên, một cánh tay nào đó gác lên vai cô. Cô đang ăn thì sặc, quay qua tìm nguồn gốc cánh tay đó. Không ai khác chính là Lâm Vũ Hoài Phong. Một đám ánh mắt rực lửa đầy đố kỵ của các cô gái đang đứng đằng sau và sự ngẩn tò te của ba cô nàng ngồi trước mặt làm cô cảm thấy khó chịu, cố lấy cánh tay đó ra nhưng không được. _Bỏ tay mày ra khỏi người cô ấy – Cái chất giọng trầm ấm quen thuộc vang lên.
Đôi mắt Tinh Vân hướng lên nhìn.
_Tinh… Kỳ – giọng cô run lên
_Bỏ tay mày ra khỏi người vợ tao – Tinh Kỳ siết lại cái cổ tay của con người lì lợm kia, gằn lên từng tiếng.
Đám con gái đằng sau bắt đầu xì xào, hoang mang. “Sao cô ta có phước thế? Cả Tinh Kỳ lẫn Hoài Phong…”. Vạn lời bàn tán đang ở đằng sau cô. Cô thoáng nhìn qua bên bọn con gái và Gia Hoành, Gia Vệ, Hoàng Vũ. Cả đám nhìn Tinh Kỳ, nuốt nước miếng cái ực. Vì đã quá thân với anh nên càng hiểu rõ khi anh điên lên vì Tinh Vân thì có thể làm ra chuyện gì. Bất chợt, Tinh Kỳ quay ra đằng sau.
_Mấy người im lặng hết cho tôi – Tay anh càng siết mạnh vào cổ tay của Hoài Phong như muốn bẻ gãy tay hắn. Đám người bị anh quát cho bàng hoàng, lập tức im lặng. Cô thoáng nhìn qua gương mặt anh, lúc nổi giận trông thật đáng sợ. Đôi mắt long lên sòng sọc. Anh bình thường thôi cũng đã đủ làm người khác khiếp sợ. Tài lãnh đạo bẩm sinh ấy mà – Tao bảo mày buông tay ra khỏi người cô ấy – anh ấy lại gầm lên. Cả cái căng tin im phăng phắc.
Ấy vậy mà có người không sợ, hắn giương đôi mắt thách thức của mình lên nhìn anh, cười khẩy. Tay kia của hắn vuốt lên cái má trắng ngần của Tinh Vân. Cô giờ chẳng khác nào con mồi bị hai con thú chuẩn bị làm thịt. Cả hai đều trâu bò như nhau. Hắn ta hôn lên má cô ba cái, vẫn không quên nhìn Tinh Kỳ đầy thách thức.
_Anh làm cái gì vậy? – Cô đẩy hắn ra.
Hắn cười nhìn Tinh Kỳ đắc thắng. Trong chớp mắt, hắn đã lăn ra khỏi ghế, dội vào cái tường căn tin lạnh buốt. Máu từ khe miệng hắn chảy ra bởi cú đánh trời giáng của Tinh Kỳ. Hắn ta vẫn nhìn anh đăm đăm. Không biết nên gọi là dũng cảm hay ngu si. Hắn ta đứng dậy từ từ lao tới chỗ Âu Tinh Kỳ, như nộp mạng. Tinh Kỳ cũng lao tới. Anh và hắn đánh nhau như đang giành giật sống chết.
_Tinh Kỳ, đừng… – Tinh Vân cố ngăn nhưng vô ích.
Tinh Kỳ không tốn mấy sức lực để làm Hoài Phong bật máu mũi, chảy máu đầu. Hắn ngã nhào lần thứ n xuống đất. Tinh Vân chạy ra ngăn ngay cú đấm tiếp theo của anh. Cuộc chiến tạm thời chấm dứt. Nhưng cũng không yên. Hoài Phong lập tức nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng hắn. Hắn ôm chặt lấy cô. Tinh Vân vùng vẫy. Tinh Kỳ lập tức kéo cổ tay còn lại của cô về.
_Cô ấy nói đã hủy hôn với anh rồi mà – Hoài Phong lại tiếp tục khơi mào cuộc chiến
_…
_Nhưng vẫn sẽ thuộc về tao, chứ không thuộc về mày – Tinh Kỳ tiếp tục gầm lên, kéo tay cô về phía anh.
_Hoàng Uyển Tinh Vân là bạn gái tôi – Hắn ta không thua, kéo lại
_Cô ấy chưa đồng ý – Tinh Kỳ lại giữ cô về phía anh.
Hắn đang định mở miệng ra nói tiếp thì Tinh Kỳ đã nhanh chóng buông tay cô ra, áp mặt cô vào mặt anh, hôn như muốn xé nát môi cô ra. Mặc cho cô đấm vào ngực anh, Tinh Kỳ vẫn không thèm buông cô ra. Tinh Vân cảm nhận được máu của Tinh Kỳ tan vào trong miệng cô. Hắn thấy vậy, cũng đành tha cho cái cổ tay của cô. Đến tận lúc đó, anh mới chịu bỏ cô ra. Hắn quay lưng đi thì anh cũng vậy. Cô cứ như là cái cúp, ai giật được rồi thì lại bị quẳng vào xó nhà. Khi cả hai người đều khuất bóng, cả căn tin lại nhìn cô xì xào bàn tán. Cô thì đứng yên bất động. Mặt Tinh Vân hơi đơ ra một chút, cô hít vào thật sâu rồi thở ra.
_Anh ấy… đã không mời … mình – Cô nói rõ ra từng chữ
_Tinh Vân, sao em lại ở đây? – Tinh Kỳ từ đâu chạy đến, kế bên là cô gái Tây. Mặt cô hơi nóng, chẳng biết vì xấu hổ hay nhục nhã.
Cô lơ luôn anh. Nhưng đâu dễ thoát thế, Âu Tinh Kỳ đã nhanh chóng giữ tay cô lại. Đường đường là con dâu tương lai của một tập đoàn lớn thứ 5 châu Á mà phải bám theo một chàng công tử khác để đến được đây. Tay anh vừa chộp được cô thì tầm mắt cô lại vừa dò tìm ra Hoài Phong. Cô cũng mau chóng kéo tay hắn lại.
_Tôi đi với bạn trai tôi, Lâm Vũ Hoài Phong. Không được sao? – Cô chống mắt lên nhìn Âu Tinh Kỳ. Lòng tự ái và lòng tự trọng của cô buộc cô làm thế để giữ thể diện cho bản thân.
Tinh Kỳ như chết lặng trước câu nói của Tinh Vân.
_Nếu anh không tin thì đây! – Cô áp mặt mình vào mặt của Hoài Phong, lựa vào phần da sát môi anh hôn vào một cái thật to, quay qua Tinh Kỳ – tin chưa? Giờ để tôi yên được chứ?
Cô chạy đi thì va phải vào một vật gì đó cứng cứng. Đó là một ly nước. Thứ rượu đỏ trong ly đổ vào chiếc váy trắng tinh khôi của cô.
_Xin lỗi – giọng nói ngọt ngào của một cô gái thốt lên
_Không sao… – cô ngẩng mặt lên thì thấy đó chính là cô gái đi cùng Âu Tinh Kỳ đêm nay. Đôi mắt cô ta trong xanh như nước hồ thu. Mái tóc vàng bồng bềnh ôm gọn lấy khuôn mặ nhỏ nhắn. Cô ta thật đẹp và quyến rũ trong chiếc váy đen tối nay. Cô cam đoan chắc cái váy đó cũng chắc là đồ Tinh Kỳ mua cho. Cô nhếch mép cười cay đắng. Hóa ra ta cũng như ai thôi. Tự nuôi ình cái ảo tưởng huyễn hoặc suốt 7 tháng qua. Cô chạy nhanh lên chiếc limo của Hoài Phong. Một lời nói của Tinh Kỳ bất ngờ xuất hiện trong đầu cô: “Cô làm sao khẳng định được là tôi sẽ cưới cô chứ?”. Cô càng khóc nức nở.
Chương 22
Tiếng cửa xe bật mở, không ai khác chính là Hoài Phong.
_Tôi… xin lỗi – cô nói trong tiếng nấc
_Không sao, chỉ cần có mặt thôi là được rồi. Tôi không trách cô đâu! Giờ tôi sẽ đưa cô về nhà, được chứ?
Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Cô bước xuống xe, đi vào nhà.
_Tinh Vân, con mau lên xem Hạ Hy làm sao đi. Vừa nãy tự dưng nó ôm mặt khóc chạy lên phòng – Bà Hoàng vừa thấy Tinh Vân về đã bắt cô lên coi Hạ Hy.
Cô sải từng bước nặng nhọc lên sàn. Đến phòng Hạ Hy, cô gõ cửa
_Hạ Hy, chị vào nhé!
_Dạ…
Tinh Vân vừa đẩy cửa bước vào thì đã thấy trên nền một đống giấy vụn. Cô cầm lên coi kỹ, ghép lại, là hình của Gia Vệ. Cô đóng cửa lại, khẽ ngồi lên giường cô bé.
_Có chuyện gì vậy bé con của chị? – Cô từ tốn hỏi
_Chị à, em thích Gia Vệ. Nhưng hôm nay, anh ấy đi dự tiệc mà không dẫn em cùng đi. Á Mỹ và Tuệ Châu nói anh ấy đi chung với một chị đẹp lắm… Mấy bữa trước anh ấy có ngỏ lời yêu em, em cũng nhận lời, nhưng gia đình anh ấy… không thích em – Cô nhóc khép nép nói như sợ mình nói sai điều gì. Đến khóc cũng phải kiềm chế.
Cô ôm gọn cô bé vào lòng, tay cô xoa nhẹ lưng cô bé an ủi hoặc cũng có thể đang an ủi chính bản thân mình.
_Em sẽ tìm được người nào đó thực sự thích hợp với mình thôi…
Sáng ra, Tuệ Châu và Á Mỹ rủ cô và Hạ Hy đi uống cà phê.
_Sao mới sáng sớm mà thấy trên mặt hai chị em nhà này hiện lên hai chữ chán đời thế? – Á Mỹ mở lời.
_Chắc là chuyện tiệc tùng tối qua chứ gì? – Tuệ Châu thở dài
_Chị xin lỗi nhé Hạ Hy! Đáng ra tụi chị không nên nói với em về việc Gia Vệ nói dối – Á Mỹ đầy ăn năn
_Không sao đâu mà chị, nhờ đêm qua em mới biết được em với Gia Vệ không xứng. Em sẽ tìm người khác mà. Hai chị đã giúp em hiểu chuyện sớm hơn. Em đã đồng ý quen với một anh khác trong lớp – Cô bé nói mà không biết là khuôn mặt bây giờ là đang cười hay khóc
Á Mỹ và Tuệ Châu nhanh chóng đổi chủ đề khác bớt thảm thương hơn nhưng ai dè còn thảm thương quá đáng.
_À, mà Tinh Vân này, cô gái hôm qua đi chung với Tinh Kỳ là thư ký của anh ta đó. Hôm anh ấy đi dự tiệc với chị. Ông Hiyaki có gửi cháu gái của ổng nhờ Tinh Kỳ bồi dưỡng giúp… – Á Mỹ đang kể mà dừng lại, cả đám cũng ngưng bặt theo, nhìn theo hướng mà cô đang nhìn.
_Là… Tinh Kỳ… và… cô gái đó – tay Tinh Vân đột nhiên run nhẹ.
_Đi theo đi – Tuệ Châu dứt khoát.
Tuệ Châu quăng một tờ 500000 nhẹ tênh lên bàn. Cả đám bám đuôi theo cặp đôi phía trước. Hai người vừa đi vừa cười nói. Mặt Tinh Kỳ tuy hơi mệt mỏi nhưng khi anh cười vẫn đẹp trai chán. Đám con gái đi ngược chiều với anh đều chết đơ. Tinh Vân chạy theo, không rời mắt khỏi hai người họ. Cuối cùng cũng đến nơi. Tinh Vân thật không tin nổi vào mắt mình nữa. Đó là khách sạn Continental, một trong những khách sạn lớn nhất Sai Gòn. Tinh Kỳ thì thầm vào tai cô gái kia điều gì đó, cô ta khoác tay anh cười thật tươi. Cả hai cùng vào khách sạn.
_Cũng đúng thôi, cô ta là người Tây mà! – Tuệ Châu thở hắt ra
_Người Tây thì sao hả chị? – Hạ Hy ngô nghê hỏi
_Thì dễ dãi làm chuyện đó chứ sao? – Á Mỹ trả lời phụ
_Chuyện đó là chuyện gì hở chị? – Hạ Hy quá trong sáng đến bất ngờ
_Là… – Á Mỹ thì thầm vào tai của Hạ Hy gì đó, làm cô đứng hình – Thiệt tình, không hiểu sao Gia Vệ lại thích một cô bé quá trong sáng đối với anh như thế nhỉ? – Á Mỹ thốt lên – mà Gia Vệ đã làm gì em chưa? _Làm gì ạ? – Hạ Hy lại mở to đôi mắt tròn xoe hỏi
_Chuyện chị vừa tả ấy!
_Dạ,… làm được một nửa rồi… – Giờ thì tất cả đôi mắt dồn về phía Hạ Hy
_Ngốc à! Đừng để anh ấy làm vậy, sẽ mất cả đời con gái đấy – Tinh Vân cốc đầu Hạ Hy – giờ biết rồi thì phải tránh nghe chưa?
_Cứ làm như cậu chưa làm ấy! – Á Mỹ và Tuệ Châu quay qua nhau cười
_Chưa – Tinh Vân tỉnh bơ
_Cái gì? – Tuệ Châu và Á Mỹ đồng thanh, mắt nhìn chằm chằm vào Tinh Vân
_Thật mà, Tinh Kỳ và mình chưa làm gì cả! – Tinh Vân thật thà
_Ở chung với nhau đến 7 tháng mà chẳng làm gì cả à? – Á Mỹ trầm trồ – Tinh Kỳ có bị gay không trời?
_Không đâu, người như anh Tinh Kỳ sức khỏe tràn trề như vậy sao không có nhu cầu cho được? Và đang giải quyết nhu cầu ở kia kìa! – Tuệ Châu chỉ vào cái khách sạn đằng trước.
Cả đám gật gù. Vừa dứt chuyện được gần 10 phút, Tinh Kỳ và cô Tây đi ra khỏi khách sạn. Mặt Tinh Vân thoáng buồn.
Hoàng Vũ đang ngồi trên bàn làm việc nhắn tin đều đều cho Tuệ Châu. Tưởng chừng như trong 4 cặp: Gia Hoành – Á Mỹ, Gia Vệ – Hạ Hy, Tinh Vân – Tinh Kỳ, Hoàng Vũ – Tuệ Châu, thì anh với Tuệ Châu là hạnh phúc nhất. Á Mỹ và Gia Hoành tuy bình yên nhưng Gia Hoành không khỏi bị bàn tán là núp dưới bóng cô bạn gái. Gia Vệ và Hạ Hy thì bị gia đình Gia Vệ chia cắt. Tinh Vân và Tinh Kỳ thì có quá nhiều sóng gió. Anh nhấm nháp ly cà phê mới pha còn nóng hổi. Hương thơm bốc lên còn nồng đến mũi. Ngụm đầu tiên tan đều trong miệng anh. Ngụm thứ hai thì thấm đến tận phổi. Bỗng, đến ngụm thứ ba, anh có cảm giác điều gì đó không ổn. Anh đau nhức bụng vô cùng. 5 phút trôi qua, mồ hôi anh nhễ nhại trên trán. Tin nhắn Tuệ Châu chưa có câu phản hồi. Anh thấy có cái gì nghèn nghẹn ở nơi cổ họng. Anh ho ra, bàn tay anh đẫm máu. Chiếc xe cấp cứu lao vội đến bệnh viện.
Iu bợn Milkyway w bạn kimbach mà post tiếp này! Tuệ Châu đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, mặt cô tái xanh. Cô đếm từng giây trên chiếc đồng hồ nhỏ bé gắn trên tường. Tinh Vân ngồi kế bên Tinh Kỳ. Cô không thể không nhớ đến những chuyện hôm qua đã xảy ra. Nếu không phải vì Hoàng Vũ… Hạ Hy cũng không kém lúng túng khi gặp Gia Vệ ở đây. Từ hôm bữa tiệc xảy ra, anh gọi điện cô không bắt máy, anh nhắn tin cô không trả lời. Ở đâu có anh cô đều né trước.
_Em đi một lát – Hạ Hy phóng lẹ đi bởi không khí trong phòng chờ giờ đây khá căng thẳng.
Cô bé để quên cái điện thoại ở trên ghế. Tinh Vân đang định lấy tay với lầy, thì Gia Vệ đã nhanh tay hơn. Anh cầm lấy cái điện thoại nhỏ xinh của cô bé rồi bấm bấm cái gì đó. Đúng lúc đó thì Hạ Hy vì không tìm thấy điện thoại nên quay lại.
_Trả em cái điện thoại – cô bé lấy từ tay Gia Vệ. Nhưng anh đã giữ chặt.
_Chuyện này là sao? – Gia Vệ giơ cái màn hình điện thoại vào một loạt tin nhắn.
_Chẳng lẽ em không có quyền quen người khác? – Hạ Hy lần này dùng hết sức và giật lại được cái điện thoại từ taay Gia Vệ. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
_Ngang bướng, bây giờ em còn dám cãi lời anh nữa sao? – Gia Vệ nắm chặt lấy cổ tay còn lại của cô bé – trong lúc anh một mình đấu với gia đình anh để họ chấp nhận em thì em lại đi hẹn hò với người khác sao? – Gia Vệ gạt tay, cái điện thoại mỏng manh rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.
_Ồ, đấu với gia đình anh bằng cách đi dự tiệc với một cô gái khác, nói dối em rằng hôm nay anh có việc bận sao? – Hạ Hy cố gỡ tay Gia Vệ ra khỏi cổ tay mình. Nước mắt cô bé bắt đầu rơi lã chã.
_Không phải, em hiểu lầm rồi! – Gia Vệ bỗng sáng mắt ra, hai tay vòng qua eo ôm lấy cô bé – Đó là em họ anh. Gia đình anh bắt phải đi dự để kiếm thêm hợp đồng cho công ti. Anh định mời em đi cùng nhưng con bé đó cứ đòi theo. Anh không biết phải làm sao cả!
_Anh nói dối – Hạ Hy cố vẫy vùng ra khỏi vòng tay của Gia Vệ.
_Anh xin lỗi, anh yêu em – Gia Vệ thầm thì vào tai của cô bé.
Cô bé không đẩy anh ra nữa. Nghe những lời ngọt ngào đó, cô ôm lại anh.
_Này, hai người. Đây là bệnh viện đó nha! – Á Mỹ nhắc nhở
Gia Vệ và Hạ Hy vội buông nhau ra, thu mấy miếng điện thoại ở dưới sàn rồi ngồi xuống ghế chờ.
_A, bác sĩ. Anh ấy sao rồi? – Tuệ Châu thấy bác sĩ chạy ra lập tức chạy vào hỏi
_Anh ấy bị ung thư dạ dày cấp tính. Cô là người nhà của anh ấy à?
_Không, ba mẹ anh ấy đều đã đi công tác hết rồi. Cháu là bạn gái của anh ấy
_Vậy thì mau gọi cha mẹ cậu ấy về đi, tôi cần sự cho phép của họ để phẫu thuật anh ấy càng sớm càng tốt để không để lại di chứng về sau.
Chương 23
Hoàng Vũ mở mắt tỉnh dậy thì người đầu tiên anh thấy là Tuệ Châu.
_Tuệ Châu em sao vậy?
_Không sao đâu – Tuệ Châu lấy tay gạt nước mắt
_Còn nói là không sao. Mắt em đỏ hoe kia kìa. Thật xấu xí! – Hoàng Vũ sờ lên đôi mắt sưng mọng của cô – Anh bật cười.
_Xấu thì đừng yêu em nữa – Tuệ Châu bĩu môi giận dỗi
_Sao lại thế được? Tuệ Châu của anh dù xấu đến mấy cũng vẫn còn đẹp hơn những cô gái kia – Hoàng Vũ ôm Tuệ Châu vào lòng – A!
_Anh không sao chứ? – Tuệ Châu lo lắng hỏi
_Không sao, chỉ là em động vào vết mổ trên bụng anh thôi – Anh lại bật cười
_Không biết, hình như đi mua đồ ăn rồi! – Tuệ Châu lại trả lời
_Tinh Kỳ đâu? – Gia Hoành hỏi
Cả phòng im lặng.
Tinh Vân đang khệ nệ xách một đống đồ ăn nhẹ ra khỏi chợ.
_Này, cô làm gì thế? – Một bàn tay chụp lấy vai cô
Cô giật nảy mình, hóa ra là tên Hoài Phong
_Nhìn mà không thấy à? – cô giơ bịch đồ ra trước mặt hắn – Sao đi đâu cũng gặp anh thế? Thật xui xẻo!
_Lên xe đi, tôi chở cô về
_Không cần, tôi ra bệnh viện, ở ngay đây thôi.
_Cứ lên xe đi! – Hắn ta chỉ vào chiếc Lexus đậu phía trước – còn nhớ cô nợ tôi gì không?
_Anh cứ phải nhắc à? Anh làm cho tôi có một việc thôi mà. Bắt tôi trả hoài thế?
_Yên tâm đây là lần chót tôi bắt cô trả.
_Được rồi
Tinh Vân nghe lời hắn ngồi vào phía sau. Hắn cũng lên theo
_Này? Anh phải ngồi ghế trước để lái chứ? – Tinh Vân thắc mắc
_Không, tôi không phải bảo cô lên xe để làm mấy chuyện đó! – Hắn nhếch mép cười
_Anh định làm gì? – Tinh Vân kiếp sợ, cửa xe bên cô ngồi đã bị ép sát vào tường, không thể mở được. Hắn ta nhào đến cô.
_Làm cho Âu Tinh Kỳ sống không bằng chết!
Hắn tốc váy cô lên. Cô vùng vẫy.
_Đừng đừng mà! – cô la toáng lên.
Hắn hôn cổ cô rồi từ từ di chuyển xuống cơ thể cô. Cô cố chống cự nhưng không thể làm gì được hắn. Cô chợt phát hiện ra có một cái máy camera đang gắn ở hàng ghế trước.
_Cái kia để làm gì? – cô run rẩy hỏi hắn
_Để chụp hình cho hôn phu cô em xem!
Hắn trả lời xong lại tiếp tục ôm chặt lấy cô. Cô cảm nhận được tay hắn luồn qua lưng, tháo chiếc khóa váy xuống. Hắn tuột nó xuống đến tận hông cô.
_Buông tôi ra – Tinh Vân cố đánh thật mạnh vào ngực hắn, không được cô lại dùng tay bịt miệng hắn lại.
Nước mắt cô ra thấm ướt cả tóc. Hắn vẫn tiếp tục, ngày càng hăng máu hơn. Cả người cô mềm nhũn, đành để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
_Tinh Kỳ, cứu em… – cô lại nhớ đến anh.
Vừa dứt lời thì cánh cửa xe bật mở làm hắn giật mình. Một cây gậy to đập thẳng vào đầu hắn từ phía sau. Là… anh. Máu hắn chảy ra, hắn bất tỉnh. Tinh Kỳ leo lên xe, giật lấy cái máy quay, anh lấy gậy đập nát nó. Anh cầm lấy cái thẻ nhớ, bẻ đôi nó ra, không thèm nhìn cô lấy một chút. Tinh Vân biết là anh đang giận. Mà giận gì chứ? Chẳng phải hôm qua…
Ba ngày rồi mà bố mẹ của Hoàng Vũ vẫn chưa thấy đâu. Sắc mặt anh nhợt nhạt đi thấy rõ. Tuệ Châu thấy anh như vậy cũng tiều tụy theo. Nghe nói bên đó đang bị bão, tất cả máy bay đều không được phép qua lại.
_Cậu làm ơn ngồi xuống giùm mình được không? Cậu làm mình chóng mặt quá!
_Mấy tên bác sĩ ở đây thật tệ hại, cho giải phẫu đại cho rồi, còn bắt phải có người thân đến ký tên.
_Gía như một trong 7 đứa chúng ta là người thân của Hoàng Vũ thì hay biết mấy – Á Mỹ than thở
Á Mỹ vừa dừng lại đến đó, chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tinh Vân
_Hay là… sao nữa tời.đang hay mừ chị.bờ tác giả này lam ăn kiểu này thì mún bụp bỡ quá. _Tuệ Châu à, anh xin lỗi – Hoàng Vũ nói như sắp khóc làm cả đám xúc động.
_Có gì đâu chứ? Anh thật là ngốc. Giờ là danh tiếng em quan trọng hay sức khỏe anh quan trọng đây? – Tuệ Châu ngượng nghịu.
_Đây là tờ đăng ký kết hôn, điền vào nhanh lên đi – Tinh Vân hối.
Tuệ Châu và Hoàng Vũ nhanh chóng điền vào tờ giấy mỏng manh. Ký tên xong, họ đem nộp cho Tinh Kỳ. Anh nhanh chóng phóng xe ra nộp cho ủy ban nhân dân thành phố. Tờ giấy vừa được đóng dấu thì anh gọi cho Gia Hoành. Gia Vệ mau chóng gọi bác sĩ vào. Tuệ Châu lập tức ký tên vào tờ giấy. Hoàng Vũ được đưa lên chiếc giường có bánh xe, đẩy vào phòng phẫu thuật.
_Cầu cho ca phẫu thuật thành công tốt đẹp – Tuệ Châu chắp tay lên trán.
_Yên tâm đi mà, anh Hoàng Vũ tốt như vậy thế nào cũng tai qua nạn khỏi thôi! – Tinh Vân an ủi
_Anh Tinh Kỳ – một giọng nói vang lên làm cả phòng yên ắng phải quay ra
_Adrian, em đến đây làm gì? – Tinh Kỳ ngỡ ngàng như mọi người. Chắc anh cũng chẳng hẹn cô ta ra bệnh viện.
_Hoàng Vũ là đồng nghiệp của em mà. Thấy anh ấy bệnh em phải đến thăm thôi! – Cô ta thản nhiên nắm tay anh rồi ngồi xuống bên cạnh, khoác tay vào tay anh. Tinh Vân quay mặt đi. Bỗng cô thấy trong lòng mình có cái gì đó nhói đau – cô gái kia… – Cô ta đột nhiên chỉ tay vào mặt cô.
_Em quen cô ấy sao? – Tinh Kỳ nói giọng như người dưng
_Ừm, đêm vũ hội, em có làm đổ ly rượu vào người cô ấy – cô ta đột ngột quay sang cô – Cô tên gì vậy?
Chương 24
Tinh Kỳ vừa ra đến cửa bệnh viện, lập tức rút điện thoại ra gọi cho Tinh Vân. Cô đang đứng vẫy taxi, thấy số Tinh Kỳ nhưng không thèm bắt máy, cứ để vậy. Tinh Kỳ cứ nghĩ có chuyện gì. Cứ gọi mãi, gọi mãi. Tiếng nhạc trong điện thoại cứ vang lên hoài làm cô phát bực.
_Alô?
_Em đang ở đâu?
_Anh biết làm gì?
_Em với taxi à? – ông tài xế nhô đầu ra khỏi xe. Cô gật đầu
Tinh Kỳ nghe không rõ chỉ thấy giọng đàn ông.
_Em đang ở với tên Hoài Phong sao?
_Liên quan gì đến anh?
_…
_…
_…
_Ừm, anh ấy đang ở với em – Tinh Vân cũng chẳng hiểu vì sao cô làm vậy – em cúp máy nhé!
_Khoan đã!
Tinh Kỳ chưa kịp nói gì thì cô đã cúp máy. Anh nghe thấy tim mình đau nhói. Cô gái bấy lâu anh yêu thuộc về người khác rồi sao? Một chiếc taxi vụt qua, anh thấy cô gái ngồi trên xe, hình như là Tinh Vân. Anh cứ nghĩ là mình hoa mắt. Dù vậy, anh vẫn cầu nguyện cho người đó là Tinh Vân. Anh vội đuổi theo.
Chạy được một đoạn, đến ngã tư, đèn đỏ, chiếc taxi ngừng lại. Anh chạy tới gõ lên cửa kính taxi.
_Có khách rồi anh!
_Tôi biết, cho tôi vào, tôi trả gấp năm.
Tên taxi nghe vậy sung sướng, liền mở cửa cho anh vào.
_Tinh Vân, em đây rồi – anh vui mừng ôm chầm lấy cô
_Sao anh lại… – Tinh Vân chưa kịp dứt câu, môi Tinh Kỳ đã áp lên môi cô một nụ hôn.
Ông tài xế nhìn đỏ cả mặt.
_Sao lại nói dối anh? – Tinh Vân chưa kịp đẩy thì anh đã tự buông
[b] Em tưởng chị đọc ác ko cho e đọc. : Tại sắp đi học rùi sẽ bị cấm dài dài… vui lăm hn chị post dài nè thanks c nhìu nhìu Điện thoại Tinh Vân lại kêu.
_Alô?
_Chị ơi, anh Hoàng Vũ ra rồi – Hạ Hy cúp máy, tiết kiệm tiền dễ sợ
_Bác tài, quay lại bệnh viện giúp cháu! Sao nhanh thế nhỉ?
_Gần 5 tiếng đồng hồ rồi chứ ít gì? Này, sao em đánh trống lảng nhanh thế. Vẫn chưa nói tại sao lại nói dối anh cơ mà – Tinh Kỳ nhướn mày nhìn thẳng vào mắt cô.
_Em… em… – Tinh Vân bối rối trước ánh mắt của anh., hai ngón tay cô nghịch ngợm cạ vào nhau.
_Hoài Phong là bạn trai em à? Em yêu hắn ta hay là yêu anh – Những ngón tay Tinh Kỳ luồn xuống cổ cô, ánh mắt anh nhìn cô đắm đuối làm hơi thở cô bắt đầu dồn dập. Anh ngày càng ép sát cô vào cửa – Nói đi nào…
_Vì… anh nói… anh không muốn lấy em nữa, vì anh… và Adrian… Anh không đưa em đi dự tiệc… Anh nói dối… với mọi người… để em ở nhà. Anh không muốn cưới em – Tinh Vân đấm thùm thụp vào ngực Tinh Kỳ, nước mắt giàn giụa.
Tinh Kỳ chợt thấy đau xót, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của anh mà cô đã đau khổ như vậy? Anh ôm chặt lấy cô.
_Anh xin lỗi…
_Đã vậy… hai người còn đi khách sạn – Tinh Vân dường như khóc to hơn
_Continental… Hôm qua… Anh và Adrian… – Tinh Vân mạnh bạo đẩy người Tinh Kỳ ra, cô mím chặt môi, nước mắt vẫn tuôn trào.
_Ngốc à, không có. Anh với Adrian chỉ là bạn bè thôi, đến khách sạn Continental để thăm ông Hiyaki, anh bàn chuyện làm ăn. Còn cái hôm tiệc đó, là vì hôm trước thấy em giận nên anh không mời. Adrian lại là cháu của ông Hiyaki, thấy cô ấy cũng không có ai đi cùng nên anh mới đi với cô ấy thôi – Tinh Kỳ ôm Tinh Vân chặt vào người mình – Trên đời này, anh chỉ muốn lấy em làm vợ mà thôi! Bố anh và anh vì muốn thử bà ta xem có phải là mẹ thật của anh hay không một quãng thời gian thôi, nên không cho em biết. Bố anh vì sợ bà ta cho anh biết mẹ anh mất là gián tiếp do anh gây ra, nên mới cho bà ta vào nhà. Anh biết rằng em rất sợ, nhưng nếu em không sợ thật như vậy thì làm sao bà ta mới để lộ mình không phải là mẹ thật của anh chứ!
_Tinh Kỳ… Vậy tại sao bà ta lại muốn loại bỏ em, còn bắt cóc anh nữa!
_Vì bà ta chính là người phụ nữ năm xưa bố anh ngoại tình. Mẹ anh biết chuyện bắt bố anh chia tay bà ta. Ông quăng cho bà ta một cọc tiền, cũng đủ để bà ta nuôi cháu chắt. Nhưng có vẻ như lúc đó bà ta đang mang thai, mẹ anh không buông tha tạt axít vào mặt bà ta và sai người giết. Chẳng may kế hoạch không thành. Lúc anh lên 5 tuổi thì bà ta quay lại báo thù, bà ta dìm chết mẹ anh. Anh cũng mới biết thôi!
Chiếc xe đỗ lại trước cổng bệnh viện. Tinh Vân và Tinh Kỳ vội xuống xe, chạy ngay về phòng bệnh của Hoàng Vũ.
_Sao hai người … lại đi cùng nhau? – Adrian ngạc nhiên hỏi
_Đây là hôn thê của anh mà! – Tinh Kỳ giới thiệu – Hoàng Uyển Tinh Vân, em chưa nghe danh sao?
_Cô ấy… – Adrian nói không nên lời.
_Em lợi hại thật! – Gia Vệ nhìn Hạ Hy đầy khâm phục
_Em mà – Hạ Hy tự hào
_Anh quyết định rồi. Đầu tháng 5 này, Tinh Vân và anh sẽ làm đám cưới – Tinh Kỳ trông có vẻ rất hả hê.
_Mọi người vào thăm bệnh hay đến thông báo sắp cưới nhau thế? – Tuệ Châu đùa – nhưng mà không sao. Bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công. Chỉ có điều… – Cô giở áo Hoàng Vũ ra xoa vào vết sẹo lớn trên bụng anh. Cô bật khóc.
Tinh Vân đặt tay lên vai cô:
_Không sao rồi mà, một vết sẹo thôi. Càng tốt, anh ấy sẽ không dám lén phén với ai nữa.
Tuệ Châu mỉm cười nhẹ:
_Không sao rồi, mọi người về đi. Bác sĩ nói đến tối anh ấy mới tỉnh lại cơ. Lúc nào anh ấy tỉnh lại mình sẽ báo ọi người.
Cả đám nghe vậy, cũng không biết nói gì hơn. Đành kéo nhau ra về.
_Vậy… tụi mình về trước. Cậu ở lại nhé!
Tuệ Châu khẽ gật đầu.
_Anh Tinh Kỳ chở em về đi – Adrian tự dưng khoác tay Tinh Kỳ. Trông thật chối mắt! Biết rõ vị hôn thê của anh ta đang ở đây. Vậy mà…