Chiếc xe bus chật cứng chỗ lăn bánh trên con đừơng mờ sương sớm. Lucy nhìn ra cửa sổ lơ mơ tưởng tượng về ngôi trường mới mà mình sẽ tới, chắc là phải rất hoành tráng đúng với cái tên của nó-Bell Liberty.
23…24… 25…. Lucy lẩm nhẩm đếm.
Trạm thứ 25, xe dừng lại ở trạm gần trường cô nhóc theo đúng lời chỉ dẫn của chú Khánh, Lucy nhanh nhẹn bước ra cửa, nhưng ngay lúc đó, cô bé thấy một thằng nhóc thản nhiên thọc tay vào túi của cô bạn đứng trước nó. Vì có một bà cụ cũng vừa bước ra chắn phía sau nên tầm nhìn của mọi người bị che khuất, không ai thấy được thằng nhóc này đang giở trò. Nhưng thật xui xẻo cho nó là lưng bà cụ đã không che khuất tầm mắt Lucy. Nhanh như cắt cô bé lao lại nắm tay thằng nhóc giơ lên cao la to:
-CÓ MÓC TÚI…MỌI NGƯỜI CẨN THẬN..!
Và cảnh tượng tiếp theo, hàng trăm con mắt trên xe đổ dồn về phía kẻ vừa la lên. Thằng nhóc cũng bất ngờ, tay vẫn còn cầm chặt cái bóp-tang vật không thể chối cãi được. Sau vài giây sực tỉnh, nó vội vàng hất mạnh tay Lucy ra và lao nhanh xuống trạm, nhưng chiếc bóp nó mới lấy được đã bị Lucy giành mất. Tên này tức tối quay lại nhìn cô nhóc nghiến răng, quát lớn với đôi mắt hằn học:
-Mẹ kiếp…con nhỏ phá đám dám xen vào chuyện của tao… Đợi đó… Tao sẽ cho mày biết tay!!!!
Rồi chạy biến…..
Cả xe bus ầm ĩ cả lên, những đôi mắt tò mò tiếp tục xoi vào Lucy và nạn nhân vừa nhận lại đồ có vẻ dò xét…
“Chậc ! Sáng sớm đã làm được chuyện công đức rồi, hi vọng hôm nay mọi thứ đều suôn sẽ!”. Lucy vui vẻ bước xuống trạm. Nhưng cô nhóc nào biết “công đức” cô vừa làm sẽ gây ra cho cô một chuỗi rắc rối sau này…
Thoát nạn được cái xe bus chật cứng, cô nhóc vội vàng chạy ngay đi tìm đường vào ngôi trường mới của mình. Học viện Bell Lyberty. Nhưng loanh quanh mãi từ con đường này đến hết góc phố khác, Lucy vẫn không thấy nó ở đâu. Mặc dù Bell Liberty là một học viện khá nổi tiếng, vì nó dành chủ yếu cho du học sinh và những người thật đặc biệt theo học, và mặc dù đã hỏi đường khá kĩ trước khi đi tìm, nhưng sau gần nửa tiếng đồng hồ, cô bé lại quay về chỗ cũ… Vì một lí do rất đơn giản…
Cô nhóc bị mù phương hướng từ nhỏ….
Cộng thêm trí nhớ siêu tệ hại ….
Sau 30 phút tìm đường, Lucy tự khẳng định: Mình lạc thật rồi…
Mặt mũi bơ phờ, ngơ ngáo nhìn quanh quẩn một cách khổ sở, cô nhóc đã bắt đầu thấy lo lắng khi kim đồng hồ đã nhích đến con số 7…
“Renggg….”
Có tiếng chuông vang lên, Lucy giật mình quay sang, hóa ra nơi mà cô nhóc tìm nãy giờ đang ở ngay sau lưng và chỉ cách Lucy có vài chục bước chân mà thôi. Nhưng sau tiếng chuông quái quỷ đó thì cánh cổng sắt đã đóng sập lại, còn Lucy thì đứng ngơ ngác, dở khóc dở cười. Ý thức được việc xác định phương hướng tệ hại của mình cô nhóc đã cố gắng đi sớm hơn cả một tiếng đồng hồ, thế mà rốt cuộc vẫn bị trễ giờ, mà trễ ngay ngày đầu tiên tới trường mới mới khổ chứ…Nhíu mày nhìn chiếc cổng sắt lạnh lẽo, cao chót vót trước mặt như đang thách thức mình, Lucy hé một nụ cười nửa miệng rồi quay ngoắt đi.
“Đi về sao ? Không ! ”
Hôm nay là buổi học đầu tiên của mình, cô nhóc còn cố gắng dậy thật sớm để đi học, đời nào lại chịu bỏ về dễ dàng như vậy. Cổng đóng thì trèo tường. Gì chứ cái trò này khi còn học ở trường cũ cô nhóc xài hoài. Không có một bức tường kiên cố nào có thể làm khó được một tên taczan chuyên nghiệp như Lucy cả…
Đi được một đoạn thì cô cũng tìm thấy một nơi thích hợp, một khoảng tường vắng và có một cành cây to từ trong trường xòe ra. Như một phản xạ có điều kiện. Cô nhóc nhảy phóc đu người leo lên thành tường một cách điệu nghệ. Bức tường này cũng khá cao. Chắc phải cỡ 5m chứ không chơi, nhưng xui làm sao, ngay khi đã an tọa lên trên thành tường rồi cô lại bị trượt chân và lao thẳng xuống dưới. Lucy điếng người, không thể tưởng tượng nổi sao lần này mình lại bất cẩn như thế, đúng là một sự sỉ nhục lớn cho kẻ chuyên “trèo tường chui vách” như Lucy mà… Nhưng quan trong hơn là lúc này cô đang rơi xuống đất… Không biết được dưới đó có những gì. Nếu trường này trồng xương rồng quanh tường thì sẽ rất là vui….
“Bịch”…
Và Lucy đã rơi xuống. Cô nhóc nhắm chặt mắt sợ hãi, còn tưởng sẽ được vào bệnh viện nghĩ ngơi vài ngày rồi thì có một điều làm cô giật mình. Cô không rớt xuống đất mà đang nằm gọn trong vòng tay của một ai đó…
Một ai đó…
Tim vẫn đập rộn ràng trong lồng ngực, Lucy mấp máy môi hơi run rồi mở to đôi mắt chậm chạp ngước lên, nhưng có một điều làm Lucy còn phải ngạc nhiên hơn nữa, trước mặt cô là một cậu bạn có gương mặt cực cool, đôi mắt đen thẳm và mái tóc hơi dài đang bế mình. Khi phát hiện Lucy ngã từ trên tường cao xuống, cậu đã lao vội ra đỡ cô bé, dễ dàng như chụp một con mèo con. Những tia nắng sớm phủ lên vai lấp lánh càng khiến cậu trở nên rạng rỡ hơn…
Một hot boy, người cứu Lucy chắc chắn là một hot boy của trường, dựa vào giác quan thứ sáu cực nhạy của mình, cô bé có thể khẳng định chắc nịch như vậy. Cậu bạn đưa đôi mắt bình thản nhìn xuống Lucy mỉm cười, cánh tay cậu dần buông ra đặt cô xuống đất:
-Cậu giỏi lắm ! Giờ tôi mới phát hiện trong trường mình có một taczan. Nhưng lần sau mà có muốn trèo tường thì nhớ cởi đôi giầy búp bê đó ra cho an toàn nhé, cô bé !
“Đôi giầy búp bê”, đúng là thứ chết tiệt này đã phản bội lại Lucy khiến cô bị trượt chân rơi từ trên tường xuống, cũng may là có anh bạn này, cô bé đỏ mặt ngước lên lúng túng…
-Cám…ơ…
-Xem nào… Còn chưa kịp nói lời cám ơn đến ân nhân thì cô đã thấy cậu nhóc lôi ra một cuốn sổ bìa đỏ chót, hí hoáy ghi chép:-Không đeo thẻ học sinh nè, không sinh hoạt đầu giờ nè. Đi học trễ nữa nè. Chậc ! Nhiều tội quá, tuần này bạn xui rồi!
-Hơ….!
Hai con mắt cô nhóc chớp chớp, mặt đần ra nhìn cậu bạn khó hiểu, nhưng sau một giây bình tĩnh , Lucy mới ngệt mặt ra khi nhìn thấy mảnh băng rôn đỏ trên tay cậu. Giờ thì cô nhóc đã biết mình có diễm phúc rơi vào tay ai rồi, không phải là một thiên thần hay là một chàng hoàng tử bạch mã gì cả, thật đau đớn khi phải nhận ra rằng cậu ta chính là một sao đỏ đang đi trực. Số Lucy đúng là đen đủi mà…
-Bạn tên gì ?
- Hả? Ah… Hoàng Linh Đan.
-Hoàng Linh Đan? Nghe cái tên này cậu ngước lên nhìn cô nhóc tò mò rồi lại cúi xuống -Tên hay thật ! nghe cứ như đá trên trời rơi xuống vậy ! Mà Đan rất dễ bị viết nhầm thành Damn (chết tiệt) đó, ai lại đặt cho cậu cái tên kì cục này thế ? nếu được thì cậu nên đổi tên ngay đi. Cậu sao đỏ thản nhiên bình luận và vui vẻ ghi tên cô vào cuốn sổ.
Lucy mặt đỏ bừng rủa thầm, “Chết tiệt ư ? Cậu chết tiệt thì có, Linh Đan có nghĩa là “chú nai nhỏ” đó, tên hay như vậy mà dám bảo là “chết tiệt”. Tên này này đang muốn gây chuyện với mình sao ?”, thế là ấn tượng đẹp đẽ đầu tiên của Lucy về anh chàng có khuôn mặt cực cool này đã tan tành, vì ngay sau khi cứu Lucy khỏi rơi xuống đất thì cậu ta lại lạnh lùng ném cô xuống một cái hố khác sâu hơn, đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà…
- Lớp nào? Cậu bé nghiêng đầu hỏi Lucy mắt vẫn không rời khỏi cuốn sổ.
- 11A. Cô nhóc bực bội ngoảnh mặt đi chổ khác.
- Hừm..11A à…! 11A…Ủa ???? Lớp mình mà… ngẩn người 3 giây cậu quay lên nhìn Lucy ngạc nhiên. -Lớp mình đâu có cái tên này. Cậu là học sinh mới được chuyển tới hả?
Lucy gật gật đầu, cậu nhóc liền gập cuốn sổ rồi quay sang nhìn cô trách móc:
-Sao không chịu nói sớm. Tôi còn tưởng hôm nay cậu không đi học nữa chứ. Ngày đầu tiên nhập học mà giờ này mới tới trường, cậu đi lạc sao ? . Tôi là Thiên Di, sao đỏ có nhiệm vụ đón cậu vào lớp.
-Thiên Di ?
-Gọi là Kei cũng được, Tôi đã chờ cậu hơn nửa tiếng đồng hồ rồi đó. Đúng là đồ chậm chạp mà. Vào lớp thôi! Cậu sao đỏ nhìn Lucy càm ràm rồi quay đi. Lucy cũng lon ton chạy theo.
-Ờ…!
Hên quá. Có người dẫn đi rồi. khỏi sợ lạc nữa !
Lớp 11A. Lớp học đứng đầu khối 11 trong học viện BL và là lớp duy nhất tập trung 80% học sinh du học và đa số họ đều là người lai. Vào đầu giờ nó náo nhiệt như một cái chợ. Dù chỉ có hơn 20 học sinh nhưng khả năng buôn chuyện của họ không thua kém bất kì bà bán cá nào. Nội dung câu chuyện hôm nay đang xoay quanh vấn đề nóng hổi về một cô gái nào đó sẽ chuyển đến lớp họ, đúng lúc câu chuyện đang đạt đến đỉnh điểm thì cậu sao đỏ bước vào, dẫn theo nhân vật chính của buổi buôn chuyện sáng nay…
- Thưa cô ! Em đưa học sinh mới vào rồi.
Cánh của lớp mở ra, lập tức 20 cặp mắt tò mò dán vào Lucy. Cô chủ nhiệm mỉm cười bước tới bên cạnh cô bé niềm nở :
-Giới thiệu với các em. Đây là bạn Hoàng Linh Đan, từ nay sẽ học ở lớp mình, mọi người nhớ giúp đỡ bạn ấy nhé !
- Chào các bạn ! mình là Linh Đan. Các bạn cứ gọi mình là Lucy.
Cô bé nhẹ nhàng cúi người chào với tất cả can đảm còn sót lại. Nơi này đúng là trường học quốc tế, người tóc vàng, người tóc hung, da trắng, da vàng, da đen đều có đủ, màu mắt cũng đa dạng nữa. Chắc lớp học này tập trung toàn học sinh nước ngoài. Nhưng không hiểu sao mọi người lại nhìn cô chằm chặp có vẻ tò mò như thế, nhiều người còn quay sang thì thầm với nhau điều gì liên quan đến Lucy có vẻ hứng thú lắm. Không lẽ vì cô là con nhóc duy nhất có gốc Việt Nam sao ? Lucy thấy hơi hồi hộp, cô bé vẫn còn chưa tập được thói quen tự tin trước đám đông. Hơn nữa trước mặt cô lúc này lại là những người rất đặc biệt…
- Em ngồi bàn thứ ba cạnh cửa sổ nhé..! cô giáo mỉm cười chỉ tay về chiếc bàn trống.
-Dạ !
Lucy nhanh nhẹn bước vào chổ, tim vẫn còn đập thịch thịch chưa hết hồi hộp, những ánh mắt như những mũi tên nhọn hoắt vẫn chĩa vào cô làm cô thấy khó chịu. Đúng lúc này một cậu nhóc bên cạnh quay sang mỉm cười:
- Chào người mới ! Tớ là Thanh Phong, rất vui được làm quen với cậu.
Nghe tiếng cậu bạn bên cạnh, Lucy vui vẻ quay sang và chợt sững người. Dường như thiên thần đang ở trước mặt cô. Chàng trai có mái tóc nhuộm vàng, với khuôn mặt khá gợi cảm, làn da trắng, sống mũi cao, đôi mắt xám lúc nào cũng biêng biếc như đang cười. Trên cổ cậu lộ ra một sợi dây chuyền mặt thánh giá bằng bạc lấp lánh. Nhìn cậu thật giống với một thiên thần…
- Chào Thanh Phong, rất vui được làm quen với cậu !
Lucy vui vẻ mỉm cười thật tươi đáp lại rồi yên vị vào chỗ ngồi. Nhưng sự quan tâm tới người mới của anh chàng này không lọt qua những cặp mắt tò mò, xăm xoi trong lớp, nó làm Lucy thấy lạnh sống lưng. Cô nhóc thở dài đưa tay chống cằm nhìn chăm chú lên cái bảng đen trước mặt.
Buổi học đầu tiên diễn ra thật chậm chạp, và sự chênh lệch về kiến thức giữa Lucy với các bạn trong lớp khá lớn, nhất là về môn ngoại ngữ. Với vốn tiếng Anh khiêm tốn của mình tích cóp được từ trước đến giờ, Lucy ngồi nghe giảng giống y như mấy chú trâu ngơ ngác khi nghe gãy đàn. Căn bản là không hiểu gì hết. Mà thường thì người ta lại thích để ý đến những thứ mới mẻ, vì vậy mà kẻ lạ mặt Lucy trở thành đối tượng mời gọi được ưu tiên hàng đầu của các vị giáo viên đáng kính. Một câu hỏi bằng tiếng Anh được đặt ra cho cô bé. Lucy đứng lên tim đập thình thịch, câu hỏi mà giáo viên vừa đưa ra quá nhanh, cô không kịp nghe rõ. Chỉ lỏm bỏm vài từ, hình như là…Chine…rồi dish…gì đó. Cô nhóc nhíu mày nhăn nhó, nghe không rõ. Cô đoán mò là cô giáo này hỏi cô cảm thấy món ăn Trung Hoa có ngon hay không chăng ? dù sao cũng phải trả lời, Lucy nhắm mắt đánh liều.
“Ngon….hình như là delecion…” Cô nhóc ngước lên lắp bắp…
-Sit..Di-li-sit..sit….
- Stop ! stop ! sitdow please.!
Cô giáo nhăn mặt vội phẩy phẩy tay cho cô nhóc ngồi xuống, còn cả lớp thì cười rộ lên. Nguyên nhân chính là do cách phát âm của Lucy không rõ ràng, hậu quả là câu delicious đã biến thành shit. Mà shit là gì thì chắc ai cũng biết rồi. Ở một lớp học quốc tế mà đa số là du học sinh thì màn ra mắt của cô nhóc đúng là một trò cười hiếm hoi.
Cuối giờ học. Xếp sách vở một cách chán nản, khuôn mặt Lucy vẫn đỏ bừng bừng từ sau câu trả lời khi nãy. Ác mộng…Đúng là một cơn ác mộng. Xem ra Lucy đã bước nhầm vào một lâu đài tráng lệ mà không biết rằng mình còn đang khoác trên người vỏ bọc lọ lem. Cô nhóc sẽ có một thử thách to lớn để hòa nhập được vào lớp mới đây.
- Linh Đan…! Đừng lo lắng quá. Cậu chỉ mới nhập học nên chưa quen với môi trường mới thôi. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ nhé…! Cậu nhóc thiên thần tiến lại mỉm cười trìu mến.
- Ờ…Cám ơn Thanh Phong ! Lucy nhìn cậu cười toe. Bù đắp mà cô nhóc nhận được tại ngôi trường khó xơi này là có những học sinh đẹp trai như anh bạn này quan tâm. Thanh Phong đúng là thiên thần, cậu ấy không những đẹp trai mà còn rất thân thiện và tốt bụng nữa.
- Linh Đan! Tớ là Hà Nhật Dạ . Lớp trưởng 11A. Có khó khăn gì thì cứ nói với tớ nhé.
Một cô bạn xinh đẹp với mái tóc xám và khuôn mặt gợi cảm hệt như nữ thần sắc đẹp Arphodit trong thần thoại Hi lạp đang chìa tay ra trước mặt Lucy mỉm cười. Cô bé hơi sững sờ vì vẻ đẹp của cô ấy trong vài giây, rồi cô cũng vui vẻ nắm lấy bàn tay đó. Xem ra mọi người ở đây cũng thân thiện chứ không lạnh lùng quá như Lucy nghĩ…
-Cám ơn Nhật Dạ, sau này tớ phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều đó ! Vui vẻ đeo cặp chéo qua lưng, cô nhóc tung tăng vừa định bước ra khỏi lớp thì lập tức bị gọi giật lại:
-Chờ đã Hoàng Linh Đan ! Cậu sao đỏ từ phía sau đang lững thững bước lại và đưa cho cô cái giẻ lau bảng lạnh lùng ra lệnh:- Trực lớp xong rồi về nhé !
- Trực lớp ? Tại sao mình lại phải trực lớp ? Lucy nghệt mặt.
- Tại sao à ? Tại vì hôm nay bạn là người duy nhất đi trễ, mà lớp mình quy định những người nào đi trễ sẽ phải trực lớp suốt tuần đó. Bạn có ý kiến gì không ?
- Hở ? Nội quy ư ?
-Đúng !
Cô nhóc ngẩn người thắc mắc, ở đâu ra cái quy định quái gỡ này thế không biết. “vậy là mình phải trực nhật nguyên tuần này sao”. Sao mà đen đủi quá, tìm cách từ chối được không nhỉ, Lucy nhìn anh bạn sao đỏ có vẻ dò xét, nhưng chưa kịp mở lời thì anh bạn kia đã nhanh hơn ra đòn chặn họng cô…
- Sao vậy…? bạn Linh Đan ! chắc không phải vì ngày đầu tiên tới trường mà bạn phản đối đó chứ. Đây là nội quy lớp mình đã thống nhất ngay từ đầu năm, bạn muốn thay đổi nó ngay ngày đầu đi học sao, người mới ? Cậu bạn sao đỏ nghiêng đầu dò hỏi, ánh mắt nhìn Lucy nửa như thuyết phục nửa như dọa dẫm. Cô nhóc cúi xuống vẻ đăm chiêu.
“Hừm. Mới ngày đầu tiên đi học đã thế này rồi, Thật chẳng muốn trực phạt một tí nào cả, nhưng dù sao cũng đã là thành viên trong lớp rồi, nếu đây là quy định chung thì nhập gia đành tùy tục vậy”
- Được rồi ! Tớ sẽ trực.
Lucy miễn cưỡng gật đầu, còn cậu sao đỏ thì mỉm cười tinh quái, Con bé này bị cậu lừa dễ dàng quá. Linh Đan sao ? đọc cái tên lên là biết ngay con nai đi lạc rồi, cậu vui vẻ trao cho Lucy cái giẻ lau rồi ung dung bước ra ngoài…
Chương 2: Hai kẻ cùng cảnh ngộ !
Mười phút sau khi chuông reo, mọi người đã về nhà hết, chỉ còn có Lucy là phải lủi thủi ở lại trực lớp mà thôi… Đúng là phần thưởng nhạt nhẻo dành cho kẻ xấu số bị sao đỏ ghi tên. Sau nửa tiếng vật vã thì nhiệm vụ quang vinh cũng hoàn thành, nhưng hậu quả là Lucy đã bị trễ mất hai chuyến xe bus. Tất cả cũng tại hắn-gã sao đỏ chết tiệt….
Thả hồn theo những hàng hoa Ôsaka vàng rực hoa hai bên đường. Lucy ngả người ra sau ghế mơ màng…
Chuyển nhà… chuyển trường… nhận nuôi… bao nhiêu lần lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn này đã khiến cô bé mệt mỏi và chán ngán. Lucy là một đứa trẻ mồ côi, một gia đình họ hàng xa đã nhận cô về nuôi và giúp cô vào trường Bell Liberty, đây là một ngôi trường cấp ba quốc tế chủ yếu dành cho du học sinh theo học. Những học sinh bình thường như Lucy khó mà bước vào đây được. Nhưng nhờ có quan hệ ngoại giao khá rộng nên chú Khánh-người nhận nuôi cô bé đã xin cho cô được theo học trường này. Chú Khánh là nhà báo nổi tiếng, còn vợ chú-dì Thanh là bác sĩ trong một bệnh viện lớn, cả hai người đều có vị trí nổi bật trong thị trấn. Có thể nói được họ nhận về nuôi là một may mắn to lớn của Lucy sau bao nhiêu năm trời lận đận…
Suốt 5 năm nay, chính Lucy cũng không nhớ mình là đã chuyển nhà bao nhiêu lần rồi. Bố mẹ mất sớm, người bác trai duy nhất của cô cũng qua đời, Lucy chỉ có thể dựa dẫm vào những người họ hàng xa bên ngoại, nhưng với gia đình nào cũng chỉ được vài tháng, rốt cuộc thì sau một thời gian ngắn, những người này cũng vội tìm cách tống khứ cô đi như một thứ nợ nần gì đáng sợ lắm, Lucy không trách họ, vì cô hiểu rằng không ai tự nhiên lại muốn nhận nuôi một đứa cháu họ hàng xa, và cũng chẳng ai muốn vác thêm gánh nặng vào nhà. Suy cho cùng thì những gì mà họ nghĩ cũng hợp lí, họ còn phải lo cho cuộc sống của họ, gia đình của họ, không người nào tránh được cái vòng luẩn quẩn của cơm áo gạo tiền, họ không muốn giữ Lucy ở lại vì họ có lí do của mình. Lucy không thể trách cứ gì những người đó được, cô bé chỉ có thể ngậm ngùi làm theo sự xếp đặt của số phận và đặt hi vọng vào những gì còn phía trước…Hi vọng về một ngày cô có thể dừng chân, sẽ có một nơi chấp nhận cho cô ở lại mãi mãi…Liệu sẽ có một nơi như vậy không ?
Suốt 5 năm chuyển tới rồi lại rời đi, Lucy thực sự cảm thấy mệt mỏi lắm rồi….
- Cháu gái ơi..!
Có tiếng gọi đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Lucy đưa cô bé trở về với thực tại, giật mình quay sang, cô thấy có một bà cụ bên cạnh đang nắm tay mình run run…
- Có chuyện gì vậy ạ ? Cô bé tròn mắt ngồi thẳng dậy đỡ tay bà lão.
- Cháu đưa bà xuống trạm được không. Bà say xe nên đi không vững, nhà bà cũng ở gần đây thôi, cháu đưa bà về nhà một chút nhé, cháu gái…
Bà cụ vẫn giữ chặt tay Lucy run rẩy và nhìn cô với đôi mắt khẩn thiết. Cô bé nhìn ra cửa sổ. Thật may là chỗ này cũng gần nhà, chỉ còn cách hai trạm chờ. Lucy có thể đi bộ về được. Cô bé từ từ đứng dậy nắm tay bà cụ và dìu xuống khi xe dừng trạm.
-Được ạ ! Bà đi chậm thôi. Để cháu đỡ bà xuống !
- Cám ơn cháu gái dễ thương. Cháu tốt bụng quá !
Bà cụ nắm chặt lấy tay Lucy và run run bước xuống từng bước chậm chạp. Nhìn lại bà cụ. Cô bé cảm thấy ngờ ngợ. Hình như cô đã gặp bà ấy ở đâu thì phải…
- Bà ơi ! Nhà bà ở đâu vậy ạ ?
- Ở phía này.
Bà lão đưa tay chỉ về con hẻm có cây Ôsaka trổ hoa vàng rực. Nơi này gần nhà thờ thiên chúa. Buổi sáng đi học qua đây cô đã thấy mọi người tập trung rất đông tới cầu nguyện. Nhưng bây giờ đang là xế trưa nên vắng hoe… Cô bé đỡ bà cụ đi theo hướng dẫn rẽ vào con hẻm nhỏ, nhưng mới đi được một đoạn thì có 6,7 thanh niên ở đâu bước ra vây quanh họ, ngạc nhiên quay lại thì bà cụ bổng tháo tay ra khỏi Lucy lùi về sau nhìn cô bé cười đểu:
- Dụ mày vào đây dễ thật đó, con nhóc. Cứ tưởng là thông minh, nhưng xem ra mày còn khờ khạo lắm !
Đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì từ đám người trước mặt, một gã đi lại vỗ vai cô bé gằn giọng:
- Con nhóc chết tiệt. Mày còn nhớ tao không ? Mới sáng nay mày còn phá miếng cơm manh áo của tao mà. Đừng nói là quên rồi nhé !
-Ah.. !!! Là mày đấy à ?
Lucy cau mày ngước lên, sau vài giây nhận dạng cô nhóc đã nhớ ra. Gã này chính là tên du côn móc túi bị Lucy bắt được trên xe bus lúc sáng đây mà, quay lại nhìn bà lão cười nhạt, bây giờ Lucy cũng nhớ ra bà ta là ai rồi. Hèn gì cứ thấy quen quen, hóa ra chính là bà lão trên xe bus đã che cho gã kia hành nghề, bà ta và tên du côn là đồng bọn. Lucy cười thầm cho sự ngây thơ của mình, không ngờ những người này lại lợi dụng lòng tốt của cô để dụ cô vào đây trả thù. Đúng là thâm hiểm mà…
Nhìn đám du côn đang vây lấy mình Lucy hơi ái ngại. Vậy là những mẫu tin cô bé đọc trên báo là đúng sự thật rồi. Có một số người đã lợi dụng và chăn dắt thanh niên đi bụi để bắt tụi nó móc túi và nộp tiền cho chúng. Nhưng trong đám người này thì ai là thủ lĩnh ?
“Là bà lão ấy chăng ?”
Lucy nhìn bà ta dò xét, đó là một bà già gian xảo, ánh mắt và thái độ của bà ta lúc này và khi nhờ Lucy giúp đỡ trên xe bus thật là một trời một vực, khi nãy trông bà ấy hiền từ, nhân hậu bao nhiêu thì bây giờ nét mặt cau có và cái nhìn đểu giả lại khiến bà ta trông gian manh, xảo quệt bấy nhiêu. Đặc biệt là đôi mắt xếch ngược không ngừng ánh lên những cái nhìn đầy sát khí. Đây đích thực là đôi mắt của một kẻ đã phạm nhiều tội lỗi mà. Nhưng bà ta có phải là thủ lĩnh của bọn côn đồ hay không ?
“Điều này cũng hơi khó nói, bà ấy đã già rồi. Nếu bảo bà ấy một mình chăn dắt 6,7 tên côn đồ này thì hơi vô lí. Hay tụi du côn này mới là kẻ chăn dắt bà lão ấy nhỉ… Có khả năng ấy lắm…”
BỐP !!!!!!!!
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Lucy nhận nguyên một cú tát trời giáng vào mặt. Cô bé mất thăng bằng ngã xuống đất. Đi kèm với cái tát, gã du côn rít qua kẻ răng:
- Con nhỏ phá đám chết tiệt !!! Cái này là phần thưởng dành cho mày vì cái tội thọc mạch vào chuyện của người khác này! Mày tới số rồi nên hôm nay mới dám làm vuột mất món hàng của tao. Tao sẽ cho mày một trận nhớ đời…
Vụt..!!!!!!!!!!!
…Bốp !!!!!
Không chờ nhận thêm một cái tát nào nữa, Lucy lao lên tháo chiếc cặp đeo ngang lưng và phang mạnh vào tên đang đứng chắn trước mặt mình. Ngay lúc nó còn bất ngờ, cô tông thẳng vào người nó lao nhanh ra đường chạy mất hút…
Nếu ngày xưa cổ nhân đã có câu : “ Trong 36 kế, tẩu vi thượng sách” thì trong hoàn cảnh bây giờ nó trở nên rất chi là thực tế. Lucy lại là cô bé ngoan, biết nghe lời cổ nhân dạy bảo nên cô bé đã áp dụng rất tốt chiến thuật này…
Sau hai giây bất ngờ, tụi du côn cũng hò nhau đuổi theo cô bé…
Vì mặc váy, đi giầy búp bê và chạy ngược chiều gió nên tốc độ của Lucy khá chậm, bọn du côn thì đang đuổi theo sát nút mà đường xá bây giờ vắng hoe, chẳng có lấy một bóng người nào để cho cô cầu cứu. Mà giả sử có người đi chăng nữa thì cũng chưa chắc họ dám giúp cô khi có 6,7 tên du côn đuổi đánh như thế này.
“Cứ chạy như thế này thì không ổn. Nếu bị bọn đó tóm được thì chắc là mình sẽ nhừ xương mất…” Lucy cau mày suy nghĩ. Trong những lúc nguy hiểm thế này, nên linh hoạt trong cách xử lí tình huống. Nếu “đào tẩu” đã bộc lộ mặt tiêu cực thì ta phải chuyển ngay sang phương án hai : “trốn tìm”. Nghĩ sao làm vậy. Cô nhóc nhảy phóc qua hàng rào bê tông bên đường và trượt dài theo bãi cỏ dốc xuống bờ sông. Tụi du côn cũng đang đuổi theo sát phía sau, có vẻ rất hăng.. chắc tụi này hết việc làm nên tranh thủ lúc thời gian rảnh rổi quyết tâm xử kẻ phá đám đây mà.
“Hừm…Trốn chổ nào được…”.
Lucy lo lắng nhìn quanh. Để thực hiện được phương án thứ hai thì cần tìm ra một chổ trốn thích hợp. Đó phải là nơi an toàn, kín đáo, và khó bị kẻ thù phát hiện nhất, và nơi lí tưởng trong đầu cô nhóc lúc này là…gầm cầu…!
Đưa tay ôm ngực thở dốc. Lucy nhanh chóng chạy về phía gầm cầu và chắc chắn rằng tụi du côn vẫn đang lùng sục mình phía sau. Nhưng vừa lom khom bước vào chân cầu cô đã bị một cánh tay cứng như thép từ phía sau bất ngờ chụp lấy vai ghì chặt xuống đất, tay kia của gã bịt chặt miệng cô… Lucy hốt hoảng cố đẩy kẻ trước mặt ra, cô bé không nghĩ là đã có ai chờ sẵn cô trong đây, phải chăng là người của đám du côn đó. Đúng rồi, chỉ có thể là bọn chúng mà thôi…
“Thế là hết. Người của tụi nó cũng đã tính đến nước này…”.
Trong bóng tối mờ ảo dưới chân cầu cô nhóc cố giẩy giụa mong thoát khỏi bàn tay cứng ngắc đang giữ chặt lấy mình, nhưng vô ích…
- Gì vậy ? Sao lại là cậu ?
Một giọng nói quen quen cất lên đồng thời cánh tay cứng ngắc cũng từ từ buông cô bé ra. Lucy lồm cồm bò dậy ngạc nhiên. Gầm cầu không tối lắm nhưng từ ngoài nắng chạy vào nên cô bị hoa mắt, bây giờ đã quen với bóng râm cô nhóc mới nhận ra trước mặt mình, cậu sao đỏ đang ngó cô trân trân.
-Cậu đang làm gì ở đây thế ? Cậu nhóc lui ra sau ngồi dựa vào chân cầu nhìn cô bé với vẻ thắc mắc.
-Ak… chơi…trốn tìm. Lucy đưa tay gãi gãi đầu và tự nhận thấy sự ngớ ngẩn trong câu trả lời của mình, nhưng quả thật bây giờ cô không biết phải giải thích thế nào cho cậu hiểu được. -Còn cậu đang làm gì ở đây vậy ?
Cậu nhóc sao đỏ ngước lên trời nghĩ ngợi một lát rồi quay sang, bình thản:
- Chơi trốn tìm !
- Hả ? Cô nhóc nghệt mặt nhìn cậu khó hiểu.
Đúng lúc đó…
- THẤY NÓ CHƯA !!!!!!!!
Tiếng quát vang lên khiến cả hai giật mình, và nó đã làm Lucy nhớ lại hoàn cảnh hiện tại…
“Đúng rồi. Mình đang chạy trốn, không có thời gian ở đây tán dóc đâu”
“Xuỵt….”
Cả hai đều quay lại đưa tay lên miệng ra hiệu cho người kia im lặng, rồi nghiêng đầu, thận trọng nhìn ra đám người ở phía xa bên hàng cây Ôsaka cạnh bờ sông…
- Tụi em không tìm thấy nó đâu cả, Đại ca!!!! Không biết nó trốn đi đâu mất rồi.
Một thằng nhóc chạy lại phía đám thanh niên đang đứng túm tụm lại bên gốc Ôsaka, tay đứa nào cũng cầm một thanh mã tấu dài sắc lạnh, mắt dáo dác tìm xung quanh. Nhìn bộ đồng phục có vẻ như tụi này là học sinh trường bên cạnh. Trường bán công cấp ba nổi tiếng ngang ngửa với học viện BL, nhưng là về khoản quậy phá và học dốt. Đây là nơi tập trung đông đảo học sinh cá biệt khắp các trường trong thị trấn. Tụi học sinh tới lớp chủ yếu là để đánh nhau, họp chuyện, hẹn hò chứ không có đứa nào chịu học hành gì cả. Dù mới tới chưa lâu nhưng Lucy đã nghe qua danh tiếng lẫy lừng của nó. Đây cũng chính là lí do dù rất dễ nhưng chú Khánh đã không để cô vào học ở trường này… ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
-Thằng chó chết ! chạy nhanh thật, tụi mày chia ra tìm nó đi, nó chưa chạy xa được đâu, bắt được nó tao phải dợt cho nó một trận ra trò mới được… Tên cầm đầu tức tối gầm lên và phang mạnh cây gậy sắt trên tay vào thân cây bên cạnh.
Bên trong gầm cầu, Lucy đưa đôi mắt lơ mơ hỏi thăm:
- Đang chơi trốn tìm với mấy gã đó hả, sao đỏ ?
-Ừk..!
Lucy gượng cười, tên này là sao đỏ mà cũng đánh nhau sao ? Vậy cậu ta và cô là hai kẻ cùng cảnh ngộ rồi, ôi ! duyên số, duyên số !
-TÌM THẤY CON NHÃI ĐÓ CHƯA???
Đúng lúc đám kia đang xôn xao thì mấy gã du côn rượt đuổi Lucy cũng xồng xộc chạy tới. Cô nhóc thấy thế tái mặt, ló đầu ra quan sát , tim cứ đập thịch thịch…
Hai đám đụng mặt thì khựng lại nhìn nhau, hơi ngạc nhiên vì có sự xuất hiện cùng một lúc. Lucy và cậu sao đỏ vẫn lấp ló nhìn ra quan sát tình hình, và cả hai đều mong cho đám du côn sẽ đi đến gây sự với bọn học sinh cá biệt rồi xông vào thanh toán lẫn nhau, nếu chuyện đó xảy ra có nghĩa là Lucy và cậu sao đỏ sẽ có cơ hội dễ dàng chuồn khỏi đây. Nhưng xui cho hai đứa nhóc vì tụi này cũng rất biết tuân thủ nguyên tắc “nước sông không phạm nước giếng”, sau một hồi nhìn nhau dò xét, tụi nó lại quay lại việc của mình, túa ra tìm ra hai kẻ đang chạy trốn để xử lí chứ không có ý định cà khịa đánh nhau gì cả. Con mồi trước mắt có vẻ quan trong hơn việc giành giật ảnh hưởng ở địa bàn này…
Cậu sao đỏ cười cười quay sang hỏi Lucy:
- Đang chơi trốn tìm với mấy thằng du côn đó hả, người mới..?
- Ừk..
Sau một hồi lùng sục không thấy con mồi, đám du côn nhao nhao lên:
- Tụi em không thấy con nhỏ đâu cả. Đại ca…
-Mẹ kiếp !!! Con nhỏ đó chạy đi đường nào mà nhanh vậy chứ ?
Thằng nhóc cầm đầu dáo dác nhìn xung quanh rồi dừng ánh mắt lại ở phía gầm cầu có vẻ nghi ngờ . Lucy ngồi co ro, trống ngực đập thịch thịch. Còn mặt mày thì tái mét hé mắt nhìn ra…
- Lại gầm cầu xem nó có trốn trong đó không. Con nhỏ đó không thể chạy nhanh như thế được, người của mình cũng không thấy bóng dáng của nó đâu thì chắc chắn nó chỉ có thể trốn trong gầm cầu thôi…
-Đúng rồi ! Gầm cầu. Tụi mình chưa kiểm tra chỗ đó. Tụi bây lại xem thằng chó đó có trốn trong gầm cầu không. Lôi cổ nó ra đây cho tao. Thằng nhóc cầm đầu băng kia chợt nhớ ra cũng quay sang hét lớn với tụi đàn em.
Thế là mấy đứa của cả hai băng lùi lũi thận trọng tiến từng bước vào gầm cầu, tay cầm theo những thanh sắt trắng lóa….
“Lần này thì chết chắc”
Lucy mặt tái mét, bắt đầu thấy run run. Còn cậu sao đỏ thì vẫn bình thản đưa đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh. “ sao mà bình tĩnh thế, không phải cậu ta cũng đang bị rượt đuổi sao”. Tụi nó đã vây quanh chân cầu. Hết chổ trốn, hết đường chạy. Lần này thì tự chui đầu vào rọ…
Đúng vào lúc nguy hiểm nhất. Bất giác, hai đứa nhóc nhìn thấy một cái thùng gỗ to đùng nằm ở góc chân cầu, bên cạnh mấy tấm ván to vất bừa bãi…
Một ý tưởng lóe lên trong đầu hai đứa nhóc…
Không ai bảo ai….
Mấy gã du côn ở hai băng xộc vào gầm cầu nhìn láo liên một hồi rồi lại lũ lượt chạy ra đồng thanh:
-Không có ai ở trong đó cả, đại ca !
-Tụi mày tìm kĩ chưa ?
-Tụi em tìm kĩ lắm rồi ạ..!
- Hừ..mẹ nó…! Coi như hôm nay nó gặp may đi. Về thôi tụi bay…
Tên cầm đầu bọn học sinh trường bán công sau một hồi tìm kiếm vô ích dường như đã hết kiên nhẫn, gã nhổ toẹt xuống đất rồi tức tối quay đi. Mấy tên du côn móc túi không tìm thấy Lucy cũng lần lượt rút lui. Nhường lại sự yên tĩnh cho bờ sông trưa, vàng rực những bông Ôsaka nở rộ…
Chương 3: Thùng ghỗ tai họa
Từ trong cái thùng gỗ hai con mắt thận trọng hé ra quan sát…
-Tụi nó đi chưa, sao đỏ ?
-Rồi..!
Cái nắp bật tung luôn xuống đất. Lucy và cậu sao đỏ cùng ngoi lên lên thở phào nhẹ nhỏm.
-Chậc ! Thoát nạn..!
Kẻ thù đã đi khỏi, những kẻ chạy trốn yên tâm lồm cồm bò ra ngoài. Nhưng…lại xảy ra một sự cố khác…
-Bước ra đi Lucy..
- Tớ không nhúc nhích được. Cậu ra trước đi Thiên Di.
- Không ra được !
Lucy và cậu sao đỏ nhìn nhau cười mếu máo. Không biết khi nãy phép màu nào giúp hai người nhảy lọt vào cái thùng mà bây giờ nó cứng ngắc, cựa quậy mãi vẫn không ai lôi người lên được. Cũng may là khi nãy mấy đứa kia không bắt được hai người trong tình trạng này. Không biết Thiên Di thế nào chứ Lucy thì như phát điên lên được. So với Lucy bé nhỏ thì cậu ấy khá cao to, hai người ngồi gọn trong thùng giống y như hai tượng gốm được đúc thành một cặp liền nhau vậy. Lucy nhăn nhó như khỉ ăn ớt, lần đầu tiên cô nhóc có cảm giác như đang ôm chặt lấy một đứa con trai. Xấu hổ. Nóng nực, nhưng không có cách nào chui ra… đang dở khóc dở cười thì cậu nhóc dường như đã hết kiên nhẫn, cậu xoay mạnh người, với tay bám vào thành cầu, loạng choạng thế nào lại hụt tay, và… cái thùng có chứa hai tên ngốc ngã chúi xuống lăn long lóc. Tốc độ nhanh dần đều…
Lucy la hét inh ỏi khi cái thùng chứa cô và gã sao đỏ ngốc lăn tròn lọc cọc sau cái với tay hụt của cậu bạn. Cả Lucy và cậu lúc này không khác gì hai trái dâu tây trong chiếc máy xay sinh tố…quay tròn…quay tròn…quay tròn…
-Dừng lại. Dừng nó lại…mau !!!! Cậu bé sao đỏ cũng vội vàng hét lớn.
-Có trời dừng được….Á Á Á…. đang la hét inh ỏi thì….
“Cốpppp”
-Ui da…!!!
Lucy nhăn mặt sau cú phanh đột ngột. Và cái thùng ghỗ đã dừng lại. Dừng lại hẳn sau cú đập trời giáng từ cái đầu đặc sệt của gã sao đỏ ngốc xít vào thành cầu. Chính xác thì đây đã là điểm dừng rồi, nó không thể nào lăn tiếp đi được nữa. Lạy chúa tôi !
Mắt hoa lên vì đủ thứ màu sắc trước mặt và đầy những tiếng chim kêu chiếp chiếp bên tai. Cậu nhóc lóp ngóp chống tay với lấy thành cầu làm điểm tựa rồi đạp mạnh hai chân vào đáy thùng, khó nhọc rút người ra. Sau một hồi vật lộn với cái thùng chết tiệt cậu cũng thoát ra được, Lucy nhờ đó cũng vô sự ra ngoài.
Đầu tóc xơ xác, đồng phục xộc xệch, hai đứa nhóc bây giờ nhìn thê thảm y chang hai cái lá khô vào mùa gió lạnh, lếch thếch lê bước tới bãi cỏ bên bờ sông ngồi bệt xuống thở dốc…
-Ê..! Làm gì mà bị rượt thế ? sau 15 phút hồi sức, Lucy quay sang cậu sao đỏ tò mò.
-Hừm… vì nhiệm vụ của sao đỏ, tôi đã giúp một thằng điên chuyển khỏi học viện BL. Hình như quá cảm động nên sau khi đi rồi nó vẫn quay lại cám ơn tôi. Đúng là một người tử tế mà !
Lucy mỉm cười không hỏi gì nữa. Sao đỏ có khác. Lúc nào cũng được kẻ thù săn đón nồng nhiệt. cô nhóc đưa tay lên xoa xoa khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng vì cái tát tàn bạo của gã du côn khi nãy rồi chậm rãi đứng dậy, đeo cặp chéo lưng, đưa tay vẫy chào rồi theo bờ cỏ dốc lên đường đi về nhà. Cậu sao đỏ vẫn ngồi nhìn theo, ánh mắt lơ mơ bình thản…
Mây trời xanh ngắt. Vài cánh hoa vàng lững lờ trôi theo dòng nước…
Chương 4: Ăn sáng cùng hot boy
Vậy là cũng được ba ngày kể từ lúc Lucy chuyển đến trường mới. Mặc dù vẫn còn nhiều thứ chưa quen, nhưng nhờ có sự giúp đỡ nhiệt tình của các bạn trong lớp, cô bé cũng đã dần ổn định tâm lí…
Trường học trong kí ức của Lucy là một nơi khá nhàm chán, có lẽ vì hành trình của Lucy quá đột ngột nên từ trước đến giờ cô bé chưa từng có một người bạn thân nào cả, làm sao có thể kết thân với ai chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, mà kết bạn làm gì khi cô bé không thể ở lại lâu một nơi nào đó, bạn bè càng thân thiết bao nhiêu thì khi chia tay chỉ càng cảm thấy buồn bấy nhiêu, Lucy đã từng suy nghĩ và đặt mình trước hai lựa chọn, có bạn để rồi phải buồn, hay cô đơn để không bao giờ phải buồn. Và cô bé đã chọn là sẽ không bao giờ kết bạn , làm một kẻ cô đơn cũng tốt, ít ra thì khi đi cũng không có gì phải vướng bận. Rồi không biết từ khi nào cô bé lại cảm thấy thích sự cô độc cực kì, sự cô độc làm cho Lucy cảm thấy mình được tự do, và cô đã kiêu hãnh chấp nhận nó như một phần cuộc sống của mình . Đối với Lucy thì có bạn hay không không quan trọng , điều quan trọng nhất mà cô bé phải có là sự thích ứng thật nhanh, đúng vậy, Lucy không thể ở lại một nơi quá lâu, vì vậy cô bé phải làm sao để vui thật nhanh, buồn thật nhanh, nhớ thật nhanh và quên đi cũng thật nhanh…
- Chào buổi sáng, Lucy !
Đang ngồi mơ màng với hộp sữa dâu trên miệng, Lucy bổng giật mình khi thấy Thanh Phong đang bước lại với nụ cười đẹp như thiên thần. Cô nhóc mỉm cười.
“ Sáng nay mình gặp may rồi, phải vui thật nhanh, nhớ thật nhanh mới được…”
- Đang ngồi làm thơ hả ? Cậu đã quen với trường mới chưa, Lucy ?
Thanh Phong ngồi xuống bên cạnh Lucy, sợi dây chuyền thánh giá trên cổ cậu lộ ra, lấp lánh trong nắng sớm. Cô bé cảm thấy vui vui. Từ lúc tới đây, Thanh Phong là người tỏ ra quan tâm đến cô nhất và Lucy cũng cảm thấy rất mến anh bạn đẹp trai này…
- Tớ quen rồi ! Lucy đi học cũng đã được ba ngày rồi mà.
-Lucy ăn sáng chưa ? Tớ có Hambơgơ và sanwith chà bông ngon lắm nè. Ăn cùng nhé!
Thanh Phong lục cái ba lô màu xám của mình rồi lôi ra một đống đồ ăn mà cậu quảng cáo đặt trước mặt. Công nhận là ngon thật, nhưng Lucy có bao giờ ăn sáng đâu. Bữa sáng nào của cô bé cũng chỉ có một hộp sữa là đủ rồi.
- Cám ơn Thanh Phong. Nhưng tớ uống sữa rồi. Lucy thật thà từ chối, tay cầm hộp sữa đưa lên cao lắc lắc.
-Hả.. ? Uống sữa ? Bữa sáng của cậu chỉ có một hộp sữa thôi sao ? Thanh Phong hỏi đùa.
- Ừk. Cô nhóc gật đầu bình thản.
Bỏ ăn sáng đã là thói quen từ lâu của Lucy rồi. Ngày trước ở với những người họ hàng Lucy không bao giờ có bữa sáng cả. Có lẽ vì cô bé là thành viên không mong muốn xuất hiện trong nhà họ nên không ai muốn quan tâm đến cô, và cũng có thể họ cư xử như vậy để Lucy phải bỏ đi nhanh hơn. Nếu họ tử tế thì cũng chỉ nhớ đến hai bữa ăn trưa và tối cùng Lucy mà thôi. Cô bé cũng chẳng muốn đòi hỏi gì cả, chỉ im lặng chấp nhận và tập dần thành thói quen. Khi về nhà chú Khánh, Lucy cũng được họ cho tiền tiêu vặt để ăn sáng, nhưng cô nhóc cũng không bỏ đi thói quen cũ của mình được nữa. Cô chỉ uống sữa và ngày nào cũng chỉ có sữa mà thôi…
- Cậu đang đùa tớ đấy hả Lucy ? Sáng nào cậu cũng uống sữa thôi sao ? Thanh Phong quay sang nhìn cô bé đầy kinh ngạc, cậu chỉ hỏi đùa Lucy, ai ngờ lại đúng như vậy.
- Không… tớ uống sữa và vitamin nữa. Nói rồi cô nhóc lấy ra một lọ thuốc bổ vô tư thẩy một viên vào miệng nuốt “ực” trước con mắt ngơ ngác của anh chàng thiên sứ.
- Lucy….Cậu ăn uống như vậy bao lâu rồi ?
- Lâu lắm rồi.
- Chậc !!! Mình hiểu rồi. Cậu nhóc đưa tay vò đầu nhăn mặt. –Lucy ơi là Lucy…! Cậu ăn uống như vậy làm sao mà cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể chứ. Hèn gì mà lúc nào trông cậu cũng ốm nhách, xanh xao như vậy.
-Hở..!
Ngẩn ngơ trước nhận định đầy khoa học của cậu bạn. Cô bé nhớ lại, “ xanh xao ư ?” sáng nay gì Thanh cũng nói với Lucy như vậy và còn đưa cho cô bé lọ thuốc bổ này dặn cô phải uống mỗi ngày nữa. Vậy hóa ra lí do mình xanh xao là do không ăn sáng sao ?
- Đi với tớ nào ! Anh bạn thiên sứ xách ba lô và kéo tay Lucy chạy tuốt xuống căn tin trường.
- Làm cho cháu một tô cháo cá. Nhanh nha bác !
Cậu nhóc nhanh chóng chạy lại quầy nói với bác bán hàng rồi kéo cô bé lại một chiếc bàn trống gần đó ngồi đợi. Công nhận nhanh thật. Chưa đầy hai phút bác gái bán hàng đã niềm nở bưng ra một tô cháo to đùng, bốc khói thơm phức. Lucy ngạc nhiên nhìn quanh. Không hiểu sao nhiều người xếp hàng chờ đợi mà sao cô lại được ưu tiên trước như thế, mọi người ở trong căntin cũng dán mắt vào cô nhóc và anh bạn Thanh Phong với vẻ tò mò khó chịu. Lucy ngây thơ, cô nhóc không biết rằng mình đang được ngồi cùng với hot boy của mọi hot boy ở học viện BL này.
-Còn nhìn gì nữa. Ăn đi..!
Lucy ngơ ngác nhìn lên thì anh bạn thuyết giảng tiếp :
-Trong một ngày thì bữa ăn sáng là quan trọng nhất, nó cung cấp cho bạn năng lượng hoạt động của cả ngày hôm đó. Những người muốn ăn kiêng họ có thể ăn ít vào buổi trưa hoặc tối chứ ít người nào dám bỏ cả ăn sáng vì họ biết bữa ăn này rất cần thiết. Nhưng đối với mấy người cần ăn kiêng thôi, còn Lucy thì hoàn toàn ngược lại. Tại Lucy không ăn sáng nên mới thiếu sức sống, người gầy gò, xanh xao. Học không tiếp thu và chiều cao cũng kém phát triển đó.
- Thật không ? Lucy nhìn cậu hot boy ngây ngô.
-Ừk.!
-Nếu tớ ăn sáng đầy đủ thì sẽ cao lên thật ư ? đôi mắt to tròn long lanh tưởng tượng về ba vòng hoàn hảo…90…60…90….oh year !
-Chắc chắn !
Cậu gật đầu cười, nụ cười dịu dàng đầy tin cậy, Lucy vui vẻ cầm thìa cháo đưa lên miệng. Nếu thật sự ăn sáng có thể cao lên thì chắc chắn ngày nào cô cũng sẽ ăn đầy đủ. Con gái thì ai mà chẳng muốn xinh xắn cao ráo hơn chứ, cậu nhóc hot boy đã đánh trúng vào tâm lí của cô bé rồi. Thanh Phong nhìn cô bé mỉm cười dựa lưng ra sau ghế dặn dò:
- Ngon không ! Sau này nhớ ăn uống đầy đủ nhé. Nếu không Lucy sẽ không lớn được đâu.
Cô bé nghe vậy thì ngước lên, tự dưng thấy khóe mắt mình cay cay..
“Nếu không ăn uống đầy đủ sẽ không lớn được đâu”
Khi còn ở cùng mẹ và bác trai, ngày nào Lucy cũng nghe bác mình nói câu này trong các bữa ăn. Từ ngày họ mất thì đã không còn ai nói với cô bé như vậy nữa rồi. Không biết đã bao nhiêu năm rồi Lucy mới nghe lại câu này. Đã bao nhiêu năm rồi mới có người quan tâm đến cô bé như thế này…
“Ngon thật, thơm thật”.
Lucy nhớ rằng chưa bao giờ mình được ăn một tô cháo nào ngon như thế , tự dưng cô lại nhớ về những ngày yên bình thuở nhỏ của mình, cô bé muốn òa lên khóc quá, nhưng Lucy tự nhủ không thể khóc trước mặt người khác dễ dàng như thế được, dù người này có là một thiên thần…cắn chặt môi và cúi gằm mặt xuống, cô bé cố ngăn không để nước mắt chảy ra.
- Sao vậy Lucy ? Không phải cậu bị hóc xương đó chứ ? Thanh Phong lo lắng cúi xuống khi thấy Lucy cứ ngậm chặt cái thìa trong miệng mà không ăn tiếp.
- Ngon quá ! Lucy nghẹn ngào, giọng lạc hẳn đi.
- Ngon thế sao ? Ngon đến nỗi không nói lên lời sao ? Chỉ là cháo cá bình thường thôi mà. Cậu thật là kì lạ đó Lucy ! Cậu nhóc ngồi dựa lưng vào ghế mỉm cười…
Tô cháo khá là ngon, nhưng ngồi trước mặt một thiên thần nên Lucy cảm thấy hơi ngại ngại, ăn mãi mới xong. (Nói thế chứ chỉ 10 phút thôi). Thấy cô nhóc trước mặt mình hai tay ôm cốc trà nóng y như nhóc con mẩu giáo ôm bình sữa, Thanh Phong hơi buồn cười, nhưng nếu nhìn kĩ thì Lucy cũng rất đáng yêu, ngây ngô và thật thà, không hiểu sao nhìn cô bé người mới này cậu cảm thấy vui vui… thấy Lucy đặt cốc trà xuống bàn, Thanh Phong chậm rãi đứng dậy dịu dàng:
- Cậu đi về lớp trước nhé, Lucy ! Tớ phải lên phòng hiệu trưởng một lát.
Thanh Phong là bí thư đoàn trường, bình thường cậu khá là bận bịu với công việc, hôm nay là một ngày đặc biệt hiếm hoi nên Lucy mới được ngồi ăn sáng cùng cậu.
Cô bé mỉm cười gật gật đầu rồi đứng dậy tung tăng đi vào lớp. Đối với cô nhóc, hôm nay quả là một ngày đẹp trời, đẹp trời không chỉ vì được ngồi ăn sáng cùng thần tượng của mình, mà còn vì Thanh Phong đã nhắc lại cho cô những kí ức ấm áp, ngọt ngào trong quá khứ, những thứ mà Lucy tưởng rằng mình không bao giờ có cơ hội nhớ lại được nữa… Thanh Phong đúng là dễ mến thật, nếu được thì Lucy cũng muốn trở thành người bạn thân thiết của cậu ấy, mà không phải chỉ có mình Thanh Phong là đối xử tốt với Lucy, cô bé cảm thấy ngôi trường mới này ai cũng thân thiện cả. Cô bé chợt giật mình, Lucy không thể ở lâu một chỗ nào cả, đã dặn lòng là phải nhớ thật nhanh rồi quên đi thật nhanh mà, làm sao cô bé quên được khi mà ai cũng tốt với mình kia chứ, thật là khó quá…
Nhưng thực ra thì điều mà Lucy nghĩ không hoàn toàn đúng, vì mới đến hành lang lầu một cô nhóc đã nghe thấy một giọng đáng ghét:
- Hoàng Linh Đan !
Tiếng gọi chua chát cố kéo dài cái tên cô bé vang lên. Không cần nhìn cũng biết ai đang gọi mình. Kẻ duy nhất ở trường…không đối xử tốt với cô. Cậu sao đỏ đứng tựa lưng vào cửa nhìn Lucy bình thản. Gã này sau vụ chạy trốn hôm trước gặp lại Lucy vẫn tỏ ra bình thường, không có một tí ái ngại hay lúng túng gì cả. Bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Đúng là đẳng cấp của một sao đỏ mà !
- Gì vậy Thiên Di ?
-Gọi tớ là Kei !
-Ờh…Kei, có chuyện gì không?
- Xuống phòng thiết bị lấy micro và máy chiếu lên lớp. Tiết đầu, ba lớp khối 11 học chung đó. Đưa thẻ học sinh của mình cho Lucy, cậu lạnh lùng giao nhiệm vụ.
-Hở ? Sao lại là tớ ?
-Sao trăng cái gì. Cậu quên tuần này chỉ có cậu vi phạm nội quy sao? Nhanh lên sắp vào lớp rồi !
- Hừm !!! Đi thì đi, cậu đừng có rống lên như thế, bị đau họng bây giờ… Lucy vừa đi vừa làu bàu nhăn nhó. Đúng là cái số khổ sai, chỉ đi trễ có một lần mà phải làm culi suốt cả một tuần. Nhưng đây là nội quy thì đành phải chấp nhận thôi…
“ Không sao, không sao. Hai ngày…chỉ hai ngày nữa thôi….” Lucy viện ra một lý do cố gắng an ủi mình. Nhưng tự dưng cô cảm thấy ghét cậu sao đỏ kinh khủng, dù biết cậu ta chỉ đang thực thi nhiệm vụ, nhưng mổi lần trễ xe bus hay bị sai vặt thế này Lucy vẫn thấy căm căm thế nào ấy…
Trường cô nhóc tuy có những năm dãy nhà cao ngất ngưỡng nhưng lại được phân ra rất riêng biệt. Phòng thiết bị nằm ở tầng trệt dãy C, hơi xa dãy nhà A mà Lucy học, công việc đi lấy máy chiếu mổi ngày thật là mất thời gian…
“Bụp”
Đang lon ton xách chiếc máy chiếu về lớp thì một trái bóng rổ ở đâu bay thẳng vào mặt Lucy, cô nhóc nhăn mặt, đưa tay lên xoa xoa má còn thủ phạm lù lù xuất hiện. Đó là hai cô gái mặc đồng phục thể dục, một cô nàng cúi xuống nhặt trái bóng nhìn cô bé với vẻ khiêu khích:
- Chậc ! Công nhận da dầy thật, bị đập bóng trúng mà chẳng hề hấn gì.
- Vậy mới cả gan đụng vào Thanh Phong của chúng ta chứ.
Lucy vẫn ngơ ngác nhìn họ khó hiểu, cô nhóc không biết rằng hai người này là fan hâm mộ cuồng nhiệt của hot boy Thanh Phong. Từ lúc bước chân vào trường họ đã luôn tìm mọi cách mong được ở gần cậu, mong nhận được sự quan tâm đặc biệt từ chàng hot boy của mọi hot boy này, Nhưng đau một nỗi là chưa bao giờ cậu tỏ ra để ý đến họ, thế mà Lucy mới vào trường chưa đầy một tuần đã lọt ngay vào đôi mắt “xám” tuyệt đẹp của Thanh Phong rồi. Sáng nay họ đã thấy cô ăn sáng cùng cậu nhóc trong căn tin nên điều hiển nhiên là bây giờ họ phải tìm cô hỏi tội rồi…
“Renggg..”
Chuông vào lớp vang lên, Lucy giật mình, chợt nhớ đến nhiệm vụ chưa hoàn thành, cô nhóc vội vã quay lưng chạy thẳng vào lớp, không để ý rằng hai kẻ đằng sau vẫn nhìn theo cô, ánh mắt hằn học, ác cảm…
Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó. Giờ giải lao, cô bé đang thơ thẩn một mình ngoài hành lang đứng nhìn xuống sân trường thì có vài người đi tới…
- Ê con nhỏ kia !!!
Một giọng chua the thé cất lên, giật mình quay lại, Lucy thấy có ba cô gái đang đi tới, cô nàng béo phị đi giữa nhìn Lucy hất hàm:
- Tao đang gọi mày đó. Con nhỏ kia…
- Tôi ? Có chuyện gì không ?
- Mày mới tới mà đã ham thể hiện quá ha, con nhãi !
- Hả..? Ham thể hiện ? Ai cơ ? Bạn nói ai vậy ? tôi không hiểu. mà…chúng ta quen nhau hả ?
-Giả nai à ?
Lucy ngơ ngác nhìn ba cô gái đi lại phía mình với những cặp mắt sắc lẻm, hung hăng. Đột nhiên hai cô gái đẩy mạnh Lucy vào sau tường và giữ chặt vai cô bé. Cô bạn mập thì từ từ đi lại nắm cổ áo Lucy lôi lên và giơ ra trước mặt cô một lưỡi lam trắng lóa gằn giọng:
- Biết gì đây không, con nhãi !
-Dao…lam….! Cô nhóc giật mình nhìn con dao sắc lóe trước mặt.
-Hừ !!! Mày đúng là chán sống rồi nên mới dám đeo bám Thanh Phong của bọn tao đó. Mày nghĩ mày là ai hả? Một con ranh mới vào trường mà dám cả gan vượt mặt đàn chị sao ? Muốn cua hot boy của mọi hot boy trong học viện à. Ước mơ hơi xa vời rồi đấy, con nhãi ! Nếu mày còn muốn lành lặn đi học thì đừng có mà bám theo Thanh Phong nữa. Không là tao rạch nát mặt mày ra đó.
Lucy mặt tái mét, không biết phải phân trần với đám người này thế nào nữa. Giữa cô và Thanh Phong có gì đâu chứ. À mà…đúng là Lucy có mến Thanh Phong thật đó, nhưng chỉ ngồi ăn sáng cùng cậu ấy đã bị dằn mặt thế này rồi, nếu còn tiến xa hơn thì không biết còn chuyện kinh khủng gì xảy ra nữa. Cô bé lặng im nhìn ba người này không nói tiếng nào, vì Lucy biết rằng với mấy đôi tai trâu này thì họ sẽ chẳng chịu nghe cô giải thích gì đâu, láo nháo có khi lại ăn dao lam thật thì khổ !
- Ê đi thôi. Có người tới đó.
Con nhỏ đang giữ chặt vai Lucy nói nhanh với hai đứa bạn, tụi nó vội buông cô bé ra quay đi, không quên gửi lại một lời đe dọa sặc mùi xã hội đen:
-Tao cảnh cáo mày lần cuối cùng. Khôn hồn thì biết thân biết phận đi. Mày mà còn bám theo Thanh Phong nữa là chết chắc đó !
Có tiếng bước chân vọng lên từ phía hành lang, cậu sao đỏ lững thững bước lại, mắt lơ đãng nhìn xuống sân trường, rồi chợt cậu ngạc nhiên khi thấy Lucy đang đứng phía trước, mặt xanh như tàu lá. Như một phản xạ, cậu quay lại nhìn ba cô bạn mới đi ngang qua mình và tiến lại gần Lucy hỏi bằng giọng lo lắng:
- Có chuyện gì vậy Lucy ? Sao mặt bạn tái mét thế ?
-Không..không..có gì.
Cô nhóc lắp bắp, chưa hoàn hồn vội vàng đi vào lớp. Cậu sao đỏ vẫn đứng đằng sau nhìn theo, ánh mắt khó hiểu…