Nội Dung Truyện : Ai là định mệnh của ai
Giới thiệu
Ai Là Định Mệnh Của Ai (tên gốc Tìm Ở Đâu Được Người Tốt Hơn Anh). Ai Là Định Mệnh Của Ai là cuốn cẩm nang xương máu dành tặng cho các bạn FA hay GIAI THỪA GÁI Ế đang trên đường tìm kiếm nửa kia của mình
Ai sinh ra để thuộc về ai? Ai là phù hợp với ai nhất? Cùng đọc Ai là định mệnh của ai, theo bước chân của hai nhân vật trong truyện để đi tìm lời giải cho câu hỏi nàyAI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI
Mở đầu
Mở đầu
Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, chiếu theo tiêu chuẩn xếp hạng “hàng quá date” ở trên mạng mà ai ai cũng biết thì tôi sắp được liệt vào danh sách rồi, còn ở nhà thì đã bị coi là “quả bom nổ chậm”... Nhưng tôi chẳng vì thế mà mặt mày ủ ê, than thân trách phận, biết đâu ở hội Hoán thảo ngày mai tôi sẽ tìm được người trong mộng.
Ngày mai vừa đúng là ngày Valentine.
Đó là ngày dành cho các đôi lứa yêu nhau, cũng là ngày thê thảm nhất đối với những người vẫn còn lẻ bóng như tôi. Thấy người ta tay trong tay rạng ngời hạnh phúc đi trên đường, trong lòng chợt dấy lên cảm giác ghen tức, đố kỵ. Ngày lễ Tình nhân không có người yêu, cô đơn lẻ bóng, phải làm sao để vượt qua đây?
Đang buồn nẫu ruột thì cô bạn thân Điền Tịnh gọi điện, hỏi tôi ngày mai có muốn tham gia hội Hoán thảo trong thành phố không.
Tôi chẳng mấy hào hứng. “Hội Hoán thảo là hội gì? Trao đổi cây cối, hoa cỏ à? Mình đâu có trồng hoa, trồng cỏ, thôi, không đi đâu.”
Điền Tịnh tỏ ra ngán ngẩm. “Sao ngay cả hội Hoán thảo mà cậu cũng không biết thế? Đúng là người ngoài hành tinh! Hội Hoán thảo chứ có phải là trao đổi hoa cỏ đâu, đó là một kiểu giao lưu gặp gỡ, kết bạn.”
Sau khi được Điền Tịnh giải thích cặn kẽ, cuối cùng thì người ngoài hành tinh như tôi cũng hiểu được thế nào gọi là “hội Hoán thảo”.
“Hội Hoán thảo” là một trào lưu rất thịnh hành thời nay đối với tầng lớp trí thức thành thị. Từ “thảo” này ngoài nghĩa là “cỏ” thì một nhóm các chị em hay rộng hơn là thế hệ trẻ bây giờ còn dùng để ám chỉ những chàng trai có quan hệ tốt, nhưng lại không thể hẹn hò, điều kiện tốt mà nửa kia không phát hiện ra nên vẫn còn đơn thân. Cho nên “hoán thảo” ở đây không có nghĩa là trao đổi cây cối, hoa cỏ mà là một kiểu mọi người giúp đỡ, hỗ trợ nhau, đưa ra cách thức mới để tối đa hoá việc sử dụng nguồn tài nguyên của mình là anh bạn đi cùng.
Hình thức của “hội Hoán thảo” rất đa dạng: cùng ăn cơm, tổ chức các trò chơi, hát karaoke... Bạn gái nào muốn tham gia, chỉ cần dẫn theo ít nhất một bạn nam là được, số lượng người tham gia tối đa chỉ hơn mười người. Mọi người có thể túm năm tụm ba nói chuyện, còn có người đứng ra tổ chức các trò chơi để mọi người có thể dễ dàng làm quen và hiểu nhau hơn.
Cái kiểu kết bạn mới nổi này không giống những cuộc hẹn hò truyền thống, đối tượng không phải chịu cảnh lúng túng, xấu hổ khi hẹn hò từng đôi riêng lẻ. Nó giống một kiểu tụ tập, gặp gỡ, giao lưu, có nhiều đối tượng để lựa chọn, cũng dễ dàng giao lưu và làm quen hơn, chính vì thế mà rất được giới trí thức trẻ hưởng ứng.
Nghe có vẻ không tồi, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, tìm một nơi náo nhiệt để góp vui còn hơn là phải cô đơn một mình trong cái ngày lễ này.
“Được, đi thì đi. Nhưng mình không có “cô” để trao đổi thì phải làm thế nào đây?”
Muốn tham gia hội Hoán thảo phải dẫn theo ít nhất một bạn nam, tôi lại chẳng có lấy một người thích hợp để đi cùng. Không có một “ngọn cỏ” nghĩa là không có vé vào cửa.
Điền Tịnh ôm luôn cả việc đó. “Cậu không phải lo, mình sẽ có trách nhiệm tìm hai đồng nghiệp nam đi cùng, chia cho cậu một người, thế là có vé vào cửa rồi.”
Vậy thì tốt quá, tôi mỉm cười nói đùa: “Mình yêu cậu quá cơ, Điền Tịnh! Giá cậu là con trai có phải tốt không, chúng mình sẽ là một cặp, chẳng cần phải đi tham gia cái hội Hoán thảo đỏ làm gì.”
Điền Tịnh cười nói: “Cậu luyên thuyên vừa vừa thôi, ngày mai cố mà trang điểm, ăn mặc cho tử tế vào, biết đâu lại có mối nhân duyên tốt từ trên trời rơi xuống.”
Câu nói đó thật khiến người ta không khỏi mơ mộng xa xôi, tôi dù có trây ì đến đâu cũng không thể không vì thế mà xốc lại tinh thần một phen, phải quyết tâm lấy lại tinh thần và diện mạo tốt nhất để đi tham gia hội Hoán thảo ngày mai.
Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, chiếu theo tiêu chuẩn xếp hạng “hàng quá date” ở trên mạng mà ai ai cũng biết thì tôi được liệt vào danh sách rồi, còn ở nhà thì đã bị coi là “quả bom nổ chậm”. Sang năm là tròn hai mươi tám tuổi, nếu không tìm được bạn trai, cùng tận hưởng ngày Valentine thì coi như thực sự bị liệt vào danh sách “hàng tồn kho”, mức cao hơn sẽ là “hàng tồn kho mất chìa khoá”, rồi sau đó là... Ôi thôi, không nên tự hù doạ mình như thế, tôi sẽ không lâm vào cảnh đó đâu, không chừng ở hội Hoán thảo ngày mai tôi sẽ gặp được người trong mộng.
Hội Hoán thảo lần này được tổ chức dưới hình thức cùng nhau ăn uống, mỗi người tham gia phải đóng tiền, cùng ăn buffet nướng ở nhà hàng nướng Hàn Quốc. Không khí rất náo nhiệt, có tới hai ba chục người tham gia, các cô nàng thì khỏi phải nói, ai cũng ăn mặc lộng lẫy, còn “cỏ” thì chất lượng cũng không tồi, các chàng trai khôi ngô, tuấn tú liếc một cái là thấy liền mấy em xinh tươi.
Điền Tịnh có vẻ hơi kích động, ra hiệu chỉ cho tôi anh chàng bảnh bao đứng cách đó không xa, nói: “Cậu có thấy anh chàng bên kia không, nhìn cao to như Hàn Canh[1] ấy, thật là đẹp trai!”
[1] Han Geng: nam ca sĩ, vũ công, diễn viên, thành viên của nhóm nhạc Hàn Quốc Super Junior.
Nhưng ánh mắt của tôi không hướng về phía anh chàng “Hàn Canh” đó bởi vì tất cả sự chú ý đã dồn về một nơi khác. Đừng nói anh chàng đó cao to như Hàn Canh, chứ có Hàn Canh bằng xương bằng thịt ở đây lúc này tôi cũng chẳng quan tâm.
Trong buổi tiệc, tôi đã vô tình phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Mặc dù đã gần nửa năm nay tôi chưa gặp lại hình bóng đó nhưng dù có tán thành bột, thành tro, thành bụi thì tôi vẫn có thể nhận ra ngay.
Chu Nhất Minh! Anh ta cũng đến đây tham gia cái gọi là hội Hoán thảo cơ đấy, xem ra còn rất hưởng ứng nữa chứ. Anh ta đang nướng thịt giúp một cô gái tóc xoăn ngắn, ăn mặc rất thời trang.
Điền Tịnh gọi mãi không thấy tôi phản ứng gì thì đưa mắt nhìn theo nhưng vẫn không hiểu, liền hỏi: “Nhìn cái gì thế? Phát hiện ra mục tiêu thích hợp rồi à? Ai đấy? Chỉ ình xem nào!”
Tôi “hử” một tiếng rồi nói: “Cái tên đang nướng thịt ở đằng kia, cậu nhìn kĩ xem anh ta là ai.”
Điền Tịnh nhìn chăm chú rồi “a” lên một tiếng. “Trời! Đó chẳng phải là Chu Nhất Minh sao? Thật không ngờ lại gặp anh ta ở đây. Sau khi chia tay, hai cậu không hề gặp lại nhau, giờ xem ra đúng là oan gia ngõ hẹp rồi.”
Chính xác là oan gia ngõ hẹp! Năm ngoái tôi và Chu Nhất Minh chia tay nhau, từ đó mối quan hệ giữa hai người lâm vào tình trạng đóng băng hoàn toàn, cả hai đều gan lì cóc tía, không ai chịu liên lạc với ai, như thể một đời chết già cũng không qua lại nữa. Khi đó, tôi còn rất cương quyết: Bỏ thì bỏ, trên thế gian này, cóc ba chân còn hiếm chứ trai hai cẳng thì thiếu gì, tôi không tin mình sẽ không tìm được ai tốt hơn Chu Nhất Minh anh!
Những tháng ngày sau khi chia tay, tôi luôn lấy đó làm mục tiêu để cố gắng, nhưng cho đến giờ, tất cả những nỗ lực ấy đều tan thành mây khói. Hôm nay, đến tham gia buổi tiệc này, tôi vốn mong đợi mình sẽ gặt hái được điều gì đó, vậy mà còn chưa tìm được người thích hợp để tiến triển thêm một bước thì đã thấy ngay Chu Nhất Minh đang xum xoe nịnh nọt một cô gái xinh đẹp, mà cô gái đó dường như cũng thích anh ta, mặt mày rạng rỡ.
Nói thực lòng, cảnh tượng trước mắt khiến tôi rất khó chịu, vô cùng khó chịu! Gặp lại bạn trai cũ, mình thì thân đơn bóng chiếc, còn anh ta thì thành đôi thành cặp với một cô gái xinh đẹp, điều này khiến tôi càng thấy mình thê thảm. Không được, tôi không thể làm trò cười cho anh ta được, phải nhanh chóng tìm một anh chàng nào đó tình nguyện nướng thịt ình để còn lấy lại thể diện chứ. Nhất thời không thể kiếm ngay được ai liền túm lấy cậu bạn đồng nghiệp Tiểu Cao của Điền Tịnh đi cùng để cứu nguy.
“Tiểu Cao giúp tôi một chút được không, tạm thời đóng giả là đang hẹn hò với tôi nhé?”
Tiểu Cao người trông đúng như tên gọi, dáng dấp cao ráo, bộ dạng đứng đắn, nghiêm chỉnh. Thực ra cậu ta vẫn còn rất trẻ, mới hai mươi ba tuổi, chưa đến mức phải lo lắng chuyện lập gia đình, lần này đến tham gia hội Hoán thảo chẳng qua là bị Điền Tịnh lôi đi làm “vé vào cửa” cho tôi mà thôi.
Lời nói của tôi khiến Tiểu Cao há hốc miệng vì kinh ngạc. Điền Tịnh cười cười, giải thích sơ qua cho cậu ta hiểu: “Bạn trai cũ của cô ấy đang ở đây, cô ấy vẫn còn rất đau lòng nên cần xả cơn giận, cậu giúp cô ấy đi!”
Tôi không thừa nhận: “Cậu nói vớ vẩn gì thế? Cái gì mà rất đau lòng? Chẳng có chuyện gì cả, chẳng qua mình không muốn anh ta thấy mình đơn độc, không muốn anh ta có cơ hội cười trên nỗi đau của người khác thôi.”
Tỏ ra vô cùng thân mật, tôi và Tiểu Cao cùng ngồi xuống bàn nướng ngay cạnh Chu Nhất Minh để nướng thịt. Khoảng cách rất gần nên anh ta nhanh chóng phát hiện ra chúng tôi, có vẻ hơi sững sờ, kinh ngạc. Tôi làm như không nhìn thấy anh ta, chỉ quay sang Tiểu Cao cười tươi như đoá hoa nở rộ trong gió xuân.
Giống như tôi ban nãy, sau khi phát hiện ra tôi, Chu Nhất Minh cũng không bước qua chào hỏi. Chúng tôi xem nhau như hai kẻ xa lạ, không đúng, còn hơn cả người xa lạ. Ví như cái hội Hoán thảo lấy việc kết giao làm mục đích này, hai bên xa lạ còn biết tìm cơ hội để bắt chuyện với nhau. Nhưng tôi và anh ta, rõ ràng không ai có ý định thăm hỏi ai. Sau khi yêu không thành, ngay cả quan hệ bạn bè chúng tôi cũng không giữ được. Điều này khiến cô bạn thân nhất của chúng tôi - Điền Tịnh - cũng phải ngạc nhiên. “Sao lại thành ra thế này, hai người bình thường vẫn toe toét lắm cơ mà, sao giờ lại câm như hến thế?”
Đích thực là câm như hến, trước đây vui vẻ là thế, giờ nhắc lại tôi vẫn còn nghiến răng kèn kẹt... Thôi bỏ đi, những chuyện không vui thì chẳng cần nhắc lại làm gì!
Chu Nhất Minh không thèm hỏi han tôi nhưng khi nhìn thấy Điền Tịnh thì “Hi!” một tiếng rõ to. Điền Tịnh chạy qua chỗ anh ta nói chuyện cả buổi, rì rà rì rầm không biết nói những gì. Cô ấy vừa quay lại, tôi liền hỏi ngay: “Hai người chuyện trò gì mà lâu thế?”
“Không có gì, chỉ hỏi anh ta sao cũng đến tham gia hội Hoán thảo thôi. Thì ra anh ta bị cô em họ kéo đến, cô nàng tóc xoăn khi nãy chính là em họ của anh ta.”
Hoá ra là như vậy, sao anh ta có thể giỏi giang đến mức vừa đến đã câu được một em xinh tươi như thế, chẳng lẽ mới đấy mà đã có sức quyến rũ đến thế sao? Thì ra là cô em họ kéo anh ta đến làm “cỏ”! Tự nhiên tôi thấy dễ chịu hẳn!
Rất tốt, không chỉ mình tôi “bị ế” mà Chu Nhất Minh cũng đang “ế” đấy thôi, đến giờ vẫn chưa tìm được bạn gái mới. Cùng là “bị ế” cả, không ai mạnh hơn ai, điều này khiến tâm lý của tôi cân bằng trở lại. Haizz, cả hai đứa “ế” cùng nghĩ đối phương là kẻ đui mù, là không khí không nhìn thấy gì! Chẳng bao lâu, cái tên “bị ế” kia đã biến mất, không biết lặng lẽ ra đi từ lúc nào. Anh ta đi khỏi, tôi như trút được gánh nặng, không phải diễn trò nữa, buông tha cho Tiểu Cao. Cậu ta nhanh chóng bị một cô gái hợp cạ kéo sang bàn bên chơi súc sắc.
Cũng có vài anh chàng đến gần tôi xin làm quen nhưng hết người này đến người khác, chẳng có ai khiến tôi thuận mắt, vừa lòng. Một anh chàng thô lỗ đến bắt chuyện, vừa đến đã vô ý làm đổ cả ly bia đang cầm trên tay vào đầu tôi. Còn có chiêu “làm quen” nào hay hơn thế nữa không? Trước khi ra về, tôi phải chật vật nửa tiếng đồng hồ với mớ tóc ướt rượt, tâm trạng vốn đã không vui nay lại được dịp bùng nổ, khiến tôi gầm lên vì tức giận.
Tôi gào thét một tí rồi lập tức im bặt vì xung quanh tôi trong vòng ba trượng, người lạ không ai dám lại gần. Tất cả đám con trai trong buổi tiệc đều nhìn tôi như nhìn một con điên thỉnh thoảng lên cơn, không thì chí ít cũng là một kẻ nóng nảy, cục cằn. Thật xấu hổ hết biết!
Buổi tiệc này coi như đến công toi! Suy cho cùng cũng là do sự xuất hiện đột ngột của Chu Nhất Minh khiến tôi đã chẳng vui vẻ gì còn như “bà chằn” trước bao nhiêu người.
Trên đường về, Điền Tịnh thấy tôi mặt mày ủ rũ thì hỏi thẳng thừng: “Bất ngờ gặp lại Chu Nhất Minh, tâm trạng của cậu dường như bị kích động mạnh, có phải cậu vẫn còn nghĩ đến anh ta không?”
Tôi lập tức mặt đỏ tía tai hét lên: “Ai thèm nghĩ đến anh ta, anh ta đáng để mình nhớ mãi không quên chắc!”
“Có hay không thì mình không biết, nhưng cậu cũng không nên vội vàng phủi sạch như thế, về nhà suy nghĩ kĩ để có được câu trả lời chính xác nhất đi. Gạt ai chứ đừng nên gạt mình, có biết không hả?”
Đêm đó tôi không sao ngủ được, tôi không thừa nhận mình vẫn còn nhớ Chu Nhất Minh. Thực sự anh ta chưa từng là mẫu đàn ông lý tưởng của tôi, tôi cũng chẳng phải mẫu người trong mộng của anh ta. Chúng tôi ban đầu chỉ là mối quan hệ bạn bè thân thiết, sau này yêu nhau cũng là vì nhiều lý do mới bắt đầu. Nhưng không thể phủ nhận, những ngày tháng chúng tôi hẹn hò thật vui vẻ, hạnh phúc. Chỉ là sau này...
Nằm trằn trọc suy nghĩ, những kỷ niệm trong quá khứ cứ lần lượt ùa về như những thước phim trong ký ức từ từ mở ra...
Chương 1: Cùng vui hoá cùng buồn
Đúng thế, tôi và Chu Nhất Minh đều là những kẻ khổ ải đã từng. Nhớ ngày trước, tôi có Đới Thời Phi, anh ta có Nhậm Giai, hai đứa tôi “cùng vui cùng mừng”. Ai ngờ, nhanh chóng biến thành “cùng buồn cùng khổ”. Đều do vận mệnh chúng tôi không tốt, đúng là một cặp huynh muội đen đủi!
1.
Năm hai mươi lăm tuổi, tôi đã có cảm giác khủng hoảng đối với tuổi tác của mình. Nguyên nhân là khi lang thang vào các diễn đàn trên internet, tôi vô tình đọc được một câu: “Con gái sau hai mươi lăm tuổi giống như chiếc bánh ta tô để qua đêm, không còn tươi ngon nữa.”
Không biết kẻ xấu xa nào đã viết ra câu nói tồi tệ đó mà hại tôi mất ngủ ba ngày ba đêm, trong đầu lúc nào cũng luẩn quẩn vấn đề tươi ngon hay không còn tươi ngon”.
Trước khi đọc được câu nói tệ hại đó, tôi cảm thấy mình vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp. Tuy không hút hồn như nụ hoa hé nở trong sương sớm nhưng dù sao cũng là một đoá hoa rạng ngời trong sắc xuân tươi đẹp. Chỉ vì câu nói đó mà tôi chợt thấy mình giống như bông hoa đẹp sắp đến lúc héo tàn.
Nói đến vấn đề tươi ngon thì không thể không nhắc đến hai từ “hạn sử dụng”. Trên thế gian này cái gì mà không có hạn sử dụng, quá hạn rồi muốn bán cũng chẳng ai mua. Những thứ gần hết hạn cũng không còn tốt nữa. Giờ theo như câu nói tệ hại đó thì tuổi thanh xuân của tôi cũng sắp đến ngày tàn rồi. Thông minh ra thì phải mau mau tìm “nguồn tiêu thụ”, nhanh chóng tìm ai đó chịu lấy mình. Con gái hai mươi lăm tuổi chưa chồng khiến người ta liên tưởng đến một cây hẹ già, nhưng nàng dâu hai mươi lăm tuổi thì lại là một cây hẹ tây đang độ xuân thì.
Tôi đã sống vô ích hai mươi lăm năm nay, ngay cả bạn trai để có thể tiến đến hôn nhân cũng không có. Đại hạn ngay trước mắt rồi, phải làm sao bây giờ?
“Cô gái buồn, tuổi thanh xuân sắp qua đi trong cảnh phòng đơn gối chiếc.” Rỗi rãi không có việc gì tôi lại lôi Hồng lâu mộng ra đọc, đọc đến lần thứ một trăm linh một thì câu nói này đã quá gai mắt rồi. Quẳng cuốn sách xuống, tay chống cằm ngồi thẫn thờ. Phải làm sao đây? Chị mày phải làm gì bây giờ?
Trước nay tôi không phải là đứa thích chạy theo mốt, rõ ràng nếu tinh thần không rệu rã thì cũng thuận theo trào lưu mà chạy theo mốt, chạy theo con đường của những phụ nữ ế rồi! Lấy ai đó rồi cả ngày ôm cục hận trong lòng, hết xuân thương tổn lại đến thu đau lòng, nhìn hoa hoa không thắm, nhìn cây cây chẳng biếc, nhìn đâu đâu cũng thấy không thuận mắt. Trời ơi! Thật là khổ!
Tôi khổ sở như vậy mà bố tôi cứ coi như chẳng có chuyện gì. Hễ đụng đến vấn đề đó là ông lại nói nhẹ như không: “Con và Chu Nhất Minh chẳng phải quan hệ rất tốt sao? Bố thấy con và nó rất hợp nhau, nếu thực sự không tìm được đối tượng nào thích hợp thì cứ yêu nó là được rồi.”
“Anh ta... anh ta làm sao mà được! Không phải bố không biết, con mà đi giày cao gót thì còn cao hơn anh ta.”
Ông thản nhiên thốt ra một câu: “Trong mắt phụ nữ, chẳng lẽ chiều cao và mức độ tốt xấu của một người đàn ông lại liên quan đến nhau?”
“Trong mắt người khác thì con không biết, trong mắt con thì có liên quan.”
Trước nay tôi đều thích mẫu đàn ông cao ráo. Trong mắt tôi, đàn ông cao dưới một mét tám thì không thể gửi gắm cả đời được. Ý trung nhân của tôi phải là một người cao to, đẹp trai, phong độ, phóng khoáng.
Ông nheo mắt nhìn tôi vẻ không hài lòng. “Bố nghe nói, trong mắt con trai, một phụ nữ tốt hay xấu cũng liên quan đến vóc dáng của người ấy, về mặt này hình như con cũng không có ưu thế cho lắm.”
Câu nói của ông chọc vào đúng điểm yếu khiến tôi thấy chán nản chẳng buồn ăn nữa. Khi dì Thạch lên gọi xuống ăn cơm, tôi dẩu môi, lắc đầu, giậm chân nói: “Không ăn, không muốn ăn!”
Dì Thạch là mẹ kế của tôi, lúc tôi học đại học năm thứ nhất thì mẹ tôi bị bệnh rồi qua đời, ba năm sau bố tôi lấy dì ấy. Mặc dù khoác trên mình một nửa chức vụ của người mẹ nhưng trong mắt tôi, dì Thạch luôn là một nàng dâu ép dạ cầu toàn. Dì ấy mỉm cười khuyên nhủ: “Ít nhiều cũng ăn một chút đi, hôm nay có món bún thịt hấp mà con thích ăn đấy. Dì cất công ra tận ao sen ở ngoại ô thành phố hái lá sen tươi về hấp đấy.”
Mặc dù trước nay tôi không ưa người mẹ kế này cho lắm nhưng điều đó cũng không thể ngăn ăn, ngăn uống được. Mỗi lần ăn những món dì ấy nấu, tôi thường làm bộ chê bai này nọ. Nhưng nói thật, trình độ nấu ăn của dì ấy rất cừ. Về mặt này, mẹ đẻ tôi còn thua xa. Nhưng trước mặt dì ấy, tôi luôn nói mẹ tôi nấu ăn ngon nhất.
Nghe nói hôm nay dì Thạch làm món bún thịt hấp lá sen, tôi đã chảy nước miếng vì thèm. Đang định nhân đà này xuống chén một bữa no nê nhưng bố tôi không cho tôi cơ hội.
“Nó không ăn thì thôi, con gái chúng nó thích giảm béo, không ăn nhiều thịt. Bà đừng làm hỏng kế hoạch ăn kiêng của nó.”
Thế là món bún thịt hấp của tôi đã tan thành mây khói. Nhưng tôi không có thời gian mà đau lòng vì nó, lời nói của bố đã thức tỉnh tôi trước một nguy cơ còn quan trọng hơn nhiều. Trở lại phòng riêng, đứng trước tấm gương lớn, nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, không thể không thừa nhận, tôi nên ăn ít thịt đi một chút, nếu không lại phát phì thêm mất. Sao tôi lại dễ béo như thế chứ? Cơ bản là do hồi bé chế độ ăn uống không hợp lý.
Từ nhỏ tôi đã rất béo. Hồi đó tôi đã có biệt danh là “Bé bự”. Ai cũng có thể béo, chỉ cần bạn ăn nhiều.
Ngày ấy tôi ăn rất tốt. Bắt đầu từ hồi hơn một tuổi, bất kể cái gì đôi bàn tay bé nhỏ của tôi có thể với được cũng đều cho vào miệng cả, tóm được cái gì là ăn cái ấy. Có lần tôi nuốt nhầm phải ba viên bi thuỷ tinh màu sắc sặc sỡ vì cứ tưởng là viên đường. Sau khi phát hiện ra, bố mẹ tôi vội vội vàng vàng bế tôi vào bệnh viện. Bác sĩ nói vấn đề này cũng không đáng ngại lắm, chỉ cần không phải là vật sắc nhọn thì đa phần sau khi nuốt phải, nó sẽ tự động thải ra theo đường đại tiện, bảo bố mẹ đưa tôi về nhà và lưu ý khi tôi đi vệ sinh. Báo hại bố mẹ tôi hai ngày liền hôm nào cũng phải cẩn thận kiểm tra cái thứ không mấy thơm tho đó, cho đến khi nhìn thấy mấy viên bi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lớn thêm chút nữa, tôi bắt đầu phân biệt được cái già ăn được, cái gì không. Còn nhớ có lần mẹ tôi mua một túi đào về, treo sau cánh cửa rồi nói dối tôi trong túi là con rắn, dặn đi dặn lại không được đụng vào, cẩn thận không nó cắn.
Thật sự bà đã đánh giá quá thấp trí thông minh của tôi. Sau khi bà đi khỏi, tôi chăm chú nhìn cái túi một hồi rồi đoán nhất định không phải là con rắn. Bởi vì rắn thì phải động đậy, còn chiếc túi từ đầu đến cuối không thấy động tĩnh gì. Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm kéo chiếc ghế lại gần rồi trèo lên thám thính tình hình. Khi nhìn thấy trong túi đích thực là những quả đào chín mọng tươi ngon, tôi vui sướng như mở cờ trong bụng. Không chần chừ gì nữa, mỗi tay ôm một quả, tôi trèo xuống ghế rồi chẳng rửa ráy gì, cho tuột vào mồm ăn ngon lành.
Kết quả là khi mẹ tôi đi làm về liền thấy cảnh tượng tay và miệng tôi đều bị ngứa, khó chịu vô cùng. Trước khi ăn đào mà không rửa thì những chiếc lông tơ của nó sẽ khiến người ta ngứa ngáy, tôi không cẩn thận nên bị dính phải. Bà vừa tức vừa lo lắng, vừa giải quyết vấn đề ngứa ngáy của tôi vừa ra sức giáo huấn tôi một trận.
Cái kiểu vớ được gì ăn nấy như thế có thể không béo được sao? Tôi càng lớn càng giống cái thùng phi di động. Mặt tròn xoe, thân hình đẫy đà, bắp tay, bắp chân trắng nõn nà, mũm mĩm. Khu vực quanh nhà tôi, trai gái lớn bé, những ai biết tôi đều không bao giờ gọi tên tôi mà toàn gọi là “Bé bự”.
Đến tận bây giờ, Chu Nhất Minh vẫn hay gọi tôi như thế. Tôi nghe rất chướng tai, không cho phép anh ta gọi như thế nữa.
“Đừng có gọi nữa được không? Chuyện xưa như Trái đất rồi!”
“Vậy anh trai đổi cho em một cái tên mới nhé, gọi em là Công chúa bự đi! Cách gọi mốt nhất ở trên mạng bây giờ đấy, không có ý kiến gì chứ?”
“Bé bự” và “Công chúa bự” thì có khác gì nhau, người ta ghét nhất là từ “bự” mà, anh ta cố ý trêu chọc mình chứ chẳng phải vô tình. Đương nhiên, khi anh ta trêu tức tôi như thế, tôi cũng có cách khiến anh ta phải ấm ức. Anh ta gọi tôi là Bé bự hay Công chúa bự thì tôi gọi anh ta là Vi sinh vật. Bạn muốn biết Vi sinh vật có nghĩa là gì không? Tạm thời chưa thể nói được, giữ bí mật cái đã!
Bây giờ nói một chút về cái tên Chu Nhất Minh này đã nhé!
Chúng tôi quen biết nhau từ nhỏ, có thể nói anh ta là bạn thanh mai trúc mã của tôi. Hồi nhỏ, bố mẹ tôi và bố mẹ anh ta cùng làm trong nhà máy quân sự. Tính chất đặc thù của nhà máy quân sự là phải xây dựng trong thung lũng sâu, bao quanh là núi non, sông suối và đương nhiên bản làng, đồng ruộng, núi rừng cũng ở gần đó. Người lớn sống và làm việc ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đều cảm thấy thật tẻ nhạt nhưng đám trẻ con lại như cá gặp nước, suốt ngày giao du sơn thuỷ, vui mừng khôn xiết.
Trẻ con trong khu dân cư của nhà máy rất nhiều, đa phần ham ăn, ham chơi, đó cũng là bản tính của trẻ con. Lên núi chơi chán thì lại xuống ruộng hái trộm đồ, rất nhiều đứa trẻ làm việc xấu này. Tất cả những nông phẩm có thể cho vào miệng cho đỡ thèm như ngô, dưa chuột, cà chua, khoai lang... do các bác nông dân quanh đó trồng đều bị ăn trộm. Dưa chuột và cà chua thì có thể ăn sống, còn ngô và khoai lang chỉ cần nướng lên là thơm phức, đứa trẻ nào chẳng muốn ăn nên có hư một chút cũng chẳng sao. Tốp năm tốp ba đi ăn trộm, vừa vui lại vừa được ăn ngon.
Khi đó tôi nhỏ tuổi nhất nhưng gan lại không nhỏ chút nào, miệng thèm ăn thì càng chẳng sợ gì, còn dám đi theo đám trẻ lớn tuổi hơn chui vào ruộng rau ăn trộm. Lắm khi đào được một củ khoai lang to, không chiến lợi phẩm của ai sánh bằng, tôi còn tỏ ra kênh kiệu nữa chứ.
Tên cầm đầu nhóm ăn trộm khi đó cũng rất ngưỡng mộ tôi, còn hùng dũng tuyên bố sẽ phong cho tôi làm “thủ lĩnh phu nhân”. Tuy nhiên anh ta cũng chẳng hiểu rõ “thủ lĩnh phu nhân” có nghĩa là gì, tất nhiên tôi cũng không hiểu. Chỉ là thỉnh thoảng chúng tôi nghe thấy người ta nói từ này trên vô tuyến, hiểu mù mờ đó là vị trí cao nhất của nữ giới trong một bang hảo hán.
Khi đó tôi đã rất hạnh phúc hét lên: “A!!! Tôi được làm thủ lĩnh phu nhân rồi!” Ngày ấy thấy vinh dự lắm, giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười. Mà tên thủ lĩnh năm đó “sắc phong” cho tôi làm phu nhân sớm đã di cư sang Úc. Ở bên đó kinh doanh buôn bán vài năm, anh ta cũng có một chỗ đứng vững chắc, bây giờ đã có phu nhân chính thức, cưới hỏi đàng hoàng, con chắc cũng vài tuổi rồi. Còn “thủ lĩnh phu nhân” tôi đây, sợ là mười cái đầu của anh ta cộng lại cũng không nhớ nổi là ai nữa.
Thời gian qua mau, mười năm, hai mươi năm đã qua. Những đứa trẻ từng cùng nhau mò mẫm ăn trộm ngày ấy giờ đa phần không còn giao du với nhau nữa. Người duy nhất còn lại sau khi trải qua sàng lọc là Chu Nhất Minh vẫn tiếp tục làm bạn tôi. Trước tiên là do tuổi tác chúng tôi tương đồng, sau là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.
Bang “lục lâm hảo hán” năm đó tính ra chỉ có tôi và Chu Nhất Minh là nhỏ tuổi nhất, anh ta lớn hơn tôi ba tháng, còn lại đều là đàn anh hơn tôi ít nhất cũng vài tuổi, nếu không cũng chẳng thể đem hai đứa vắt mũi chưa sạch như chúng tôi đi ăn trộm. Sau này, bọn họ lớn lên rồi trưởng thành, nhất là sau khi vào trung học, ai cũng ra vẻ đàn anh, không thèm chơi với hai đứa học tiểu học miệng còn hơi sữa như chúng tôi. Tôi và Chu Nhất Minh liền trở thành đồng minh, không sợ thân cô thế cô, tiếp tục bị những bắp ngô căng, những trái dưa chuột non ngọt, những quả cà chua chín mọng... vẫy gọi. Chúng tôi còn mở rộng phạm vi hoạt động ra những nhà trồng cây ăn quả như nho, lựu... nữa.
Có rất nhiều hộ gia đình trồng lựu nhưng tiếc là chúng chỉ thích hợp để ngắm chứ không hợp để ăn. Đến kỳ ra hoa, cây rực đỏ như mặt trời ló rạng buổi bình minh nhưng đến mua ra quả, trái lại nhỏ đến tội nghiệp, chẳng to hơn quả trứng gà là mấy, mùi vị cũng không hấp dẫn, ăn còn kém xa nho.
Ở đó khi ấy chỉ có hai hộ gia đình trồng nho, trong đó một hộ nuôi con chó mực rất to để trông nhà. Hai đứa tôi đều sợ phát khiếp, không dám dây vào con thú lông đen có bộ răng nanh sắc nhọn đó. Ngược lại, hộ gia đình kia không nuôi chó nên đã trở thành đối tượng trọng yếu để chúng tôi tấn công.
Bang “lục lâm hảo hán” chúng tôi từ lâu đã kết luận rồi, tôi và Chu Nhất Minh là tay “bắt gà trộm chó” cừ khôi. Khi đi ăn trộm nho, chúng tôi rất thông minh chọn thời gian gây án là trong khoảng từ một đến hai giờ chiều, thời điểm này mọi người đều ngủ trưa, nguy cơ bị “bắt về quy án” sẽ ít hơn. Thủ pháp gây án của chúng tôi là một đứa làm thang cho đứa kia hái, bởi vì giàn nho thường được bắc khá cao, một đứa cao lớn cũng với không tới, hai đứa cõng nhau thì may ra túm được vài chùm rủ xuống.
Một cậu bé và một cô bé cùng nhau đi hái trộm nho, đúng ra thì con trai phải làm thang cho con gái nhưng bất hạnh thay, Chu Nhất Minh không thể cõng một Bé bự như tôi, thế nên tôi đành phải làm thang cho anh ta. Thành thật mà nói, thể trọng của tôi thích hợp làm thang hơn.
Cứ như thế, chúng tôi cùng nhau đi trộm ngô, trộm dưa chuột, cà chua, khoai lang, lựu và nho... Những “đồ ăn trộm” này đã hết sức củng cố tình bạn của chúng tôi, trải qua một thời gian dài “kề vai sát cánh chiến đấu”, “tình hữu hảo” của tôi và anh ta lớn lên từng ngày. Cho đến tận bây giờ, tôi và anh ta vẫn là anh em bạn bè tốt của nhau.
Vì tôi và Chu Nhất Minh là đôi thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, giờ lại sắp phải đối mặt với tình trạng trai già gái ế nên bố tôi mới có ý nghĩ hão huyền rằng nếu tôi thực sự không kiếm được đối tượng nào phù hợp thì cứ lấy anh ta làm chỗ dựa nửa đời còn lại là được.
Đương nhiên tôi không chịu, Chu Nhất Minh cũng thế. Tiêu chuẩn của anh ta còn cao hơn tôi gấp bội. Anh ta thường phao tin, nếu không phải tuyệt sắc giai nhân thì nhất định không lấy.
Tôi cũng từng vì thế mà chế giễu anh ta: “Anh mà cũng đòi lấy tuyệt sắc giai nhân, đừng có nằm mơ giữa ban ngày!”
Anh ta còn nói vẻ tình ý sâu xa: “Con người ai chẳng có ước mơ, anh trai là người có tham vọng lớn mà.”
Về mặt này, Chu Nhất Minh có tham vọng cao xa, còn lý tượng của tôi cũng “đẫy đà” như dáng người. Tôi luôn hy vọng mình có thể gặp được một người có tư chất tốt như chàng hoàng tử bạch mã, chỉ là không nói ra thôi. Cơ mà, chàng hoàng tử bạch mã của tôi, chàng đang ở đâu, đang ở đâu vậy? Nhanh nhanh xuất hiện đi!
2.
Tôi đang ngồi máy tính chăm chú lên kế hoạch giảm béo thì Chu Nhất Minh gọi điện. Thấy tên anh ta hiện lên trên màn hình điện thoại, bực mình vì bị làm phiền nên vừa bấm nút nghe tôi đã mở miệng quát tháo: “Có chuyện gì? Nói nhanh lên, đang bận, không có thời gian nói chuyện với anh đâu!”
Anh ta nói làm tôi phát cáu: “Du côn!”
Tôi ghét nhất anh ta gọi tôi là Bé bự, thứ hai là du côn, thế nên lập tức không khách khí hét lên: “Ai là du côn, ai là du côn? Anh còn gọi tôi là du côn nữa thì tôi sẽ gọi anh là lưu manh!”
Anh ta chẳng quan tâm, tiếp tục nói: “Du côn, em không cần phải hung tợn như thế, tâm hồn yếu đuối của anh trai vừa bị tổn thương đây này.”
Tôi đúng là xấu tính, vừa nghe nói anh ta bị tổn thương một cái tinh thần phấn chấn hẳn lên, cười hi hi, ha ha. “Anh bị tổn thương hả? Chắc lại đi xem mặt chứ gì?”
Chu Nhất Minh giống tôi, đã đến tuổi lập gia đình từ lâu mà vẫn chưa kiếm được ai. Đối với chuyện này, mẹ anh ta còn sốt ruột hơn bố tôi nhiều, nhờ vả bạn bè khắp nơi tìm đối tượng giúp anh ta. Tháng trước, anh ta còn phải đi xem mặt hai lần, nhưng đáng tiếc cũng chỉ gặp một lần rồi thôi.
“Đúng thế, lại đi xem mặt! Kết quả là thật sự bị tổn thương đến lòng tự trọng!Cô ta ngồi chưa được năm phút đã kiếm cớ bỏ đi mất. Mẹ kiếp, chẳng lẽ anh trai kém cỏi đến thế sao? Cũng có thấp lắm đâu! Cô ta mặt mũi tuy trắng trẻo nhưng hai bên sống mũi đầy tàn nhang, cứ như thể đổ cả lọ vừng lên mặt ấy. Anh trai cũng chẳng thích cô ta. Định lịch sự ngồi thêm một lúc rồi đi, dù sao người ta cũng là con gái, giữ cho người ta chút thể diện, ai dè cô ta lại bỏ rơi anh trước. Em nói xem thế có đau không?”
Tôi cười ha ha, nói: “Thì anh đừng đi xem mặt nữa. Nhất Minh, anh phải biết là dáng dấp anh chẳng cao to gì cho lắm, ấn tượng đầu tiên sẽ rất khó vượt qua.”
“Mẹ kiếp, sao con gái bây giờ lại như thế? Con trai không cao thì làm sao? Không bao giờ nghe câu “chắt lấy cái tinh hoa, bỏ đi cái rác rưởi” à?”
“Đúng đúng đúng, chắt lấy cái tinh hoa, anh Nhất Minh lại là tinh hoa của tinh hoa. Em cũng đang nghĩ cách giảm béo đây, xem có giảm còn khoảng năm mươi cân không, như vậy em cũng có hy vọng trở thành tinh hoa rồi.”
“Bé bự, em lại định giảm cân à? Bao nhiêu năm nay thử đi thử lại rồi, không thấy mệt à?”
“Không mệt, em muốn dần dần trở thành một tuyệt sắc giai nhân.”
Anh ta nói như hất gáo nước lạnh vào mặt tôi: “Em mà cũng đòi làm tuyệt sắc giai nhân...”
Tôi không muốn nghe những lời làm nhụt chí, lập tức tắt máy để chặn họng anh ta rồi tiếp tục kế hoạch giảm cân của mình. Tôi biết mình còn kém xa “tuyệt sắc giai nhân”.
Dung mạo của tôi cũng chỉ xếp vào hạng trung bình khá. Nếu quay lại thời nhà Đường thì vóc dáng của tôi còn có vài phần sánh với giai nhân tuyệt sắc, vì dẫu sao cũng là kiểu “châu tròn ngọc sáng”.
Tôi thích cụm từ “châu tròn ngọc sáng” này, tôi yêu những ai hình dung về vóc dáng của tôi như vậy, tôi rất ghét người ta nói tôi “béo”.
Tuy không phải là tuyệt sắc giai nhân nhưng tôi lại có cái tên rất mỹ miều. Mẹ tôi khi còn trẻ rất thích đọc tiểu thuyết lãng mạn của Quỳnh Dao nên đã đặt cho tôi cái tên rất giống phong cách của Quỳnh Dao. Bố tôi họ Yên, đằng sau cái họ lịch sự tao nhã này, bà đã ghép tên hai từ “Phiên Phi: - Yên Phiên Phi[1].
[1] Nghĩa là con chim yến bay nhanh.
Công bằng mà nói, cái tên mẹ tôi đặt khá hay. Ba từ đó kết hợp với nhau giống như một bức tranh thơ mộng vậy. Có điều một nha đầu béo bự như tôi mà được gọi bằng cái tên này, không khỏi khiến người ta có cảm giác người không xứng với tên.
Hồi nhỏ tôi không cảm thấy gì, sau này lớn lên mới thấy cái tên này thật phiền phức. Nhất là sau khi tên trung học, một vài nam sinh trong trường mới nghe tên chưa thấy mặt thì đều mơ tưởng, đến khi tận mắt nhìn thấy lại tỏ ra vô cùng thất vọng: “Cô ấy là Yên Phiên Phi sao? Thân hình như thế thì bay sao nổi.”
Nghe được câu này, tôi thấy rất buồn, chỉ là không nói ra mà thôi. Dẫu sao một cô gái mười mấy tuổi cũng không thể quá ghê gớm, tỏ ra là một người không có giáo dục được. Nếu là hồi học tiểu học thì tôi đã cho họ một trận rồi.
Vì thân hình béo ú nên sau khi vào tiểu học tôi bắt đầu bị người ta chê cười, còn gán cho tôi không ít những biệt danh khiếm nhã như “con lợn béo”... Tôi là đứa có tính “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” điển hình, trongn môi trường quen thuộc thì xưng hùng xưng bá nhưng hễ đến chỗ xa lạ thì lại nhát như thỏ đế. Thế nên khi mới vào trường tiểu học, bạn bè có trêu chọc thế nào tôi cũng không dám nói gì, chỉ ngậm ngùi mặc cho người ta bắt nạt.
Về sau có lần tôi bị một nam sinh trong lớp trêu đến mức lòng tự trọng bị tổn thương, không thể chịu được nữa. Tôi muốn quyết đấu “một trận sống còn” với cậu ta nhưng sợ một mình không đấu lại được, liền nghĩ ngay đến Chu Nhất Minh, người đã từng cùng tôi “kề vai sát cánh chiến đấu” nơi đồng ruộng mênh mông, tôi chạy ngay sang lớp bên cạnh cầu cứu anh ta “chi viện tác chiến”.
Chu Nhất Minh đồng ý hỗ trợ ngay. Anh ta đi cùng tôi về lớp học, chỉ về phía cậu bạn đã chế giễu tôi, nói: “Em cứ xông lên, đừng sợ không đánh lại được nó, cứ đè bẹp nó cho anh!”
Được anh ta “xúi giục”, tôi tràn đầy khí thế xông lên, thoáng cái đã vật cậu ta ngã bổ nhào xuống đất rồi đánh ột trận no đòn, những nắm đấm vung tới tấp. Tên nam sinh đó bình thường cũng xưng hùng xưng bá lắm, lần đó bị tôi đánh, la khóc inh ỏi.
Chu Nhất Minh căn bản không giúp gì, chỉ đứng một bên vỗ tay cổ vũ: “Đánh hay lắm, đánh quá đỉnh, đánh đến con chó con phải kêu gâu gâu.”
Trong trận ẩu đả đó tôi đã giành “thế áp đảo” và thắng lợi hoàn toàn. Mặc dù cậu bạn đó khóc sướt mướt chạy đi mách thầy, làm kinh động đến các bậc phụ huynh, sau khi về nhà, tôi bị mẹ phạt quỳ xuống tấm ván giặt quần áo nhưng cuộc ẩu đả đã giúp uy thế của tôi trong lớp học tăng cao, không ai dám chế nhạo tôi béo ị nữa, bằng không tôi mà tức lên thì bọn họ chỉ có nước đi đời nhà ma. Cân nặng của tôi là khuyết điểm nhưng đồng thời cũng là ưu thế, không tin thì cứ đến mà xem, xem tôi vật cậu ta ngã rồi cưỡi lên đấm đá thế nào.
Thời tiểu học không kiêng kỵ chuyện cưỡi lên người bạn nam để đánh, chứ lên trung học rồi tôi chẳng dám ngang ngược như thế nữa. Ngày ấy vì rất nhiều lý do, tất cả các nhà máy được xây dựng vào những năm 90 đều di dời đi nơi khác, cũng phải mất vài năm để di chuyển toàn bộ đến các tỉnh lỵ, giáp ranh với nhà máy lớn ở thành phố. Bố mẹ tôi là những công nhân thuộc tốp cuối cùng rời nhà máy cũ, năm đó vừa vặn tôi tốt nghiệp cấp một nên theo bố mẹ chuyển lên tỉnh học trung học.
Vào môi trường khác, là lính mới nên tôi lại bị lép vế. Ở đây, dẫu gì cũng là địa bàn của người ta, học sinh thành thị ai nấy đều như những chú chim công, còn tôi chẳng khác gì con chim sẻ, đâu dám đối đầu với bọn họ. Cho nên khi bọn con trai trong lớp trêu tôi béo, tôi không dám đấu lại bọn họ, đành ra sức ăn kiêng, ra sức giảm béo.
Ăn kiêng, giảm béo là một việc vô cùng gian khổ, hiệu quả lại rất thấp. Thức ăn hằng ngày chủ yếu là rau củ quả nhưng cũng không dám ăn nhiều, đói đến mức mặt mũi tái xanh tái mét mà cũng chỉ giảm được hai cân.
Cố gắng được một tuần thì thực sự không thể chịu được nữa, tôi ăn một bữa no nê, sau đó đứng lên bàn cân cân thử. Hic, khó khăn lắm mới giảm được hai cân, giờ lại tăng cân rồi.
Bực mình quá! Tất cả thành công cốc rồi, không giảm béo giảm biếc gì nữa! Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, cái cân nặng bỏ đi này thích thế nào thì thế ấy. Còn những lời trêu chọc của đám nam sinh kia thì tạm thời coi như gió thoảng bên tai là xong.
Thân hình tôi bây giờ so với ngày ấy đã gầy đi rất nhiều rồi. Ngày trước tôi như cái thùng phi di động, về căn bản là không có eo. Nhiều lần thử giảm béo nhưng lần nào cũng bỏ dở giữa chừng. Sau này có thể gầy được một chút là “nhờ” hai lần thi vào đại học.
Sau khi thi rớt đại học lần thứ nhất, áp lực tâm lý không còn mặt mũi nào nhìn các bậc phụ huynh đã khiến tôi gầy đi trông thấy. Áp lực càng lớn khi lựa chọn ôn thêm một năm rồi thi lại, năm đó tôi lao vào học như điên! Trong khi dốc sức nâng cao thành tích học tập thì không ngờ tôi cũng vì thế mà gầy đi. Lần này vô tình lại giảm béo thành công. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Tuy bây giờ nói là gầy hơn ngày trước nhưng thân hình cũng chưa được thon thả cho lắm, vẫn có thể nói là “châu tròn ngọc sáng” hay đầy đặn. Đây đều là những từ tôi thích nghe.
Dì Thạch biết tôi rất nhạy cảm về khoản này nên trước mặt tôi không những không bao giờ nhắc đến từ “béo” mà ngay cả những từ có liên quan như “mập”, “to” cũng tuyệt đối không nhắc đến. Dì còn hay nói các cô gái phải đầy đặn một chút mới đẹp, giống như một trái đào tươi ngon mọng nước. Nghe dì ấy nói mấy câu này, tôi làm như không nghe thấy nhưng trong lòng cảm thấy rất dễ chịu.
Chiểu theo kế hoạch giảm béo đã vạch ra, tôi một lần nữa hạn chế ăn uống bằng cách ăn chay và ăn ít bữa, phối hợp dùng thuốc giảm béo, tranh thủ hiệu quả của việc “làm ít công to”. Uống thuốc giảm béo ngày đầu tiên đã khiến tôi gặp rắc rối lớn. Đó có phải là thuốc giảm béo thật không đấy? Cứ như thuốc xổ vậy. Cả buổi sáng liên tục chạy như ma đuổi vào nhà vệ sinh như thể muốn đóng đô ở đó.
Cô giáo Lý, đồng nghiệp của tôi, hỏi: “Cô giáo Yên bị bệnh à?”
Tôi trả lời một cách yếu ớt: “Không phải, là do tôi uống thuốc giảm béo.”
“Cái gì? Cô cũng uống thuốc giảm béo à? Cái đó không thể uống tuỳ tiện được đâu, cẩn thận không lại mang vạ vào thân. Cô em chồng tôi cũng vì uống thuốc giảm béo mà bị rối loạn tiêu hoá, phải nằm viện mất nửa tháng đấy. Cô cũng có béo lắm đâu, uống cái thứ ấy làm gì cho hại người.”
Cô giáo Lý doạ một trận phát khiếp làm tôi không dám uống nữa. Hộp thuốc giảm béo này rất đắt nhưng tạm thời phải dừng lại thôi, nếu không, tôi cũng phải nhập viện mất. Tôi chỉ muốn đấu tranh với thân hình của mình chứ không muốn làm vật hy sinh.
Đến giờ ăn trưa, tôi lê đôi chân không còn chút sức lực xuống căng tin lĩnh suất ăn, đây là một trong những nhiệm vụ của tôi. Tôi làm việc ở một trường mầm non thực nghiệm của tỉnh, chức vụ của tôi là giáo viên đời sống. Những người mới tốt nghiệp như tôi khi vào trường đều bị phân làm giáo viên đời sống, chuyên phụ trách việc nấu cơm, rửa bát, cho bọn trẻ ăn, rửa mặt, rửa tay, không ngoại trừ cả việc chùi đít cho chúng nữa; còn giảng bài, dạy múa, dạy hát phải là những giáo viên có thâm niên mới được đảm đương trọng trách này.
Nói thật, tôi cũng chán lắm, học mấy năm sư phạm ra trường lại phải đi chùi đít cho bọn trẻ, có cảm giác như “tài năng bị vùi dập” vậy.
Hơn nữa, lúc đầu thi vào trường sư phạm, chuyên ngành tôi chọn không phải là giáo viên mầm non, do nhà trường tự điều chuyển dựa theo điểm thôi. Thật trớ trêu, tôi là đứa không thích chơi với trẻ con thì trời xui đất khiến thế nào lại học đúng khoa Giáo dục mầm non. Hơn nữa, chuyên ngành này còn ảnh hưởng lớn đến quá trình phát triển tâm lý của tôi nữa chứ.
Trường đại học sư phạm vốn nhiều nữ hơn nam, âm thịnh dương suy, chúng tôi học khoa Giáo dục mầm non còn không có một mống nam nhi, mọi người đặt cho lớp tôi biệt danh là “đàn vịt giời”. Tuy trong lòng mong muốn ở khuôn viên trường đại học - trên cái sân khấu này, tôi sẽ diễn một bộ phim tình yêu lãng mạn nhưng có đốt đèn lồng cũng không sao tìm được một nam diễn viên chính phù hợp để cùng bước lên sân khấu. Sự mất cân bằng nghiêm trọng giữa tỷ lệ nam nữ khiến những nam sinh có điều kiện tốt một chút đều bị tranh giành rất kịch liệt. Tôi vừa không có khuôn mặt thiên thần lại sở hữu một thân hình ma quỷ, sao có thể mở một con đường máu giữa đám mỹ nữ để ôm một chàng trai tuấn tú trở về?
Chịu đựng đến khi tốt nghiệp đã không dễ dàng gì nhưng sau khi vào trường mầm non thực nghiệm làm việc, tôi mới thấy tình hình còn khiến người ta ngán ngẩm bội phần. Ngày nào cũng sống cùng đám con nít vắt mũi chưa sạch, đồng nghiệp đến chín mươi chín phần trăm là nữ, lớn bé, già trẻ đủ cả, duy nhất chỉ có bác Từ bảo vệ là nam - “mì chính cánh” giữa “bầy vịt giời”. Nhưng tất nhiên, “mì chính cánh” này có đem tặng không tôi cũng không nhận được. Hi hi!
Tại sao tôi sống đến hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn một mình lẻ bóng, ngay cả một người bạn trai có thể tính chuyện hôn nhân cũng không có? Bạn thử nhìn xem, trong phạm vi đời sống sinh hoạt và môi trường làm việc của tôi, có thể tìm đâu ra chứ? Dù sao cũng không thể cầm dây thừng đi ra phố, thấy đối tượng nào vừa mắt, không nhiều lời liền trói đem về bái đường thành thân ngay được.
Khi vào căng tin nhận suất ăn, tôi nhìn thấy La Lợi, cô bạn đồng nghiệp vào cùng đợt với tôi, bị cô giáo Mai cùng lớp kéo vào một góc thì thầm gì đó, cô ấy cười thẹn thùng, mặt từ trắng chuyển sang đỏ ửng. Chỗ cửa phát đồ ăn, nhân viên căng tin đã chuẩn bị xong phần ăn cho bọn trẻ lớp cô ấy, đang cao giọng gọi người đến lấy. La Lợi và cô giáo Mai cùng đi đến, tới cửa vẫn còn tiếp tục trao đổi. Mặc dù nói rất nhỏ nhưng khi lại gần, tôi vẫn nghe được hai câu đối thoại.
“Tiểu La, chúng ta chốt như vậy nhé, tối mai gặp nhau ở nhà hàng Tiếu Giang Nam.”
“Vâng ạ, cô giáo Mai!”
Có vẻ như cô giáo Mai muốn mời La Lợi đi ăn. Có điều tôi thấy thắc mắc là, một giáo viên thâm niên sao phải mời một lính mới đi ăn? Phải ngược lại mới đúng chứ? Mấy hôm sau nghe tin mới vỡ lẽ, thì ra cô giáo Mai giới thiệu cậu em họ mới tốt nghiệp thạc sĩ cho La Lợi, hẹn gặp ở nhà hàng Tiếu Giang Nam, trai tài gái sắc vừa gặp đã yêu. Vụ mai mối khá thành công, trong phút chốc đã trở thành câu chuyện được mọi người trong trường ca ngợi
Được lắm! Hai người vào trường làm việc cùng lúc, La Lợi còn kém tôi một tuổi, vậy mà cô ấy lại được đồng nghiệp giới thiệu ột bạn trai điều kiện quá tốt như thế. Còn tôi? Tại sao không ai giới thiệu đối tượng giúp tôi vậy? Buồn quá! Thật sự buồn quá đi!
May là mất cái này được cái khác! Hôm đó, tôi buồn bã trở về nhà, dì Thạch cẩn thận đến thăm dò ý tứ của tôi, một vị đồng nghiệp cũ của dì ấy có cậu cháu trai mới học tiến sĩ ở Mỹ về, trước mắt được mời vào làm việc tại một công ty thuộc tập đoàn nào đó trên thành phố, năm nay hai mươi tám tuổi, muốn tìm một người thích hợp để tiến tới hôn nhân, không kén chọn gì nhiều, chỉ cần một cô gái tốt tính tốt nết là được.
“Phiên Phi à, dì thấy điều kiện của cậu ấy cũng được, muốn giới thiệu cho con. Nếu con đồng ý, đợi cuối tuần cậu ấy từ thành phố quay về, dì sẽ thu xếp một bữa cơm thân mật để hai đứa gặp nhau, được không?”
AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI
Chương 1 - Phần 03
3.
Lần đầu tiên đi xem mặt, đối tượng lại là người từ bên kia đại dương trở về, điều đó khiến tôi coi lần xem mặt này hết sức quan trọng.
Mặc dù thời buổi bây giờ, đi nước ngoài về không còn quá giá trị như trước nữa nhưng đối với một giáo viên quèn suốt ngày chỉ luẩn quẩn bên đám trẻ, cơm bưng nước rót, cho ăn, chùi đít như tôi thì đó cũng là nhân vật đáng giá rồi. Việc người ta tốt nghiệp tiến sĩ ở Mỹ về không thể không khiến một đứa phải hai lần thi đại học mới đỗ và khó khăn lắm mới vào được một trường đại học hạng hai như tôi tự cảm thấy mình thấp kém.
Để không khiến mình có cảm giác thấp kém, tôi lặng lẽ chuẩn bị cho buổi gặp mặt dù vẻ ngoài vẫn tỉnh bơ như không.
Tôi luôn tỏ ra buổi hẹn này chẳng có gì quan trọng, không vì thế mà phải sắm thêm quần áo, giày dép mới. Thực tế, tôi đã lén lút bỏ ra hai trăm tệ mua một bộ đồ lót định hình hàng hiệu, buổi tối, trốn trong phòng mặc thử. Bộ đồ lót chật đến mức khiến tôi nhăn nhó mặt mày nhưng bù lại eo cũng nhỏ hơn được đến mười phân. Eo nhỏ hơn một chút khiến đường con của cơ thể cũng lộ rõ, nhìn thân hình có phần thướt tha trong gương, tôi dương dương tự đắc.
Hình thể tạm ổn, tôi quay sang giai đoạn chăm sóc da. Thực tế da của tôi rất đẹp, đó là điểm tôi tự hào nhất. Thường con gái mũm mĩm một chút thì da dẻ lại là ưu thế, vừa trắng vừa mịn màng, giống bát đậu hũ tươi ngon, trắng mịn vừa xay xong.
Chu Nhất Minh cũng vì thế mà nhiều lần có ý xấu muốn véo tôi. “Em để anh trai véo một cái thử xem có mềm mại đến mức véo được ra nước không.”
Đương nhiên không thể để anh ta hời như thế được, tôi đạp anh ta một cái rồi nói: “Cút xéo! Tên tiểu tử này, xéo ngay cho người ta nhờ!”
Da dẻ tôi vốn không phải là vấn đề nhưng mấy hôm nay có lẽ do bị nhiệt nên sáng sớm vừa thức dậy, nhìn vào gương đã thấy trên trán mọc vài cái mụn nhỏ. Tuy có vài cái và chúng rất, rất nhỏ nhưng nhìn vẫn ngứa mắt.
Ngày mai đi xem mặt rồi, cái mặt tôi bây giờ chính là thời điểm then chốt “nuôi quân ba năm dụng một giờ”, không thể để xảy ra sai sót được. Vì vậy hôm nay, sau khi tan làm, tôi đã nhanh chóng đến thẩm mỹ viện để làm một loại dịch vụ chăm sóc da.
Từ thẩm mỹ viện đi ra, sắc trời đã ngả sang màu hoàng hôn. Tôi đang chuẩn bị leo lên “con ngựa sắt” yêu quý của mình - thực ra chỉ là chiếc xe đạp điện - để về nhà thì sửng sốt khi phát hiện ra chiếc xe yêu quý của tôi không cánh mà bay. Không phải thế chứ? Tôi đã từng làm mất một “con ngựa sắt” yêu quý rồi, đây là con thứ hai, chẳng lẽ lại bị mất trộm? Tôi sắp ứa nước mắt.
Những tên trộm xe thời nay thật lợi hại! Chẳng nói gì tôi, cô giáo Lý, đồng nghiệp của tôi, cũng bị mất một cái xe máy, hai cái xe đạp điện rồi, trong đó có một chiếc mua về đi chưa được ba ngày đã không thấy bóng dáng đâu, xe càng mới càng dễ mất. Cô ấy vừa mua một cái mới, đi mà cứ nơm nớp lo sợ, thường đến văn phòng than thở: “Thời buổi này, đi xe mới cứ như chở con thơ, không cẩn thận là mất như chơi.”
Xe không còn, tôi đang định hỏi thăm tổ tiên tên trộm đã lấy xe của tôi thì bỗng nhiên phát hiện ra phía bên trên chỗ để xe có dòng chữ viết bằng phấn. Cúi xuống đọc chăm chú, hoá ra không phải bị ăn trộm mà là bị ban Quản lý đô thị dắt đi rồi. Lý do là để xe bừa bãi, bắt tôi phải đến bãi đỗ xe XXX nhận xe, nộp phạt. Bực mình quá đi!
Tôi thừa nhận xe của mình không để đúng vị trí nhưng lúc đó trong bãi đỗ xe đã chật ních, xe của tôi thực sự không lách vào được nữa, đành phải dựng sát vạch ngăn cách. Thật đen đủi!
Lôi điện thoại ra, tôi vội vàng gọi cho Chu Nhất Minh: “Xe của em bị ban Quản lý các anh dắt đi rồi, bắt em phải đến bãi đỗ xe XXX lấy xe, nộp phạt. Em không có tiền nộp phạt, anh đi lấy hộ em nhanh lên!”
Tên tiểu tử Chu Nhất Minh này, từ cái tên gọi cũng đủ thấy bố mẹ anh ta kỳ vọng vào cậu con trai độc nhất đến thế nào. Hy vọng anh ta có thể “nhất mình kinh nhân[2]”, tài năng xuất chúng. Đáng tiếc là, ý muốn chủ quan thì thật hoàn hảo nhưng thực tế khách quan lại không chiều lòng người, anh ta sống hai mươi lăm năm trên đời nhưng vẫn chưa thấy có gì đặc biệt, không có gì gọi là “nhất mình kinh nhân” cả.
[2] Ý nói một người bình thường không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng khi làm thì có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Thi đại học năm đầu tiên, cả tôi và Chu Nhất Minh đều bị trượt. Anh ta không ôn tiếp bởi vì thành tích học tập quá kém, có ôn lại cũng chẳng ăn thua. Bố mẹ anh ta quyết định cho anh ta đi bộ đội, sau khi xuất ngũ trở về, bố anh ta lúc ấy đang làm kỹ sư đã cố gắng huy động các mối quan hệ của mình để nhét anh ta vào ban Quản lý đô thị. Biết bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp ra trường không xin được công việc nào tử tế, vậy mà tên tiểu tử này mới tốt nghiệp cấp ba đã được vào biên chế nhà nước, tôi thường nói anh ta là loại “mèo mù vớ cá rán”.
Chu Nhất Minh không lôi thôi liền đồng ý ngay: “Được, nhưng hôm nay anh bận rồi, đang ở nhà bạn ăn cơm. Ngày mai anh sẽ đi lấy xe rồi mang về tận nhà cho em.”
Có người quen tốt thật đấy, sáng hôm sau Chu Nhất Minh đã mang “con ngựa yêu quý” về cho tôi, lại còn đòi thưởng nữa chứ.
“Anh trai vì em mà mất hai trăm tệ tiền phạt, buổi trưa nấu món gì ngon ngon cho anh ăn đi!”
Tôi chẳng rỗi để mời anh ta ăn cơm. “Anh nói hay nhỉ, nhà em không phải là nhà hàng của anh. À phải rồi, anh mà cũng lo không có cơm ăn sao? Các anh muốn tác oai tác quái ở đâu chẳng được, chỉ cần vào bất kỳ nhà hàng nào trong địa phận quản lý của mình rồi ngồi xuống nói, hôm nay không còn đường kiếm cơm thì ông chủ tự khắc hiểu là phải dọn một bữa thịnh soạn lên mời anh.”
Chu Nhất Minh cười hì hì, nói: “Anh trai là người tốt, không làm chuyện thất đức như thế đâu.”
Tôi cũng biết Chu Nhất Minh không làm những chuyện như thế, chẳng qua chỉ muốn trêu anh ta một chút thôi.
Thời buổi bây giờ, hình tượng nhân viên ban Quản lý đô thị trong mắt người dân chẳng có gì tốt đẹp, ai ai cũng than phiền, oán thán. Trên mạng còn có một câu châm biếm thế này: “Cho tôi ba nghìn nhân viên ban Quản lý đô thị, tôi có thể tiêu diệt cả Trái đất.”
Câu nói này đương nhiên là phóng đại, nhưng phóng đại một cách rất hình tượng và sinh động. Tôi đã từng đem câu này ra để trêu Chu Nhất Minh: “Anh Nhất Minh, nghề của anh có tiền đồ thật đấy. Ba nghìn nhân viên ban Quản lý đô thị có thể tiêu diệt được cả Trái đất, còn lợi hại hơn cả dũng sĩ Hesman.”
Anh ta không chịu thua. “Vậy thì trong đội ngũ ba nghìn người đó chắc chắn không có anh, nếu không nhất định sẽ hỏng hết đại sự.”
Câu nói này thì tôi tin một trăm phần trăm.
Còn nhớ sau khi Chu Nhất Minh chính thức xin được vào ban Quản lý đô thị, bố mẹ anh ta đặc biệt làm vài mâm để ăn mừng. Tôi và bố tôi cũng đến. Hôm đó mẹ anh ra dặn đi dặn lại anh ta trước mặt khách khứa: “Sau khi làm nhân viên ban Quản lý đô thị, con phải thực thi đúng pháp luật, không được làm điều xằng bậy. Đối với những tiểu thương, những cửa hàng nhỏ phải biết giữ hoà khí, không được giống như bọn cường hào, ác bá, giẫm đạp, hất tung sạp hàng của họ, bọn họ buôn bán, làm ăn nhỏ để kiếm miếng ăn không dễ dàng gì. Có biết không hả?”
Có một người mẹ tốt bụng như thế, Chu Nhất Minh có muốn trở thành một nhân viên ban Quản lý đô thị xấu cũng không được. Anh ta được phân vào làm ở khu vực quảng trường Văn hoá thành phố, phạm vi quản lý gần mấy con đường có nhiều cảnh quan và một công viên. Nói chung, mỗi ngày anh ta làm việc trên phố hơn sáu tiếng, phải liên tục ngó trái, ngó phải như con thoi, nhìn xem có hộ kinh doanh nào vượt quá ranh giới không, quảng cáo có bất hợp pháp, có lấn chiếm lòng đường không, có giấy phép đăng ký kinh doanh không... Ngoài ra, còn phải phối hợp với rất nhiều ngành khác cùng thực thi pháp luật, ví dụ như ngành công nghiệp, ngành kiến thiết đô thị, giao thông vận tải, môi trường đô thị... Khi thực thi nhiệm vụ, anh ta không bao giờ hất đạp sạp hàng của người ta, chủ yếu là cố gắng thuyết phục và giáo dục họ. Trừ trường hợp nghiêm trọng như nói mãi không chịu sửa hay liên quan đến cách ngành khác cần phải phối hợp, anh ta mới ra tay tịch thu những hàng hoá bất hợp pháp.
Đôi khi Chu Nhất Minh cũng cảm thấy đau đầu bởi đó là công việc không dễ dàng gì khi phải đối diện với việc thực thi pháp luật ở thế yếu, đối với những sạp hàng nhỏ mà giữ hoà khí quá thì bọn họ sẽ không sợ, công việc cũng khó mà suôn sẻ nhưng hung hăng quá cũng không được, dễ dẫn đến tinh thần chống đối. Điều chỉnh sao cho hợp lý thật không dễ chút nào.
Tôi cũng từng vì thế mà trêu anh ta: “Người ta nói nhân viên quản lý trị an đô thị quá cường đạo ác bá, có lẽ bọn anh nên học tập cách phục vụ khách hàng của Đào Bảo[3] thôi. Về sau cứ thực thi thế này đảm bảo sẽ không có ai than phiền nữa, ví dụ nói nhẹ nhàng, thân thiện: ở đây không được phép bán hàng trên vỉa hè đâu; bạn không có giấy phép kinh doanh chúng tôi đành phải tịch thu thôi; những hàng hoá cần niêm phong chúng tôi sẽ không gửi trả lại đâu; đừng có chạy, xung quanh đây đâu đâu cũng có người của ban Quản lý, bạn chạy không nổi đâu...”
[3] Tên một phố đi bộ chuyên bán quần áo, phụ trang ở Trung Quốc.
Chu Nhất Minh bị tôi trêu liền cười khoái chí: “Bé bự ơi Bé bự, em đúng là hạt dẻ cười của anh.”
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm với anh ta, tôi còn bận chuẩn bị cho buổi gặp mặt ngày mai.
“Anh Nhất Minh là người tốt thì làm việc tốt là chuyện đương nhiên. Giúp người ta còn muốn được mời ăn cơm thì còn gì thú vị nữa. Anh sang chỗ khác kiếm ăn đi, hôm nay em không rỗi để tiếp đãi anh, buổi trưa còn phải đến dự tiệc ở nhà hàng Rome nữa cơ.”
“Em đi dự tiệc ở nhà hàng Rome cơ à? Wow, đẳng cấp thật đấy, chắc chắn đồ ăn phải ngon lắm, có thể cho anh đi cùng được không?”
“Không được, em đi xem mặt cơ mà, đưa anh đi thì còn ra thể thống gì nữa!”
“Hả, em mà cũng đi xem mặt cơ à? Bé bự ơi, xem mặt xem miếc cái gì! Em thế này, người ta vừa nhìn đã thấy sợ rồi.” Đây vốn là câu tôi đã từng chế giễu anh ta, giờ anh ta trả lại y nguyên, sáu tháng nợ nần trôi qua nhanh thật! Tôi hằm hằm đuổi anh ta ra ngoài: “Đi mau, đi mau, em còn phải thay quần áo, trang điểm, không có thời gian đôi co với anh.”
Anh ta bám vào cánh cửa, không dễ gì đi ngay, vẻ mặt xảo quyệt, cười nói: “Bé bự ơi, lần gặp mặt này có thể sẽ làm em tổn thương tinh thần đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm đấy. Nhưng không sao, nếu có bị tổn thương thì cứ đến tìm anh, anh trai sẽ vận công trị thương cho em. Yên tâm, yên tâm!”
Nghe đến bốn từ “vận công trị thương”, một chân tôi đã đạp anh ta ra khỏi cửa rồi. “Yên tâm cái con khỉ ấy, lúc đó cái mạng nhỏ của chị đã đi đời trong tay em rồi!”
Thời thơ ấu, khi còn cùng Chu Nhất Minh nghịch ngợm, phá phách ở nơi sơn lâm điền dã, tôi từng một lần bị nếm quả đắng. Sự việc lần ấy đều tại Chu Nhất Minh. Đầu tiên anh ta không nên đề nghị vào rừng moi tổ chim gì gì đó, nói là moi được trứng chim thì có thể luộc ăn. Tôi chưa từng được ăn trứng chim nên rất muốn nếm thử xem mùi vị thế nào, liền hào hứng theo anh ta chui vào rừng.
Kết quả là tổ chim không moi được, lại kinh động đến mấy con ong vàng, chúng hùng hùng hổ hổ truy sát, hại chúng tôi chỉ còn nước vắt chân lên cổ mà chạy. Giây phút quan trọng như thế, vậy mà anh ta bỏ tôi lại một mình chạy thoát thân, mặc kệ tôi sống hay chết.
Trong lúc chạy đua với đám ong vàng, tên Chu Nhất Minh người bé bé con con bắt đầu phát huy tác dụng, chân như gắn tên lửa, loáng cái đã chui ra khỏi khu rừng nhỏ. Đáng thương cho tiểu nha đầu mũm mĩm như tôi, chạy không nổi nên rớt lại phía sau, bị đàn ong hung dữ đuổi kịp, chích tới tấp vào trán, khóc thét lên. Vậy mà những con ong vàng đáng ghét kia vẫn không thương tình, tôi đã khóc rồi mà bọn chúng còn đuổi theo, đốt vào cánh tay tôi, hại tay và trán tôi sưng vù, đau đến muốn chết.
Tôi gào khóc thảm thiết, chạy ra khỏi khu rừng nhỏ, bọn ong vàng mới thôi không đuổi theo nữa. Chu Nhất Minh nhất thời trong lúc hoảng loạn đã bỏ tôi lại một mình chạy mất, lúc này nghĩ lại cũng thấy hơi xấu hổ, liền lần theo tiếng khóc mà quay lại tìm tôi. Thấy tôi bị thương thì muốn lấy công chuộc tội, xung phong vận công trị thương cho tôi.
Những động tác vận công trị thương của anh ta hoàn toàn bắt chước những hiệp khách giang hồ ở trong phim chưởng. Trẻ con ngây thơ không hiểu gì, ngốc nghếch cứ tưởng những gì diễn trong phim là thật. Anh ta bảo tôi vén áo lên, ngồi quay lưng lại, xếp bằng ngay ngắn, sau đó anh ta cũng ngồi xuống đằng sau tôi, hai lòng bàn tay ốp vào lưng tôi như thật, miệng ê a vận công: “Hự... hự... hạ... Thấy thế nào? Bé bự có thấy đỡ tí nào không?”
Đỡ cái con khỉ ấy! Biện pháp vận công trị thương của anh ta chẳng có tác dụng gì cả, tôi cảm thấy chỗ bị ong đốt càng lúc càng đau, lại còn chóng mặt, buồn nôn nữa. Muốn bảo anh ta là tôi cảm thấy đau hơn lúc nãy nhưng vừa mở miệng, chưa kịp nói lời nào thì mắt mũi đã tối sầm lại, sau đó bất tỉnh nhân sự, không biết gì nữa.
Sau khi tỉnh lại mới thấy mình đang nằm ở bệnh viện truyền nước, mẹ tôi ngồi bên, vừa thương vừa giận mắng: “Tiểu nha đầu chết tiệt này, lần sau còn dám chui vào rừng nữa là mẹ đánh gãy chân!”
Thấy tôi bị thương, mẹ tôi cũng chỉ mắng thôi, còn Chu Nhất Minh thảm hại hơn nhiều vì can tội khiến tôi ra nông nỗi này. Chuyện lần này mẹ anh ta rất tức giận, hậu quả cũng rất nghiêm trọng, nghe đâu anh ta bị đánh đến mức chiếc chổi lông gà bị gãy làm đôi, còn anh ta toét hết cả mông.
Mẹ anh ta đã đánh còn đưa ra điều kiện: “Vì dạy bảo con mà chiếc chổi lông gà của mẹ bị hỏng, con phải đền, phải đền ẹ chiếc chổi lông gà mới!”
Anh ta oan ức khóc ré lên: “Hu... hu... hu, con có bắt mẹ đánh đâu, đánh hỏng rồi còn bắt con đền! Hu... hu... hu!”
Sau chuyện đó, ba ngày liền tôi không thèm đoái hoài gì đến Chu Nhất Minh.Tôi hận anh ta không có nghĩa khí, tai vạ đến nơi mà còn bỏ tôi lại một mình chạy mất, hại tôi bị đám ong đốt, phải vào viện.
Về sau anh ta tìm đến cửa xin lỗi làm hoà, nói dù sao anh ta cũng bị mẹ đánh ột trận tơi bời rồi, còn vạch mông cho tôi xem, những vết chổi lông gà hằn lên tấy đỏ. Điều này khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, suy cho cùng cũng không chỉ mình tôi bị đen đủi! Sau khi đã trút được cơn giận, tôi liền khoan hồng đại lượng bắt tay làm hoà với anh ta.4.
Mười hai giờ trưa, trong căn phòng số 5 của nhà hàng Rome, màn kịch gặp mặt chính thức bắt đầu.
Đến tham dự bữa tiệc gặp mặt này, tôi ăn mặc, trang điểm rất cẩn thận, dì Thạch cũng luôn miệng khen tôi hôm nay trông rất xinh. Tôi tự tin cùng dì đi đến nhà hàng Rome nhưng khi vừa nhìn thấy đối tượng gặp mặt, tôi lập tức cảm thấy mất hết tự tin.
Anh chàng tốt nghiệp tiến sĩ nước ngoài này nhìn không giống một vị tiến sĩ chút nào mà giống một vận động viên thì đúng hơn: cao ráo, khoẻ mạnh, khôi ngô, tuấn tú. Anh ta lịch sự tự giới thiệu: “Xin chào, anh là Đới Thời Phi.”
Giọng nam trung rất dễ nghe, tôi cũng cố gắng nói thật dịu dàng, từ tốn: “Xin chào, tên em là Yên Phiên Phi.”
Anh ta đến cùng bác mình, bác ấy đứng bên cười nói: “Ồ, tên của hai đứa đều có chữ “Phi”, thật trùng hợp!”
Lần gặp mặt này, tôi và Đới Thời Phi, hai nhân vật chính, đều có chút ngại ngùng nên chuyện trò không nhiều. Ngược lại, dì Thạch và bác của anh ta nói chuyện không ngừng để tránh cho “sân khấu” vắng vẻ. Mặc dù kết thúc buổi gặp mặt, dưới sự khuyến khích của hai “phụ huynh”, tôi và Đới Thời Phi đã trao đổi số điện thoại nhưng tôi nghĩ chắc anh ta sẽ không liên lạc với tôi nữa, anh ta xuất sắc như thế, con gái xinh đẹp cỡ nào mà không tìm được, tôi là cái gì chứ! Tôi chẳng thấy có lý do gì để anh ta đến tìm tôi lần nữa. Anh ta còn cần phải giới thiệu đối tượng nữa sao? Điều kiện tốt như thế...
Nói thực, ngoại hình của Đới Thời Phi khá phù hợp với yêu cầu về người bạn trai lý tưởng của tôi, nhưng những người đàn ông như thế này lại chẳng bao giờ để mắt đến tôi. Ai bảo tôi không phải là tuyệt sắc giai nhân cơ chứ!
Đã không phải tuyệt sắc giai nhân mà còn mơ mộng lấy được một chàng hoàng tử bạch mã. Haizz, chẳng có cách nào, là con gái ai chả mơ mộng, chỉ khác nhau là tỉnh mộng sớm hay muộn mà thôi. Tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi, cũng đến lúc phải tỉnh mộng. Còn muồn tìm bạch mã hoàng tử gì chứ? Đã bao năm trôi qua, đừng nói hoàng tử, ngay cả bạch mã tôi cũng chẳng gặp lấy một con.
Sau lần gặp mặt này, tôi hoàn toàn không ôm hy vọng. Nhưng không ngờ, ngày hôm sau Đới Thời Phi lại gọi điện cho tôi, hỏi buổi tối có thời gian cùng anh ta đi xem phim không.
Anh ta muốn hẹn hò với tôi, như vậy là anh ta muốn tình cảm của chúng tôi tiến thêm một bước? Tôi ngất ngây vì sung sướng nhưng đương nhiên trong điện thoại vẫn cố làm ra vẻ dịu dàng, khiêm tốn: “Vâng, cũng may là tối nay em không có việc gì.”
Vừa đặt điện thoại xuống tôi liền vứt cái dáng vẻ yểu điệu thục nữ lên chín tầng mây, vui mừng nhảy cẫng lên. “Oh yeah...”
Khi đó tôi đang cùng Điền Tịnh đi mua sắm. Người ta thường nói, con gái sau khi bị tổn thương hay thích đi mua sắm, câu này cũng có lý. Hôm qua, sau khi đi xem mặt về, tôi nhận định là mình đã thất bại, chắc chắn anh chàng tiến sĩ tốt nghiệp nước ngoài về đó chẳng thích gì tôi, tâm hồn yếu đuối bị tổn thương vô cùng. Thế nên nửa đêm canh ba trằn trọc không ngủ được, tôi sống chết gọi điện bằng được cho Điền Tịnh, bắt cô ấy phải đồng ý ngày mai cùng tôi đi mua sắm, mời tôi ăn cơm để an ủi, xoa dịu đứa con gái đang bị tổn thương là tôi.
Tuy nhiên, trước khi đãi tôi ăn cơm, cô ấy mới chỉ cùng đi mua sắm, tôi đã nhận được điện thoại của Đới Thời Phi rồi. Tình thế đảo ngược đến kinh thiên động địa khiến tôi từ đau khổ hoá vui mừng, cho nên bữa cơm này tôi không cần Điền Tịnh mời, ngược lại tâm trạng đang rất vui nên tôi tự nguyện mời cô ấy.
“Lát nữa đi ăn KFC, cậu thích nhất món gà cuộn Mexico, muốn ăn mấy cái thì ăn, mình mời.”
Điền Tịnh mặt vui như Tết. “Có thể gói mang về không?”
Tôi trừng mắt lườm cô ấy. “Cậu nghĩ hay nhỉ!”
Tôi và Điền Tịnh là bạn học cấp ba, tình bạn vẫn còn duy trì được đến giờ. Cô ấy là một trong những người bạn gái thân thiết nhất của tôi.
Bố mẹ Điền Tịnh đều làm việc ở ngân hàng nên vào đại học cô ấy theo ngành Tài chính kế toán, sau khi tốt nghiệp, nhờ mối quan hệ lâu năm của bố mẹ để xin việc, cô ấy đã rất thuận lợi xin được vào một ngân hàng của tỉnh. Mặc dù lương không cao nhưng các khoản trợ cấp, tiền thưởng cũng đáng kể.
Ví dụ như cô ấy mới vào làm việc không lâu nhưng lại đúng dịp Quốc khánh, ngân hàng đã thưởng ột nghìn tệ. Tôi ghen tỵ quá đi! Đem lương ra so sánh thì thật chẳng muốn sống nữa!
“Khi nào có cơ hội bảo bố mẹ cậu xin giúp mình vào ngân hàng làm với nhé, tiền thưởng ngày lễ tết cao gấp đôi so với trường mầm non chỗ mình.”
Cô ấy trả lời thẳng thừng: “Ngân hàng chỉ tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp ba chuyên ngành Tài chính, Kế toán hoặc Công nghệ thông tin thôi. Cậu học khoa Giáo dục mầm non thì chỉ cần mấp mé bước vào cửa đã bị đuổi thẳng cổ ấy chứ.”
Đúng thế, một đứa tốt nghiệp chuyên ngành Giáo dục mầm non mà lại muốn vào ngân hàng làm như tôi thì quả là không thích hợp chút nào. Có mà nằm mơ! Nếu không có điều bất ngờ xảy ra thì có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống chung với bọn con nít là việc không thể tránh khỏi.
Chuyện Đới Thời Phi hẹn tôi tối nay đi xem phim, sau khi đã ăn no nê món gà cuộn, Điền Tịnh bắt đầu phân tích: “Chẳng phải cậu nói điều kiện của anh ta rất tốt, chắc chắn sẽ không thèm để mắt đến cậu sao? Tại sao anh ta còn gọi điện hẹn hò với cậu?”
Làm sao mà tôi biết được nhưng anh ta đã gọi điện hẹn tôi, chứng tỏ anh ta có cảm tình với tôi. Nghĩ vậy, tôi liền nói bừa: “Có lẽ... anh ấy cảm nhận được vẻ đẹp tiềm ẩn của mình.”
Điền Tịnh cười khì khì. “Cho dù mắt anh ta có khả năng nhìn xuyên thấu như chụp X-quang đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn bề ngoài mà hiểu được bản chất bên trong, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy tim gan phèo phổi của cậu mà thôi, nhìn đâu ra cái gọi là vẻ đẹp tiềm ẩn với chả không tiềm ẩn chứ! Cậu cũng chẳng dát vàng lên mặt.”
“Bất kể vì lý do gì, cái chính là anh ấy đã gọi điện hẹn hò với mình, đó mới là điều quan trọng. Điền Tịnh, mau lên, đi mua quần áo với mình nhé!”
Vì cuộc hẹn tối nay, tôi đã bắt Điền Tịnh cùng tôi đi mua quần áo. Phố đi bộ ở gần quảng trường Văn hoá có nhiều cửa hàng quần áo đẹp nhất, giá cả đương nhiên cũng không rẻ. Trước kia đến đây mua sắm, tôi chỉ ghé vào ngắm nghía, nếu có mua thật thì cũng phải đợi đến khi giao mùa giảm giá mới vào lượm lặt vài món đồ rẻ tiền. Lần này, vì chàng bạch mã hoàng tử trong mộng, tôi quyết định hy sinh tiền bạc để tân trang bản thân.
Lượn một hồi trong phố đi bộ, dưới sự tham mưu của Điền Tịnh, cuối cùng tôi cũng mua được một chiếc váy liền màu đen.
Trong tủ quần áo của tôi chỉ toàn màu đen là màu đen, bởi vì dáng người hơi “đẫy đà” nên tôi chỉ thích mua quần áo màu đen, nó giúp tôi trông gầy hơn một chút. Vừa nhìn thấy chiếc váy này tôi đã ưng ngay, chỉ cho Điền Tịnh xem, cô ấy cũng gật đầu đồng tình: “Ừm, đẹp đấy, cậu mặc thử xem.”
Mặc lên người trông cũng khá. Chiếc váy liền màu đen kiểu dáng đơn giản, cổ chữ V, tay lỡ, eo thắt cao, dài đến đầu gối, vừa khoe được vòng ngực vừa che được những chỗ thịt thừa ở eo và đùi, thật là nhất cử lưỡng tiện. Hơn nữa, chiếc váy màu đen càng tôn lên làn da trắng trẻo, mịn màng của tôi. Hai nhân viên bán hàng và mấy người khách ở đó cũng gật đầu khen ngợi, nói người có nước da trắng mặc đồ màu đen rất đẹp.
Được mọi người khen, người cứ lâng lâng, ngay lập tức tôi hy sinh tờ ba trăm tệ trong ví để đổi lấy chiếc váy mới, một lời cũng không nỡ mặc cả, mặc luôn chiếc váy đi ra khỏi cửa hàng.
Chúng tôi đang đứng đợi xe buýt ở quảng trường Văn hoá thì gặp ngay Chu Nhất Minh mặc đồng phục của nhân viên ban Quản lý đô thị đang làm nhiệm vụ. Nhìn thấy tôi từ xa, anh ta đã ngoác mồm gọi í ới. “Ai thế nhỉ? Anh trai sắp không nhận ra rồi.”
Điền Tịnh cũng biết Chu Nhất Minh, cấp ba chúng tôi học chung trường, tuy không cùng lớp nhưng tình cảm rất tốt đẹp. Gặp anh ta, Điền Tịnh cười ha ha, nói: “Chu Nhất Minh, hôm qua Yên Phiên Phi đi xem mặt, lọt vào tầm ngắm của anh tiến sĩ tốt nghiệp ở nước ngoài rồi nhé, tối nay anh ta còn hẹn cậu ấy đi xem phim nữa, vì thế mới vội vàng đi tân trang dung nhan đấy!”
Hôm qua, sau khi tôi đi xem mặt về, Chu Nhất Minh đã gọi điện. Tôi biết anh ta lòng dạ nham hiểm, nhất định gọi là để chế giễu nên không thèm nghe máy. Anh ta thấy tôi không nghe liền gửi một tin nhắn: “Bé bự, đi xem mặt rồi phải không, thất vọng rồi chứ gì, tâm hồn đang bị tổn thương hả? Bị tổn thương, muốn chết nhưng dù sao cũng không nên bước vào đường cùng!”
Tôi bực mình liền nhắn cho anh ta bốn chữ: “Em muốn anh chết!”
Anh ta nhắn lại rất nhanh: “Haizz, Bé bự em vẫn còn mắng người khác được, xem ra cũng chưa đến mức nghĩ quẩn. Là anh trai đã lo vớ vẩn rồi.”
Tôi chán chẳng buồn để ý đến anh ta nữa.
Bây giờ nghe thấy Điền Tịnh nói vậy, Chu Nhất Minh tỏ ra rất kinh ngạc. “Hả? Bé bự, em cũng lọt vào mắt của anh tiến sĩ tốt nghiệp ở nước ngoài cơ à? Có phải vị tiến sĩ đó vừa già vừa hói vừa bụng bia không?”
Anh ta nói làm tôi điên tiết, chỉ muốn đá ấy cái vào chân. Lẽ nào Yên Phiên Phi tôi lại không thể lọt vào mắt một người đàn ông như thế? Chỉ là bây giờ tôi đang mặc một chiếc váy trông yểu điệu thục nữ, không thể có hành động bất nhã được, đành phải dùng lời nói để đấu với anh ta: “Hừ! Chu Nhất Minh chết tiệt, anh tiến sĩ tôi xem mặt không biết là cao to, khoẻ mạnh, khôi ngô, tuấn tú cỡ nào, chỉ biết là khi anh nhìn thấy, anh không tự cảm thấy xấu hổ mới là lạ.”
“Bé bự nói khoác vừa vừa thôi, cao to, khoẻ mạnh, khôi ngô, tuấn tú mà lại thích em chắc? Nhưng cũng khó nói, dẫu sao em cũng có giá trị riêng của mình. Thời buổi này, thịt lợn tăng giá vùn vụt mà.”
Câu đầu tiên nghe đã không mấy dễ chịu, câu thứ hai nghe không lọt tai chút nào, câu cuối cùng mới khiến tôi phản ứng mạnh mẽ. Tên tiểu tử chết giẫm này đã dùng những lời lẽ khiếm nhã làm tôi bị tổn thương ghê tớm. Tức quá, không thục nữ gì nữa, tôi liền giơ chân đá cho anh ta một cái. “Đồ Vi sinh vật chết tiệt, anh chết đi cho rồi!”
Chu Nhất Minh né rất nhanh, quay người một cái đã tránh khỏi cái “cẳng chim uyên ương thiên hạ vô song” của tôi, khiến tôi suýt chút nữa ngã bổ nhào xuống đất vì bị mất thăng bằng, may mà tôi “võ nghệ cao cường”, kịp thời đứng vững lại. Anh ta đứng một bên, nháy nháy mắt, “Bé bự, đôi chân của em càng ngày càng vững chãi!”
Những lời châm biếm của anh ta, người khác nghe không hiểu nhưng tôi thì hiểu rất rõ, hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Điền Tịnh cũng hiểu anh ta muốn nói gì, không kìm được liền cười phá lên. Hai người bọn họ nhìn nhau cười ngặt nghẽo, còn tôi chỉ biết hậm hực, tức tối. Vừa vặn chiếc xe buýt đi tới, tôi trèo lên xe, mặc xác bọn họ.
Còn đối với chuyện đôi chân của tôi có vững chắc hay không thì phải quay ngược lại hồi học cấp ba.
Hồi cấp ba, tôi và Chu Nhất Minh tuy bằng tuổi nhưng học khác lớp. Anh ta học lớp 3 còn tôi học lớp 4, hai lớp ở cạnh nhau. Tuy mối quan hệ giữa chúng tôi không thân mật như hồi nhỏ, nhưng so với các bạn khác thì vẫn thân thiết hơn, dẫu sao cũng cùng lớn lên.
Ngày ấy, nam sinh nữ sinh trong trường đã bắt đầu có trào lưu thích bàn luận về những scandal ai thích ai rồi. Sau khi biết chuyện Chu Nhất Minh và tôi là đôi bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, bọn họ liền gán ghép tôi với anh ta.
Chuyện này khiến Chu Nhất Minh không hài lòng. Nếu mọi người gán ghép anh ta với một đoá hoa nào đó trong lớp thì chắc chắn anh ta sẽ rất vui, đằng này họ lại gán ghép với một tiểu nha đầu béo bự như tôi, anh ta cảm thấy bị bẽ mặt. Để giữ thể diện và để làm rõ mọi chuyện, anh ta bắt đầu phớt lờ tôi.
Nói thật, tôi cũng không thích chuyện gán ghép này lắm. Ngày ấy, tôi đang mơ mộng thích cậu lớp trưởng lớp tôi. Cậu ấy cao, làn da trắng mịn, nụ cười tươi tắn, lại còn có mái tóc xoăn hung hung, nhìn như người ngoại quốc, rất được các cô gái mến mộ.
Chu Nhất Minh người đã thấp bé, khi ấy mặt còn đầy mụn trứng cá, luận về “sắc đẹp” thì không bằng một nửa cậu lớp trưởng lớp tôi. Vì thế tôi cũng không thích gây tiếng tăm với anh ta. Anh ta lờ tôi, tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến anh ta nữa.
Cứ như vậy, anh ta chê tôi, tôi cũng chê anh ta, mối quan hệ dần xa cách. Dừng lại ở đó thì còn được. Hận nhất là vì anh ta muốn chứng minh mình không có quan hệ gì với tôi nên thường xuyên hùa theo đám nam sinh cùng lớp chế giễu tôi béo. Một lần, hai lần tôi đều nhịn, về sau thực sự không chịu được nữa bèn cãi nhau với anh ta một trận.
Hôm đó, tổng động viên toàn trường làm vệ sinh, tôi phụ trách lau sàn nhà. Từng xô từng xô nước giội xuống, làm cho khu hành lang lênh láng nước. Tôi xắn cao quần, cầm chổi lau nhà cố gắng lau sạch những vết nước đọng, bận rộn một lúc cuối cùng cũng gọn gàng, sạch sẽ.
Tôi đang định đi vào lớp nghỉ ngơi một lát thì Chu Nhất Minh và mấy nam sinh cùng lớp cũng đi đến. Trong đó có một tên xấu tính nhìn thấy hai ống quần đang xắn cao khiến bắp chân tôi lộ ra thì liền chỉ trỏ và cười ha ha, nói: “Wow, chân to chưa, như chân voi ấy!”
Tôi nghe thấy thế thì tức điên người, tay chống nạnh xông lên, mắt trợn trừng cãi lại: “Chân to thì làm sao? Chân to thì sao? To một chút, gió thổi không bị ngã.”
Chu Nhất Minh ở bên cạnh lại chêm vào một câu như đổ thêm dầu vào lửa: “Đôi chân của em có mà bão cấp mười thổi cũng chẳng ngã.”
“Đánh người không đánh mặt, hại người không hại đến tâm”, tôi đã bị chọc đúng nơi yếu đuối nhất của tâm hồn rồi. Tôi thở gấp vì tức giận. Được lắm, tên Chu Nhất Minh này, rõ ràng muốn làm khó mình đây! Anh cứ đợi đấy, để xem tôi xử lý anh thế nào. Tôi cũng biết điểm yếu của anh ở đâu. Anh sợ nhất người ta nói anh thấp, cũng giống như tôi sợ người ta nói mình béo. Bây giờ anh dám nói chân tôi to thì tôi sẽ nói chân anh ngắn.
Quả nhiên, tôi vừa nói anh ta lùn, anh ta đã tức điên, cố cãi sống cãi chết là anh ta không lùn. Tôi không muốn cho anh ta có cơ hội cãi lại nên nói như bắn súng liên thanh: “Đàn ông cao dưới một mét tám đều là loại tàn phế cấp hai, Chu Nhất Minh anh ngay cả một mét bảy cũng không đạt, chẳng qua chỉ là loài vi sinh vật mà thôi, nếu không dùng kính hiển vi thì chắc cũng không nhìn thấy.”
Câu nói của tôi đã chọc đúng chỗ đau khiến mặt anh ta tối sầm lại, anh ta chỉ vào tôi, gầm lên như thể bị Mã Cảnh Đào[4] ám: “Cứ cho là vi sinh vật thì cũng còn hơn chiều ngang vượt quá chiều dài.”
[4] Diễn viên khá nổi tiếng người Đài Loan.
“Anh...” Tôi tức run người, chỉ vào anh ta chửi: “Đồ tàn phế cấp hai, đồ Vi sinh vật!”
Anh ta cũng không chịu thua. “Đồ béo bự... đồ béo bự chiều ngang to hơn chiều dài.”
“Đồ tàn phế cấp hai, đồ Vi sinh vật!”
“Đồ béo bự, chiều ngang to hơn chiều dài.”
“Đồ tàn phế cấp hai, đồ Vi sinh vật!”
Hôm đó tôi và anh ta cứ thế cãi nhau như hai cái máy, cãi đến mức mặt đỏ tía tai. Cũng không biết có bao nhiêu học sinh khác vây quanh chúng tôi xem trò náo nhiệt này, kín mít cả hai đầu hành lang. Cuối cùng trận chiến ác liệt đó đã bị một thầy giáo đi qua trấn áp. Hai bên thế là hoà, bất phân thắng bại.
Chỉ là trận khẩu chiến đó nhất thời sướng cái miệng nhưng hậu quả để lại trong suốt ba năm học cấp ba, bất luận là tôi hay Chu Nhất Minh đều không có mấy học sinh gọi đúng tên chúng tôi nữa.
Tên của tôi được thay thế bằng biệt danh “Bé bự”, còn Chu Nhất Minh bị gọi là “Vi sinh vật”.