Anh nắng soi rọi vào khắp gian phòng, mặc dù nhắm mắt nhưng An Ninh vẫn có thể cảm nhận được hôm nay là một ngày nắng đẹp trời. Tiếng chuống điện thoại réo rắt inh ỏi bên tai khiến cô bừng tỉnh. Chỉ có cô vẫn còn để tiếng chuông chuẩn như thế ở thời đại này.
Nhưng sự ngạc nhiên quanh cô khiến cô quên đi tiếng điện thoại đang réo rắt, cô đang nằm trong một căn phòng xa lạ, xung quanh chỉ có tiếng chin hót, ánh nắng và hương thơm dịu nhẹ từ căn phòng bên ngoài.
Cô đẩy cửa bước ra, căn phòng trống trải, tách café vẫn còn nóng được đặt cạnh miếng bánh mì nướng giòn phết nước muối pha loãng. An Ninh trợn tròn mắt, không biết người đưa cô về đây là ai? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Những người biết được sở thích kỳ quái bánh mì nướng phết nước muối loãng chỉ có Thiên Thành… Tiếng chuông lại réo lên một lần nữa, là Thiên Thành…
-Em đang ở đâu vậy? Anh gọi cho em từ sáng tới giờ, hỏi người lễ tân họ nói tối hôm qua em không về phòng…rút cục em đã ở đâu vậy?
-Em…em…em gặp một người quen ở thành phố này…em và cô ấy đã uống một chút nên em đang ở nhà cô ấy.
-Em đang ở đâu? Uống có nhiều lắm không? Anh đi mua ít thuốc và canh sâm cho em.
-Không sao đâu, em đang ngồi cùng cô ấy…. lát nữa em muốn cùng cô ấy đi mua sắm nên anh không phải đón em đâu.
-Vậy khi nào xong thì gọi điện cho anh nhé, anh sẽ đón em.
-Em biết rồi.
-Đừng uống rượu đấy.
-Em biết rồi mà.
Cô cúp máy xuống, trước mắt cô là khoảng trống vô định. Cần miếng bánh lên và thấy mẩu giấy bên dưới miếng bánh. Cô ngạc nhiên vì nhận ra nét chữ đẹp như hoa của Thiên Bảo, trước kia khi còn là hầu gái cho cậu, cô đã không ít lần nhìn thấy chữ của cậu, dù cậu có viết nhanh hay chậm thì nét chữ vẫn rõ ràng và đều tăm tắp. “ Đừng bao giờ uống rượu nữa, nó không tốt cho sức khỏe của em đâu”. An Ninh thẫn thờ… những gì cô nhớ chỉ là hình ảnh mờ ảo của cậu hiện lên…Thiên Bảo của này trước và Thiên Bảo của bây giờ…cô không biết đâu là thật, đâu là giả cũng không biết mình đã nói gì, không biết mình đã phản ứng ra sao? Con người thật ấy, cô sợ cậu biết, cô sợ cậu phát hiện ra, cậu cần phải chôn vùi nó, không muốn ai biết.
Ăn hết bánh và café, An Ninh tắm rửa xong rồi xuống dưới trả phòng, người phục vụ nói đã có người thanh toán cho cô và còn nhờ người gọi giùm cô một chiếc taxi.
Dòng người vẫn vụt qua trên đường, vụt qua rồi lại vụt qua nhưng chẳng có gì đọng lại trong ký ức cô. Tất cả chỉ như thứ vô hình mặc định phải xuất hiện. Tại sao cậu lại ở đó? Cô gái đi với cậu, cô ấy đâu? Mọi chuyện càng trở nên rối bời mông lung hơn….
Chiếc xe đang chờ đèn đỏ ở một ngã tư đông đúc, rồi…
Cộc..cộc…cộc…
Một cậu thanh niên đầu đội mũ bảo hiểm gõ cửa kính xe An Ninh..
Mở cửa x era, cô chăm chú nhìn xem đằng sau lớn kính đó là ai? Cậu thanh niên gạt lớp kính lên và nói với An Ninh.
-Chị không nhận ra tôi sao? Tôi là nhân viên phục vụ ở quán bar hôm qua đó.
Nụ cười tươi cùng gương mặt đẹp như hoa của cậu ta khiến An Ninh nhận ra ngay. Thường thì cô không mấy để ý đến diện mạo cũng như hình thức của người khác nhưng ở cậu ta có điều gì đó in đậm trong đầu An Ninh. Đôi mắt đen láy đầy vẻ thông minh được giấu sau hàng mi cong dài của đôi mắt cười hình bán nguyệt. Sống mũi thanh tú cao ráo và cực kỳ nam tính, công thêm đôi môi mỏng gợi cảm, đôi môi rất giống An Ninh.
-Nhận ra chứ, cậu là anh chàng mang cocktail cho tôi đúng không?
-Đúng rồi đó. Chị sống ở thành phố này ah?
-Không, tôi tới đây du lịch thôi.
-Đi du lịch mà dùng taxi…hahaha. Hay để tôi đưa chị đi nhé, dù sao hôm nay tôi cũng không có tiết học.
An Ninh biết rằng đi cùng một chàng trai lạ mặt là một điều nguy hiểm, nhưng ở cậu ta có điều gì đó khiến An Ninh tin tưởng tuyệt đối. Cô lập tức trả tiền taxi rồi cùng cậu ta phóng đi trên chiếc moto phân khối lớn.
Đến một cánh đồng xanh mướt bên dưới cây cầu lớn, hàng lau đang đung đưa theo gió, chúng chỉ biết xoay theo chiều gió thổi, qua trái rồi lại qua phải đôi lúc lại xào xạc nghe rất vui tai.
-Chị thấy thế nào? Chỗ này có hợp với chị không?
Giờ cô mới được ngắm nhìn rõ gương mặt của cậu thanh niên. Vẻ lạnh lùng lãnh đạm hiện rõ trên gương mặt và đôi mắt dài sắc bén.
-Nếu nhắm mắt vào và lặng im thì chị sẽ nghe thấy tiếng nhạc đấy.
An Ninh nhắm mắt lại và thưởng thức…đúng như lời cậu ta nói, tiếng nhạc của trời đất hòa quyện lại, tiếng bông lau, tiếng chim hót, tiếng lá quay mòng mòng trên nền đấy, thỉnh thoảng lại còn tiếng còi oto đằng xa…Tâm trạng dần trở nên thoải mái hơn.
Như chợt nhớ ra điều gì, An Ninh quay qua hỏi cậu thanh niên.
-Tối qua, cậu có biết là ai đã đưa tôi về không?
-Không, hôm qua lúc tôi tan ca thì chị vẫn ở đó và còn gọi thêm rất rất nhiều ly cocktail khác nữa.
An Ninh gật đầu và đôi mắt có chút thất vọng.
-Chị dường như không phải là tuýp người thích nơi đông đúc.
-Sao cậu lại nghĩ vậy? –An ninh tò mò.
-Thì…tôi nghĩ như vậy dựa vào cách ăn mặc cũng như cách chị uống rượu.
-Nhìn cậu cũng đâu có giống một sinh viên nghèo cần tiền.-Cô nói đầy vẻ châm chọc.
-Vậy sao? Dựa vào đâu mà chị nghĩ tôi là một công tử nhà giàu.
-Thì..chiếc xe của cậu và phong thái của cậu….
-Hahaha…-cậu trai cười lớn- chiếc xe là do tôi vất vả kiếm tiền ở hộp đêm một năm trời đó. Cò phong thái của tôi vẫn vậy thôi, luôn luôn như vậy.
An Ninh thích kiểu cách nó chuyện thẳng thắn đó, mặc dùng chưa gặp nhau nhiều lần cũng chưa có gì với nhau nhưng cảm giác quen thuộc như đã gặp nhau từ rất lâu khiến An ninh càng thêm tò mò.
-Cậu bao nhiêu tuổi? tên là gì?
-Tôi 19 và….chị cứ gọi tôi là…-Cậu khựng lại không nói nữa.
-Gọi là gì?-An Ninh tò mò.
-Là Dương.
-Tên thật của cậu không phải là Dương đúng không ?
-Uhm.
-Tại sao phải dùng tên khác ? sao lại không dùng tên thật ?
-Tôi không thích tên thật của mình, nó khiến tôi nhớ về quá khứ.
-Quá khứ đau buồn phải không ?
Dương cười mỉm, cậu nhìn xa xăm về phía trước, cái nhìn của một kẻ thông minh dày dạn mùi đời.
-sao cậu không hỏi tôi tên là gì ?
-Tôi không có thói quen nhớ tên người khác, chúng ta cũng chỉ mới gặp nhau hơn nữa chị chỉ là khách du lịch. Nên chắc sau này cũng không gặp lại.
Dương nói rất đúng, tại sao lại phải nhớ tên người khác trong khi không muốn nhớ tới. Không biết tên, chỉ gặp nhau, đứng cùng nhau ở một khoảng trời và nhìn về một phía. Sau khoảnh khắc đó sẽ trở về hiên tại và chúng ta lại là hai người xa lạ vậy…cần biết tên nhau làm gì ?
-Chị có đôi mắt rất giống chị tôi. Đôi mắt rất đẹp.
-Vậy, chị cậu đang sống với cậu chứ ?
-Không, chị đang ở một nơi nào đó trên trái đất này, không chừng lại đang ở một thế giới nào đó.
-Chắc đã lâu lắm rồi cậu không gặp chị.
-Gần 8 năm, gần 8 năm rồi tôi không gặp chị ấy. Đến ngay cả gương mặt chị ấy tôi cũng không còn nhớ rõ nữa. Duy chỉ có đôi mắt của chị ấy, tôi không thể nào quên được.
An Ninh nhớ đến Tuệ Ninh- thằng em trai nhỏ bé của cô, nếu còn sống chắc giờ đây nó cũng đã cao lớn như Dương và cũng đẹp trai lắm.
Em trai An Ninh là một cậu nhóc thông minh, nhanh nhẹn và rất thấu hiểu người khác. Cậu luôn biết cách khiến người khác phải mỉm cười lúc cậu muốn và cũng có thể khiến họ khóc ngay lập tức, giống như một thần lực cộng thêm học lực suất sắc hơn người.Chính vì vậy từ nhỏ Tuệ Ninh đã được tất cả mọi người yêu quý.
Bỗng dưng An Ninh thấy nhớ gia đình vô cùng, nhớ đến người cha vất vả cực nhọc, đứa em mới lọt lòng hay khóc và nhớ đến một Tuệ Ninh hiểu chuyện thông minh lanh lợi. Hàng lau trước mặt vẫn đang rì rào rèo rặt, cô mong rằng chúng sẽ cùng gió mang nối niềm của cô đến bên cạnh những người thân mà cô yêu quý, để rồi một ngày nào đó cô có thể lại được gặp lại họ ở một nơi nào đó trên thế gian này.
Chap 50
Nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, hình ảnh của An Ninh vẫn không sao thoát ra khỏi tâm trí cậu. Rõ ràng cô vẫn còn rất yêu cậu nhưng sao lại một mực từ chối không chịu quay lại với cậu ? Tối hôm qua,mọi cảm xúc lại trở về điểm xuất phát. Lúc cậu đi lang thang ngoài đường , đã có lúc cậu muốn từ bỏ, không tiếp tục chờ đợi An Ninh nữa, cậu sẽ tới bên Hạ Du, một Ha Du hoàn mĩ như vậy sẽ không đến với cậu lần thứ hai.Nhưng cái giây phút cậu nhìn thấy chiếc ô trong suốt và gương mặt của An Ninh đứng trước quán Bar, mọi thứ đã thay đổi. Từ giây phút đó, trong mắt cậu chàn ngập hình bóng của An Ninh, cậu đã nhớ cô nhiều như thế, mong muống được gặp cô, được kể cho cô nghe cậu đã sống như thế nào trong suốt những tháng ngày không có cô. Muốn hỏi han cô,muốn quan tâm cô. Và cứ thế, cậu như con thiêu thân đi theo cô. Cậu chọn một ghế ngồi gần cô, nơi mà chỉ có cậu mới nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô. Cậu lặng nhìn cô uống hết từng ly cocktail một. Cho tới khi cô say…cô bắt đầu nói nhảm…một mình như một kẻ điên đang mượn rượu. Đến lúc này, cậu không thể đứng nhìn, cậu không yên tâm khi nhìn người con gái ấy say mềm ở chốn đầy cạm bẫy như vậy. Và một lần nữa, cậu đã quên đi lỗi lầm với Hạ Du, cậu đã đến bên An Ninh, ngắm nhìn cô ấy ở khoảng cách gần. Hóa ra đây là An Ninh lúc say, cô cũng có lúc thác loạn và hư hỏng như vậy sao ? và cô bắt đầu nói…
-Cậu lại tới rồi sao?……Cậu chỉ là ảo giác của em..thì hãy để cho em được ngắm nhìn cậu, đừng nói gì cả…đừng để em nghĩ rằng cậu đang ngồi trước mặt em, đang ở cạnh em như một người bằng xương bằng thịt.
Tại sao? Tại sao cô lại không muốn gặp một Thiên Bảo bằng xương bằng thịt? Cô vẫn còn nhớ tới cậu, nước mắt cô vẫn rơi mỗi lần nhắc đến cậu. Nhưng sao lại không chịu gặp cậu, cô nhồi nhét cậu vào trong đáy trái tim mình rồi khi say cô mới để chúng được thả ra. Rồi hình ảnh giấc ngủ khó khăn của cô, cô luôn ngủ co người như thế, miệng cắn chặt ngón trỏ. Không biết từ khi nào An Ninh lại luôn có cảm giác bất an như vậy? Nhìn cô một cách lặng lẽ, cậu lại càng không thể tha thứ cho bản thân mình. Nằm lên giường ôm trọn cô trong vòng tay, thân hình nhỏ bé gầy gò của cô càng khiến trái tim cậu nhói đau. Bất giác cô ôm lấy cánh tay rắn chắc của cậu, đáp lại cái ôm của cậu, cảm giác lạnh lạnh dần chảy dài trên mu bàn tay cậu. Cậu biết cô đang khóc, nhưng cậu có thể làm gì cho cô, cậu không thể làm gì để cô không khóc, cậu chỉ biết ôm cô một cách lặng lẽ như vậy. “ Hãy để anh ôm em một lát nhé, chỉ một lát thôi”.
Tiếng chuông điện thoại kéo Thiên Bảo về với thực tại, là điện thoại của Bà Lưu, bà muốn cậu cùng Hạ Du trở về nhà vào cuối tuần này. Chợt nhớ ra Hạ Du, cậu nhấc điện thoại lên…tiếng chuông vô vị bắt đầu đổ dồn dập.
-Alo.-Giọng nói nhỏ nhẹ của Hạ Du vang lên ở đầu dây bên kia.
-Tối hôm qua em ngủ ngon chứ?
-Uhm, vâng.
-Chúng ta….nói chuyện một lát được không?
-Anh đã suy nghĩ xong chuyện của mình chưa?
-Rồi, annh đã thấy mẩu giấy em để lại, thành thật xinh lỗi em.
-Không sao, vậy nửa tiếng nữa đợi em ở đại sảnh của khách sạn nhé.
-Được rồi, anh sẽ đợi.
Cúp máy xuống, lòng cậu lại rối như tơ vò “ Thiên Bảo ơi là Thiên Bảo, lần này mày chết thật rồi. mày phải nói gì với Hạ Du đây”. Cậu không muốn tiếp tục nghĩ nữa, muốn để cho những dòng nước mát lạnh giúp đầu óc cậu tỉnh táo hơn.
Chap 51
Cậu ngồi đợi Hạ Du quán café của khách sạn, cậu vẫn chưa biết mình nên nói gì với Hạ Du, giải thích thế nào về thái độ của cậu vào tối hôm ấy.
-Anh lại đang nghĩ gì vậy?- Hạ Du ngồi xuống trước mặt Thiên Bảo.
-Không, không có gì cả.-Thiên Bảo cười trừ.
-Anh có chuyên gì muốn nói với em sao?-Hạ Du trên môi vẫn nở nụ cười hiền dịu.
-Anh chỉ muốn xin lỗi em về chuyện tối hôm đó. Anh mải suy nghĩ quá nên không để ý đến mọi thứ xung quanh.
-Không sao, con người ai mà chẳng có lúc suy nghĩ như vậy.
-Hơn nữa…hôm nay anh muốn nói với em một việc.-Ánh mắt cậu dần trở nên nghiêm trọng.
-Có chuyện gì vậy? Trông sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng.
-Đó là chuyện quá khứ của anh.
Hạ Du cười nhẹ, cô ngồi yên lặng nghe cậu nói.
-Trước khi gặp em, anh đã yêu một cô gái.
-Và….
-Và giờ anh vẫn còn rất yêu cô ấy.
-Em biết.
Thiên Bảo ngạc nhiên khi thấy vẻ bình thản của Hạ Du.
-Sao em lại biết?
-Chỉ là anh không biết thôi, mọi thứ đều được viết hết trên mặt anh đó.
Thiên Bảo thẫn người ra một lúc, cậu cần lấy lại tinh thần. Sực nhớ ra rằng, từ trước tới nay, cậu chưa một lần nào ngồi nói chuyện tử tế với Hạ Du, trong ký ức của cậu, mọi thứ về Hạ Du đều mờ nhạt và không có chút chân thành.
-Em chỉ muốn hỏi anh một câu, có được không?
Thiên Bảo giật đầu rồi nhấp một ngụm café đắng , cái thói quen uống café đắng ngắt đó cũng chẳng hiểu từ bao giờ nó lại thành ra quen thuộc và dễ dàng đến thế. Trước kia, khi An Ninh còn là hầu gái của cậu, cậu luôn có những tách Americano thơm lừng ngon tuyệt. Ba năm nay nó đã thay đổi từ lúc nào chính cậu cũng không thể lý giải được.
-Phải mất bao lâu anh mới có thể quên được cô gái đó. Nếu một cô gái muốn đợi anh, cô ấy phải chơ bao lâu?
Vị đắng của café bắt đầu đọng lại ở đầu lưỡi rồi lam rộng xuống họng, vị đắng đến đỏ hoe mắt. Không, cậu chỉ là đang quá đỗi ngạc nhiên về những cậu mà Hạ Du nói, mắt cậu không thể chớp và miệng cũng không thể nói gì cả.
-Hạ Du ah…..Em…em là một cô gái tốt. Anh biết thời gian qua, em đã quan tâm anh, chăm sóc anh, ở bên anh. Anh rất biết ơ nem vì điều đó nhưng…trái tim anh chỉ có một chỗ và người con gái ấy đã lấy đi mất rồi.
-Anh yêu cô ấy đến vậy sao ?
-Em cứ nói với các bác bên nhà là anh không xứng với em, và em đã đá anh.
-Tại sao em phải nói như vậy ?
-Hạ Du, anh biết em quan tâm anh. Nhưng kiếp nay anh đành phải phụ tình cảm của em.
-Nhưng anh và cô ấy đâu có thể đến với nhau.
Thiên Bảo thần người ra một lúc, Hạ Du nói quá đúng, cậu và An Ninh giống như mặt trăng và mặt trời, khi mặt trời lên thì mặt trăng lặn và ngược lại khi mặt trăng lên thì mặt trời sẽ lại nằm vào góc tối. Chúng có thể gặp nhau nhưng không thể ở cùng nhau trên một bầu trời
-Anh biết…nhưng…anh không cho phép bản thân mình làm tổn thương một cô gái tốt như em.
-Em không sao, em sẽ đợi cho tới khi nào trái tim anh chịu chia sẽ chỗ cho em.-Nói rồi Hạ Du đứng dậy đi khỏi
Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, vẻ bề ngoài luôn lãnh đạm không thể che giấu cảm xúc của cô lúc này. Sự bối rối, sự hơn ghen, lòng đố kỵ và cả tình cảm đối với người đàn ông kia. Cô thật sự ghen tị với cô gái đó, một Thiên Bảo kiêu ngạo, đầy khí phách nam nhi lại là một kẻ si tình như thế. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Hạ Du cảm thấy mình thấp kém và bất lực, gần một năm qua, cô luôn bên cạnh cậu lúc cậu cần, không bảo giờ xen vào những cảm xúc hay những suy nghĩ của cậu, luôn tạo cho cậu một không gian riêng vô cùng thoải mái. Nhưng chính điều đó đã phản tác dụng, nó biến cô thành một cái bóng vô vị bên cạnh cậu, chỉ biết đứng bên cạnh, nhẹ nhàng và im lặng. Cô hơn ghét bản thân, hờn ghét vì sao cô lại không đến bên người đó sớm hơn, tại sao ông trời lại bắt tình yêu đầu tiên của cô đã phải nếm trải vị đắng. Gạt đi nước mắt đang lăn nhẹ trên má, cô ngắm nhìn khoảng không đầy mưa vô định qua lớp kính xe mờ đục.
Thời gian nghỉ ngơi đã hết, An Ninh lại tiếp tục lao đầu vào công việc của một phó tổng giám đốc tại Nhật. Những dư âm hỗn loạn vẫn còn trong đầu và trong từng cảm xúc, An Ninh ngồi trong phòng làm việc, nhìn mọi hoạt động của nhân viên bên ngoài qua lớp kính lớn trước mặt. Hóa ra trước đây, cô cũng đã từng bận rộn như một con thiêu thân như vậy, đống giấy tờ, các cuộc điện thoại, chạy đi chạy lại và cả những mẩu giấy nhớ chằng chịt trên màn hình máy tính. Công việc hiên tại của An Ninh không phải nhàn hạ, nhưng nó vẫn có đủ thời gian cho cô ngồi ngâm nga một tách cafe. Nhấn phím 1 gọi cho phòng thư ký…và yêu cầu cô ấy mang cho An Ninh bản kế hoạch của tháng.
Chỉ vài phút sau, bản kế hoạch đã được đặt trước mặt An Ninh. Cô sực nhận ra rằng ông Tổng giám đốc đã mở một chi nhánh mới tại Việt Nam và muốn cô về nước khảo sát tình hình. Và vé máy bay đã được lên lịch sẵn, ngày mai cô sẽ có mặt tại Việt Nam.
………………………..
Việt Nam đang là mùa đông, thời tiết lạnh buốt không như ở Nhật, cô đã xa cái mùa đông ở Việt Nam được hơn 3 năm, và giờ thì lại cảm thấy quá lạ lẫm với kiểu thời tiết khắc nghiệt nơi quê cha đất tổ. Và ngoài trời lại còn mưa, cơn mưa phùn đặc trưng càng làm cái buốt thêm buốt hơn. Đường từ Nội Bài về thành phố thật dài, và…HĂT…TTTTT…X…I`…. Tệ thật, mới về nước đã bị ốm, cô còn rất nhiều việc phải làm mà lại khụt khịt như vậy. Mở túi ra định lấy một viên thuốc cảm nhưng…thật là quá tệ hại, cô đã trở thành một cô gái đuểnh đoảng từ khi nào ? Đã sắp sẵn một túi to đùng thuốc mà vẫn để nó ở nhà.
-Cô gái, cô định tới đâu ?-Người lái taxi bất ngờ hỏi An Ninh.
Cô đưa cho người đàn ông một mẩu giấy ghi địa chỉ rồi cố gắng chợp mắt một lúc sau chuyến bay dài mệt mỏi.
Cửa khách sạn mở ra trước mắt, là một khách sạn lớn ở gần trung tâm thành phố, cô sẽ nghỉ ngơi hôm nay là ngày mai sẽ bắt đầu với công việc của mình.
Tắm rửa một hồi rồi ngả lưng xuống chiếc giường êm ả, đầu óc cô vẫn còn choáng váng, thuốc cảm lại không có. Cô lắc đầu rồi chui vào chăn ngủ cho quên đi cơn đau đầu đang hành hạ, tối cô sẽ xuống phố và mua thuốc.
Trời không còn mưa nữa nhưng đường trơn và ướt nhẹp, phốn Hàng Bông vào cuối tuần đông đúng, ba năm trôi đi, các con phố cũng khách trước nhiều, chúng vẫn nhỏ bé nhưng nhiều hàng quán và xe cô hơn. Đi dọc theo vỉa hè nhỏ, cuối cùng thì cô cũng tìm được một hàng thuốc, nhưng không thể uống mà không ăn gì…và cô lại đi tiếp. Trời càng về tối càng lạnh, nó khiến cô run lên mặc dù An Ninh đã mặc rất rất nhiều áo khoác. Chợt chiếc túi trong tay cô vụt mất, cô giữ lại nhưng bị lôi xếch đi….rồi vụt ngã…chân cô đau điếng nhưng vẫn cố chạy để đuổi theo tên cướp đang dần lẫn vào đám đông…
-Xin anh giúp tôi đuổi thoe tên cướp…..-An Ninh cuống cuồng víu vào tay một người đan ông to cao đang đứng gần đó…..
Rồi anh ta vụt chạy đuổi theo tên cướp, dáng chạy thật nhanh, thật mạnh mẽ.
Cái chân cà nhắc của cô càng lúc càng đau hơn, trời lại càng lúc càng lạnh, nó khiến cô càng lúc càng mệt mỏi. Cô ngồi xuống một mái hiên bên đường và chờ người đàn ông kia quay lại.
-Em không sao chứ ?
Người đang ông đưa chiếc túi ra trước mặt An Ninh, theo lễ nghĩa, cô ngước mặt lên và cảm ơn…Nhưng người đứng trước mặt kia làm cô sững sờ. Tại sao cậu lại ở đây ?
-Em không sao chứ ?- Cậu hỏi lại một lần nữa.
-Sao lại là anh ?-An Ninh hỏi trong sự ngạc nhiên tột độ.
-Em quên rồi sao ? Chính em là người níu lấy tay anh và muốn anh đuổi theo tên cướp.
Đúng, lúc đó cô cuống quá nên cũng chẳng kịp nhìn mặt, trái đất thật là tròn, người không muốn gặp cuối cùng lại vẫn cứ phải gặp.
-Nhưng mà, sao em lại ở Việt Nam ? Không phải em đang ở Nhật sao ?
-Tôi ở đâu thì có liên quan gì tới cậu chứ ?- An Ninh vừa nói vừa đứng dậy một cách khó khăn, cô phải vịn vào bờ tường để không bị ngã.
-Có thật là em không sao không ? Trông sắc mặt em xấu lắm.-Cậu hỏi bằng vẻ lo lắng.
-Tôi không sao cả, cảm ơn cậu vì đã giúp tôi lấy lại chiếc túi.-Nói xong rồi An Ninh quay lưng định bỏ đi, nhưng chiếc chân đau lại không nghe lời, nó khiến cô chuệnh choạng và ngã xuống. Nhưng may thay bàn tay của cậu đã đỡ lấy cô. Cậu nắm chặt tay cô rồi thốt lên.
-Sao người em lại nóng thế ? Chân còn đau nữa?
Cô vùng vằng rời khỏi vòng tay cậu.
-Cậu Thiên Bảo, tôi rất cảm ơn cậu nhưng xin cậu, đừng lại gần tôi them nữa.-An Ninh nói bằng giọng nghẹn ngào. Rồi quay lưng rón rén đi thẳng.
Bất chợt Thiên Bảo bế thốc An Ninh lên từ đằng sau khiến cô ngạc nhiên và có phần hoảng hốt.
-Anh làm cái trò gì vậy ? Bỏ tôi ra….-An Ninh giãy giụa đấm vào người Thiên Bảo…
-Ngồi im đi, anh hứa là sẽ đi ngay sau khi đưa em về phòng.
Lời nói quả quyết của cậu khiến An Ninh chẳng phản ứng được gì nữa, cô biết rằng một khi cậu đã muốn làm gì thì chẳng bao giờ cô có thể cản được.
Về đến phòng, Thiên Bảo đặt An Ninh xuống giường rồi chạy ngay vào phòng tắm lấy một chậu nước lạnh.
-Cậu để đó, tôi tự làm được.
-Em đừng lo, nếu không làm như vậy thì anh không an tâm đâu. Ngồi im đi, khi nào chân em đỡ hơn thì anh sẽ đi.
Cô ngồi yên để cậu chườm chiếc khănlạnh buốt lên chân. Cảm giác hơi ấm của bàn tay cậu chuyền nhẹ vào bắp chân rồi cái lạnh tê cứng của chiếc khăn khiến An Ninh không còn đau nữa, cô dựa người vào thành giường và lặng nhìn về khoảng không trước mặt. Trên bức tường là một bức tranh lớn với hoa cỏ và dòng xuối…tất cả đều được sử dụng gam màu nóng khiến cho căn phòng trở nên ấm áp hơn. Cạnh đó là một bình hoa ly lớn tỏa hương thơm nhè nhẹ…nó giống như liều thuốc ngủ đựa cô vào giấc sâu mà không hay để ý Thiên Bảo đang ngồi bên cạnh.
-An Ninh…An Ninh…nào tỉnh dậy đi nào, ăn cháo rồi còn uống thuốc.
An Ninh mơ hồ mở mắt ra, mọi thứ vẫn còn đang trong cơn ngái ngủ, cô dựa người lên thành giường và cảm nhận được hơi nóng ngùn ngụt đang bốc lên trong người và cái đầu đau như búa bổ.
-Em ăn cháo đi, anh đã mua thuốc rồi, lát ăn xong chừng 30 phút thì uống nhé.-Nói rồi Thiên Thành lại cột lấy chiếc áo mangto khoác lên người.
-Cậu đi ah ?-An Ninh nói bằng giọng hơi tiếc nuối.
-Uhm. Anh có việc, phải đi. Em cứ ăn cháo rồi uống thuốc đi. Anh đã dăn lễ tân rồi, hễ em muốn đi đâu, họ sẽ cử người lên đỡ em xuống taxi. Chân em còn đau, nên tránh đi lại nhiều.
Cánh cửa đóng lại và trong phòng chỉ còn lại mình An Ninh. Cảm giác không đẩy Thiên Bảo ra thật lạ,suốt ba năm qua thứ mà cô luôn giữ nhắc nhở mình chính là phải tránh thật xa Thiên Bảo để có thể có cuộc sống tốt hơn. Thế mà thứ cô nhận lại chỉ là những cảm xúc khó tả, sự dày vọ, dặn vặt và nối đau trong sâu tâm khảm. Vậy mà chỉ vài phút ở bên cậu, lặng yên không phải kháng, tất cả những cảm xúc khó chịu suốt ba năm qua như tan biến hết. Cô biết mình đi sai đường và chỉ mang lại cho bản thân sự khổ sở, nhưng….giờ đây đã quá muộn chưa ?…khi cái mong muốn nhỏ bé là được ở bên cậu ấy lại trỗi dậy. Có lẽ đã quá muộn khi bên cạnh cậu có người con gái mà cô không thể sánh bằng, người con gái đẹp như hoa, nụ cười hiền dịu tựa trăng rằm và có một xuất thân cao quý hơn cô. Đưa thìa cháo lên miệng, cảm giác ngọt ngào lan tỏa theo đầu lưỡi, liệu cô còn có thể gặp lại cậu không ? Có lẽ quên đi vẫn là giải pháp tốt nhất.
Chap 53
Chi nhánh mới tại Hà Nội của công ti mĩ phẩm M thuộc tập đoàn M nằm giữa một côn phố đông đúc và sầm uất. Công việc của An Ninh đã bắt đầu bận rộn từ sáng sớm, cô tới chi nhánh tổng và làm việc với giám đốc ở đó, công việc kinh doanh trong tháng đều được An Ninh lên kế hoạch, đề suất trong cuộc họp một cách bài bản và cực kỳ suất sắc khiến mọi người ai nấy đều phải trầm trồ thán phục về tài năng của nữ phó tổng trẻ tuổi. Sau cuộc họp, An Ninh cùng mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lại tieps tục công việc, cô muốn hoàn thành xong sớm nhất có thể để cô được về Nhật càng sớm càng tốt. Giám đốc chi nhanh đưa An Ninh tới cửa hàng bán và giới thiệu sản phẩm cách đó không xa, nhân viên phục vụ rất tốt và khách ra vào cũng khá đông đúc. An Ninh đứng ở cuối gian phòng quan sát toàn bộ công việc của mọi người rồi khẽ mỉm cười mãm nguyện về sự lớn mạnh của công ty.
-Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó ?- Giọng nói quen thuộc của người đứng trước mặt khiến An Ninh giật mình ngạc nhiên.
Bà Lưu đang đứng trước mặt cô, đưa ánh mắt dò sét về phía cô. Đôi mắt đa nghi và lạnh lùng đến đáng sợ vẫn không khác trước chút nào. Lúc đầu An Ninh hơi sợ nhưng bình tĩnh lại một chút, cô nở nụ cười và bắt đầu giới thiệu bản thân mình với Bà Lưu.
-Chào bà, chắc bà không còn nhớ, đã có lần công ty chúng tôi hợp tác làm ăn với công ty của con trai bà….Xin tự giới thiệu, tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn M tại Nhật – Quách An Ninh.-Từng từ, từng chữ An Ninh đều nói rất rõng rạc và nhất là ba chữ ‘Quách An Ninh’, cô muốn bà Lưu biết được rằng bây giờ cô không còn là cô hầu gái An Ninh nghèo khổ như trước nữa, giờ đây cô đã là một người phụ nữ rắn rỏi và có chỗ đững trong xã hội.
Dường như bà Lưu đã nhận ra cô là ai, bà hơi ngạc nhiên một lúc rồi lại quay trở về với bộ mặt sắt đá.
-Thảo nào tôi lại thấy cô quen như vậy…hóa ra là An Ninh…cô hầu gái đáng thương của nhà tôi ba năm về trước. Giờ chắc cô sống tốt lắm nhỉ…cũng chẳng phải hỏi, nhìn cơ ngơi của cửa hàng và cái ghế mà cô đang ngồi chắc cũng đủ biết.
-Tôi sống rất tốt, cũng là một người không thiếu tiền…cảm ơn bà đã quan tâm.
-Cũng không trách được, đôi mắt xinh đẹp và điệu bộ hiền dịu thế kia thì kể cả địa vị cao hơn chắc cô cũng có thể vươn tới được. Đúng là con người có nhiều loại.
An Ninh hiểu ẩn ý mà bà Lưu muốn nói, từng cậu từng chữ xúc phạm cô một cách nặng nề, ngay lúc đó cô chỉ muốn bỏ chạy và khóc thật lớn. Nhưng ba năm qua cuộc đời đã dạy cô phải biết đối mặt với nỗi sợ và sự nhục nhã. Vì chỉ có đi qua nó mới là con đường ngắn nhất để cô không còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi đứng trước mặt người đàn bà độc ác này.
-Đúng như bà đã nói, con người thật có nhiều loại….và tôi cũng chỉ là một loại người trong vô vang loại người thôi.
-Thật là không ra gì, cô nghĩ cô là ai mà giám ăn nói như vậy hả ?-Bà Lưu tức giận nạt lớn khiến mọi người xung quanh quay sang nhìn An Ninh và Bà Lưu.
Lập tức An Ninh quay lại với thái độ của một nhân viên, cô chắp tay gọn gàng trước bụng rồi cúi xuống tỏ vẻ kung kính.
-Xin lỗi quý khách, chúng tôi không thể tiếp tục trả lời câu hỏi của bà được, mong bà thông cảm. Hiện tại ở cửa hàng của chúng tôi có rất nhiều sảm phẩm tốt cho bà, mong bà chiếu cố và luôn ủng hộ chũng tôi.
Bà Lưu tức tôi không nói được gì rồi vùng vằng bước ra khỏi cửa hàng. Ra tới cửa, bà ngạc nhiện khi thấy Thiên Thành đang đứng ở đó với một bó hoa lớn trên tay.
-Mẹ tới đây làm gì ?-Thiên Thành ngạc nhiên hỏi.
-Còn con ? Con tới đây làm gì ?…..Không lẽ…..vì con nhỏ An Ninh đó.
-Đúng, vì cô ấy đó.-Thiên Thành nói chắc như đinh đóng cột.
Bà Lưu nén cơn tức giận và ra lệnh cho cậu Thiên Thành lên xe.
-Lên xe đi, mẹ cần nói chuyện với con.
-Con đang bận, để lúc khác.
-Lên xe, không mất quá nhiều thời gian của con đâu.
Thiên Thành gửi bông hoa cho cô tiếp tân đứng ngoài cửa và nói với cô ấy chuyể cho An Ninh rồi lặng lẽ theo Bà Lưu lên xe. Chiếc xe lao thẳng tới một nhà hàng sang trọng.
Bà Lưu bước và đặt hai phòng riêng.
-Quý khách muốn dùng gì ạ ?
-Tất cả các món có trong thực đơn, mang và phòng bên cạnh, không có lệnh của tôi không ai đươc phép bước vào phòng này.
Khi tất cả nhân viên phục vị đi ra và cánh cửa khép lại thì…..lúc này cơn thịnh nộ của Bà Lưu bắt đầu bộc phát.
-Con nghĩ sao mà lại đi qua lại với hạng người như nó ? Anh con đã bị nó dụ dỗ một lần, giời lại đến con nữa sao ? định vác cáo về nhà hả ?
-Ai dụ dỗ anh con ? An Ninh ư ? Là anh ấy đã cướp đi sự trong trắng của cô ấy, anh ấy đã cướp đi người con gái của con và giời con chỉ muốn lấy lại.
-Người con gái của con? Con nói là không biết ngượng miệng sao ? Ai cho phép con lấy nó mà con nói nó là của con ? Dù có chết mẹ cũng không để nó bước và Lưu gia. Địa vị của chúng ta và nó khách nhau, con biết con là ai không hả Thiên Thành ? Con là thiếu gia nhà họ Lưu danh tiếng đấy.
-Nhưng con chỉ được nhận về nuôi, con đâu phải mang dòng máu Lưu gia trong người….Con không trông chờ gì cái tài sản của Lưu gia cả. Thứ con cần chỉ là cô ấy. Anh Thiên Bảo đã không bảo về được cô ấy thì con sẽ là người bảo vệ cô ấy.
-BỐP…..một cái tát đau điếng dành cho cậu…..Đây là lần đầu tiên bà Lưu đánh cậu.
-Ai nói với con…con không mang dòng máu Lưu gia ? ai nói rằng con được nhận về nuôi ? Con là con trai của mẹ, đứa con mẹ dứt ruột đẻ ra….rồi vất vả nuôi nấng…giời đây lại nói như vậy…mẹ không cho phép con được nghĩ như vậy.
-Mẹ đừng nói như thế, chẳng phải mẹ nhận con về nuôi khi mẹ đẻ con bị giết chết sao ? Tất cả mọi người trong nhà đều biết sự thật đó.
-Đồ ngốc…con nghĩ vì sao mẹ lại đưa con về Lưu gia ? trong khi mẹ đã có 3 người con ? Con trông mẹ giống một người thích làm từ thiện và nhận con nuôi lắm sao ?
Thiên Thành bắt đầu không hiểu những gì bà Lưu nói….dường như bà đang rất xúc động, hai mắt bà đỏ lên còn khóe mắt thì ngấn lệ.
-Mẹ nói gì con không hiểu ? Nếu như vậy…tại sao ? Tại sao….Mẹ giải thích cho con đi.
Bà Lưu ngận ngùi ngồi xuống ghế trước khi lật lại quá khứ.
-Mẹ biết giấu con là mẹ không tốt nhưng đó cũng chỉ là muốn bảo vệ con. Lúc mẹ chưa là người của Lưu gia…mẹ đã yêu một người đàn ông…người đó rất tốt với mẹ, mẹ đã trao cho ông ấy hết những gì mình có ngay cả trinh tiết đáng quý nhất cả người con gái. Nhưng….khi mẹ và người đó chuẩn bị kết hôn thì….ông ấy bị tai nạn và qua đời. Lúc đó mẹ đang mang thái con được hơn 1 tháng tuổi. Lúc đó mẹ quả thật rất quẫn, mẹ không biết nên làm gì…nên đi về đâu. Nhưng vì quá yêu ông ấy nên mẹ quyết định sinh con ra. Trong khoảng thời gian đó mẹ đã quen với người bố hiện tại của con. Sự giàu có và quyền lực của ông ấy là mẹ nổi tham vọng và oán trách số phận nghèo nàn của mình. Lúc đó mẹ sống cùng em gái mình, và cũng là người mẹ đã qua đời vì bị giết của con. Bà ấy không thể sinh nở được nên rất quan tâm và chăm sóc con khi con còn trong bụng mẹ. Và khi bà biết được tham vọng của mẹ….bà đã lặng lẽ mang con đi….khỏi vòng tay mẹ khi con mới chào đời. Mẹ đã tìm kiếm con…nhưng không thấy….mẹ đã đau khổ đến nhường nào khi không thấy con, lúc đó mẹ tưởng chừng như muốn chết đi.Nhưng người đang ông mang họ Lưu ấy đã cho mẹ dũng cảm sống tiếp. Ông là người hiền lành, giỏi giang và rất biết quan tâ, dần dần mẹ cũng đã khá hơn và một năm sau đó mẹ cưới ông ấy. Khi về làm dâu Lưu gia mẹ vẫn không ngừng tìm kiếm con..nhưng càng ngày càng không thấy…suốt hơn mười năm trời…mẹ vẫn sống trong dằn vặt và bất an. Và rồi người đàn ông đó cũng ***** mà đi vì căn bệnh ung thư quái ác. Năm đó con mười hai tuổi…khi mẹ tìm ra con cũng là lúc mẹ nuôi của con qua đời….Mẹ đã đưa con về Lưu gia. Để mọi người không dị nghị…mẹ đã nói dối là nhận nuôi con. Lúc đó một mình mẹ gánh vác cả cơ nghiệp nhà họ Lưu…vất vả đến mấy mẹ cũng vẫn luôn dành tình yêu thương cho con để bù đắp đi lỗi lầm của mình năm xưa. Không lâu sau đó mẹ biết được sự thật…Bố đẻ của con là an hem cùng cha khác mẹ của Lưu gia…Đó chính là lý do vì sao…trong người con vẫn mang dòng máu nhà họ Lưu.
Thiên Thành sững sờ trước những gì Bà Lưu nói…giờ đây…cậu không biết phải nói gì, cũng không biết bản thân mình phải phản kháng ra sao. Sự thật được phơi bày trước mắt những cảm xúc mông lung khó tả này khiến cậu cảm thấy khó chịu và cũng khó xử. Cậu nên giận hay nên thương người mẹ ruột sau hơn hai mươi năm trời mới dám nhận con? Cậu nên giận và vì cái tham vọng của bà hay nên thương bà vì đã bị cướp đi mất đứa từ khi mới lọt lòng? Cậu không biết mình nên làm gì…Cậu chạy đi trong vô thức để Bà Lưu ngồi đó với hai dòng nước mắt chảy dài.