Teya Salat
Truyện teen full
ChatGameXổ Số
Phần mềm mobile cực đỉnh
Những Bài Văn Mẫu Hay Nhất Từ Lớp 6 -> 12
Tiện ích online
Hình nền mobile
Wap hay Like ủng hộ SaoViet.Me

Truyện teen - Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow - Trang 2


Chương 7. “Chẳng lẽ cậu..”


Nó uể oải bước ra khỏi giường, kéo tấm rèm cửa, ánh nắng mặt trời chiếu vào gương mặt thanh tú, khẽ nhăn lại. VSCN xong, qua phòng Kỳ để gọi cô nàng dậy, nhưng không thấy Bội Kỳ đâu, nó hốt hoảng chạy xuống nhà, thấy Kỳ ngồi trơ ra trố mắt mà nhìn nó.

-Mày làm tao hết hồn, chẳng thấy mày đâu, hôm nay dậy sơm nhỉ_nó thở dài, rồi ngồi xuống salong.

-Hỳ, hôm nay thấy hào hứng nên tao dậy sớm, ăn sáng ở nhà đó, tao tự tay làm_vừa nói xong Kỳ kéo tay nó vào phòng ăn.
Nó thì thích thú vô cùng, tuy là tiểu thư quyền quý nhưng Bội Kỳ nấu ăn chẳng thua kém gì đầu bếp.

-Oa. Yêu Kỳ nhất thôi, toàn những món mà tao thích_nói xong nó dùng đũa gắp thức ăn, vẻ mặt rất vui.
Bội Kỳ nhìn nó một cách ấm áp “Quên đi những chuyện không vui Cầm nhé” Kỳ nói khẽ đủ mình nghe thôi.

-Nào ăn nhanh kẻo muộn học đấy_Cầm ngước lên nhìn Kỳ
Kỳ nghe theo nên khoảng nửa tiếng sau 2đứa đã lon ton đến trường. Hắn và Huy hôm nay đến sớm hơn thường lệ, thấy hai đứa đến bọn hắn châm chọc ngay

-Hôm qua đi chơi vui quá, về nhà còn mơ tưởng đến hình bóng của bọn tôi nên không muốn đi học hả_hai bọn hắn đồng thanh, vì đã tập trước rồi mà (t/g : 2 chàng này công nhận rãnh)

-Các cậu điểm nào cũng tốt nhỉ_ Kỳ lên tiếng

-Đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu_nó tiếp lời

-Nhưng bị mắc chứng bệnh hoang tưởng_Cầm và Kỳ cùng đồng thanh và quay sang nhìn nhau cười gian.

Hai anh chàng lúc nào cũng vậy, người gây chiến là mình, nhưng chẳng bao giờ có được phần thắng mỹ mãng cả (tội nghiệp)

Reng……..reng……. tiếng chuông vào lớp, hôm nay bài kiểm tra sẽ được trả lại cho các học sinh, hắn thì cứ vênh mặt lên với nó và Kỳ, 2 cô nàng thì cứ cắm cúi vào cái ipad khiến hắn và Huy sôi máu lên.

-Lớp chúng ta làm bài cũng tương đối tốt, có hai em được điểm 10, nào lớp trưởng phát bài cho thầy nhá_thầy đưa bài cho hắn, nhưng giữ lại hai bài được điểm 10. Hắn lúc này mới hốt hoảng lên, hắn và Huy đều được điểm8 mà nó với Kỳ thì không có bài, chẳng lẽ…

-Hoàng Mỹ Bội Kỳ, kết quả sau cùng của bài toán em làm sai, nhưng làm rất sáng tạo và rất hợp lý, thầy khuyến khích em điểm 10_thầy vừa kêu đến tên Kỳ là cô nàng đứng dậy ngay.

-Còn về phần em Dương Vân Nguyệt Cầm, thầy rất thích cách giải và lí luận của em, điểm 10 của em rất xưng đáng, Lữ Thiên nên học hỏi em nhé_Thầy vừa nói vừa cười với hắn.

Thầy nào có biết đâu hắn lức này mặt tím tái lại, còn nó thì cười hả hê trong lòng. Nó được một phen chọc tức hắn rồi cứ nghĩ đến đó mặt nó lại gian tà ứ chịu được
Reng…reng…

-Nào các em ổn định chỗ ngồi đi_tiếng chuông ra tiết một vừa dứt Du bước vào lớp lên tiếng.

-Vào đây đi em_Du nhìn ra ngoài cửa gọi học sinh mới vào.

Cả đám nữ sinh được một phen rú lên “Nam sinh sao, đẹp trai quá”_cả đám nữ sinh đồng thanh.

-Chào các bạn, mình tên Phương Khánh Duy, mình từ Mỹ về mong các bạn chỉ giáo thêm_vừa nói Duy vừa nở nụ cười chết người.

-Em ngồi đối diện với Cầm nhá_Du nhìn quanh lớp rồi lên tiếng

Khánh Duy mặt hơi buồn nhưng dù sao cũng gần nó, có thể nói chuyện thế là được rồi. Duy vào chỗ ngồi, 2 tên quái dị kia nhanh nhẹn lên tiếng

-Sao anh lại học lớp này, anh lớn hơn tụi em một tuổi kia mà_hai bọn hắn nhìn nhau rồi lại nhìn Duy

-Anh không cần phải làm như vậy để chuộc lỗi đâu_nó ngước lên nhìn Duy, nó vừa nói cả 3 chàng nhìn nó, cứ tưởng nảy giờ nó không hề hay biết gì.

-Anh…anh… chỉ là…_chưa dứt câu tiếng chuông ra tiết 2 vang lên, Kỳ nhanh chóng kéo tay nó xuống căn tin, để lại 3 bọn hắn ngơ ngác đuổi theo.
Ba chàng xin ngồi cùng tụi nó, Duy nhanh chóng ngồi gần nó

-Em ăn gì? Như cũ nhé_Duy nhìn nó cười hiền

-Ừm, cảm ơn anh_nó cũng cười đáp trả

-Mọi người ăn gì thì tự lấy đi nhá_Duy lên tiếng và bước đi

Duy và nó ngồi nói chuyện vui vẻ, nó khẽ nhìn hắn, thấy mặt hắn tối sầm lại, chẳng thèm nhìn nó lấy một cái “Hắn sao thế nhỉ”nó nghĩ. Bất chợt hắn đứng dậy quát lớn khiến cả bọn giật mình.

-Hai người chưa từng được nói chuyện à_khi quát xong hắn mới cảm thấy thái độ của mình là quá đáng, nên ngồi xuống cầm cốc nước lên uống như không có gì. “Quái lạ, tại sao mình phải bực tức thế này, thật không hiểu nỗi mình mà”. Nó thì bỏ ngoài tai câu nói của hắn, tiếp tục trò chuyện cùng Duy

-Sao anh lại sang Mỹ_nó hỏi Duy

-À..ừ..lúc biết tin đó, anh tìm kiếm em nhưng không thấy tung tích, anh đành sang Mỹ lập sự nghiệp và tìm kiếm em sau_Duy vừa nói vừa gãi gãi đầu

Hai người hỏi qua hỏi lại về cuộc sống, gia đình. Nhưng nó vẫn khẽ quan sát thái độ của hắn, thường ngày hắn luôn cố chọc tức nó, sao nay lại im re, nó thắc mắc lắm. thấy mặc hắn buồn so như bánh bao chiều nó nghĩ ngợi “Chẳng lẻ cậu ta có tình cảm với mình sao, ây za, mày đang nghĩ gì vậy Cầm” nó khẽ lắc đầu làm Duy
lo lắng.

-Em không khỏe hả, anh đưa em về nhà nha_Duy lo lắng sờ tráng nó

-Cô ta không sao đâu, chắc đang mơ tưởng về anh đó mà_Hắn nói với giọng bực tức vô hạn

-Cậu đừng nghĩ ai cũng bị hoang tưởng như cậu đấy_nó hét vào mặt hắn

-Tôi chỉ muốn khiến cô vui hơn một tí, ai ngờ cô lại nổi nóng_hắn nhỏ giọng lại, khiến nó thấy ngượng, nên chẳng nói gì thêm nữa. Duy nhìn thái độ của Lữ Thiên thì cũng biết hắn đã thích nó rồi, Duy nghĩ thầm “Cái gì anh cũng có thể nhường cho hai em được, nhưng với Cầm thì không, anh xin lỗi, chúng ta phải đấu tranh rồi”_Duy vừa nghĩ vừa nhìn hắn.

-À, chiều nay các cậu qua nhà chúng tôi nhá, tối nay tôi muốn đãi mọi người ăn, để cảm ơn vụ đi chơi hôm nọ_Kỳ uống xong cốc nước lên tiếng

-Được, được, chúng tôi sẽ tới anh nhỉ-Thiên nhỉ_Huy nhanh chóng lên tiếng
-Ừm_Duy và hắn đồng thanh

-Sao không nói mình biết hả_nó quay sang nhìn Kỳ

-Ố ồ, cậu không muốn ăn đồ ăn mình nấu sao_Kỳ giả vờ ngây ngô

-À..ừ.. có, mình chỉ hỏi vui thôi mà_Cầm nắm tay Kỳ cười phì, nhìn rất dễ thương, khiến 2 chàng trai lại càng xao xuyến.

Khánh Huy thì rất vui, anh chàng có thể hiểu thêm một phần nào đó về Kỳ rồi, suốt buổi học chỉ ngồi cười tủm tỉm thôi.

Thấy Thúy Loan bước lại gần hắn và Huy lên tiếng trước
-Cô muốn gì ở chúng tôi nữa đây_hắn khó chịu lên tiếng

-Đúng đó, cô chưa thấy vui sao hả_Huy nói thêm

-Mình, mình chỉ muốn trở thành bạn của các cậu thôi_Thúy Loan cúi người chuộc lỗi đáp với bọn nó và bọn hắn

-Ừm, tôi đồng ý_Kỳ lên tiếng nhưng không biểu cảm gì

-Tớ cũng vậy, rất vui được làm bạn với cậu, chiều nay qua nhà mình cùng ăn một bữa tối nhá_Cầm đứng dậy nhìn Thúy Loan cười hiền

-Thật vậy sao, cảm ơn các cậu_Thúy Loan reo lên trong sự ngạc nhiên của mọi người xung quanh.

-Cậu nên đến nhà chúng tôi trước để phụ giúp nấu thức ăn nhé_Kỳ lên tiếng hỏi Thúy Loan. Tiểu thư Loan nhanh chóng gật đầu vui mừng.

Reng……Reng……
-Về lớp thôi nào_cả bọn đồng thanh

End chap
Đọc tiếp: Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow – Chương 8.“Hẹn hò”


------5h15’------ Tan học tất cả đến nhà Nó ăn tối.

-Loan nè, bây giờ sang nhà mình luôn nhé, mình sẽ cho cậu mượn tạm đồ mình mặc cho thoải mái, nếu bạn không chê_Bội Kỳ lên tiếng hỏi Loan

-Ừm, cảm ơn các bạn đã tha lỗi cho mình, còn tốt với mình nữa_Loan cúi mặt xuống hỗi lỗi nhìn dễ thương vô cùng

-Tụi mình bỏ qua chuyện đó từ lâu rồi, chờ bạn đến nói chuyện thôi_Cầm lên tiếng, vẫn chăm chú vào cái ipad

-Chúng tôi chư biết nhà cả các cô mà_Hắn và Huy lại đồng thanh

-Cứ để đó cho anh, nào bây giờ về nhà thay đồ rồi sang đó phụ giúp thôi_Duy lên tiếng, kéo theo hai thằng em đi thẳng về nhà.

Ba cô nàng đi vòng quanh siêu thị, bây giờ các nàng đã là trung tâm nơi đây, được bao anh mê mẫn nhưng cũng không thiếu ánh mắt ghanh tị. Bội Kỳ và Thúy Loan chọn thức ăn cần nấu, nó thì chỉ biết cắm cúi vào cái ipad. Về đến nhà, nhanh chóng tắm rửa thay đồ, Thúy Loan và Kỳ bắt đầu lao thẳng vào bếp, hai cô nàng cứ hý hoáy trong đó không biết làm gì, nhưng hương thơm thức ăn cứ phảng phất quanh nhà, khiến nó không thể ngồi yên được, đành bước xuống bếp. Các món ăn đã bày trí xong, chỉ còn chờ ba chàng trai đến là có thể nhập tiệc.

Hắn và Huy đứng trước cổng, nhìn ngôi nhà mà hỏi Duy bao nhiêu lần “Có phải nhà của hai người đó không vậy anh” –Duy trả lời mệt xỉu, đến lần thứ ba đúng lúc nó bước ra hai anh chàng kia mới chấp nhận vào.

-Hai cậu không vào à, sao cứ đứng đó mà há mồm ra thế, đói lắm rồi sao_Thúy Loan bịt miệng cười khi nghe Bội Kỳ nói

-Được ăn rồi, mời mọi người dùng cơm_nó vừa cầm thìa lên vừa nói.

Bữa ăn tối kết thúc, mọi người ra sau vườn ngắm trăng, Duy và Kỳ ngồi nói chuyện vui vẻ, hắn và Duy thì lâu lâu lén nhìn nó một cái, còn nó chẳng quan tâm, ngồi nói đủ thứ chuyện cho Thúy Loan nghe. Buổi tiệc nhỏ kết thúc sơm, ai nấy đều về nhà để chuẩn bị cho ngày mai đi học.

Hôm nay Kỳ lên lớp sớm hơn nó vì quản lí một số việc. Nó đang rảo bước lên lớp, thấy thấp thoáng bóng Huy cùng đứa con gái lạ. Huy cầm lấy gói quà khẽ cười tươi rồi nói điều gì đó, nó nghe được khẽ nhếch miệng cười, đứa con gái thì bậc khóc chạy lại ôm Huy một cái rồi chạy đi.

Yên vị vào chỗ ngồi, thường ngày thì Kỳ sẽ chạy lại và hỏi mình ăn sáng không kia mà, quay xuống nhìn Bội Kỳ, nó khẽ giật mình “Kỳ đang tức giận vì chuyện gì chứ” nó nghĩ.

-Cầm nè, Kỳ sao vậy, mình nói chuyện Kỳ xem như không vậy_Huy lại gần nó hỏi
“À, thì ra nguyên nhân là đây” Nó khẽ mĩm cười

-Cậu thử lại nói chuyện lần nữa xem, chắc nó đang suy nghĩ gì đó_Cầm nhìn Huy, khẽ mĩm cười đầy ẩn ý

Lần thứ hai Huy bắt chuyện, Bội Kỳ đứng dậy và đi ra khỏi lớp. Khánh Huy định chạy theo, nó ngăn lại

-Mình sẽ giải quyết giùm cậu, cứ ở lớp đi, cậu mà đuổi theo sẽ làm tâm trạng nó tệ hơn thôi_không đợi Huy trả lời nó đã chạy theo con bạn

Bội Kỳ đang đứng tựa vào lang cang sân thượng của trường, vẻ mặt buồn khó tả
-Vì chuyện lúc nãy sao_Nó bước lại, đặt tay lên vai Kỳ

-Không phải đâu_Kỳ lắc đầu

-Mày thích Huy rồi phải không_Nó nhìn phản ứng của Bội Kỳ ra sao

-Không có, mày nghĩ gì vậy, sao có thể chứ_Bội Kỳ quay sang nói với Cầm

-Huy thích mày mà, tin tao đi_nó nhìn con bạn mà thầm vui giùm

-Làm sao mày biết được, lúc sáng nay còn cười tươi, nhận quà của cô nào ấy_ Vẻ mặt kỳ buồn hơn khi nhắc đến chuyện đó

-Thế mà mày bảo là không thích cậu ta sao_Nó khẽ mĩm cười, không để Kỳ nói thêm nó tiếp lời

-Chuyện lúc sáng, tao nghe hết rồi, cậu ta cầm món quà và nói, tớ có thể nhận món quà này nhưng tớ không thể nhận và đáp trả lại tình yêu của cậu được, tớ đã có người con gái tớ yêu rồi_nó quay sang nhìn Kỳ khẽ cười chúc mừng cho bạn

-Huy đâu nói tên của tao_Ky nhỏ giọng hơn

-Cô ta hỏi, em biết tên được chứ, hắn nói ngay tên mày_Nó nhìn xa xăm

-Thật sao_Kỳ vui hơn rất nhiều

-Tao có bao giờ dối mày chưa_nó nắm tay con bạn

-Cảm ơn mày nhiều lắm, tao cũng chẳng biết mình thích Khánh Huy từ lúc nào_Bội Kỳ mĩm cười hạnh phúc

-Cậu ta tử tế như vậy, mày thích là lẽ đương nhiên, vào lớp nhé Huy rất lo cho mày đó, nhỏ rắc rối_nó nhéo má yêu con bạn rồi hai đứa nắm tay tung tăng về lớp. Tất nhiên Huy và Kỳ nhanh chóng làm lành.

-------Chủ Nhật--------
-Có hẹn với Huy sao?_Nẽ khẽ mĩm cười trêu ghẹo con bạn

-Biết rồi còn hỏi..hehe..Mà mày đi cùng không_Kỳ nhanh nhẹn hỏi

-Tao đi để mà làm kỳ đà à, hôm nay tao vào viện thăm…._nó nói tới đây thì nước mắt sắp ứa ra rồi.

-Tao suýt quên, tao đi cùng mày_Bội Kỳ cuống lên

-Thôi, mày đi chơi cho vui đi, tuần sau mày đi cùng tao nhé_Nó khẽ mím cười

Hai đứa ra cổng, mỗi người đi một ngã. Bội Kỳ được Huy đến tận nơi đón, khiến bao cô nàng sống quanh đó mắt hình trái tim thổn thức. Hai đứa đến khu vui chơi gần đó, ăn biết bao nhiêu là đồ ăn, chơi đủ trò, Bội Kỳ khi ra về ôm một đống gấu bông. Đang ngồi trong một quán kem, Kỳ biết Huy đang nhìn mình nhưng chẳng nói gì. Hai đứa chiến tranh lạnh một hồi Khánh Huy lấy hết can đảm của mình ra

-Bội Kỳ này, chúng mình quen nhau nhé_Khánh Huy gãi đầu nói

-Chẳng phải đã rất quen rồi sao, cậu bị dở hơi à_Kỳ thì rất thẳn thắng, khiến Khánh Huy nhém tí ngã ngửa xuống đất

-Không phải đâu, ý…ý.. mình là..là.._Khánh Huy mặt đỏ dần lên

-Ý cậu thế nào_Bội Kỳ ngốc thật, mặt cứ ngơ ngơ ấy >”<

-Mình thích cậu, làm bạn gái mình nhé_ Khánh Huy đứng dậy hét lên, khiến mọi người xung quanh nhìn chầm chầm vào hai đứa miệng không ngừng nói “Đúng đó, đồng ý đi nào” Cô nàng lúc này mặt đỏ vì ngượng nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, Khánh Huy vui mừng, miệng nở nụ cười hạnh phúc.

-Cậu thích tôi từ khi nào_Kỳ nhỏ giọng hỏi Huy vì ngượng

-Từ khi cậu bắt đầu xuất hiện ở đây, nói thì chắc cậu không tin, nhưng có thể đó là tiếng sét ái tình_Huy tinh nghịch trả lời câu hỏi của Kỳ

Bội Kỳ khẽ nhéo yêu Huy một cái, rồi cả hai cứ cười tủm tỉm suốt chặn đường.
Còn nó lúc này đang ở trong bệnh viện, mắt nhìn chăm chăm vào người nằm trên giường bệnh kia. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt thanh tú ấy, khiến mọi người xung quanh không khỏi thương hại.
-Sao người không tỉnh dậy nhìn con một lần chứ_nó nói đủ mình nghe, rồi nước mắt lại khẽ lăn dài.

-Sao cô lại đứng đây mà khóc thế, đau ở đâu sao, tôi gọi bác sĩ nhé_không ai xa lạ, chính là hắn

-Tôi, tôi không sao. Cậu đến đây làm gì_nó hỏi lại hắn, lấy khăn từ trong túi lau nước mắt còn đọng lại.

-À, hàng tháng tôi đều đến đây thăm bà. Bà tôi bị bệnh tim nên phải ở lại đây để điều trị_hắn nói với giọng rất rất buồn, nó cũng im lặng chẳng nói gì thêm

-Cô rãnh không, đi chơi nhé_Hắn lên tiếng, và trong đầu đang nghĩ sẵn một kế hoạch bất khả thi.

-Được thôi_nó trả lời nhanh, gọn, lẹ

Hai đứa đi tung tăng trên đường, hắn khẽ nhìn nó. “Sao hôm nay cô ấy buồn thế nhỉ” hắn luôn tự đặt cho mình một câu hỏi như vậy.

-Cậu đang thắc mắc vì sao tôi buồn_nó bây giờ đã đứng trước mặt và nhìn thẳng vào hắn. Hắn khẽ giật mình vì có người lôi mình từ trển xuống và mặt ngệt ra, hắn chỉ biết gật đầu.

-Cậu làm bạn gái tớ nhé_Hắn cuối xuống mặt đỏ phừng vì ngượng

-Nếu hôm nay cậu làm tôi cười thì tôi sẽ đồng ý_mặt nó không một chút biểu cảm (T/g: chà chắc hơi bị khó đây)

Hai đứa đi chơi hết nơi này đến nơi khác, nó được biết bao nhiêu là thú nhồi bông, hắn còn tranh thủ mua cho nó vài con cá cảnh mà nó bảo là thích. Suốt buổi đi chơi thật sự nó cười rất nhiều, nó cảm thấy rất vui và hạnh phúc lắm, mặc dù cô nàng không rõ nguyên nhân “Mình thích cậu ta sao” nghĩ đến đó nó lại khẽ lắc đầu, rồi rảo bước lại phía hắn.

-Về nhà tôi dùng bữa nhé, coi như cảm ơn cậu vì đã làm tôi vui_Nó cười, vui vẻ đáp mà quên mất phần quan trọng

-Thật chứ, làm tớ cứ tưởng, vậy là cậu trở thành bạn gái tớ rồi nhé_Hắn nháy mắt trêu đùa nhìn nó, nó bây giờ như người mất trí nhớ tạm thời ấy, khi nhớ ra cũng đã muộn, đánh chấp nhận vậy

Hắn luôn cười suốt chặn đường về nhà, nó thì bực mình vì tưởng hắn bị thần kinh lung linh, nào biết đâu anh chàng đang hạnh phúc vô cùng.

-Nguyệt Cầm này, hôm nay được coi là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng mình đấy_Hắn cười mãng nguyện, thì ra kế hoạch bất khả thi của hắn là đây.

-Ừm, tôi biết rồi_Nó cũng khẽ mĩm cười trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn cứ giả vờ thờ ơ.

-Tôi thế cơ à, sau này phải xưng hô là anh với em nhé_Hắn nghiêm túc nhìn nó

-Tôi và cậu bằng tuổi nhau thì anh em thế nào_Nó cố cãi

-Tớ thích , xưng hô như thế có gì sai_Hắn nhìn nó, ánh mắt ra lệnh

-Xưng tớ và cậu bộ ảnh hưởng đến hòa bình thế giới hả_nó ương bướng cãi lại
Hắn giận thật rồi, không thèm nói gì thêm, khiến nó bực tức vô cùng nhưng cũng đành ngậm đắng nuốt cay vậy “Nhờ hắn mà hôm nay mình rất vui mà, haiz”

-Thôi được rồi anh và em, Ôkê rồi chứ_nó miễng cưỡng lên tiếng

-Thế có phải yêu hơn không hả_hắn vừa nói vừa hôn vào má nó, Nó thì mặt đỏ bừng, chẳng nói gì chỉ cúi mặt xuống để bớt ngượng ngùng thôi.
Hai đứa mĩm cười hạnh phúc
End chap…
Đọc tiếp: Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow – Chương 9. Lời Hứa


Nó thay xong đồng phục đi học, cột tóc đuôi ngựa hý hửng chạy sang phòng nhỏ bạn. Nó cứ ngờ ngệt ra, nhỏ bạn nó đây ư, Bội Kỳ dậy còn sớm hơn nó, sửa soạn quần áo, đầu tóc, mặt mũi gần tiếng đồng hồ. (t/g: Đúng là có người yêu lý tưởng khác hẳn her//// Bội Kỳ: im ngay và luôn đi nhá…///T/g: Vọt lẹ)

-Hôm nay mày có bị làm sao không. Cần đến bệnh viện không thế_nó hỏi Bội Kỳ một cách ngu ngơ, vừa hỏi vừa sờ tráng Kỳ

-Ơ, như thường ngày mà_vừa nói Kỳ vừa cười ngại ngùng

-À há.. tao biết rồi, mày mà không khai báo thì cả trường đều có tin nóng hổi để bàn tán đấy. Sao khai thật đi cưng_Nó cười man rợ với nhỏ bạn

-Ừ thì…thì… tao đang… đang quen Khánh Huy_Bội Kỳ mặt đỏ lên ngượng ngùng

-Thế có phải tốt hơn không hả, đi học thôi_Nói xong nó khoác vai con bạn đi học

Hai đứa nó đi vào lớp học. Xung quanh mọi người ai cũng bàn tán xôn xao khiến nó bực tức. Hắn và Khánh Huy bước vào nói với nó và Bội Kỳ

-Chắc hai em phải làm ôsin cho bọn anh rồi, có muốn đi xem kết quả không hả

-Hai người cứ đi xem, chúng tôi chỉ ở đây chờ kết quả hai người mang về thôi, Kỳ nhỉ_nó nói với vẻ đầy tự tin. Lúc này nó và Kỳ cười rất tươi

-Vậy mày đi xem đi nhé, tao sẽ ở đây nghĩ xem ôsin cần phải làm những việc gì_Hắn nói một cách tự hào. Huy gật đầu rồi mất hút.

Hắn quay lại bàn ngồi với nó, nó lúc này đang gục đầu xuống bàn vì buồn ngủ. Hắn ngồi ngắm nó hồi lâu mới lên tiếng
-Tối em không ngủ mà đi ăn trộm gà sao, hàng xóm anh mới bị mất gà đấy? Giờ này còn ngủ_hắn vừa cười vừa chọc ghẹo nó

-Anh muốn hàm ở lại răng đi nhé à_Nó ngang bướng nói với hắn
Hắn khẽ cốc đầu nó một cái rồi quay đi mĩm cười. Nó thì ôm nguyên cục tức nên mặt đỏ lên.

-Nè, mày quen Thiên hả con chết bầm kia_đt nó rung lên vì nhận được tin nhắn này của Bội Kỳ

-Ai ăn sớ ri bạn nha, bạn không hỏi mình mà…hixhix_nó trả lời tin nhắn của Kỳ xong quay xuống lè lưỡi trêu con bạn

Khánh Huy đi vào lớp chẳng nói gì, hết nhìn Kỳ rồi lại nhìn nó, sau đó quay sang hắn khẽ lắc đầu.
-Hôm nay mày bị chạm dây hả_hắn đứng dậy đập vai thằng bạn

-Chết chắc rồi mày ạ, sự thật phũ phàng lắm_Khánh Huy không muốn nói nữa

-Không lẽ mày sợ bạn gái mày phải chịu khỗ sao, yên tâm_hắn nói với giọng hãnh diện và an ủi thằng bạn. Khánh Huy nện cho hắn một cái rõ đau

-Tiên sư nhà mày Thiên ạ. Mình thua rồi, mình là người thua cuộc_Khánh Huy đánh hắn thêm một cái nữa cho bỏ gét

-E hèm, bây giờ sao đây Cầm ới ơi, xử lý sao her_Kỳ đứng dậy bước đến chỗ bọn hắn chọc ghẹo

-Bấy bỳ, anh còn nhớ “lời hứa” không_Nó bước lại gần hắn, miệng cười mĩm
Huy bây giờ mới nói tổng điểm của hai đứa nó ra, hắn hết cú sock này đến cú sock kia, nhém nữa thì xỉu (hơi phóng đại)

-Bội Kỳ TB các môn là 9.0 đứng hạng 3 đồng hạng với tao, mày 9.2 nên hạng hai, hạng nhất là Cầm với 10.0_Huy nói với hắn

-Oát, thế bây giờ em muốn chúng anh làm osin đến bao giờ_hắn hỏi 2 đứa nó
-Khi nào chán_Hai đứa nó đồng thanh

Cả lớp đang bàn tán xôn xao về việc Princes của trường không còn đứng Top No1 nữa. Hắn ngồi chán nản vì kể từ bây giờ hắn phải làm osin cho nó, không biết nó sẽ nghĩ ra chiêu trò gì đối phó hắn đây. Hắn khi nghe những lời bàn tán đó thì cứ ngồi trong lớp vò đầu bứt tai khiến 3 đứa bạn không khỏi phì cười.

Reng…..Reng….. tiếng chuông ra tiết vang lên. Nó đứng dậy đi một mạch đến chỗ bí mật của mình mà không ai biết và cũng chẳng ai kịp bước theo. Một góc trường, có một cánh đồng cỏ nhân tạo, nó đặt tấm lưng mình xuống nền cỏ, khẽ nhắm mắt lại thư giản và cố quên đi một nỗi buồn được chất chứa rất rất lâu rồi. Nó khẽ nghe được tiếng bước chân của ai đó, và thầm suy nghĩ “quái lạ, đến chỗ này Bội Kỳ còn không biết, ai thế nhĩ” nó là người không thích tò mò cho lắm, nói tóm lại là nó chẳng thèm quan tâm ấy chứ, nó vẫn nhắm nghiền mắt, tiếng chân ngày càng một gần và dường như nó cảm nhận được người đó đã ngồi gần bên. Người bí ẩn đó khẽ vuốt tóc nó.

-Anh yêu em mất rồi Cầm ạ. Anh biết em ngủ rồi nhưng anh vẫn muốn nói tâm sự mình ra, chắc có lẽ gió, mây, cỏ nơi đây sẽ cười nhạo anh vì yêu mà không giám nói. Anh rất vụng về trong khoản đó em à. Em hãy cho anh bảo vệ em nhé, sẽ làm cho em cười nữa, anh hứa_người nói những lời này chính là hắn, hắn luôn đi theo nó và cũng rất ngạc nhiên khi nó lại tìm được một không gian lý tưởng như thế.

-Anh đang độc thoại sao_Nó hỏi hắn vì giọng nói này khá quen thuộc đối với nó
Hắn thì bất ngờ, mặt đỏ lên vì ngượng. Nó mở mắt ra cười với hắn, nụ cười có một không hai của nó khiến hắn như muốn nổ tung.

-Anh…anh…_hắn ngượng đến nỗi không nói được gì

-Em biết rồi, anh hứa là phải giữ lời nhé, không là em nện cho một phát sang Pháp ở luôn đấy_nó lại trêu hắn, nó đang rất vui sướng nhưng chẳng giám thể hiện

Hắn nghe nó nói sẽ nện hắn, hắn liền chơi trò cù lét nó khiến nó cười ngất ngưởng, hai đứa ngồi giỡn vào tiết khi nào cũng không hay, nhìn hai đứa mà không ít người phải ghen tị về mức độ hạnh phúc của cặp đôi này.

-Này hai người đã đi đâu hả_Khánh Huy và Bội Kỳ cùng lên tiếng

-À mà sao hôm nay Khánh Duy không đi học nhĩ_Nó lãng sang chuyện khác để tránh trả lời câu hỏi khó đó.

-Anh Duy phải giải quyết một số công việc rồi_Huy ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời
Bội Kỳ đánh nó một cái rõ đau, khiến nó la oai oái lên, làm lòng ai kia xót xa vô vàn

-Mày làm gì thế con dở hơi này_Cầm lên tiếng vì đau

-Mày còn giả vờ à, tao nện cho phát nữa nhập viện luôn đấy_Kỳ nghiêm mặt nói với nó pha chút trêu chọc.

-Ờ thì chúng mày biết rồi còn hỏi, ngu ngơ thế cơ à_Nó vờ giận Kỳ, nhưng công nhận rất hiệu quả

-Mày giận hả, năn nỉ, tao giỡn xíu thôi mà, đừng giận nữa_Kỳ nài nỉ nó, nhưng nó lại giả vờ không nghe thấy, quay mặt đi chỗ khác

-Mai tao nấu thức ăn sáng cho mày nhá, hết giận nhá_Kỳ nói thêm

-Ừm, thế có phải tốt không_Nó lè lưỡi trêu Kỳ, Kỳ chĩ khẽ lườm yêu nó

Tan học, nó và Kỳ xông thẳng về nhà, chẳng nói năng gì với hai chàng khiến hai chàn buồn rười rượi, lủi thủi về nhà.
------Căn cứ của Bang P&C-------

-Mày biết rồi chứ_ Khánh Duy hỏi bang chủ P&C

(Tiết lộ chút xíu xiu thôi nhá ^^) Khánh Duy là Phó bang P&C, Bang Snow luôn đối đầu với bang P&C mặc dù trước kia quan hệ hai bang này rất mật thiết. Bang này khá nổi tiếng trong TG đêm, được coi là bậc anh chị đi trước, ai cũng kính nể

-Đương nhiên rồi_Giọng Bang chủ P&C vang lên với âm vực lạnh lùng vô cùng

-Mày định thế nào, bỏ mặc hay vẫn lặng thầm theo dõi nữa_Giọng Khánh Duy bắt đầu khó chịu

-Mày thích thì cứ tiến tới, tại sao không nói ra đi_Bang chủ của Khánh Duy hét lên phẫn nộ.

-Tao biết rằng con người đó chĩ xem tao là bạn, tại sao mày lại không biết trân trọng chứ, tại sao mày lại làm ra những việc thiếu lương tâm như vậy hả, mày nói mày yêu con người đó rất nhiều mà, tao không ngờ_Khánh Duy giận dữ quát lên

-Tao cũng chẳng biết, tao thật sự là một kẻ ngu ngốc, một kẻ tồi mà, tao sai rồi mày à, tao chỉ biết nghe những lời ngon ngọt của bà ta mà làm tổn thương người tao yêu_Bang chủ P&C bật khóc, khiến cho cái vẻ lạnh lùng, tàn ác thường ngày biến mất đi. Khánh Duy chỉ biết đến bên mà an ủi thằng bạn và tự nhủ lòng mình phải bỏ cuộc

-Mày đi học lại đi, cố gắng mà bù đắp lại cho cô ấy_Khánh Duy nói với thằng bạn

-Nhưng tao sợ ánh mắt khinh bỉ và ruồng bỏ, gét bỏ của…_Duy ngắt lời

-Dù sao mày cũng phải đối mặt mà. Tao sẽ cố gắng giúp mày. Okê_Khánh Duy an ủi thằng bạn thân của mình

-Ừ, ngày mai tao sẽ bắt đầu đến lớp.
Cuộc trò chuyện chấm dứt, Khánh Duy và Bang chủ P&C lặng lẽ ra về.
Đọc tiếp: Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow – Chương 10. "Tha Thứ"


-Cầm, dậy hay không thì bảo hả. Sao mấy hôm này mày thức khuya thế.. dậy, dậy nhanh ăn sáng còn đi học_Bội Kỳ lay lay người nó, cố đánh thức nó dậy
Nó uể oải đứng dậy, VSCN xong chạy một mạch xuống ăn sáng, rồi sau đó lơn tơn chạy theo Bội Kỳ đi học

-Sao chỗ đó nhiều nữ sinh hội tụ lại thế nhĩ_Bội Kỳ hỏi nó

-À, các bạn chưa biết hả, nghe nói là một nam sinh khá điển trai đấy, cả đám con gái đồn ầm lên, hình như cậu ta có nét đẹp lạ lắm, còn hơn cả Lữ Thiên nhà ta_Thúy Loan lên tiếng thay nó vì chắc có lẽ nó cũng chẳng biết, nó với Kỳ thì chẳng hứng thú tò mò những chuyện dư thừa đó, 3 đứa đi thẳng lên lớp.

Hạo Du bước vào lớp, nhìn về phía nó, ánh mắt rất buồn kèm theo sự cảm thông, nó rất lạ vì cái nhìn đó của Du, anh ta rất ít khi nhìn nó với ánh mắt buồn rầu như vậy, phải chăng có chuyện gì? Linh tính của nó mách bảo chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra ngay bây giờ. Nó nhìn sang Khánh Duy, Duy cũng vậy, cũng nhìn nó với ánh mắt khác hẳn thường ngày, ánh mắt của sự hy vọng một điều kỳ tích gì đó xảy ra, nó vốn là người rất nhậy cảm, cái tính đó không phải là bản năng mà được hình thành từ lúc nó gặp phải một sự cố không mong muốn.

-Em vào lớp đi_Hạo Du nhìn ra ngoài cửa lên tiếng

Một phút, hai phút, ba phút rồi 10phút trôi qua, học sinh chuyển trường vẫn chưa bước vào, khiến mọi người càng tò mò hơn. Nó cũng vậy, nó muốn xem điều gì mà khiến Du và Duy nhìn nó với ánh mắt như vậy chẳng lẽ… Học sinh chuyển trường bước vào lớp, đúng như nó nghĩ, nó đứng ngay dậy, mắt mở to không chớp lộ hẳn vẻ ngạc nhiên tột độ.

-Xin chào các bạn, mình tên là Dương Thượng Phong mình là con của tập đoàn…_nói tới đây Phong như nghẹn hẳn, không thể tiếp tục nói nữa.

-Em nói tiếp đi, phải giới thiệu bản thân cho các bạn được rõ chứ_Du tỏ vẻ khó chịu thay cho nó

-Mình là con của tập đoàn Dương Gia mong các bạn chỉ giáo_Phong cúi mặt xuống, không giám nhìn nó.

Nước mắt nó bỗng trào ra, chẳng lẽ nó vẫn còn yêu thương cái con người tàn nhẫn đó sao, nó yêu thương người đó không phải là thân phận anh trai em gái mà là tình cảm sao, trớ trêu thật, nghịc lý thật, loạn luân mà. Trong đầu nó bây giờ trống rỗng, chẳng còn chứa được gì ngoài những câu đó. Còn Phong lẳng lặng nghe theo lời Du ngồi bàn trước nó. Cả đám nữ sinh ồn ào vì hám trai đẹp

-Câm mồm ngay_nó hét lên làm cả đám giật mình cả trai lẫn gái.

Bội Kỳ khẽ nói với hắn, hôm nay đỗi chỗ cho nhau, hắn không biết gì nhưng cũng đồng ý để Kỳ an ủi nó

-Mày vẫn còn thương_Bội Kỳ nói nhỏ đủ hai đứa nghe

-Không, tao không còn_nó nói mà nước mắt lại trào ra nhiều hơn, “chẳng lẽ mình không yêu Thiên, mình chỉ là thoáng qua sao, mình làm tổn thương cậu ấy sao, không phải, không phải” nghĩ đến đây nó ôm đầu, khẽ nhăn mặt lại

-Mày đừng tự dối lòng, nhưng tao tin mày sẽ làm được, mày sẽ quên được mà, có phải vậy không_Bội Kỳ nhỏ nhẹ nói với Cầm, khẽ ôm nó, nước mắt Kỳ cũng trào ra vì thương cảm cho con bạn đáng thương của mình

Phong, hắn, Duy nghe, thấy nó khóc mà không khỏi đau lòng. Riêng Phong chẳng giám nói gì, cũng chẳng dám quay xuống nhìn nó dẫu một lần.
-Em không sao chứ_hắn và Duy đồng thanh

Bội Kỳ khẽ nhíu mày, ra lệnh cho hai tên này im lặng. Một lúc sau, Phong không thể cứ ngồi đó mà để nó khóc như vậy được, Phong lấy trong cặp ra chiếc khăn tay rất đẹp, được may rất khéo léo và chăm chút từng đường một. Ai nhìn thấy cũng thầm khen ngợi, chắc là một người thợ chuyên nghiệp nào đó may. Phong đứng dậy, tiến thẳng về chỗ nó, đưa chiếc khăn tay ra, Bội Kỳ nhìn Phong khẽ mĩm cười, nó đưa mắt nhìn cậu ta, rồi nhìn cái khăn, nó ngạc nhiên nhìn lại hắn lần nữa

-Em lau xong nước mắt nhớ trả lại cho anh nhá, món quà vô giá của anh đó_Phong mĩm cười nhìn nó, nụ cười lâu nay không được ai nhìn thấy chỉ dành tặng riêng nó.
Bây giờ nó không biết phải làm sao, cầm chiếc khăn, nước mắt nó lại tròa ra nhiều hơn, Phong cũng chẳng biết làm gì, bỗng nhiên cậu ta quỳ xuống trước mặt nó. Cả lớp lúc này cứ trố mắt ra nhìn.

-Anh thật sự là một kẻ đáng khinh, em hận anh cũng được, gét anh cũng được, chửi anh cũng được, đánh anh cũng được, nhưng anh chỉ xin em đừng nhìn anh với ánh mắt như vậy, đừng xa lánh anh nữa được không, em tha lỗi cho anh được không Cầm, anh xin em, anh cầu xin em hay tha thứ cho anh_Phong bật khóc, sự lạnh lùng trước kia đã được gở bỏ khi Phong đối diện với nó
Thấy nó không trả lời, không nói năng gì, Phong vẫn không đứng lên, vẫn quỳ như vậy trước sự ngỡ ngang của mọi người kể cả Hắn và Huy. Hắn muốn biết sự việc này là thế nào nhưng chắn biết chưa phải lúc.

-Em có thể nể tình anh mà tha thứ cho nó không Cầm, anh cũng là người có lỗi, anh cũng mong em tha thứ cho anh_Khánh Duy cũng quỳ xuống

Nó vẫn không phản ứng gì, chỉ ngồi đó im lặng. Kỳ thấy vậy, rất hiểu ý bạn
-Chắc nó chưa có câu trả lời nhất định, hai người đứng dậy đi_Bội Kỳ ung dung nói
Hai tên này vẫn cứng đầu không chịu đứng dậy, làm Bội Kỳ bực mình

-Tôi nói hai người đứng dậy cơ mà, lời nói của tôi không có trọng lượng nào à_Bội Kỳ tức giận nói, làm cả hai tên này răm rắp nghe theo. Nó níu áo Phong lại và trao trả chiếc khăn, gương mặt nó vẫn chẳng có chút biểu cảm nào.

Bội Kỳ khẽ nhìn Du, như hiểu ý, Du dìu nó xuống xe để về nhà, Kỳ nhanh chóng thu dọn cặp vở. Hắn níu Kỳ lại

-Có chuyện gì vậy Kỳ_hắn rất lo lắng cho nó

-Đến lúc nào đó, nó sẽ nói với cậu tất cả_Nói xong Kỳ đi thật nhanh kèm theo suy nghi “lúc nó nói cho cậu tất cả, cũng là lúc cậu là người quan trọng nhất của nó”
Phong cũng bỏ về, Duy chạy theo ngăn lại, nhưng vô ích

-Tao không nên đến trường, tao lại mắc phải sai lâm rồi_Phong nói với Duy

-Không, như vậy sẽ giúp cô ấy tốt hơn, vì có thể đối mặt với sự thật, nhanh chóng xóa bỏ một phần nào của sự mất mát, đau khổ, tao nói nói phải không_Khánh Duy đáp trả, cố an ủi thằng bạn thân

-Ừ, nhưng hnay tao không có tâm trí ở lại lớp nữa_Phong bỏ đi khi dứt lời, Khánh Duy cũng lặng lẽ bước về lớp

Nó về đến nhà cứ ở suốt trong phòng, không ăn uống, không trả lời Bội Kỳ bất cứ câu hỏi nào. Hắn đến nhà, nghe Kỳ thuật lại thì rất lo lắng
-Thưa Đại tiểu thư có cậu Đinh đến chơi ạ, Cô Bội Kỳ nhờ tôi nhắn lại_Bà quản gia nói với nó

Mười phút sau, nó ăn mặc chỉnh tề bước xuống, nét mặt có chút thay đổi hẳn, thấy cử chỉ của bạn như vậy Bội Kỳ nhanh chóng lánh đi

-Sao em không chịu ăn uống gì vậy hả_Hắn lo lắng nên quát nó, nó chẳng có phản ứng gì

-Anh ta là người em đã từng rất đỗi yêu thương, yêu thương hơn cả chính bản thân em. Em đã từng nghĩ đến cái chết khi anh ta phản bội em_nó nói như không kiểm soát được bản thân, thấy hắn không nói gì nó lại tiếp lời

-Chẳng phải anh đang thắc mắc về điều đó sao. Thật ra em chưa từng muốn gặp lại con người ấy, em chưa từng nghĩ đến phải đối mặt với con người gê tởm ấy như thế nào, em thật sự… thật sự… kinh tởm anh ta_nó ngã vào lòng hắn mà khóc
Hắn ôm chầm lấy nó, siết chặt nó như muốn nói có anh đây rồi đừng khóc nữa, đến lúc sau thấy nó bình thường trở lại hắn lại lên tiếng

-Bây giờ thì cùng anh ăn tối nhá, anh đói rồi, Kỳ nói đã chuẩn bị bữa tối cho hai đứa mình_hắn hôn vào má nó rồi nói.

Nó mĩm cười và gật đầu ngay, nó cảm thấy nhẹ nhõm hẳn khi nói ra tâm sự lòng mình với hắn, cảm thấy ấm áp khi được hắn ôm vào lòng và an ủi, nó cảm nhận được sự hạnh phúc khi gần hắn, nó đã thật sự yêu hắn sao?

Hắn, nó và Kỳ ăn xong, hắn chào tạm biệt ra về. Lúc này nó mới lên tiếng hỏi con bạn thân khi tâm trạng mình đã ổn định

-Tao không biết nên tha thứ hay không mày à, trong lòng tao rất muốn tha thứ nhưng nghĩ đến cái lúc anh ta bỏ rơi tao mà đi, mẹ anh ta cướp lấy ông ấy, làm cho những người tao yêu thương nhất không biết sống chết ra sao tao lại…_nói đến đây cổ họng nó như nghẹn lại

-Chắc người không muốn mày ôm lòng thù hận mãi vậy đâu_Kỳ đã đưa ra câu trả lời giúp nó.

Sáng hôm sau, vừa bước vào cổng trường nó đã gặp Phong, dường như Phong cố tình đợi nó đến.

-Em vẫn còn rất…_Phong chưa kịp nói hết câu

-Không, em không ích kỹ như vậy đâu, sao anh không vứt bỏ những thứ đó đi_nó đang ám chỉ cái móc khóa Phong đang móc vào điện thoại và cả cái khăn tay.

-Anh muốn giữ chúng lại để nhớ đến em thôi, đừng bắt anh vứt đi mặc dù chúng ta không thể hàn gắn lại_Phong hơi buồn khi nói đến đây. Đúng lúc hắn bước vào

-Nè, cậu tránh xa bạn gái tôi ra_Hắn kéo tay Cầm lại mặt giận dữ nhìn Phong

-Dương Vân Nguyệt Cầm_Phong nói rành mạch từng chữ

-Tại sao có bạn trai mà không thông báo cho anh trai biết hả_Phong tiếp lời với giọng điệu trêu ghẹo hai đứa nó

-Thông báo cho anh biết để anh thử thách lòng can đảm của Thiên hã_nó cười nói với Phong, quay sang hắn nó càng cười tươi hơn.

-“ANH TRAI Á”_Hắn ngạc nhiên hét lên

-Phải rồi, không giữ bạn gái cho cẩn thận, anh đem dấu là tìm không ra đâu đấy_Phong đe dọa hắn với nụ cười bí hiểm

Hắn nghe vậy liền nắm tay Nguyện Cầm chạy thẳng vào lớp để Phong đứng lại một mình trơ trọi nhưng vẫn không quên nở nụ cười, khiến bao nữ sinh đắm đuối

**Đây cũng là một phần ký ức của nó. Mọi người đọc xong thấy không ổn thì nói cho mình biết nhé… Tks mọi người đã đọc đến chap này nhá. Nhớ đón đọc tập tiếp theo nha! Mình sẽ post sớm thôi!!





Đọc tiếp: Đại Tiểu Thư Danh Giá Snow - trang 3

  Game Android Game java Liên Hệ
Tin nhắn xếp hình, sms kute , Mẹo vặt , Thủ thuật , Bí quyết tán gái , Game bluetooth miễn phí
Today : 1/9363
.