Mảnh ghép 78 : Nước uống có thuốc
Cái trường danh giá hôm nay đang được tu sửa lại một phần sân , nguyên nhân vì sức tàn phá siêu đẳng cấp của học sinh đã khiến sân trường rơi vào cảnh sạt lở đất
Các công nhân mải miết thi công sân trường nhưng luôn được mấy cô cậu học sinh phá phách làm phiền
Những bao cát , bao si măng , sỏi đá đều được học sinh biến thành dụng cụ, vũ khí đánh đuổi nhau làm náo loạn cả trường, cát bụi cứ thế mù mịt
- Mấy cô cậu kia có im đi không, hạ hạnh kiểm cả lũ hết lượt giờ - Ông thầy phụ trách và mấy bác bảo vệ chạy đến làm lũ học sinh chạy toán loạn cười rú lên như bệnh dại
Sân trường thêm một lực tác động mạnh khiến những nền gạcg mới xây xong như muốn bung ra, tiếng hò hét và đèn flash lên tục nháy lên
Cảnh tượng là đây...
Hôm nay Khánh nhuộm lại tóc, không còn màu bạch kim trên mái nữa mà thay vào đó là màu nâu nhạt. cả bốn hoàng tử đều mặc quần áo y chang nhau, màu sắc cũng giống nên tụi nữ sinh càng thích khám phá về bốn người này hơn
Trời âm ỉ mưa mà bốn chàng che ô nên càng làm những lời bàn tán của học sinh thêm cao..đây là lần đầu tiên thấy phong cách che ô của bốn chàng
Quá nổi bật...
Sở hữu những gương mặt hoàn mĩ đến tuyệt vời nhưng lại thiếu những nụ cười chân chính và ngọt ngào.Điều đó khiến nữ sinh rất tuyệt vọng nhưng lúc nào cũng nuôi hy vọng.Vì chỉ cần nhìn thấy những nụ cười ấy có khi cả tháng quên ăn quên ngủ mất
Tất cả học sinh láo nháo ngoài sân trường đều dính mưa lã tã ẩm ướt hết cả người, nếu không có tiếng chuông báo vào lớp chắc tất cả ẩm đến nỗi bị hắc lào mất
Phong lạnh lùng vô cảm , Ken trầm lặng bí ẩn, Khánh hoà đồng nhưng ương ngạnh, Vĩ hài hước nhưng đa cảm.Tất cả bước vào lớp cùng một lúc..
Mỗi ngày được nhìn thấy họ là một liều thuốc trợ tim cho những người bị bệnh tim.Nói Khánh hoà đồng và Vĩ hài hước như vậy nhưng không ai dám lại gần kết bạn bởi ẩn sau những tính cách đó chỉ có những người am hiểu hai cậu ta mới có thể rõ.Nếu động chạm quá mức không ai có thể lường trước được rằng, họ sẽ ác đến đâu...
Tiếng bước chân của cô chủ nhiệm sát gần lớp, tất cả vào trạng thái ngoan ngoãn nhìn gương mặt của cô thoáng nụ cười ẩn hiện nhưng pha chút lo lắng, cô đặt chiếc cặp màu đen lên bàn giáo viên và đập tay vào nhau nói
- Hôm nay mà nói chính xác hơn nữa là sáng nay sẽ có đoàn kiểm tra quốc gia về thăm trường và đặc biệt là đến thăm lớp ta,cho nên các em hãy đối xử và có thái độ thế nào thật ngoan ngoãn để họ đánh giá tốt về trường lớp, ai có thái độ hỗn xược thì trường sẽ phạt nghiêm, bởi vì đoàn kiểm tra này không dễ chịu chút nào, các em hiểu cả chứ!!
- Vâng, cô - Lớp học đồng thanh và nhốn nháo, đây là thói quen khó sửa của lớp này,mỗi khi có việc gì đó là lại nhốn nháo bàn tán loạn xạ hết cả lên...nhưng chắc gì đã bàn đúng chủ đề @@
- Được rồi, giờ các em chuẩn bị sách vở chúng ta vào bài mới luôn !!
------
- Này Vy Băng - Tiếng Uyên Nhi khe khẽ gọi, Băng nhíu mày quay đầu lại trong khi đang uống nước
- Chuyện gì vậy??
- Có thể giúp tôi một việc được chứ?? - Uyên Nhi liếc nhìn thái độ của Băng, Băng không cần suy nghĩ mà đã gật đầu, Uyên Nhi đưa cho Băng một ly nước cam vắt rồi kêu Băng uống, coi như cô mời.Băng cũng không từ chối vì nghĩ Uyên Nhi sẽ không làm hại mình
Uyên Nhi bỗng nở nụ cười tươi rói và nói với giọng mỉa mai
- Hẳn vậy chứ, vậy tôi muốn Băng đừng qua lại với anh Phong nữa, tôi có cảm giác anh Phong có chút gì đó với Băng, điều đó thật khó chịu đối với tôi
- Sao là vậy, nếu tôi không giúp nữa
- Nói lời phải biết giữ lấy lời, không người khác khinh đó Băng
- Chúng tôi là bạn
- Vâng, chưa công khai là tình yêu, tôi hi vọng điều đó sẽ không bao giờ sảy ra, tôi rất tin tưởng vào Băng, nên đừng khiến tôi thất vọng - Uyên Nhi nói như một mệnh lệnh của cấp trên, điều này khiến Băng cảm thật khó chịu thật sự
- Vậy sao, vậy tôi cũng hi vọng cậu tránh xa Phong ra, Phong không thích cậu đâu đừng nói nhìu đau đầu - Đây không phản giọng nói của Băng mà là giọng nói của Lam, Lam chuyên gia muốn chọc tức những cô nàng luôn đi ngăn này cấm nọ người khác
- vậy hả, tôi với anh Phong quen và thân với nhau từ bé lận, không thích tôi cũng khó đấy, tôi chỉ nói vậy thôi, mà thôi tôi cũng chẳng cần nhẹ lời nữa, tôi nghiêm cấm đứa con gái nào lảng vảng ve vãn tỏ tình với anh Phong, đặc biệt là hai cậu -Uyên Nhi chỉ thẳng tay vào mặt Băng và Lam, nói Băng thì còn kiềm chế được lôi luôn cả Lam vào, Lam có chủ rồi mà...
- Đồ điên, hết chịu được - Lam lườm nguýt Uyên Nhi, phía sau là tràng cười lớn của Nguyệt Ánh, Băng và Lam cùng nghệt mặt ra nhìn Nguyệt Ánh thắc mắc còn Uyên Nhi thì chĩa thẳng ánh mắt hình viên đạn lấp lánh về phía Nguyệt Ánh
- Bạn Uyên Nhi à, bạn Phong không thích bạn đâu, từ lúc bạn Uyên Nhi chưa chuyển về đây thì bạn Băng với bạn Phong đã là một đôi trong lớp rồi - Nguyệt Ánh cười ha ha, vì cô nàng chẳng ưa gì Uyên Nhi vì tính kiêu căng hống hách coi trời băng vung của Uyên Nhi đã thế luôn bám rít thân mật với thần tượng của mọi cô gái, Nguyệt Ánh có ghen tị với Băng đi chăng nữa vẫn muốn đứng về phía Băng
- Câm mồm lại nếu không muốn gia đình mày phá sản, tao nói cảnh cáo đấy - uyên Nhi tức hằm hằm nói, cô ta như một con thú rú lên trước con mồi non thơ dại
Cả Băng và Lam đều ngỡ ngàng trước thái độ đó của Uyên Nhi, cả hai mím chặt môi thở dài
Có ai biết rằng câu nói của Nguyệt Ánh đã gây cho Uyên Nhi cái tát lớn không?? Liệu Uyên Nhi có để yên hoặc làm sáng tỏ, Uyên Nhi sẽ làm gì Băng và có hại Nguyệt Ánh- cô nàng nhiều chuyện này không???
- Oa oa....đoàn kiểm tra quốc gia có cả anh đẹp trai thế kia??
- Không phải rồi, đó là anh Mạc Khanh lớp 12a1 năm trước mà, anh ấy sang nước ngoài sống rồi cơ mà...hay mắt chúng ta hoa hết cả rồi
- Đúng anh Mạc Khanh rồi, lâu không gặp ảnh mà ảnh vẫn đẹp trai như vậy, tao yêu ảnh chết mất
.....
Cả trường rầm rộ lên tin Mạc Khanh có mặt trong đoàn kiểm tra quốc gia ấy.Và đúng như vậy..sự xuất hiện này của M.K thật sự rất bất ngờ đối với khoá học 11 và 12, còn khoá 10 mới lên suy ra vẫn chưa biết đủ và chính xác thông tin về anh cho lắm
- Anh...- Giọng Băng khàn khàn,đôi mắt có chút dịch lỏng trong suốt, làn sương mờ mờ phủ kín đôi mắt, cả Kỷ Lam cũng vậy, trong lòng đang rất bấn loạn, nước mắt không ngừng rơi...
M.K lạnh lùng và chững chạc hơn bao giờ hết..
Lớp 12a1 nín thở trong sự xuất hiện của đoàn kiểm tra quốc gia, toàn những gương mặt nổi tiếng trên thương trường và trên lĩnh vực học hành, kinh doanh
M.K nở nụ cười nhã nhặn với toàn thể lớp, tất cả như quên đi sự có mặt của bốn hotboy lừng danh kia mà say đắm trong nụ cười ấy
Cô giáo cũng như các thầy cô khác cũng có mặt tại lớp 12a1, lớp này là lớp đứng đầu trường nên việc gì quan trọng cũng có mặt của lớp này , bảo làm sao bao nhiêu học sinh đều ao ước được một vé học lớp danh giá này
M.K đưa mắt về phía Băng, và điều anh ngỡ ngàng thấy Băng không còn ngồi chung bàn với Phong nữa mà thấy chỗ của Băng là một cô gái xinh đẹp sắc sảo, còn Lam vẫn vậy, cô nàng vẫn như ngày nào..vẫn coi anh là anh trai - là mối tình đầu khó quên mà chưa từng trải...
Với cương vị là một người cấp cao trong đoàn kiểm tra nên hết thảy, Băng và Lam vẫn phải lễ phép với M.K như một người thầy.M.K cũng vậy.
- Băng..Băng sao thế này...
Băng lấy tay che miệng khi những thứ nước màu trắng đục lần lượt tuôn ra, Nguyệt Ánh lo lắng nhìn và liếc thấy tia cười nham hiểm trên khuôn mặt của Uyên Nhi.
Không biết cô ta giở trò gì nữa..??
M.K lo lắng chạy đến gần đứa em của mình, dìu Băng đến ngay phòng y tế trước những con mắt tròn xoe của tất cả, Ken cũng lo lắng không kém, tức thì cả đội Phong, Ken cũng lao xuống phòng y tế xem sao..
Uyên Nhi cười một cái rồi theo sau Phong.
Cả lớp học nhốn nháo lên nhưng bị thầy cô ngăn lại chỉ cho một vài bạn xuống phòng y tế thôi.Mà thú thực có cho ai xuống cùng đâu..tại quyền lực của bọn Phong cao quá khó mà cản được..
Đoàn kiểm tra vẫn tiếp tục công việc thăm lớp...của mình.Cả lớp sau một vài phút thấp thỏm tò mò cũng yên ắng hơn lắng nghe lời giáo huấn và hỏi han của đoàn kiểm tra.
Dưới phòng y tế...
Sắc mặt Băng trắng bệch, trong người nôn nao khó chịu vô cùng, ánh mắt như ngấn nước.ho liên tục và dần ngất đi
- Sáng nay bạn này có ăn uống gì lạ không, biểu hiện này cho thấy bạn ăn uống phải đồ có chất kích thích hoặc chất độc gì đó, rất nguy hiểm phải đưa đến viện kiểm tra ngay còn kịp - Cô y tá lo lắng nhìn đôi mắt nhắm nghiền khó thở của Băng
Tất cả có mặt đều bàng hoàng, M.K vội vã bế bổng Băng lên và nhanh chóng chào mọi người rồi đưa nó đến viện, trước cảnh M.K bế Băng, hai con tim của hai chàng trai khác bỗng rung lên một cảm giác nhoi nhói...
Lam toát mồ hôi khi nghe thấy cô y tá nói vậy, thầm liếc trộm vẻ mặt của Uyên Nhi thấy cô nàng cười manh rãnh. Lam nhớ đến ly nước mà Uyên Nhi mời Băng uống, ánh mắt ngờ vực xăm xoi Uyên Nhi quát lên rồi chạy theo M.K
- Uyên Nhi cô được lắm , Băng làm sao cô đừng trách tui
Sau câu nói ấy, 4 chàng trai đều quay lại nhìn Uyên Nhi, nhất là ánh mắt của Phong chứa đầy sự tò mò và độc đoán , Phong lạnh lùng buông thả câu nói
- Em làm gì?
- Em đâu làm gì, cô ta bị vậy liên can gì em à ? - Uyên Nhi nói dối không chớp mắt, có lẽ cô nàng quen thuộc việc nói dối nhiều rồi
- Vậy sao Lam lại nói vậy - Đến lượt Hiểu Vĩ chen vào
- Lam bị bệnh sao ấy? Nhỏ đó không ưa gì em nên nói vậy? - Uyên Nhi kênh mặt lên vẻ mỉa mai Lam..Lam mà chứng kiến bộ mặt này chắc điên đến lộn cổ mất
Uyên Nhi cười cười khoác tay Phong và ra hiệu cho cả 4 tên về lớp tiếp tục học, còn chuyện của Băng thì không quan tâm..đó là theo suy nghĩ của Uyên Nhi.Còn đối với 4 người sao không quan tâm được cơ chứ
...
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 79
Mảnh ghép 79 : Ghen..
- Băng không sao rồi, giờ có thể yên tâm về rồi em - M.K cười nói với Lam. Nụ cười mà bao lâu tưởng chừng đã chôn sâu và dĩ vãng, tưởng chừng sẽ không bao giờ được thấy nữa...Lam rất vui
- Mai anh ghé viện đưa Băng về hộ em nhé, em còn đi học nữa
- Ok,tất nhiên rồi em
Tối...
Mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh thật khó chịu..
May trong viện người ta không cấm sài điện thoại không thì Băng buồn đến chết mất
- Mày nghĩ nhỏ Nhi hại mày không?
Đó là dòng tin nhắn của Kỷ Lam
- Chắc vậy
- Chắc luôn rồi còn gì, mày bị vậy mà nhỏ còn cười đểu, vả lại sáng nay nhỏ có đưa cho mày ly nước cam vắt đó..nghi lắm
- Ừ, nhưng bằng chứng nào nói nhỏ làm giờ
- Bằng chứng á..dễ thôi
- Mày nói nghe coi
- Ui giùi..ui....tao không biết :v
- Mày chêu tao hả mày
- Đâu..tao nói thật mà
- Con ranh
- Ranh con....
...
Và cứ thế..Lam và Băng cứ nhắn tin với nhau suốt cả đêm.Vì Băng nằm riêng một phòng nên mới có thể nhắn tin thoải mái như vậy, riêng mà nằm chung cùng bệnh nhân khác có mà họ đá bay ra ban công luôn rồi ý
...
Có tiếng chuông nhấn kêu keng keng...
Phong mở cửa phòng mình ra thì đập vào mắt và gương mặt xinh đẹp của Uyên Nhi đang cười tươi nhìn mình
- Em ấn chuông nhiều vậy mà giờ anh mới ra là sao? - Uyên Nhi nói với vẻ nũng nịu, phải ấn chuông lâu vậy còn đỡ mỏi hơn là gõ cửa, mà phòng của Phong cũng như phòng của 3 tên còn lại đặc biệt mà, chỉ ấn chuông thì bên trong mới nhận được tín hiệu có người muốn vào phòng, còn gõ cửa hoặc la lớn gọi cũng là con số 0 tròn trĩnh..cách âm hết sức tưởng tượng
- Có chuyện gì? Sao em ở đây - Phong đáp lạnh,hờ hững
- Em vào phòng anh được chứ - Uyên Nhi lảng tránh câu hỏi của Phong.
Phong không nói cũng chẳng gật đầu, chỉ thong thả bước vào bên trong, nơi chiếc laptop vẫn sáng..
Uyên Nhi bước vào mà cười tươi như hoa.CÔ nàng iểu điệu nói
- Hôm nay em ngủ cùng phòng anh Phong nhé !!
- Còn rất nhiều phòng trống.
- Em sợ ma, anh biết đấy
- Ngủ cùng quản gia, người làm
- Em mà phải ngủ chung cùng lũ người dưới đó sao? - Uyên Nhi khinh khỉnh, cô nàng kênh kiệu khinh người...chảnh gọi bằng phu sự
- Tuỳ em - Phong hững hờ, tiếp tục công việc dở dang trên laptop
- Anh làm gì thế? - Uyên Nhi nhướn người vào màn hình laptop, nhìn đôi tay lướt nhẹ nhàng trên bàn phím, đôi mắt ghim chặt nơi màn hình...* Anh hùng bàn phím *
- Việc - Phong đáp cụt lủn, Phong đang cảm thấy khó chịu vì Uyên Nhi ngày một xích gần cậu, nếu Nhi không phải em của chú ruột mà Phong kính trọng thì cô nàng chắc đang ở bên thế giới nào khác...không phải ở thế giới loài người =))
Phong đứng dậy,đi vào trong nhà tắm để tắm.Laptop vẫn sáng,cậu không tắt màn hình đi. Uyên Nhi lén đến xem trộm việc mà Phong đang chăm chú làm nhưng cô nàng chả hiểu một chút gì về việc Phong đang làm cả, toàn những còn số dài dằng dặc nhìn hoa hết cả mắt, dữ liệu thì lúc ẩn lúc hiện..
Uyên Nhi vô tình Restorn down trang đó của Phong, đập vào mắt cô nàng là màn hình máy tính với hình nền là một cô gái..không ai khác chính là Băng
Uyên Nhi nghiến răng kèn kẹt và mở lại trang cho Phòng, tức tối đi rời khỏi laptop trước khi Phong tắm xong..
Không sai..nghi ngờ của Uyên Nhi đã đúng, người con gái mà Phong đang dành tặng tình cảm và trái tim sắt đá của mình cho người ấy chính là Băng...
Uyên Nhi cảm thấy khó thở, ngột ngạt nhưng sự tức giận..ghen tuông chiếm đa số.Cô nàng nắm chặt tay khẽ rít thầm trong đầu
Anh Phong là của mày Nhi ạ, tuyệt đối là của mày
Tối nay, vì sự có mặt của Uyên Nhi, Phong thức trắng cả một đêm không ngủ, nhường chỗ cho Uyên Nhi...và ngay ngày mai..chiếc giường và chăn gối của Phong sẽ được thay mới một loạt..
---
9h30'
Có tiếng gõ cửa..
- Anh Mạc Khanh đến sớm vậy, em ra liền - Băng trèo xuống khỏi giường bệnh và cười tươi chạy đến mở cửa
- Ơ..Phong...- Băng ấp úng khi người trước mặt mình là Phong chứ không phải M.K
- Chuẩn bị về được chưa? - Phong nhìn Băng lén cười đểu
- Cậu không đi học sao mà đến đón tôi, M.K đâu?
Phong cảm thấy khó chịu trong lòng khi Băng thường xuyên nhắc đến tên này trước mặt cậu.
- Đừng nhắc tên đó trước mặt tôi - Phong lạnh lùng rồi đặt mình ngồi xuống giường ra hiệu cho Băng chuẩn bị về.Băng bĩu môi rồi quay đi không nói lời nào.Thu dọn đồ xong mới mở miệng :
- Về thôi
Băng bỏ điện thoại ra nhắn tin cho M.K không phải đến đón nữa và leo lên xe Phong để cậu ta chở về nhà
Anh nghỉ học là vì đi đón cô ta sao,anh thật sự thích nó... - Uyên Nhi đi theo sau, đập tay vào vô-lăng xe, bực tức.Nước mắt từ đâu chảy ra ướt nhèm khuôn mặt.Miệng không ngừng thốt lên những lời cay độc..ánh mắt chứa vô số sự phẫn nộ và căm tức
...
- Alo, anh Ken hả, Băng bảo cô ta yêu anh đấy, anh liệu mà tỏ tình với người ta thật lãng mạn vào
- Em nói sao??
- Em không nhắc lại lần hai nhé!
- Uh !
Ken cúp máy, chỉ còn 1 tiết nữa là tan học..Ken đã lao thẳng về nhà để xe rồi lấy xe đến nhà Băng.Ken có phần rất vui nhưng cũng rất lo sợ vì không tin vào lời nói ấy của Uyên Nhi cho lắm, cậu muốn gặp Băng hỏi chuyện ngay bây giờ...
Ngôi nhà có giàn hoa thiên lý thoáng hiện lên.Chiếc xe của Phong đỗ bên ngoài cản đường vào trong cổng
Ken bước vào trong..hơi bất ngờ vì sự có mặt của Phong, tim Ken chợt nhói lên tự bảo mình chắc Uyên Nhi muốn cậu nhìn thấy cảnh Phong và Băng ở chung nhà...cậu nghĩ Uyên Nhi muốn giúp cậu quên đi Băng...nhưng ngược lại Uyên Nhi lại muốn cậu cướp lấy Băng từ tay Phong...
Thôi thì chấp nhận sự thật trước mặt là Băng đã dành tình cảm cho Phong, Ken chỉ lặng cười rồi quay lưng đi không cho hai người bên trong biết.
Thật sự giữa tình yêu và tình bạn, cậu rất khó chọn.
Dù tim đau nhưng Kèn vẫn chịu đựng tốt, cậu không bao giờ biết ghen và từ ghen cũng chẳng nằm trong từ điển của cậu nên cậu sẵn sàng chúc phúc cho Băng..
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 80
Mảnh ghép 80 : Ngày thi cuối
Sau nhiều ngày tháng vất vả ôn thi. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng để thi đại học
Quyết định lần này của Băng là thi đại học xong cũng là thời điểm lên kế hoạch trả thù . Trả thù xong thì lại sang Mĩ học đại học và định cư bên đó cùng cha mẹ luôn. Đó mới chỉ là kế hoạch còn chưa ai biết. Nhưng cũng có thể thay đổi vì trái tim...vì một người duy nhất có thể khiến Băng ở lại...đó chính là Phong
- Cha ạ,nếu con đỗ đại học thì sang Mĩ học đại học bên đó và định cư luôn
... - Cha Băng
- Vâng con biết rồi, chuyện đó con sẽ tự tay giải quyết, tất nhiên sẽ nhờ đến Mặt nạ quỷ của ba rồi
...-
- Vâng vậy nhé cha, giờ con đang ở trường nên không nói được nhiều, khi nào về con sẽ gọi lại cho cha
...-
Từ bao giờ.Băng đã cảm thấy Phong đã chiếm lĩnh toàn bộ trái tim của mình, như một người có thể đăng nhập vào trái tim cô mà không cần
password.Chắc tại những lần cãi cọ đá đểu nhau, đi chơi..đi ăn...và vẫn còn vương vấn hơi ấm khi ôm cậu ta...Chỉ vậy thôi cũng đủ làm trái tim nhỏ bé ấy nấc lên niềm hạnh phúc
Lần thi này..cả 6 người đều thi cùng một trường đại học và cùng khoá nên lịch thi..các thứ đều trùng nhau hết.
Xa ngôi trường danh giá mang tên Hwamshing...học sinh có cảm giác rất hụt hẫng và lưu luyến.Cái ngôi trường đã đi vào trí não của hàng trăm học sinh cuối cấp..và đặc biệt là phải xa những 4 hotboy lừng danh - đó mới là sự lưu luyến muốn khóc nhất của hơn trăm nữ sinh.
Vì kì thi đại học này quan trọng nên tất nhiên Băng nhà ta không thể ngủ nướng được nhiều...
6h30'
MƯA...
Cơn mưa trút xuống thật dài hạn
- Trời ơi..đi thi mà mặc áo mưa hoặc che ô thì phiền chết đi được, bực mình quá ông trời ơi , tạnh mưa đi, tạnh mưa đi mà - Băng rên rỉ nhìn chiếc xe đạp điện của mình mà não lòng
- Trời ạ, điện thoại lại hết tiền, ông trời muốn chêu tức con đây mà - Băng bực mình ném điện thoại xuống giường thân yêu, định gọi Lam đến đi nhờ ô tô luôn ai ngờ đến cái điện thoại cũng phản bội chủ nhân
Đang loay hoay với chiếc áo mưa màu xanh, bỗng có tiếng chuống réo inh ỏi. Trong tình thế này tất nhiên Băng sẽ nghĩ có người đến rước mình đi học lên thả chiếc áo mưa xuống sàn rồi lao thẳng ra ngoài mưa để mở cổng.Nhìn thấy chiếc ô sõng soài trước hiên nhà rồi mà '' làm cao không che..
Là Phong.Chiếc xe của cậu ta đỗ lại một cách sang trọng...
...
...
Chiếc xe vít ga mạnh trên đường soẹt qua những vũng nước làm nước văng tung toé.Cơn mưa trút xuống thật nặng nề,trong lòng Phong hiện giờ đang có một cảm xúc khó tả và khó chịu.Cô gái ngồi bên cạnh cũng vậy...hai người không nói với nhau một câu nào cho đến khi đến trường
Băng nhảy xuống xe..chạy nhanh đến phía bọn Ken mà không thèm chờ Phong
- Chào mọi người !!
Tất cả chào lại riêng Uyên Nhi thì không.Cô ngồi với bộ mặt trơ lỳ như đang ngóng chờ ai đó
- Băng Băng...Phong đâu - Khánh hỏi
- Ừ anh Phong của tôi đâu - Uyên Nhi nói dứt câu thì trong lòng ai cũng đang oẹ lên oẹ xuống vì từ anh Phong của tôi
- Phong cất xe..mọi người hôm nay thi tốt nhé, cố đỗ vào rồi đi ăn mừng - Băng cười rồi chọc ghẹo Lam.Lam méo mó nhìn Uyên Nhi mà não lòng
Phong lạnh lùng bước đến , xung quanh thì toàn những ánh mắt ngưỡng mộ chĩa thẳng vào khuôn mặt cậu ta không tha chỗ nào
- Kìa - Băng hất hằm về phía Phong, ra hiệu cả lũ quay lại nhìn cậu ta.
- Anh Phong anh ngồi cạnh em này - Uyên Nhi kéo tay Phong xuống nhưng Phong gạt ra và ngồi xuống cạnh Hiểu Vĩ và Kỷ Lam
Uyên Nhi tức đến méo xệch cả mặt
- Chào Nguyệt Ánh, hôm nay cậu thi tốt nhé!! - Băng cười tươi nói với cô bạn ngồi cùng bàn và kéo Nguyệt Ánh vào ngồi nói chuyện chung cho vui. Vì đây là chủ ý của Băng nên tất cả chẳng ai đuổi Nguyệt Ánh đi.Lam cũng có cảm tình hơn với Nguyệt Ánh vì tính cách của cô nàng ngày càng dễ mến và Nguyệt Ánh là cô bạn thứ hai học chung,nói chuyện với Băng nhiều nhất sau Kỷ Lam kể từ khi Băng học truờng này.Nguyệt Ánh có phần ngượng ngùng đã từ chối Băng và nói là có việc
- Thôi bạn Ánh ngồi xuống đây cũng được - Ken đứng lên nói
Cậu ta thay đổi từ bao giờ, ngoài Lam và Băng ra chưa bao giờ cậu ta đồng ý cho một đứa con gái nào cùng trường ngồi chung
Nguyệt Ánh ậm ừ vài tiếng rồi cũng ngồi xuống cạnh Băng.
Ba chiếc ghế đá xếp cạnh nhau đã chật chỗ nên Băng tự nguyện đứng lên.Không đứng lên thì không sao mà đứng lên lại đập vào mắt là cảnh Uyên Nhi cứ bám rít thân mật với Phong...Khó chịu quá !!
Nói tào lao với nhau được một lúc thì cũng đến giờ thi,tiếng chuông réo inh ỏi..và bắt đầu chào nhau đường ai nấy đi, phòng ai nấy thi
- Thi tốt
- Thi tốt.
...
Trong giờ thi...
Điện thoại của Băng rung lên, là trợ lý riêng của mình gọi.Băng xin phép giám thị cho ra ngoài.
- Alo - Băng vừa nói xong đầu dây bên kia vang lên một giọng nam yếu ớt và những tiếng thở gấp gáp
- Chị...Băng..Băng..chị về Mặt nạ quỷ luôn được không?? Lũ người của Black M-G đang đánh người của ta..tình hình rất nguy hiểm..tụi nó muốn gặp chị..chị...em xin lỗi đã không bảo vệ được chiếc mặt nạ đó của chị....................AAAAA
- Hữu Kỷ...này..này...
Băng hét vào điện thoại khi nghe thấy tiếng hét đầu dây bên kia và điện thoại chỉ còn những tiếng tút tút dài...
Đầu óc Băng đang rối loạn không biết nghĩ gì nữa.Băng chạy thẳng ra cổng trường rồi bắt taxi đến bang hội luôn...
- Cô ta định đi đâu ??
Băng chạy qua phòng thi của Phong và bất chợt cùng lúc đó Phong xin phép ra ngoài.Bộ dạng hớt hải và trên mặt toát mồ hôi của Băng đã làm cho Phong cảm thấy lo lắng.
Phong chạy đến cổng trường thì Băng đã leo lên xe và mất tăm..
Băng bỏ cả thi..tờ giấy làm bài vẫn còn chưa nguyên vẹn.Tất cả...Băng đã bỏ lại rồi và tất nhiên Băng sẽ không thể đỗ đại học được
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 81
Mảnh ghép 81 : Không mặt nạ
- Dừng lại - Băng đạp cửa xông vào, không suy nghĩ bất cứ thứ gì có thể xảy ra trước mắt và đặc biệt là lúc này đây Băng quên luôn mình không đeo mặt nạ.Chiếc mặt nạ được Hữu Kỷ ( trợ lý riêng của Băng đó ) cất giữ nhưng qua cuộc đối thoại ngắn trong điện thoại vừa rồi Băng cũng đoán được chiếc mặt nạ ấy chắc bị huỷ diệt hoàn toàn rồi
- Mày...con Băng ..mày làm gì ở đây? - Thiên Thiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Băng như muốn ăn tươi nuốt sống Băng vậy.Mặt nạ quỷ đâu phải chỗ vui chơi cho trẻ con mà ai vào cũng được.Thiên Thiên hạ nốt một tên dưới tay mình rồi chạy đến phía Băng.
- Cô ta là ai.sao các người để cô ta vào đây? - Một tên lớn tuổi trong bang mặt nạ quỷ nói lớn với bọn canh cổng. Vì tình thế đang hỗn loạn. bên mặt nạ quỷ cũng đang yếu dần nên tên lớn tuổi đó không muốn bất kì người ngoài nào biết được chuyện này..biết..chẳng khác gì mặt nạ quỷ là một bang hèn hạ vô dụng không đánh thắng nổi kẻ thù
Máu..phải..mùi máu nồng nặc khắp nơi. Đa số là người của mặt nạ quỷ ngã gục không biết vì lý do gì. Thường ngày mặt nạ quỷ đâu phải dễ đánh như vậy
Giờ này, Băng không còn quan tâm đến mình nữa, dù gì thân phận không thể chôn kín mãi được nhất là người trong giang hồ, họ sẽ săn lùng và điều tra đến lúc nào có kết quả thì mới thôi vì vậy lộ mặt ngay bây giờ cũng tốt
- Tôi đến để xem phim do cậu diễn đó, phim trưởng..khá hay ! - Băng nói giễu cợt, ánh mắt toát lên một tia lạnh lùng đáng sợ..tất cả chỉ toàn là màu đen
- Mày có quyền gì được vào đây - Thiên Thiên nghênh cao cổ nói với Băng rồi quay sang lũ người của mặt nạ quỷ - Hahaha, mặt nạ quỷ cũng cho con nhà quê này tự do ra vào đây sao, ồ tưởng phép tắc thế nào, haha giờ phải đi kiếm mấy đứa ăn mày vào đây chung vui cùng mặt nạ quỷ luôn ấy nhỉ ! - Thiên Thiên cười man dợ, nụ cười chết sinh vật
Mấy tên đàn em trong mặt nạ quỷ định lên tiếng thì Băng đã chặn lại bằng một lực tát khá mạnh giáng thẳng xuống khuôn mặt của Thiên Thiên làm nụ cười của nhỏ méo xệch.
Đau ! Rát ! Thiên Thiên cắn môi rồi hùng hổ túm lấy tóc Băng lôi mạnh về phía trước, Băng bị túm nhẹ nhưng Băng kịp phản ứng đá vào bụng Thiên Thiên nên nhỏ suýt mất đà mà ngã.
Tất cả ai có mặt đều kinh ngạc.
- Kìa ! Chị Băng đấy - Một tên đàn em trong mặt nạ quỷ hớn hở khi nhận ra khuôn mặt thật của Băng. Cả đám mặt nạ quỷ nhôn nháo lên vì thấy chủ của mình không ngờ có một khuôn mặt non nớt như vậy. Nhưng hiện tại khuôn mặt ấy thật đáng sợ biết bao.
- Lý do mày đến đây đánh bang tao ? - Băng túm lấy vạt tay áo của Thiên Thiên lôi xuyền xuyệch như lôi phạm nhân. Thiên Thiên sực tỉnh ra..
- Mày là con nhỏ đeo mặt nạ !
- Đúng !
- Ha Ha Ha..ồ đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ tao với mày còn được gặp nhau nữa cơ đấy, sao nào, định về trả thù tao chuyện hôm bữa đó hả.Hahaha
Thiên Thiên giựt phăng tay áo mình ra khỏi tay Băng và cười lớn một cách sảng khoái. Biết Thiên Thiên nói đến \ chuyện hôm bữa \ là chuyện gì. Băng không tỏ ra một biểu cảm nào. Nhưng trong tim lại thấp thoáng hình bóng ấy..lúc ẩn lúc hiện hệt một cơn gió đến rồi đi bất chợt
- Đúng vậy - Băng cười nhạt, tất cả lũ đàn em của Băng im lặng tuyệt đối còn lũ đàn em của Thiên Thiên phá lên cười như thể vừa nghe xong một câu chuyện hoang đường và đầy sức hài hước.
- Rồi. Tao chờ ngày đó . Haha - Thiên Thiên lại cười
Tất cả đều nghĩ Thiên Thiên sẽ không bỏ qua cho Băng..nhân cơ hội mặt nạ quỷ đang yếu thế. Thiên sẽ ra tay luôn một thể và tóm gọn Băng nhưng không, cô ta lại cười rồi kêu người rút làm tất cả đều ngạc nhiên
- Có sao không ? - Băng đỡ vài tên dậy
Nhìn thấy khuôn mặt thật của Băng. Cả lũ đàn em đều hưng phấn và vui mừng, không ngờ hôm nay Băng lại dịu dàng với họ như vậy.
- Thưa chị tụi em không sao chỉ là... - Một tên tóc hung đỏ nói với giọng buồn rồi cả đám đưa mắt nhìn về phía sau Băng...đó là thi thể trợ lý riêng của Băng. Chiếc mặt nạ đã bị súng bắn nát bét
- Không sao rồi..giờ thì nghỉ đi - Băng quay người đi, chỉ liếc nhìn thi thể đó 5 giây. Trong lòng cô nặng trĩu mọi vấn đề. Việc thi đại học vẫn chưa hoàn thành và cô chấp nhận trượt đại học.
- Chị Băng đẹp thật đấy.Em đã từng gặp chị ở trường quốc tế H rồi..em đáng chết không nhận ra chị
- Đúng vậy,tụi em gặp nhiều là đằng khác !
- Không nói nữa. Tôi sẽ đi ngủ. Các người làm gì thì làm nhé !
Băng bước vào bên trong căn phòng riêng của mình ở đây. Căn phòng trống trải và cô đơn, lạnh lẽo
Băng thiếp đi. Hình ảnh của Kiệt mờ mờ ảo ảo lại hiện lên cùng tiếng cười ấm áp và giọng nói ngọt ngào :
- Tiểu Băng của Kiệt đấy à..Kiệt với Băng mãi mãi là bạn tốt nhé !
Bất giác Băng mỉm cười :
- Mãi mãi là bạn tốt. Tất nhiên vậy. Băng sẽ không bao giờ quên Kiệt đâu !
- Hứa Thiên Phong !!!
Kiệt nhắc tên Phong mà không nói rõ ràng gì cả. Không có vế sau. Băng bật dậy. Đó chỉ là giấc mơ
( Kiệt : Để Băng hạnh phúc chỉ còn cách này thôi t/giả nhỉ? // T/giả * buồn* : Phải rồi )
Phải rồi. Băng sẽ coi Kiệt là người bạn tốt. Hãy quên đi để sống tốt nhưng sao trong giấc mơ chỉ có hai người. Kiệt lại nhắc tên Phong.
Tình yếu bé nhỏ của Băng mới chớm nở. Băng giấu Kiệt vào quá khứ và mở trái tim chờ đợi người con trai ấy bước vào.
Phải chờ bao lâu đây.
Băng đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Nóng ! Băng lại gần cửa sổ hít thở bầu không khí bên ngoài. Bất giác Băng nhớ đến Phong
\ Ôi sao mình lại có cảm giác này. Sao mình nhớ đến cậu ta cơ chứ \ - Băng lắc đầu như từ chối một việc gì đó mà cô không thích. Hai tay ray huyệt thái dương. Băng tự nhủ lòng mình không nên nói ra tình cảm này với Phong. Băng sợ người con trai ấy từ chối. Băng rất sợ đối mặt với tình yêu. Sợ lắm. Tình yêu luôn gây ảo giác và hoang tưởng đến nỗi quên cả bản thân mình.
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 82
Mảnh ghép 82 : 4s trở về
Về chuyện Băng bỏ thi tất cả đều biết và cũng đã thôi không rò xét Băng từng chi tiết như nguyên nhân diễn biến kết quả nữa
Chuyện gì đến thì sẽ đến. Kết thúc năm học rồi Băng không còn được hưởng thụ những ánh mắt giết người của nữ sinh trong trường nữa thay vào đó Băng sẽ được hưởng thụ một trận bão lớn từ Thiên Thiên
Sau bốn ngày thi không thấy Uyên Nhi đâu. Băng cảm thấy là lạ. Uyên Nhi luôn đi sát bên Phong mà giờ lại không thấy. Cô ta có chuyện gì chăng?
Uyên Nhi vì Phong mà cãi lại mẹ cô lên đã bị mẹ cô giam lỏng ở nhà không cho ra ngoài trong 1 tuần.Chắc cô nàng sẽ buồn lắm đây.
- Tiểu thư. Đây là bữa tối của cô. - Người làm của nhà Nhi bê khay thức ăn lên phòng Uyên Nhi.
Cô tức giận hất đổ khay thức ăn. Ngày nào cũng vậy.
- Tôi cần à, điều tôi cần là ra ngoài kia, các người cho được không - Uyên Nhi gầm lên
- Tiểu thư. Đây là lệnh của bà chủ, chúng tôi sao có thể
- Không thể thì biến ra ngoài kia không cần các người bưng bê thức ăn lên đây cho tôi. Tôi có chân tay tự lấy được
- Dạ vâng. Xin phép tiểu thư chúng tôi xuống dưới
- Hừ...
Điện thoại và laptop thì bị thu. Máy tính cũng bị ngắt mạng. Ngày ngày chỉ có ti vi làm bạn. Một tuần này đối với Uyên Nhi không khác gì sống dưới địa ngục. Nhiều lần lôi chiêu tự tử ra nhưng cô cũng không dám làm. Mẹ cô dữ quá.
-----
Sân bay...quốc tế Nội Bài...
Hôm nay là ngày bộ ba và Diệp Hân trở lại Việt Nam yêu quý.Đã hoàn thành xong khoá học lớp 12 nên họ sẽ về nước sống hẳn.
Họ không báo việc này cho bất cứ ai biết ngoài gia đình. Cả Băng cũng không biết. Họ muốn tạo bất ngờ mới đây.
Bước xuống máy bay. Bốn người kéo vali ra ngoài
Khung cảnh Hà Nội vẫn đẹp như ngày nào.Vẻ đẹp có chút ngang tàn như một dân chơi chính hiệu
Diệp Hân đeo kính đen. Đeo tai nghe. Một chiếc balo kồng kềnh phía sau lưng. Bộ ba có vẻ đẹp trai hơn và chững trạc hơn hẳn.
Sau lần ấy. Băng đã hoàn toàn tháo bỏ mặt nạ ra. Chính thức đối diện với tất cả và tất cả những bang phái trong giang hồ đều biết đến gương mặt của cô. Một gương mặt ương bướng của tuổi học sinh
Chuyện này đã khiến Kỷ Lam hoàn toàn bị shock nặng. Ba tên kia cũng phải trố mắt ngạc nhiên. Duy nhất Phong là không có biểu hiện gì vì cậu biết rõ rồi mà
Tại biệt thự Devi...
Tiếng chuông điện thoại của Băng vang lên một hồi lâu. Số lạ...
Chần chừ mãi Băng mới bắt máy.
- Alo.
- Đến cầu treo trong công viên sau trường Hằng Thuyên gặp nhau được chứ ! Bạn sẽ đến mà. Đúng không ? hai giờ chiều nay nhé ! - Đầu giây bên kia là một giọng nữ rất quen nhưng hình như cô ta đã cố nói khác giọng. Không đợi câu trả lời của Băng người kia đã tắt máy chỉ còn vài tiếng tút tút
- Ai vậy? - Lam và Phong đồng thanh nhìn Băng
Giọng nói rất quen nhưng Băng cũng chẳng nhận ra được đó là ai.Một giọng nói đã lâu không nghe và giọng nói có chút biến đổi do cố tình không cho Băng nhận ra.
- Không biết. Cô ta hẹn gặp mặt ở công viên sau trường Hằng Thuyên. Hai giờ chiều nay.
Ken, Khánh và Vĩ đang đánh bài. Chỉ thiếu mỗi Phong là đủ bộ tứ.
- Nên đi - Phong nhấc ly rượu lên uống.
Kỷ Lam lo lắng cho Băng. Vì Băng đã là người của Mặt nạ quỷ rồi thì cũng là người của giang hồ. Giang hồ hiểm ác. Dù bang lớn mạnh thế nào cũng có kẻ thù. Lam chỉ lo người đó không tốt đẹp gì. Hẹn Băng ra chắc có âm mưu quỷ kế gì đó.
- Tao nghĩ không nên đi thì hơn. Nếu đi phải cho bọn tao đi cùng.
- Nếu mọi người muốn đi.
- Vậy nhé. Giờ ăn đã rồi đi. - Lam nhìn vào đồng hồ đeo tay -Sắp 2h rồi còn gì
- Ừ - Băng ừ hử và gật đầu.
Ba ông tướng kia vẫn đánh bài, thi thoảng tiếng cười của Khánh và Vĩ làm náo loạn căn phòng lạnh lẽo.
Đi đâu cũng có thể không đi nhưng đi cùng Băng thì tất cả không bao giờ từ chối. Hiểu Vĩ thì nơi nào có Lam là nơi đó có cậu. Hai người quấn quýt lấy nhau không dời. Tình yêu họ thật hạnh phúc...
( Hiểu Vĩ : Nhìn gì? Gato không? * hỏi t.giả * // T/giả : Chưa tỉnh giấc thì nên nằm trong phòng chứ đứng ra ngoài hóng gió..// Hiểu Vĩ : Á...??// =))
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 83
Mảnh ghép 83 : Diệp Hân trở về !?
Công viên 2h chiều.
- Cô gái đó đấy hả? - Lam hướng mắt về phía một cô gái ngồi quay lưng về phía chiếc cầu treo. Mái tóc hơi xù màu vàng. Băng chưa từng gặp cô gái có mái tóc như này bao giờ
- Tao không biết. Chắc vậy !
- Này. Bốn người ở đây đợi đi. Tôi với Băng ra bên đó. Cô ta là con gái đi một mình chắc không hại được bọn tôi đâu - Lam xua đuổi bốn tên kia
- Vậy đi - Ken đồng ý đầu tiên.
Cả bốn người yên vị dưới thảm cỏ xanh dải đều cạnh mặt hồ.
Cô gái đứng bên cầu treo đó là Diệp Hân. Còn bộ ba ngồi ở quán nước đối diện cầu
- Hello - Diệp Hân giơ hai ngón tay thành hình chữ V cười lớn rồi nhảy bổ đến cạnh Lam và Băng làm hai người họ giật mình suýt bay xuống cầu.
- Ơ...nhầm người ạ - Lam sững sờ
Cả Lam và Băng đều bật cười và ngơ ngác đến cái mặt như ngố. Người con gái trước mặt đeo kính đen viền tím. Mặc quần jean áo phông cánh dơi. Giầy thể thao cao cổ. Bịt khẩu trang.
- Ơ nhưng cái giọng này quen quen. Giọng cô gái đó gọi điện hẹn tao ra đây. Đúng là cô ta rồi..nhưng sao...- Băng ngập ngừng nhìn Diệp Hân lạnh lùng
- Hai bạn dễ thương xinh xắn quá. Hai bạn là Vy Băng và Kỷ Lam. Ha Ha - Diệp Hân cười.
- Ai vậy? - Băng tò mò
- Rốt cuộc cô là ai. Sao biết tên chúng tôi - Lam tò mò hơn lên nói lớn tiếng như tức giận để cô gái kia sờ ơ sơ nặng sợ mà nói ra
- Là người - Diệp Hân chêu ngươi hai nàng
- Không là người chả lẽ là ma à? - Lam - Hay là động vật - Băng tiếp lời
Diệp Hân bật cười ha hả véo má Băng. Băng hất tay ra bằng một lực mạnh khiến Diệp Hân suýt ngã ngửa rơi xuống cầu
- Hai con điên. Không nhận ra giọng đại ca à - Diệp Hân tháo kính tháo khẩu trang ra.
- Á.........con Hân - Băng hét lên đầy xúc động ôm chầm lấy con bạn. Diệp Hân rang hai tay và ôm cả Lam như mẹ ôm hai đứa con trong thật buồn cười
- Ba thằng kia đâu - Băng hỏi
- Kia kìa - Hân hất mặt về phía bộ ba đang vui vẻ nói chuyện với bà chủ quán và con gái bà ấy
Hình như sắp có một con chuột sập bẫy của bộ ba này rồi.
- Qua bên đó đi - Băng vội vàng kéo tay hai người kia
- Trời ơi sao hai người này đi lâu quá vậy - Khánh rên rỉ bỏ điện thoại xuống lăn qua lăn lại trên thảm cỏ
- Hai người kia đâu rồi - Hiểu Vĩ ngoảnh mặt lại nhìn về phía cầu treo mà không thấy Lam và Băng đâu. Cậu có vẻ lo lắng
Tất cả bật dậy. Riêng Phong vẫn khép hờ mắt có vẻ không quan tâm, cậu lạnh lùng từ từ ngồi dậy nhìn ba gương mặt đang toát mồ hôi vì lo lắng kia. cậu cười đểu
- Hai người đó không chết đâu. Họ đang uống nước bên kia kìa
Theo phản xạ, ba tên kia quay 90 độ về phía quán nước và thấy mấy người ngồi quay mặt về phía quán nước lên không thể nhìn thấy mặt ba người con trai và một người con gái khác bên cạnh Lam và Băng
Phong tinh thật.
Mấy người nói chuyện vui vẻ khiến bốn tên kia chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ. Tý nữa Lam với Băng thảm nào cũng ăn chưởng.
- Khánh dạo này thế nào rồi hả Băng - Diệp Hân hơi đỏ mặt khi nhắc đến Khánh. Người con trai mà cô luôn nhớ đến suốt thời gian qua
- Cậu ta vẫn khoẻ như trâu bò ấy. Cậu ấy bên kia kìa - Băng quay mặt ra chỉ về phía có 4 chàng trai đang nằm ở thảm cỏ - mình ra đó nhé !
Diệp Hân cười tươi rồi ra hiệu cho bộ ba trả tiền.
Lam cũng gọi cả bộ ba đến đó cho vui nhưng họ đã từ chối. Đơn giản vì họ không thoải mái nói chuyện hoặc làm quen gì đó với bốn người kia. Và đơn giản họ cũng biết đến sự nổi tiếng của bốn người ấy, bốn người tuyệt nhiên không kết bạn với đứa con trai nào khác.
- Mi na ( có nghĩ là mọi người ) - Lam giở trò tiếng tây tiếng tầu
- Đi lâu vậy. Muốn tụi này chờ đứt hơi à - Hiểu Vĩ cau mày
- Đứt hơi cái gì chứ, nằm đây sướng như này mà đứt hơi à? - Lam cãi
- Thì..- Hiểu Vĩ chưa nói xong thì tiếng của Khánh đã áp đảo mọi thứ khiến Vĩ im bặt vì giật mình
- BÀ XÃ.......
- Sao không gọi luôn cả bà tỉnh hay bà huyện ra đi...mỗi bà xã....- Hiểu Vĩ ngồi bên cạnh bĩu môi cặp đôi đang hí hửng và kéo dài mồm chữ bà xã . Khánh lườm Vĩ cháy da thịt
Khánh nhảy dựng lên ôm Diệp Hân. cô nàng chưa kịp mở lời thì Khánh đã hỏi lấy hỏi để
- Em về bao giờ, sao anh không biết, sao không bảo anh đến đón, em đi lâu vậy biết anh nhớ em đến chết không, giờ thì cấm được xa anh đến một ngày đâu đấy!
- Ghê không kìa, tình cảm quá cơ - Hiểu Vĩ chọc ghẹo đôi ấy làm Diệp Hân bất giác đỏ mặt
Vì chưa tiếp xúc nhiều với Hiểu Vĩ và Phong nên Diệp Hân cũng có phần ngượng ngùng
- À quên có chuyện chưa nói. Băng này anh họ tao thích mày muốn mày làm bạn gái ảnh. Tao thấy mày chưa có bạn trai nên...- Diệp Hân nói thẳng trước mặt mọi người
- Anh ấy thế nào, cho tao đi gặp mặt - Băng nói đùa. Cô quên mất có gương mặt đầy ám khí ở cạnh mình.
- Cô ấy là của tôi rồi còn gì - Phong kéo tay Băng khiến cô ngã vào người cậu
Diệp Hân bụm miệng cười vì vẻ mặt nhăn nhó của Băng. Cô cũng nhận ra Phong với Băng đã là một đôi
- Phong với Băng đẹp đôi thật đấy ! - Diệp Hân tán thưởng
- Thế tôi với Lam có đẹp đôi không ? - Vĩ chen vào cười đùa bị Lam lườm cháy mặt
- Đẹp lắm ! - Diệp Hân cười
Nãy giờ, chỉ có Ken là im lặng. Cậu thấy mình thật cô đơn trước ba cặp đôi hoàn hảo này. Cậu phải đứng dậy thôi.
- Tao ra đây có việc, mọi người vui vẻ nhé - Ken bước đi lòng nặng trĩu. Thời gian qua chưa đủ để cậu quên đi Băng. Quên đi cái tình yêu không trọn vẹn ấy.
Cậu có nên tìm người khác không. Nhưng cậu sợ sẽ khiến người con gái mình yêu thương tổn thương. Cậu không muốn người con gái ấy làm cái bóng của Băng. Làm người thay thế rất đau và tủi thân
Cậu cứ vậy. Cậu muốn trọn đời cô đơn. Lạnh lẽo đến khi quên được Băng
Yêu đơn phương đau lắm...!!!
( T.giả : Ê Ken..hay t.giả với anh một cặp đuê * cười đểu * // Hoang tưởng sức mạnh à.? Trời hôm nay không nóng mà nhiệt độ trán t.giả vượt biên giới rồi kìa // T.giả : Xí..oẹ...thèm...ta cho mi F.A đến cuối cho biết mặt ta giờ // Ken : Anh thách chú đấy...)
Em là người anh yêu thương nhất.
Cũng là người cất bước bỏ rơi anh.
Phải chăng anh là người có lỗi?
Đã yêu em bằng cả trái tim mình...
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 84
Mảnh ghép 84 : Uyên Nhi bị bắt.
Hôm nay. Họ không đi ăn mừng sự trở về của Diệp Hân vì Hân có việc bận. Cô về còn phải đi thăm họ hàng và người thân nữa. Nên việc ăn uống cùng bọn Khánh sẽ tính sau.
- Tiểu thư, xin tiểu thư đừng phá nữa. Chúng tôi không biết nói với bà chủ thế nào đâu - Đám người hầu ríu rít giữ chân giữ tay của Uyên Nhi lại. Cô đang hành hạ ngôi nhà của mình. Đồ đạc bị cô tung lên đáp xuống như mưa rơi
- Cho tao ra ngoài cơ mà, tao nhớ anh Phong, tao muốn gặp anh - Uyên Nhi tức giận hét lên
- Bà chủ...
- Gọi mẹ tao về đây, tao hận bà ấy không cho tao ra
- Hứa Uyên Nhi. Muốn ra ngoài thì ra đi - Mẹ cô đã đứng trước mặt cô từ lúc nào không biết
- Tất nhiên con sẽ đi, mẹ trả con điện thoại
- Đây !
Bà trao lại điện thoại cho con gái và bước lên phòng. Hôm nay là tròn một tuần Uyên Nhi bị giam lỏng ở nhà, thảm nào bà cho cô ra ngoài dễ dàng vậy..
Cô chạy ra ngoài gara lấy xe và phóng đi luôn. Cô muốn gặp Thiên Phong ngay lúc này, cô nhớ anh quá rồi
AAAAAAAAAAAAAA
Một tiếng hét vang lên. Một tiếng va chạm không lớn. Một tiếng kêu đau khác vang lên
- Cô đi đứng cái kiểu đó hả - Uyên Nhi mở cửa bước xuống xe ngắm nghía lại con xe yêu dấu của mình. Không bị xước tẹo nào rồi nhìn chằm chằm vào người con gái trong chiếc xe vừa va vào xe mình
- Cô cũng đâm vào tôi đó thôi, muốn chết à - Người con gái đập mạnh tay vào volang nói mạnh mồm.
Uyên Nhi không hề tỏ ra sợ hãi, cô quạo lại
- Đồ điên, muốn chết thì đi mà chết hỏi người khác làm cái gì. Đúng là thần kinh
- Con ranh kia mày nói ai thần kinh.
- Con điên tai điếc, tao không rảnh nói chuyện với mày. Tao biến đây - Uyên Nhi vào xe khởi động máy và đạp thắng. Bất ngờ bị cô gái kia chặn đầu xe. Thích gây sự đây mà
Lần này thì xước sơn xe thật rồi. Uyên Nhi khó chịu nhảy xuống xe lần nữa.
- Cút đi tao chơi với mày à?
- Chưa đứa nào động vào tao như mày hôm nay, tao sẽ cho mày lên thiên con ạ - Cô gái kia nói mạnh mồm hơn Uyên Nhi nhiều
Cô gái đó không ai khác chính là Thiên Thiên. Thiên có một chiếc urgo dán trên má phải. Cánh tay cũng có một vài vết thương. Chắc lại gây chuyện nên đánh nhau đây mà
Thiên túm lấy tóc của Uyên Nhi giật mạnh và dùng võ đánh Uyên Nhi ngã. Nhi chưa bao giờ học võ lên không đánh trả nổi Thiên Thiên. Uyên Nhi bị đánh bầm dập hết cả người nhưng cô nào chịu thua. Vẫn dùng những lời rủa cay nghiệt xỉ mắng Thiên Thiên
- Đánh chết tao mày không sống nổi đâu con.
- Mày động đến tao là chết chắc rồi - Thiên Thiên nói xong lôi xuyền xuyệch Uyên Nhi lên xe mình và phóng đi mặc cho Uyên Nhi giãy giụa phản kháng.
Bang Black M-G...
Uyên Nhi bị bắt và bị Thiên Thiên giam trong một căn phòng tối tăm bụi bặm, có cánh cửa sắt sọc xuống như nhà tù. Bên trong không khác gì địa ngục. Hôi hám và đáng sợ.
- Mày đang ở trong tay tao. Giờ thì mày sẽ không trốn được đâu. Mày phải nghe lời Dư Thiên Thiên này không thì tao không thể đảm bảo mày sống được qua ngày hôm nay đâu.
Gió bên ngoài đập vào cánh cửa liên hồi tạo nên tiếng động đáng sợ và nồng nặc mùi nguy hiểm.
Uyên Nhi bị đáng chảy máu đầu và không được băng bó vết thương lại. Cô thều thào nhưng vẫn rất bình tĩnh. Ánh mắt hằn tia đỏ và cố kiềm chế
- Mày muốn sao ?
Thiên Thiên vẫn tỏ thái độ của một đàn chị. Đứng dựa vào tường đối diện Uyên Nhi. Như người đi thăm tù
- Có phải mày rất thích Hứa Thiên Phong không? Mà nhỏ tên là Vy Băng lại là bạn gái của hắn...- Thiên Thiên chưa nói xong thì bị Uyên Nhi chặn họng - Đừng vòng vo nữa !
- Được thôi. Tao sẽ không vòng vo nữa - Thiên Thiên cười rồi tung cho Uyên Nhi khẩu súng - Cầm lấy chiều hành động luôn. Tao không muốn nhìn thấy con đó bất kì ngày nào nữa !
Không cần nói hành động gì. Như thế nào và mục tiêu là ai. Uyên Nhi đoán chắc người cô ta muốn nói đến là Băng.
- Mày không muốn nhìn thì liên quan gì đến tao mà bắt tao ra tay. Nếu tao không thì tính sao ? - Uyên Nhi hỏi vặn lại. Không đỡ lấy khẩu súng mà để khẩu súng rơi ở trạng thái tự do. Lúc này, khẩu súng nằm gọn một góc tối trong căn phòng lạnh lẽo, ẩm thấp.
- Mày nên nghĩ đi. Óc mày sao ngắn quá vậy? Nếu không thì tất nhiên mày sẽ phải tạm biệt thế giới này thôi. Nếu nó không chết thì mày phải chết.
Thiên Thiên cười như phải bệnh. Khiến căn phòng càng trở nên âm u hơn. Bất giác Uyên Nhi có cảm giác dựng tóc gáy.
- Mày giết tao thử xem có yên với tụi anh Phong không? - Uyên Nhi vẫn cố nói tiếp xem có thay đổi được tình hình không. Nhưng lời nói này càng làm cho Thiên Thiên hưng phấn hơn.
Thiên Thiên bật cười và định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại của Uyên Nhi vang lên đập tan không khí nặng nề. Uyên Nhi bắt máy. Là mẹ cô gọi đến
- Alo. Nhi. Con đang ở đâu có về ăn cơm không thì bảo ?
- Không về, con ở bên nhà anh Phong vài bữa. Đừng đến tìm con. Thế nhé !
Không đợi mẹ cô trả lời. Uyên Nhi lập tức tắt máy.
Thiên Thiên giựt lấy điện thoại của Uyên Nhi. Đây là sai sót lớn của cô.May mà Uyên Nhi chưa kịp báo tin này cho Phong biết không thì kế hoạch chưa bàn xong nơi này đã bị bao vây và san bằng rồi. Mặc dù sống chết của Uyên Nhi đối với Phong không quan trọng nhưng dù gì Phong cũng là anh họ của Uyên Nhi. Cha mẹ của cô cũng giúp đỡ Phong nhiều khi cậu còn bé. Bị lấy điện thoại Uyên Nhi rất căm phẫn. Cô ghét nhất là ai lấy điện thoại của mình mà chưa được sự đồng ý của cô.
Uyên Nhi có thể tiếp cận được Băng và Phong.Thường ngày Thiên Thiên cũng vẫn thấy cô đi cùng bọn họ nên giao cho Uyên Nhi việc này là hoàn hảo nhất. Thiên Thiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như này.
- Rốt cuộc mày có đồng ý không, mày nên nhớ mày và nó sẽ không cùng chung một thế giới.Mày nên hiểu điều đó.
Uyên Nhi chần chừ một hồi lâu chưa thể đưa ra câu trả lời ngay được. Cô nghỉ nếu Phong biết chính cô giết người con gái cậu yêu thương. Liệu Phong có thể bỏ qua hay không? Hay cái tính máu lạnh của cậu ta lại trỗi dậy. Uyên Nhi cũng khó có thể sống.
Giục mãi. Thiên Thiên vẫn không nhận được câu trả lời từ Uyên Nhi. Nhỏ tức giận. Thiên Thiên căm thù sự chờ đợi.
- Mày muốn chết rồi - Thiên Thiên trừng mắt nhìn Uyên Nhi rồi phẩy tay ra hiệu cho đàn em - Mang vào đây.
Mấy thằng đàn em bên cạnh ra thấy lệnh liền cúi đầu vâng dạ rồi ra ngoài khiêng một thùng hình chữ nhật bằng kính. Phủ bên ngoài là lớp vải bóng màu đen và đặt trước mặt Thiên Thiên.
Thiên Thiên nhìn Uyên Nhi đang ngó ra xem thứ gì và cười đểu. Cô lập tức bỏ tấm vải che ra và mở nắp thùng kính.
Bên trong thùng là một vài con rắn nhỏ và dài đang quằn quại quấn vào nhau. Uyên Nhi bất giác lạnh người. Không biết Thiên Thiên muốn giở trò gì nữa.
Thiên Thiên đổ vài con quái vật dài đó vào bên trong chỗ Uyên Nhi bị nhốt. Một con rắn rơi trúng chân Uyên Nhi. Cô mím chặt môi và không chịu nổi nữa hét lên
- Cho tôi ra đi. Cho tôi ra. Tôi nghe lời các người mà. Cho tôi ra mau !
Uyên Nhi rất sợ loài bò sát và đặc biệt là rắn. Cô không khóc nhưng người cô run lên không ngừng. Con quái vật này thật đáng sợ và kinh tởm.
- Được thôi. Mày chịu nghe vậy là tốt - Thiên Thiên cười đắc ý - Mở cửa ra cho nó ra ngoài - Nhỏ hất tay về phía cánh cửa. Đám đàn em vâng dạ rồi cũng mở cửa lôi Uyên Nhi ra ngoài.
Uyên Nhi được đưa ra ngoài nhưng trong lòng vẫn run lên kinh hãi vì con quái vật ghê sợ đó. Thiên Thiên lại vứt cho Uyên Nhi một khẩu súng khác. Cô đỡ lấy
- Mày hãy làm thuộc hạ của tao vài bữa rồi mày sẽ được tự do thôi mà !
....
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 85
Mảnh ghép 85 : Đi shopping..-..osin đẹp trai...
- Băng với Lam này, chiều đi shopping đi - Diệp Hân hí hửng. Shopping là sở thích của cô. Lâu lắm cô không đi shopping và hôm nay chủ nhật nên có hứng.
- Thì đi - Cả hai người kia đồng thanh. Lam thì cười toe toét còn Băng lại giữ thái độ lạnh lùng khó diễn tả bằng lời.
Băng là thế. Luôn tỏ ra lạnh lùng mới chiến thắng được mọi hoàn cảnh. Sau lần đó, tính cách của cô thay đổi hơn một nửa. Nhưng khi bên cạnh lũ bạn thân này. Cô không thể nào tỏ ra quá lạnh lùng được. Điều đó rất khó.
Nhưng không hiểu tại sao. Phong dùng bí kíp gì mà bên cạnh bạn thân cậu ta vẫn lạnh lùng vô đối được như vậy nhỉ ???
- Đi ăn nữa - Hiểu Vĩ chen vào. Lúc này có một mình Hiểu Vĩ là con trai ở đây. Ba người kia không biết bốc hơi đi đâu rồi mà vẫn chưa thấy đến nhà Lam chơi. Hiểu Vĩ bị ba cô gái áp đảo.
- Ăn cái gì. Lằng nhằng ! - Lam cốc đầu Hiểu Vĩ
- Ăn tốn tiền - Băng định cốc cái nữa nhưng Hiểu Vĩ né được , cậu lẩm bẩm '' Shopping còn tốn hơn
- Con trai mà bày đặt ăn...như tụi tui nè...- Diệp Hân không nói nữa. Đưa mắt nhìn Lam và Băng...
- Đã ăn là phải có uống chứ - Cả ba cùng đồng thanh khiến Hiểu Vĩ tý nữa thì té ghế mà chết.
Phát này. Hiểu Vĩ khổ lâu dài với ba cô gái đây
Ba đứa nó ăn uống bày bừa ra xung quanh khuôn viên cạnh hồ bơi. Nào thì vỏ bim bim. Lon nước ngọt. Bánh trái. Bát đĩa. Ly nước vứt tả tơi
- Dọn đi Hiểu Vĩ.. - Lam lên tiếng
- Oa...no quá..!! - Diệp Hân nằm xuống thảm cỏ cùng Băng. Lam và Hiểu Vĩ cứ tranh cãi suốt
- Người làm có đấy sao không bắt họ dọn ! - Hiểu Vĩ càu nhàu
- Hôm nay chủ nhật phải cho họ nghỉ ngơi chứ - Lam cãi lại. Theo quy định thì người làm nhà Lam ăn ở ở tại đây phải làm việc cả chủ nhật. Nhưng Lam lại đưa ra lý do này. Thật vô lý nhưng Hiểu Vĩ lại không biết Lam đang lừa chêu cậu. Hai người kia cũng hùa theo Lam sai bảo Hiểu Vĩ biến một đại công tử trở thành một đại ôsin..không công...
Dọn dẹp xong đống bừa bộn. Nhiệm vụ tiếp theo của Hiểu Vĩ là rửa chén đĩa và các ly nước.
Chỉ khổ cho đống bát đĩa bị Hiểu Vĩ tiêu diệt hoàn toàn. Sức tàn phá của cậu quả là cao. Hiểu Vĩ rửa đến cái nào y rằng cái đó bị cậu cho vào sọt rác hoặc bay tung toé trong phòng bếp. Cái nào cũng vỡ tan tành. Không vỡ thì mẻ. Từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ phải động vào công việc này. Nó quả là khó khăn đối với một thiếu gia con nhà giàu như cậu. Tội nghiệp đám bát đĩa bị cậu cho lên thiên hết cùng nước rửa chén.
Chưa đầy 5 giây lại có tiếng * Xoảng * nghe nhức tai. Nếu Lam không nhanh chân chạy vào ngăn Hiểu Vĩ lại không biết cậu còn tàn phá đến bao giờ. Cảnh tượng trước mắt khiến Lam thật sự não lòng.
Đến cả bát đũa trong tủ sạch sẽ không tội tình gì mà cậu cũng lôi ra hết sạch và y rằng không còn cái nào lành lặn.
- Oh My God , cái gì đang diễn ra thế này. Lôi bát đũa sạch ra làm gì cơ chứ ! - Lam không tin nổi vào mắt mình. Cảnh tượng này ngàn năm có một. Mà ngày nào Hiểu Vĩ cũng rửa bát thì ngàn năm năm nào cũng có cả.
- Xem chúng sạch như nào tôi còn rửa sạch như vậy. Ngộ nhỡ nó bẩn . - Hiểu Vĩ trả lời tình bơ. Câu trả lời này chỉ có con nít mới nghĩ được.
- AAAAAAA - Lam hét lên. Không ngờ trong việc nhà Hiểu Vĩ lại mơ hồ và có đầu óc đơn giản như thế. Nghe thấy tiếng hét cao cả này của Lam. Băng và Hân bên ngoài chạy vào xem sao.
Ôi ! Thấy cảnh tượng trước mặt. Cả hai người bật cười như điên dại.
- Chết mất. Thôi không làm nữa. Tôi kêu người thu dọn, ra ngoài kia đi ! - Lam ôm đầu. Hiểu Vĩ thoát nạn sung sướng chạy ra bật ti vi xem. Đám người làm nhà Lam nhìn thấy cảnh này cũng phải trố mắt nhìn qua nhìn lại đống bát bể vỡ rồi lại đảo mắt qua phía Hiểu Vĩ đang ngồi xem phim như không có chuyện gì xảy ra.
Hiện tại. Hiểu Vĩ đang gọi điện cho Khánh. Khánh ở cùng hai tên kia nên xem như gọi luôn cả hai tên kia nữa. Cậu ta đang gọi đủ bộ tứ đến mới có thể áp đảo lại được bộ ba cô gái. Vừa nghe điện Hiểu Vĩ vừa lăn qua lăn lại trên ghế cười như điên. Không biết bốn người này có kế hoạch gì đây mà vui quá vậy ??
Mười phút sau..3 tên kia có mặt đông đủ tại nhà Lam. Mặt thằng nào cũng cười như trúng gió
- Hello. Đến đúng lúc quá vậy. Đưa tụi tui đi shopping nhá ! - Lam vỗ vai Ken đứng gần mình nhất. Lam và Hân cũng hùa theo nói này nọ.
- Gì cơ..tưởng sang đây chơi thôi mà, sao lại shopping - Khánh nghệt mặt ra không hiểu. Cả ba nàng đều cười tươi như hoa nháy mắt với nhau rồi làm bộ mặt cún con năn nỉ họ. Ba tên kia im lặng trầm ngâm một lúc lâu nhưng mồm miệng của ba cô gái cứ liến thoắng. Cuối cùng họ cũng chấp nhận. Cùng lúc đó, Hiểu Vĩ từ bên trong nhà chạy ra hớn hở như bắt được vàng. Cứ như là cơ hội ngàn năm có một để cua gái vậy ><
Hiểu Vĩ chưa kịp nói gì thì ba tên kia đồng thanh. Mặt ỉu xìu. Giọng thều thào
- Đi shopping !
Hiểu Vĩ trố mắt rồi cũng ỉu xìu theo. Không biết kế hoạch của họ là gì nhưng đến nước này trăm phần trăm đã không thành công bước đầu.
- Đi thôi ! - Lam la lớn kéo hồn bốn tên kia đang ìu xỉu trên mầy về mặt đất. Chiếc xe cadillac 7 chỗ ngồi do cha của Phong để quên ở biệt thự của Phong nên cậu ta lấy đi luôn. Phong vào vị trí lái xe.
Điểm dừng chân của họ không thể đếm xuể. Shop nào cũng dừng chân lại. Ba cô gái dắt tay nhau đi hết chỗ này đến chỗ kia bắt bốn tên kia vác đồ cho.
Băng toàn sắm những đồ đâu đâu và hầu như đồ cô mua đều có màu đen. Diệp Hân thì vẫn ham mê những bộ đồ hợp với những bài hiphop của cô học được bên Mĩ. Kỷ Lam thì toàn mua gấu ôm to rất cồng kềnh và không ai khác Hiểu Vĩ là người phải bê tất cả những thứ mà Lam mua..
Bốn tên kia khổ sở bê vác rồi lại khiêng xong xách. Hai tên không còn chỗ trống, trên cổ cũng phải đeo một vài thứ. Bây giờ trông họ không khác gì bốn chàng ôsin của ba cô gái này. Mặt tên nào cũng nhăn nhó thấy tội...nghiệp.
Vào trong siêu thị...
Một nhóm nữ đang đứng mua sắm ở khu quần áo. Thấy sự xuất hiện của ba cô gái và bốn chàng trai theo sau. Họ không ngừng bàn tán..
- Trời ơi ! Bốn người kia đẹp trai thế mà lại là osin..uổng quá. Ước gì osin của mình cũng được đẹp như vậy nhỉ. À không ! đẹp bằng một góc như kia cũng được - Một cô gái mắt long lanh chỉ tay vào khuôn mặt của Phong.
- Ba nhỏ kia ngu thật đấy. Đẹp thế kia mà không biết chọn một người làm bạn trai lại đi chọn làm osin mới ngu chứ. Haizz !!
- Khổ thân bốn anh ấy, hỏng hết nhan sắc rồi !
- Ba nhỏ kia xấu hoắc mà ôsin đẹp trai dữ vậy. Ông trời thật là bất công. Đáng lẽ ra ba nhỏ kia mới phải làm osin cho bốn anh ấy chứ !
Mấy người này đứng bàn tán. Người thở dài ngao ngán. Người thì mắt không dời khỏi bốn tên. Người thì chắc đang cầu nguyện...osin của mình được một phần như bốn tên đó !!
Bốn chàng đi đến đâu là bao nhiêu con mắt long lanh ngắm nhìn đến nổi cả da gà. Thỉnh thoảng một vài lời bàn tán này nọ lọt vào tai họ. Họ bị hiểu lầm là osin...
( T/giả : Này...mấy bà chị nói ai là ôsin đấy. Không biết gì cứ nói nhiều..Thích bình luận lên phây búc mà căm mừn...// Bà chị 1 : Ơ con danh kia tao nói mày à..* tút dép * thích ăn không?? // T.giả : hiu hiu hao hào...oimeoi * chạy thẳng cẳng * //
- Không mua nữa ! Đi ăn - Phong khó chịu vì những lời bàn tán này. Hơn thế nữa còn có những con mắt hau háu nhìn thẳng vào mặt cậu. Không chỉ những người đến mua sắm mà cả mấy chị nhân viên bán hàng nữa.
Phong đưa tay kéo Băng ra khỏi chỗ mua sắm và lôi đi. Mặc dù hai tay đều bận xách đồ nhưng cậu vẫn cầm tay Băng được. Những người còn lại cũng đi theo sau Phong và Băng. Họ lên tầng ba để ăn uống.
Nhìn khuôn mặt méo xệch của Phong mà Băng thấy buồn cười. Cô nín cười đỏ ửng cả mặt. Phong tức giận thật sự, nếu mà cười thẳng trước mặt cậu chắc cậu nổi cơn lôi đình phá tan cái siêu thị này mất.
Mọi người ăn vui vẻ. Những túi đồ bị bốn tên quẳng ra xa không thèm quan tâm đến. Họ chỉ tập trung vào công việc ăn và nói
Tiếng người nói xung quanh ồn ào khiến Phong cũng như ba chàng còn lại cảm thấy khó chịu.
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 86
Mảnh ghép 86 : Hiểu Lầm
- Mọi người ăn tiếp nhé, tôi vào phòng vệ sinh một lát rồi ra liền ! - Băng kéo ghế đứng dậy
- Nhanh đấy - Phong lạnh lùng ra lệnh. Chỉ liếc nhìn Băng một cái rồi nhấc một lon bia lên uống.
Băng gật đầu cái rụp. Khánh lập tức chêu ngươi Phong
- Băng có đi luôn đâu mà vội thế, như là... - Cậu bỏ lửng câu rồi cười toe toét như đười ươi.
- Muốn chết sớm à ? - Phong nói lời đe doạ và lườm Khánh khiến cả Hân và Lam đều thấy rùng mình. Chỉ có bốn tên con trai mới không có khái niệm rùng mình ấy vì hơn hết họ hiểu đây chỉ là đùa.
Bốn tên này sống với nhau không ngày nào là không lườm đùa nhau như vậy. Nên họ quá đỗi quen thuộc những kiểu lườm như thật thế này.
Bước ra từ phòng vệ sinh nữ. Đi được vài bước đến đoạn ngoành bị khuất một bức tường. Băng đâm phải một thân hình cao tướng.
- Xin Lỗi - Băng buông thả một câu nói lạnh lùng rồi định bước tiếp. Chàng trai bị đâm phải đó nhìn Băng lúc lâu rồi bật cười thành tiếng
- Băng hả em?
Nghe lời nói quen thuộc ấy. Băng dừng chân lại và nhìn kĩ gương mặt đối diện mình. Đó chính là M.K Bất giác Băng nở nụ cười nhàn nhã. Chỉ kịp vâng và gật đầu. M.K nói tiếp
- Em đến đây làm gì vậy, em đi một mình hay đi cùng ai??
- Em đến mua chút đồ cá nhân. Em đi cùng mấy người kia
Không cần nói nhiều lời và giải thích kĩ mấy người kia là ai. M.K cũng biết đó chính là nhóm bọn Thiên Phong.
- Thế anh đến đây làm gì, anh đi cùng ai ? - Băng lập tức hỏi lại
- Anh đến chơi và đi cùng bạn, tụi nó ở dưới tầng hai đợi anh.
Hai người nói chuyện lúc lâu. Băng quên cả bọn Phong đang chờ ở chỗ ăn. Băng muốn nói chuyện với anh một lúc nữa. Và anh cũng vậy
Băng đi cùng M.K xuống cầu thang máy. Đây là chủ ý của cô không phải anh yêu cầu.
- Tạm biệt anh. Hẹn gặp lại. Em lên trên đây mọi người đang đợi.
Băng định quay đi thì nhanh chóng anh đã chộp lấy bàn tay cô và ôm cô vào lòng.
Bao lâu như vậy. Dù có nguôi ngoai nỗi nhớ về cô nhưng cũng không thể khiến anh quên được người con gái nhỏ bé mà anh yêu bấy lâu vậy được. Mới đầu vì bất ngờ nên Băng chưa kịp phản ứng. Rồi cô định đẩy người anh ra nhưng mới chỉ cựa quậy. Anh lên tiếng
- Anh em mình mãi là anh em tốt nhé ! Em gái !
Nghe lời nói của anh. Em gái khiến cô cảm thấy xúc động và càng quý người anh trai này biết bao. Người anh đã che chở đưa đón cô đi học lúc cô còn nhà quê bị chêu chọc. Giờ cô mọc thêm đôi cánh tự do bay lượn và không sợ bất cứ ai nói là nhà quê nữa nhưng anh vẫn luôn quan tâm đến cô. Cô thật sự muốn nói lời cảm ơn anh rất nhiều !
Mới đầu Băng cứ ngỡ anh vẫn còn tình cảm đó với cô lên cô mới không chấp nhận cái ôm này. Cô muốn nói thẳng với anh để anh quên đi vì cô không thể nào đáp trả được thứ tình cảm này. Cô chỉ có thể đón nhận thôi. Nhưng qua câu nói ấy cô mới nhận ra mình đã nghĩ lầm. Và vì sao lại không thể chấp nhận được cái ôm của anh trai dành cho em gái được chứ. Nghĩ đến đây, cô choàng tay ôm lại anh và nói
- Tất nhiên rồi anh trai !
Ông trời trớ trêu thay cảnh tượng này đã bị một người nhìn thấy hết. Vì đứng xa nên không thể nghe thấy cuộc đối thoại mà chỉ nhìn thấy...
Sau cái ôm ngắn ngủi. Băng lập tức trở về bàn ăn của mình chỗ mà mấy người kia đang ăn
- Đi đâu giờ mới về - Phong đập tay xuống bàn tức giận. Những người còn lại chỉ nghĩ đơn giản vì Phong chờ cô đi lâu về quá mới tức nhưng không ai biết cậu đã nhìn thấy những gì.
- Đi đâu tôi nói rồi còn gì. Sao tức giận vậy?? - Băng cười nhẹ rồi ngồi xuống ghế trống của mình cạnh Phong nhưng bất ngờ bị cậu ta đẩy ra.
- Vậy mà còn đứng ôm ấp một thằng con trai khác dưới tầng hai à? - Phong nói thẳng vào vấn đề. Ngoài Băng ra còn tất cả người còn lại không hiểu Phong đang nói cái gì hết
Lẽ nào cậu ấy nhìn thấy mình ôm M.K, không. Đó chỉ là anh em thôi mà.Cậu ấy hiểu lầm..
Vừa kịp cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu. Băng nói nhanh..
- Không như cậu nghĩ đâu nhé ! Đó chỉ...
Băng chưa nói xong thì Phong vùng vằng nói lớn
- Thôi đi. Cô thích phản bội tôi chứ gì. Biến ngay đi, tôi không muốn nhìn mặt cô nữa. Từ giờ đừng liên lạc với tôi !
- Cậu đừng...- vừa nói Băng vừa níu ống tay áo Phong nhưng bị cậu ta hất ra với một lực mảnh. Băng chao đảo suýt ngã. Băng mím môi không nói nữa..
Phong xô hết thảy thức ăn trên bàn xuống đất. Tiếng vỡ va chạm vào nhau nghe thật đáng sợ. Cậu ta là thế rất ghét phản bội. Vì chính mắt cậu ta nhìn thấy. Băng quàng tay chủ động ôm M.K. Điều này không thể trách cậu ta hiểu lầm vấn đề được.
Băng mím chặt môi, gương mặt trở lên lạnh lùng sau một giây trấn tĩnh lại. Một giọt mồ hôi lạnh toát ra.
Cậu dám đuổi tôi? Cậu không muốn nhìn thấy tôi? Vậy được.
Băng đạp ghế đứng dậy y kiểu trong bang hội. Cô quay lưng lạnh lùng bước đi không muốn giải thích thêm một lời nào nữa. Đơn giản cô nghĩ cậu ta không nghe cô giải thích.
Băng vừa quay đi thì vỏ bọc lạnh lùng cũng biến mất. Và Băng đã khóc. Khuất mắt tất cả Băng mới đưa tay lên quệt nước mắt. Lạnh lùng bất kì ở đâu nhưng trong tình yêu Băng không lạnh lùng được. Cô rất kém về khoản này.
Từ lâu cô đã quên đi Kiệt rồi. Cô miễn cưỡng cười và chấp nhận rằng Kiệt với cô chỉ là bạn. Đôi bạn thân..sẽ không hơn không kém..
Chỉ với quyết định ấy, cô mới có thể dám yêu Phong. Cô sợ không quên được Kiệt. Phong sẽ giống như người thay thế. Nhưng bây giờ đã khác !!
Băng dựa lưng vào tường rồi ngồi bệt xuống sàn nhà ở một góc khuất trong siêu thị. Cô đưa tay ôm mặt đau đớn
- Tình yêu của cậu chỉ vậy thôi sao? Suy cho cùng cậu vẫn chưa đặt hết niềm tin vào tôi. Phong. Cậu làm tôi đau quá !
* Bụp *
Vừa dứt lời. Một tiếng bụp vang lên. Băng ngất đi vì bị đánh mạnh vào gáy. Mấy tên mặc quần áo nhân viên siêu thị nhanh chóng bế cô lên khi chưa ai phát hiện điều gì tình nghi.
_________
Bàn ăn bị Phong hất đổ cũng được nhân viện dọn dẹp gần xong. Không ai dám ho he to tiếng bắt Phong bồi thường những thứ đã vỡ.
Lam và Hân xanh mặt khi nhìn thấy thái độ đó của Phong. Lam tò mò hỏi :
- Sao cậu nói Băng phải bội cậu?
- Hỏi cô ta thì biết !
Phong nói rồi đi thằng về phía trước để lại năm con người đằng sau ngơ ngác chẳng hiểu gì hết.
Năm người kia cũng đi theo sau Phong.
Lam và Hân thi nhau thử gọi điện thoại cho Băng hỏi xem cô về nhà chưa nhưng chỉ nghe thấy giọng của cô gái tổng đài và những tiếng tút tút dài não nề.
Nhận được tín hiệu báo nguy hiểm mà chỉ giữa mặt nạ quỷ và Băng mới có thể liên lạc được với nhau. Ngay lập tức người của mặt nạ quỷ đã có mặt tại tầng ba nhưng không thấy Băng đâu. Họ nghĩ chắc do Băng sơ suất nên đánh rơi điện thoại chứ không nghĩ cô đã gặp nguy hiểm. Vì họ biết Băng đi cùng Phong và mấy chàng trai kia nên không việc gì phải sợ.
Một góc nào đó. Chiếc điện thoại màu hồng mà M.K tặng khi xưa đã bị bật nắp ra bắn pin ra ngoài. Trong lúc mấy tên bắt Băng đi và khiêng Băng lên cao vô tình Băng đã đánh rơi điện thoại từ trong túi quần xuống đất. Mấy tên đó nhìn thấy nhưng không thèm quan tâm vì họ chỉ nghĩ nhiệm vụ của họ là bắt được Băng chứ không phải bắt điện thoại của Băng.
Bước đi của Phong khá nhanh. Thoắt cái cậu đã ra đến cửa siêu thị rồi. Còn Lam và Hân đang khổ sợ cùng ba tên còn lại xách đồ. Đến lúc này hai cô gái mới thấm thía nỗi khổ của bốn chàng trai làm ôsin.. xách đồ như này rất mệt..!!
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 87
Mảnh ghép 87 : Say...
* Cạch *
Bước chân của Ken khựng lại khi dẫm phải một vật gì đó rất cứng. Theo cậu suy đoán thì đó là điện thoại. Theo phản xạ tự nhiên. Cậu lùi chân ra cúi người xuống nhặt thứ đó lên. Cậu phát hiện ra đây chính là điện thoại của Băng
- Điện thoại này chẳng phải của Băng sao? Sao lại rơi ở đây? - Ken đưa ánh mắt khó hiểu về phía bốn người còn lại
Mỗi người đưa ra một ý kiến xong tóm lại lúc Băng chạy đi vội quá cô đã đánh rơi và không biết. Nhưng trong lòng Ken lại suy tính đã có chuyện không hay sảy ra.
Tất cả nhanh chóng xuống tầng một và ra ngoài. Chiếc xe cadillac vẫn ở nguyên chỗ cũ nhưng không thấy Phong đâu. Cả điện thoại cậu cũng không thèm bắt máy.
Quán bar Không level.
Tiếng nhạc sập xình đèn laser. Đèn quay...đủ loại thứ đèn màu sắc thi nhau hoà vào bản nhạc sôi động cùng những bước nhảy điên cuồng trên sàn.
Tại một chiếc bàn lớn khuất bóng sau bức tường màu đen hoa văn nổi.
Phong đang chiến đấu với đủ loại rượu hạng nặng và đắt tiền. Cậu vừa uống vừa đập phá. Mỗi lúc như này, chỉ có rượu mới được phép làm bạn của cậu.
Dù tửu lượng có cao thế nào nhưng uống nhiều rồi cũng say. Đầu óc cậu trở nên choáng váng và không còn tỉnh táo nữa. Nhạc quán bar nhẹ dần. Cậu gục mặt xuống bàn và không biết gì đang xảy ra bên cạnh mình nữa.
Sáng hôm sau...
Phong tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên chiếc giường lạ. Cậu đang cởi trần. Phong đập mạnh vào đầu cố nhớ xem hôm qua mình như thế nào và ai đã đưa cậu vào đây.
Cậu lắc đầu liên tục nhưng cũng chẳng nhớ nổi. Trong giấc mơ tối qua..không lúc nào cậu không nhớ đến Băng
Cậu bước ra khỏi giường và tiến lại phỉa tủ gương lấy áo để mặc. Trên cánh cửa của chiếc tủ ấy có dán một mảnh giấy ghi nhớ màu vàng. Phong giựt xuống và đọc. Chỉ vẻn vẹn dòng chữ con gái. Anh đẹp trai. Trông anh ngủ thật quyến rũ
Phong nhếch mép cười và đập mạnh tay vào cửa. Mặc cho cánh cửa bung ra. Cậu không quan tâm. Cậu chỉ quan tâm đến tối hôm qua có xảy ra chuyện gì không thôi.
Căn phòng này. Chăn ga gối đệm đều bị Phong lật tung lên. Mấy chiếc ghế và bàn uống nước cũng bị cậu phá tan tành. Phong không dùng tay mà dùng chân đạp cánh cửa ra vào khiến cánh cửa mở toang ra và suýt chút nữa thì bung hoàn toàn.
Xuống quầy lễ tân. Phong hỏi mấy người nhân viên xem hôm qua ai là người đưa cậu vào đây nhưng nhân viên nào cũng lắc đầu không biết. Chỉ biết đó là một cô gái da dáng một dân chơi.
Phong chỉ hành động chứ không nói thêm bất kì một lời nào. Cậu đạp thẳng bình hoa to tướng trước mặt khiến bình hoa đổ xuống sàn và vỡ tan. Tiếng vỡ nghe kinh hoàng nhưng không ai dám nói một lời nào. Không đụng đến cậu ta được. Tung gia bại sản như chơi.
Bất ngờ một nữ nhân viên mới không hiểu chuyện đã ra tay cản cậu ta. Phong lập tức túm tóc nữ nhân viên ấy và đập mạnh trán cô ta xuống nền đất lạnh lẽo. Tất cả chỉ biết đứng nhìn và toát mồ hôi lạnh. Thương xót cho cô gái kia. Bọn họ cứ tưởng Phong sẽ giết cô ta nhưng cậu đã bỏ đi để mặc cô ta với cái trán chảy máu ròng ròng và sưng vù mắt.
Băng tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng sang trọng. Cô đã hôn mê suốt cả chiều và đêm hôm qua. Tỉnh dậy nhưng đầu óc cô vẫn choáng váng. Sau gáy vẫn có cảm giác tê buốt.
Mọi khi bị bắt, Băng luôn bị nhốt ở một nơi hoang vu ẩm ướt như nhà hoang nhưng lần này cô lại được nhốt trong một căn phòng của một ngôi biệt thự. Căn phòng rộng lớn thoáng đãng nhưng không có bất kì một thiết bị máy móc nào ngoài điều hoà.
- Điện thoại đâu rồi - Băng sờ khắp người để tìm điện thoại. Nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót. Lập tức Băng nằm xuống giường chả vờ chưa tỉnh
Tiếng cửa phòng mở ra. Hai cô gái bước vào. Một người vác khuôn mặt gian tà và sung sướng còn một người thì có đôi chút căm ghét và thương xót.
- Mẹ kiếp lũ này đánh nó ra sao mà đến giờ vẫn chưa cả tỉnh. Thế này bắn nó làm sao nó thấy đau được. Thế thì quá dễ dàng rồi còn gì - Thiên Thiên lắc đầu cười đểu. Nụ cười của mang tính chất lòng lang dạ sói. Uyên Nhi đứng bên cạnh không nói gì. Cô thở hắt ra, cô căm ghét người con gái đứng cạnh mình. Không tài nào thoát khỏi được bàn tay của Thiên Thiên. Một chút tin tức bên ngoài Uyên Nhi cũng không nắm bắt được.
- Uyên Nhi. Đợi khi nào cô ta tỉnh thì giết luôn nhé ! - Thiên Thiên nói xong và bước được hai bước ngắn rồi dừng lại nói tiếp - À không ! Phải lôi nó xuống hầm chơi với rắn đã
Nghe đến con quái vật tên rắn này. Uyên Nhi bất giác run người nhưng vẫn cố bình tĩnh nở nụ cười điềm đạm rồi gật đầu.
Cả hai cùng bước ra và khoá cửa phòng Băng lại. Đến lúc đó Băng mới mở mắt.
- Uyên Nhi sao? - Băng không cả tin vào tai mình nữa. Cô đập mạnh tay xuống nệm. Cố tìm cách thoát ra khỏi chỗ này. Cô cũng sợ rắn chết đi chứ.
( Uyên Nhi : Ai sợ rắn giơ tay...// T.giả : Có có...* giơ cả chân *)
...
- Ha ha. Được lắm. Giờ thì cầm số tiền này sang nước ngoài mà sống đi. Không để hắn bắt được thì khốn - Thiên Thiên cười điên dại đưa tay nhận lấy mấy tấm ảnh từ tay cô gái trước mặt và vứt cho cô ta hai cục tiền dày 500k.
- Chào ! - Cô gái ấy cúi thấp đầu lãnh đạm và bước đi. không quên để lại nụ cười nửa miệng với đàn em của Thiên Thiên xung quanh.
Đó chính là những tấm ảnh dây dưa của cô gái đó với Phong tối hôm qua. Vì Phong quá say nên không nhận thức được chuyện gì. Và cô gái ấy cũng chẳng làm gì Phong cả chỉ là nằm chung và chụp vài tấm hình thôi. Chứ hai thân thể hoàn toàn không xâm phạm đến nhau.
Những tấm hình thật hoàn hảo và dễ dàng đánh lừa hết thảy những con mắt người đời.
- Trước khi chết cô ta nên được chiêm ngưỡng những bức hình này. Chắc cô ta sẽ vui lắm đây - Thiên Thiên dang hai tay và cỏ vẻ mệt mỏi rồi ngả người dựa lưng vào ghế sofa.
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 88
Mảnh ghép 88 : Thoát khỏi bang Black M-G
- Hôm qua không thấy Băng về. Nó đi đâu được chứ ! - Lam lo lắng vỗ vỗ tay vào điện thoại.
- Sao? Không về? - Ken thốt lên. Hoang mang và cậu lại nhớ để chiếc điện thoại của Băng vẫn đang trong tay mình.
- Ừ - Lam gật đầu
- Không biết có chuyện gì không? - Lam sốt ruột. Hiểu Vĩ bên cạnh vỗ vai an ủi
- Sẽ không sao đâu mà? Hay Băng đến mặt nạ quỷ của cô ấy !
Không khí bớt căng thẳng hơn sau câu nói của Hiểu Vĩ. Khánh và Hân vừa ra ngoài. Phong vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại của cậu ta. Cậu vẫn lạnh lùng mặt không chút biểu cảm.
...
Bãi biển buổi sáng nghi ngút gió. Mặt biển gợn từng cơn sóng ào ào rồi lại nhỏ nhẹ tạt nước vào bãi cát. Hôm nay là một ngày trời đẹp.
- Sao cô lại cứu tôi ? - Băng quay sang hỏi người bên cạnh. Trầm ngâm một lát. Uyên Nhi thở dài
- Dù sao cô cũng là chị dâu tương lai của Uyên Nhi này !
Nghe giọng của Uyên Nhi đanh cứng nhưng bên trong lại thấm chút buồn. Cô đưa mắt nhìn ra xa xăm nơi những con sóng đánh vào bờ. Băng có chút buồn bã khi nghe thấy từ chị dâu
Cô lại nghĩ đến Phong...
- Cô đang bị thương. Nên vào viện chữa trị thì tốt hơn. - Uyên Nhi nhìn Băng rồi nói.
Thiên Thiên phát hiện Băng đã tỉnh dậy lúc sáng sớm nay.
Cô ta ra lệnh bảo Uyên Nhi bắt Băng xuống tầng hầm rắn. Vì là sáng sớm nên đàn em của Thiên Thiên người thì còn ngủ say như chết. Người thì dậy rồi vẫn còn ngái ngủ.
Theo sau Thiên Thiên. Uyên Nhi kịp đánh ngất cô ta và lôi Băng chạy đi. Sống trong căn biệt thự này hai ngày nên Uyên Nhi cũng hiểu đôi chút về ngõ ngách cổng ra vào nhà Thiên Thiên nên cô mới có thể dễ dàng thoát ra như vậy được. Và Băng lại có võ nên Uyên Nhi cũng nhờ Băng mới có thể chốn ra ngoài. Thiên Thiên ngất ngay tại chỗ, một số người của cô ta nhìn thấy đã bám đuổi theo Băng và Uyên Nhi nhưng mấy tên đó đã bị Băng hạ gục hết. Băng bị thương ở tay và có say sát mặt. Chân cô bị một vết đạn sèo qua rách một mảnh quần sau đùi, vết thương không to nhưng cũng không thế chạy nhanh được. Đến ngõ Uyên Nhi đã nhanh chóng bắt được taxi.
- Không cần đâu. Chỉ là vết thương ngoài da. Chưa đến mức phải vào viện.
- Dù sao cũng cảm ơn cô một phần tôi mới có thể thoát được con nhỏ đáng sợ đó ! Giờ thì tôi đi đây. Hẹn gặp cô ở nhà anh Phong !
Uyên Nhi bước đi chậm dãi. Quần áo cô đã bẩn hết rồi. Băng nói vọng lại
- Tôi cũng cảm ơn cô nhiều. Cô đã cứu tôi thoát chết. Coi như tôi nợ cô một mạng.
Uyên Nhi khựng lại vài giây , bất giác cô nhếch mép cười và giơ tay lên vẫy tạm biệt lần nữa. Cô đi thẳng vào không nghoảnh lại.
Băng ngồi bệt xuống bãi cát nhìn lên bầu trời. Lòng chợt nâng nâng. Đôi chân và cánh tay phải giờ mới tê buốt và có cảm giác đau nhức. Mặt đã được dán định hình vài chiếc urgo chèn lên nhau nên cũng chẳng đau như trước nữa.
Băng không còn sức đứng dậy và đi nữa. Cũng chẳng muốn nhờ vả Uyên Nhi nên mặc kệ cô quay đi.
Ở đây một mình rất nguy hiểm. Không biết Thiên Thiên sẽ tóm gọn cô ngay lúc nào. Băng không muốn nghĩ ngợi gì thêm. Chỉ vì Phong mà nhiều việc Băng chưa thực hiện được và giờ chỉ vì Phong mà Băng buồn đau lạc lõng đến thế này. Băng nhắm mắt rồi ngủ luôn mặc kệ điều gì sẽ đến.
...
Tích..tắc...hoàng hôn dần buông xuống phủ lên mặt biển. Vào lúc này. Mặt biển trông cô đơn hơn hẳn và Băng cũng vậy. Đã nằm đây suốt từ sáng rồi. Hầu như những người xung quanh đều không quan tâm để ý đến cô. Mà thôi ! Cô cũng chẳng thèm họ quan tâm đến.
Tay chân cô mềm nhũn và lại hơi nhức nhức. Nằm nhiều cơ thể có hơi ẻo lả rụng rời. Cô mệt nhoài đứng dậy định về nhà thì đôi mắt cứ nhắm tịt vào nhau. Cảm giác chóng mặt dâng lên như sóng biển...ngùn ngụt...
Một bàn tay đã đưa ra đỡ lấy phần eo của Băng. Băng hơi mở mắt ra. Đập vào mắt mình là Ken... Băng có chút hụt hẫng nhưng rồi cũng mỉm cười. Mỗi lẫn Băng buồn đều có Ken bên cạnh..mà không phải Phong.
Lẽ nào Ken mới là hạnh phúc của đời mình..Phong chỉ là người vô tình..cậu ta biết gì đến yêu thương..Là Băng nghĩ vậy rồi ngủ gục trên tay Ken.