Hạ Du dừng xe ở một ngõ nhỏ, căn nhà cũ nằm sát về một góc.
-Nhà của cậu ở đây hả?
-Chỉ là nhà thuê thôi, tôi không sống ở đây.
-Cho tôi số tài khoản đi, mai tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho cậu.
-Thôi, khỏi cần, dù sao hôm nay chị cũng đã lai tôi về hơn nữa, xem ra hôm nay chị có tâm trạng không tốt nên tôi sẽ không đòi bồi thường đâu.
Lâu rồi không có ai để ý đến tâm trạng của Hạ Du, từ khi quen Thiên Bảo, mọi thứ xung quanh cô đều bị hút vào vòng xoáy dành cho cậu, tâm trạng và nét mặt của cậu dường như chính là tâm trạng của cô. Chính bản thân cô cũng đã quên đi bản thân từ lúc nào. Giờ đây, một cậu nhóc lại khiến cho cô cảm thấy bản thân mình quan trong và cần được quan tâm.
-Cậu tên là gì thế?
-Tại sao chị lại muốn biết tên tôi ?
-Tôi không muốn nợ ai cái gì cả, tôi là Hạ Du.-Hạ Du đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay nạn nhân của mình.
-Gọi tôi là Dương.-Cậu đưa tay ra nắm nhẹ lấy tay Hạ Du.
-Đó không phải là tên thật của cậu.
-Tại sao tôi lại phải dùng tên thật ? Con gái thật giống nhau, đều hỏi câu y chang nhau.
-Ngày mai tôi sẽ lại tới.
-Làm gì ? Tôi đã nói là không cần bồi thường rồi mà.
-Tôi sẽ mạng cho cậu chút đồ ăn coi như bồi thường, nếu không làm như vậy tôi sẽ không yên tâm.
Dương gật gù tỏ vẻ bùi tai, cậu lặng lẽ đi vào nhà rồi đóng cổng lại.
Tâm trạng của Hạ Du đã khá hơn, cô nhìn chiếc xe máy dựng trong sân rồi bước từng bước ra khỏi con ngõ hẻm để trở về với cuộc sống xa hoa nghẹt thở.
…………….
-Con về rồi thưa bố mẹ.
Hạ Du đứng trước mặt bố mẹ, hai người đưa ánh mắt lo lắng và rò sét về phía cô.
-Con đã đi đâu mà giờ này mới về ?
-Con từ bệnh viện về rồi tiện thể đi dạo một lát.
-Mọi chuyện là sao ? Sao Thiên Bảo nó lại bế cô gái đó đi ? Hai đứa cãi nhau ah…hay Thiên Bảo nó bắt cá hai tay ?
-Không, là vì con không thích anh ấy nữa, anh ấy chỉ làm vậy để con tức thôi.-Hạ Du cố kìm nén cảm xúc.
-Tại sao con lại vậy hả ? Rõ ràng con muốn bố mẹ tác hợp cho hai đứa, lại còn tuyên bố với toàn dân thiên hạ rồi.
-Nhưng giờ thì con không muốn nữa…..chỉ thế thôi.- Nói rồi Hạ du chạy thẳng lên lầu, cô chẳng còn tâm trạng nào để giải thích với bố mẹ về chuyện đó. Cô biết rằng mình đã sai và tự mình phải giải quyết nó nhưng chỉ tối nay thôi, cô chỉ muốn một mình ngay lúc này, để cô có thể chấp nhân sự thật rằng mình là kẻ thua cuộc.
Nằm trên chiếc giường êm ái trong căn phòng lông lẫy nhưng sao Hạ Du cảm thấy mình thật lạc lõng, dường như cả căn phòng đang chống lại cô. Cảm giác tội lỗi thất bại bao trùm lấy toàn bộ thân thể. Thật sai lầm khi cô cố tình muốn chiếm lấy Thiên Bảo. Từ khi cô gặp cậu, ở cậu có quá nhiều điểm thu hút cô, chỉ là ngẫu nhiên nhưng dường như ánh mắt cô bị hút về phía cậu. Đó là một quán ăn nhanh vào buổi trưa, hình ảnh cậu cầm chiếc humberger, mái tóc đen và chiếc bút máy. Chiếc bút được viết liên hồi trên mảnh giấy trên bàn, trong khi tay kia vẫn đang cố nhồi chiếc bánh vào miệng. Đôi mắt cậu khác với những người khác, nó chứa một nỗi buồn khó tả, vầng trán hơi nhăn hằn lên vẻ mệt mỏi. Nhưng toàn bộ những nét ủ rột ấy đều giống như một liều thuốc độc khiến Hạ Du mê đắm. Rồi cho đến lúc cô biết cậu chính là đối tượng đính hôn của mình, cô đã vui mừng biết bao và nghĩ ra đủ mọi viễn cảnh tươi đẹp về một tương lai sáng lạn có cô và cậu. Nhưng, cái viễn cảnh ấy ngày càng bị dập tắt khi cô biết được trái tim cậu vẫn còn một vết thương chưa lành. Và cô quyết định chờ, cô chờ cho tới khi vết thương đó hoàn toàn bình phục, lúc đó, cậu sẽ nhìn về phía cô và rồi Thiên Bảo sẽ là của cô. Chờ đợi rồi lại chờ đợi, tìn yêu đâu mãnh liệt của cô càng ngày càng giống như thứ tình cảm đến từ một phía, cô ở bên cậu mà giống như một cái bóng, một cái bóng đi đằng sau không hơn không kém, đã nhiều lúc cô muốn len lỏi vào từng khoảng trống trong tâm hồn cậu. Nhưng rồi nó lại bị công việc và cô gái kia lấp đầy, chưa một lần nào trong suốt ba năm qua cô có cảm giác rằng mình đang yêu, mình đang được yêu. Chỉ là sự đơn phương cô độc và sự tự vùi dập hủy hoại bản thân.
Sáng hôm sau Thiên Bảo có mặt tại nhà Hạ Du sớm, ba mẹ Hạ Du cũng rất bất ngờ vì sự có mặt của cậu.
-Có chuyện gì mà con lại tới nhà Bác sớm như vậy ?
-Dạ, con có chuyện muốn thưa với hai bác.
-Có chuyện gì vậy con ? Hạ Du nó vẫn trên phòng, có cần kêu nó xuống không ?
-Dạ, không cần đâu ạ, chuyện này con nói với hai bác là được rồi.
-Có chuyện gì mà trông vẻ mặt con nghiêm trọng vậy.
Thiên Bảo cúi đầu.
-Con xin lỗi hai bác trước, mong hai bác nhận lời xin lỗi của con.
-Có chuyện gì vậy ? Có phải chuyện đính hôn giữa hai đứa không ? Hôm qua thấy Hạ Du nói như vậy, hai bác cũng không hiểu như thế nào.
-Dạ, tối hôm qua Hạ Du cô ấy nói gì ?
-Nó nói muốn hủy hôn, rằng nó không thích con…hai đứa có chuyện gì ? Hạ Du nó làm sai chuyện gì sao ?
-Dạ không ạ, người sai là con, Hạ Du không có lỗi gì cả.
-Con nói rõ cho hai bác nghe xem nào.
-Dạ, con biết Hạ Du là một cô gái tốt, có lẽ cả đời con sẽ không gặp được một cô gái như thế lần thứ hai. Nhưng chỉ tiếc là cô ấy và con lại gặp nhau không đúng lúc….
-Có phải là vì cô gái kia không ? Tại cô gái kia nên hai đứa mới như vậy ?
-Dạ không, cô ấy không có lỗi gì hết, tất cả là lỗi do con, có trách thì hai bác cứ trách con.
Bố mẹ Hạ Du bắt đầu thấy khó xử trong tình huống này, họ cũng là những bậc cha mẹ hết sức tâm lý với con cái. Nhà họ Hạ mãi mới hạ sinh được một cô con gái, họ coi Hạ Du như bảo bối của mình, tất cả mọi thứ họ đều làm cho con, Hạ Du muốn gì cũng có, hơn nữa, cô còn là một cô gái hiền dịu, đoan trang nên họ càng không muốn cô bị tổn thương.
-Con cứ về đi, khi nào Hạ Du bình tĩnh lại, hai bác sẽ chiều theo quyết định của nó.
Hạ Du đứng trền lầu từ nãy đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Cô vốn đã muốn dứt tình với Thiên Bảo, nhưng chỉ mới thoáng nhìn thấy gương mặt khôi ngô của cậu, cô lại không thể kìm lòng. Thiên Bảo luôn như vậy, vẻ ngoài luôn lạnh lùng nhưng bên trong cậu là người sống rất có trách nhiệm. Cậu không thể bỏ mặc Hạ Du trong tình huống này, cậu không yêu cô nhưng lại muốn cô cùng chịu hậu quả. Hạ Du không thể tìm được ở con người ấy bất kỳ một điểm nào không tốt, đối với cô, mất đi một Thiên Bảo cũng giống như mất đi nửa trái tim vậy.
Thiên Bảo trở về công ty, bà Lưu đang đợi cậu tại phòng làm việc, nhìn thấy gương mặt cứng nhắc không chút biểu cảm của bà Lưu khiên cậu khó chịu ngán ngẩm.
-Mẹ tới đây có chuyện gì vậy ?
-Mẹ định ngày rồi, ngày 15 tháng sau hai đứa sẽ đính hôn, lát nữa mẹ sẽ qua bên chủ tịch Hạ bàn bạc với họ.
-Mẹ đúng là mất trí rồi, tại sao mẹ lại làm như vậy trong khi chưa hỏi ý kiến con ?
-Hỏi ý kiến mày cũng bằng thừa, chính Hạ Du là người đề xướng ra chuyện này, chỉ như vậy là đủ.
-Mẹ nói gì ? Là Hạ Du sao ? Đừng đổ lỗi cho cô ấy, con thừa hiểu mẹ.
-Cái gì ? Mày nghĩ ****** như vậy sao ? Không tin thì mày cứ trực tiếp đi hỏi Hạ Du đi. Hơn nữa, dù có thế nào thì ngày đính hôn cũng đã định rồi, đừng hòng mà đến với cho hầu gái đó.
-Không, con sẽ đến với cô ấy, còn hôn ước, mẹ hãy hủy đi.
-Thiên Bảo, sao mày không chịu nghe lời mẹ ? Nó cho mày ăn nhầm thứ bùa mê thuốc lú gì mà suốt 5 năm qua mày như một kẻ điên ? Cả thằng Thành nữa, hai an hem mày mù hết cả rồi.
-Xin mẹ thôi đi, con tuyệt đối không để mẹ đông đến cô ấy.
-Mày nghĩ là mày có thể ngăn được mẹ sao? Hôm qua nó đã tuyên chiến với mẹ như vậy, đúng là loại con gái không có giáo dục, không có phép tắc. Đáng lẽ ra phải triệt cỏ tận gốc từ 3 năm trước mới đúng.
-Mẹ thôi ngay đi, nếu mẹ đông đến cô ấy, lúc đó con không biết mình sẽ làm gì đâu. Còn bây giờ, con phải làm việc. Mẹ về đi.
Thiên Bảo đẩy bà Lưu ra khỏi cửa rồi đóng rầm cửa lại. Đầu óc cậu lúc này đang rất rối bời. Cậu ước gì mình được sinh ra ở một gia đình bình thường, thì giờ đây chắc cậu và An Ninh đang có một cuộc tình trong mơ. Nhưng sao số phận lai cứ phải đặt con người vào những hoàn cảnh trớ true như vậy? Lại còn Hạ Du nữa, cậu không biết phải làm sao để có thể đối mặt với cô ấy, cũng chẳng biết có nên tin những lời bà Lưu nói về Hạ Du hay không?
Chap 60
Mây bồng bềnh bám trên bầu trời,
Cũng giống như cỏ mơn man dưới mặt đất.
Mây người không thể với tới,
Nhưng cỏ lại bị người dẫm đạp vô tình.
Ngươi là mây, còn ta là cỏ.
Người khác ngước nhìn ngươi,
Còn ta thì bị mọi người dẫm đạp.
Nhưng ngươi biết không ?
Những nơi có mây,
Cỏ đều có thể mọc.
Cho khi trời quang mây tạnh,
Cũng là lúc sức sống của ta trỗi dậy.
Cứ chờ xem, mây ạ.
An Ninh nhấc điện thoại lên định gọi cho ai đó thì tiếng chuông cửa reo lên. Đặt điện thoại xuống và ra mở cửa, An Ninh ngạc nhiên khi đó là bà Lưu.
-Bà tới đây làm gì ?
-Dù sao tập đoàn M cũng là một tập đoàn lớn, tôi không thể đắc tội với ai. Hơn nữa tôi cũng muốn thông báo cho cô một tin, ngày 15 tháng sau, Thiên Bảo sẽ làm lễ đính hôn. Tôi mong rằng từ hôm nay đến lúc ấy, cô không gặp lại nó nữa, tôi không muốn có chút sạn nào trước khi đưa con dâu về nhà.
-Tại sao bà lại phải lo lắng về chuyện đó ? Không lẽ bà sợ. Bà sợ tôi sẽ cướp đi con trai bà…à không, bà sợ rằng cả hai người con bà sẽ không cưới về cô con dâu như ý.
Bà Lưu tức sôi máu mắt, lòng trắng chuyển thành đỏ, những đường gân cũng lộ rõ.
-Đúng, tao sơn con cáo già như mày, những đứa chỉ biết đến chuyện dụ dỗ đàn ông rồi chiếm hết gia sản của họ.
-Bà nói gì vậy ? Dụ dỗ đàn ông ư ?
-Đúng, mày đừng tưởng tao không biết, một con hầu trắng tay như mày, nếu khoog dựa vào chút sắc thì lấy đâu ra cái cửa mà len chân vào tập đoàn M. Có vẻ mày thạo chuyện lên giường với đàn ông lắm nhỉ.
-Tôi yêu cầu bà rút lại lời nói.-An Ninh cố nén sự tức giận.
-Sao ? Vì tao nói đúng tim gan mày à ? Tạo sẽ không để mày lấy được một đồng nào từ tao đâu.
Nói rồi bà Lưu bỏ đi, An Ninh nuốt nước mắt vào trong, đây không phải là lúc mà cô có thể khóc, nước mắt chỉ khiến cô yếu mềm và nhu nhược.
Nhấc điện thoại lên, An Ninh tiếp tục công việc mà cô đang dang dở.
-Con đây thưa chủ tịch.
-Con đang ở Việt Nam ? An toàn chứ ?
-Vâng, chuyện lần trước chủ tịch nói với con, xin người hãy để con tiếp quản tập đoàn M, và công ty đầu tư H.
-Con tin là mình có thể làm tốt chứ ?
-Vâng, xin chủ tịch hãy để con là người thừa kế của người.
Tiếng chuông điện thoại tút …. Tút….những tiếng dài. Cái ngày mà cô không mong muốn nhất cuối cùng thì vẫn phải tới, trong thâm tâm cô, cô không bao giờ muốn mình phải làm như vậy. Đã có lúc cô muốn tha thứ cho Bà Lưu tất cả, cô không cần nhận lời xin lỗi, cũng không cần một cái liếc mắt đồng cảm của bà, cô chỉ cần một cuộc sống yêu bình bên ngườ cô yêu thế là quá đủ. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác, cô bị cướp mất người cô yêu, bị sỉ nhục, bị trà đạp, bị khinh rẻ. Nhân cách và lòng tự trong của cô không cho phép mình chịu nhún nhường nữa, nó bắt cô phải trối dậy, phải chống lại, phải trả thù tất cả những người đã cướp đi cuộc sống của cô.
………….
Hạ Du đứng trước con hẻm nhỏ, căn nhà cũ kỹ cuối ngõ vẫn chưa sáng đèn,chắc là Dương chưa về.
Cô chợt nhớ tới cậu khi nhìn chiếc điện thoại hỏng mà cậu để trong túi.
-Tại sao lại tới đây ? Tôi bảo là không cần đền đáp rồi còn gì.
Giọng nói của Dương khiến Hạ Du giật mình, chính cô cũng chẳng hiểu vì sao cô lại tới đây nữa.
-Xe của cậu đâu ?
-Làm gì ? Sao tự nhiên lại hỏi xe của tôi ?
-Tôi muốn mượn nó.
-Tại sao ? Lại có chuyện buồn à ?
Đúng là Dương, cậu chẳng cần biết đối phương là ai cũng chẳng cần biết quen nhau bao lâu, cậu đều nắm được tâm can họ.
-Không, chỉ là muốn mượn nó đi vài vòng thôi.
-Bạn tôi mượn rồi, lát nữa nó sẽ mang qua đây, cô muốn vào nhà ngồi đợi không ?
-Vào nhà á.- Hạ du dè chừng.
-Đừng có lo, tôi không phải là loại người háo sắc đâu, hơn nữa tôi cũng chẳng dại gì mà làm vậy, tôi ở cùng chủ nhà.
Hạ Du nghe lời Dương vào nhà ngồi đợi. Căn nhà nhỏ cũ ký thiếu bàn tay của phụ nữ đúng là không dễ chịu gì, bước chân vào đến cửa, một mùi khó chịu thoảng qua cánh mũi.
-Nhà của đàn ông, chắc mùi cũng không dễ chịu gì, mong chị thông cảm.
Dương chạy vào nhà mang cho Hạ Du một chiếc ghế.
-Chị ngồi tạm ngoài này nhé, tôi dọn qua nhà một chút.
Hạ Du trưởng chừng như Dương chẳng bao giời bối rối hay cuống quýt, lúc nào cậu cũng tỏ vẻ tự tin và điềm đạm. Nhưng cậu cũng chỉ là một tên con trai như bao tên con trai khác, cuộc sống của một sinh viên xa nhà chẳng bao giờ sung sướng, nhất lại ở nơi thành phố xa hoa nhộn nhịp này.
Dương vội vã nhặt quần áo bẩn trên sàn, trên bàn, trên ghế, những chiếc bát lâu ngày chưa rửa, tất bốc mùi nhét trong những chiếc giày bám đầy bùn đất….
Một lát sau, Dương ra cửa ngồi cạnh Hạ Du, lúc này cô đang lặng nhìn những vì sao trên trời.
-Thế nào ? Sao trời nhiều như vậy, mai sẽ là một ngày nắng đấy.
-Căn nhà của cậu tuyệt thật, từ đây nhìn lên bầu trời quả thực rất đẹp.
-Đó là lý do vì sao tôi đặt đầu giường quay về phía cửa sổ, lúc cô nằm xuống và nhìn lên trên, một phần của bầu trời sẽ lọt vào tầm mắt cô. Mọi buồn phiền sẽ tiêu tan hết.
-Sao cậu biết tôi đang buồn ?
-Con người ta khi buồn thường tìm đến rượu để giải sầu vì họ biết khi họ buồn rượu có thể khiến họ quên hết và dễ dàng đem lại nụ cười cho họ dù là giả tạo hay là chân thật. Khi chị ngồi lên chiếc xe moto của tôi, chị cũng cười như một kẻ say. Và rồi chị sẽ lại muốn cười như thế một lần nữa.
-………….-Hạ Du không biết nói gì trước những cảm nhận sâu sắc đó của Dương, dường như cậu có thể thấu hiểu mọi nỗi buồn của người khác.
-Cả quá tuổi thơ của tôi đã phải nhìn những ánh mắt còn buồn hơn của chị. Sự đau xót mất vợ, mất con và bất lực của bố. Nối đau không thể làm gì, cam chịu của mẹ. Nỗi đau phải rời xa gia đình của chị gái. Tất cả đều là nỗi buồn, rất buồn.
-Dường như cậu đã có một quá khứ rất khó khăn.
-Khi còn nhỏ tôi cũng sống ở Việt Nam, nhưng khi 16 tuổi thì lại chuyển tới Nhật. Tôi không biết chị có nỗi buồn như thế nào, vì gia đình, tiền bạc hay tình cảm. Nhưng, một người con gái lúc nào cũng mang trong mình tâm trạng như vậy sẽ khiến những người con trai không thể nào từ bỏ, không thể nào bỏ rơi họ.
-Cậu nói vậy là sao ?
-Cách đây không lâu, tôi đã gặp một cô gái, chắc cũng chạc tuổi chị. Cô ấy không xinh đẹp nhưng lại rất thu hút người khác. Vì trong tâm hồn của cô ấy, nỗi buồn ngự trị quá nhiều. Và cô gái ấy có đôi mắt rất giống chị gái tôi. Cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được chị ấy.
-Cậu yêu cô gái ấy ư ?
-Không, chỉ là cảm giác đồng cảm, không nỡ buông tay và thương xót.
-Thương xót ư ?
-Chị biết không, con gái đẹp khi họ buồn và dễ làm mủi lòng đàn ông hơn là khi họ cười. Nhưng khi họ cười, sẽ mau hơn là khi nỗi buồn đến, nỗi buồn thường đọng lại trong lòng họ rất lâu. Vì vậy, chị đừng buồn quá, nó sẽ khiến chị chóng già đấy.
Thật nhẹ lòng khi nghe những lời Dương nói, giờ đây Hạ Du đã hoàn toàn quên đi chiếc moto , Dương giống như một thứ rượu nhẹ, giúp lòng người thư thái. Họ sẽ không say mà chỉ hơi mê muội trước ánh mắt sắc lẹm và giọng nói quyến rũ ấy. và ngay lúc này đây, Hạ Du cũng đã tạm quên đi Thiên Bảo.
-Thưa bà, đối tác bên Nhật vừa liên hệ với tôi, họ đề nghị được gặp bà tối nay.
-Từ chối đi.
-Dạ, hiện tại họ đang nắm giữ số cổ phần cao nhất, họ còn nói là sẽ đầu tư thêm cho chúng ta một khoản nữa và muốn được nói chuyện trực tiếp với bà để trao đổi.
-Tôi đã gặp họ bao giờ chưa ?
-Họ ủng hộ tập đoàn chúng ta gần ba năm nay nhưng chưa từng biết mặt, mấy bữa tiệc hay event của chúng ta họ đều chỉ cử đại diện.
-Vậy sao lần này lại muốn gặp.
-Tôi cũng không rõ nhưng có lẽ là có chuyện quan trong cần bàn bạc.
-Được rồi, hẹn họ tối nay đi.
-Vâng thưa bà…và tôi vừa nhận được tin và chủ tịc tập đoàn M đã chính thức tuyên bố bản di trúc, quyền điều hành cũng như gia sản đều được trao lại cho con nuôi của ông ấy.
-Con nuôi ư ?
-Vâng, hình như ông ấy không có người thân.
-Con nuôi của ông ấy là ai ?
-Tôi sẽ lập tức điều tra.
-Thôi khỏi, không cần thiết, chỉ vậy là đủ. Ít ra, cũng biết được người thừa kế cái gia sản đó không phải là con nhỏ hầu gái ấy.
-Bà còn gì căn dặn không ạ ?
Bà Lưu cho vị thư ký lui ra ngoài, đống giấy tờ vẫn còn chất đống trên bàn, suốt ngần ấy năm, bà thay chồng nuôi dạy các con, gánh vác gia đình, trái tim cũng trở nên sắt đá từ bao giờ. Bây giờ bà mới phát hiện ra rằng tuổi xuân của mình đã qua đi từ lúc nào, mới ngày nào bà còn là một thiếu nữ đoan trang bên chồng, rồi dần dần cũng phải lo nghĩ nhiều chuyên gia đình, chồng mất còn phải lo cho cả tập đoàn, những nếp nhăn cũng vì đó mà nhiều lên. Để trụ vững trên thương trường, một người phụ nữ không thể mủi lòng, bà ép buộc mình vào khuôn khổ, phải cững rắn và tàn bạo. Trong kinh doanh bà đã hạ không biết bao nhiêu đối thủ, thu mua không biết bao công ty và thắng thầu không biết bao nhiêu hạng mục. Nhưng, nó có là gì khi những người con của bà đồng loạt chống đối. Ban đầu bà cũng từng yêu quý An Ninh, nhờ có cô mà Thiên Thành mở lòng hơn, Thiên Bảo cũng bớt quậy phá hơn. Nhưng, cái trái tim thép trong bà không cho phép bà chấp nhận những thứ trái với quy tắc. Bà không muốn con mình phải khụy lụy vì tình rồi phải khổ. Dần dần bà cũng ác cảm với An Ninh, trong mắt bà, cô giống như cái gái, cái răng nanh chứa đầy nọc độc. Những gì bà gây dựng được cho tới hôm nay, bà không muốn nó rơi vào tay kẻ ngoại tộc khác, cho dù đó là ai. Cứ cái ý nghĩ bảo thủ và ích kỷ rồi dẫn đến thù ghét, nguyền rủa. Bà không mong con trai hiểu bà, chỉ mong chúng đừng lấn sâu quá vào tình cảm rồi quên đi những cái lợi ích và những cái chúng phải gánh vác sau này.
……………………….
-Thưa giám đốc, có cô An Ninh từ công ty mĩ phẩm M muốn gặp.
-Tôi viết rồi, bảo cô ấy vào đi.
Thiên Bảo nói trong mừng rỡ, đã lâu lắm rồi An Ninh không chủ động đề nghị gặp cậu, cậu chỉn chu lại quần áo rồi soi mình trong gương, mọi thứ đều ổn cho tới khi An Ninh bước vào.
Trước mặt cậu hiện giờ, An Ninh đã trở nên hoàn toàn khác. Mái tóc được buộc cao, phần mái dài uốn xoăn bồng bềnh buông thõng và hơn nữa là đôi mắt được kẻ sắc cạnh giữ dằn. Không giống với An Ninh hiền lành thường ngày, trong ánh mắt có chứa sát khí ngùn ngụt, và nỗi căm hận khó tả.
-Hôm nay em trang điểm đậm vậy ? Có chuyện gì sao ? Ah em muốn uống gì để anh cho người lấy ?- Thiên Bảo lúng túng.
-Không cần đâu, cũng không có gì quan trong lắm.
-Vậy thì em ngồi đi, có chuyện gì vậy ?- Thiên Bảo bắt đầu cảm thấy lạ, thái độ của cậu càng lúc càng trở nên ngượng ngùng hơn trước.
-Dù sao tôi và cậu cũng quen biết nhau, hơn nữa, giữa tôi và cậu cũng đã có những giây phút tốt đẹp. Tôi nghĩ là mình nên báo cho cậu tin này để tránh những rắc rối về sau.
-Có chuyện gì mà em lại nói như thể sắp có chiến tranh vậy ?
-Vậy thì hãy nghe rõ những lời tôi nói. Tôi đã nhận được quyền thừa kế tập đoàn M, từ hôm nay tôi là chủ tịch tập đoàn M.
-Vậy….em là….con nuôi của ông chủ tịch ?
-Không sai.
-Nhưng sao lại nói với anh chuyện đó ?
-Vì…sắp tới…công ty của anh cũng sẽ nằm trong hạng mục thu mua của tập đoàn M, vì nó thuộc tập đoàn Lưu Đông.
-Em….em định đấu lại với mẹ anh sao ?
-Đó không phải là đấu đá nhau, đó là công việc, là kinh doanh.
-Nói dối, rõ ràng em muốn trả thù mẹ anh.
-Tùy cậu muốn nghĩ thế nào, tôi chỉ muốn báo cho cậu như vậy. Cảm ơn vì đã lắng nghe.
Nói rồi An Ninh cùng thư ký rời khỏi văn phòng của Thiên Bảo.
An Ninh đi rồi nhưng Thiên Bảo vẫn chưa hết bàng hoàng,cô một ngày một khác so với trước. Lúc còn là hầu gái, cô là một cô bé 18 tuổi hồn nhiên, ngây thơ với đôi mắt trong sáng sâu thẳm, cậu gặp lại cô sau đó khi cô trở thành một người phụ nữ 21 tuổi thành đạt, chững chạc tự tin và đôi mắt thu hận đượm buồn, còn giờ đây, một Quách An Ninh 25 tuổi đầy tham vọng, thù hận, quả quyết sắc bén. Cậu vẫn yeu cô, yêu cái cách thay đổi, cái cách lớn dần lên của cô, cô không làm gì sai, người sai là cậu, cậu không có quyền và cũng chẳng có tư cách để ngăn cô lại, những gì cô làm chỉ là bảo vệ cuộc sống bé nhỏ của mình, bảo vệ những gì quan trong với mình và tìm lại , đòi lại những gì đã mất. Cậu muốn ngăn cản cô không trả thù mẹ mình nhưng mở lời thế nào khi cậu là người bắt đầu của mọi chuyện. Cậu cũng không thể đứng bên lề khi nhìn hai người phụ nữ đấu đá nhau, hai bên đều quan trong với cậu, khi bất kì một bên nào bị tổn thương, cậu đều là người có lỗi. Lòng cậu rối bời, hối hận và càng lấn sâu vào ngõ cụt.
Ánh sáng từ chiếc đèn chùm đắt tiền hắn bóng xuống mặt bàn được trang trí lịch thiệp. Bà Lưu đang ngồi đợi vị khách bí mật tại phòng, bà cảm thấy hơi khó chịu khi họ là người mời nhưng lại tới muộn. Ly nước trước mặt đã rót tới lần thứ hai và cuối cùng người phải tới cũng đã tới…
Trước mặt bà là một người đàn ông già, mái tóc lấm tấm bạc được hớt lên gọn gàng.
-Xin lỗi vì đã tới muộn, chuyến bay của tôi bị hoãn nên tôi đã tới thẳng đây khi xuống sân bay, mong bà lượng thứ.
-Không sao, tôi cũng vừa mới tới.- Bà Lưu cười nhạt, thực ra bà chẳng ưa gì việc gặp mặt đối tác đã thất lễ ngay từ lần gặp đầu tiên.
Người đàn ông đưa danh thiếp cho bà Lưu, qua tấm thiệp thì ông ta là CEO của một công ty đầu tư nào đó tại Nhật.
-Mời ông ngồi.
Hai người ngồi xuống gọi món và bắt đầu câu chuyện của mình.
-Đồ ăn ở đây khá được, mong là nó hợp khẩu vị của ông.
-Ồ, tôi là người dễ ăn, chắc sẽ hợp thôi.
-Theo tìm hiểu thì hiện tại ông là nhà đầu tư lớn nhất của Lưu Đông, cho phép tôi hỏi thẳng, vì sao ông lại quan tâm đến Lưu đông nhiều như vậy ?
Ông giám đốc cười xòa,
-Vậy cho phép tôi được hỏi, vì sao tôi lại không được dùng tiền của mình và đầu tư vào Lưu Đông, tôi nghĩ đó là cách dùng tiền đúng cách, bao năm qua, tôi đã kiếm được không ít tiền.
-Cổ đông của tập đoàn Lưu Đông có khá nhiều, thường thì mỗi người chỉ nắm giữ khoảng 1% đến 5% cổ phần của Lưu Đông là quá nhiều, nhưng số cổ phần của ông hiện tại đang ngang ngửa với chủ tịch.
-Tôi chưa hề nghĩ tới chuyện đó, bản thân tôi là một người Việt yêu nước, tôi đã có ý định đầu tư vào Việt Nam từ rất lâu, và Lưu Đông luôn là lưa chọn đầu tiên. Suốt 3 năm tôi đầu tư vào Lưu Đông, chưa có năm nào nó khiến tôi thất vọng vì vậy tôi nên đầu tư vào nơi khác sao ? Xin lỗi, tôi đã già và không muốn mạo hiểm hơn.
-Cảm ơn ông đã ưu ái Lưu Đông của chúng tôi- Bà Lưu cười trừ. Người đàn ông đó quả là biết cách né tránh câu hỏi, bà Lưu đã quản lý Lưu Đông rất nhiều năm, bà đã gặp rất nhiều người, linh tính mách bảo với bà rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, sau bức màn ấy có điều gì đó bí ẩn mà bà phải quyết tâm tìm cho ra.
Chap 62
-Ông đã gặp Bà Lưu chưa ?
-Dạ thưa rồi ạ.
-Tốt, sắp tới Lưu Đông sẽ có biến động, hãy chuản bị rút khoản dự trữ bệ Macau về, chúng ta sắp phải dùng tới nó rồi.
-Tôi biết rồi thưa chủ tịch.
-Tiện thể, tìm hiểu cho tôi về nguồn hàng nhập khẩu của Lưu Đông, mặt hàng hương liệu và phụ gia, tìm hiểu thật kỹ nhất là suất sứ và chất lượng.
-Vâng thưa chủ tịch.
Vị thư ký già ra khỏi phòng, lúc này An Ninh mới đặt được bút xuống. Cô nghĩ về Thiên Bảo, cả buổi tối nay cô chẳng làm được việc gì, ánh mắt Thiên Bảo nhìn cô hồi sáng khiến giờ tim cô vẫn đập mạnh. Vì phải thể hiện sự tự tin của mình, cô bắt buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh. Đó là điều khó khăn với An Ninh từ xưa tới nay. Cô cũng không biết từ khi nào cậu lại trở nên đẹp đến vậy, nét đẹp sắc cạnh, nét đẹp quyến rũ, nét đẹp chững chạc. Đôi mắt nhỏ nhưng dài và cong, gò má cao nhưng phần hốc má đầy đặn, cả chiếc mũi cao thanh tú, giọng nói cũng thật cuốn hút. An Ninh đã phải rất quyết tâm mới tới được công ty của Thiên Bảo, cô cũng không muốn đối đầu với bà Lưu vì làm như vậy cả Thiên Thành và Thiên Bảo đều khó xử, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những gì cô phải chịu đựng bắt cô phải làm như vậy. Thiên Thành không tham gia vào kinh doanh nên cậu ấy sẽ không bị ảnh hưởng nhiều nhưng Thiên Bảo đang quản lý một chinh nhánh của Lưu Đông, việc báo trước cho cậu sẽ giúp cậu tìm các đối phó để công ty của cậu chịu tổn thất ít nhất và hơn hết cũng giúp cậu chuẩn bị tinh thần.
Một tuần trôi qua tất cả đều im hơi lặng tiếng, An Ninh vẫn tiếp tục kế hoạch của mình một cách bí mật, cô cũng không tới gặp Thiên Bảo và cậu cũng chẳng có liên lạc gì với cô. Thiên Thành đang ở nước ngoài, thỉnh thoảng cậu cũng gọi điện hỏi thăm và luôn nhắc nhở An Ninh phải giữ gìn sức khỏe.
Mới chỉ một tuần mà An Ninh không còn nhận ra mình trong gương, so với mọt tuần trước, An Ninh đang đứng trong gương đã quá gầy và hốc hác, công việc bận bù đầu khiến cô ăn uống thất thường, thường xuyên không thể ăn và bị nôn. Phần da vùng đuôi mắt có dấu hiệu hơi nhăn và sạm, phần má cũng hóp sâu vào, hoàn toàn thiếu sức sống. Nhưng đó là những cái xứng đáng mà cô phải bỏ ra, cô phải lấy lại danh dự cũng như lòng tự trong của mình, cả tuổi trẻ cô đã vì người khác quá nhiều, giờ đây cô phải sống cho mình, vì mình. Lấy trong túi ra hộp trang điểm, An Ninh tô điểm lại gương mặt lần cuối trước khi bắt đầu di chuyển đến cuộc hẹn vào trưa nay.
Bàn tiệc được bày ra trước mắt, món bittet mà An Ninh vẫn thích ăn sao hôm nay chán ngắt, cả câu chuyện đang rơi vào hồi tào lao của ông khách trẻ tuổi.
-Tôi không ngờ tập đoàn M lại có vị chủ tịch trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy.
-Cảm ơn anh đã quá khen.
-Không biết món ăn có hợp với khẩu vị của cô không ?
-Rất hợp, cảm ơn anh đã mời cơm- An Ninh trả lời khách sáo.
-Không có gì, tôi mong là chúng ta sẽ hợp tác lâu dài, phía tôi cũng không nỡ xa một tiểu thư xinh đẹp như vậy.
Những lời ong bướm của anh ta khiến An Ninh nổi da gà, trong tất cả những loại đán ông, cô ghét nhất là kiểu tán gái lộ liễu như hắn. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là một miếng thịt cừu béo bổ.
-Lát nữa ăn xong, chúng ta đi đâu đó chứ ? Tôi có biết một club rất được.
-Xin lỗi anh, tôi không quen tới những nơi đó.-An Ninh từ chối khéo.
-Vậy cô muốn đi đâu, đi đâu cũng được.
-Có lẽ phải xin anh thứ lỗi, tôi còn cuộc hẹn khác chiều nay, chắc chúng ta phải để khi khác.- Nếu không phải hắn là bạn hàng lâu năm của công ty thì chắc An Ninh đã đứng dậy đi thẳng ra cửa từ lúc mới gặp cái bản mặt sở khanh của hắn.
-Ấy ấy, cô Quách, tôi đã rò hỏi và được biết cô không có cuộc hẹn nào vào tối nay cả. Là tôi thật lòng muốn mời cô nên cô hiểu cho và chấp nhận.
AN Ninh bắt đầu cảm thấy khó chịu và ngán ngẩm cái tên cứ cố tỏ ra hiểu biết này. Bản chất của hắn là một tên bốc đồng theo đúng nghĩa, luôn cố tỏ ra là mình biết ăn nói và thông minh nhưng thực chất trong đầu hắn chẳng cho bất cứ một thứ gì, không vì hắn là đại thiếu gia của một gia đình giàu có và số tiền hắn rót vào công ty của cô không nhỏ thì không bao giờ cô muốn ngồi cùng bàn với loại người này. Nếu còn dây dưa nhiều sẽ không tốt, ăn cơm với nhau một hai lần thì lại cho là quen thân lắm. An Ninh không phải là người thiếu hòa nhã nhưng năm tháng qua đã dạy cô biết cách chọn bạn mà chơi nếu như không muốn bị thiệt thân.
-Cô An Ninh, trả lời tôi đi chứ ? Tôi mong là cô đồng ý, cô sẽ không phải hối hận khi đi với tôi đâu.
An Ninh đang lưỡng lự không biết từ chối như nào thì một giọng nói quen thuộc từ đằng xa vọng lại.
-Em đây rồi An Ninh…..
An Ninh ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Bảo đi từ đằng xa tiến lại, trong anh vẫn phong độ và rạng ngời trong bộ comple đen lịch lãm.
-Sao nha gọi điện mà em không bắt máy? Có giận thì cũng phải cho anh giải thích chứ.
Vị khách của An Ninh tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Thiên Bảo nói chuyện với An Ninh một cách thân mật.
-Cô Quách….cô có bạn trai rồi sao?
An Ninh không biết trả lời ra sao thì Thiên Bảo đã tiếp lời.
-Không, tôi là chồng sắp cưới của cô ấy.
Cậu nói “ Chồng sắp cưới” khiến cả An Ninh và vị khách đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.
-Tôi có hẹn với đối tác ở đây, vừa vào đã nhận ra ngay cô ấy. An Ninh của tôi đi đến đâu cũng rất nổi bật đúng không?-Thiên Bảo vẫn không thôi đưa ánh mắt trìu mến âu yếm nhìn An Ninh.
An Ninh không biết phải xử trí như thế nào trong trường hợp này. Bản thân cô cũng muốn phủ nhận mọi lời nói của Thiên Bảo nhưng như thế chiều nay cô sẽ phải phí thời gian cho gã ngốc này. Tốt hơn hết là cứ hùa theo Thiên Bảo mà ngồi im nhìn cậu diễn trò còn hơn là phải chịu đựng tên đồng bóng kia.
-Thôi, khách của tôi tới rồi, hai người tiếp tục nói chuyện đi nhé.
Thiên Bảo vỗ vai An Ninh rồi nói rằng cậu sẽ đợi cô ở bên ngoài sau khi cô xong việc.Nói rồi cậu cúi chào ông khách thật lịch sự rồi mới quay người bước đi.
Từ khi gặp Thiên Bảo, ông khách có vẻ ngại ngùng hơn với An Ninh. Cũng phải, vì dù sao xét về mọi phương diện thì Thiên Bảo hơn anh ta về mọi mặt, gia cảnh, tiền bạc, diện mạo và cả cách cư xử. Ngồi chừng nửa tiếng sau khi dùng xong bữa tối, An Ninh cũng cáo từ ông khách ra về. Ngoài trời đang mưa nhỏ. Cô không nghĩ là Thiên Bảo sẽ đợi cô ở ngoài nhưng cái bóng dáng thân thuộc ấy thì không thể nào bị lẫn dù có đứng ở đám đông như thế nào.
-Em xong rồi ah?
-Sao cậu lại đợi tôi, tôi nghĩ là cậu chỉ nói như vậy thôi chứ.
-Không, anh đã nói là đợi em thì anh sẽ đợi, giờ em có thời gian chứ? Anh có chuyện cần nói.
-Chuyện gì vậy? có quan trong lắm không?
-Đủ thời gian dùng một tách café thôi, có được không?
An Ninh cũng tò mò không biết Thiên Bảo định nói gì, hơn nữa cũng đã khá lâu cô không gặp cậu, nhân tiện đây cũng là cái cơ để cô có thể được ở cạnh cậu.
Hai người trở vào trong và gọi hail y café nóng.
-Giờ có chuyện gì cậu nói đi.
-Anh biết là anh không có quyền ngăn cản em trả thù mẹ anh….nhưng mong em có thể suy nghĩ lại.
-Suy nghĩ lại chuyện gì?
-Thì chuyện…..-Thiên Bảo không thể mở lời.
-Chuyện tôi muốn đối đầu với mẹ cậu ư? Nếu là chuyện đó thì xin lỗi cậu, tôi không thể dừng lại.
-Coi như anh cầu xin em.
-Nếu chỉ để nói chuyện đó thì tôi nghĩ không cần phải tốn quá nhiều thời giờ, một cách café cũng là quá nhiều, cậu đang làm lãng phí thời gian của tôi. Nếu như cậu không muốn công ty nhỏ của mình bị thiệt hại thì cậu nên dùng thời gian này để nghĩ cách làm sao để tách nó ra khi tập đoàn M chưa thu mua lại nó.
An Ninh nói rồi đứng lên định quay đầu bước đi.
-Anh đã quyết đinh tách công ty…..
Câu nói của Thiên Bảo khiến An Ninh ngỡ ngàng.
-Anh không có tư cách ngăn cản em, cũng không thể giúp mẹ đấu lại với em, thật sự những ngày qua với anh rất khó khăn. Anh đã suy nghĩ rất nhiều…nhưng cuối cùng thì đứng ngoài vẫn là tốt nhất. Vì thế anh đã chọn việc tách công ty.
Chính An Ninh cũng không ngờ Thiên Bảo lại khó xử đến vậy. Tách công ty là một quyết định lớn, chứng tỏ một điều rằng công ty của Thiên Bảo giờ đây phải tự mình đứng trên thương trường với số vốn nhỏ, hạ tầng thấp và đội ngũ nhân viên ít ỏi. Cô biết số cổ phần của cậu trong Lưu Đông không nhiều, việc tách công ty là quyết định khó khăn và gần như phải gồng mình lên thì mới có thể kéo nó giữ vững. Và hơn nữa, điều đó cũng nói lên rằng, cậu đang muốn rời xa cái danh phận cậu hai của Lưu Đông.
-Làm thế nào chứ? Làm thế nào mà cậu lại tách được công ty? Số cổ phần và vốn của cậu rõ ràng là không thể.
-Em đừng lo, anh tự có cách. Từ nay anh sẽ không can dự vào những việc em làm. Từ giờ anh chỉ là một Thiên Bảo bình thường, không phải là thiếu gia của Lưu Đông nữa.
-Cậu không lo cho mẹ cậu sao?
-Có chứ, dù sao bà ấy cũng là mẹ anh. Nhưng anh không thể giúp mẹ khiến em bị tổn thương, như vậy chẳng khác nào bắt anh làm tổn thương một người con gái hai lần.
-Mẹ cậu đồng ý chứ?
-Mọi việc vẫn chứ xong, chắc trong tuần này, công ty sẽ được tách ra khỏi Lưu Đông.
-Định mở công ty nhỏ sao?
-Uhm, chỉ công ty nhỏ kinh doanh trong nước thôi.
-Vốn lưu đông khoảng bao nhiêu?
-Không nhiều, chỉ chiếm tầm 0,1% vốn của Lưu Đông.
Mọi chuyện cảng trở nên khó khăn hơn và An Ninh dần cảm thấy có lỗi. Cô lo lắng vì mình là Thiên Bảo bị đẩy vào tình thế bí bách. Một ý nghĩ muốn từ bỏ thoáng qua trong đầu những rồi lạ vụt tắt. Giữa hai người giờ đây đâu còn cái thứ gọi là thương cảm, đau xót. Gì thì đứa con chứ được chào đời cũng đã mất, cuộc sốc cũng lênh đênh suốt một thời gian dài và danh phận thì cũng mờ ảo, sống trên tiền những vẫn bị khinh rẻ như con ở càng làm cô thấy khát khao được trả thù. Chút thương cảm chẳng nhằm nhò gì so với chữ hận hằn sâu vào từng thớ thịt.
An Ninh bước vội ra cửa để tránh cái cảm xúc thương xót mủi lòng dâng trào lên lần nữa. Cô cần phải giữ vững tinh thần, cứng cỏi là tàn bạo hơn bao giờ hết.