Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy! - Chương 31
Gặp lại ở Kim Huy
Mọi người vừa nghe Điền Nga nói đám người của Vĩ Sĩ đến Kim Huy thì tất cả giống như được gắn thêm lò xo ở chân, hưng phấn nhảy nhót.
Bạn học Đại Lượng kích động nắm hai vai tôi nói: “Nhậm Phẩm, đến tiễn bạn xuất ngoại hôm nay có thể nói là quyết định chính xác nhất trong nửa cuộc đời mình từ trước đến nay! May mà mình không vì nhất thời ham mê nữ sắc mà hẹn hò cùng cô gái khác! Không nghĩ mình hôm nay mình lại có cơ hội được cùng Hoàng đế chí tôn trong giới IT ở cùng một chỗ! Giờ phút này mình đang vô cùng kích động, mình muốn cảm tạ cha mình, mẹ mình, cảm tạ các bạn học của chúng ta, cảm tạ bạn Nhậm Phẩm, cảm tạ Đài truyền hình trung ương cùng Đài phát thanh nhân dân. Không có mọi người, mình không thể có ngày hôm nay! Không có mọi người, mình không thể có cơ hội hít vào bầu không khí thần thánh có thể do Đỗ Thăng thở ra! Không có mọi người, mình...”. Tôi thật sự không thể nhịn được nữa, lúc hắn còn chưa dứt lời tôi đã cực kỳ tức giận mà nhẫn tâm tặng hắn một quyền Thiết Sa Chưởng vào khuôn mặt si mê ngốc nghếch.
Lúc tôi đang cảm thấy mình vì lợi ích tập thể đại nghĩa diệt thân thì mọi người lại sôi sục gào thét, hét lên với tôi: “Nhậm Phẩm, bạn làm gì đấy! Nói bạn ích kỷ đúng là không oan chút nào, bạn không thay đổi một chút nào hết! Đại Lượng nói sai sao, làm sao bạn lại vô tổ chức, vô kỷ luật, vô đạo đức, vô nhân đạo cắt đứt đại diện nói lên tiếng lòng của chúng tôi! Nói cho bạn biết, một Đại Lượng ngã xuống, lập tức có hàng vạn người chúng tôi tiến lên! Chúng tôi không đầu hàng cho dù có người đã ngã xuống! Chúng tôi cũng biết bạn thấy Đỗ Thăng kia quá ưu tú, mình quá kém cỏi mà ghen tỵ với người ta, cái tính này của bạn phải thay đổi đi, Nhậm Phẩm, những gì chúng tôi nói bạn phải để ý biết không hả Nhậm Phảm...”
Ồn ào không dứt...
Tôi, tôi không thốt lên được lời nào! Thật sự muốn chết rồi! Rốt cuộc đây là bạn học của tôi sao?
Sau một hồi náo loạn, Điền Nga nói cô ấy gọi điện cho Cố Thiến hỏi mọi người bây giờ ở đâu thì được biết mọi người đang ở Kim Huy, sau đó cô ấy bảo chồng chở đến đây. Kết quả là Quan Dĩ Hào đang đứng bên cạnh Đỗ Thăng nói Đỗ Thăng ngập ngừng nói: “Bây giờ tất cả mọi người cùng đi tới Kim Huy đi, đừng ở đây tốn thời gian nữa”.
Vì vậy nhóm Đỗ Thăng đều tới Kim Huy.
Tôi không dám nghĩ quá nhiều mà chỉ tự nhủ, anh tại sao lại tới, tới vì ai thì cũng chẳng quan hệ gì với tôi cả.
Các bạn tôi vẻ mặt vô cùng si ngốc hâm mộ nói với Điền Nga: “Điền Nga ơi Điền Nga, chuyện tốt bạn giành hết rồi, bạn thế nhưng lại có thể thông qua ông xã tiếp xúc với Đỗ thần tiên! Thật là làm cho người ta ghen tỵ! Thật là làm cho người ta tức giận! Thật là làm cho người ta muốn giống bạn cùng ông xã biết bao!.
Điền Nga đắc ý, vênh mặt nói: “Thế nào, hâm mộ không? Thế này đi, bạn hối lộ mình cái gì, mình sẽ cùng bạn qua bên đó giả vờ tìm chồng mình, lúc ấy bạn có cơ hội đứng gần mà chiêm ngưỡng Đỗ thần tiên”.
Mọi người cùng hét lên, không chút chí khí nào mà cứ dính vào bên cạnh Điền Nga nịnh hót lấy lòng.
Đại Lượng chân chó hỏi Điền Nga: “Người đẹp, cho chúng mình nói chuyện một lát với Đỗ Thăng thần tiên đi!”
Mọi người ồn ào lên hết sức tán dương đề nghị này.
Điền Nga nhíu mày lại nói: “Thật ra thì mình cảm thấy Đỗ Thăng không phải người ăn uống vô độ, bình thường rất ít uống rượu, nhưng tối nay Đỗ Thăng lại đặc biệt hung hăng uống! Dường như không ai vượt qua được, cứ một ly lại một ly, uống rượu như uống nước lã vậy!”.
Đám bạn lập tức sùng bái nói: “Thần tiên! Thật là ngưỡng mộ! Anh ta thế mà cũng có thể uống rượu”.
Đại Lượng đi sát phía sau lại nêu ra vấn đề: “Người đẹp, nghe nói vị hôn thê của Đỗ thần tiên đặc biệt xinh đẹp giống như bạn có đúng không?”.
Tiếng la hét đột ngột dừng lại, đối với vấn đề Đại Lượng vừa nói mọi người cực kỳ quan tâm.
Điền Nga vẻ mặt coi thường nói: “Hôm nay vị hôn thê của anh ta chỉ đến một chút liền đi. Đúng là tuyệt mĩ, nhưng không phải dạng người giống như mình. Hứa Linh ấy là người... à, ừ, cô ta giống với Nhậm Phẩm, luôn luôn đơn thuần đức hạn, người gặp người yêu...”
Tôi đột nhiên lại bị Điền Nga lôi vào, thần trí có chút sững sờ, Hứa Linh giống tôi sao?
Điền Nga thấy tôi vẫn ngơ ngác thì lại nói tiếp: “Chỉ là Hứa Linh kia làm mình thấy hơi là lạ, mắt không chớp, nói chuyện thì một chút phản ứng cũng không có, cứ ngu ngu ngơ ngơ thế nào ấy. Mình không thích cô ta, mình thích Phẩm Phẩm nhà mình tuy là Tiểu Bạch nhưng lại cơ trí hơn người!”.
Tôi lại im lặng một lần nữa. Cái gì gọi là Tiểu Bạch cơ trí? Đi học nhiều năm như vậy mà hôm nay tâm loạn như ma mới học thêm được kiến thức mới: thì ra hai từ này lại có thể cùng đặt vào một chỗ.
Nhưng tôi thấy có một điểm lạ, chính là Điền Nga nói chính mắt cô ấy thấy Hứa Linh với thần tiên kia chênh lệch khá xa.
Mọi người vẫn ngồi vây quanh Điền Nga hỏi không ngừng.
Tôi nhìn quần chúng đang kích động xung quanh, rụt rè nói với mọi người một câu: “Cái đó, cho mình nói một câu, mọi người hôm nay đến để tiễn mình ư? Mình... Mình ở chỗ này này!”
Đám người nghe thấy tôi run rẩy lên tiếng thì đồng loạt bố thí nhìn tôi một cái trong nháy mắt rồi lại đồng loạt quay đầu lại, khiến tôi cảm thấy 0.01 giây ánh mắt mọi người nhìn tôi kia đều là hư ảo, thật ra thì bọn họ chưa từng nhìn qua.
Bạn học Đại Lượng lúc này nhân tính có vẻ nhiều hơn người khác một chút, còn cố ý nói với tôi một câu, chỉ là lúc nghe hắn nói xong, tôi lập tức hối hận vì sao vừa rồi chỉ tát hắn một cái mà sao không đập nát gân cốt toàn thân hắn để hắn khỏi làm tôi phát cáu! Hắn nói: “Nhậm Phẩm, bạn cứ ở cạnh mình chơi một lát đi, cũng lớn như vậy rồi, đừng kiếm chuyện nữa để chúng tôi ân an tâm tâm nghiên cứu tham khảo tất cả sự tích huyền thoại của thần tượng. Đừng náo loạn!”
Tôi tính buông tha đám người này rồi. Tôi nhìn khắp phòng tìm Cố Thiến với Hòa sư huynh nhưng không nhìn thấy bóng dáng hai bọn họ đâu.
Hai người này cùng nhau biến mất chỉ có hai nguyên nhân, một là tìm nơi ẩn núp cùng nhau tâm sự rồi, ngày mai tôi phải đi rồi mà hai người này cũng giống đám người đáng chết này không có lương tâm; hoặc là một trong hai người nói muốn đi WC, một người khác sẽ giả bộ không có chuyện gì xảy ra nói biết rõ WC ở đâu rồi dẫn nhau đi, sau đó tranh thủ đoạn đường ngắn ngủi này mà cùng nhau tâm sự. Tôi thấy khả năng này tương đối lớn.
Tôi nhìn đám bạn học vẫn đang hưng phấn hỏi lung tung tứ phía thấy thật không nói được lời nào. Ở cùng một nơi với Đỗ Thăng đã cao hứng đến tột độ như vậy, nếu như tôi nói, tôi với Đỗ Thăng lúc xế chiều còn chơi đùa thì có phải bọn họ lớp trước lớp sau đến xâu xé tôi chăng?
Tôi nghĩ tôi tới phòng vệ sinh rửa mặt rồi dứt khoát trở về ký túc xá thôi.
Tôi đẩy cửa ra khỏi phòng đi tới phòng vệ sinh.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, tôi cũng đã từng ra khỏi phòng bao, theo hành lang đi tới phòng vệ sinh, sau đó, gặp Đỗ Thăng.
Lần này, cũng ở chỗ này, cũng theo hành lang đến phòng vệ sinh, nhưng sợ rằng sẽ không gặp Đỗ Thăng giống trước.
Nghĩ tới đây tôi cười nhạo chính mình. Lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ngày trước thì làm sao có thể thoát ra khỏi đoạn tình cảm thất bại khiến tôi đau đớn này? Đây là cuộc sống, không phải trong phim hay tiểu thuyết mà vừa khéo lần trước gặp thì lần này cũng gặp.
Nhưng ông trời khéo trêu ngươi, lại trùng hợp đến như vậy.
Tôi lại gặp Đỗ Thăng thật! >Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy! - Chương 32
Gặp lại thì như thế nào
Tôi vậy mà thật sự lại gặp được Đỗ Thăng!
Anh ấy đứng ở phía trước cách đó không xa nhìn tôi chằm chằm, bình thường anh giống như “ngọc thụ lâm phong” (ý nói thân thể bất phầm, như bậc vương giả), như lúc này nhìn dáng vẻ anh có chút chật vật, trên gương mặt anh thậm chí còn có một vết thương nhạt nhạt màu hồng chưa phai của vết máu.
Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ Đỗ Thăng cùng người khác đánh nhau? Nhưng là Đỗ Thăng với gương mặt như yêu nghiệt kia thì người nào có thể nhẫn tâm động thủ đánh đây?
Tôi hận mình, nhìn thấy vết thương trên mặt anh thế nào lại đau lòng và thương tiếc!
Tôi cắn răng độc ác cúi đầu không nhìn Đỗ Thăng nữa, sau đó xoay người sải bước nhanh chóng đi trở về.
Anh ở kia chặn đường đi tới nhà vệ sinh thì tôi cũng không cần đi vệ sinh! Tôi không thể trêu chọc anh thì tôi trốn tránh anh còn không được sao!
Nhưng khi tôi chưa kịp bước được hai bước, Đỗ Thăng đã vọt tới bên cạnh tôi dùng sức kéo cánh tay tôi lôi tôi vào một căn phòng trống không người tối tăm gần đó.
Cho nên, một màn cũ lại diễn lại một lần nữa!
Vào phòng, Đỗ Thăng đem tôi chống đỡ ở trên tường, sau đó miệng nhanh chóng đè lên môi tôi với tất cả sức lực không cho cự tuyệt mà hôn.
Tôi bị Đỗ Thăng đè vững vàng ở trên vách tường nhúc nhích cũng nhúc nhích không được, cảm thụ một chút gần như điên cuồng những nụ hôn như mưa của Đỗ Thăng trên môi tôi, trên mắt, trên mũi, trên gương mặt cùng với trên cổ tôi.
Tôi cảm thấy với sức lực của Đỗ Thăng đang hôn tôi, thì nhất định cổ của tôi bị lưu lại dấu vết.
Tôi thở dốc không dứt mở miệng nói với Đỗ Thăng: “Buông tôi ra!”
Đỗ Thăng hơi bực tức đem cái miệng đang gặm mút cổ của tôi ra, nhưng lại đem đôi môi đó đưa lên môi tôi và lại dùng sức mút lấy, không để cho tôi có cơ hội lên tiếng nữa.
Qua nụ hôn của Đỗ Thăng, tôi cảm nhận được một mùi rượu nồng nặc. Xem ra anh ấy thật sự uống rất nhiều rượu.
Tôi dùng sức nghiêng đầu né tránh cái hôn của Đỗ Thăng, đôi môi Đỗ Thăng vừa đúng dính vào lỗ tai tôi, Đỗ Thăng lẩm bẩm nói với ta: “Phẩm Phẩm, em nói đúng, anh thật sự bị em phá hủy rồi! Anh không quên được em, đã sớm không quên được rồi! Hình như anh càng nghĩ để em xuống, thì lòng của anh lại càng đau giống như dùng dao từng nhát từng nhát dùng sức đâm vào, anh thống khổ hận không thể tự mình giết chết mình để được giải thoát! Thật xin lỗi, Phẩm Phẩm! Buổi sáng hôm đó anh thấy em cười tươi tắn khi từ trong phòng của sư huynh em ra ngoài, nghe hai người trò chuyện thân thiết, và còn ánh mắt của sư huynh tràn đầy yêu thích nhìn em, anh liền ác tâm nghĩ, từ nay về sau sư huynh em nhất định sẽ thay anh chăm sóc thật tốt cho em! Anh có thể yên tâm rời đi rồi! Nhưng là anh không nghĩ tới...”
Tôi không đợi Đỗ Thăng nói xong, cũng đã không cách nào khống chế được cơn phẫn nộ của mình, hung hăng giơ tay ra tát một cái tát nảy lửa trên mặt anh!
Tôi thục lùi đến cạnh cửa lạnh lùng nhìn Đỗ Thăng nói: “Đỗ Thăng, anh ngay cả cơ hội giải thích cũng không giao cho em liền tự mình cho là đúng, cho là em và sư huynh một đêm kia có cái gì, anh căn bản là đang cố tình tìm một cái cớ, một cái lý do dối trá để mà chia tay em! Đỗ Thăng, em cho dù đã từng lên giường với anh, nhưng em không phải loại người tùy tiện gặp ai cũng “lên giường”! Đỗ Thăng! Anh nhớ cho kỹ, em hận anh! Em sẽ không tha thứ cho anh!”
Đỗ Thăng thống khổ dùng đôi tay che mặt cúi đầu giống như một con thú bị thương đang vật vã. Khi Đỗ Thăng nâng đầu lên, trên mặt đậm nét bi thương. Anh đưa ánh mắt thẩn thờ nhìn tôi, gằn từng tiếng từng tiếng: “Nhưng mà Phẩm Phẩm, anh yêu em! Anh vẫn yêu em! Anh vĩnh viễn yêu em!”
Lời nói của Đỗ Thăng giống như ma chú, làm cho tôi rơi xuống địa ngục không thể hồi sinh!
Tôi muốn kêu lên nhưng lại không có một âm thanh nào phát ra, chỉ có thể hoảng hốt đẩy cửa điên cuồng chạy ra.
Đỗ Thăng, anh yêu em mà lại như thế này sao? Anh yêu em mà sao có thể đem đến cho em những tổn thương kia? Vậy thì anh có thể đem vị hôn thê của anh biến thành em được không?
Không Đỗ Thăng! Coi như những thứ kia tổn thương có thể bù đắp, coi như vị hôn thê của anh có thể biến thành em, nhưng mà bé cưng đâu, anh cũng có thể đem bé cưng trả lại cho em sao!
Tôi chạy đến phòng vệ sinh, tay run run lạnh băng, tôi nỗ lực ổn định lại tâm tình của mình, sau đó soi gương sửa sang lại mình.
Trên cổ của tôi có một hàng nho nhỏ vết hôn hồng hồng. Tôi dùng sức kéo cao cổ áo ý đồ che kín những dấu vết này.
Đang lúc tôi vội vàng hấp tấp chỉnh trang lại mình, Cố Thiến đẩy cửa ra đi vào!
Khoảnh khắc tôi thấy Cố Thiến, cảm xúc đang căng thẳng trong nháy mắt được buông lỏng xuống, tôi cũng không nhịn được nữa cả người xụi lơ ngồi bệt xuống đất.
Cố Thiến hốt hoảng đi tới bên cạnh tôi gắng sức đỡ tôi từ mặt đất đứng lên, sau đó lại lung ta lúng túng lau nước mắt cho tôi, lại hoảng hốt hỏi tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì chẳng lẽ ở “Kim Huy” này có người to gan lớn mật ở phía sau mọi người ăn hiếp tôi!
Tôi chỉ là không nói tiếng cứ thế chảy nước mắt, cái gì đều nói không ra được. Cố Thiến cực kỳ tức giận nói: “Cậu có phải hay không lại gặp phải Đỗ Thăng rồi!”
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn Cố Thiến, sau đó từ từ gật đầu một cái.
Cố Thiến tức giận nói: “Đỗ Thăng chúng ta toàn bộ coi như nhìn lầm anh ta, phì! Anh ta chính là bị bệnh thần kinh, tớ cùng với Triệu Hòa Bình đi ra phòng rửa tay gặp anh ta nào có trêu chọc gì hắn đâu, nhưng anh ta thấy chúng tôi không nói hai lời liền xông lên vung liền quả đấm đánh, còn nói với Triệu Hòa Bình mấy câu lộn xộn lung tung ví dụ như “cậu như vậy dám phụ lòng cô ấy sao”, “vậy mà tôi cảm thấy giao cô ấy cho cậu là tốt nhất”, “cậu lại đối xử với cô ấy như... như... như vậy”, vân vân và vân..., lúc ấy tớ cùng Triệu Hòa Bình bị ngu toàn tập, sư huynh cậu còn đang ngẩn người ra chưa ra tay! Chờ Triệu Hòa Bình hồi hồn cho anh ta một đấm, anh ta giống như bị ma chướng vậy ngơ ngác bất động, đột nhiên sau đó cũng không quay đầu lại liền bỏ chạy, mười đủ mười hoàn toàn giống một kẻ điện! Chẳng qua tớ bây giờ trở về nghĩ lại anh ta vừa rồi điên khùng chạy về hướng phòng của chúng ta đó! Nhất định là Điền Nga này miệng rộng nói cho chồng của cô ta biết phòng của chúng ta ở đâu, nếu không Đỗ Thăng đâu biết đi đâu!”
Tôi nghe Cố Thiến nói mà trong đầu loạn thành một đống giống như xẹt qua cháy khét toàn bộ. Tôi hốt hoảng hướng Cố Thiến giải thích “Thiến Thiến, tôi cùng sư huynh ở giữa không có xảy ra qua bất cứ chuyện gì, cậu đừng nghe Đỗ Thăng nói bậy! Anh ta cái gì cũng không biết vẫn còn tự cho là mình cái gì cũng biết!”
Nét mặt Cố Thiến cứng lại nhìn tôi một lát sau đó liên tiếp gật đầu mà nói: “Cậu không cần phải vội vã giải thích, trong đầu tôi đây còn chưa có phản ứng kịp đấy. Lần này toàn bộ thông, Đỗ Thăng nói cái đó “cô ấy” chính là cậu Phẩm Phẩm!”
Tôi ngất a! Thế nào cảm giác giống như không đánh đã khai rồi sao!
Tôi sợ Cố Thiến hiểu lầm tôi cùng sư huynh có chuyện gì nên vội vàng nóng nảy giải thích tiếp: “Thiến Thiến cậu hãy nghe tớ nói, chuyện thật không có phức tạp như thế, tớ theo sư huynh...”
Cố Thiến không nhịn được cắt lời tôi và nói với tôi: “Phẩm Phẩm nè, đây là đến lúc nào rồi mà còn quan tâm cho người khác hả, cậu không thể chiếu cố chính mình hả! Tớ đã sớm biết nha đầu mà Triệu Hòa Bình thầm mến là cậu rồi, cậu cho là đôi mắt không đem đi luyện ở lò luyện đan thì không phóng ra được Hỏa Nhãn Kim Tình sao (ánh mắt khi nhìn người mình thích thì vô cùng nồng nàn, ý chị TT là khi Triệu sư huynh nhìn PP cũng đã từng phóng ra lửa đó)!”
Tôi nghe Cố Thiến nói xong có chút sững sờ, tôi nói: “Thiến Thiến, cậu không phải là người, cậu là yêu! Cậu cái gì cũng biết nhưng lại cũng không nói cho tớ biết là cậu biết, còn hại tớ lo lắng đề phòng sợ thương hại tới ngươi!”
Cố Thiến nói: “Trước kia bỏ qua! Phẩm Phẩm tớ hỏi cậu, Đỗ Thăng nói đem cậu để lại cho Triệu Hòa Bình là có ý gì? Tớ thật sự không hiểu, ở trong mắt anh ta cậu là người có thể đưa cho người khác là thế nào!”
Ánh mắt của tôi bắt đầu mất tiêu cự. Tôi mờ mịt nói với Cố Thiến: “Thiến Thiến, ngày mai tớ sẽ đi, tớ không sẽ bao giờ... nhớ tới anh ấy nữa, tớ sẽ quên anh ấy, thật! Tớ không muốn lại một lần nữa sát muối vào vét thương của mình, hiểu rõ thì sẽ như thế nào, có thể thay dổi được chuyện giữa tớ và anh ấy sao? Có thể làm cho vị hôn thê của anh ấy biết mất sao? Tớ không muốn nhớ những chuyện đau buồn này nữa, chờ tớ đi, hết thảy mọi chuyện sẽ xong xuôi tan biến đi!”
Cố Thiến nhìn tôi, không nói gì, chỉ thở dài một tiếng. Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy! - Chương 33
Nụ hôn của Hạ Tu
Cố Thiến và sư huynh đưa tôi về trường trước rồi sau đó sư huynh mang vẻ mặt bầm tím đưa Cố Thiến về nhà.
Đến bây giờ sư huynh cũng không hiểu vì sao lại chọc giận Đỗ Thăng, anh dồn ép hỏi Cố Thiến rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đây không phải là trời giáng tai họa xuống bất ngờ hay sao, chu
yện gì đang xảy ra đây? Cố Thiến bị sư huynh hỏi nhiều, mất kiên nhẫn liền hung hăng quẳng cho anh một câu: “Đỗ Thăng coi trọng em, muốn đánh anh cướp em đi, anh có tin không?” Sau đó sư huynh không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Đi vào trước cổng ký túc xá, tôi bỗng thấy dưới ánh đèn đường có bóng người đang đu đưa, tôi mở to mắt cẩn thận nhìn nhìn, thì ra đúng là Hạ Tu!
Tôi vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Tu, trong lòng có chút vui mừng nói: “Anh! Sao anh lại đến đây!”
Hạ Tu nói: “Ngày mai em đi, anh muốn ghé thăm em một chút”.
Tôi không muốn Hạ Tu phát giác tôi có chút khác thường nên cố gắng làm bộ thoải mái nói với anh: “Anh chờ lâu chưa?”
Hạ Tu chăm chú nhìn mặt tôi, hàng lông mày cau lại, lạnh lùng nói: “Phẩm Phẩm, em vừa khóc? Ai bắt nạt em?”
Tôi vội vàng khoát tay nói: “Không có, không có, không ai bắt nạt em cả, là em thấy tất cả mọi người đều đến tiễn em, cảm thấy hưng phấn mà thương cảm nên chảy nước mắt, thật sự là không ai bắt nạt em cả, em bảo đảm mà!”
Tôi cố gắng biểu lộ dáng vẻ thật thoải mái, nhưng ánh mắt Hạ Tu nhìn tôi càng lúc càng nghi ngờ, thậm chí tôi còn cảm thấy ánh mắt anh có lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.
Tôi đang buồn bực vì lửa giận của Hạ Tu dâng lên thì anh bỗng giơ tay lau lau cổ tôi.
Trời! Bị anh nhìn thấy dấu hôn rồi! Vừa nãy tôi chỉ lo khoát tay mà quên kéo cổ áo lên che vết hôn rồi!
Tôi nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, sợ hãi nói: “Anh, em không sao, thật mà, không xảy ra chuyện gì cả, anh đừng lo lắng!”.
Tay Hạ Tu vẫn đặt trên vết hôn đỏ ửng trên cổ tôi vuốt ve, nhìn tôi chăm chú không chớp mắt, lạnh giọng hỏi tôi: “Không sao? Không sao thì em nói cho anh biết những thứ này từ đâu ra!”.
Tôi nhìn biểu hiện bỗng trở nên lạnh lùng của Hạ Tu, sợ run cả người. Hạ Tu thấy tôi run run liền giơ tay kéo tôi đi tới xe anh.
Tôi vội vàng hỏi anh: “Anh, chúng ta đi đâu? Ngày mai em phải lên máy bay...”
Hạ Tu không quay đầu lại nói với tôi: “Chúng ta không đi đâu cả, chỉ vào trong xe ngồi thôi, ở bên ngoài hình như em hơi bị lạnh”.
Tôi ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Em là bị anh làm cho đông cứng rồi”.
Hạ Tu chợt dừng chân quay đầu lại nhìn tôi một cái, không nói gì đi đến cửa sau mở cửa cho tôi lên.
Tôi vừa vào trong xe, muốn hỏi anh đã chờ bao lâu rồi lần nữa, nhưng vừa quay đầu lại, chưa kịp mở miệng nói tiếng “anh” thì đã bị người vừa mới lên xe, đóng cửa lại, xoay người lại dùng sức ôm tôi vào trong ngực! Ngay sau đó, anh cúi đầu há miệng ngậm lấy đôi môi tôi.
Tôi chỉ cảm thấy sét đánh bên tai, sợ đến ngây người!
Tôi cố gắng đẩy Hạ Tu ra, trợn to mắt hoảng sợ nhìn anh. Nhưng anh lại cực kỳ thâm tình nhìn tôi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi đầy trìu mến, ngữ điệu tràn đầy tiếc thương nói với tôi: “Phẩm Phẩm, bị anh hù dọa sợ hãi sao? Phẩm Phẩm, đừng sợ, anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em! Anh vĩnh viễn sẽ thương em, yêu em!”.
Tôi giống như sắp khóc, âm thanh run rẩy nói với Hạ Tu: “Nhưng, anh là anh trai em!”
Vừa nói xong, nước mắt tôi cũng rơi xuống! Tôi không chỉ kinh hoàng mà còn sợ hãi, nói chung là không nhịn được mà rơi lệ!
Hạ Tu vừa dịu dàng lau nước mắt trên mặt tôi vừa nhẹ nhàng dỗ dành: “Nha đầu ngốc, anh cũng không phải là anh trai thực sự của em, có gì mà phải lo lắng! Phẩm Phẩm, chẳng phải lúc còn bé em luôn la hét lớn lên phải làm cô dâu của Hạ ca ca sao, chẳng lẽ Phẩm Phẩm đã quên rồi sao?”
Tôi nhìn Hạ Tu đang dịu dàng nói chuyện với tôi, trong lòng vốn nghĩ hẳn là anh đang nói những chuyện lúc còn bé, nhưng giờ phút này trong lòng tôi, ngoài gương mặt đó, giọng nói đó thì không thể nhớ nổi cái gì khác! Tôi nhớ rõ, người đó đã từng vô cùng cưng chiều gọi tôi là “nha đầu ngốc” giống như Hạ Tu bây giờ!
Tôi một câu cũng không nói nên lời, nước mắt vẫn không ngừng âm thầm chảy xuống.
Hạ Tu thận trọng ôm tôi vào trong ngực, dụ dỗ nói: “Phẩm Phẩm ngoan, đừng khóc nữa, anh không ép em nữa được không! Em cứ yên tâm đi học, anh chờ em trở về!”
Nghe Hạ Tu nói xong, tâm tình tôi dần dần buông lỏng xuống, không còn rơi lệ nữa.
Hạ Tu ôm tôi nói: “Phẩm Phẩm, em trở về ngủ một lúc đi, sáng sớm mai anh tới đưa em ra sân bay”.
Tôi khe khẽ gật đầu trong lòng Hạ Tu, sau đó từ từ rời ra, mở cửa xe đi vào ký túc xá. Tôi không dám quay đầu lại nhìn đôi mắt đang chăm chú nhìn tôi ở phía sau. Bởi vì trong đó chứa đựng thâm tình tràn đầy, tôi không thể tiếp nhận.
Hạ Tu, thật xin lỗi!
Không phải anh không tốt, mà em từ lâu đã không còn đủ năng lực yêu người khác nữa.
Trải qua một ngày đầy trắc trở, cuối cùng cũng đến ngày tôi lên đường đi du học.
Trên sân bay, Hạ Tu ôm tôi thật chặt, giọng trầm thấp nói với tôi: “Phẩm Phẩm, anh chờ em trở lại!”
Những lời này của anh khiến tôi tâm phiền ý loạn, tôi muốn mở miệng cự tuyệt anh, nhưng qua cả nửa ngày vẫn không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể mang theo hành lý, giống như chạy trốn, mất hết hồn vía đùng đùng đi lên máy bay.
Đợi đến khi sang bên trường học bên kia tôi sẽ viết thư cho anh có lẽ sẽ tốt hơn trực tiếp mặt đối mặt mà từ chối, cho dù là chuyện với sư huynh trước kia hay với Hạ Tu bây giờ, tôi đều không biết làm thế nào.
Tôi lên máy bay tìm tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống ghế, thở một hơi thật dài. Cuối cùng thì một đoạn thời gian cũng đã qua.
Gần đây cuộc sống của tôi trắc trở ngoài ý muốn, những việc đó đã đả kích tôi đến mức dường như lấy hết dũng khí tồn tại của tôi. Cũng may là, cuối cùng tôi cũng vượt qua, tạm thời tôi đã có thể vứt bỏ tất cả mọi phiền não, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Sáng nay lúc Cố Thiến cùng Hòa sư huynh đến tiễn tôi với hai vòng mắt đen thật to, tôi đã bảo bọn họ về nghỉ ngơi nhưng ai cũng không nghe, nhất định cùng Hạ Tu đưa tôi tới sân bay, sau đó trơ mắt nhìn bóng lưng tôi biến mất trong biển người mênh mông mới chịu. Tôi không nhịn được cảm thấy sống mũi cay cay, hai người đó đối với tôi thật tốt khiến tôi cảm thấy không thể báo đáp được.
Trong lúc tôi đang buồn bực thì một người đeo kính râm ngồi xuống bên cạnh. Tên đàn ông sau khi ngồi xuống tháo cặp kính xuống rồi nghẹo đầu nhìn tôi cười híp mắt nói: “Hello, anh tên Lý Thích Phong, thích trong thích hợp, phong trong diều phong (diều phong: diều gió); em gái tên là gì?
Tôi nhìn tên đàn ông tự xưng là Lý Thích Phong trước mặt, trong lòng đánh giá đúng trọng điểm: a nha, dáng dấp cũng không tệ, có vẻ đẹp trai; gương mặt hoa đào điển hình, ngũ quan đào hoa nở rộ, đúng là điển hình của loại người êu hoa ghẹo nguyệt; cử chỉ cũng rất hòa phóng, mặc dù mới lần đầu gặp tôi nhưng lại có biểu hiện vừa quen thuộc vừa theo đuổi; vô cùng chủ động làm cho người khác không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được hắn chính là một tên playboy chính hiệu.
Tôi nhìn Lý Thích Phong nở nụ cười ngây thơ thuần khiết nói: “Hello, đại ca ca, em tên là Nghê Thi Châu, thi trong thi ca, châu trong trân châu. Nhưng em không gọi là Châu Châu, bởi vì người khác lúc gọi tên Châu Châu thì trong lòng có thể len lén đổi thành Nhị sư huynh khiến cho em thua thiệt; em cũng không gọi là Thi Thi vì lúc mới gọi sẽ giống Sư Sư trùng tên với “phong lưu tình trường nữ nhân” thời cổ đại, lại còn ướt át giống như đang câu dẫn tiểu hài tử đi tiểu. Cho nên, cuối cùng em được gọi là Nghê Nghê”.
Từ nhỏ tôi đã vô cùng chán ghét cái loại đàn ông chuyên săn đuổi phụ nữ nên với tên Lý Thích Phong này tôi không chút do dự chọn một cái tên rất hay: Nhĩ thị trư (Nhĩ thị trư: Ngươi là heo).
Lý Thích Phong nghe tôi nói xong cười ha ha giống như một đóa hoa đào nở rộ, trong mắt hiện lên một làn sóng xuân nói với tôi: “Nghê Nghê tiểu muội muội, em cùng với Tiểu Ngũ linh vật của Olympic là một nhà?”
Tôi cười hăng hắc hỏi: “Đại ca ca, anh thấy tên em như thế nào?”
Lý Thích Phong vẫn hoa đào nở rộ gật đầu nói với tôi: “Hay! Tên em rất hay!”
Trong lòng tôi cười đến thắt ruột thắt gan. Đúng, tên rất hay, anh là con heo sao!
Lý Thích Phong nhìn thấy tôi âm thầm cười gian thì chợt nhíu mày, ngay sau đó khôi phục lại trạng thái hoa đào nở rộ nói với tôi: “Nghê Nghê tiểu muội muội, cái tên này, chính xác là rất hay, nhưng hình như là họ của em thiếu đi mấy nét. Hình như em họ Ngô, bỏ đi một vài nét thì họ cùng với tên em đặt cùng một chỗ thì tương đối hay ho a!”
Ngô? Ngô Thi Châu? Tôi là heo!
Tốt lắm, cái gã đàn ông này, tôi vừa mới giỡn hắn mà hắn đã bắt đầu giỡn lại tôi rồi.
Tôi mở to đôi mắt, tiếp tục giả bộ ngây thơ chớp chớp hàng mi nói: “Đại ca, em đem cái tên hay ho này cho anh vô điều kiện!”
Anh đi mà giữ lấy đi, cho dù thế nào, anh cũng là heo là được rồi.
Lý hoa đào cười ha ha nói với tôi: “Nghê Nghê tiểu muội muội, em đúng là một cô gái đáng yêu!”
Tôi nghe mấy lời này thấy không được tự nhiên, theo bản năng ưỡn ngực, muốn cho gã đàn ông mắt mù này thấy rõ một chút, tôi không phải là ‘tiểu” muội muội mà đã là một phụ nữ đã trưởng thành hoàn toàn.
Nhưng cử động của tôi lại không chỉ không đạt được hiệu quả như mong muốn, mà còn khiến cho tên Lý Thích Phong điên dại này cười đến chảy nước mắt nước mũi.
Lý Thích Phong đang cười đến muốn tắt thở, vùng vẫy giẫy chết nói với tôi: “Tiểu muội muội, em thật khác người a!”.
Tôi liếc mắt nhìn hắn, không thèm nói chuyện nữa.
Tôi hơi buồn bực, vì sao cuộc sống mới tôi đang vô cùng mong đợi lại do cái tên sét đánh này kéo màn che ra đây? Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy! - Chương 34
Cuộc sống ở nước ngoài
Cuộc sống ở nước ngoài thì sẽ như thế nào đây? Mạch Bao nói: nơi đó có rừng xanh biếc, có nước trong văng vắng. Nhưng mà Mạch Bao nói đó là đi chơi nha, tôi đến cũng không phải đi chơi a. Cho nên núi rừng xinh đẹp kia chẳng quan hệ tới tôi, cùng tôi sớm chiều chỉ là một đống giấy tờ và một cuốn sách dày từ điển Anh Văn.
Cũng may tôi từ nhỏ đã học Anh Văn liên tục rất chuyên nghiệp, cho nên tôi nghe Thầy giảng bài trên cơ bản đều hiểu, nhưng khi diễn nghĩa ra từng từ, từng chữ để hiểu rõ hơn thì tôi thật sự vô phương không thể làm được gì.
Du học sinh gốc Hoa trừ tôi ra còn có một cô gái họ Tô tới từ Đài Loan, ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hai người nhìn nhau thật sự kích động, chúng tôi ai cũng muốn biết đối phương rốt cuộc là quốc gia Châu Á nào tới. Chúng tôi xúc động yên lặng đưa mắt nhìn nhau hết mấy phút, rốt cuộc tôi dũng cảm bước về phía trước phát vỡ cục diện bế tắc.
Tôi thử hỏi: “Chinese? Japanese? or Korean?” (Người Trung Quốc? Người Nhật Bản? Còn là người Hàn Quốc?)
Đối phương nháy mắt hai cái trả lời tôi: “Parden?” (Không nghe rõ yêu cầu lặp lại lần nữa vấn đề)
Vì vậy tôi nhắc lại một lần nữa câu hỏi trên.
Đối phương sắc mặt rất ngượng, mặt hơi hồng hồng lại nói “Parden” một lần nữa.
Tôi lập lại lần nữa. Nhưng mà lúc này trong lòng tôi bắt đầu có chút hoài nghi cô ấy có phải là đang đùa giỡn với tôi hay không.
Đối phương trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi lấm tấm, nhìn dáng cô ấy thật gấp gáp cuống quýt.
Tới khi tôi lập lại câu trả lần thứ 3 cho câu hỏi “Parden” của cô nàng thì cô ấy rốt cuộc tức giận nổi khí xung thiên lên kích động dùng tiếng Hoa nói: “thật xin lỗi thật xin lỗi! Tiếng Anh của tôi không giỏi, cậu nói nhanh quá tôi thật sự nghe không hiểu cậu đang hỏi tôi cái gì! Nhưng làm sao đây, giờ thì tôi không biết cậu có thể hiểu tôi đang nói cái gì không nữa!”
Tôi cố gắng để cho khuôn mặt mình nở một nụ cười rạng rỡ, hoà nhã một chút, sau đó dùng tiếng Phổ Thông nói với cô ấy: “Tôi chính là muốn hỏi cậu từ đâu tới”.
Tô vì vậy thở phào một cái nói: “a u, chính là câu hỏi này hả, tôi thì lại tưởng tượng ra câu hỏi hồi nãy phức tạp hơn rất nhiều! Chào bạn tôi họ Tô, tôi là người Taiwan!”
Tôi lập tức xỉu, tôi nói: “Tô đúng không, là như vậy, cậu cũng biết tôi cũng nói tiếng Hoa đúng không, như vậy thật ra thì cậu hoàn toàn có thể dùng tiếng Hoa để nói “người Đài Loan”, không cần dùng tiếng Anh “Taiwan” để trả lời tôi!”( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Tô hỏi tôi tên gọi là gì, tôi nói tôi tên là An, Tô nói cái này tên có ý nghĩa gì sao? Tôi nói không có, chính là dễ nhớ.
Nhưng thật ra là có, lúc lên đại học tôi và Cố Thiến cùng nhau chọn môn học ngoại khóa, giáo viên để cho chúng tôi chọn cho mình một cái tên tiếng Anh. Tôi nói với Cố Thiến, cậu tên là Emilly đi, Cố Thiến hỏi tôi vì sao, tôi nói vì cậu mê ăn cho nên gọi là “millie”(cái chữ này khi phát âm tiếng Hoa ra giống chữ “hạt gạo”...haizzz tên của CT chính là “yêu gạo”). Cố Thiến nói: đã vậy thì cậu liền kêu là Ann đi, tôi vội vàng đồng ý và nói cô ấy không cần phải giải nghĩa ra làm cái gì, Cố Thiến nói đâu có dễ dàng cho cậu như vậy “giá rẻ” (tên của PP chúng ta cũng đâu đó, khi phát âm thì ra là “giá rẻ”, “hàng giá rẻ”...mò khúc này cả buổi đó các nàng, nên có gì sai sót các nàng đừng ném đá nhe!!!)
Tô nghe giảng bài thì tình hình trái ngược hoàn toàn với tôi, tôi Anh ngữ rất tốt, nhưng mà đối với với Anh ngữ miêu tả kiến thức chuyên nghiệp lĩnh ngộ không được tốt; mà Tô Anh ngữ cực dỡ, nhưng mà nếu như tôi giảng nghĩ lại tất cả những gì thầy giảng trong lớp cho Tô nghe, thì Tô lập tức lãnh ngộ được tất cả, sau đó cô ấy lại dùng tiếng Hoa pha Đài Loan của mình để phổ biến lại các kiến thức của bài học cho tôi. Bởi vì thế chúng tôi phối hợp với nhau không chê vào đâu được, cho nên thành tích học tập của hai chúng tôi đứng ở số 1 và số 2 không chỉ ở Du học sinh, mà coi như cùng học sinh bản địa, chúng tôi cũng là Hạc đứng trong bầy Gà.
Tô nói: “Ann cậu phải nói chúng ta là nổi bật nhất, chứ nói hạc trong bầy gà nghe là lạ làm sao”.
Tôi nói: “Nổi bật, so sánh cùng một loại, nhưng Hạc so với Gà là so sánh cấp bậc. Tớ chọn hạc đứng trong bầy gà, cậu thì sao?”
Tô nói: “Vậy tôi cũng chọn cái này”.
Tôi và Tô cùng nhau mướn một phòng trọ nhỏ ở ngoài trường, một người một phòng, một phòng khách một nhà bếp. Chúng tôi chiều học xong đều về nhà nhỏ cùng nhau nấu cơm cùng nhau ăn xem tivi nói chuyện phiếm, sau đó đi ngủ. Xem ti vi nói chuyện phiếm là toàn thân hoạt động, xem ti vi là tôi vừa nghe vừa nhìn, Tô thì nghe không hiểu cô ấy chỉ có thể nhìn hình ảnh, mà nói chuyện phiếm là tôi nói cho Tô nghe trên tivi đang diễn ra vấn đề gì Tô vừa nghe tôi nói vừa cố nhớ lại hình ảnh vừa qua rồi đem hai cái đó nhập vào một chỗ, cái kiểu giống như D.I.Y (Do it yourself- tự làm tự hưởng). Dịch và chế tác cho phim cùng lúc đó vẫn không thể bỏ qua hình ảnh đang diễn ra để sau đó, tôi xếp chữ nghĩa phối hợp hoàn thành một đoạn phim.
Tôi và Tô, quá trình hai người chúng tôi xem phim nói chuyện phiếm, đối với tôi mà nói, gọi là mệt chết người; đối với người mà nói, phải gọi là can đảm.
Thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ cùng nhau ngủ, trước lúc ngủ nằm ở trên giường lớn nói chuyện phiếm, cô ấy nói cho tôi về Đài Loan, tôi nói cho cô ấy về Trung Quốc đại lục. Có ngày tôi hỏi nàng Tiểu S ở Đài Loan rất được hoan nghênh ư, cô ấy nói không rõ lắm, bình thường cô ấy đều nghe Quách Đức Cương, tôi nói vậy cậu khẳng định cũng biết Triệu Bản Sơn đi, hai người bọn họ bây giờ đang ở Bắc Kinh là hàng xóm nhau rồi, Tô nói: “An, cậu thật giỏi, ngay cả tôi thích Triệu Bản Sơn cậu cũng biết được!”
Đến Newyork một tuần lễ sau, tôi căn bản đã thích ứng được cuộc sống ở nơi này. Tôi mua điện thoại di động, cước phí gọi cũng khá mắc, cho nên tôi chỉ có thể gọi điện cho Cha Mẹ, cố Thiến, Sư huynh báo bình an.
Sau cùng tôi nhắm mắt bấm số điện thoại di động của Hạ Tu. Tôi cố gắng để cho mình biểu hiện thật nhẹ nhõm tự nhiên, một chữ cũng không nói tới chuyện phát sinh ở cái đêm trước khi đi kia, cũng không cho Hạ Tu cơ hội nói. Cuối cùng tôi nói: “Ca, anh cũng không còn trẻ nữa, cha mẹ để cho em nói với anh rằng anh phải nhanh nhanh tìm vợ cho mình đi!” Sau đó cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại tôi cảm thấy tim mình đập loạn xạ, trên trán tôi cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Tô nói: “An, Đại lục hiện tại cũng lưu hành ***** yêu vậy sao?”(****dạng như Cấm luyến đó)
Tôi nói: “Xí, cô gái chớ nói hươu nói vượn, ***** vật này chỉ có Nhật Bản mới thích, ở chỗ tớ không có thịnh hành cái này, hơn nữa cậu không nghe thấy vừa rồi tôi đã hết sức trốn tránh hiện tượng này xảy ra đó sao!”
Tôi nói xong đã cảm thấy có cái gì đó không đúng, có chút không đánh đã khai, tôi lúc nào thì nói với Tô về đồng chí Hạ Tu có ý đồ gì đó đối với tôi? Nhưng không nói thì làm sao cô nàng có thể biết tôi và Hạ Tu có cái gì đó mập mờ đây?
Tôi nói: “Tô, cậu có thể nghe được tôi cùng anh tôi hai người ở giữa có mập mờ sao?”
Tô nói: “đúng a! Bởi vì hai người đối thoại quá kinh điển nha, cố ý tránh nói tới từ yêu, cố làm cho thoải mái buông lỏng khoa trương cười to, nhất là cái đặc điểm đó là biết rõ ràng trong lòng đối phương chỉ có mình mà vẫn còn mạnh miệng cười vui khuyên người ta đi kiếm tình duyên khác, đây đều là giọng điệu của yêu ****”.
Tôi nhất thời toát mồ hôi lạnh như mưa, cơ hồ là phải đở tường mới đứng vững. Tôi suy yếu vô lực hỏi: “Tô, cậu từ đâu biết những thứ này?”
Tô nói: “An cậu kém quá đi! Ở đại lúc có cái gì gọi là Kim Giang Nguyên đó, văn chương rất được ưa thích đó sao!”.
Tôi cảm thấy được đầu đặc biệt ngất, tôi nói: “Tô, cậu thật là một người yêu nước Đài Loan nha!”
Tô lập tức kích động nhảy dựng lên nói với tôi: “tôi biết! tên anh ta là Hinh Ngọc Sâm đúng không!”
Oh My God~~ a! Đó là gián điệp văn hoá từ Đài Loan, Tô là không biết sao
Tôi vốn cho là tôi ra nước ngoài là có thể thoát khỏi bóng ma Đỗ Thăng rồi. Nhưng là rất nhanh tôi liền phát hiện tôi sai lầm rồi, sai thái quá. Tôi quên một vấn đề, tôi hiện tại đang ở trong thành phố, chính là thành phố mà năm đó Đỗ Thăng đã ở và làm giàu; tôi hiện tại đang học ở trường học, chính là trường học năm đó đã bồi dưỡng Đỗ Thăng sau này trở thành thiên tài IT.
Ở chỗ này tôi chẳng những không cách nào quên được Đỗ Thăng, thậm chí tên tuổi của Đỗ Thăng so với ở trong nước còn vang dội hơn. Những người ở nơi này nhắc tới Đỗ Thăng, cùng với những bạn học thời đại học vẻ mặt giống y nhau, cũng rất si ngốc ngu ngu sùng bái cùng với mê mẩn.
Chỉ có tôi là ngoại lệ, mỗi khi nghe được có người hưng phấn nhiệt liệt đàm luận về Đỗ Thăng, tôi liền sẽ thay đổi trầm mặc cùng đau thương.
Ngày đó Tô thấy tôi không ngừng than thở vẻ mặt đau liền hỏi: “An người yêu của cậu qua đời sao? Cậu tại sao đau thương như vậy?”
Tôi nói: “Tô, tớ đọc cho cậu nghe bài thơ:có người chết, nhưng hắn vẫn còn sống;có người còn sống, nhưng hắn cũng đã chết. Mà người tôi yêu, hắn còn sống, nhưng trong lòng tôi, cũng đã chết”.
Tô nói: “bài thơ này thật quỷ dị thật đó, chẳng lẽ là trong Liêu Trai viết sao?”
Tôi hôn mê, bị Tô đánh. (“đánh” là Sét đánh nha các nàng, không phải Tô đánh đánh PP đâu nhe) Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy! - Chương 35
Phiên ngoại Đỗ Thăng (một)
Cô gái ấy, vừa ngây ngốc tiểu bạch, lại vừa xinh đẹp đáng yêu, mà khó hiểu nhất chính là tựa hồ như cô ấy không hề biết mình rất xinh đẹp mê người.
Tôi dùng tâm huyết cả đời mình lặng lẽ nghiên cứu tìm tòi chương trình Search Engine, ngày đó, lúc vận hành thử nghiệm lại có một lỗi nhỏ, có vẻ như không nghiêm trọ
ng nhưng lại làm cho cả chương trình lâm vào vòng tuần hoàn chết không cách nào khắc chế được, đồng thời nó lại còn có thể phục chế rất nhiều câu lệnh đã bị xóa đi khiến cả hệ thống ngừng hoạt động. Trong nhất thời không tìm ra cách giải quyết lỗi mới phát hiện này khiến tôi vô cùng bực mình.
Mấy người đồng sự của tôi thấy tôi phiền não không thôi liền nói với tôi, công ty tôi cùng nhiều công ty khác trong cùng khách sạn đang tổ chức một bữa tiệc giao lưu, hay là tôi nên đi giải sầu đi. Bình thường thì tôi sẽ không bao giờ tham gia loại hoạt động này, nhưng ngày đó, suy nghĩ của tôi đang rơi vào góc chết nên tôi nghĩ có lẽ nên đi ra ngoài một chút, may ra có thể thay đổi suy nghĩ.
Vì vậy, ma xui quỷ khiến tôi đi tham dự bữa tiệc xã giao này. Trong bữa tiệc có rất nhiều phụ nữ lấy cớ trượt chân ngã vào tôi, khiến tôi thấy phiền toái không chịu được. Một cô gái không não “té” vào tôi, ly rượu trong tay cô ta còn chưa kịp tìm chỗ để rơi xuống thì rượu trong ly đã không nể tình chút nào đã đổ vào người tôi, một giọt cũng không lãng phí.
Tôi rất tức giận, đối với loại phụ nữ nông cạn này không những tôi thấy chán ghét mà còn thấy khinh bỉ vô cùng. Tôi gọi phục vụ lấy quần áo sạch để thay ra, hơn nữa còn dặn dò anh ta quần áo càng tồi tàn càng tốt. Quả thực phục vụ đã chọn cho tôi một cái áo sơ mi cực kỳ “mộc mạc” cũ kỹ, tôi mặc chiếc áo sơ mi này ngồi ở khu nghỉ ngơi, may mà nhờ phúc của nó, những phụ nữ thực dụng kia không hề tới quấy rầy tôi nữ. Tôi không nhịn được càng thêm khinh bỉ những phụ nữ ham hư vinh này.
Tôi mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ này thì có một loại cảm giác “phản phác quy chân” (1), giúp tôi có linh cảm tìm ra cách giải quyết lỗi đó, tôi lấy giấy bút ra, nhanh chóng ghi chép lại ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu.
Trong lúc tôi đang sửa sang lại ghi chép vừa rồi, lúc ngẩng đầu lên, tôi thấy một cô gái nhỏ đang ngồi ở phía đối diện. Cô ấy rất xinh đẹp, có một đôi mắt to linh động. Lúc tôi ngẩng đầu lên, cô ấy nhìn tôi vẻ thán phục. Biểu tình thẳng thắn của cô ấy khiến tôi không thấy ghét, mà còn thấy vẻ thành thật đáng yêu, không nhịn được muốn trêu chọc. Tôi nói: “Ở nơi nhiều phụ nữ tầm thường hiếm có như thế này, may mà cuối cùng vẫn có một người có thể phân biệt được hàng tốt hàng xấu giống như em”.
Cô gái nhỏ nghe xong, trừng mắt nhìn tôi rồi ra sức giải thích: “Anh ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm, em không phải phân biệt hàng tốt hàng xấu. Chỉ là em cảm thấy hơi mệt mỏi nên tìm chỗ nghỉ ngơi một chút, nhưng nhìn đi nhìn lại, những chỗ tốt đều có người rồi, chỉ còn cái bàn này đặc biệt không có cô gái nào ngồi còn có một chỗ trống, em chỉ ngồi nghỉ ngơi thôi, anh ngàn vạn lần đừng có ý nghĩ là em muốn tiếp cận anh! Mẹ em bảo em còn nhỏ, không nên sớm sa đà vào tình yêu nam nữ, nhân lúc còn trẻ nên học thêm chút gì đó để cống hiến nhiều hơn cho xã hội thì sống mới có ý nghĩa”.
Tôi cảm thấy nha đầu này rất thú vị, còn lắm mồm nữa. Tôi hỏi cô ây ở công ty nào, nhưng cô ấy nói cô ấy đang còn là học sinh, tôi không biết cô ấy thật sự là học sinh hay không muốn nói rõ với tôi. Dù sao thì hứng thú của tôi đối với cô ấy càng ngày càng tăng. Tôi hỏi tên cô ấy là gì, nhưng cô ấy chưa kịp trả lời thì lại có một cuộc điện thoại gọi tới. Tôi vội nói trước khi cô ấy rời đi: “Nha đầu, nhớ nhé, anh là Đỗ Thăng”. Nhưng nhìn vẻ mặt ngốc nghếch lúc cô ấy chạy đi tôi cũng biết, nha đầu này thật không muốn biết tôi là ai. Hoặc là căn bản cô ấy cũng chẳng biết Đỗ Thăng là người nào, khiến tôi cảm thấy, số người biết đến tôi không phải là rất nhiều, cho thấy bình thường tôi chưa đáng kiêu ngạo, cần cố gắng kiêu ngạo thêm một chút nữa mới được.
Ngày hôm sau tôi không đến đó mà phải đi thuyết trình. Lúc tôi học ở Mĩ thì có một vị giáo sư gốc Hoa tôi vừa yêu vừa hận, lúc còn sống vừa là bằng hữu tốt lại vừa là giáo sư của tôi. Lúc tôi trở về nước thì trường học của vị giáo sư này vẫn hết sức mời tôi đến trường thuyết trình. Tôi cơ bản không quan tâm, nhưng không hiểu vì sao, nghĩ đến vị giáo sư này, mặc dù ông ta đã khiến tôi vô cùng đau khổ nhưng dù sao cũng là ân sư tôi kính yêu nhất, cũng đã dạy tôi rất nhiều điều có ích, vì vậy tôi đáp ứng lời mời của bạn ông ta.
Trong lúc tôi đang thuyết trình thì phát hiện nha đầu ngốc ngày hôm qua ngồi ngay ở hàng ghế đầu tiên! Thì ra cô ấy thật sự là một học sinh. Nha đầu này rất thú vị, rõ ràng ngày thường rất thông minh cơ trí nhưng lại có thể luôn luôn gây ra những chuyện ngốc nghếch. Nhìn dáng vẻ đau khổ của thầy hướng dẫn cô ấy, tôi cảm thấy công việc vô vị tẻ nhạt này lại trở nên thú vị hứng khởi vô cùng.
Nhưng lúc cô ấy chơi đùa thì thầm cùng tên nam sinh ngồi cạnh, tôi thấy cực kỳ khó chịu. Tôi có cảm giác một cái gì đó chỉ thuộc về mình bỗng nhiên lại bị người khác hưởng thụ. Tôi hiểu rõ, tôi đã có ham muốn chiếm giữ với nha đầu này rồi.
Kết thúc buổi thuyết trình, tôi vốn không muốn đi ăn cùng các vị đứng đầu ở đây, tôi biết chắc bọn họ có yêu cầu tôi làm chuyện gì đấy. Nhưng ở sau khán đài, tôi nhìn thấy nha đầu klại thay đổi chủ ý, quyết định đi ăn, hơn nữa còn đem cô ấy đi cùng.
Mỗi khi nhắc đến cô ấy, thầy hướng dẫn của cô ấy luôn mang một vẻ mặt vô cùng đau khổ khiến tôi thấy thật sự rất thú vị. Thầy hướng dẫn của cô ấy nói cô ấy tên là Nhậm Phẩm, còn nói tên của cô ấy với con người cô ấy giống nhau, nhìn đáng yêu như vậy, nhưng thật ra thì chẳng đáng yêu chút nào.
Trên bàn ăn, cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là như lang như hổ. Nha đầu kia dáng vẻ thanh mảnh, không tưởng tượng là có thể ăn đến mức chẳng nhìn thấy ai nữa. Đôi mắt to của cô ấy giờ đây sợ rằng ngoài thức ăn cũng chỉ có thức ăn thôi, mấy người ngồi cạnh cô ấy hoàn toàn làm như không thấy.
Nha đầu này thật thú vị, đang ngồi cùng không phải hiệu trưởng thì là thư ký, thấp nhất cũng là thầy hướng dẫn, nhưng những người này trong mắt cô ấy không sánh bằng cái bàn đầy thịt ba chỉ này.
Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc lúc ăn của cô ấy, trong lòng thấy êm ái vô cùng, giống như có một bàn tay em bé sơ sinh đang nhẹ nhàng xoa xoa. Tôi nhịn không được nghĩ phải trêu chọc cô ấy. Tôi dùng chút tiểu xảo khiến cô ấy đến ngồi bên cạnh tôi, trêu cho cô ấy uống rượu.
Nha đầu này, thật là một tiểu yêu tinh khiến người khác muốn trêu chọc! Cô ấy căn bản không ý thức được gương mặt đỏ hồng cùng đôi mắt mở to mênh mang mù sương khiến người khác thương tiếc đến cỡ nào! Không biết có phải vì rượu hay không mà tôi cảm thấy mình trở nên dễ rung động, mỗi khi quay lại nhìn cô ấy tôi đều có loại dục vọng mãnh liệt ôm cô ấy vào lòng, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại đỏ tươi kia.
Tôi có chút giật mình đối với rung động của mình. Mặc dù tôi không phải là người đàn ông thủ thân như ngọc, nhưng không phải loại người phóng túng tùy tiện. Tôi không lập đền thờ là thật, nhưng đối với phụ nữ tôi lựa chọn kỹ càng cũng là thật. Nhưng không tưởng tượng được đối với một cô gái nhỏ vừa mới gặp tôi lại có hứng thú mãnh liệt như vậy!
Lúc tôi lại quay đầu lại nhìn tiểu nha đầu ngồi cạnh thì cô ấy cười ngọt ngào với tôi, tôi biết cô ấy đang say, chứ nếu không cô ấy sẽ không cười ngọt ngào xinh đẹp như vậy với tôi, nhưng cho dù biết là cô ấy chỉ vô ý thức mà cười với tôi thôi, nhìn thấy lúm đồng tiền như đóa hoa rực rỡ mê người của cô ấy thì tôi vẫn không kiềm chế được lại thấy xốn xang trong lòng.
Trước kia, nếu ai nói với tôi anh ta vừa gặp đã yêu, tôi nhất định sẽ xì mũi khinh thường, Nhưng bây giờ, nhìn tiểu nha đầu trước mặt gò má mềm mại đỏ ửng như cánh hoa đào nở rộ, giống như ngôi sao sáng chói ngọt ngào cười với tôi, nhìn cô ấy nhìn tôi với ánh mắt mê ly mềm mại đáng yêu, tôi nghĩ, tôi có hiểu cảm giác tình yêu sét đánh là gì rồi.
Giờ phút này, tôi sợ là tôi cũng hơi say rồi! Chỉ là không phải say rượu, mà là say trong ánh mắt của tiểu tinh linh này! Thậm chí tôi cảm thấy trong lòng có một cảm giác rung động rất mãnh liệt.
Sau đó tôi hết sức không có ý tốt mà ra sức chúc rượu mấy lão nhân kia, khiến bọn họ tất cả đều uống rất nhiều. Sau đó, như mơ ước, tôi có cơ hội cùng tiểu nha đầu này ở cùng một chỗ. Tôi rất muốn hung hăng đoạt lấy tiểu nha đầu mê người này, nhưng khi nhìn vẻ mặt khả ái, tinh khiết ngây thơ ngốc nghếch giống như một đứa trẻ của cô ấy, tôi không đành lòng xuống tay.
Tôi đối với mình có chút bất đắc dĩ, mất công chúc rượu mấy lão nhân kia như vậy đúng là chỉ vì muốn ăn hết tiểu yêu tinh này thôi, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt ngây thơ nhỏ bé ấy, tôi mặc dù giống Đại Hôi Lang đói khát nhưng không đành lòng há miệng rồi.
Nội tâm tôi đấu tranh, sau đó cắn răng đưa cô ấy về ký túc xá. Ai dè, nha đầu này lại nói chết cũng không về, nói gì mà trở về với cơ thể đầy mùi rượu như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiết. Cô ấy giống như làm nũng nói nhất định không về, tôi ôm thân thể nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, lý trí đã dùng hết sức khắc chế bỗng “phụt” một cái bị phá tan.
Sau đó, tôi vui vẻ nghĩ: Nha đầu, việc này không oán được tôi rồi, tôi đã muốn đưa em về, nhưng em giống như tiểu bạch thỏ lại chủ động đốt dục hỏa của Đại Hôi Lang tôi, hôm nay mà không ăn em thì thực là không phải với ‘tiểu đệ đệ’ của Đỗ ca ca.
Tôi ôm tiểu bảo bối vào phòng khách, cô ấy cười ngây ngô với tôi, nói tôi thực sự là người tốt. Tôi nhìn gương mặt thuần khiết cười đến thiên chân vô tà, không khắc chế nổi dục vọng trong người nữa, hung hăng hôn lên môi cô ấy! Nhìn một cái cũng biết tiểu nha đầu này ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa trải qua, hoàn toàn ngây người, bộ dáng ngây ngốc đáng yêu khiến tôi vô cùng tiếc thương.
Tư vị của tiểu nha đầu thật sự quá ngọt ngào! Đôi môi mềm mại, đầu lưỡi ngọt ngào khiến tôi hôn mút không ngừng lại được! Tôi đưa tay dò vào trong quần áo của cô ấy, không nghĩ được nha đầu ngốc này gầy gò vậy nhưng chỗ đó thật đầy đặn! Cảm giác chạm tay vào nơi trắng nõn mềm mại khiến tôi rung động hận không thể một ngụm nuốt cô ấy vào bụng! Dục vọng trong cơ thể tôi nhanh chóng tích tụ, hạ thân căng trướng đến mức thấy đau.
Tôi ôm tiểu bảo bối của tôi đến bên giường, vừa hôn mút vừa nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cả hai. Lúc tôi cởi quần lót của cô ấy, cô ấy có ý ngăn cản lại, mà lý do lại là cô ấy còn là học sinh! Tôi buồn cười không dứt, càng phát hiện thấy tiểu bảo bối thật đáng yêu. Tôi cuối cùng vừa dỗ, vừa lừa cởi quần lót cô ấy ra, nhìn thân thể thiếu nữ trắng nõn mềm mại trước mắt, tôi xúc động giống một cậu bé mới lớn.
Lúc tôi tiến vào cơ thể của tiểu bảo bối, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng giống như mê sau, miệng khẽ rên rỉ nũng nịu, tôi có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có chạy khắp cơ thể! Tôi bắt đầu dùng sức, mạnh mẽ đâm tới trong thân thể nhỏ bé khít khao, tôi giống như một xử nam chưa hề biết mùi đời rung động không thôi, tiểu yêu tinh dưới thân thể này thực sự mang đến cho tôi cảm giác quá sức tuyệt vời, khiến cho tôi hận không thể đem cô ấy khảm vào trong thân thể, chỉ để tôi một mình độc chiếm cô ấy.
Cứng rắn của tôi trong cơ thể cô ấy được nơi nóng ẩm chặt chẽ bao vây, mỗi lần tiến vào rút ra tuyệt vời đến mức tôi muốn lớn tiếng gầm lên! Tôi mê say nghe dưới thân tôi mềm mại than nhẹ, thỏa mãn nhìn cô ấy vì luật động nhẹ nhàng của tôi mà run rẩy. Tiểu bảo bối của tôi thỉnh thoảng lại dùng vườn hoa thần bí của cô ấy kẹp chặt lấy tôi, mà cô ấy không phải cố ý mê hoặc khiến tôi không kìm được lại dong duổi bên trong người cô ấy, đâm vào rút ra mỗi lúc một nhanh, thâm nhập mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, cuối cùng tôi chạy nước rút, đem dục vọng cứng rắn nóng bỏng chôn vùi thật sâu vào chỗ ẩm nóng mềm mại thật chặt của cô ấy. Tiểu bảo bối của tôi không ngừng co rút kịch liệt, tôi bị cô ấy ưỡn người lên kẹp chặt lấy, rốt cuộc không thể nào ức chế được mà run rẩy co cắp bột phát cùng cô ấy. Trong khoảnh khắc đó, trước mắt tôi cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ thấy một luống ánh sáng màu trắng đẹp mắt, tôi ở trong đó bay lên thật cao, rơi vào vòng xoáy, xoay tròn... Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được, cái gì mới là chân ái, cái gì mới là dục tiên dục tử.
Lúc lên tới cao trào, bảo bối mỹ lệ dưới thân tôi run rẩy lên tiếng ngâm nga, giống như là vô cùng đau khổ, nhưng cũng giống như hết sức vui thích, giọng nói mềm mại, âm thanh thì thầm khiến tôi tê dại cả người, trong lòng ngập tràn mê luyến cùng say mê, cưng chiều mút chặt lấy đôi môi của cô ấy, đầu lưỡi dò vào trong miệng cô ấy, dụ hoặc lưỡi cô ấy cùng tôi quay cuồng bay lên.
Tôi nghĩ là tôi bị tiểu yêu tinh phía dưới này mê hoặc thật rồi!
------
(1) 返璞归真 – Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực đạt, trong võ thuật nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.