Một tháng trước...
Căn nhà kho mù mịt khói đen, khói nồng nặc đến nỗi tôi ho sặc sụa. Cứ bước đi một bước, những mẩu gỗ cháy nham nhở từ trần nhà lại rơi xuống lụp bụp, lửa cháy bừng bừng tỏa ra khí nóng rát khiến tôi không thể thở nổi, tôi có cảm giác mình sắp biến thành than đến nơi...
\\\"Hựu Tuệ, tôi không khách sáo nữa đâu, tôi đi trước đây... Cô ở lại phía sau mà làm cún sủa gâu gâu nhé! Hơ hơ hơ...\\\"
\\\"Kim Nguyệt Dạ... cậu... đứng lại cho tôi...\\\"
Hà hà! Ta đuổi kịp mi rồi! Kim Nguyệt Dạ!
\\\"Kim Nguyệt Dạ.... cậu không thắng nổi tôi đâu... đợi mà làm cún đi...\\\"
Í? Kim Nguyệt Dạ ở ngay sau lưng tôi, hắn... bỗng đứng sững lại, không nhúc nhích.
Tại sao...hắn...tại sao hắn lại mỉm cười nhìn tôi? Đúng thế, hắn đang cười nhưng tôi lại cảm thấy đôi mắt ấy như đang khóc...
Không đúng... Không đúng! Không đúng!
Rầm ầm ầm...
Một cái trần nhà to đùng bị lửa thiêu đột ngột rơi xuống, rơi vào chính giữa tôi và Kim Nguyệt Dạ. Khói bụi mù mịt làm tôi không tài nào mở mắt ra để nhìn Kim Nguyệt Dạ.
Mọi người ở ngoài nhà kho...
Tô Cơ... Hiểu Ảnh... Lý Triết Vũ... Lăng Thần Huyền... Hắc Long... Tiểu Di... còn có cả cảnh sát... lính cứu hỏa...
Họ đều tròn xoe mắt, kinh ngạc nhín cảnh tượng khủng khiếp trước mặt...
Còn tôi lúc này chôn chân như tượng đất, toàn thân đông cứng lại, đứng ngây người ra đó...
\\\"Không... Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Cậu ở đâu? Cậu mau ra đây! Kim Nguyệt Dạ!\\\" Tôi bỗng bừng tỉnh, hét lên như một người điên giữa biển lửa.
Không được... Tôi phải quay lại nhà kho để cứu Kim Nguyệt Dạ!
Nếu không... Nếu không hắn chết mất!
Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, co giò lao vội về phía nhà kho, nhưng bị Lý Triết Vũ kéo tay ngăn lại.
\\\"Hựu Tuệ! HựuTuệ! Nhà kho sắp sập rồi! Đừng qua đó!\\\"
\\\"Không! Lý Triết Vũ! Cậu buông tôi ra! Tôi phải đi cứu Kim Nguyệt Dạ!\\\" Toi gào lên như người mất trí, \\\"Cậu ấy bị thương ở chân! Cậu ấy vì bảo vệ tôi nên mới bị thương! Tôi phải đi cứu cậu ấy!\\\"
Rầm... rầm...
Một cột chống của nhà kho lại gãy gập, căn nhà kho như muốn đổ sập xuống trong tích tắc...
Lý Triết Vũ thấy tôi mắt long lanh ngấn lệ, đột nhiên đẩy mạnh tôi về phía sau cương quyết nói: \\\"Hựu Tuệ, cô đợi ở đây! Tôi sẽ đi cứu Dạ!\\\"
\\\"Lý Triết Vũ...\\\"
Tôi chưa dứt lời thì Lý Triết Vũ đã xông vào biển lửa.
Rầm...
Một cột chống nữa lại rơi xuống...
Tôi như bị hóa đá chết đứng tại chỗ, những luồng khí nóng bỏng rát thôi mạnh về phía tôi, tôi thấy đầu mình hoàn toàn trống rỗng...
\\\"Tất cả mọi người lùi lại phía sau! Đội cứu hỏa rút quân thôi!\\\" Một bác cảnh sát cầm loa hét lên.
Rút quân? Sao lại rút quân? Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ còn ở trong đó!
\\\"Không được!... Không ai được rút! Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ còn ở trong đó, họ vẫn chưa ra! Sao các chú muốn rút là rút?\\\" Tôi hốt hoảng cực đọ, nắm lấy tay bác cảnh sát ra sức lay.
\\\" Tô Hựu Tuệ, đứng như thế, chúng ta phải nghe theo sự chỉ huy của bác í!\\\" Anna vội lao tới, gắng hết sức kéo tay tôi đang bám chặt bác cảnh sát như keo.
Tôi cả mọi người đều tròn dẹt mắt nhìn tôi, chắc họ nghĩ tôi bị điên... ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Nhưng... tôi không thể để Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ bị kẹt lại trong đó!
Chỉ cần họ bình an ra khỏi nhà kho thì tôi có bị điên cũng được.
\\\"Tô Hựu Tuệ nói đúng đấy! Sao các chú lại làm như thế? Các chú không cứu thì cháu cứu!\\\" Lăng Thần Huyền nói đoạn đính lao vào nhà kho đang cháy ngùn ngụt thì bị Tô Cơ chặn lại.
\\\"Lăng Thần Huyền, cậu chán sống rồi hả?\\\"
\\\"Bỏ tay ra, Tô Cơ! Tôi không thể giương mắt nhìn anh em của mình vùi thân trong biển lửa!\\\"
Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ vùi thân trong biển lửa?
Cả nhà kho đã bị cả biển lửa nuốt trôi trong tích tắc, không còn nhìn thấy rõ cột kèo và khung nhà nữa.
Tiếng lửa cháy lép bép, khói bốc lên ngùn ngụt, thêm vào đó là mùi gỗ bị đốt khét lẹt.
Ầm!
Nhà kho giống như một khu nhà ọp ẹp dột nát, đổ rầm xuống. Tất cả mọi thứ đều biến mất...
Kim Nguyệt Dạ...
Lý Triết Vũ...
Bọn họ ở trong đó...
\\\"Thắng ư?\\\" Tôi như con thú hoang bị chạm tới vết thương, lao đến chỗ Anna gào lên \\\"Lúc này mà cô còn có tâm trạng nói thắng thua nữa cơ á... Cô...!\\\"
\\\"Không phải lúc nào cô cũng muốn thắng Dạ sao?\\\" Anna nhìn tôi chằm chằm như muốn xuyên thẳng vào tim tôi.
\\\"Ha ha ha... Thắng rồi... Thắng thật rồi...\\\" Tôi bật cười, tiếng cười tràn đầy sự tuyệt vọng.
Đúng thế, chẳng phải Tô Hựu Tuệ này luôn muốn thắng Kim Nguyệt Dạ sao? Bây giờ tôi đã thắng hoàn toàn rồi, ngay cả kì phùng địch thủ của tôi cũng biến mất tăm rồi...
\\\"Tôi... tôi không muốn chiến thắng như thế này...\\\" Mặt mũi tèm lem nước mắt, tôi tự lẩm nhẩm một mình.
\\\"Cô không muốn thắng nữa ư?\\\" Anna kinh ngạc nhìn tôi
\\\"...\\\"
\\\"Xem ra cuộc thi đấu này đã có kết quả cuối cùng rồi!\\\"
Thi đấu? Kết quả? Cô ta nãy giờ nói linh tinh gì vậy?
Tôi còn chưa kịp hiểu điều gì xảy đến thì Anna đã vội vã móc di động từ trong túi áo ra, bấm phím gọi.
\\\"Báo cáo, cuộc thi kết thúc, kết quả số 2.\\\"
Kết quả số 2? Cái gì mà lộn xộn vậy, tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết.
Tôi định ngước đầu lên nhìn Anna đang đứng cách đó không xa thì đột nhiên một trận gió to thổi ào tới, cuốn tôi ngã sõng soài trên đất! Tiếp theo đó, một âm thanh như bát mẻ từ xa vang đến...
\\\"Tôi tuyên bố... người thắng cuộc cuối cùng trong cuộc thi lần này là trường Sùng Dương! Xin chúc mừng trường Sùng Dương!\\\"
Hơ... Ai đang nói oang oang trên đầu tôi thế nhỉ? Tôi gắng hết sức ngóc đầu lên nhìn.
Ối cha mẹ ơi, có máy bay trực thăng lượn như nhặng trên đầu tôi. Tiếng nói lúc nãy vọng từ máy bay trực thăng xuống.
\\\"Nhìn kìa, ở trong đó có người!\\\"
Tôi nghe thấy tiếng hét như xé vải liền căng mắt nhìn về phía trước, chẳng mảy may để ý tay mình bê bết đất, dùng tay dụi lấy dụi để mắt.
Sau làn khói đen dày đặc là một bóng người... không là hai bóng người mới đúng...
Hai bóng người càng lúc càng rõ mồn một...
Nhìn rõ rồi... rõ rồi... là họ!
\\\"Kim Nguyệt Dạ! Lý Triết Vũ!\\\" Tôi kinh ngạc reo lên, vẫy tay loạn xạ.
Bác cảnh sát già vội vàng dẫn theo đội cứu hộ lao tới trợ giúp. Ngay cả nhân viên y tế cũng tới, họ ngồi trên thảm cỏ bên ngoài nhà kho, băng bó vết thương cho Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ vừa từ cõi chết trở về.
\\\"Kim Nguyệt Dạ...! Tôi... tôi cứ tưởng cậu...\\\" Tôi chạy ùa đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ, muốn nói nhưng xúc động quá, cứ ngắc ngứ trong họng không sao thốt ra lời.
\\\"Chắc bé Hựu Tuệ nghĩ tôi ngủm rồi chứ gì?\\\" Tên Kim Nguyệt Dạ mệt rã rời mà vẫn nhoẻn miệng cười toe toét, trông rất gian manh.
\\\"...\\\" Hừ, tên khốn này dám giễu cợt tôi, uổng công lúc nãy tôi lo cho hắn gần chết!
\\\"Lý Triết Vũ, cậu sao rồi?\\\" Tô Cơ đột nhiên đi đến hỏi.
Chết thật! Tôi chỉ mải lo cho Kim Nguyệt Dạ, bỏ quên mất Lý Triết Vũ... Tôi quay đầu về phía Lý Triết Vũ, đôi mắt Vũ ánh lên vẻ không vui, làm những lời hỏi han ân cần của tôi thoáng chốc tiêu tan hết.
\\\"Xin mọi người tránh ra, xin mọi người tránh ra...\\\"
Đột nhiên, phía xa xa có một nhóm người hùng hổ đi đến. Họ mặc đồng phục, hình như là người của Viện nghiên cứu.
\\\"Chính là 2 cậu nhóc này!\\\" Trưởng nhóm chỉ về phía Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ. Trong tích tắc, bọn họ đã vậy kín lấy Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ.
\\\"Các người... các người... muốn làm gì?\\\" Tôi ngơ ngác há hốc mồm, đứng ngoài vòng bủa vây của đám người đó.
\\\"Các bạn trẻ vẫn ổn cả chứ?\\\" Trong lúc đầu óc chúng tôi đang lùng bùng, không hiểu chuyện gì thì một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng tôi, tôi quay lại nhìn, hóa ra là ông chú râu xồm Nhã Văn.
\\\"Chú Nhã Văn, sao chú lại tới đây ạ?\\\" Kim Nguyệt Dạ tò mò hỏi.
\\\"Các anh kiểm tra lại kết quả, có lẽ giống như dự đoán của chúng tôi!\\\" Chú Nhã Văn không trả lời Dạ mà đi thẳng về phía những người ban nãy rồi nói với họ.
\\\"Được thôi, chúng tôi bắt đầu ngay đây...\\\" Trưởng nhóm gật đầu với chú Nhã Văn.
Nhận được lệnh của trưởng nhóm, các thành viên trong nhóm bắt đầu lấy các dụng cụ, kiểm tra khắp người Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, rồi bàn luận xôn xao.
\\\"Ừm... Chỉ số an toàn chúng ta dự đoán trước đó vẫn khá chuẩn xác...\\\"
\\\"Có điểu, phạm vi hoạt động của họ đã vượt qua đự đoán của chúng ta, cho nên...\\\"
\\\"Nhưng tình hình không nghiêm trọng, bên trong vẫn bình thường, xương cũng không bị tổn thương...\\\"
Chuyện... chuyện gì thế này?
Đúng rồi, còn cả cuộc thi mà Anna nói lúc nãy, kết quả số 2 nghĩa là sao?
\\\"Chú Nhã Văn, chuyện này... chuyện này là sao? Bọn họ... Bọn họ...\\\" Tôi không giữ nổi bình tĩnh nữa, lắp ba lắp bắp chẳng biết nói gì.
\\\"Khà khà... Hựu Tuệ, hôm nay chú đại diện cho ngài chủ tịch tới đây, ngài chủ tịch có vài lời muốn nhờ chú chuyển lại cho các cháu\\\" Chú Nhã Văn nói đoạn, ung dung vuốt bộ râu xồm của mình.
Ngài chủ tịch có lời muốn nói với chúng tôi ư? Tất cả chúng tôi đều dỏng tai lên, hướng về phía ông chú râu xồm.
\\\"Thực ra việc Hựu Tuệ bị Hắc Long bắt cóc và nhẵng việc sau đó đều là kì thi sát hạch do ngài chủ tịch sắp xếp, khà khà khà...\\\"
Kì thi sát hạch? Có nhầm không vậy? Cuộc thi này... sao lại... Chúng tôi ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
\\\"Ngài Nhã Văn, đã kiểm tra xong, tất cả đều nằm tỏng dự đoán!\\\"
\\\"Rất tốt!\\\" Chú Nhã Văn gật gù, rồi quay mặt về phái chúng tôi, \\\"Cuộc thi lần này tuy có hơi nguy hiểm, nhưng đã được ngài chủ tịch sắp xếp ổn thỏa, có nghĩa là, sự an toàn của các cháu đều được bảo đảm tuyệt đối, không để một ai bị thương cả\\\".
Nghe đến đây, tôi có cảm giác mình sắp phát điên đến nơi. Bày trò gì thế hả trời? Chẳng nhẽ hôm nay là ngày Cá Tháng Tư chắc?
Oái! Đợi đã... Chợt nghĩ tới một việc hết sức hệ trọng, miệng tôi giật giật như bị trúng gió.
\\\"Vậy... Chú Nhã Văn... Kết quả của cuộc thi này là...\\\" Tôi cuống đến nối líu cả lưỡi lại.
\\\"Cảm ơn cô nhé, Hưu Tuệ!\\\" Anna chạy tới, vỗ vai tôi, cười ranh mãnh, \\\"Nhờ tấm lòng Bồ Tát của cô nên trường Sùng Dương chúng tôi mới thắng cuộc... Ô hô... Tôi phải tổ chức tiệc ăn mùng thật to mới được!\\\"
Tôi đột nhiên thấy mình như con chuột bị tên mèo gian xảo giở trò vờn đi vờn lại. Cơn uất hận trong người tôi bộc lên ngùn ngụt, căng ra nhe quả bóng, sắp nổ tung đến nơi...
\\\"Grừ! Kim Nguyệt Dạ!\\\"
\\\"Sao vậy?\\\" Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi với bộ mặt ngây thơ vô số tội \\\"bẹ Hựu Tuệ, bé đang nghi ngờ tôi sao? Bé đừng quên là vì bảo vệ bé mà tôi bị thương đấy!\\\"
\\\"Kim Nguyệt Dạ, cậu còn mặt mũi nói câu đấy hả?\\\" Tôi tức đến xì khói, \\\"Chắc chắn cậu biết từ trước mọi chuyện, hợp sức với bọn họ gạt tôi, đúng không?\\\"
\\\"Bé Hựu Tuệ... Lẽ nào bé không tin là tôi chẳng màng đến sống chết để bảo vệ bé sao?\\\" Kim Nguyệt Dạ nhìn sâu vào mắt tôi, rồi quay đầu đi không nhìn nữa.
\\\"Tôi...\\\"
Tô Hựu Tuệ! Mày có nên tin cái tên lượn lẹo này không?\\\"
Tôi quay đầu lại thì thấy Anna không biết từ lúc nào đã đứng bên Kim Nguyệt Dạ rồi, hai người bọn họ đang lầm rầm bàn tính chuyện gì đó. Không sai! Chắc chắn tên Kim Nguyệt Dạ biết chân tướng sự viếc từ trước! Tức thật... Đúng là thằng cha ác ma!
Nhưng mà... nhưng mà... cảnh tượng lúc nãy vẫn khiến tim tôi thấp thỏm không yên, tôi cảm thấy hoang mang, chưa kịp định thần trở lại...
FOUR
“Eo ôi! Không ngờ trên đời lại có loại con gái như vậy! Đúng là được mở rộng tầm mắt” Tô Cơ trợn tròn mắt nhìn theo bóng Anna, tức giận lẩm bẩm.
“Ha ha ha! Không sao đâu Tô Cơ, đời này thiếu gì loại người mặt dày hơn cả voi, thích gì làm nấy, không thèm để ý xem người khác nghĩ gì, kệ cô ta đi”! Tôi cố “nuốt” cục tức xuống cười nhạt tiếp lời Tô Cơ.
“Ủa? Bé Hựu Tuệ này… bé định nói chuyện chúng ta đã từng bất chấp tất cả, “mi” nhau trên phố Angel trước mặt bàn dân thiên hạ chứ gì?
Grừ… Thằng cha chết băm chết vằm này! Chuyện nhục nhã ấy mà hắn vẫn toang toác nói ra được! Hắn đứt mất dây thần kinh hổ rồi chắc?
“Hơ hơ… bé Hựu Tuệ đỏ mặt rồi kìa! Nom ngộ ghê!”, Kim Nguyệt Dạ cười ranh mãnh ló đầu về phía tôi.
Lại mùi hương bạc hà thơm thoang thoảng… Chết thật! Tim tôi đập như gõ mõ. Tôi vội vã quay người lại.
“Tôi… tôi đi về đây!”
“Hựu Tuệ, vừa mới đến mà đã đòi về rồi à?” Lý Triết Vũ dịu dang nói.
Hừ! Đáng lẽ tôi không nên đến đây mới đúng!
“Đừng về mà Hựu Tuệ, Hiểu Ảnh năn nỉ đấy! Chúng ta đến công viên Clover trượt băng đi.” Hiểu Ảnh phấn khích giơ tay lên, hét to đến nỗi inh cả tai.
Không phải chứ? Tôi há hốc mồm như cá ngõa đớp mồi… Trượt băng là vết thương lòng chí mạng đối với những người giữ thăng bằng siêu kém như tôi! Lòng tôi rối bời như mớ bòng bong. Có chết tôi cũng không đi đâu.
“Tôi… tôi thấy khó chịu trong người” phải vờ vịt đau yếu, tránh đi là hơn.
“Bé Hựu Tuệ này, hay là cả trò trượt băng dễ ợt bé cũng không biết?” Kim Nguyệt Dạ chỉ cần nói một câu là trung ngay tim đen của tôi, tuy âm lượng không cao nhưng đủ xuyên thấu người tôi.
“Ai… ai bảo tôi không biết trượt băng!” Tôi vội vã lấp liếm, bị tóm được đuôi mà vẫn cố cãi cùn.
“Vậy chúng ta đi cùng cho vui! Yeah, trượt băng thôi!” Kim Nguyệt Dạ cười hớn hở rồi nháy mắt với tôi, thản nhiên khoác tay lên vai tôi.
“Này, Kim Nguyệt Dạ, tôi cảnh báo cậu, bỏ ngay cái tay ra!” Mặt tôi đỏ dừ, tim đập bình bịch như máy nổ, trợn mắt như hung thần, nhìn bộ mặt tỉnh bơ của hắn.
Nhưng mà hắn coi lời hăm dọa của tôi như gió thoảng ngang tai, cũng chẳng hề để ý đến thái độ chống đối quyết liệt của tôi, cứ thế lôi tôi đi xềnh xệch.
“Hay lắm! Hay lắm! Đã ra ngoài thì phải chơi cho đã đời!” Mọi người đều phấn khích cực độ, hét lên sung sướng sau lưng chúng tôi.
Tôi cố giãy giụa đến đâu cũng không thắng ngọn lửa nhiệt tình đang cháy hừng hực của mọi người. Đã thế tôi còn bị tên Kim Nguyệt Da vác như bao tải tới sân trượt băng ở công viên Clover. Tôi đành nuốt nước mắt đi chiếc giày trược băng vào.
Hôm nay sân trượt ít người. Cả khoảng không trắng xóa phía trước khiến tôi thấy nhức mắt. Sân rộng thế này biết trượt đi đâu?
Oạch!
Hu hu hu… Đau quá!
Tôi vừa xoa chiếc mông bị nện xuống đất đến lần thứ 20, vừa lẩm bẩm thề sau này có chết cũng không đi trượt băng nữa.
Trò này đúng là khắc tinh của tôi! Mang tiếng đeo giày trượt mà thời gian bò lên bò càng trên đất của tôi còn nhiều hơn thời gian trượt. Điên tiết nhất là hom nay tôi lại mặc váy.
Hic… Mau mau kiếm cớ đào tẩu thôi!
Nghĩ đoạn, tôi dựa vào lan can bên ngoài sân, mặt mày như đưa đám định trượt về chiếc ghế đá gần đó.
Xoạt! Vèo vòe…
Bỗng nhiên có một bóng người lao tới, chắn ngang đường đi của tôi. Tôi giật bắn mình, suýt té ngửa trên sân băng.
“Kim Nguyệt Da! Đừng có cản đường tôi!” Tôi cáu tiết gào lên.
“Hơ hơ hơ! Không ngờ Miss Teen Milan lúc cáu trông dữ tợn ghê!” Kim Nguyệt Dạ lại còn cười kiểu ác ma, nhìn tôi chế nhạo.
“Ai… ai bảo tôi cáu? Chẳng qua hôm nay tôi không được khỏe!” Tôi lí nha lí nhí đáp lại.
“Ồ, ra thế! Vậy có dám thi với tôi không? Người thua cuộc phải mời bữa tối!”
“Dám chứ sao không? Đừng có mà coi thường tôi! Tô Hựu Tuệ này không phải con rùa rụt cổ nhé!”
Ôi thánh thần ơi, tôi chỉ muốn cắn vào lưỡi mình, thế này thì khác nào tôi tự đào hố chôn mình! Cầu trời cho tên Kim Nguyệt Dạ vẫn chưa khỏe hẳn.
“Ok, ai trượt 3 vòng xung quanh sân băng về trước thì thắng!”
“Được… được thôi!”
Tôi đã trót dại cưỡi lên lưng cọp mất rồi
Xoạt!
Hic, chắc là lúc tôi cầu nguyện, ông trời còn bận ăn cơm, tồi vừa dứt lời, tên Kim Nguyệt Dạ, đã nhẹ nhàng lướt phăng phăng trên sân băng như một cơn gió.
Oái! Sao hắn trượt nhanh thế nhỉ? Tưởng hắn vẫn chưa hồi phục hẳn chứ?
Hừ… Dù thế nào tôi cũng không thể để thua được! Tô Hựu Tuệ! Mày phải cố lên!
Kít! Kít! Kít
Mặt tôi đanh lại, nhấc chân lên, nặng nhọc trượt về phía trước, chân tay cứ lóng nga lóng ngóng.
“Hô hô hô… Tụi bay nhìn bà chị kia kìa, trượt kiểu gì mà kì cục vậy, trông như con cún đi ị!”
“Nhìn giống quái thú Gidzilla (Quái vật khổng lồ như cấu trong phim, truyện tranh, video game và tiểu thuyết Nhật Bản) hơn! Không phải trượt băng mà là đi băng, hê hê!”
Hừ hừ, lũ người nhiều chuyện! Không có việc gì thì tránh sang một bên hóng mát! Chỉ biết châm chọc người khác thôi à?
“Bé Hựu Tuệ, tư thế trượt băng của bé nhìn hớp hồn thật, bé tự sáng tạo ra đấy à?” Kim Nguyệt Dạ là động tác trượt lùi thành thạo, nhìn tôi bằng nửa con mắt.
“Ơ hơ hơ hơ… Kim Nguyệt Dạ! Xem ra cậu cũng có con mắt tinh đời đấy… Đây là kiểu trượt độc quyền của họ Tô mà tôi vừa nghĩ ra đó! Thế nào, cool không?”
“Kiểu trượt độc quyền của họ Tô? Hơ hơ! Có lẽ người thường không học nổi đâu nhỉ?” Kim Nguyệt Dạ gắng trượt để không cười lăn ra.
Hừ, tên đáng ghét này dám cả gan giỡn mặt tôi.
Kít! Kít! Kít
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Hiểu Ảnh tới đây!”
Hiểu Ảnh?
Tôi quay đầu lại nhìn, Hiểu Ảnh đang cố gắng thoát khỏi tay Lý Triết Vũ trượt như bay đến chỗ tôi! Tôi sợ đến nỗi mặt xanh như mông nhái.
Trời ơi, chẳng lẽ ngày tàn của tôi đã đến rồi sao? Oái! Hiểu Ảnh! Con nhỏ ngốc này! Đừng có mà qua đây!
“Hiểu Ảnh! Chậm thôi…” Lý Triết Vũ vội vàng lướt theo sau.
Nhưng không kịp nữa rồi, Hiểu Ảnh ngã bổ nhào lên người tôi từ phía sau.
“Á á á..” Tôi mất thăng bằng, hai chân lao về phía trước.
Xoạt! Tôi hai chân xoạc hình chữ V trên sàn trượt…
Đau… Đau … Đau quá má ơi!
“Oh! Nice Action!” Kim Nguyệt Dạ đứng ngẩn tò te nhìn động tác biểu diễn với độ khó cao ngút của tôi.
“Ơ hơ hơ hơ.. hơ hơ. Đương nhiên” Tôi đau đến trào nước mắt nhưng vẫn mỉm cười đáp lại.
“Hựu Tuệ, bà siêu thật đấy, còn xoạc được cả thành hình chữ V” Hiểu Ảnh không biết chuyện còn ôm chặc cổ tôi, lắc lấy lắc để.
Ối! Con nhỏ Hiểu Ảnh! Chân tôi… chắc lần này bán thân bất toại rồi, có lẽ nửa đời còn lại phải nằm liệt giường liệt chiếu. hu hu hu…
“Hiểu Ảnh ngoan nào! Buông Hựu Tuệ ra!”
Kim Nguyệt Dạ
Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Hắn không giễu cợt tôi như mọi lần mà ngược lại còn giúp tôi gỡ tay Hiểu Ảnh ra.
“Kim Nguyệt Da, cậu…”
“Thôi, đừng nói nữa, Hựu Tuệ, chân cô bị trầy xước cả rồi, để tôi dẫn cô ra ngoài ngồi nghỉ”
“Ừ… ừm”
Không đợi tôi kịp trả lời, Kim Nguyệt Da kéo tôi đứng dậy, một tay đỡ lấy eo, một tay nhấc một bên chân tôi, rồi nhẹ nhàng bế tôi lên! Tôi mất thăng bằng, theo quán tính ôm vào cổ Kim Nguyệt Da.
“Woa! Nhìn hai người đẹp đôi quá đi!” Hiểu Ảnh mắt sáng quắc, đứng bên cạnh hô ầm ĩ.
Đồ ngốc Hiểu Ảnh, đừng có mà gào toáng lên, bà làm thế tôi biết giấu mặt vào đâu?
“Kim Nguyệt Dạ, mau thả tôi xuống!”
“Hựu Tuệ, cô đừng ngọ nguậy, chân tôi vẫn chưa lành hẳn đâu! Mà sao người cô nặng như héo thế… Ái dà!”
“…”
“Hựu Tuệ, không sao chứ?” Lý Triết Vũ trượt tới, nhìn thấy Kim Nguyệt Da bế tôi, ánh mắt bỗng sáng lên.
“Yên tâm, Vũ, vết thương cỏn con ấy mà!” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười với Lý Triết Vũ, bế tôi trượt ra ngoài sân.
Lý Triết Vũ nhìn tôi một cái không nói lời nào, lằng lặng quay người đi.
Nhìn theo bóng Vũ trượt đi, lòng tôi có cảm giác rối bời khó tả.
…
“Hựu Tuệ… Hựu Tuệ!”
“Hở? Gì cơ…” Tôi vội vã định thần
“Vết thương của cô đã băng bó rồi, cô không sao chứ?” Kim Nguyệt Dạ cười híp mí.
“Không… không sao!”
Thịch! Thịch! Thịch!
Tôi ngây người nhìn Kim Nguyệt Dạ. Trời ơi … lại là nụ cười thiên sứ…
Không biết bao nhiêu lần tôi bị nụ cười hút hồn đó mê hoặc, để rồi tự đâm đầu vào ngõ cụt. Nhưng tại sao đến tận giờ phút này nhìn nụ cười đó, tôi vẫn cứ hồn siêu phách lạc, tim đập loạn nhịp.
“Haiz, tội nghiệp mèo ú Doreamon quá!”
Mèo ú Doreamon là sao?
Thèo mặt mèo ú Doreamon, bị bẩn tèm lem hết rồi!”
Mặt mèo ú Doreamon bị bẩn tèm lem? Oái, hắn đang ám chỉ hình mặt mèo máy Doreamon trên cái quần con của tôi..
Lẽ nào hắn đã nhìn thấy?
Kim Nguyệt Dạ chớp mắt cười gian xảo sau đó quay người đi
Á á á! Kim Nguyệt Dạ! Đồ dê xồm! Tôi phải nghiền nát hắn ra thành trăm mảnh! Uổng công ban nãy tôi còn cảm động vì hắn. Tức chết mất!
“Hựu Tuệ, không sao chứ? Nghe Lý Triết Vũ nói bà bị thương hả?” Tô Cơ vội vàng cùng mấy ngư Đọc tiếp: Bí mật tình yêu phố Angel - Full – Chương 3 Tập 5