Vlar như sợ mình nghe nhầm hoặc là anh nhớ nhầm. Cô gái trên máy bay cũng tên Lylith, cũng người Việt Nam, cũng tóc mắt đen luôn, hơn nữa thời gian cô ấy đến đây cũng hoàn toàn trùng hợp. Nhưng anh vỗ trán một cái rồi suy nghĩ lại, ông trời không nỡ gây ra mấy cảnh tréo ngoe kiểu này đâu, không trùng hợp đến mức đó được. Song, ông trời một mực chứng minh là Vlar hoàn toàn sai.
“Christ, tới giờ anh uống thuốc rồi, chị Dora bận nên em đem đến giúp.”
Tiếng Lylith vang lên từ ngoài cửa, cô không thể gõ cửa được vì hai tay đều đang cầm khay thuốc. Tiếng nói làm bụng Vlar thót lại.
“Thế đấy! Tôi chẳng khác gì một thằng tàn tật, đến uống thuốc mà cũng không cho tôi tự uống, hình như họ muốn tranh thủ hành hạ tôi thì phải.”
Christ lẩm nhẩm thở dài, có chút ngạc nhiên khi Vlar không hề phản ứng trước lời pha trò của anh, ánh mắt hắn dán chặt vào cửa ra vào như thể đang chờ đợi một con quái vật có thể thình lình xông ra bất kì lúc nào. Cố nén cơn lạ lùng, Christ lên tiếng.
“Được rồi, em vào đi.”
“Nhưng…nhưng…”
Tiếng nói ngoài cửa ngập ngừng, rồi Christ nghĩ là có thể Lylith đang bận cả hai tay không thể mở cửa được, vì thế anh bảo Vlar ra mở cửa. Nói đến hai lần tên này mới chịu đứng lên, giật cục như thể đang sắp đối mặt với Nữ Thần Báo Tử vậy. Christ càng lúc càng thấy tò mò.
Lúc Vlar mở cửa, Christ có thể dễ dàng nhìn thấy bầu không khí ngập ngừng giữa hai người, tuy ngắn nhưng vẫn ở đó. Vẻ ngạc nhiên khắc trên khuôn mặt Lylith còn vẻ bàng hoàng thì đóng dấu trên khuôn mặt Vlar. Lưỡng lự không biết có nên vào phòng hay không, Lylith hỏi.
“Anh đang có khách ạ? Vậy em không làm phiền đâu. Em để thuốc ở đây, anh uống đi, chút nữa em đến lấy cái khay.”
Khong thêm một lời nào, nhanh như gió, Lylith để khay thuốc xuống chiếc bàn gần đó, rồi rảo bước ra ngoài. Một lúc sau, Vlar dường như được gỡ “bùa hoá đá”, anh đóng cửa và đến ngồi cái ghế ban nãy.
“Hôn thê hiện tại của cậi phải không?”
Giọng Vlar hỏi như để cho có, sự thực rành rành đến vậy thì còn gì để hỏi chứ.
“Ừ. Nhưng cậu có chuyện gì với cô bé ấy thế?”
“À, chỉ là tình cờ gặp trước đó nên bất ngờ thôi.”
Vlar cố tình lấp liếm, nói ra sự thực rằng anh thích cô gái đó thì cũng chỉ làm sự việc rối thêm thôi. Christ không cần thêm bất kì áp lực nào, nhất là trong lúc này.
“Vậy ư? Thế mà tôi cứ tưởng cậu trúng gió, nhìn cậu lạ lắm.”
“Tôi nghĩ là mình hơi chóng mặt, tối hôm qua thức khuya, chưa ngủ bù. Thôi, để tên tàn tật lại cho hắn uống thuốc, tôi về đây.”
Vlar đứng dậy, đi ngang đập vai Christ một cái rồi bước ra khỏi phòng, anh nghe tiếng Christ gọi giật lúc anh đang mở cánh cửa.
“Cậu cố ý đập vai tôi phãi không?”
“A! Đúng thế thì sao, dù gì cậu cũng là quái vật mà, đau một chút cũng chẵng chết ai.”
“Được lắm. Chừng nào khỏi hẳn, tôi tính đủ với cậu, nhớ đấy.”
Christ lên giọng khi nụ cười có chút méo của bạn khuất sau cánh cửa.
Vlar bắt gặp Lylith đang đi ở sảnh, những bước dài của anh sải gấp gáp để bắt kịp cô.
“Lylith.”
“Uhm?”
Lylith xoay người, ngó đi chỗ khác nhưng nghĩ sao đó, cô lại ngước mắt lên nhìn thẳng Vlar.
“Tôi muốn nói là rất vui được gặp lại cô.”
“Vâng. Cảm ơn anh.”
“Cô không thích khi gặp lại tôi hả?”
“Anh là bạn của Christ à ? »
« Nối khố đấy. »
« Tôi không nghĩ là lại gặp anh lần nữa. »
« Tôi cũng thế thôi. Nhưng cô thực sự không vui khi gặp lại tôi à ? »
« Tại sao tôi phải vui ? »
« À, vì tôi vui nên tôi nghĩ cô cũng như tôi. »
Anh cười hiền, đưa tay lên vò đầu, một động tác đã quá lâu không còn ở anh, kể từ khi… Giật mình, Vlar hạ ngay tay xuống, lúng túng nhìn Lylith.
« Vậy… cô là hôn thê của Christ ? »
« Đúng vậy. »
« Dora… »
« Chị ấy là người yêu của Christ, tôi biết. Nhưng tôi thích anh ấy, tôi nghĩ anh ấy bắt buộc phải lấy tôi thôi. Nhưng tôi không ép anh ấy, tôi muốn anh ấy lựa chọn. »
« Cô thích Christ ? »
« Đúng thế. »
Cổ họng Vlar đắng nghét, cố nuốt xuống, anh tiếp tục.
« Vậy hoa có chủ… ? »
« Đúng như anh nghĩ đấy. »
Lylith đỡ lời, nhận ra những gì Vlar đang nhắc tới, rồi cô nói tiếp.
« Tôi biết anh có chút cảm tình với tôi, nhưng đó chỉ là lần đầu gặp gỡ, chẳng có gì sâu đậm cả. Có lẽ chúng ta sẽ là bạn nhau, như anh là ban Christ vậy. »
« Bạn ? À, đúng thế, chúng ta sẽ là bạn. Rất vui có một người bạn như cô. »
« Tôi cũng vậy, giờ thì cảm phiền anh, tôi có chút việc… »
« Tôi ra xe đây, cảm ơn lần nữa, vì…đã tiếp chuyện tôi. »
Vlar tặng cô nụ cười tươi nhất anh có rồi xoay bước đi thẳng trước khi Lylith kịp rời đi. Lylith đi được một đoạn, rồi bất giác, cô xoay đầu lại nhìn cái dáng cao của Vlar bước vào chiếc BMW trắng. Thở ra, cô cũng chẳng biết tại sao mình lại quay đầu nhìn. Rồi cô tập trung vào việc chuẩn bị hồ sơ chuyển trường, bước đi thẳng.
Vlar nắm chặt vô lăng khi chạy về hướng trung tâm New York, trong đầu liệt kê những quán bar nào thích hợp nhất với anh lúc này. Anh đạp mạnh vào chân ga nhanh hơn thường lệ.
…
Ánh đèn nhập nhoè, nhiều màu cứ thi nhau xoay lộn xộn trên nền nhà, trần, và tường của quán bar. Nhạc xập xình như xông thẳng vào màng nhỉ. Trai gái quay cuồng trên sàn nhảy. Nhiều trò lố lăng diễn ra khắp quán. Vlar tựa vào quầy rượu, một tay chống trên quầy, một tay đang lơ đãng xoay ly vodka thứ ba trong buổi tối. Ánh mắt anh lang thang vô định theo ánh đèn xoay, đầu anh cũng lộn xộn tương tự, rối rắm và cần được gỡ ra.
« Xem ai thế này, Vladimir ! Anh làm em giật mình đấy, lâu rồi anh chưa đến đây. »
Cô gái cao có bộ ngực đầy đặn và những bước đi quyến rũ đến gần Vlar, vòng tay qua cổ anh thân mật.
« Phải đến khi anh nhớ em chứ. »
Những lời nói thoát ra khỏi môi anh như được lập trình, thậm chí đôi mắt anh còn không thực sự nhìn vào người phụ nữ trước mặt.
« Anh này, thiệt là biết nịnh em quá đi ! » Giọng cô nàng nũng nịu. « Anh có kế hoạch gì cho tối nay chưa ? »
Vừa nói, bàn tay cô ta vừa lướt xuống áo khoác của anh, đặt lên vòm ngực, và hình như có chút khó chịu với lớp áo sơ mi anh đang mặc.
« Ngủ, cưng ạ. »
« Tuyệt vời. »
« Nhưng anh nhớ là tối nay phải làm việc. »
« Với chừng này rượu ư ? »
« Này, anh chỉ thua
tửu lượng của Christ thôi đấy. »
Vlar nheo mắt, giọng anh có chút chua chát.
« Vâng, biết rồi, biết rồi. Em đi đây. »
Cô nàng giận dỗi rồi bỏ đi tìm một mối khác ngon ăn hơn.
« Vlar, anh làm gì ở đây thế này ? »
Một phụ nữ khác với mái tóc vàng bóng mượt và khuôn mặt mang chất Ý lướt đến ngay lập tức.
« Uống chút rượu rồi về nhà làm việc, em yêu. »
« Vậy em đoán là không có chỗ cho em trong lịch trình của anh tối nay ? »
« Đâu đến nỗi phũ phàng thế, anh bận, hôm khác, cưng nhé ! »
Rồi cô ta ngúng nguẩy bỏ đi. Một bóng người vừa mới đến, và lao ngay vào vòng tay Vlar, hôn môi anh không chút ngại ngùng.
« Vlar, em nhớ anh chịu không nổi. Anh đi chốn khỉ ho cò gáy nào mấy ngày qua thế ? »
« Anh chưa chết là may rồi, em yêu. »
« Anh không báo cho em gì hết, làm em lo muốn chết. »
« Rõ ràng là em chưa chết, nên anh không cắn rứt lắm. »
Cánh tay anh truợt lên eo Thalia, bạn gái gần đây nhất của anh.
« Anh thật là… »
Cô nói rồi tiếp tục hôn anh. Dứt môi ra, Vlar nói.
“Anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Uhm? Về nhà anh tối nay hả? Dĩ nhiên rồi, không cần rào đón thế đâu anh yêu.”
“Không. Ta chia tay, ok?”
“Hả?”
Thalia rời khỏi Vlar, chống tay lên hông, mái tóc đỏ như có lửa thả xuống vai tạo ấn tượng như cô đang cháy thật, làn da trắng như sứ hồng lên trong cơn giận.
“Anh nói thế là sao? Quen em còn chưa tới một tuần? Nhanh thế sao? Anh đâu có bỏ bồ nhanh như Christian?”
“Im lặng nào. Và đừng nhắc Christ nữa. Anh cảm thấy chán, thế thôi, vậy nên, giải quyết gọn lẹ cho nhẹ đôi bên, em nhé.”
“Được lắm. Anh được lắm. Đừng bao giờ gặp lại tôi lần thứ hai.”
Cô quày quả bỏ đi. Mủi lòng, Vlar kéo tay cô lại.
“Đừng thế mà, Thalia. Anh muốn chia tay trong hoà bình, chúng ta vẫn là bạn mà, đúng không?”
“Bạn cái đầu anh!”
Túi xách trong tay Thalia vung tới, nhắm thẳng vào đầu Vlar, nhưng anh nhanh hơn, nắm lấy cánh tay cô và giữ chặt. Chán chường, Vlar nói.
“Không thêm cái túi xách nào hết. Lần trước cái túi kim loại của Rosie làm anh suýt gãy răng, nha sĩ Dawson là một cơn ác mộng. Tin anh đi, anh nhất định không quay lại đó lần nữa đâu.”
Thalia thiếu điều bốc hỏa tại chỗ, giật tay ra khỏi Vlar, cô ta lao ra khỏi quán bar. Vlar cũng giận không kém gì Thalia, và hay hơn nữa, đối tượng anh đang giận cũng là đối tượng cô đang căm ghét. Chính anh.
Anh vừa từ chối đến tận 3 cô gái hấp dẫn mà đàn ông nào cũng thèm muốn. Trong khi anh vẫn muốn lên giường với ai đó lúc này. Anh cảm thấy khó chịu với Christ, nhưng ngẫm lại, anh giận anh hơn. Christ chẳng đóng vai trò gì ở đây cả, tất cả là do anh mà thôi.
Khỉ gió, lẽ ra anh không nên gặp được cô nàng nhỏ bé đó. Cô mang một nét của quá khứ trong anh nhưng lại tươi mới và tràn trề nhựa sống, Vlar đã tin cô là một nửa thích hợp nhất cho mình. Thế mà…
Anh cũng không thể nào hiểu nổi mình, lẽ ra anh phải bỏ cuộc khi biết cô đã có người khác chứ. Anh đã biết điều đó, nhưng anh vẫn cần cô, muốn cô. Chết tiệt anh đi.
Anh có nên làm bảng kiến nghị với Thượng đế rằng người thiệt là bất công với chúng sanh không?
Gọi ly thứ tám, Vlar thấy vẫn chưa thấm gì. Anh cũng chẳng biết nên làm gì lúc này. Có lẽ, đúng như anh nói ban nãy, anh nên về nhà làm việc chút đỉnh hoặc tuyệt hơn, ôm cái giường thân yêu tới sáng bảnh càng tốt.
Nghĩ là làm, Vlar quẳng tiền lên quầy, làu bàu câu khỏi thối lại rồi đi ra bãi đậu xe. Không khí mát lạnh buổi đêm làm hỏng cảm giác nồng nồng của rượu trong anh, Vlar bắt đầu thấy tỉnh táo hơn và anh bực mình vì điều đó. Ngồi yên vị sau tay lái, Vlar cảm thấy cần phải ra quyết định.
Anh sẽ bắt chước Lylith, thể hiện rằng anh thích cô, và lựa chọn thì sẽ do cô. Công bằng nhất rồi.
Hài lòng, Vlar hướng về cái giường thân yêu của mình.
(Đọc truyện hay nhất tại SaoViet.Me)
“Christ, anh có muốn đi đâu đó hóng gió không?”
Dora hỏi. Hôm nay là một ngày đẹp trời và nắng không quá chói chang.
“Đi.”
Christ bật dậy khỏi cái laptop đang đặt trên bàn, tiến về phía tủ đồ. Dora giật mình.
“Anh không hỏi đi đâu à?”
“Đi đâu cũng được. Miễn ra khỏi nhà được rồi.”
“Ở đây giống nhà tù thế ư?”
Dora bật cười trước cái vẻ trẻ con ấy của anh.
“Ừm, đại loại là thế. Đi đâu vậy ? »
« Bí mật. »
Christ nheo mắt nhìn Dora, cô đã đóng cửa lại sau lưng, để anh lại trong phòng. Bí mật à ? Christ tò mò nghĩ, tốt thôi, dù gì thì chút nữa cũng biết, gạn hỏi làm gì cho mệt.
Quần jean Levi’s, áo flanen đen xắn lên tới khuỷa tay, nhìn Christ, không ai dám nghi ngờ anh là người mẫu hàng đầu. Sải bước hướng về gara, Christ bắt gặp Lylith đang nghiên cứu cái gì đó, cô ngồi trên một băng ghế đá được kê ngoài vườn.
« Chào em. »
« A, chào anh. »
Lylith ngẩng lên khỏi tập giấy dày cộp, cặp kính loang loáng trong ánh nắng làm Christ bị lóa mắt chút đỉnh.
« Em nghiên… cứu gì thế ? »
« Tài liệu học ạ. »
« Ừ. Em siêng…năng vậy…là tốt rồi. »
« Cảm ơn anh. Anh chuẩn bị đi đâu à ? »
« Ừ. Đi… à…công chuyện một chút. »
« À…Vậy em không làm phiền anh nữa. Anh đi tốt nha ! »
« Cảm ơn em. »
Rồi Christ tiếp tục bước. Lylith nhìn theo hướng vị hôn phu của mình, thở dài. Anh vẫn giữ vẻ khách sáo như thế cho dù cô cố gắng thân thiện như thế nào. Cô càng thấy khó khăn hơn Dora cũng ở đây. Thật là bất ngờ, cô cứ nghĩ bạn gái Christ phải sống đâu đó trong thành phố, chứ cô chưa bao giờ nghĩ cô ấy lại sống luôn ở đây. Có lẽ tình yêu giữa họ sâu sắc hơn cô nghĩ nhiều. Đến cả cha mẹ Christ cũng chấp nhận Dora. Nhưng cô không thể nào ghét cô gái đó. Dora và cô có một mối đồng cảm kì lạ, vô hình. Tuy không ai nói ra nhưng họ đều cảm nhận được. Dora cũng khách sáo với cô như Christ, không nói chuyện thân mật hơn ngoài những lời hỏi thăm thông thường.
Lylith mừng vì có bài vở giữ cho cô bận rộn. Nếu không cô sẽ chết vì cô đơn mất. Cô vẫn chưa làm quen được với nếp sống và phong tục ở đây, tất cả đều quá lạ lẫm. Cô vẫn chưa kết bạn được với ai. Ngoài gia đình Christ và Dora, người duy nhất mà co quen ở đây là …Vladimir, anh chàng trắng trợn đó.
Thở dài, Lylith đóng tập tài liệu lại. Bước chân cô kém linh hoạt hẳn đi. Có lẽ cô nên đón xe buýt đến thư viện thành phố, sau đó mua sắm chút gì đó mới được.
…
Christ vặn vẹo một cách khó chịu trên ghế cạnh tay lái.
“Này, anh không ngồi yên được hả?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi ghét cái chỗ ngồi này.”
“Vậy anh ra đằng sau ngồi nhé!”
Dora giở giọng châm chọc, cô thừa biết anh nghĩ gì.
“Đừng hòng. Tại sao tôi lại để cô thuyết phục ngồi cái ghế này nhỉ?”
“Thì anh cứ để em chở anh đến đó đi. Khi nào về, anh cầm lái.”
“Nói thì nhớ đó.”
“Quân tử không nói hai lời.”
“Cô là quân tử hả? Tôi nhớ từ ‘quân tử’ chỉ dành cho phái mày râu thôi chứ !”
Christ mỉm cười trước khuôn mặt hơi ửng đỏ của cô, dù không nhớ ra cô có vai trò thế nào trong quá khứ của anh, anh vẫn cảm thấy tranh luận với cô là điều rất thú vị. Ít có cô nàng nào dám tranh cãi với anh khi nói chuyện, họ tỏ vẻ thích nghe anh nói hơn.
« Không phân biệt giới tính trong thế kỉ 21. » Dora phản công.
« Đó không phải phân biệt giới tính, đó là đặc quyền sử dụng từ ngữ của phái nam. Phái nữ cũng có những từ riêng. Ví dụ, cô có bao giờ bình luận ‘Người đàn ông đó thật xinh đẹp chưa’ ? »
« À. Anh thật xinh đẹp ! Em đã dùng từ đó cho phái nam rồi đó. »
Dora cười, tranh cãi với anh luôn là niềm vui của cô. Gần đây cô không có diễm phúc được hưởng niềm vui đó, nhưng xem ra hôm nay tâm trạng anh khá tốt.
« Cô thiệt là đẹp trai. Hài lòng chưa ? »
« Anh thật là… »
« Sao hả ? »
…
Tranh cãi vẫn tiếp diễn trên quãng đường họ đi. Dora dừng xe trước một cánh đồng cỏ xanh ngút ngàn. Bầu trời trong vắt, từng cụm mây trắng tinh, mềm như kẹo bông tung tăng lượn trên bầu trời, nắng như đẩy nền trời cao thêm, vòi vọi trên những tầng cao thăm thẳm.
« Sao cô biết chỗ này ? »
« Anh đưa đến. »
« Tôi đã từng đưa cô đến đây ? »
« Vâng. Anh nhớ được không ? »
Christ cau mày, cố tìm một mảnh ký ức, một hình ảnh hay chỉ đơn giản là một âm thanh quen thuộc. Nhưng không có. Anh thở hắt ra.
« Không. »
« Được rồi, chẳng có gì vội vàng hết. Anh sẽ sớm nhớ lại thôi. »
Dora đáp chắc nịch, như củng cố lòng tin cho tâm trạng bất ổn của cô.
Dora dọn ra một bữa picnic ngon miệng với gỏi cuốn, nước rau má, chuối và nho. Christ thích bữa ăn. Rồi Dora chỉ cho anh « nghệ thuật ngắm mây », Christ tiếp thu nhanh chóng. Không bỏ cuộc, Dora dẫn anh đến dòng suối nhỏ trong xanh. Họ rửa chân bên dòng suối rồi lại đi tiếp.
Liều mạng, Dora dẫn anh đi về hướng vực sâu, càng đến gần đó, tóc gáy cô như dựng đứng cả lên.
« Dora, ngừng lại đi. »
« Dạ ? »
« Bên đó là vực sâu đấy. »
« Em biết. »
« Vậy cô tới đó làm gì ? »
« Chỉ cần bước theo em thôi.”
Christ ngần ngại nhìn cô, anh dừng hẳn lại, thôi không bước nữa.
« Đừng nghĩ vậy chứ Christ. Em không thừa dịp ám sát anh đâu.” Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Dora nói tiếp. “Chúng ta có một kỉ niệm đáng s…à…đáng nhớ ở đó. Anh cứ đi theo em là được, không đứng gần đâu, em hứa đấy.”
Chần chứ, Christ vẫn nhìn cô, nhưng…khỉ thật, anh tin cô. Và không nói không rằng, anh bước tiếp.
Miệng vực hiện ra trước mặt cả hai, vẫn sống động một cách rùng rợn như hôm nào. Christ nhích lại gần Dora, sẵn sàng lôi cô lại bất kì lúc nào. Anh không thể giải thích cho hành động vô thức đó.
Miệng vực không rộng, chỉ khoảng 3m là cùng, nhưng luồng khí lạnh cứ thốc lên như thể đây chính là lối vào địa ngục. Dora rùng mình khi nhớ lại, chính nơi đây, cô đã một lần đối mặt với cái chết.
“Nơi đây, anh đã cứu em thoát chết. Anh nhớ không, Christ?”
Christ cau mày, anh quen luồng khí lạnh rợn tóc gáy này, anh quen miệng vực sâu hun hút này, không phải
theo cái kiểu quen khi nhỏ anh đã từng được dẫn đi xem cái vực. Một kiểu quen lạ lẫm anh không thể nhận biết. Rồi hình ảnh chợt đóng khung vào đầu anh.
Rừng vụt qua tầm mắt.
Tiếng thét thảm thiết.
Bàn tay gần như chực vuột ra khỏi tay anh.
Chiếc nhẫn bạc.
Aga và Ega…
Tất cả lướt về, rồi trộn lẫn lại thành một hỗn hợp khó chịu.
“Christ, anh nhớ ra gì rồi đúng không?”
Dora thì thầm, niềm vui dâng lên trong cô.
Christ tiếp tục tập trung, nhưng anh không thể. Đầu anh đau như búa bổ, mắt anh nhoè đi, không khí đông cứng trong phổi anh, đầu gối anh không vững.
“Về xe…Nhanh…Tôi, không thể chịu nổi nữa.”
Christ thều thào.
Kinh hoàng, Dora choàng tay quanh người anh, dìu nhanh hết mức có thể về hướng chiếc xe mui trần màu bạc của cô. Quãng đường dường như vô tận.
Cuối cùng Christ cũng được ngồi vào cái ghế anh than van ban nãy và anh không thể mừng hơn. Anh không tin mình có thể đứng vững được nữa. Dora lo lắng nhìn vào khuôn mặt cắt không còn một giọt máu của Christ, cô bắt đầu khởi động xe, quay đầu về nhà chính.
“Ổn không Christ?”
“Không. Nhưng đỡ hơn ban nãy.”
“Anh bị sao thế?”
“Chóng mặt.”
“Anh nhớ được gì chưa?”
“Thấy những thứ tôi không hiểu được. Vì thế vẫn chưa nhớ được gì. Tôi cần thêm thời gian.”
Dora thở dài thất vọng, vẫn chưa tới lúc anh nhớ lại được. Nhưng cô nên lạc quan, ít ra anh cũng đã có dấu hiệu phục hồi. Cô sẽ hỏi ý kiến bác sĩ về việc này sớm thôi.
“Anh đừng cố quá. Anh có tất cả thời gian anh muốn mà.”
“Không hẳn.”
Dứt lời, Christ ngả ra ghế và nhắm nghiền mắt, tay anh gác lên trán, không để cho Dora hỏi thêm bất kì câu nào. Chuyến đi về nhà của họ hoàn toàn tĩnh lặng.
…
Cùng lúc, đâu đó gần thư viện thành phố, Vlar nghĩ mình đang bị hoa mắt. Vì anh thấy Lylith đang bước đi trên đường.
Cô nhỏ nhắn và đầy trẻ trung trong nắng, tay cô tung tẩy giỏ xách, mắt thì láo liên nhìn xung quanh. Rất có khả năng cô sẽ đâm sầm vào cột điện nếu cứ tiếp tục nhìn kiểu đó.
Quyết định nhanh chóng giữa việc đi khám mắt và kiểm định sự thật, Vlar dừng xe lại và bước ra. Anh cần nhanh lên nếu không muốn nhận một cái giấy phạt.
“Lylith!”
Cô quay lại, và anh biết mình vẫn còn tinh mắt lắm. Thở phào vì vẫn chưa cần phải đi bác sĩ và vì vui mừng được gặp cô, Vlar bước về phía Lylith.
“Chào em.”
“Chào anh.”
“Em đi dạo phố à?”
« Ừm. Có lẽ thế. »
« Em đi với anh một chút được không ? »
Lylith nhìn chằm chằm vào Vlar, đắn đo. Cô có nên đi với anh không ? Anh là bạn thân của Christ, có lẽ không đáng lo đâu. Cô nên học cách đối xử với anh một cách tự nhiên. Dù anh từng tán tỉnh cô, nhưng anh cũng như thế với những cô gái anh thích. Ngại ngùng trước anh cũng chẳng làm được gì. Vả lại, cô chẳng quen ai xung quanh đây, và trên hết, cô đang buồn chán.« Anh làm gì ở đây vậy ? »
« Anh đang đi trên đường thì thấy em. »
« Anh tinh mắt nhỉ ? »
« Chỉ thử xem anh có cần đi khám mắt hay không thôi. »
« Hả ? »
« Thôi nào, đi với anh chút đi, xe anh đậu đằng kia, một chút nữa là nó sẽ nhận giấy phạt đó. Tất cả là tại em. »
« Sao lại tại em ? »
« Vì em anh mới ngừng lại. »
« Vậy anh lên xe đi tiếp đi. »
« Nhưng anh muốn em đi với anh. »
« Anh dai quá à ! »
« Lâu rồi, giờ em mới biết hả ? »
« Ừ. Giờ mới biết đó. Thôi, thương tình xe anh, em đi. »
« Vậy ngay từ đầu có đỡ mắc công hơn không ? »
« Em xuống nha. »
« Thôi, thôi. Anh đùa mà. »
Xe lăn bánh, và chạy càng lúc càng xa khỏi những khu phố đông đúc.
« Này, anh chở em đi đâu thế ? »
« Chỗ này. »
« Chỗ này là chỗ nào ? »
« Chút nữa em biết. »
« Em nghĩ anh đưa em đi ăn hay uống cái gì đó chứ ? »
« Nhìn em thế này mà háu ăn thế sao ? »
« Anh trắng trợn với phụ nữ quá đó. »
« Anh đã nói là anh rất trắng trợn rồi mà. »
« Này, Vladimir. »
« Vlar thôi. »
« Vlar, cho em xuống. »
« Sao vậy ? »
« Em không tin anh. »
« Bình tĩnh đi. Chút nữa thôi là tới rồi. »
Xe anh rẽ vào một con đường hẹp. Khu dân cư đã khuất bóng sau lưng.
Khu nghĩa trang hiện ra trước mắt, tĩnh mịch và oi mùi nắng. Những ngôi mộ màu sắc khác nhau rải rác khắp khu đất. Cây lá cũng mọc sum suê quanh dó, rũ bóng xuống, che cho nơi yên nghỉ của những linh hồn.
Lặng người đi, Lylith nhìn đăm đăm vào nghĩa trang. Một cảm giác bình yên kì lạ dâng lên trong người cô, không sợ hãi, không tò mò. Vlar mở cửa xe, bước xuống và cầm theo một hộp cac-tông. Lylith cũng lò dò bước ra. Cô vẫn chưa nói được lời nào.
Vlar dẫn đường cô đến một ngôi mộ màu trắng đơn giản, ngôi mộ xanh cỏ và điểm xuyết những bông hoa trắng tinh nhỏ xinh vô danh. Tấm bia in hình một cô gái tóc nâu, với đôi mắt biết cười, nụ cười hồn nhiên vẫn không mất đi vẻ sống động dù chủ nhân đã khuất bóng.
Bia đề một dòng chữ : Glyn và Gerry Gaunt thân yêu.
Vlar đặt hộp cac-tông xuống. Hai tay đút túi, lặng nhìn ngôi mộ, thần trí anh lạc tới một vùng xa xăm nơi kí ức.
Một lúc lâu sau, Lylith mới lên tiếng.
« Vlar… »
Anh dứt ra khỏi dòng hồi tưởng, hướng mắt về phía cô. Mắt anh loang loáng nước. Ngoảnh mặt đi, Vlar mở thùng cac-tông, lấy ra một vốc hạc giấy và rải lên mộ. Lylith sững người.
« Giúp anh ! »
Vlar lên tiếng, vẫn tiếp tục chầm chậm rải những con hạc giấy trắng tinh lên phần mộ xanh cỏ. Những chú hạc đậu trên những bông hoa, trên cỏ, vài cơn gió nghịch ngợm thổi hạc bay sang khoảnh đất khác. Thùng cac-tông của Vlar chỉ toàn là hạc, hạc trắng muốt. Lylith giúp anh vốc hạc giấy và rải đều xung quanh, tuyệt nhiên không hỏi anh câu nào.
Rồi những con hạc cuối cùng được lấy ra. Mộ phần trắng cánh hạc, xung quanh đậu những cánh hạc. Những cánh hạt trắng tinh khôi, hy vọng.
Vlar và Lylith tiếp tục đứng lặng một lúc lâu. Rồi đột ngột, anh quay đi. Cô lẽo đẽo theo sau.
Vào trong xe, Vlar cho đĩa vào đầu máy rồi bật lên.
« Happy Birthday. »
Anh lẩm nhẩm theo bài hát. Bản nhạc vui nhộn reo lên những giai điệu rộn ràng, rồi kết thúc.
Vlar thở hắt ra. Rồi anh quay sang Lylith, lấy lại vẻ bình thường.
“Anh có làm em sợ không?”
“Chút chút.”
“Muốn hỏi đó là mộ của ai không?”
Lylith gật, có chút ngập ngừng.
“Vợ chưa cưới của anh.”
“…”
“Hôm nay là sinh nhật cô ấy. Gerry, con anh và Glyn, vẫn còn chưa chào đời. Nó chỉ mới trong bụng mẹ được hai tháng. Vậy nên anh lấy ngày sinh của Glyn làm sinh nhật cho cả hai. Khi còn sống, Glyn thích nhất là hạc giấy. Cô ấy nói đó là cánh hạc hi vọng, là phép màu. Cô ấy còn nói, khi Gerry chào đời, cô ấy sẽ xếp xong mười nghìn cánh hạc để mừng sinh nhật con…”
Vlar ngừng lại một chút để lấy hơi, rồi theo dòng tâm sự, anh lại tiếp tục.
“Cô ấy đã xếp hơn ba nghìn cánh hạc vào ngày đính hôn của bọn anh. Rồi, Chúa đem Glyn đi. Vĩnh viễn, đem theo cả đứa con chưa chào đời của anh và cô ấy. Anh dường như chết đi ngay lúc đó.”
Lylith nghẹn ngào, nước mắt tràn trên bờ mi cô theo từng lời của Vlar.
“Những những cánh hạc đó đã giữ cho anh sống. Anh biết Glyn không đời nào cho anh chết đi một cách vô nghĩa, chỉ để đi theo cô ấy. Cô ấy luôn bảo anh phải sống thật hạnh phúc, tận hưởng tất cả điều kì diệu trong cuộc sống. Glyn bảo anh là cánh hạc hy vọng của cô ấy và đối với anh, cô ấy cũng vậy. Cánh hạc hi vọng, đúng, anh đã níu lấy những cánh hạc đó để sống…Năm đầu tiên, ngày nào anh cũng ra đây, nhìn ngôi mộ của hai mẹ con rồi khóc. Năm thứ hai, anh đến mỗi tuần, nhìn và hồi tưởng. Năm thứ ba, anh đến mỗi tháng một lần, cố gắng sống lạc quan để báo cáo lại với Glyn. Những năm tiếp theo, anh đến đây vào dịp sinh nhật và ngày giỗ của cô ấy. Lần nào cũng có những cánh hạc cô ấy để lại…Rồi hạc cũng hết, anh bắt đầu xếp hạc. Mỗi ngày vài con, anh gom lại mỗi năm và tặng cho cả hai mẹ con Glyn vào ngày sinh nhật.”
“…”
“Anh sống hết mình, sống luôn cả phần của Glyn và Gerry. Anh nhận mọi thứ đến với mình và không bao giờ có ý định chối bỏ. Anh tin Glyn sẽ hạnh phúc khi một phần của cô ấy đang sống tốt… Biết tại sao anh đưa em đến đây không?”
Vlar ngừng lại đột ngột và hỏi. Lylith ngớ người ra, cô đang chìm trong dòng cảm xúc anh gợi ra.
“Dạ?”
“Biết tại sao anh đưa em đến đây không?” Vlar cười hiền.
Lau nước mắt, Lylith cau mày suy nghĩ.
“Tại vì anh bắt gặp em trên đường nên tiện thể đưa đến đây.”
Vlar bật cười trước vẻ ngây thẳng của cô.
“Đúng là anh tình cờ bắt gặp em thật nhưng không phải tiện thể đưa em đến đây đâu.”
“Vậy thì em không biết.”
“Anh đưa em đến ‘diện kiến’ Glyn đó.”
“Hả?”
“Cô ấy vẫn còn sống, trong lòng anh. Và có lẽ, vẫn mong anh tìm được hạnh phúc. Anh đưa em đến để khẳng định là anh đang tích cực kiếm tìm hạnh phúc đấy!”
“Em thì làm gì liên quan đến hạnh phúc của anh?”
“Anh thích em. Vì thế, anh muốn cho cô ấy thấy là anh thực sự thích em, Glyn sẽ yên tâm. Nhiều năm nay anh chưa thực sự thích ai cả.”
“Anh biết chị ấy nghĩ gì trong khi chị ấy không còn nữa ư?”
“Một phần của cô ấy sống trong anh. Anh hiểu cô ấy như chính bản thân mình. Cô ấy là động lực sống của anh, cho tới bây giờ.”
“Cho tới bây giờ?”
“Thì bây giờ có vẻ anh sắp có một động lực sống mới.”
“Ý anh là…”
“Em.”
“Nhưng…nhưng anh chỉ mới quan biết em thôi mà!”
“Haiz. Sống với Glyn lâu dần em cũng sẽ thiên về cảm tính thôi, anh tin vào cái gì đó gọi là “tình sét đánh”.”
“Nhưng…”
“Anh thực sự thích em. Anh có thể cảm nhận được tâm hồn em, và anh không hời hợt như em nghĩ đâu.”
Lylith cúi gằm, khuôn mặt cô đỏ lựng. Vlar vừa tỏ tình với cô kia đấy, hoàn toàn bất ngờ và quá nhanh. Cô tin anh nói thật, và cô cũng không nghĩ anh hời hợt. Cô cũng là một trong những người tin vào “tình sét đánh”. Nhưng cô vẫn không thể nói gì với anh lúc này, vì người cô thích không phải anh, mà là Christ.
“Anh…anh biết rồi mà, em thích Christ.”
Vlar nhìn cô, rồi nhắm mắt lại, quay đi.
Khi quay lại, anh tiếp tục với tông giọng bình thường.
“Anh không phải kiểu dễ bỏ cuộc đâu. Đeo đuổi hạnh phúc cũng đáng đó chứ.”
“Anh đang…làm khó em rồi!”
“Không hề. Anh chỉ nói là anh không bỏ cuộc, nghĩa là an
h vẫn sẽ thích em. Và anh sẽ kiên nhẫn làm cho em thích anh, chứ có bắt ép gì em đâu.”
“Anh không sợ chị Glyn ghen à?”
“Cô ấy hả? Có chứ, ai mà chẳng ghen trong trường hợp này. Nhưng có lẽ cô ấy sẽ ủng hộ thôi, vì sau bao năm đau khổ sống trong hình bóng quá khứ, anh cũng đã thấy được người mình thích.”
“Em…”
“Thôi, anh đưa em về. Cũng không còn sớm sủa gì nữa.”
Vlar chấm dứt cuộc nói chuyện rồi khởi động xe, chạy ra khỏi khu nghĩa trang. Lylith cũng im lặng, cô không biết phải nói gì trong lúc này.
“Anh…à, anh đưa em đến trạm xe thôi, em còn ghé chỗ này.”
“Anh đưa đi luôn được không?”
“Thôi ạ!”
“Vậy được rồi. Trạm xe.”
Để Lylith xuống trạm xe, Vlar nhìn theo bước chân cô cho đến khi cô yên vị trên xe buýt. Rồi anh lại tiếp tục đi.
“Hài lòng chưa nào? Anh rốt cục cũng tìm thấy người mình mến rồi đó. Cô ấy có chút giống em, nhưng…nói sao nhỉ…vẫn khác biệt. Anh biết em sẽ không ghen nhiều đâu, phải không Glyn? Anh sẽ sống thật tốt phần của em và con. Chúc phúc cho anh đi.”
Vlar lẩm bẩm. Một ngọn gió từ đâu tràn qua khe cửa kính anh mở ra ban nãy, mơn lên mặt anh, tựa hồ một lời đồng tình thầm lặng.
………………..
…………………………..
Dora bước vào phòng Christ vào buổi sáng với một chồng văn thư và tài liệu. Anh đang ngồi trên bàn làm việc, không chính xác tư thế ngồi đạo mạo mà mấy tổng giám đốc hay có. Cặp chân dài gác thoải mái trên bàn, lưng anh ngả ra tựa vào ghế, mắt anh chăm chú vào hồ sơ đang cầm trước mặt, một tay rảnh của anh lơ đãng vò đầu, tóc trên đó đã mọc ra nhiều hơn là đầu đinh một chút và rối bù xù. Anh trông lười biếng, lộn xộn và quyến rũ một cách chết người. Sức khoẻ của anh đã hoàn toàn ổn định. Vết thương lành miệng dần và không có gì nguy hiểm nữa. Anh dĩ nhiên có thể đi làm, lái xe hay bất cứ thứ gì anh muốn. Nhưng anh vẫn bị hạn chế, ông bà Halver nhất quyết là anh không được đi làm hoặc xuất hiện ở nhiều ở những nơi có thể làm lộ ra sự thật rằng anh đang mất trí nhớ. Anh không thích điều đó, tất nhiên, nó cản trở thiên hướng tự do của anh và anh khá nóng tính vào thời gian gần đây. Song anh sẽ không làm cho cha mẹ mình phiền lòng, anh ý thức được rõ mình đã gây sốc với gia đình như thế nào khi anh bất tỉnh và anh không nhẫn tâm đến mức làm cho họ đau đầu thêm nữa.
Đặt chồng hồ sơ xuống bàn, Dora quan sát Christ. Anh có sự tập trung cao độ đến nỗi cô cũng phải ganh tị. Anh hầu như không chú ý tới chuyện gì khác khi anh làm việc. Nhưng chồng hồ sơ mà Dora vừa đem vào không ít chút nào, và tiếng động cô gây ra khá lớn đã kéo được một cái liếc mắt từ Christ. Thấy cô, anh cố đọc thêm vài chữ cho hết câu rồi đặt xấp hồ sơ xuống bàn.
“Đây là toàn bộ hả ? »
« Ừ. »
« Ít thế ! »
« Hả ? Ít ? Anh là trâu hay là bò vậy ? »
Dora trợn mắt trước cái đống « ít ỏi » đang chiếm một góc cái bàn gỗ gụ to lớn, khái niệm « ít » của cô có lẽ khác với khái niệm « ít » của anh. Thấy vẻ mặt của Dora, Christ bật cười, với tay lấy vài tập trong cái đống mới đem đến đó lật qua lật lại.
« Anh giải quyết hết ngần này trong bao lâu mà lại bảo là ít ? »
« Sáng nay, nếu không có gì thay đổi. »
« Trong sáng nay ? Trời đất!”
“Bình tĩnh đi nào. Thực ra nhiêu đây là ít đó, nếu cân nhắc tới hoàn cảnh là tôi đang được “dưỡng bệnh vô thời hạn” tại nhà.”
“Tội nghiệp anh quá!”
Cô buột miệng, rồi thoáng cười khi anh nhìn cô chằm chằm như thể cô là một người hàng thịt đang tiếc thương con bò đang sắp phải vào lò mổ vậy.
(Đọc truyện hay nhất tại SaoViet.Me)
“Đừng nhìn em. Em chẳng có đóng góp gì vào nghị định “dưỡng bệnh tại nhà” đâu.”
“Nhưng cô là nguời xúc tiến nó tích cực nhất, nếu như não tôi vẫn còn khả năng nhận biết chính xác.”
“À…Thì là thế…”
“Vậy cô xin phỏng vấn việc làm chưa?”
“Ngày mai, và ngày mốt. »
« Tôi vẫn không hiểu tại sao cô không làm việc cho tập đoàn Halver. »
« Một loại cứng đầu có tên gọi hoa mĩ là « ý chí tự lập » ấy mà ! »
« Tôi khá là tiếc khi vuột mất một nhân viên như cô. »
« Em có làm việc cho anh bao giờ đâu mà vuột mất ? »
« Thế ngần này hồ sơ được cô giải quyết và góp ý không thể gọi là làm việc à ? »
Christ phác một cử chỉ về phía tủ hồ sơ gọn gàng sau lưng mình. Dora là một phụ tá đắc lực. Khách quan mà nói, vuột mất một nhân viên tiềm năng như cô là hiếu hụt lớn đối với tập đoàn. Còn về mặt chủ quan thì…Thôi không nghĩ nữa. Christ buộc đầu óc mình tập trung vào tập hồ sơ. Nhưng Dora lấy nó ra khỏi tay anh mặc kệ cho cái quắc mắt bén ngót anh chĩa vào cô, cái quắc mắt này là đòn công hiệu với những đối thủ kinh doanh vừa và nhỏ, song, coi bộ cô là một đối thủ « nặng kí » rồi.
« Em có chuyện muốn hỏi. »
« Nói đi. »
« Anh định sẽ thế nào nếu thời gian anh mất trí nhớ dài thêm ? Một năm, hai năm chẳng hạn. »
« Vẫn chưa có cái gì cụ thể. »
« Nhưng anh đã có vài kế hoạch rồi đúng không ? »
« Kế hoạch đang thực thi bây giờ là ổn nhất rồi. »
« Nhưng nếu Lylith phát hiện ra anh không phải mắc chứng : khó khăn trong…à…suy nghĩ gì đó thì sao ? »
« Tới lúc đó rồi tính. Anh có khả năng ứng phó khá tốt, tháo vát là một phần Việt Nam trong anh mà. »
« Cái đó gọi là « nước tới chân mới nhảy » đó ! »
« Thì tới chân rồi nhảy ở xa quá nhảy trúng đá ngầm cho chấn thương sọ não à ? »
« Em bó tay với anh thôi. »
Christ cười vô tư. Thời gian cô ở bên anh sau khi tỉnh lại cũng đủ để anh tạo dựng một tình bạn dễ chịu và thoải mái với cô. Cô là người duy nhất dám ngang nhiên chống lại anh, không coi mấy lời đe dọa suông của anh là cái kí lô gì hết. Anh ngưỡng mộ điều đó. Hầu như chưa có người nào dám nói không với anh, ít nhất thì không dám nói thẳng. Đàn bà bị vẻ điển trai của anh mê hoặc, đàn ông bị trí tuệ và vẻ lạnh lùng, đĩnh đạc của anh làm cho im lặng. Chỉ có Dora là miễn nhiễm với anh. Dù anh vẫn chưa thể quyết định chính xác điều gì trong tương lai thì anh vẫn thích sự bầu bạn của cô.
Nhưng nói thế không có nghĩa là anh không bối rối trước ánh mắt đong đầy tình cảm của cô khi nhìn anh, vẻ im lặng nặng nề khi anh đối xử thờ ơ với cô. Cô đã từng yêu anh, và nếu anh không lầm, anh cũng đã từng yêu cô. Yêu ư? Cảm giác đó như thế nào? Anh hoàn toàn không nhớ, chỉ có chút khái niệm cơ bản về nó. Bản thân anh không tin tưởng lắm vào việc có được tình yêu cho bản thân mình. Thế như khi anh có nó, định mệnh lại tàn nhẫn cướp nó ra khỏi tiềm thức anh. Khỉ thật! Anh ghét bị mất trí nhớ. Anh ghét nó tới nỗi nếu như nó thành hình và hiện ra trước mắt anh, anh sẽ băm vằm nó thành từng mảnh, cuốn lại đem thiêu rồi rải ngoài biển. Nó làm anh thấy xa lạ với cả chính con người anh, chính cơ thể anh. Anh không thể lý giải nổi những hành động có ngôn ngữ riêng của cơ thể mình, nó tự nhiên phản ứng với Dora theo cái cách anh chưa bao giờ biết đến. Đôi lúc nó làm anh thấy ghét cô, và rồi thấy bản thân vô cớ, lại quay sang nguyền rủa chính mình. Anh sẽ làm phẫu thuật não nếu cần thiết để lôi khối kí ức chết giẫm đó ra.
“Em biết đó không phải lỗi của anh, đừng dằn vặt thế. Anh bị mất trí nhớ hoàn toàn là lỗi của em.”
Dora lên tiếng, giọng cô trầm và xa xăm khi cô dường như đọc được suy nghĩ của anh.
“Vớ vẩn! Em chẳng có lỗi gì cả!”
“Em bị bắt cóc, chính em bất cẩn để mình bị bắt cóc, để anh phải liều mình cứu em ra. Em gây cho anh bằng này thương tích, đó là quả báo khi anh bị mất kí ức về em.”
“Anh cóc biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng em không có lỗi gì cả. Em không trả tiền để bọn chúng bắt em, không cầm dao đâm anh và chắc chắn không xô chồng gỗ nhảm nhí nào đó lên đầu anh. Vậy tại sao em nghĩ mình có lỗi?”
“Có những cái gọi là “nguyên nhân gián tiếp”, em đang nói đến nó đấy.”
“Nguyên nhận gián tiếp của em chẳng có gì để bàn đến cả. Em chỉ thực sự là “nguyên nhân gián tiếp” nào đó nếu em chủ động gây ra mọi chuyện thôi.”
“Em không chủ động nhưng cũng chỉ tại em…”
“Ngưng. Anh không muốn nghe nữa, em cứng đầu quá. Một câu thôi : Em không có lỗi gì hết! Nghe thủng chưa?”
“Rồi, nhưng…”
Bực mình vì sự ngang ngạnh của con nhím xù đang đứng trước mặt, Christ bật dậy và đi vòng qua bàn. Anh đứng trước mặt Dora, đanh giọng lại và sử dụng hết khả năng ra lệnh mà anh có, hài lòng chút xíu khi anh có đủ chiều cao để áp đảo cô.
“Em không được coi mình có lỗi nữa. Đó là lệnh!”
“Anh chẳng có quyền gì ra lệnh cho em cả.”
“Anh là hôn phu, à, nguyên hôn phu của em. »
Dora im lặng và Christ thấy hậu quả những lời nói bất cẩn do nóng giận của mình. Anh biết cô yêu anh, anh trân trọng điều đó nhưng lại bất lực khi không biết phải đáp trả lại cô như thế nào khi mà chính anh cũng cập rập trong cảm xúc của bản thân. Bối rối, anh bỗng thấy tay chân mình thừa thãi một cách kì dị.
« Anh…đừng buồn, Dora. Chỉ là… »
« Đừng nói gì hết. Em hiểu mà, em tin anh sẽ lấy lại kí ức sớm thôi. Và ta sẽ như xưa. »
Giọng cô nhỏ và nhẹ bâng như thể cô đang bình luận một đoạn quảng cáo trên truyền hình, nhưng ánh mắt của cô dữ dội và cứng rắn. Christ không thể không bội phục niềm tin mãnh liệt đó của cô. Anh nhẹ cúi xuống, hôn lên trán cô, cố gắng xoa dịu cô nhưng rồi anh lại cảm thấy ngôn ngữ riêng của bản thân và khuôn mặt Dora đang ngẩng lên thêm. Khó chịu và xa lạ với chính con người mình, anh dứt ra khỏi cô và đi vòng qua bàn, ngồi xuống ghế. Anh không thể giúp được gì cho cô dù anh biết cô không thích anh như thế này, nhưng đành chịu thôi. Anh có một phần bảo thủ kì lạ trong người.
« Anh làm việc đây. Cảm ơn em đã đem chồng hồ sơ tới giúp anh. »
« Việc của em thôi. »
Dora lẩm bẩm rồi đi ra cửa, nhận lời đuổi khéo của anh một cách u ám.
Ông trời chơi ác, nhiêu đó vẫn chưa phải là một ngày đủ tồi tệ với Dora.
Cô bước ra cửa, và ông trời bồi thêm một cú. Lylith đang đứng chết trân, tựa vào tường ngay cửa vào.
Một cú nữa còn khủng hơn.
Mái tóc vàng choé và bộ đồ hồng quây lấy thân hình bốc khói của Carsie đang theo hướng này mà thẳng tiến.
Trên đời chắc không nhiều người ác như ông trời đâu !
Dora chết lặng, cô nhìn trân trân vào Lylith mà không thể thốt lên được tiếng nào. Lylith cũng không hơn.
Lylith lắp bắp, cuối cùng cũng lấy lại được thần trí. Dora cũng choàng tỉnh.
« À…ừm…Đúng vậy. »
Đôi mắt ngơ ngác của Lylith xoáy vào Dora, đôi mắt sáng những tia kì lạ, bàng hoàng có, giận dữ có, và đau đớn có. Đó là cảm giác của một người bị gạt. Lòng tin khi bị phát hiện là đặt nhầm chỗ thường có cảm giác không dễ chịu chút nào. Dora cảm thấy có lỗi trước ánh mắt của cô gái.
Caresie lướt nhanh tới. Mái tóc vàng được dưỡng bóng mượt phủ lên bờ vai trần, cái váy bó sát ôm lấy thân hình cô ta một cách ấn tượng. Cô ta nhíu mày trước Dora và Lylith. Dừơng như Carsie muốn bỏ qua hai kẻ cản đường mà đi thẳng vào trong nhưng Dora lại đang áng ngay trước cửa. Bực mình, ả cất giọng.
« Tôi muốn gặp Christ. Tránh đường.”
Dora nhìn cô ta đăm đăm, đang bị xâu xé giữa việc theo chân cô ả vào phòng Christ và việc giải thích với Lylith. Cuối cùng, nhiệm vụ quan trọng hơn thắng : nói chuyện với Lylith. Dora bước sang một bên, Carsie hài lòng bước vào, không thèm giấu giếm cái nhìn khinh bỉ dành cho cô và chút tò mò dành cho Lylith.
“Anh yêu, em đến thăm anh đây này!”
Giọng nói chảy nước của cô ta vang lên rợn cả da gà. Lylith lần nữa kinh hãi nhìn vào phòng. Carsie đang vòng tay thân mật quanh cổ Christ, người vẫn còn ngồi trên ghế, và hôn lên má anh.
Christ chỉ ậm ừ, khó chịu khi bị ngắt ngang công việc. Anh vẫn chưa nhận ra sự có mặt của Lylith trước cửa, Dora nghĩ.
“Cô gái đó…là ai?”
Giọng Lylith tiếp tục run run. Dora đành tiếp lời.
“Đó là bạn thanh mai trúc mã của Christ. Đi với chị một chút, chị sẽ giải thích với em mọi chuyện. »
Dora ngoái lại nhìn vào căn phòng rộng lần nữa, cố nuốt nghẹn khi bắt gặp hình ảnh Carsie xoắn xít bên Christ và anh không hề có ý định đẩy ra. Anh đã bận lòng nhiều việc rồi, những chuyện đã xảy ra đa phần là lỗi của cô, vậy thì cô nên giải quyết giúp anh chứ, đúng không ? Hướng ra vườn, Dora tiến bước, Lylith tần ngần theo sau.
Vườn hoa buổi sáng rực nắng và những sắc màu tươi mát nhưng quamàn tâm trạng, Dora thấy nó sao mà u ám và tẻ nhạt kinh khủng. Cô ra hiệu cho Lylith ngồi trên một băng ghế. Nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô gái, Dora rành rọt cất giọng, huy động toàn bộ sự mạnh mẽ của bản thân.
« Em đã nghe được những gì ? »
« Em..em nghe thấy Christ không nói vấp…em ngạc nhiên và…Em xin lỗi đã đứng nghe lén nhưng thực sự em khồng kiềm lại được. Và chính nhờ điều đó em mới biết được sự thật này. »
Lylith lưỡng lự lúc đầu, rồi dường như cơn cảm xúc bắt đầu tuôn trào mạnh mẽ, cô nói nhanh lên.
« Chị xin lỗi vì đã giấu em. »
« Vậy những gì hai người nói là thực ? »
« Đúng vậy. Trước khi em đến đây, khoảng hai năm về trước, chị được nhà Halver đón từ Việt Nam sang. Lúc đó, cũng như em bây giờ, chị là hôn thê của Christ. »
« Lúc đó anh ấy có…yêu chị không ? »
« Không hề. Một thời gian dài sau, bọn chị mới yêu nhau. Hôm lễ đính hôn, chị bị bắt cóc. Christ liều mình cứu chị, vì vậy anh ấy bị thương nặng và…mất trí nhớ. »
Dora cố gắng không nấc lên. Một phần cơn giận của Lylith xẹp xuống khi biết được sự thật, cô không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến thế. Rồi đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút, và Lylith thấy vấn đề nan giải, giọng cô hoang mang cực độ.
« Nhưng…nếu chị là hôn thê của Christ, chị cũng là con của mẹ Diễm Linh. Em cũng là con của mẹ Diễm Linh. Vậy ai trong hai ta là thật ? »
« Chị không biết được sự thật. Chính chị cũng chưa bao giờ tưởng đến một hoàn cảnh phức tạp như thế này. Nhưng, có thể em chính là con gái của mẹ Diễm Linh. Vì em còn có cha. Và chính ông Nelson đã xác nhận cha em là chồng của mẹ Diễm Linh. »
« Thế…chị thì sao ? »
« Chị… »
Dora chực trào nước mắt, song, cô không thể để sự yếu đuối đánh gục mình.
« Chị không biết. Có lẽ chị là kết quả của một sự nhầm lẫn nào đó. Cuối cùng, chị cũng chỉ là một con bé mồ côi vô danh thôi. »
« Em…em… »
« Đừng nói gì hết. Chị cảm ơn em đã thông cảm. Nhưng chị có một điều muốn cầu xin em. »
Dora nhìn đăm đăm vào Lylith, bàn tay cô run run khi cầm lấy bàn tay của cô gái trước mặt. Lylith im lặng gật đầu.
« Chị muốn em giữ kín chuyện này với bố em. Giữ kín trong một thời gian thôi, đến khi nào Christ lấy lại được trí nhớ, em có thể tuỳ nghi làm gì với sự thật này thì làm. Coi chị van em, đồng ý đi, Lylith ! »Ánh mắt Dora thiết tha, đôi mắt đó không thật sự nhìn vào Lylith. Một nửa màu nâu trong mắt Dora đang hướng về quá khứ, hướng về tình yêu mà cô tin là bất diệt giữa cô với Christ, nữa còn lại đau đớn nhìn vào thực tại xé cõi lòng.
« Em…em… »
Lylith lắp bắp lần nữa. Cô thật sự thương cảm cho Dora, cô cũng đã mất mẹ, nhưng cô vẫn còn có một người cha, dù… Dora thì không có ai. Nhưng Lylith có một tham vọng cực độ, cô muốn sự thương yêu và quan tâm của cha mình, một lần duy nhất thôi, cô muốn nhìn thấy ánh mắt thương yêu nơi ông và niềm tự hào ánh trong mắt ông khi ông nhìn cô. Cô muốn điều đó trong tận xương tuỷ, từ lúc còn thơ đến lúc trưởng thành, mong ước đó càng cháy bỏng trong cô. Bảo cô giấu cha mình, cô thật sự thấy chính bản thân không có khả năng. Huống hồ cô lại mến Christ như thế…
« Chị…em xin lỗi. Em không thể giấu cha được. Vả lại, em thích Christ, nhiều lắm.”
Giọng Lylith thoảng qua tựa làn gió, nhưng vẫn đủ làm đông cứng Dora. Cô sững người, nuốt khan và cố chấp nhận sự thật phũ phàng. Cô biết năn nỉ thêm nữa cũng chẳng ích gì. Giọng cô trầm và nghẹn lại khi đáp lời Lylith.
“Thôi được. Chị hiểu…Chị hiểu mà.”
Rồi Dora thu tay về, cô lặng lẽ đứng lên, bước đi như một cái xác vô hồn. Lylith dường như có thể cảm thấy nỗi đau của Dora rõ mồn một và…cô cũng đau. Nỗi đau kì lạ như thể cô đang đồng cảm với cô gái đang bước đó. Cô nhận thấy mình tha thiết muốn giúp Dora. Chỉ một lần thôi mà, không sao đâu. Cô tự nhủ, chỉ một thời gian kín tiếng thôi, không thể ảnh hưởng gì nhiều. Dù Christ có lấy lại trí nhớ thì sự thật vẫn vậy, cô vẫn là hôn thê của anh, không thay đổi được. Dù gì thì bây giờ Christ vẫn thích Dora hơn là cô, dù cho anh không còn nhớ gì về tình yêu của họ trước kia…
“Chờ đã, em hứa.”
Lylith gọi giật, Dora sững người nhưng vẫn chưa quay lại.
“Em hứa sẽ kín tiếng với cha.”
Lần này thì Dora xoay thẳng người lại, cô nhìn Lyltih với một vẻ không tin được. Lao đến bên Lylith, Dora ôm chầm lấy cô gái, nước mắt cô lã chã trên khuôn mặt.
“Cảm ơn em..Chị biết điều này khó khăn đến nhường nào, cảm ơn em rất nhiều…”
“Chị không thực sự hiểu nó khó khăn đến mức nào đâu.”
“Em là một cô gái tốt, rất tốt. Ước gì chị có một đứa em gái như em!”
“CẢm ơn chị, em cũng mong vậy.”
Lylith ghì lấy Dora, lòng cô ấm áp hơn so với những bứt rứt ban nãy. Cô thấy nhẹ lòng hẳn. Vẫn là một cảm giác kì lạ, như thể cô và Dora có một mối liên hệ không thể tách rời. Cảm thấy cần ở một mình thêm chút nữa, Lylith cất giọng.
“Chị vào trước đi, Dora. Em ngồi ngoài này thêm chút nữa.”
Dora bỏ Lylith ra, lấy tay gạt hết nước mắt trên mặt. Chỉ trong vài phút, giọng cô ráo hoảnh.
“Chị đi vào nói chuyện với Christ.”
“Dạ. Nhân tiện, em ghét cô ả hồi nãy.”
“Không hơn chị đâu.”
Rồi hai người cười với nhau, Dora bỏ đi. Lylith ngồi thừ trên ghế, mặc cho nắng bắt đầu thiêu cháy tóc cô.
Đột nhiên mảng nắng trước mắt cô tối lại và một giọng nói cất lên.
“Không sợ đen da à?”
Vlar đã tìm thấy cô ngoài vườn. Anh đang mặc một bộ comple trắng lịch sự, đầu chải gọn gàng và người anh thoang thoảng mùi xà phòng sạch sẽ. Anh vừa từ chỗ đối tác về.
« Anh làm gì ở đây ? »
Lylith hỏi, tạm thời quăng đi vẻ thẫn thờ nãy giờ.
« Đến thăm thằng bạn chí cốt, và thăm em luôn. »
« Thăm em làm gì ? Em có ốm đau chi đâu ? »
« Bộ liệt giường mới đến thăm được hả ? »
« Ừ. »
« Thôi, anh thua. Em làm gì mà ngồi như đá thế kia ? »
Lylith nửa muốn kể cho Vlar nghe, nửa lại không muốn. Nhưng anh là bạn thân của Christ, Dora biết nghĩa là Christ biết, Christ biết nghĩa là Vlar biết. Đều là phản ứng dây chuyền cả, thôi bây giờ mình làm xúc tác đẩy mạnh phản ứng cũng chẳng hại gì. Rồi cô kể chuyện nãy giờ cho Vlar nghe. Anh lắng nghe chăm chú, chốc chốc nhíu mày lại.
« Chuyện là vậy hả ? »
« Ừm. »
« Vậy em đồng ý ? »
« Ừm. »
« Anh cứ nghĩ em từ chối. »
« Anh đâu biết được em nghĩ gì. »
« Ừ nhỉ. Nhưng anh có cảm giác em rất miễn cưỡng khi nhận lời. »
« Miễn cưỡng thì có, nhưng không nhiều như anh nghĩ đâu. »
« Vậy thì em vẫn chưa yêu Christ nhiều như anh nghĩ, tạ ơn Chúa ! »
Anh nở một nụ cười tươi rói làm chói cả mắt Lylith và cô tự hỏi không biết chính hàm răng hay ánh nắng sau lưng anh làm cô lóa mắt.
« Nếu em đồng ý vì chị Dora thì sao ? »
« Em chưa biết trong tình yêu thực sự, ghen là thế nào đâu. Mà em thì, không phải kiểu người thùy mị, hy sinh như thế ! »
« Này, anh vừa đạt tới level trắng trợn mới đó. Em không thùy mị thì còn ai thùy mị ? »
« Ai biết ! Đừng giận lẫy nghe chưa, vì anh nói cũng đúng mà ! »
« Đúng cái đầu anh. »
« Thì cái đầu anh nghĩ đúng mà ! »
« Nói chuyện với anh tốn hơi quá, thôi em vào nhà. »
Lylith nói nhanh rồi toan đứng dậy.
« Sao nhanh thế ? Không thích nói chuyện với anh à ? »
« Ừ. »
Cô nói gọn lỏn rồi bắt đầu bước. Nhưng chợt cô ngừng lại khi thấy nơi cửa sổ phòng Christ là cảnh Carsie đang thân mật ôm lấy cổ anh. Cô cảm thấy khó chịu và cau mày lại. Phản ứng của cô không lọt ra khỏi ánh mắt Vlar. Anh nhìn cô chăm chú, có chút bực bội cô khi thấy biểu hiện của cô với Christ. Gã bạn thân của anh là nam châm sống hút phụ nữ, anh biết điều đó, nhưng anh chưa bao giờ khó chịu nhiều về chuyện đó cho tới lúc này. Mắt anh nuốt lấy hình ảnh Lylith trong ánh nắng rực rỡ, cô trông nhỏ đi trước mắt anh và yếu đuối, cần được che chở, nắng vẽ trên tóc cô những vệt sáng trăng trắng và đôi mắt cô lấp lánh tựa mặt hồ yên ả mùa hè.
Không thể kiềm được chính mình trong khoảnh khắc đó, Vlar với lấy Lylith, ôm lấy vai cô, một tay anh trượt vào mái tóc đen nhung mềm mại. Bằng một cái nghiêng đầu nhẹ nhàng, anh lướt môi mình lên đôi môi mượ
t mà của cô. Anh dự định đó chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhưng tại sao môi anh vẫn không chịu nghe lệnh và rời đi. Nụ hôn kéo dài lâu đến ngộp thở cho đến khi Lylith hoàng hồn, cô dùng hết sức bình sinh kéo người ra và tát mạnh vào mặt Vlar.
Những giọt nước mắt rơi vào không khí, sáng loé lên. Đôi mắt tuyền của cô ràn rụa nước, Vlar điếng hồn, anh nhận ra mình đã sai lầm như thế nào.
« Anh..anh… »
« Xéo đi ! Em không muốn nhìn thấy mặt anh ! »
Lylith hét lên, giọng cô khàn đi.
« Đó…chỉ là một nụ hôn thôi mà. Anh xin lỗi ! »
« Xin lỗi thì làm được cái gì ? Đó là nụ hôn đầu của em. »
Thông tin này thụi cho Vlar một cú. Gì chứ ? Không đùa chứ ? Nụ hôn đầu thật ư ?
« Anh…không… »
« Đi ! »
Lylith quày quả bỏ vào nhà, cô cố gắng dùng tay gạt đi những giọt nước mắt cứ bướng bỉnh trào ra. Cô ghét ! Cô ghét ! Cô ghét !
« Đó chỉ là một… thông tục bình thường ở Mĩ thôi mà, Lylith. ANH XIN LỖI ! »
Nhưng anh tốn hơi vô ích, Lylith đã bước vào trong nhà. Bị giằng xé giữa việc đuổi theo cô và để cô yên, Vlar cứ hết bước tới rồi lùi lại. Cuối cùng anh quyết định có đuổi theo cô cũng vô ích, và anh hầm hầm đi ra xe. Chiếc BMW trắng rít trên sỏi trước khi phóng thẳng ra đường lộ, mang theo vị chủ nhân đang quên mất mục đính chính khi đến đây.
…………………
Cùng lúc đó, tại một khách sạn ở Mĩ, người đàn ông mang khuôn mặt tương tự Lylith đang áp ống nghe lên tai. Một cú điện thoại quốc tế, về Việt Nam.
« Alô » Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm.
« Tao đây. »
« Chào, làm cha vợ tập đoàn hàng đầu của Mĩ có sướng không ? »
« Chưa. Vẫn chưa. Mà tình hình bên đó thế nào rồi ? »
« Khá ổn. Hàng đã có nơi tiêu thụ, đang bắt đầu phân phối. »
« Cẩn thận, hàng nhập loại tốt nhất đó. »
« Hiểu mà. »
« Chỉ cần trục trặc gì thôi là mày tiêu. »
« Bình tĩnh đi. Dù gì tao cũng là người là giấy chứng tử cho mày mà, sao lại hung bạo thế ? »
« Đừng có nói lung tung. »
“Tao nói có sai đâu, Hữu. Dù gì thì mày cũng chết rồi, sao làm gì được tao?”
Có tiếng cười khoái trá vọng qua từ đầu dây bên kia.
“Mày chỉ có nhiêu đó mánh để đối phó với tao rồi. Rồi sẽ có lúc mày hối hận. Nhớ rõ, cái tên Hữu chết rồi, tên tao giờ là Huân, rõ chưa?”
“Tao nhớ mày ghét tên của ông anh mày lắm mà!”
“Mày câm miệng lại đi. Có thông tin gì mới không?”
” À, nãy giờ lo cười tao quên nói mày biết. Tin này cũng khá quan trọng, liên can tới nhà Halva gì đó bên Mỹ của mày…”
“Halver.”
“Nó là cái khỉ gì thì kệ nó! Tao nhận được tin là cách đây khoảng hai năm có một số người lục lọi lại hồ sơ của vợ anh mày, Diễm Linh. Tao thấy thú vị nên điều tra thử và mày biết gì không? Kết quả đúng là không bỏ công mấy ngày nghỉ của tao.”
“Mày dẹp miệng mồm leo lẻo của mày lại rồi vô thẳng vấn đề đi.”
” À, thì chúng điều tra ra đứa con gái của Diễm Linh vẫn còn sống và đem con nhỏ đó về Mĩ. Nếu tao không lầm thì con nhỏ chắc đang sống ở nhà Halver… Mày không biết gì hết hả?”
Đầu dây bên kia hỏi khi không nghe thấy tiếng trả lời. Người đàn ông trong phòng khách sạn siết chặt ống nghe trong khi điểm lại những thông tin và hình ảnh trong đầu. Răng ông ta nghíen lại giận dữ.
“Tao sẽ điều tra xác nhận lại thông tin của mày.”
“95% là chính xác. 5% kia là có thể tao sai vì mấy hôm đó tao có hơi men.”
” Được rồi. Tao cúp đây.”
Rồi ông ta dập máy. Ngả người ra ghế, ông ta nghiến răng khi nhớ lại mình bị lừa ngoạn mục tới mức nào. Được lắm! Vậy thì các người cứ chuẩn bị sẵn sàng làm đám cưới sớm đi.
………………………………………….. …
Trở về trước đó hai mươi năm, khi mà người đàn ông tên Huân bây giờ vẫn còn trẻ. Tên hắn lúc đó không phải là Huân, tên hắn là Hữu. Bùi Hữu. Bùi Huân là anh trai hắn, anh song sinh.
Hắn và Huân là anh em song sinh. Hai anh em chỉ giống nhau duy nhất có cái vẻ ngoài, còn lại, không ai có thể nghĩ đến họ có quan hệ máu mủ. Huân trầm tĩnh, hiền khô và học giỏi. Hắn nóng như lửa, có thiên hướng bạo lực và cóc coi chuyện học hành ra con khỉ khô gì. Hắn với anh hắn sống bình an cho đến khi cha mẹ hắn chết trong một tai nạn xe cộ. Hắn và Huân trở thành trẻ mồ côi.
Huân học đã giỏi, từ ngày mất đi cha mẹ, càng quyết tâm học giỏi hơn. Hắn học vốn dở, mất đi cái kiềm quản thúc, hắn bỏ học luôn. Chỉ về nhà như về quán trọ, anh hắn can ngăn nhiều lần nhưng vô ích, về sau không thèm tốn sức nói nữa.
Rồi anh hắn lấy được học bổng sang Mĩ du học. Lúc về nước, anh hắn đã có tấm bằng chứng nhận bác sĩ loại ưu trên tay, và hơn thế nữa, một cô vợ đẹp như tiên, Diễm Linh. Anh hắn sống những ngày kham khổ với vợ trong ngôi nhà cũ cho đến khi tiền bạc bắt đầu nhiều lên. Anh hắn trở nên sung túc hơn bao người, và để bổ sung cho khối hạnh phúc tưởng như đã quá đủ đó, vợ Huân có thai.
Hắn vốn căm thù Huân từ nhỏ, căm thù từ cái tên tới vẻ ngoài của giống y hệt mình. Hắn căm thù khi Huân lúc nào cũng được khen và cho ăn quà bánh trong khi những gì hắn được cho ăn là những trận đòn nhừ tử khi lỡ tay đánh vài đứa trong lớp. Sự căm ghét đó lớn dần lên từng ngày và nổ tung vào lúc anh hắn sắp có đứa con đầu lòng. Hắn căm thù khi anh hắn có mọi thứ và hắn trắng tay, những gì hắn có là bộ đồ cũ sờn hôi mùi lâu ngày chưa giặt và những đứa bạn du côn lẫn xã hội đen.
Nhưng hắn có một đứa bạn thân làm trong công an, thằng này nhà có máu mặt nên nó vào công an dễ như đi chợ. Thằng này hợp rơ hắn với cùng tâm địa xấu xa. Một kế hoạch mất nhân tính được vạch ra, và hắn có đủ nhẫn tâm và thú tính để thực hiện nó.
Huân đưa vợ đi khám thai vào sáng hôm ấy. Hắn phục kích sẵn, nơi một đoạn đường vắn ngắt, không một bóng người. Hắn ngồi đó, trong một hẻm khuất, đăm đăm nhìn vào con đường nắng cháy da trước mặt. Chiếc xe tải hắn đang lái là thành tích của một cú lừa ngoạn mục, chủ nhân chiếc xe, bấy giờ vẫn đang nằm say xỉn ở nhà, không hề biết được chiếc xe của mình đang được sử dụng như một hung khí. Hắn chọn lựa tất cả ba người tham gia vào kế hoạch, thứ nhất, thằng bạn công an của hắn, thứ hai một thằng du côn vô danh tiểu tốt,và thứ ba, tên tài xế xe tải bợm nhậu chưa vợ chưa con. Chỉ hai trong số ba kẻ đó tham dự trực tiếp vào chuyện này.
Rồi qua góc mắt, hắn thấy. Hắn thấy anh hắn đang từ xa đi tới, và não hắn bắt đầu hoạt động hết công suất. Huân vừa chạy xe máy, vừa cười nói với vợ một cách vô tư, cái thai của Diễm Linh đã gần đuợc 9 tháng, và trông cô vẫn xinh đẹp lạ thường. Hắn nghiến răng. Xe Huân vừa dợm tới gần con hẻm khuất cũng là lúc chiếc xe tải đạp ga lao ra. Một tiếng động nhức óc vang lên, đầu hắn ong ong, tim hắn buốt và nhói đau như ứa máu. Thời gian hồ như ngưng lại sau tiếng động khủng khiếp ấy. Lần đầu tiên hắn biết cảm giác giết người là thế nào.