Chương 19: Kiều Tranh 1
Đã hàng vạn lần Chu Thiến nghĩ đến cảnhgặp lại Tần Tranh sẽ là tình huống như thế nào. Nhưng dù nghĩ nát óc côcũng không thể ngờ được lại có tình cảnh như bây giờ. Cô có một thânphận khác, bị một người đàn ông khác giới thiệu với anh rằng mình là vợcủa anh ta. Giờ trong đầu cô hỗn độn, đủ các loại cảm xúc, vui mừng,ngọt ngào, chua xót. Cuối cùng tất cả hóa thành trống rỗng, chỉ có tiếng gào thét trong lòng cô: Anh Tần Tranh, anh Tần Tranh… Cô muốn gọi nhưng lại chẳng có cách nào nói nên lời
Cô si ngốc nhìn anh, Tần Tranh đã khôngcòn vẻ ngây ngô của một thiếu niên ngày nào, thay vào đó là mị lực thành thục của đàn ông. Cả người mặc âu phục xám đắt tiền khiến dáng ngườicàng thêm cao lớn, vừa cao nhã lại vừa tự phụ. Ngũ quan tuấn tú, anh khí ngời ngời như trước kia nhưng lại thêm nét tang thương
Anh Tần Tranh, nhiều năm qua anh ở đâu?Vì sao anh không xuất hiện sớm một chút? Giờ, gặp lại anh, cô cũng chỉlà một người xa lạ…
Nước mắt Chu Thiến thiếu chút nữa tràn mi, tim đau đớn
Cùng lúc đó, vẻ mặt đối phương cũng trànngập khiếp sợ, anh nhìn cô, hai mắt ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt, thật lâusau mới khống chế được cảm xúc của mình. Anh vươn tay về phía cô, cốgắng áp chế sự chấn động trong lòng nói:
- Tôi là Kiều Tranh
Kiều Tranh? Chu Thiến đầu tiên là nghihoặc, sau đó lập tức hiểu ra. Nhất định là cha mẹ li hôn, anh theo mẹchuyển đến thành phố này rồi sửa theo họ mẹ. Nhưng cái tên này hình nhưquen quen. Nhưng lúc này cô cũng chẳng có tâm tình mà nghĩ.
Cô nhìn bàn tay anh vươn ra, bàn tay thon dài, khớp xương cân xứng. Bàn tay đó đã vô số lần nắm lấy bàn tay nhỏcủa cô, mang đến sự ấm áp vô cùng cho cô. Khoảng thời gian xa cách, côđã vô số lần mơ được nắm bàn tay ấm áp của anh. Nhưng hôm nay, bàn taychờ đợi đã lâu vươn tới trước mặt nhưng cô lại không có dũng khí để nắmlấy nó. Cô sợ, cô sợ mình sẽ mất khống chế, sẽ khóc lớn trong vòng tayanh. Giống như trước đây, mỗi lần bị tủi thân, cô sẽ vùi mặt trong bàntay anh, lặng lẽ khóc…
Vì thế, không khí trở nên có chút gượng gạo
Triệu Hi Thành thấy cô vừa gặp Kiều Tranh mặt trắng bệch thì đã thấy lạ lại thấy Kiều Tranh cũng thất thố thìcàng ngạc nhiên. Sau đó nghe anh ta tự giới thiệu là Kiều Trạnh, hai chữ này như ánh sáng lóe ra trong đêm đen, nhất thời anh hiểu ra…
Tim anh chìm xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng ánh sáng lóe ra khi nhìn bọn họ lại khiến người khác hoảng sợ.
Thì ra là người yêu cũ gặp nhau. Sớm đãnghe Văn Phương nói trong lòng cô có người đàn ông khác là Kiều Tranh.Trước kia anh cũng không để ý, cũng mặc kệ, nhưng người con gái này làvợ anh, sao anh để cô ấy lộ vẻ si mê với người đàn ông khác được
Không đúng! Thiệu Lâm không phải đã mấttrí nhớ sao? Cô sao còn có thể nhớ được Kiều Tranh? Chẳng lẽ cô vốnkhông mất trí nhớ, từ đầu đến cuối chỉ là diễn kịch?
Trong lòng anh càng lúc càng sinh nghinhưng lúc này không phải là lúc chất vấn cô. Hơn nữa Kiều Tranh trướcmặt cũng có giá trị lợi dụng, không thể trở mặt ngay được
Lập tức anh bình tĩnh, thậm chí còn khẽ cười nói:
- Sếp Kiều, vị bên cạnh này là vợ anh?
Lúc này Chu Thiến mới để ý bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp, thời thượng.
Cô gái này khoảng hơn 20 tuổi, mặc lễphục màu đỏ như lửa, lộ ra đường cong duyên dáng và lưng trần gợi cảmcùng vùng ngực như ẩn như hiện. Mi cong thanh tú, mắt to long lanh, khóe mắt hơi nhướng lộ ra vẻ cao ngạo, môi đỏ mọng, khóe miệng cười vừa xacách lại vừa cao nhã
Tim Chu Thiến đột nhiên thắt lại. Cô gáinày thật sự là vợ của Tần Tranh sao? Tần Tranh đã kết hôn? Môi cô táinhợt, vẻ mặt thê lương
Triệu Hi Thành thấy cô như vậy thì trong lòng giận dữ, vẻ mặc cứng ngắc lại
Lại nghe Kiều Tranh nhẹ giọng nói:
- Vị này là Thượng Quan Nhược Tuyết – Thượng Quan tiểu thư.
Những lời này là nhìn Chu Thiến mà nói. Ngay cả Thượng Quan Nhược Tuyết cũng mất tự nhiên
Thượng Quan tiểu thư?
Chu Thiến âm thầm thở dài nhẹ nhõm mộthơi, vẫn may, chỉ là Thượng Quan tiểu thư. Nhưng cho dù anh chưa kết hôn thì với thân phận này của cô có thể làm gì?
Cô đau khổ nhìn về phía Kiều Tranh, nhưng lại chạm ngay ánh mắt của anh. Ánh mắt anh sâu như đầm nước không thấyđáy, bên trong dường như có những đợt sóng ngầm dữ dội. trong lòng ChuThiến bỗng nhiên dâng lên cảm giác khác thường, cô cảm thấy dường nhưanh biết mình nhưng anh sao biết linh hồn cô trú ngụ trong cơ thể này.Chẳng lẽ là anh biết Tống Thiệu Lâm?
Triệu Hi Thành lại trầm trầm nói:
- Thì ra là thiên kim tiểu thư của ông chủ Thượng Quan, rất vui được quen biết
Thượng Quan Nhược Tuyết dường như cũng bị nụ cười của Triệu Hi Thành mê hoặc, cô hơi sửng sốt rồi vươn tay ra bắt tay anh
Còn Chu Thiến và Kiều Tranh lẳng lặng nhìn nhau, mỗi người có tâm sự riêng
Không lâu sau, lại có một đám người đếnchào hỏi Kiều Tranh. Triệu Hi Thành nhân cơ hội kéo Chu Thiến đang tâmthần hoảng hốt ra ngoài
Tay anh như kìm sắt gắt gao nắm lấy tay cô, kéo cô đến một góc sáng không người rồi vung tay cô ra
Chu Thiến bị anh làm cho lảo đảo thiếuchút nữa ngã xuống. Cánh tay đau đớn vô cùng, nhìn lại thấy bàn tay bịanh nắm đến tím bầm thì tức giận nói:
- Anh làm cái gì?
Triệu Hi Thành nhìn cô cười lạnh:
- Sao, hoàn hồn rồi? Nhìn thấy người yêu cũ đã kích động thế sao? Đừng quên, giờ cô là vợ tôi
- Người yêu cũ?
Chu Thiến ngây người. Cô nhìn Triệu Hi Thành không chớp mắt, nhất thời không thể tiêu hóa những lời này.
Trong mắt Triệu Hi Thành là sự khinh miệt, trào phúng:
- Sao, cô còn định giả bộ? Cô còn định giả vờ đến lúc nào? Khả năng diễn xuất của cô thật sự không tệ, ai cũng tin cô. Nhưng cuối cùng, tình cảm của cô đã bán đứng cô…
Anh nói đến đây, trong lòng đột nhiêndâng lên sự đau đớn. Cảm giác đau đớn xa lại này lại khiến anh vốn luônbình tĩnh, âm ngoan trở nên kích động
Từ nhỏ, cha anh đã dạy, muốn lăn lộn trên thương trường thì phải có trái tim sắt đá, lạnh lùng. Ngoài lợi ích thì chẳng có gì có thể tồn tại, nếu không sẽ có nhược điểm, bị người khácnắm bắt.
Cho nên, anh rất thành công khi trở thành người máu lạnh, vô tình.
Cô gái này chẳng qua là người vợ anh lấy vì lợi ích, lấy về cũng chỉ để trang trí, từ bao giờ lòng anh đã bị ảnh hưởng vì cô?
Không. Không thể nào. Cái này chẳng qualà anh có chút hứng thú với cô mà thôi, giống như hứng thú với nhữngngười đàn bà khác, loại hứng thú này chẳng được bao lâu. Anh vẫn sẽ mãilà Triệu Hi Thành không có nhược điểm
Anh thở sâu, nhìn Chu Thiến vẫn đang ngây ngốc, ánh mắt sắc như dao:
- Cô giả mất trí nhớ là vì mục đích gì!
Anh chậm rãi tới gần cô, trên người tản ra hơi thở lạnh thấu xương khiến cả người cô lạnh run
Chu Thiến không biết nên giải thíchchuyện này thế nào, hoảng đến độ trên lưng đầm đìa mồ hôi lạnh. Cô rấtsợ anh, trước khi rời khỏi cơ thể này, cô thật sự không muốn chọc giậnanh. Nhưng giờ nên giải thích thế nào?
Đang lúc mấu chốt, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến
Triệu Hi Thành nghe tiếng thì dừng bước, xanh mặt quay đầu đi, nhìn về phía người đi tới, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh
Người tới là một người đàn ông xa lạ, vừa đi vừa lấy trong túi ra một bao thuốc lá, xem ra là kẻ nghiện thuốc lá, định ra đây hút. Vừa quay đầu thấy Triệu Hi Thành đã bị ánh mắt của anh làm cho ngây người, sống lưng lạnh toát, anh ta sượng sùng nói:
- Sếp Triệu, xin lỗi quấy rầy rồi, hai người tiếp tục đi, tôi đi chỗ khác
Rồi anh ta khoát tay, xoay người bước đi. Anh ta đi rồi, Triệu Hi Thành ý thức được hiện tại thật sự không phải là lúc ép hỏi. Anh áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Chu Thiến nói:
- Chuyện này đợi về nhà rồi nói, tôi muốn xem xem lần này cô diễn thế nào cho hết vở kịch.
Triệu Hi Thành sửa lại quần áo rồi xoay người bước đi, đi được vài bước lại quay đầu, vẻ mặt mất kiên nhẫn:
- Còn đứng đó làm gì, không mau đi ra ngoài
Chu Thiến thầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng tránh được một kiếp. Nhưng lúc về nhà nên ứng phó thế nào? Ai, binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn, cùng lắm thì liều mạng với anh! Huống chi cô đã có vũ khí bí mật
Sau khi đi vào, vẻ âm trầm tàn nhẫn của Triệu Hi Thành biến mất không còn tăm hơi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường nhật. Sự biến hóa sắc mặt cực nhanh khiến Chu Thiến không khỏi bái phục
Chu Thiến thầm oán:
- Trong con người này không biết giấu bao nhiêu cái mặt nạ. Đúng là gian thương
Lúc này, gian thương cầm chén rượu qua kẽ tay, thần sắc tự nhiên đi đến trước mặt Kiều Tranh, khẽ nói gì đó với anh, không khí vô cùng hài hòa dường như người đàn ông trước mặt này chính là tri kỉ của Triệu Hi Thành chứ không phải là tình địch mà anh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Chu Thiến lại cười ngất một phen. Bội phục Triệu Hi Thành sát đất
Chu Thiến không đi đến cùng, cô đi đến một góc tối mà khó người phát hiện, sau đó chăm chú nhìn Kiều Tranh.
Nhìn anh, trong lòng Chu Thiến có cảm giác chua xót vô cùng
Tần Tranh, không, giờ hẳn là phải gọi anh ấy là Kiều Tranh. Anh ấy thật sự là người yêu của Tống Thiệu Lâm sao? Anh ấy và Tống Thiệu Lâm đã có kỉ niệm gì? Vì sao bọn họ chia tay? Vì sao Tống Thiệu Lâm lại lấy Triệu Hi Thành?
Anh ấy yêu Tống Thiệu Lâm ư? Rất yêu, rất yêu sao?
Anh đã quên Chu Thiến rồi sao? Người em gái nhỏ từng coi anh ấy là tất cả. Những lời cô từng nói với anh anh đã quên rồi sao?
Trong lòng Chu Thiến chua chát vô cùng
Cô nhớ rõ đoạn thời gian mẹ mới qua đời, cha thường xuyên uống say, sau đó cãi lộn, đập phá. Cô không dám bước đến cản cha, chỉ có thể cuộn mình trong góc, mở to mắt sợ hãi nhìn mọi thứ, tay nhỏ gắt gao bịt miệng, không dám khóc.
Anh Kiều Tranh nghe tiếng chạy đến, bế cô đang run rẩy ra khỏi nhà, bế cô về nhà mình
Anh cầm tay cô, nhẹ giọng nói:
- Rất sợ hãi à?
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mày dài của anh giản ra, ánh mắt anh thâm thúy mà sáng ngời, khi đó, cô đã coi anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới này
Cô gật đầu, sau đó, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Anh rất dịu dàng lau khô nước mắt cho cô rồi nói:
- Đói chưa? Ăn cơm chưa?
Cô chưa ăn cơm, cha thường xuyên quên nấu cơm nên cô lắc đầu.
Anh thở dài:
- Em có đói không, anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, em ăn đi cho đỡ đói
Cô nóng nảy, lắc rồi lại gật đầu
Anh nhìn cô, trong mắt là sự dịu dàng và thương tiếc:
- Em gật rồi lắc, bảo anh nên hiểu thế nào? Thiến Thiến, nói chuyện đi. Nếu không nói chuyện thì sẽ quên mất nói như thế nào đấy
Đúng thế, từ sau khi mẹ mất, suốt một tháng cô cũng không nói chuyện. Cha cô chỉ lo cho bản thân đau lòng mà không có thời gian để ý đến cô. Không có ai phát hiện chuyện này, cũng không có ai quan tâm cô có đau lòng hay không
Ngoại trừ anh
Cô vừa nín thì nước mắt lại rơi xuống, thì ra vẫn còn có người quan tâm đến cô
Dưới ánh mắt mong chờ của anh, cuối cùng cô lắp bắp nói:
- Em đói… em sợ… mẹ đã mất… Thiến Thiến không có mẹ nữa…
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh rồi khóc òa.
Sau đó, cô chợt nghe thấy anh nhẹ nhàng nói:
- Đừng sợ, sau này Thiến Thiến còn có anh
Anh mãi mãi không biết, chỉ câu nói nhẹ nhàng đó của anh đã mang đến cho cuộc sống sau này của cô sự hi vọng và an ủi vô cùng. Khi cô vất vả, đau lòng nhất, cô tự nhủ với bản thân:
- Không có chuyện gì cả, mình còn có anh
Như vậy, mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng
- Nghĩ cái gì mà thất thần như vậy?
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh Chu Thiến, cắt ngang hồi ức của cô.
Chu Thiến nhìn lại, váy đỏ da trắng, mắt phượng đang nhíu, chẳng phải chính là Thượng Quan Nhược Tuyết lạnh lùng xinh đẹp đi cùng Kiều Tranh sao?
Chu Thiến lễ phép cười với cô:
- Không có gì, chỉ là nhàm chám thôi
Thượng Quan Nhược Tuyết gật gật:
- Không sai, tiệc rượu này thật sự rất nhàm chán, tôi cũng ngấy nhưng đám đàn ông đều thích, bọn họ có thể có được thứ mình muốn nhờ nó.
Cô nhìn về phía Triệu Hi Thành và Kiều Tranh rồi nói:
- Bọn họ là hai người đàn ông xuất sắc nhất ở đây, trong đó một người là chồng cô. Thật sự chúc mừng!
Cô quay đầu nhìn Chu Thiến, khóe miệng khẽ cười, ý cười không đến mắt bởi mắt cô luôn lạnh lùng, giọng nói cũng như băng tuyết.
- Cho nên sau này xin cô đừng đến gần Kiều Tranh nữa
Chu Thiến ngừng cười, tim như bị kim đâm:
- Lời này của Thượng Quan tiểu thư là có ý gì?
Thượng Quan Nhược Tuyết nghe được bốn chữ “Thượng Quan tiểu thư” thì mặt cứng đờ, sau đó trầm giọng nói:
- Tống Thiệu Lâm. Tôi biết cô. Cô chiếm trái tim Kiều Tranh suốt sáu năm, cô không thể tưởng tượng lúc mới sang Mỹ anh ấy đau khổ thế nào đâu. Giờ vất vả lắm anh ấy mới quyết định dứt bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu, cô đừng làm nhiễu loạn anh ấy nữa
Chu Thiến càng nghe càng không hiểu, chỉ khẽ nói:
- Anh ấy đi Mỹ?
Khó trách không thể tìm được anh. Khó trách chẳng có tin gì của anh
- Tống Thiệu Lâm, cô giả hồ đồ cái gì. Trước chẳng phải vì cô đá anh ấy nên anh mới đi Mỹ sao? Cũng khó trách, Kiều Tranh không có tiền, có quyền như thái tử của tập đoàn Triệu thị, cô đã chọn thì đừng có như mất hồn trước mặt anh ấy như thế. Làm người thì đừng quá ti tiện
Ánh mắt Thượng Quan Nhược Tuyết nhìn cô tràn ngập sự chán ghét và khinh thường. Nhìn sắc mặt cô càng lúc càng trắng thì mới vênh mặt bỏ đi.
Trong lòng Chu Thiến đau đớn không thôi. Tuy rằng cô không rõ những gì Kiều Tranh và Tống Thiệu Lâm đã trải qua nhưng có một số việc cô có thể hiểu được
Kiều Tranh rất yêu Tống Thiệu Lâm.
Hơn nữa đến giờ cũng chưa hề quên
Chuyện này như cơn sóng nhấn chìm Chu Thiến, sắc mặt cô trắng bệch, cảm giác không thể thở nổi.
-- http://viptruyen.pro --
Lúc gần đi, Chu Thiến lại chạm mặt Kiều Tranh một lần. Lúc ấy, Triệu Hi Thành đang bắt tay chào tạm biệt Kiều Tranh, anh nói:
- Kiều tổng xin hãy nghĩ về lời đề nghị khi nãy của tôi, chuyện này rất có lợi với cả hai chúng ta
Kiều Tranh mỉm cười, nho nhã mà lại khiêm tốn:
- Tôi nhất định sẽ suy nghĩ thận trọng, Sếp Triệu đi từ từ
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ dồn vào câu nói nhẹ nhàng:
- Triệu phu nhân, đi thong thả.
Chu Thiến chưa từng thấy ánh mắt này của anh, dường như có áp lực, vô cùng ưu thương, chân tình sâu sắc và sự bất đắc dĩ vô cùng. Cô không khỏi ngây người, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mà nói không nên lời.
Đột nhiên, Triệu Hi Thành ôm thắt lưng cô, tay căng thẳng rồi hung hăng bấm eo cô. Chu Thiến đau đến thiếu chút nữa kêu lớn nhưng lập tức cũng tỉnh táo lại
Cô phẫn nộ nhìn về phía Triệu Hi Thành, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Hi Thành thoải mái nói với Kiều Tranh và Thượng Quan Nhược Tuyết:
- Vợ tôi hôm qua ngủ không ngon, cho nên tinh thần có chút bất an, thật ngại quá
Nghe xong lời này, sắc mặt Kiều Tranh trắng bệch, mà ánh mắt Thượng Quan Nhược Tuyết nhìn cô sắc như đao
Chu Thiến càng tức giận. Anh ta cố ý, anh ta cố ý làm cho anh Kiều Tranh hiểu lầm!
Triệu Hi Thành nhìn biểu hiện của tất cả mọi người, trong lòng cười lạnh rồi quay đầu nhìn Chu Thiến, giọng dịu dàng:
- Còn không mau nói lời từ biệt với sếp Kiều
Nhưng Chu Thiến không có cách nào bỏ qua hàn băng trong ánh mắt thâm trầm của Triệu Hi Thành, điều này khiến trong nháy mắt, máu cô đông cứng lại
Nguy rồi, cô quá sơ suất, giờ cô là vợ của Triệu Hi Thành, anh ta là người bá đạo như vậy sao có thể cho phép vợ mình thất thố khi gặp lại tình nhân cũ như vậy. Kẻ trời sinh tàn nhẫn như anh ta sẽ làm gì với cô đây?
Vừa nghĩ đến đó, Chu Thiến cảm thấy như ngã vào hầm băng, lạnh thấu xương, mặt tái mét
Cô nhìn về phía Kiều Tranh, lúc này trong mắt Kiều Tranh đầy sự thân thiết, cô vừa chạm đến ánh mắt đó tim đã đau đớn, chỉ đành cúi đầu, giọng như muỗi kêu:
- Tạm biệt
Sau đó bị Triệu Hi Thành đưa đi
Bọn họ đi rồi, Kiều Tranh vẫn đứng ở đó nhìn bóng dáng cô, hồi lâu không động đậy. Không ngờ, vừa về nước đã gặp lại cô…
- Kiều Tranh
Thượng Quan Nhược Tuyết khẽ gọi anh, vẻ mặt u buồn:
- Anh đã nói đã quên cô ấy, muốn bắt đầu lại từ đầu
Bọn họ đứng ở ngoài hành lang, lúc này khách khứa đã vãn, chỉ còn mấy nhân viên đang dọn dẹp
Cho nên giọng nói của cô vang lên trong đại sảnh vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến độ Kiều Tranh không thể bỏ qua nó. Bên tai lại như nghe được giọng nói dịu dàng kia:
- Kiều Tranh, em thích anh, anh thích em không?
- Kiều Tranh, chỉ vì em là con gái nhà giàu nên anh không dám yêu em sao? Anh là kẻ nhu nhược!
- Kiều Tranh, gặp được anh là điều tuyệt vời nhất đời em
- Kiều Tranh, cho dù cả thế giới phản đối chúng ta bên nhau em cũng sẽ không rời bỏ anh
- Kiều Tranh, chia tay đi! Chúng ta không hợp
Tim Kiều Tranh như có con dao chầm chậm cứa qua, đau thấu xương. Anh cười thảm:
- Thì ra có một số việc không hề dễ như anh vẫn nghĩ
Sắc mặt Thượng Quan Nhược Tuyết tái nhợt:
- Nhiều năm như vậy, em vẫn luôn ở bên anh, em vẫn chờ, vẫn chờ, vất vả lắm mới có hi vọng… Kết quả, trong mắt anh vẫn chẳng có em!
Trong giọng nói của cô có nỗi đau khôn cùng
Trong mắt Kiều Tranh là sự áy náy:
- Nhược Tuyết, xin lỗi, là anh không tốt. Rời khỏi anh, đi khắp nơi, em sẽ phát hiện, thì ra Kiều Tranh cũng chẳng là gì, mấy năm qua căn bản không đáng!
- Không! Kiều Tranh, em sẽ không buông tay. Giờ cô ấy đã kết hôn, hai người đã không có khả năng, cuối cùng sẽ có ngày anh phát hiện, thì ra Tống Thiệu Lâm cũng chẳng là gì, mấy năm qua căn bản không đáng!
Lúc Chu Thiến và Triệu Hi Thành rời đi thì đã khuya, trăng tròn vằng vặc giữa đêm đen, vô cùng sáng rỡ
Lái xe đã đứng ở cửa khách sạn chờ bọn họ.
Dọc đường đi, mặt Triệu Hi Thành xanh mét, trong xe là không khí yên tĩnh đáng sợ khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Chu Thiến không dám trêu chọc anh, cô nhìn cảnh vật chạy lùi về phía sau, trong đầu nhớ lại ánh mắt Kiều Tranh nhìn mình. Chu Thiến rất hiểu, là anh ấy nhìn Tống Thiệu Lâm, sự ưu thương và chân tình cũng là cho Tống Thiệu Lâm.
Trong lòng cô chua chát. Anh Kiều Tranh chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt đó… Ánh mắt anh nhìn Chu Thiến chỉ có sự thương tiếc và thân thiết, trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là cô gái nhỏ đáng thương…
Chu Thiến khẽ thở dài.
Lại nghe Triệu Hi Thành bên canh hừ lạnh một tiếng, bên trong xe, độ ấm lại giảm xuống vài phần.
Lái xe Vương nghiêm túc lái xe, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Sau khi về nhà, dường như là Triệu Hi Thành lôi Chu Thiến lên lầu
Lúc này Triệu phu nhân đã ngủ, Triệu lão gia đang ở trong thư phòng , Hi Tuấn buổi tổi chẳng biết đi đâu mà đám người hầu đều sợ cậu chủ nên không ai có thể cứu cô.
Mặt Chu Thiến trắng bệch
Cô giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng tay anh như kìm sắt, nắm chặt cổ tay cô. Đau đớn vô cùng, đau đến độ khiến cô rơi nước mắt
Bọn họ vào phòng, Triệu Hi Thành đẩy cô xuống rồi xoay người khóa cửa lại
Chu Thiến bị anh ta đá xuống đất, may mà thảm dầy, nhưng dù như thế lưng và mông vẫn rất đau
Đến lúc này, Chu Thiến cũng bốc hỏa:
- Vì sao anh không thể nói chuyện bình thường? Dù gì cũng là đàn ông, động một tí lại động tay động chân với vợ!
- Vợ?
Triệu Hi Thành cười lạnh, mắt lóe ra ánh sáng đáng sợ:
- Thì ra cô còn biết cô là vợ tôi! Vậy lúc cô và anh ta mắt qua mày lại còn nhớ cô là vợ Triệu Hi Thành!
- Tôi chẳng cùng ai mắt qua mày lại
Triệu Hi Thành đi đến bên cô, nắm lấy cằm cô khiến cô không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Trán Chu Thiến toát mồ hôi vì đau
Triệu Hi Thành không hề thương tiếc, anh trừng mắt nhìn cô, trong mắt lóe ra sự ngoan lệ:
- Căn bản cô không hề mất trí nhớ. Giờ cô nói cho tôi biết, cô giả mất trí nhớ là có mục đích gì?
Chương 21: Lửa giận bừng bừng
Lúc gần đi, Chu Thiến lại chạm mặt Kiều Tranh một lần. Lúc ấy, Triệu Hi Thành đang bắt tay chào tạm biệt Kiều Tranh, anh nói:
- Kiều tổng xin hãy nghĩ về lời đề nghị khi nãy của tôi, chuyện này rất có lợi với cả hai chúng ta
Kiều Tranh mỉm cười, nho nhã mà lại khiêm tốn:
- Tôi nhất định sẽ suy nghĩ thận trọng, Sếp Triệu đi từ từ
Nói xong, ánh mắt nhìn về phía Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ dồn vàocâu nói nhẹ nhàng:
- Triệu phu nhân, đi thong thả.
Chu Thiến chưa từng thấy ánh mắt này củaanh, dường như có áp lực, vô cùng ưu thương, chân tình sâu sắc và sự bất đắc dĩ vô cùng. Cô không khỏi ngây người, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mànói không nên lời.
Đột nhiên, Triệu Hi Thành ôm thắt lưngcô, tay căng thẳng rồi hung hăng bấm eo cô. Chu Thiến đau đến thiếu chút nữa kêu lớn nhưng lập tức cũng tỉnh táo lại
Cô phẫn nộ nhìn về phía Triệu Hi Thành, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Hi Thành thoải mái nói với Kiều Tranh và Thượng Quan Nhược Tuyết:
- Vợ tôi hôm qua ngủ không ngon, cho nên tinh thần có chút bất an, thật ngại quá
Nghe xong lời này, sắc mặt Kiều Tranh trắng bệch, mà ánh mắt Thượng Quan Nhược Tuyết nhìn cô sắc như đao
Chu Thiến càng tức giận. Anh ta cố ý, anh ta cố ý làm cho anh Kiều Tranh hiểu lầm!
Triệu Hi Thành nhìn biểu hiện của tất cả mọi người, trong lòng cười lạnh rồi quay đầu nhìn Chu Thiến, giọng dịu dàng:
- Còn không mau nói lời từ biệt với sếp Kiều
Nhưng Chu Thiến không có cách nào bỏ quahàn băng trong ánh mắt thâm trầm của Triệu Hi Thành, điều này khiếntrong nháy mắt, máu cô đông cứng lại
Nguy rồi, cô quá sơ suất, giờ cô là vợcủa Triệu Hi Thành, anh ta là người bá đạo như vậy sao có thể cho phépvợ mình thất thố khi gặp lại tình nhân cũ như vậy. Kẻ trời sinh tàn nhẫn như anh ta sẽ làm gì với cô đây?
Vừa nghĩ đến đó, Chu Thiến cảm thấy như ngã vào hầm băng, lạnh thấu xương, mặt tái mét
Cô nhìn về phía Kiều Tranh, lúc này trong mắt Kiều Tranh đầy sự thân thiết, cô vừa chạm đến ánh mắt đó tim đã đau đớn, chỉ đành cúi đầu, giọng như muỗi kêu:
- Tạm biệt
Sau đó bị Triệu Hi Thành đưa đi
Bọn họ đi rồi, Kiều Tranh vẫn đứng ở đó nhìn bóng dáng cô, hồi lâu không động đậy. Không ngờ, vừa về nước đã gặp lại cô…
- Kiều Tranh
Thượng Quan Nhược Tuyết khẽ gọi anh, vẻ mặt u buồn:
- Anh đã nói đã quên cô ấy, muốn bắt đầu lại từ đầu
Bọn họ đứng ở ngoài hành lang, lúc này khách khứa đã vãn, chỉ còn mấy nhân viên đang dọn dẹp
Cho nên giọng nói của cô vang lên trongđại sảnh vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến độ Kiều Tranh không thể bỏ qua nó. Bên tai lại như nghe được giọng nói dịu dàng kia:
- Kiều Tranh, em thích anh, anh thích em không?
- Kiều Tranh, chỉ vì em là con gái nhà giàu nên anh không dám yêu em sao? Anh là kẻ nhu nhược!
- Kiều Tranh, gặp được anh là điều tuyệt vời nhất đời em
- Kiều Tranh, cho dù cả thế giới phản đối chúng ta bên nhau em cũng sẽ không rời bỏ anh
- Kiều Tranh, chia tay đi! Chúng ta không hợp
Tim Kiều Tranh như có con dao chầm chậm cứa qua, đau thấu xương. Anh cười thảm:
- Thì ra có một số việc không hề dễ như anh vẫn nghĩ
Sắc mặt Thượng Quan Nhược Tuyết tái nhợt:
- Nhiều năm như vậy, em vẫn luôn ở bên anh, em vẫn chờ, vẫn chờ, vất vả lắm mới có hi vọng… Kết quả, trong mắt anh vẫn chẳng có em!
Trong giọng nói của cô có nỗi đau khôn cùng
Trong mắt Kiều Tranh là sự áy náy:
- Nhược Tuyết, xin lỗi, là anhkhông tốt. Rời khỏi anh, đi khắp nơi, em sẽ phát hiện, thì ra Kiều Tranh cũng chẳng là gì, mấy năm qua căn bản không đáng!
- Không! Kiều Tranh, em sẽ khôngbuông tay. Giờ cô ấy đã kết hôn, hai người đã không có khả năng, cuốicùng sẽ có ngày anh phát hiện, thì ra Tống Thiệu Lâm cũng chẳng là gì,mấy năm qua căn bản không đáng!
Lúc Chu Thiến và Triệu Hi Thành rời đi thì đã khuya, trăng tròn vằng vặc giữa đêm đen, vô cùng sáng rỡ
Lái xe đã đứng ở cửa khách sạn chờ bọn họ.
Dọc đường đi, mặt Triệu Hi Thành xanh mét, trong xe là không khí yên tĩnh đáng sợ khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Chu Thiến không dám trêu chọc anh, cônhìn cảnh vật chạy lùi về phía sau, trong đầu nhớ lại ánh mắt Kiều Tranh nhìn mình. Chu Thiến rất hiểu, là anh ấy nhìn Tống Thiệu Lâm, sự ưuthương và chân tình cũng là cho Tống Thiệu Lâm.
Trong lòng cô chua chát. Anh Kiều Tranhchưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt đó… Ánh mắt anh nhìn Chu Thiến chỉ cósự thương tiếc và thân thiết, trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là cô gáinhỏ đáng thương…
Chu Thiến khẽ thở dài.
Lại nghe Triệu Hi Thành bên canh hừ lạnh một tiếng, bên trong xe, độ ấm lại giảm xuống vài phần.
Lái xe Vương nghiêm túc lái xe, trên lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
Sau khi về nhà, dường như là Triệu Hi Thành lôi Chu Thiến lên lầu
Lúc này Triệu phu nhân đã ngủ, Triệu lãogia đang ở trong thư phòng , Hi Tuấn buổi tổi chẳng biết đi đâu mà đámngười hầu đều sợ cậu chủ nên không ai có thể cứu cô.
Mặt Chu Thiến trắng bệch
Cô giãy dụa, muốn thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng tay anh như kìm sắt, nắm chặt cổ tay cô. Đau đớn vô cùng, đau đến độ khiến cô rơi nước mắt
Bọn họ vào phòng, Triệu Hi Thành đẩy cô xuống rồi xoay người khóa cửa lại
Chu Thiến bị anh ta đá xuống đất, may mà thảm dầy, nhưng dù như thế lưng và mông vẫn rất đau
Đến lúc này, Chu Thiến cũng bốc hỏa:
- Vì sao anh không thể nói chuyện bình thường? Dù gì cũng là đàn ông, động một tí lại động tay động chân với vợ!
- Vợ?
Triệu Hi Thành cười lạnh, mắt lóe ra ánh sáng đáng sợ:
- Thì ra cô còn biết cô là vợ tôi! Vậy lúc cô và anh ta mắt qua mày lại còn nhớ cô là vợ Triệu Hi Thành!
- Tôi chẳng cùng ai mắt qua mày lại
Triệu Hi Thành đi đến bên cô, nắm lấy cằm cô khiến cô không thể không ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh. Trán ChuThiến toát mồ hôi vì đau
Triệu Hi Thành không hề thương tiếc, anh trừng mắt nhìn cô, trong mắt lóe ra sự ngoan lệ:
- Căn bản cô không hề mất trí nhớ. Giờ cô nói cho tôi biết, cô giả mất trí nhớ là có mục đích gì?
Chương 22: Cô vĩnh viễn là đàn bà của Triệu Hi Thành tôi
Chu Thiến chỉ cảm thấy ngực như có ngọnlửa bốc thẳng lên. Anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy, chỉvì thân thể này là của vợ anh ta sao? Đúng là kẻ biến thái!
Chu Thiến hung hăng trừng mắt nhìn, trong mắt đầy sự căm hận và khinh thường, cô lạnh lùng nói:
- Chẳng phải anh ỷ vào mình làđàn ông sao? Chẳng phải ỷ vào sức khỏe hơn tôi sao? Anh kiêu ngạo cáigì! Buông tay, buông tay!
Triệu Hi Thành giật mình, ánh mắt của côlàm tim anh trầm xuống. Vì sao, với một lái xe cô cũng có thể cười nóivui vẻ, với gã kia thì dịu dàng tình cảm mà với người chồng như anh thìlại chẳng nói được một câu dễ nghe?
Anh cảm thấy tim như bị một bàn tay bóp chặt, vô cùng đau đơn
Anh buông tay ra, mặt cô bị anh bóp cóvết xanh tím, trên da dẻ trắng như tuyết trông vô cùng đáng sợ. Tronglòng anh dâng lên cảm giác thương xót, hình như ra tay quá nặng. Anhvươn tay định đỡ cô dậy nhưng Chu Thiến lại hiểu lầm là anh định ra tay, cô dùng sức gạt tay anh, ánh mắt càng thêm phẫn hận!
Mắt Triệu Hi Thành nheo lại, sắc mặt âm trầm đáng sợ:
- Sao? Người tình cũ đã trở lại, có núi dựa vào thì bắt đầu cứng đầu?
Chu Thiến đứng dậy, cô cố gắng nhịn đau,lưng thẳng tắp, lạnh lùng nhìn Triệu Hi Thành, hai mắt như hai viên bảothạch lóe sáng kinh người. Hai má vì phẫn nộ mà ửng hồng. Lúc này cô cóthần thái xinh đẹp khiến người ta mê hồn, đoạt phách
Cơn tức giận của Triệu Hi Thành lập tức bị dập tắt một nửa
- Tôi nói lần cuối, tôi không giả mất trí nhớ, tôi căn bản không biết quan hệ của mình với Kiều Tranh.
- Nếu cô không nhớ anh ta thì sao lại như mất hồn lạc phách thế. Tống Thiệu Lâm, cô cho tôi là thằng ngốc?
Chu Thiến nhất thời nghẹn họng, cái này thật khó giải thích
Triệu Hi Thành cười lạnh:
- Diễn đi, sao không diễn tiếp
Chu Thiến ngồi xuống giường, hồi lâu sau mới nói:
- Tin hay không tùy anh, tôi không muốn giải thích
- Tống Thiệu Lâm, tôi mặc kệ cômất trí nhớ thật hay mất trí nhớ giả, về sau không cho cô gặp anh ta. Cô là đàn bà của tôi, điều này cô phải nhớ kĩ lấy
Anh hơi ngừng lại, khuôn mặt tuấn tú đầy tà khí và âm ngoan
- Cô cũng biết tính tôi rồi, chọc giận tôi không chỉ cô, ngay cả Kiều Tranh… hừ hừ… Triệu Hi Thành liên tục cười lạnh
Lời này vô cùng kích thích Chu Thiến, đầu cô như có sấm nổ, bật thốt:
- Không được làm thương tổn anh ấy
Triệu Hi Thành đột nhiên ngừng lại. Anh chỉ gắt gao nhìn cô, đôi mắt tối đen như hang động sâu đáng sợ, có thể nuốt trôi vạn vật
Sau đó anh đột nhiên vươn tới, đẩy cô xuống giường, chân thon dài gắt gao chặn cô lại, sau đó hung hăng hôn cô
Nụ hôn này thô bạo, dã man như muốn pháhủy điều gì đó, lại như muốn cướp lấy cái gì. Có sự phẫn nộ vô cùng vàcả sự đau đớn vô cùng
Môi Chu Thiến bị anh cắn sinh đau. Cô tức giận đến run người, hai tay ra sức nắm tóc Triệu Hi Thành, sức lớn đếngiật tung một nắm tóc
Triệu Hi Thành ngẩng đầu, trong mắt là sự phẫn nộ và thô bạo, nếu nhìn kĩ sẽ thấy cả sự đau đớn nữa
Nhưng Chu Thiến cũng không phát hiệnnhững điều đó. Lúc này trong lòng cô chỉ có sự chán ghét và oán hận, ánh mắt nhìn anh như nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời. Cô nghiến răng nghiếnlợi nói:
- Buông! Đừng đem thân thể dơ bẩn của anh chạm vào tôi!
Vẻ đau đớn trong mắt Triệu Hi Thành càng đậm:
- Cô sớm biết anh ta sẽ về nước rồi, vẫn không cho tôi chạm vào là thủ thân vì anh ta!
- Triệu Hi Thành, anh đừng vô sỉnhư vậy, đừng có dùng đầu óc dơ bẩn của anh mà nghĩ người khác cũng nhưanh. Anh gian díu cùng bạn thân của tôi, với hôn nhân anh không hề cóchút quan niệm đạo đức nào, anh nghĩ ai cũng hạ lưu như anh
- Câm miệng!
Triệu Hi Thành hét lớn, sau đó hai tay gắt gao bóp cổ cô. Sắc mặt vô cùng đáng sợ:
- Cho tới nay tôi luôn thông cảmcô mất trí nhớ mà sợ hãi với hoàn cảnh xa lạ nên kháng cự tôi. Tôi vẫnnghĩ nên cho cô chút thời gian nên không ép buộc cô. Nhưng tôi sai rồi,cô chính là loại đàn bà không có tim! Hôm nay tôi sẽ để cho cô làm đànbà của tôi, tôi phải bắt cô hiểu được, cô vĩnh viễn là đàn bà của TriệuHi Thành, cả đời này đừng hòng trốn thoát
Chương 23: Vũ khí bí mật 1
Chu Thiến bị anh ta bóp cổ không thởđược, trước mặt tối sầm, đầu óc trống rỗng. Lúc này trong lòng cô khônghề sợ hãi, thậm chí cô còn nghĩ, cũng tốt, cứ bóp chết cô đi, như vậylinh hồn cô được tự do, trở về thân thể của mình, có thể chính đại quang minh xuất hiện trước mặt Kiều Tranh….
Ý thức của cô càng lúc càng mơ hồ, ngay lúc cô sắp ngất thì Triệu Hi Thành đột nhiên buông tay
Cổ họng Chu Thiến nới lỏng, lập tức ho sặc sụa. Ho đến không thở được, cả người cuộn tròn lại
Triệu Hi Thành đứng thẳng dậy, bắt đầucởi quần áo, động tác vô cùng thô bạo, đến chỗ cúc áo khó cởi thì kéothẳng. Nhất thời, cúc áo bị giật đứt văng tung tóe
Ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt có sự điên cuồng, có lửa giận như muốn thiêu đốt mọi thứ
Chu Thiến nằm trên giường thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, lạnh lùng nhìn chăm chú những độc tác của anh, trongmắt đầy sự thù hận, coi thường
- Triệu Hi Thành, tôi chỉ là vợanh chứ không phải là nô lệ của anh, không phải anh muốn đối xử với tôithế nào cũng được. Anh có tôn trọng tôi chút nào không?
Cô vừa nói vừa chậm rãi lùi về phía sau
Triệu Hi Thành nhanh chóng cởi sạch áo, lộ ra cơ bắp săn chắc, dưới ánh đèn, làn da nâu sáng bóng đầy gợi cảm
Triệu Hi Thành cúi người, hai tay chống hai bên cô, nhốt cô vào giữa. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm u:
- Tôn trọng cô? Nhìn cô và ngườiyêu cũ liếc mắt đưa tình mà thờ ơ chính là tôn trọng cô à? Cô coi TriệuHi Thành tôi là cái gì? Tống Thiệu Lâm, cô chấp nhận số mệnh đi! Dù chết cô cũng là vợ của Triệu Hi Thành tôi. Giờ cô nên thực hiện chức tráchcủa một người vợ đi
Anh dùng sức kéo lễ phục của cô. Xoạc một tiếng, bộ ngực của cô hiện ra trước mặt anh. Hai điểm hồng trước ngựcnổi bật trên làn da trắng như tuyết tựa như hai đóa hoa hồng mảnh mai
Hơi thở của Triệu Hi Thành lập tức trởnên dồn dập, yết hầu anh nuốt mạnh, dưới bụng như có lửa đốt. Anh cúiđầu điên cuồng hôn lên đóa hồng đóa, tay xoa đùi cô, cấp tốc chuyển lênphía trên, động tác thô bạo
Triệu Hi Thành chỉ thấy trong lòng như có lửa cháy bừng bừng, chỉ muốn phát tiết ra
Đây là đàn bà của anh, cô vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về anh. Ở đây, ở đây, cả đây nữa. Đều là của anh
Nụ hôn của anh rơi nhanh, vừa hôn vừa căn, không chút nể tình, da dẻ trắng nõn đã để lại vết hồng ái muội
Nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Triệu Hi Thành.
Sau tiếng xoạc kia, Chu Thiến không tựchủ được mà run người. Sự đáng sợ đêm đó lại xuất hiện trong đầu cô, sựsợ hãi và xấu hổ vô cùng nhanh chóng lấp đầy lòng cô
Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Côbiết, lần này dù khóc lớn anh ta cũng sẽ không buông tha. Lúc này, anhnhư con dã thú điên cuồng. Không, anh ta vốn là một con thú đội lốtngười!
Nhưng anh ta nghĩ cô sẽ để anh ta khinhthường cô hết lần này đến lần khác sao? Triệu Hi Thành, tôi sẽ làm choanh không dám chạm vào tôi!
Cô cố gắng bỏ qua cảm giác đau đớn, ngứangáy trên người, đưa tay về phía gối đầu, sau đó lo lắng sờ soạng. Nhưng cô thật sự quá khẩn trương, cũng quá sợ hãi, sờ soạng một hồi cũng chưa tìm được thứ cô muốn
Mà đúng lúc này, Triệu Hi Thành lại xoa lên chỗ bí mật của cô, chỗ mẫn cảm nhất, vô cùng có kĩ xảo
Chu Thiến chỉ cảm thấy cả người như bịthiêu cháy, cảm giác tê dại như điện giật lan khắp toàn thân. Đồng thờicảm giác hưng phấn đầy xa lạ khiến cả người cô run lên
Chu Thiến không nhịn được khẽ rên rỉ
Chương 24: Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm
Chu Thiến 21 tuổi chưa từng có quan hệnhư thế này với bất kì người đàn ông nào. Nhiều năm qua, không phảikhông có người từng theo đuổi cô nhưng vì trong lòng cô từ trước đến giờ chỉ có một mình Kiều Tranh nên chưa từng cho ai cơ hội. Cho nên trướckhi xảy ra tai nạn xe, ngay cả nụ hôn đầu tiên cô cũng không có. Vớichuyện nam nữ, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm
Cho nên khi Chu Thiến nghe được tiếng rên rỉ của chính mình thì vừa thẹn vừa quẫn, hận không thể đập đầu mà chết. Thật không hiểu vì sao mình rõ ràng rất ghét anh ta nhưng lại có khoáicảm này. Tivi, trong sách chẳng phải đều nói lưỡng tình tương duyệt mớicảm thấy khoái hoạt sao?
Cô lấy gối đầu che đi khuôn mặt nóng bỏng của mình, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một kết luận: – đây nhất địnhlà thân thể Tống Thiệu Lâm tác quái, không liên quan đến cô! Nghĩ nhưvậy mới khiến sự xấu hổ trong lòng hơi giảm bớt
Bên tai lại nghe được tiếng cười nhạo của Triệu Hi Thành:
- Xem ra thân thể cô rất hoan nghênh tôi đấy
Sau đó là tiếng anh ta tháo thắt lưng
Cùng lúc đó, môi Chu Thiến cũng chạm được đến thứ cô muốn – tỏi!
Đó là lần trước về nhà mẹ đẻ cô lấy đượctỏi, cô vì dùng lúc khẩn cấp lại sợ người hầu quét dọn phát hiện nêngiấu nó vào trong gối đầu mình. Không ngờ phát huy công dụng nhanh nhưvậy
Cô dùng tốc độ nhanh nhất lấy tỏi ra, vội cho vào miệng, ra sức nhai. Trong nháy mắt, vị cay nồng của tỏi kíchthích giác quan của cô, nước mắt trào ra
Lúc này, thân thể nóng bỏng của Triệu Hi Thành áp tới, chặt chẽ tiếp xúc với cơ thể nóng bừng của cô, hai người cùng run lên
Triệu Hi Thành kéo gối đầu trên mặt cô xuống, không nhịn được cười khẽ:
- Xấu hổ cái gì? Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên của chúng ta!
Bởi vì Chu Thiến không còn phản đối kịchliệt như trước nên lửa giận của Triệu Hi Thành rút đi không ít, hơn nữacô ngây ngô như vậy khiến anh có cảm giác mới mẻ, giống như đêm tân hôncủa hai người vậy. Trong lòng Triệu Hi Thành dấy lên chút chờ mong, cólẽ qua lúc này, quan hệ của bọn họ sẽ cải thiện, chẳng phải vẫn nõi, vợchồng đánh nhau đầu giường, giảng hòa cuối giường sao? Có lẽ bọn họ cóthể bắt đầu lại một lần nữa!
Lòng anh nhất thời dâng lên cảm giác dịu dàng, động tác cùng dịu dàng hơn
Triệu Hi Thành cúi xuống hôn môi cô…
Giây sau, anh vội vã ngẩng đầu lên, ánhmắt trừng lớn, trong mắt là sự khó tin vô cùng. Máu trên mặt rút sạch,tái nhợt như tờ giấy
Miệng cô lại có tỏi
Dạ dày anh bị càn quấy như ai đó bài sơn đảo hải
Anh bưng miệng, vội nhảy xuống giường, như tên bắn chạy vào nhà vệ sinh, ngồi xổm ở toilet mà nôn
Chu Thiến cũng ngồi dậy, tùy tiện chọnlấy một bộ quần áo mặc vào, sau đó đi đến trước cửa nhà vệ sinh, dựacửa, lạnh lùng nhìn bộ dạng nôn mửa chật vật của Triệu Hi Thành, cười vô cùng đắc ý
- Rất khó chịu đúng không! Cáinày cũng không trách tôi được, ai bảo anh quá đáng như vậy, tôi chỉ tựphòng vệ thôi! Xem anh sau này còn dám tùy tiện chạm vào tôi nữa không!
Trong lòng cô chỉ có hai chữ: đáng đời!
Buổi tối Triệu Hi Thành vốn không ăn gì, nôn mấy lần nhưng dạ dày vẫn cuộn lại, cho nên vẫn cứ nôn khan, nôn cả ra mật.
Cả người toát mồ hôi lạnh, mồ hôi tránđầm đìa như mưa, cả người co rút lại, tay nắm bồn cầu vì dùng sức màtrắng xanh. Cả người khó chịu vô cùng, hơn nữa sự khó chịu, đau đớndường như không dừng lại! Triệu Hi Thành hận không ai có thể một gậy đập ngất mình đi! Chu Thiến nhìn, cũng thấy rằng quá không ổn, sao nôn lâunhư vậy? Lúc đó Hi Tuấn cũng không nói sẽ nôn nhiều như thế này mà
Giờ sắc mặt anh tái nhợt như tro tàn,nhìn trông cũng sắp té xỉu, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ! Cô cũng chỉlà muốn dạy dỗ anh ta một chút thôi chứ đâu muốn lấy mạng anh ta!
Cô bước lên, ngồi xổm xuống bên cạnh, vỗvỗ lưng Triệu Hi Thành, bàn tay chạm đến lưng cảm giác lạnh lẽo vô cùng. Cô hoảng sợ, sốt ruột hỏi:
- Anh thế nào rồi? Sao nôn kinhnhư vậy? Chỉ là tỏi thôi mà, có phải độc dược đâu! Sao khoa trương vậy!Này! Đừng có làm tôi sợ
(Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ)
Chương 25: Chỉnh Triệu Hi Thành thê thảm 2
Ai ngờ Triệu Hi Thành lại nôn càng ghê hơn, anh vừa nôn khan, vừa thở hổn hển, đứt quãng nói:
- Cô… cô tránh xa tôi một chút… miệng cô… miệng có mùi tỏi…
Chu Thiến vội vàng đứng lên chạy đi xúc miệng, chờ cô xúc miệng xong thì Triệu Hi Thành cũng dần dịu xuống
Triệu Hi Thành chậm rãi đứng lên, anh cảm thấy cả người như bị rút sức, không còn tí sức lực nào, cảm giác ngườirét đến thấu xương, cả người khẽ run lên
Chu Thiến có chút áy náy nhìn anh, côkhông nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy, làm anh khổ sở như vậy. Anh giờthoạt nhìn trông tái mét, rất suy yếu, làm gì còn khí phách mười phần,uy phong lẫm lẫm như thường
Cô rụt cổ, nhỏ giọng hỏi:
- Anh không sao chứ? Có cần đến bệnh viện xem không?
Anh chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi nhìn vềphía cô, lông mi dày khẽ nhíu lại, đôi mắt bình thường đầy ánh đào hoagiờ mất đi sự sáng rọi, mắt tối sầm, như có hơi nước phủ. Trong đó không có lửa giận như Chu Thiến tưởng tưởng, chỉ là thần sắc lạnh như băngcùng với cảm xúc mà nàng không thể hiểu được
Đôi môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch, hơi thởgấp. Thân thể trần trụi đầy mồ hôi, ngực thở phập phồng. Nhìn anh nhưvậy vừa có cảm giác yếu ớt suy sụp mà lại có loại phong tình động lòngngười
Anh cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, khôngtức giận, không chất vấn, không nói câu gì. Nhưng thần sắc như hận, nhưbuồn trong mắt anh lại khiến tim Chu Thiến như bị trói chặt lại
Chu Thiến cúi đầu
Triệu Hi Thành chậm rãi đi tới, Chu Thiến nghĩ anh định động thủ với cô, vai không khỏi hơi run lên nhưng côkhông né tránh. Giờ cô muốn né tránh, thậm chí là chống đối lại vô cùngdễ dàng nhưng chẳng hiểu sao cô cũng không bước đi
Là vì áy náy nên cô nguyện ý cho anh xả giận. Cô tự nhủ với mình
Nhưng Triệu Hi Thành đi đến bên cô nhưngcũng không dừng bước, lướt qua cô, đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, không quay đầu liếc cô lấy một lần
Sau đó nghe thấy tiếng xả nước trong phòng tắm
Chu Thiến ngẩn người. Cô nhìn cửa phòng tắm, trong lòng rối loạn, mơ hồ
Sự bình tĩnh quá mức này căn bản khôngphải là tính cách của Triệu Hi Thành. Hay là anh ta chờ khôi phục sứckhỏe lại thì đối phó với cô?
Cô đi ra ngoài, giúp anh lấy một bộ áo ngủ, đặt ở ngoài phòng tắm rồi khẽ nói:
- Quần áo anh tôi để ngoài cửa
Trong phòng tắm yên tĩnh, ngay cả tiếng nước chảy cũng không có. Chu Thiến hơi dừng lại rồi nói tiếp:
- Tôi không biết phản ứng của anh lại nghiêm trọng như vậy, hại anh như thế này… tôi xin lỗi!
Câu xin lỗi này của cô là thành tâm thành ý. Chuyện hôm nay, đổi lại góc nhìn khác, anh ta cho rằng cô là vợ củaanh ta, làm chuyện đó là đương nhiên. Hơn nữa… thân thể này cảm thấysung sướng là thật, đổi lại làm Tống Thiệu Lâm chưa chắc sẽ từ chối anhta….
Trong phòng tắm vẫn chỉ im ắng. Chu Thiến không khỏi cao giọng:
- Này! Anh có nghe không? Nói gì đó đi được không!
Yên lặng. Trả lời cô vẫn chỉ là sự yên lặng
Chu Thiến cảm thấy lạ, cô gõ cửa phòng tắm, gọi lớn:
- Triệu Hi Thành, Triệu Hi Thành, anh có ổn không! Trả lời tôi đi
Vẫn không có gì đáp lại.
Chu Thiến nóng nảy, đẩy cửa phòng tắm ra. Tình cảnh bên trong khiến tim cô như vọt ra ngoài.
Chương 26: Đổ bệnh nặng
Trong phòng tắm sương mù lượn lờ.
Dưới ánh đèn màu cam, Triệu Hi Thành ngãtrong bồn tắm lớn. Đầu ngoẹo sang một bên, tay vắt trên thành bồn, vôlực cúi xuống, mặt tái như tuyết
Mặt Triệu Hi Thành ửng hồng hơi mất tựnhiên, hai mắt hơi mấp máy, lông mi rậm hơi rung, mặt nhăn lại, dườngnhư đang phải chịu nỗi đau cực lớn.
Khi Chu Thiến nhìn thấy cảnh này thì tim như nhảy ra ngoài.
Cô vọt tới bên ngoài anh, kích động vỗ vỗ cánh tay lộ ra ngoài. Chu Thiến hoảng sợ phát hiện, da anh nóng bừng.Anh bị sốt, Chu Thiến gấp đến độ nói lắp bắp
- Triệu Hi Thành, anh… anh sao vậy? Anh mau… mau tỉnh lại! Đừng làm tôi sợ!
Cô lại nhẹ vỗ mặt anh:
- Tỉnh đi, tỉnh lại nào!
Lông mày Triệu Hi Thành giật giật, khẽ rên lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn, sau đó gục đầu sang một bên
Chu Thiến bị dọa đổ mồ hôi lạnh, tim nhưnhảy ra ngoài, cô run run vươn tay sờ mũi anh, xác định anh chưa tắtthở, chỉ mới hôn mê thì lòng mới thoáng lơi lỏng
Chu Thiến đứng lên, hoảng đến độ chạyquanh, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đưa đến bệnh viện? Đánh thứcmọi người? Gọi xe cứu thương? Nhất thời cô không biết nên làm gì mớitốt, thái dương toát mồ hôi lạnh
Bình tĩnh, bình tĩnh, cô hít sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Trước tiên kéo Triệu Hi Thành trong nước ra, nước đã dần lạnh, anh ta ngâm mình trong nước lạnh chắc chắn sẽ càngthêm bệnh
Cô đi đến bên bồn tắm, hai tay luồn quanách anh, muốn đỡ anh lên nhưng anh thực sự quá nặng, sức của cô khôngthể đỡ lên được. Phải gọi người giúp, cô nghĩ
Cô chạy ra khỏi phòng, vội vã chạy xuốngdưới lầu, vừa vặn gặp Hi Tuấn đi từ ngoài vào. Chu Thiến như gặp đượccứu tinh. Cô nhào tới trước mặt anh, lo lắng nói:
- Hi Tuấn, mau đi theo chị!
Hi Tuấn thấy vẻ mặt cô kinh hoàng, vừa định hỏi cô đã xảy ra chuyện gì thì đã bị cô kéo lên tầng
Triệu Hi Tuấn không hiểu ra sao, chạytheo cô vào phòng, đến phòng tắm, thấy anh mình té xỉu ở bồn tắm thìbiến sắc, hoảng sợ nói:
- Có chuyện gì đây?
Chu Thiến đi đến bên cạnh Triệu Hi Thành, vội la lên:
- Giờ không phải lúc nói chuyện đó. Anh ấy giờ đang sốt, chúng ta đỡ anh ấy lên giường đã!
Cuối là là đàn ông, Triệu Hi Thành có thể một mình vững vàng ôm Triệu Hi Thành đến giường. Chu Thiến cầm khăn tắm lau khô nước trên người Triệu Hi Thành, giúp anh mặc quần áo, đắp chăn. Lúc này cũng chẳng có chỗ để mà ngại ngùng.
Triệu Hi Tuấn sờ trán anh mình, nhíu mày:
- Sao sốt kinh vậy, ban ngày chẳng phải vẫn tốt sao?
Chu Thiến cúi đầu:
- Anh ấy gặp tỏi, nôn rất ghê, sau đó thì sốt
Triệu Hi Tuấn kinh ngạc:
- Anh ấy biết rõ bị dị ứng tỏi, sao lại ăn phải tỏi?
Chu Thiến hổ thẹn nói không nên lời. Triệu Hi Tuấn thấy cô như vậy thì ngầm hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không gạn hỏi
- Giờ có phải nên đưa anh ấy đến bệnh viện không? Chu Thiến nhỏ giọng hỏi.
Triệu Hi Tuấn lấy điện thoại di động ra, vừa bấm số vừa nói:
- Gia đình mình có bác sĩ, rất quen thuộc với bệnh trạng của anh
Anh gọi điện thoại, sau đó đi đến một bên, nhỏ giọng nói gì đó. Cuối cùng còn mãi nhấn mạnh bảo bác sĩ phải nhanh đến
Chu Thiến nhìn Triệu Hi Thành trên giường, trong lòng vô cùng áy náy, không ngừng nói thầm trong lòng:
- Xin lỗi… xin lỗi…