Old school Swatch Watches
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

MỜI CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN !

Đôi Mắt Của Hầu Gái ( Đôi Mắt Thiên Thần ) - Trang 7


Ánh đèn căn phòng nhỏ của An Ninh vẫn sáng, ánh sáng yếu ớt và cô đơn, cậu đã đứng đây bao lâu rồi nhỉ? Chính cậu cũng chẳng biết nữa. Cuối cùng thì cậu cũng nói hết mọi việc với Thiên Bảo, có lẽ điều đó sẽ đưa tình cảm của cậu vào ngõ cụt. Chính cậu cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại làm như vậy, có lúc cậu muốn giữ An Ninh cho riêng mình, trôn cái bí mật ấy xuống mồ để An Ninh có thể là của cậu. Nhưng khi thấy Thiên Bảo quỳ xuống, cậu lại mủi lòng, cậu nghĩ đến cậu, cậu tự đặt cậu vào hoàn cảnh của Thiên Bảo, cậu cũng sẽ làm như vậy nếu ở địa vị của anh.

Cậu nhấc điện thoại định gọi cho An Ninh.

-Alo.

-Em ngủ chưa?

-Chưa, em vừa mới tắm xong, có chuyện gì vậy?

-Ah không, anh chỉ định hỏi xem em ngủ chưa thôi.

An Ninh không nói gì bên đầu dây, cậu biết cô đang chờ và lắng nghe cậu nói. Cô luôn là người hiểu cậu hơn bất kỳ ai, luôn sẵn sang lắng nghe bất cứ khi nào cậu cầu dãi bày. Nhưng tại sao? Tại sao tình cảm của cô không dành chọn vẹn cho cậu?

-Có chuyện gì vậy?- An Ninh lại hỏi lại cậu một lần nữa.

Cậu cũng im lặng một hồi rồi cúp máy, cậu không muốn cô đi sâu vào tâm can cậu lúc này, cậu sẽ chẳng dấu nổi cô điều gì cả. Chỉ vài ngày nữa, cô sẽ quay lại Nhật, và mọi chuyện sẽ lại đâu vào đấy.

-Em có thể gặp anh một lát được không? Uống với anh một ly thôi.

-Đợi em một lát, em xuống ngay.

An Ninh cúp máy, vài phút sau cô có mắt dưới lầu. Gương mặt đó, ngay cả nó có hiện hứu trước cậu, cậu cũng vẫn nhớ nó, vẫn muốn có mãi ở bên cạnh. Cậu là người ích kỷ, cậu sẽ không cho AN Ninh biết việc cậu đã gặp Thiên Bảo, cậu muốn ích kỷ cho bản thân một lần. Ba năm qua, cậu đã cho Thiên Bảo quá nhiều cơ hội, nhưng chẳng bao giờ anh ta biết chân trọng nó.

Cậu và An Ninh vào một quán rượu nhỏ, một chai rượu và một đĩa đồ nhắm. An Ninh rót cho cậu một ly và cô cũng tự rót cho mình một ly, xong xuôi đâu đấy, cô ngồi đợi cậu uống cạn. Mùi cạy nồng của rượu trôi xuống cổ họng cậu bỏng rát, An Ninh vẫn đang ngồi đợi cậu. Anh mắt của cô khiến cậu không thể không nói gì.

-Xin lỗi vì đã kéo em ra ngoài muộn thế này.

-Có chuyện gì sao? Anh không bao giờ uống rượu quá khuya.

-Anh cũng không hiểu vì sao mình lại uống rượu. Chỉ đơn giản là uống uống một thứ gì đó, và muôn được ngồi cạnh me thế này.

-Em đã ở đây rồi, em sẽ không hỏi anh là có chuyện gì cả. Vậy nên anh cứ uống đến khi nào anh muốn.

Cậu luôn thích câu nói đó của cô, câu nói như muốn nhẹ nhàng bước vào sâu trong trí não cậu để rồi tự tìm hiểu xem trong đó đang xảy ra chuyện gì? An Ninh không bao giờ cố gắng hỏi xem có chuyện gì xảy ra với cậu, cô thường kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi cậu tự nói ra hay cho tới khi những hành động hay lời nói bất thường của cậu đủ để cô hiểu ra mọi vấn đề.

-Anh biết điều nay là không nên hỏi em, nhưng…nó luôn ở trong lòng anh suốt hai năm qua….anh luôn thắc mắc, liệu đã có phút giây nào…em thôi yêu Thiên Bảo chưa?

Câu hỏi của cậu út khiến An Ninh giật mình, trong suốt hai năm qua, cô luôn nuối hận thù trong lòng, cô nghĩ đế cậu hai cũng chỉ với ý nghĩ muốn giết chết cậu cho hả dạ. Nhưng, cậu út lại nói tới chứ yêu, dường như noa đang lần mò, lục lọi trong tim cô, tình yêu mà cô vẫn giữ cho cậu, nó đã được bảo quản ở một nơi nào đó.

-Không, em hận anh ta, cả đợi này em hận anh ta, cho đến khi chết em vẫn hận anh ta.

Cậu cười nhạt, cậu rót đầy một ly rồi uống cạn.

-Vậy mà anh nghĩ rằng em đang nói dối cơ đấy An Ninh. Nhiều lúc anh cũng đã nghĩ, liệu trong trái time m, khi nào mới có chỗ đứng cho anh, thời gian ba năm qua, mọi thứ đối với em chỉ là vô nghĩ, tình yêu của em vẫn dành cho người đã đẩy cuộc đời em xuống vực. Con kẻ si tình mù quáng như anh, luôn trở về nhà với hai bàn tay trắng.

-Anh say rồi đó, Thiên Bảo. Em nghĩ là anh không nên tiếp tục.

-Anh xin lỗi vì đã nói với em những lời đó, anh thừa nhận, anh đã hơi say. Nhưng chỉ có rượu mới giúp anh có đủ dũng khi để nói ra…

Đốt nhiên cậu nắm lấy tay An Ninh rồi xiết mạnh khiến An Ninh giật mình.

-Liệu anh có nên tiếp tục chờ đợi nữa không hả An Ninh.?

Cô còn chờ đợi điều gì ở kẻ xấu xa kia? Thiên Thành nói quá đúng, cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của mình để yêu Thiên Bảo. Đêm trôi qua thật nhanh, cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, mê muội nào rồi cũng phải tỉnh lại, có lẽ đã đến lúc cô buông tay ra và quên đi mọi thứ.

Chap 40

Cậu ngồi đợi mẹ ở phòng khách, căn nhà vẫn vậy, chẳng khác gì mấy so với hai năm về trước, có lẽ điều khác biệt duy nhất chỉ là nó đã trở nên vắng vẻ hơn. Cha cậu quản lý tập đoàn ở nước ngoài cả năm mới về nhà một hai lần, Thiên Mai thì về nhà chồng, anh Thiên Minh giờ công tác ở bộ ngoại giao, anh cũng có cơ ngơi riêng và đã tự lập được cả năm nay. Căn nhà chỉ còn lại mẹ và Thiên Bảo sống. Mọi thứ càng trở lên to lớn hơn khi chỉ mình cậu đang ngồi đợi bà trong căn phòng quá ư là rộng lớn này.

-Hôm nay có chuyện gì mà con lại tới tìm mẹ như vậy, Thiên Bảo?

Bà Lưu bước vào khiến cậu hai giật mình.

-Con có chuyện muốn nói với mẹ.

-Chuyện gì? Không lẽ…con đã chấp thuận qua lại với con gái của Tô phu nhân lần trước.

-Không, là chuyện liên quan đến An Ninh.

Sắc mặt bà Lưu bỗng thay đổi hẳn, vẻ tươi cười ban đầu bỗng chốc trở nên sắc bén và đanh thép. Bà cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bà mở tủ lấy ra chai rượu rồi rót một ly đặt trước mặt cậu hai rồi nói.

-Đó là chuyện quá khứ rồi, cần thiết phải nhắc lại không ?

-Cần, vì những gì con biết là chưa đủ…đúng không mẹ.

Cơn tức giận của bà bốc lên, cậu có thể cảm nhân được tròng mắt của bà dần đỏ lên, hai tai cũng biến sắc.Nhưng sự bình tĩnh vẫn hiện hữu trên gương mặt bà giống như chiếc mặt nẹ tự nhiên vậy.

-Tất cả những gì con biết là tất cả.

-Con thì không nghĩ như thế.-Cậu hai kiên quyết.

-Vậy, theo con, chuyện đó con gì nữa ? Mẹ không muốn vì một con a hoàn mà làm rạn nứt tình mẹ con giữa chúng ta, con hiểu chứ, Thiên Bảo.-Bà cố tỏ ra vẻ mềm mỏng với cậu.

-Con chỉ muốn biết những gì cần biết, để con con có thể tự quyết định mình nên làm gì tiếp theo.

-Tại sao đột nhiên con lại hỏi mẹ chuyện đó? Không lẽ…..con hồ ly đó trở về tìm con?

-Không có con hồ ly nào cả,xin mẹ hãy thận trong với lời nói của mình.

-Giờ thì con giỏi rồi, con có đủ thẩm quyền để lêm mặt dạy đời mẹ và để bảo vệ con hồ ly đó.

-Chính mẹ mới là người sai trong chuyện này, hà có gì mà mẹ phải đuổi cỏ ra đường như vậy?

-Tất cả là vì con đấy Thiên Bảo ạ. Nếu con không đi quá xa thì đâu đến nỗi mẹ phải đi tới nước đó. Mẹ làm tất cả cũng chỉ vì muốn tốt cho con, muốn giữ vững cái nhà này.

-Giữ vững cái nhà này ư? Mẹ thừa biết, đứa bé trong bụng cổ là con của ai, mẹ nhẫn tâm giết chết cháu nội của mẹ sao? Con không thể hiểu nổi mẹ.

-Mẹ thà mang tiếng ác mà giết nó đi ngay từ khi nó chưa hình thành còn hơn để sau này nó bị mọi người khinh rẻ. Con đã bao giờ nghĩ qua nếu như đứa bé sinh ra đời, mọi người sẽ nói như thế nào? Khi nó ra đường, mọi người sẽ chỉ vào mặt nó mà thốt lên : “A, ****** là hầu gái, đồ con hoang, mày không đủ tư cách để làm cháu Lưu gia” hay đại loại một lời phỉ bang nào như vậy. Rồi đây con nghĩ cha con sẽ đồng ý cho còn lấy An Ninh? Con nghĩ ông ấy sẽ còn tàn ác đến thế nào nếu như ổng biết con yêu nó.

-Mẹ cón thể đợi con về rồi giải quyết mọi chuyện. Cớ sao lại giấu con lâu như vậy? Mẹ biết là con đã khổ sở thế nào không?

-Mẹ hiểu con mẹ hơn ai hết. mẹ biết con là người nặng tình nặng nghĩa. Nhưng thế giới của chúng ta và thế giới của An Ninh quá khác nhau, mẹ làm như vậy chỉ muốn tất cả đều có cuộc sống mới. Con hiểu chứ Thiên Bảo.

Cậu ngồi sụp xuống. Đúng như Thiên Bảo nói, cậu biết sự thật cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, mọi chuyện chỉ càng rối thêm. Mẹ cậu nói quá đúng, giữa cậu và An Ninh luôn có rào cản, bức tường lớn quá cao và giày. Cả hai không thể phá vỡ nó, nó sẽ chỉ làm cho cả hai kiệt ức và mệt mỏi. Cậu đã không suy nghĩ nhiều như vậy, không tính toán cho cả hai, cậu nợ An Ninh quá nhiều, khiến cô ấy hận quá nhiều. Có lẽ, đã đến lúc cậu từ bỏ, từ bỏ An Ninh là lời xin lỗi tốt nhất của cậu dành cho cô vào lúc này. Cậu chẳng biết làm gì hơn nữa, cậu bất lực, cậu chán nản, cậu hận, hận chính bản thân mình đã reo rắc tội lỗi đến cho người con gái mà cậu yêu thương.

Chap 41

Màu của lá bắt đầu chuyển dần rồi trở nên đậm hẳn, những chiếc lá mới đáng khép nép sau những chiếc lá già, chờ ngày được mở mắt nhìn ngắm thế giới. Cái giá buốt của mùa đông vẫn còn theo những cơn mưa phùn đầu mùa, nhưng đã phảng phất quanh đây hơi ấm của một mùa xuân mới.

Đã lâu lắm rồi An Ninh không đi dạo như vậy, không khí ẩm ướt của sương sớm, thoang thoảng qua cánh mũi là mùi ngai ngái của cây cỏ đẫm sương, mùi hương trầm của một ngôi chùa gần đây, cũng là mùi của hơi thở nhịp sống đang chảy xung quanh cô. Chiếc áo dần thấm mồ hôi, một buổi sớm chạy bộ sẽ giúp tinh thần cô khoan khoái và minh mẫn. Chỉ vài tiếng nữa thôi là cô lại một lần nữa phải xa nơi này. Không biết bao giờ mới có cơ hội trở lại. Nơi đây, gắn bó với cô biết bao kỷ niệm, vui có, buồn có, đau thương có và cả hạnh phúc. Cô lặng ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh hồ, tiếng gió xào xạc qua rặng liễu hát ru đưa cô về thời ấu thơ. Cảm giác như chẳng bao giờ muốn rời xa.

-An Ninh.

Tiếng gọi từ phía sau khiến An Ninh giật mình, và cô còn ngạc nhiên hơn khi người đứng đặng sau cô không ai khác chính là Thiên Bảo.

-Em có thời gian chứ, anh có thể mời em một tách café hay một chút đồ ăn nhẹ được không? Anh có chuyện muốn nói.

-Có chuyện gì vậy, tôi nghĩ là giữa tôi và anh, về chuyện công cũng xong xuôi đâu đấy rồi mà.

-Không mất nhiều thời gian của em đâu, chỉ là một bữa sáng thôi, anh mong em có thể nể chút tình cảm trước kia.

Cô nhìn lên đồng hồ tỏ ý là mình đang bận, nhưng lời cậu nói da diết quá, cô không nỡ lòng nào từ chối.

-Thôi được, 45 phút nữa tôi có hẹn, tôi cần tắm rửa và thay đồ, 30 phút nữa, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng dưới tầng 1 khách sạn tôi đang ở. Tôi chỉ có thể cho anh 15 phút thôi.

Cậu hai mỉm cười, điệu cười chua chát. Cô cảm nhận được chút đắng trong tâm trạng của cậu lúc này. Có chuyện gì đó đã xảy ra với cậu, dường như những ngày qua cậu đã phải trải qua những điều thật khó khăn. Cô muốn trò chuyện với cậu lâu hơn để có thể hiểu cậu, nhưng hình ảnh của Thiên Thành cùng những câu nói của cậu hôm đó đã thức tỉnh cô. Không thể để cô ngốc yếu ớt trong cô thức dậy được, cô cần mạnh mẽ và dứt khoát hơn.

Sau 30 phút, An Ninh có mắt tại bàn ăn. Cậu đang uống một tách café.

-Anh gọi đồ gì đó cho em nhé.

-Không cảm ơn, giờ có chuyện gì thì anh nói đi.

Sắc mặt cậu bỗng thay đổi, có trở nên căng thẳng hơn lúc trước. Cậu trấn tĩnh lại mình bằng một ngụm café nhỏ.

-Em có thể cho anh hỏi vài câu về quá khứ của chúng ta chứ? Anh hứa là sẽ không có chuyện gì xảy ra sau những câu hỏi, anh sẽ đi ngay khi nghe được những câu trả lời.

An Ninh chợt thấy hơi lạ, từ trước đến nay, Thiên Bảo không bao giờ sợ sệt điều gì, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu. Nhưng, con người ngồi trước mặt An Ninh lúc này không như vậy, cậu nhút nhát và dè chừng từng lời nói. Dường như cậu đang cố khiến cho An Ninh cảm thấy thoải mái nhất.

An Ninh không nói gì, cô ngồi im xoay xoay chiếc tách mà người phục vụ vừa đem ra.

-Em hận anh lắm phải không?

An Ninh vẫn ngồi im không trả lời, nhưng cái ngồi im ấy của cô còn đáng sợ gấp ngàn lần so với việc cô cứ xửng cồ lên như mấy cô gái khác.

-Anh biết mẹ đã làm gì với em, anh biết anh là người sai.

Nước mắt An Ninh lưng tròng, cô cố kìm nén nó lại để nó không tuôn rơi, từng lời nói kia như đang đâm vào nỗi đau của ngày trước, nó nhắc lại cho cô nhớ đến đôi vai gầy giữa những cơn gió mùa đông, sự chờ đợi mòn mỏi, mong cậu về từng ngày. Những ngày khó nhọc, tủi nhục khi phải sống cuộc sống lam lũ ở xứ Nhật.

-An Ninh….tại sao em không nói với anh là em có thai? Dù sao đó là con anh, anh cũng có quyền được biết chứ.

-Biết thì giải quyết được gì? –An Ninh mỉm cười chua chát.

-……..

-Biết thì sao chứ? Biết thì anh sẽ cưới tôi hay là đưa tôi đi phá? Lúc đó anh có đủ tự tin để bảo vệ hai mẹ con tôi không?

Cậu cúi mặt xuống, biết trước là sẽ như thế nhưng cậu chấp nhận. Cậu đáng bị như vậy hơn gấp trăm ngàn lần cũng đáng. Chính cậu cũng chẳng biết cậu tới gặp An Ninh ngày hôm nay để làm gì. Nếu chỉ để cô xả hết tức giận mà cô có thể không hận cậu nữa thì cậu sẵn sang ngồi đây hàng giờ. Cậu cũng muốn nói với cô một điều gì đó, một cậu xin lỗi, một sự cầu xin tha thứ hay một lời chia tay? Đầu cậu bắt đầu rối lên hàng ngàn suy nghĩ khác nhau, cậu không biết mình nên làm gì bây giờ cũng không biết phải bắt đầu nói gì. Cậu ngẩng lên nhìn An Ninh, nước mắt cô đã rơi từ lúc nào, giọt nước mắt mà cậu không hề muốn thấy sau hơn hai năm gặp lại. Cậu cũng rưng lệ, cậu biết mình không nên khóc nhưng người con gái mà cậu yêu thương đang đau đến từng khúc ruột, cạu cũng chẳng còn lòng dạ nào mà nghĩ nhiều, cậu chỉ nhìn cô rồi cứ thế rơi lệ.

-Vậy, hôm nay anh gặp tôi là chỉ để bới móc lại những chuyện đó thôi sao? Vậy thì anh có thể về rồi đấy.

An Ninh cắp cặp đứng dậy, cô không thể hiểu nổi cậu nghĩ gì mà lại đến gặp cô rồi bới móc lên những cái mà cô muốn quên đi.

Cậu chạy theo cô ra khỏi cửa hàng, cô không lên taxi mà cứ như vậy băng qua các dãy phốn mặc cho tiếng cậu gọi lại từ đằng sau…

-An Ninh, nghe anh nói đã, An Ninh….

Cậu chạy tới kéo tay cô lại….Nhưng cô đã giáng cho cậu một bạt tai đau điếng.

-Anh thật bỉ ổi, tôi đã nói như vậy rồi chẳng lẽ anh còn không hiểu? Để cho tôi yên…

-An Ninh, em đánh anh cũng được, **** anh như nào cũng được. Nhưng xin em cho anh biết con của chúng ta đang ở đâu, anh cần gặp nó.

-Không có đứa con nào cả, anh buông tôi ra.

-Em nói dối, con của anh, em đã giấu nó ở đâu, anh phải gặp nó, anh phải nhìn mặt con anh.

-Buông tôi ra, đau quá…-An Ninh hét lên…

-Anh cần gặp con, xin em, hãy cho anh gặp nó…anh cầu xin em.

-Nó chết rồi….

Câu nói của An Ninh khiến cậu sững người…cậu buông An Ninh ra….

-Em nói gì vậy, hả An Ninh?

-Đứa bé chết rồi.-An Ninh vừa nói vừa khóc, cô kìm hai dòng nước mắt lại để không òa lên. Cô nói tiếp.

-Sau khi nhận được lá đơn từ bỏ đứa bé có chữ ký của anh, tôi không thiết sống nữa, mọi thứ quanh tôi đều trở nên vô nghĩa. Tôi như một kẻ điên đi trên đường, đi hết phố này cho tới phố khác, cho đến lúc kiệt sức mà gục xuống. Sau khi tỉnh lại,tôi thấy mình trong bệnh viện, y tá nói tôi đã hôn mê hơn 3 ngày. Hơn nữa, họ nói…vì cứu tôi nên họ bắt buộc phải bỏ đứa bé.

Cô lấy trong ví ra một tấm ảnh siêu âm.

-Đó là những gì tôi có. Giờ thì xin anh hãy buông tha cho tôi. Tôi xin anh, giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Mong anh hãy để tôi sống cuộc sống của tôi, còn anh hãy tiếp tục cuộc sống của anh. Chúng ta hãy quên đi quá khứ đó, quên hết tất cả. Đừng tìm lại nhau, đừng gặp lại nhau, tôi không muốn anh lại đâm vào vết thương đó nữa. Nếu anh còn chút tình cảm với tôi thì xin anh hãy tôn trong quyết định của tôi.

Cô nói xong rồi quay mặt đi thẳng. Hàng cây xào xạc đưa lá theo bước chân. Bước chân thật nhanh, nghe xót xa nhưng không thể dừng lại. Bước chận cậu không thể giữ, cũng không đủ tư cách để giữ nó lại.

Chap42

Cuộc sống nhộn nhịp luôn khiến đầu óc con người không nghĩ ngợi lung tung. Họ thường có xu hướng tập trung cao độ vào công việc để hoàn thành nó tốt nhất. Một vài người lại mượn rượu, mượn những cuộc vui thâu đêm suốt sáng để che giấu đi những điều thầm kín nhất trong lòng. Đã mấy đêm rồi An Ninh ở lại phòng làm việc, mấy tháng qua, cô luôn cố gò ép bản thân vào công việc. Cô cảm thấy mình được an toàn và thoải mái khi ngồi ở đây, căn phòng với cả núi giấy tờ và nồng nặc mùi của công việc. Tháng sau Mĩ Phẩm M sẽ mở một chi nhánh tại Việt Nam, mọi thứ cần chuẩn bị còn quá nhiều nhất là khi đó lại là quê hương của cô. Đặt chiếc bút xuống, An Ninh ngả người và quay chiếc ghế hướng về phía cửa sổ. Cảnh đêm của thành phố thật hoa lệ, vẻ đẹp của nó quả thật rất khiến người ta ngạc nhiên. Cô phát hiện ra rằng chưa bao giờ cô ngắm Tokyo từ trên cao như vậy, bao nhiêu bộn bề của cuộc sống, bao nhiêu khúc mắc trong lòng trong phút chốc dường như đều được trút bỏ. Tiếng chuông điện thoại reo lên….cô quay trở lại bàn làm việc để nhân điện thoại.

-Alo, tổng giám đốc.

-Vẫn ở công ty sao?

-Vâng.

-Con nên nghỉ sớm đi, lễ nhận chức ngày mai, ta không muốn thấy một tân phó tổng giám đốc sắc mặt yếu kém đâu.

-Con biết rồi, còn một số giấy tờ thôi, con xem xong rồi sẽ về nhà ngay.

-Nhớ đấy, tập đoàn của chúng ta ra sao, dựa vào bản báo cáo trong cuộc họp cổ đông vào ngày mai đấy. Nên giữ sức khỏe của con đấy.

-Con biết rồi, tổng giám đốc ngủ sớm đi.

Cúp máy xuống, An Ninh tắt đèn ngồi im trong bóng tối. Cô nghĩ về mình, nghĩ về những gì mình đã trải qua, lần nào những suy nghĩ cũng giống nhau, cũng đều đi vào ngõ cụt cả. Có lúc cô cũng muốn bỏ qua tất cả, muốn trở thành An Ninh của Thiên Bảo, muốn ngả vào lòng cậu, nói rằng cô sẽ tha thứ tất cả, nói rằng cô rất nhớ cậu, nhớ cậu đến phát điên lên, nhớ đối mắt hơi buồn của cậu, đôi môi cũng như vòng tay ấm áp. Cảm ơn cậu đã cho cô biết thế nào là yêu một người, là nhớ một người, là đau vì một người. Đau mỗi lần nhớ tới, hận mỗi lần mơ về và yêu đến từng mạch máu trong cơ thể. Nhưng rồi tất cả cũng chẳng đi đến đâu, khi hai thế giới không thể hợp làm một. Tốt nhất mỗi người nên ở thế giới riêng để không khiến ai tổn thương cả. Rồi cô nghĩ tới ba và các em…và thầm cầu mong cho dù họ có ở bất kỳ nơi nào, họ đều được an toàn và hạnh phúc.

……………..

Tại căn nhà lớn của Lưu gia.

-Con định đi đâu đó, Thiên Thành?-Bà ngồi trên bộ sofa đắt tiền, dùng một ngụm trà nhỏ trong lúc nhìn cậu út xách vali ra khỏi cửa.

-Con tới Nhật.-Cậu lạnh lùng trả lời bà.

-Ta thấy dạo này con rất hay tới Nhật, công việc bên đó bận rộn vậy sao?

-Cũng….khá bận.

-Thiên Thành ah, con biết là, con không bao giờ biết nói dối không? Mỗi lần con nói dối, mắt con đảo rất nhiều mà con không bao giờ dám ngẩng mặt lên nhìn ai cả.

Cậu im nặng một lúc rồi nói:

-Con phải đi, sẽ bị chậm chuyến bay mất.

-Con không nên làm gì dại dột giống như anh của con Thiên Thành ạ.

Câu nói của bà Lưu khiến cậu chột dạ, cậu thật sự đã quên rằng bà là người phụ nữ như thế nào. Tất cả những điều mà bà muốn thì chẳng có gì là khó, chỉ cần một cái ra lệnh, một cái nhìn bà cũng có thể biết được các con bà đang làm gì.

-Mẹ theo dõi con?- Cậu gắt lên.

-Mẹ không theo dõi con, tất cả đã hiện lên trên mặt con cả rồi đó. Mẹ chỉ muốn cảnh báo cho con như vậy. Những cô gái bên ngoài thật sự không tốt cho con và cho cả cái gia đình này nữa.

-Mẹ có thể thôi nói về vấn đề đó được không? Con đã lớn, đã đủ tuổi để quyết định mình là gì và yêu ai.

-Nhưng con là con mẹ, mẹ không cho phép một đứa con gái không đủ tư cách trở thành dâu nhà này.

-Mẹ không cần phải như vậy đâu, dù sao con cũng không có ý định thừa kế gì tài sản của Lưu gia. Con cũng chỉ là một đứa được nhận nuôi , không nhất thiết mẹ phải quá quan trong hóa đến việc con yêu ai và con muốn lấy ai…

BỐP…..

Một cái tát đau điếc bà dành cho cậu. Cậu không khỏi ngạc nhiên, từ trước tới nay bà chưa bao giờ làm đau cậu. Mà giờ đây bà lại cho cậu một cái bạt tai.

-Một ngày làm con thì cả đời làm con. Con đừng tưởng con đã lớn mà có thể tự quyết định tất cả. Hơn nữa, việc con là con nuôi hay không không lên quan đến việc con có được thừa kế hay không. Co luôn là một phần của cái nhà này, luôn là một cậu út mang họ Lưu. Con hiểu chứ.

Cậu nhìn bà bằng ánh mắt oán hận, từ khi cậu tới Lưu gia cậu chưa một lần cãi lời bà. Cậu coi đó như một sự chấp nhận xứng đáng cho những gì bà mang lại cho cậu. Nhưng giờ thì đã tới lúc cậu nghĩ cho bản thân, cậu tự tin rằng mình có thể bảo vệ An Ninh, sẽ không thể mẹ động đến một sợi tóc của cô ấy. Cậu đẩy cửa bước ra ngoài trước sự tức giận của bà Lưu.

………………


Cậu gọi điện cho An Ninh ngay khi bước chân xuống sân bay. Hôm nay là ngày cô tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn M, cậu cần phải có mặt khi cô bước ra khỏi phòng hội nghị. Một bó hoa lớn sẽ giúp cô cảm thấy vui vẻ hơn. Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như lúc này. Vài tháng trở lại đây, An Ninh dường như trở thành một con người khác. Cô vẫn bận bịu với công việc nhưng cách nói truyện cũng như mọi thứ xung quanh cô đều thay đổi, thoải mái hơn. Dường như cái quyết tâm quên đi quá khứ của cô đã có tác dụng. Cô không còn để ảnh của Thiên Bảo trong ví, cũng không còn uống rượu rồi ngồi khóc một mình như trước…

-Thiên Thành…-Tiếng An Ninh gọi khiến cậu bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

-Xong rồi ah, chúc mừng em.-Cậu đưa bó hoa ra trước mặt An Ninh , đó là một bó hồng đỏ rực và thơm ngát.

-Cảm ơn…

-Mọi chuyện tốt đẹp chứ? Không có gì sai sót chứ.

-Uhm…em đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mà, sai sót sao được.

-Đúng là An Ninh, lúc nào cũng rất suất sắc. Em đói chưa? Để anh mời em món gì đó nhé.

-Em chưa đói, chúng ta đi dạo một lát được không? Lâu lắm rồi em chưa ngắm đường phố.

-Được thôi, đợi anh ở đây, anh đi lấy xe.

Cô đợi anh ở đại sảnh của công ty, đã lâu lắm rồi cô không nhìn ngắm phố phường như vậy. So với ngắm nhìn mọi thứ qua lớp kính dày của văn phòng thì nhìn ngắm như vậy thích hơn nhiều.

Bim…bim…

-Đi thôi An Ninh.-Cậu đõ xe trước mặt An Ninh rồi gọi lớn.

Cô mỉm cười bước vào trong xe, cậu cẩn thận mở cửa xe rồi thắt dây an toàn cho cô…

-Chúng ta sẽ đi dạo một lát, khi nào em đói thì nói cho anh biết nhé, anh không muốn nhìn thấy một cô gái cười gượng gạo với một cái bụng đói meo đâu…-Cậu cười lém lỉnh.

Cậu lái xe tới một công viên nhỏ vắng người ở ngoại ô, cậu dừng xe lại quay sang hỏi An Ninh.

-Em có muốn uống chút gì không? Café hay gì đó…

-Café là được rồi…-Cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Không gian yên ắng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc qua các kẽ lá. Thời tiết cũng thay đổi thật nhanh, nó không như con người, hôm nay lá vẫn xanh, ngày mai có thể đã vàng úa lìa khỏi cành. Mới hôm trước vẫn còn nóng nực nhưng chỉ cần sau một trận mưa lớn, mọi thứ có thể trở nên lạnh lẽo ảm đạm, thời tiết thật nhanh. Con tình cảm của con người lại không như vậy, nó có thể kéo dài một năm, vài năm nhưng cũng có thể là mãi mãi. Nó có thể úa tàn như lá, cũng có thể thay đổi chỉ sau một sóng gió nào đó như một trận mưa rào đầu mùa. Nhưng nó vẫn mãi là nó, nó vẫn mãi là tình cảm dành cho một người nhất định chứ không thay đổi như thời tiết. Giá như tình cảm con người cũng như thời tiết, cũng thay đổi trong chốc lát thì tốt biết mấy.

-Café của em đây.- Cậu đưa tách café ra trước mặt An Ninh khiến cô hơi giật mình.

-Vâng, em cảm ơn.

-Em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?

-Cũng không có gì, chỉ là thời gian qua em đã quá trú tâm vào công việc mà quên mất rằng thời tiết đã bắt đầu chuyển mùa nhanh như vậy.

-Em lúc nào cũng vậy, mỗi lần em trú tâm vào việc gì đó, em thường không để ý đến mọi thứ xung quanh. Nếu anh không gọi điện nhắc em ăn cơm hàng ngày, ông tổng giám đốc không chúc em ngủ ngon mỗi tối….thì chắc giờ này em đang trong bệnh viện đó.

An Ninh cười nhạt.

-Vì có quá nhiều việc phải lo thôi, em nghĩ mình nên hoàn thành mọi thứ thật tốt, có như vậy em mới không cảm thấy hổ thẹn với lòng. Không cảm thấy ấp úng khi đứng trước hội đồng quản trị cũng như các đối tác.

-Anh biết, anh thích nhìn một Quách An Ninh luôn tự tin như vậy. Em luôn tràn đầy nhiệt huyết trong công việc , giờ thì chẳng ai coi thường em được nữa rồi thưa bà phó tổng giám đốc.

-Đừng ghẹo em. Em có được ngày hôm nay cũng nhờ tổng giám đốc đã giúp em từ những ngày đầu em đặt chân tới Nhật. Không có ông cứu em ra khỏi hộp đêm, không có ông cưu mang em, dạy em từng kiến thức truong kinh doanh thì chắc giờ đay em đã chết ở một xó xỉnh nào đó rồi.

Cậu ngập ngừng nhìn An Ninh, một cô gái trẻ tuổi nhưng đã phải chịu bao nhiêu sóng gió của cuộc đời giống như một bông hoa rớt xuống một dòng thác đang chảy xiết. Cậu nhớ lại những ngày đầu gặp An Ninh, lúc đó cô còn là một hầu gái cứng nhắc, chỉ biết tuân thủ quy tắc, đến ngay cả nụ cười cũng nằm trong khuôn khổ. Nhưng giờ, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, người con gái ấy vẫn luôn nở nụ cười, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời như trăng ngày rằm. Lòng cậu chợt thấy mình thật nhỏ bé.

-Anh nhìn gì em vậy? Có gì dính trên mặt em sao?

-Không. An Ninh ah….anh…hỏi em câu này được không?

-Uhm..anh hỏi đi.

-Nếu như…anh tỏ tình với em…thì em có chấp nhận anh không?

An Ninh ngỡ ngàng trước cậu hỏi của Thiên Thành…cô biết tình cảm của cậu dành cho mình nhưng cô không giám nhận, không thể nhận nó.

-Điều đó là không thể. Anh biết mà.

-Em lo chuyện mẹ anh sao?

-……

-Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để mẹ anh đông đến một sợi tóc của em.

-Đừng vì em mà chống đối lại mẹ anh, đừng vì một người như em mà phá hỏng tình mẫu tử. Anh là thiếu gia nhà họ Lưu, còn em chỉ là một cô gái bình thường, sẽ không có chuyện chúng ta đến được với nhau. Một Thiên Bảo là quá đủ với em rồi.

-Anh không như Thiên Bảo, anh không phải là con đẻ của bà, anh sẽ không nhân quyền thừa kế, bà không thể cấm được anh đâu.

-Thiên Thành, anh đừng như thế, đừng đi vào vết xe đổ nữa.

Thiên Thành nhìn được sự tuyệt vọng trong mắt An Ninh, nỗi đau ấy lớn đến thế nào mà mỗi lần nhắc đến nó cô lại có ánh mắt đó….Cậu hiểu, cậu biết sự tàn ác của mẹ. Chính vì vậy, cậu đã phải chờ cho đến khi cậu đủ lớn, tự kiếm ra tiền và có tiếng nói trong xã hội. Cậu phải chuẩn bị đủ tất cả để có thể lo cho bản thân và đủ sực lực để bảo vệ An Ninh. Nhưng, cái bóng của Thiên Bảo còn quá lớn, nó vẫn còn in quá đậm trong lòng An Ninh khiến cô không thể mở lòng ra với một người đàn ông nào khác.

-Em vẫn còn tình cảm với Thiên Bảo đúng không?- Cậu hỏi An Ninh bằng giọng buồn bã.

-Nếu em nói là không còn thì khác nào em nói dối lòng mình. Nhưng giờ nó không còn quan trong với em như trước nữa. Mỗi lần nhìn thấy một đứa bé được mẹ ẵm đi dạo trên phố, em không thể không nhìn theo chúng, rồi lại nhớ đến Thiên Bảo. Nhớ đến cậu ấy như một phần của ký ức. Đó là người đầu tiên em yêu, cũng là cha của đứa con của em, em làm sao có thể quên cậu ấy dễ dàng.

-Vậy….anh…không có cơ hội.

-Đừng nói là anh không có cơ hội, mà là em không có cơ hội, không thể có cơ hội và không xứng đáng đón nhân lấy cơ hội ấy. Anh quá tốt với em, từ khi em còn ở Lưu gia cho đến khi em bị đuổi khỏi đó. Mỗi lúc em cần, khi mở mắt ra, người đầu tiên em nhìn thấy là anh. Khi em không còn ai, cũng như khi em không còn nơi nào để đi, anh luôn đứng đằng sau em, cho em mộ bờ vai, một chỗ dựa vững chắc. Trong trái tim em, vẫn còn một Thiên Bảo nguyên vẹn nhưng cũng không thể phủ nhận vị trí quan trong của anh trong cuộc sống của em. Nhưng, chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây nếu như không muốn ai bị tổn thương.

Cậu hiểu những gì An Ninh nghĩ, cô không muốn cậu quá hy vọng, cũng không muốn biến cậu thành một con người khác. Cô nghĩ cho cậu nhưng dường như cậu chỉ nghĩ cho bản thân chứ không nghĩ cho cô và cho mọi người xung quanh. Cậu thôi không nhắc đến vấn đề đó nữa, cậu nhấm nháp tách café của mình. Hai người không ai nói với ai câu nào cho đến khi mặt trờ khuất sau ngọn đồi phía xa.

Chap 44

An Ninh mở tung rèm để ánh nắng rọi vào căn phòng sang trọng. Đây là một khách sạn tầm cỡ mà ông tổng giám đốc chuẩn bị cho cô trong kỳ nghỉ. Hít một hơi thật dài sau một chuỗi những tháng ngày cắm đầu vào công việc và những bản hợp đồng. Một hơi thở dài, sâu và cực kỳ thoải mái. Căn phòng nằm ở khu riêng biệt của khách sạn, một nơi yên tĩnh với phong cảnh đẹp đầy hương hoa cỏ và ánh nắng thì tràn ngập. Từ giờ phút này, mọi công việc sẽ được gạt qua một bên, với số tiền cô tiết kiệm được trong nửa năm qua cô đã nghĩ ra cả đống công việc để có thể làm. Đầu tiên là kiếm cho mình vài bộ cánh tươm tất, cô đã chán ngấy với mấy bộ đồ công sở cứng nhắc và thô kệch. Dạo qua mấy cửa hàng thời trang, cô biết mình đã quá lỗi thời khi mặc những bộ đồ quê mùa này, thời gian qua, công việc đã chiếm hết thời gian của cô, cô đã quá ngược đãi bản thân để giờ đây nó trở thành như vậy.

-Kính chào quý khách.-Cô nhân viên tiệm làm tóc niềm nở khi thấy An Ninh bước vào.

An Ninh ngồi vào ghế, họ thả tóc cô ra sau khi quàng chiếc khăn qua người cô. Nó thật thẳng và dài, cô không nghĩ rằng nó lại dài như thế.

-Chị muốn cắt kiểu gì ạ?

-Cắt ngắn có được không?- An Ninh dè chừng hỏi người thợ cắt tóc.

-Tóc chị dài và thẳng như vậy *** đi thì rất phí đấy.

-Tôi muốn thay đổi một chút, tôi không muốn mình trông như một bà lão trước mắt nhân viên của mình.

-Chị có gương mặt khá xinh xắn, hơn nữa, đôi mắt của chị lại còn rất có hồn. Tóc ngắn sẽ rất hợp với chị, nhưng nhiều cô gái sẽ thấy tiếc sau khi cắt đi mái tóc dài của mình.

An Ninh cười tươi một cái rồi quay qua nói với người thợ.

-Tôi cũng sẽ tiếc lắm, nhưng mà tôi muốn đổi mới một chút, vậy nên…chị cứ cắt đi.

Cô nhân viên nhún vai một cái rồi quay qua cột đuôi tóc An Ninh lại. Tiếng lưỡi kéo sắc bén lướt qua sau gáy, cô có thể cảm nhận được tóc mình giờ đã đến đâu mà chưa cần nhìn vào gương. Chỉ 15 phút sau, một An Ninh hoàn toàn mới mẻ được trưng ra trước gương, trước mặt cô giờ là một AN Ninh 22 tuổi trẻ trung, năng động nhưng vẫn không kém phần lịch thiệp. Phần mái được cắt ngắn trên lông mày để lộ ra đôi mắt đẹp mê hồn, phần tóc được cắt ngắn chấm vai rồi làm xoăn hơi gợi song khá lạ. An Ninh tỏ vẻ rất ưng ý với mái tóc của mình, cô không thuộc tuýp người biết cách chăm chút cho tóc nên một mái tóc ngắn đơn giản sẽ giúp cô dễ chẵm sóc hơn.

-Kiểu tóc này rất hợp với chị, mắt của chị đẹp như vậy, chỉ cần thoa một chút phấn và son, trông chị sẽ rất đẹp.

An Ninh cảm cơn vì lời khen của cô nhân viên trước khi bước ra khỏi tiệm. Hương café thoảng qua cánh mũi khiến An Ninh ngây ngất, co ngó qua quán café bên cạnh và mua ngay cho mình một cốc. Vừa đi đường vừa nhâm nhi ly café nóng hổi trên tay, không khí se lạnh và hơi ẩm ướt của những ngày mưa thật khác lạ. Một cảm giác kỳ lạ khiến An Ninh sững người, cô có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình. AN Ninh không quay đầu lại và tiếp tục đi tiếp…cho tới khi cô chắc chắn rằng có người đang đi phía sau cô, cô quay người lại và hất thẳng tach café vào người hắn. Trong vài giây cô định thần lại và nhân ra đó là Thiên Thành.

-Sao anh lại ở đây?

Thiên Thành thẫn thờ người khi bị hất nguyên cốc café vào người, cậu nhìn An Ninh, hơi ngượng và cũng bối rối.

-Anh…anh..chỉ tình cờ thấy em, và định cho em một bất ngờ. Nhưng có vẻ như bất ngờ này của em lớn hơn bất ngờ của anh rồi.

-Cho em xin lỗi, em cứ tưởng cướp hya một tên sở khanh nào đó…nên em mới…

Cậu cười phá lên rồi từ từ rút trong túi áo ra chiếc khắn tay, cậu nhẹ nhàng lau đi những vết café bắn trên tay áo cô trước khi lau cho mình.

-Anh tới đây quay clip quảng bá cho một khách sạn lớn gần đây, đang đi dạo để thăm dò địa điểm thì thấy em bước ra từ tiệm làm tóc. Tính gọi em nhưng rồi lại muốn dành cho em bất ngờ nên mới đi theo em

An Ninh cười ngượng, cô vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi nhìn qua chỗ khác.

-Để em đền cho anh một bộ đồ khác nhé.

Thôi khỏi, dù sao giờ anh cũng về khách sạn, về đó thay đồ là được rồi.

An Ninh nhìn Thiên Thành vẻ ái ngại.

-Em sẽ giặt áo cho anh.

-Thôi không sao đâu, phục vụ phòng sẽ giặt chúng.

-Vậy để tối nay em mời anh ăn tối, coi như lời xin lỗi của em.

Như xực nhớ ra điều gì đó, Thiên Thành la lên một tiếng khẽ rồi quay qua nói với An Ninh

-Tối nay em rảnh đúng không?

-Vâng.

-Vậy thì em có thể đi cùng anh tới một nơi không?

Cậu mỉm cười tinh nghịch, trong mắt An Ninh, Thiên Thành là người thay đổi nhiều nhất, khi mới quen nhau, cậu còn là một cậu chủ khó chịu, luôn một mình và răm rắp nghe theo lời mẹ. Nụ cười của cậu cũng thay đổi, từ nụ cười xã dao ban đầu cho đến nụ cười dịu dàng, giờ đây là nụ cười rạng ngời đầy sức sống. An Ninh gật đầu nhận lời khi thấy Thiên Thành vui như vậy.

-Được thôi.

-Vậy anh sẽ đón em vào lúc 7h30 tối này nhé, chúng ta sẽ đi dạo một vòng trước khi đến nơi đó.

An Ninh mỉm cười gật đầu, cô nhìn theo bóng dáng Thiên Thành bước lên taxi cho đến khi chiếc taxi đi khuất sau làn khói đằng xa.

Tối hôm ấy, cậu đón An Ninh rất đúng giờ. Lúc này trông cậu hoàn toàn khác so với thường ngày, cậu không còn ăn mặc bụi bặm như một ông đạo diễn trẻ tuổi suốt ngày ở phim trường và hết mình hy sinh vì nghệ thuật, Thiên Thành trước mắt cô giờ là một đại thiếu gia bảnh bao áo quần chỉnh tề.

-Xin lỗi đã để em đợi lâu, anh không ngờ là đường ở đây lại tắc như vậy. Anh tính đến sớm một chút đợi em ở sảnh mà giờ lại thành em đợi anh như vậy.

-Không sao đâu, em cũng vừa mới xong thôi.

-Vậy chúng ta đi nhé.

Trên đường đi, Thiên Thành không ngừng nói về công việc của cậu, những tình huống khó khăn cũng như mắc cười khi cậu quay fim tại fiam trường. Còn An Ninh, cô chỉ chăm chú nhìn từng cử chỉ của cậu, cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu trong các bữa tiệc. Cậu xuất hiện với phong thái tự tin, đầy kiêu hãnh, cậu nắm lấy tay An Ninh, đưa cô đi từng bước một trên tấm thảm đỏ trải dài của khách sạn sang trọng. Đám phóng viên đã bu đầy ở cửa, nhưng chiếc máy ảnh thi nhau nháy đèn khiến An Ninh hoa mắt, cô mất phương hướng và không biết đi về phía nào. Bàn tay Thiên Thành vỗ nhẹ lên tay cô rồi kéo cô ra khỏi đám đông rắc rối.

-Em đừng lo, đi theo anh là được rồi.

An Ninh mỉm cười rồi kéo váy lên bước tiếp cùng Thiên Thành. Ở đây, Thiên Thành dường như là một người khác, mặc dù tới trễ nhưng hễ cậu đi tới đâu đều bắt gặp ánh mắt, nụ cười thân thiện của mọi người tới đó. Đến lúc này An Ninh mới biết, trong suốt những năm qua Thiên Thành đã quá thay đổi, cậu đã trở nên nổi tiếng đến vậy. Cậu đẹp và rạng ngời đến nỗi các cô gái ở đó đều ngoái nhìn cậu và rồi An Ninh bắt gặp ánh mắt mê hồn ấy, nó khiến cô bối rối , bủn rủn chân tay. Cậu đưa cho cô một ly rượu, cô nhân lấy rồi nhấp một ngụm nhỏ, cậu cũng vậy, cậu nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa nó lên nâng ly với một ai đó ở xa. Cậu quay lại kéo An Ninh về phía người đàn ông đang ôm cây ghita cây đàn ghita trên sân khấu, người đang ông chạc ngoài 50 tuổi ấy ngạc nhiên khi thấy An Ninh, ông đặt cây ghita xuống rồi tiến lại phía trước đưa tay bắt tay với An Ninh.

-Không ngờ là hoàng tử của chúng ta lại đi cùng một cô gái xinh đẹp như vậy.

An Ninh cười mỉm khi nghe thấy lời khen của ông, ở ông có một sự khéo léo và lịch thiệp khó tả. Thiên Thành bảo An Ninh đứng nói chuyện với ông một lát, cậu sẽ kiếm chút đồ gì đó cho cô và tiện thể chào hỏi vài người bạn.

Người đàn ông trung niên nhấc ly rượu của mình lên chạm vào ly rượu của cô giúp cho cô không thấy ngại ngùng, ông mời cô ngồi và bắt đầu câu chuyện của mình.

-Nếu cô thấy ngại khi nói chuyện với tôi thì hãy cho tôi biết nhé, tôi không muốn một cô gái đẹp phải khó chịu khi ngồi cạnh một ông già như tôi.

An Ninh ngồi xuống và bắt đầu nhâm nhi ly rượu ngọt lịm mà ông ta vừa đưa cho cô.

-Cô tên An Ninh phải không? Tôi đã nghe Thiên Thành kể nhiều về cô mà hôm nay mới được gặp mặt. Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Lưu Hữu Tuệ, nhạc sĩ , tôi đã hợp tác với cậu thiếu gia của cô được hai mùa liên hoan phim rồi. Cứ gọi tôi là Tuệ là được rồi.

Ông bắt đầu nói chuyện với An Ninh một cách thoải mái hơn, ông kể cho cô nghe về những lần họ hợp tác trong các bộ phim, ông nói cậu là một người khá kiên trì và biết che giấu cảm xúc.

-Tên đó khác người lắm, hăn không bao giờ bỏ cuộc cả, trong bộ phim đầu tiên tôi và hắn làm cùng nhau, việc khó nhất là lúc casting nữ chính. Chúng tôi đã tìm rất lâu, chính bản thân Thiên Thành lúc đó cũng không biết cậu nên chon ai là nữ chính.Rồi chó đến một ngày cậu ấy nói rằng cậu ấy đã tìm được…mà là tìm được khi đang xem trương trình nông nghiệp. Chúng tôi đã phải lặn lội đi tìm cô gái đó rất rất vất vả, mất rất nhiều thời gian và công sức. Nhưng kết quả thì…cậu ấy đã giành được giải ngay trong liên hoan phim đầu tiên của sự nghiệp. Hắn là kẻ tôi rất nể.

An Ninh chăm chú ngồi nghe ông Tuệ kể chuyện, nó giống như một phần mới mẻ về cậu mà cô không biết. Cậu luôn che giấu chuyện của mình, luôn tự tìm cách giải quyết mà không bao giờ nhờ đến ai khác, cậu quan tâm đến người khác, quan tâm đến người đó và những chuyện xung quanh người đó nhưng không bao giờ để người khác biết về những chuyện xảy ra xung quanh cậu. Đó cũng là lý do vì sao cô không bao giờ biết về cuộc sống của cậu. Ly rượu trên tay cô dần cạn, cũng là lúc cô mọi thứ xung quanh cô hơi chao đảo, cô không ngờ ly rượu này lại có thể say nhanh đến như vậy.

Cậu đang đứng trước mặt cô, hươ hươ tay về phía cô.

-Em say rồi sao? Anh có mang loại bánh em thích ăn, có muốn ra ngoài kia và ăn một chút không?

An Ninh vẫn còn đủ tỉnh táo để biết chuyện gì đang xảy ra, mặt cô nóng bừng và đỏ dần lên, không khí càng trở nên nóng nực và càng lúc càng đông người. Cậu cầm tay cô dắt ra phía ngoài, gần bể bơi. Không khí thoáng đãng, không ồn ào, không nồng mùi rượu khiến An Ninh dễ thở hơn. Cậu khoác chiếc áo của cậu lên vai cô rồi đưa cho cô một chiếc dĩa.

Cảm giác vui vẻ dâng lên trong lòng, chưa bao giờ cô cảm thấy thoải mái như thế, cô ngồi xuống ăn ngon lành miếng bánh trước ánh nhìn trìu mến của Thiên Thành.

-Ngon không?

-Ngon lắm.

-Em có muốn uống gì không? Anh lấy cho em một ly nước mát nhé.

-Em ổn mà, không sao đâu.

Cậu xốc chiếc áo khép kín nó lại để gió không khiến An Ninh thấy lạnh, ngồi lặng lẽ bên cạnh nhìn cô ăn bánh, thỉnh thoảng lại mỉm cười một cách ngô nghê.

-Sao anh cứ nhìn em vậy? mặt em dính gì sao?

-Không, chỉ là anh chưa bao giờ thấy em ăn ngon miệng như vậy, dường như em đang rất vui.

-Uhm, em đang rất vui, có thể là do tác động của rượu nhưng thật tốt khi nó khiến em vui như vậy.

-Có muốn một ly nữa không?

-Không, em sẽ say nếu uống một ly nữa,….mặc dù nó rất ngon.

Cậu xoa đầu An Ninh, tiếng nhạc của điệu Van văng vẳng từ căn phòng dự tiệc, không khí dần trở nên lãng mạn hơn. An Ninh ngân nga theo điệu nhạc, đôi tay cô đu đưa theo tiếng nhạc rồi cô kéo cậu lên cùng nhảy….Mọi thứ như đang bay bổng trên mây, cô loạng choạng đến suýt ngã…nhưng rồi cảm giác ngâng ngâng nay bổng của đôi chân khiến cô ngạc nhiên, cô phát hiện ra chân mình không chạm đất, cậu đang bế cô lên, cùng đu đưa theo điệu nhảy.Cô cười lớn, tiếng cười vang lên giòn tan. Cô ôm lấy cậu, cái ôm mà cô đã không làm suốt hơn hai năm qua. Ngay lúc này đây, cô cần một người đàn ông có thể nương tựa, cần một người vuốt ve và ôm cô thật chặt. Có lẽ cô đã quá say để biết mình đang làm gì, nhưng cô không sợ gì cả, cô vẫn ôm người đang ôm cô, ôm trong hơi men và niềm vui mà men rượu mang lại cho cô.

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/4723
.